Một cỗ khói xanh đột nhiên bốc lên.
Ánh mắt Thủy Nguyệt Hàn vẫn nhìn Vân Dương chăm chú, thân thể hắn run rẩy, huyết nhục toàn thân trong chốc lát hóa thành hư vô. Trên mặt đất chỉ còn lại một cái xác ướp khô héo!
Sinh mệnh, linh hồn, huyết nhục, xương cốt, cuối cùng áp súc thành một đống xương cốt mục nát.
Vân Dương nhẹ nhàng thở dài một hơi, khẽ vung tay một cái, một cơn gió nhẹ thổi qua, xác ướp mục nát còn sót lại của Thủy Nguyệt Hàn cứ vậy mà hóa thành bột phấn phủ đầy đất.
Ngay khi nhìn thấy Thủy Nguyệt Hàn, Vân Dương đã sớm biết bản thân hẳn sẽ khó mà thu hoạch được gì!
Bởi, người này thực quá bình tĩnh!
Quá bình tĩnh!
Đây là một người từ lâu đã sớm xem sinh tử nhẹ tự lông hồng!
Ngay khi hắn khiếp sợ hô lớn hai tiếng “Vân Tôn”, hắn đã sớm biết bản thân mình không qua được đêm nay.
Từ lúc đó, trong mắt hắn đã có tử khí hiển hiện.
Cho đến lúc Vân Dương nói ra cái tên Tứ Quý lâu, đồng thời không để ý sự giảo biện của hắn, hắn đã lập tức hạ quyết tâm, nói ra bốn chữ, hồn phi phách tán mà chết.
Hắn cứ ung dung như vậy, thậm chí không đợi Vân Dương làm bất cứ động tác tra tấn nào, liền cứ như vậy mà kết thúc sinh mạng của mình!
Trong lòng Vân Dương thầm hiện lên một cảm giác: có lẽ, chính tên Thủy Nguyệt Hàn mà mình thấy này, mới thực sự là một trong những nhân vật nòng cốt của Tứ Quý lâu.
Những kẻ trước đó, Triệu Bỉnh Long căn bản còn không tính là thành viên Tứ Quý lâu. Sở Thiên Lang cùng lắm cũng chỉ là thành viên ngoại vi. Nói cách khác, hai người bọn họ chỉ tính là diễn viên quần chúng cho một vở kịch lớn. Lý Trường Thu kia tuy có cao minh hơn chút, nhưng cũng chỉ là một tên ám tử. Lý Trường Thu có thể nói là thành viên chính thức của Tứ Quý lâu, những tuyệt không có vai trò và địa vị như Thủy Nguyệt Hàn!
Vân Dương thở dài, đưa tay chộp một cái, sương mù vỗ hình vô tích trong không trung chậm rãi ngưng tụ lại, khẽ động liền thu vào trong tay áo. Ống tay áo vung lên, trong chốc lát, mặt đất đã lại sạch sẽ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ngay sau đó, thân thể hắn liền hóa thành một đám may mù, bay ra ngoài.
Hiện tại hắn cũng chỉ hy vọng, tên Phó Nguyên Sơn kia, sẽ không chết thoải mái như vậy!
Bằng không, lần hành động này của hắn, ngoại trừ việc giết chết hai tên có thể xác định là người Tứ Quý lâu ra, không còn thu hoạch gì nữa…
…
Một gian nhà lao khác.
Phó Quan Sơn cũng không hề phát hiện điều khác thường nào đang xảy ra. Hắn nằm ngay ngắn trên giường… nằm ngáy ô.
Đối với người có hình thể khôi ngô như hắn, đặt mình lên cái giường kia, đúng là hơi chật hẹp.
Giường nhỏ thì giường nhỏ, thậm chí hai chân hắn còn không để nổi lên giường, nhưng Phó Quan Sơn vẫn ngủ ngáy rung trời.
Thần Tiên Hận đúng là dùng rất thuận tiện. Trực tiếp ném vào, chỉ cần người còn hô hấp, nhất định không tránh khỏi kiếp nạn. Càng không nói đên Phó Quan Sơn hô hấp ồ ồ, tiếng vang như sấm.
Vân Dương không chút khó khăn liền đem một thân tu vi của Phó Quan Sơn hóa thành hư vô.
Lần này, thậm chí Vân Dương còn không thèm hóa thành mây mù, trực tiếp hiện thân, ngồi tại bên giường, thế những Vân Dương ngồi đó nửa ngày, vị nhân huynh này vẫn đang khò khè, không chút cảnh giác.
- Thân là một võ giả, nhưng lại không có một chút tâm tư cảnh giác… ngươi cũng là người hiếm thấy.
Vân Dương sờ sờ cằm, ánh mắt nhìn Phó Quan Sơn mang theo một tia gian xảo.
- Ta thích nhất là mấy tên bị sinh hoạt thoải mái ăn mòn như ngươi a…
Vân Dương cảm thán.
…
Đêm hôm khuya khắt, chính xác hơn là canh ba hai khắc. (Mỗi khắc là 15’ thì phải)
Nhà tù Hình bộ vốn luôn yên tĩnh, đột nhiên ầm ầm nổ vang.
Trong khung yên tĩnh đến kim rơi cũng nghe thấy tiếng, tiếng bạo tạc nổ tung này phát ra càng thêm đinh tai nhức óc.
Tất cả thủ vệ đều ứng thanh bừng tỉnh, những người đang say sưa mộng đẹp đều bị dọa đến lộc cộc ngã xuống giường, mơ mơ màng màng như một con ruồi không đầy đứng dậy, vẫn không biết chuyện gì xảy ra.
- Nhà lao xảy ra chuyện!
Có người rống to một tiếng.
- Có người cướp ngục!
Oanh một tiếng, tất cả mọi người đều hướng về phía nhà lao chạy như điên.
…
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Tiếng bạo hưởng vang lên từ phía gian tù của Thủy Nguyệt Hàn, tù thất bị oanh vỡ nát, một đạo bóng người cao ráo lao ra như thiểm điện, bóng người này một chưởng đánh nát cửa căn phòng giam Phó Quan Sơn:
- Mau đi với ta!
Thanh âm này rất gấp rút, rõ ràng là thanh âm của Thủy Nguyệt Hàn.
Tam đại công tử ở các phòng bên cạnh đều giật nảy cả mình, cùng lúc từ trên giường nhảy dựng lên.
Nhưng lập tức cửa phòng giam của ba người cũng bị đánh nát, một đám ám khí nhỏ như lông trâu bắn ra, trực tiếp bao phủ gian tù nhỏ hẹp.
Một tiếng cười âm trầm quái dị vang lên.
- Đám tiểu vương bát đản, tuy không lấy mạng của các ngươi, nhưng cũng phải cho các ngươi ăn chút đau khổ!
Phốc một tiếng, Một mảnh sương mù dâng lên.
Hai bóng người nhanh chóng hợp thành một đạo hào quang trường long bay ra ngoài.
Trong chớp mắt, đã lên tới tường viện Hình bộ cao tới 5 trượng.
Hai cước lại đạp một cái, phi tốc bay ra, thế như đại điểu, sau một khắc, hai bóng người đồng thời biến mất trong màn đêm!
Phốc phốc phốc…
Nhưng quan binh vừa vặn chạy tới chặn đường kia, tựa như những miếng sủi cảo bị đánh bay khỏi đầu tường.
- Thủy Nguyệt Hàn trốn!
- Thủy Nguyệt Hàn vượt ngục chạy mất!
- Còn mang theo Phó Quan Sơn!
- Đả thương thủ vệ!
- Ngay cả ba vị công tử, Xuân gia, Hạ gia, Đông gia cũng đều bị đả thương… Người đâu, toàn thân ba vị công tử cắm đầy châm nhỏ, đã biến thành ba đầu con nhím…
Trong chốc lát, toàn bộ Hình bộ rơi vào trong hỗn loạn!
Sau một khắc đồng hồ, toàn bộ Thiên Đường thành đều chấn động!
Đã bao nhiêu năm không có xảy ra chuyện như vậy?!
Phạm nhân vậy mà trình diễn thành công một màn vượt ngục bạo lực…
Về phía Hình bộ, hiện tại đã trực tiếp loạn thành một đoàn.
Bởi… ba vị công tử kia, hiện tại chân chân chính chính biến thành con nhím.
Mỗi người, từ đầu, cổ lồng ngực, bụng dưới, đùi cho đến tận ngón chân…
Lít nha lít nhít đều cắm đầy những cây châm nhỏ tựa lông trâu.
May mà trên kim không có bôi độc, cũng không có cố tình bắn vào những chỗ yếu hại, thậm chí lực bắn ra cũng không phải rất lớn, nên ba con hàng này đều còn sống, còn rất thanh tỉnh. Rất hiển nhiên, mục đích của Thủy Nguyệt Hàn đến cùng cũng chỉ là muốn bọn chúng ăn chút đau khổ, cũng không phải muốn giết bọn hắn, dù sao một khi hạ tử thủ, chính là kết xuống tử thù với tam đại gia tộc!
Nhưng tam đại công tử vẫn kêu gào như lợn bị chọc tiết, nhất là Hạ Băng Xuyên, Hạ công tử, kêu đến là thê thảm:
- Trước nhổ trên mặt ta đó a… a a a… đáng thương khuôn mặt anh tuấn của ta a…
Đông Thiên Lãnh công tử càng nổi giận ngút trời:
- Con mẹ nó nha Thủy Nguyệt Hàn, chờ ta đi ra! Ngươi chờ! Hỗn đản! Vương bát đản! Lão tử dù có phải san bằng phủ thái tử cũng muốn đam ngươi nắm tới! Quá con mẹ nó hỗn đản a a a…
- Ta quyết cùng ngươi không đội trời chung!
Trong ba người, Xuân Vãn Phong là người tỉnh táo nhất, mặc cho quan viên Hình bộ rút châm, hắn thủy chung cắn chặt hàm răng, đột nhiên toàn thân run rẩy:
- Má ơi, ngươi làm nhẹ chút a… tê tê tê… lão thiên a, đau chết ta mất… tên hỗn đản nhà ngươi cố ý phải không, người không thể để ta trang bức một chút rồi mới rút chỗ đó a… đau đau đau tê tê tê… a ai ôi…
Xảy ra chuyện lớn như vậy, hiển nhiên ba vị công tử không có khả năng tiếp tục ở trong nhà giam, hộ vệ tam đại gia tộc nghe được tin báo, ai nấy hai mắt trừng lớn, lửa giận thao thiên!
Công tử nhà ta xảy ra chuyện lớn ở Thiên Đường thành các ngươi, không có câu trả lời. Hừm, không xong với chúng ta…
Tên Thủy Nguyệt Hàn kia ở đâu? Mau chóng đem giao ra cho chúng ta!
Còn có Hình bộ các ngươi, công tử nhà chúng ta cho các ngươi mặt mũi, tránh để các ngươi khó báo cáo với thượng cấp nên mới phối hợp như vậy… lúc ấy các ngươi cũng nói rõ ràng, bây giờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy, các ngươi muốn trả lời với chúng ta thế nào? Ba vị công tử đều được người nhà tiếp ra ngoài.
Hình bộ đối với những người này cũng không thể làm gì.
Hiện tại bọn hắn còn đang sứt đầu mẻ trán, lấy đâu ra sức ngăn cản…
- Ta không về!
Đông Thiên Lãnh nghe hộ vệ khuyên hắn trở về, lập tức nổi trận lôi đình, chỉ trên mặt:
- Ta bị con mẹ nó sinh sinh đánh thành thằng mặt rỗ, thấy không? Thù này không báo, lại muốn ta trở về? Đánh chết ta cũng không về! Ca là quả hồng mềm a?!
- Đúng đấy, trở vè? Hừ hừ!
Hạ Băng Xuyên lẩm bẩm:
- Không bắt được hai tên vương bát đản này, lại đem hắn chém thành muôn mảnh, Hạ Băng Xuyên ta dù có chết ở đây, cũng quyết không về!
- Ta đương nhiên cũng không về!
Xuân Vãn Phong đau khổ nói:
- Ta chịu trọn vẹn hơn 700 châm a… hơn 700 châm a! Để ta cứ như vậy mà về? A? Các ngươi nghĩ sao?! Việc này tuyệt đối còn chưa xong đâu!
- Mau báo cho người trong nhà, nói cho gia gia ta, nãi nãi ta, Đại gia gia ta, Tam gia gia ta, Ngũ gia gia ta, Lục gia gia ta, Đại bá, Nhị bá, Tam bá, Tứ bá, Lục thúc, Thất thúc, Bát thúc, Cửu thúc… Thập ngũ thúc… nói bọn hắn báo thù cho ta! Nếu không có chết ta cũng không về, ta chịu thiệt thòi lớn như vậy, không có câu trả lời cho ta quyết không xong!
- Đúng đấy, nói cho cha ta biết, mẹ ta, gia gia, còn có tổ tông nhà ta… ta quyết không về, ta bị ăn hiếp a!
- Ta cũng vậy, nói cho…
Sáu vị hộ vệ tam gia đầu lớn như cái đấu!
Thực sự là ba tên ông nội a.
Người ta ngay cả ở Hình bộ cũng giơ đuốc cầm gậy vượt ngục, tình thế bây giờ hung hiểm trừng nào? Sơ ý một chút là đem mạng nhỏ bỏ lại đây, vậy liền tương ứng… mạng của chúng ta cũng bỏ lại đây theo các ngươi a…
Thế nhưng Tam đại công tử cùng hạ quyết tâm không về, người người lửa giận ngút trời, bọn hộ vệ cuối cùng cũng chỉ đành thỏa hiệp, truyền thư về gia tộc, tranh thủ thời gian phái cao thủ đến trợ giúp… mấy người bọn hắn, thực không chịu nổi, thật sự không chịu nổi a…
- Bất quá, nói đi cũng phải nói alij…
Đông Thiên Lãnh đột nhiên nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ:
- Mấy huynh đệ chúng ta thực sự là đồng bệnh tương liên, mấy ngày trước tên hỗn đản Thu Vân Sơn còn bị đánh đến bán thân bất toại, bây giờ vẫn còn nằm liệt giường a, hiện tại mấy chúng ta cũng đều bị đánh tới sấp mặt, tình thế so với hắn còn thảm hơn… nghĩ tới nghĩ lui, há không ứng với câu nói kia, các mè một lứa oa…
- Nói cũng đúng.
Hạ Băng Xuyên âu sầu nói:
- Lúc ấy ta còn chế giễu hắn… con mẹ nó, hiện tại lão tử còn thảm hơn hắn, gương mặt anh tuấn của ta biến thành mặt rỗ a…
- Cũng chưa hẳn thành mặt rỗ a, châm cũng mảnh như thế, có thể không để lại vết đâu…
Đông Thiên Lãnh nói:
- Chờ chúng ta ra ngoài, lại cược một trận, nếu ai thua, liền vĩnh viễn làm mặt rỗ, lỗ kim trên mặt, không được phép trị liệu…
- Cút…
…
Chuyện Hình bộ lần này thực sự lớn!
Bốn phía đều rơi vào tình trạng gà bay chó nhảy!
Hình bộ hỏa tốc chạy tới tìm phủ thái tử, người phủ thái tử cũng ngơ ngơ ngác ngác:
- … chạy? Chạy?
- Còn… đánh người bị thương?
- Còn đánh trọng thương tam đại công tử?!
- Còn…
Không phải nói làm màu, giả bộ phối hợp điều tra một bữa sao? Không phải là ngày mai liền thả a, sao nửa đêm lại làm ra động tĩnh lớn như vậy?
Trời sáng liền có thể đi! Nửa đêm liền vượt ngục? Con mẹ nó đến cùng là chuyện quái gì đang xảy ra a?!
Thái tử cũng cảm thấy mình như sắp phát điên.
“Đầu óc đám người giang hồ này đến cùng là làm từ cái gì vậy, vì sao cô không hiểu nổi a?”
…
-----------
Phóng tác: xonevictory
Ánh mắt Thủy Nguyệt Hàn vẫn nhìn Vân Dương chăm chú, thân thể hắn run rẩy, huyết nhục toàn thân trong chốc lát hóa thành hư vô. Trên mặt đất chỉ còn lại một cái xác ướp khô héo!
Sinh mệnh, linh hồn, huyết nhục, xương cốt, cuối cùng áp súc thành một đống xương cốt mục nát.
Vân Dương nhẹ nhàng thở dài một hơi, khẽ vung tay một cái, một cơn gió nhẹ thổi qua, xác ướp mục nát còn sót lại của Thủy Nguyệt Hàn cứ vậy mà hóa thành bột phấn phủ đầy đất.
Ngay khi nhìn thấy Thủy Nguyệt Hàn, Vân Dương đã sớm biết bản thân hẳn sẽ khó mà thu hoạch được gì!
Bởi, người này thực quá bình tĩnh!
Quá bình tĩnh!
Đây là một người từ lâu đã sớm xem sinh tử nhẹ tự lông hồng!
Ngay khi hắn khiếp sợ hô lớn hai tiếng “Vân Tôn”, hắn đã sớm biết bản thân mình không qua được đêm nay.
Từ lúc đó, trong mắt hắn đã có tử khí hiển hiện.
Cho đến lúc Vân Dương nói ra cái tên Tứ Quý lâu, đồng thời không để ý sự giảo biện của hắn, hắn đã lập tức hạ quyết tâm, nói ra bốn chữ, hồn phi phách tán mà chết.
Hắn cứ ung dung như vậy, thậm chí không đợi Vân Dương làm bất cứ động tác tra tấn nào, liền cứ như vậy mà kết thúc sinh mạng của mình!
Trong lòng Vân Dương thầm hiện lên một cảm giác: có lẽ, chính tên Thủy Nguyệt Hàn mà mình thấy này, mới thực sự là một trong những nhân vật nòng cốt của Tứ Quý lâu.
Những kẻ trước đó, Triệu Bỉnh Long căn bản còn không tính là thành viên Tứ Quý lâu. Sở Thiên Lang cùng lắm cũng chỉ là thành viên ngoại vi. Nói cách khác, hai người bọn họ chỉ tính là diễn viên quần chúng cho một vở kịch lớn. Lý Trường Thu kia tuy có cao minh hơn chút, nhưng cũng chỉ là một tên ám tử. Lý Trường Thu có thể nói là thành viên chính thức của Tứ Quý lâu, những tuyệt không có vai trò và địa vị như Thủy Nguyệt Hàn!
Vân Dương thở dài, đưa tay chộp một cái, sương mù vỗ hình vô tích trong không trung chậm rãi ngưng tụ lại, khẽ động liền thu vào trong tay áo. Ống tay áo vung lên, trong chốc lát, mặt đất đã lại sạch sẽ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ngay sau đó, thân thể hắn liền hóa thành một đám may mù, bay ra ngoài.
Hiện tại hắn cũng chỉ hy vọng, tên Phó Nguyên Sơn kia, sẽ không chết thoải mái như vậy!
Bằng không, lần hành động này của hắn, ngoại trừ việc giết chết hai tên có thể xác định là người Tứ Quý lâu ra, không còn thu hoạch gì nữa…
…
Một gian nhà lao khác.
Phó Quan Sơn cũng không hề phát hiện điều khác thường nào đang xảy ra. Hắn nằm ngay ngắn trên giường… nằm ngáy ô.
Đối với người có hình thể khôi ngô như hắn, đặt mình lên cái giường kia, đúng là hơi chật hẹp.
Giường nhỏ thì giường nhỏ, thậm chí hai chân hắn còn không để nổi lên giường, nhưng Phó Quan Sơn vẫn ngủ ngáy rung trời.
Thần Tiên Hận đúng là dùng rất thuận tiện. Trực tiếp ném vào, chỉ cần người còn hô hấp, nhất định không tránh khỏi kiếp nạn. Càng không nói đên Phó Quan Sơn hô hấp ồ ồ, tiếng vang như sấm.
Vân Dương không chút khó khăn liền đem một thân tu vi của Phó Quan Sơn hóa thành hư vô.
Lần này, thậm chí Vân Dương còn không thèm hóa thành mây mù, trực tiếp hiện thân, ngồi tại bên giường, thế những Vân Dương ngồi đó nửa ngày, vị nhân huynh này vẫn đang khò khè, không chút cảnh giác.
- Thân là một võ giả, nhưng lại không có một chút tâm tư cảnh giác… ngươi cũng là người hiếm thấy.
Vân Dương sờ sờ cằm, ánh mắt nhìn Phó Quan Sơn mang theo một tia gian xảo.
- Ta thích nhất là mấy tên bị sinh hoạt thoải mái ăn mòn như ngươi a…
Vân Dương cảm thán.
…
Đêm hôm khuya khắt, chính xác hơn là canh ba hai khắc. (Mỗi khắc là 15’ thì phải)
Nhà tù Hình bộ vốn luôn yên tĩnh, đột nhiên ầm ầm nổ vang.
Trong khung yên tĩnh đến kim rơi cũng nghe thấy tiếng, tiếng bạo tạc nổ tung này phát ra càng thêm đinh tai nhức óc.
Tất cả thủ vệ đều ứng thanh bừng tỉnh, những người đang say sưa mộng đẹp đều bị dọa đến lộc cộc ngã xuống giường, mơ mơ màng màng như một con ruồi không đầy đứng dậy, vẫn không biết chuyện gì xảy ra.
- Nhà lao xảy ra chuyện!
Có người rống to một tiếng.
- Có người cướp ngục!
Oanh một tiếng, tất cả mọi người đều hướng về phía nhà lao chạy như điên.
…
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Tiếng bạo hưởng vang lên từ phía gian tù của Thủy Nguyệt Hàn, tù thất bị oanh vỡ nát, một đạo bóng người cao ráo lao ra như thiểm điện, bóng người này một chưởng đánh nát cửa căn phòng giam Phó Quan Sơn:
- Mau đi với ta!
Thanh âm này rất gấp rút, rõ ràng là thanh âm của Thủy Nguyệt Hàn.
Tam đại công tử ở các phòng bên cạnh đều giật nảy cả mình, cùng lúc từ trên giường nhảy dựng lên.
Nhưng lập tức cửa phòng giam của ba người cũng bị đánh nát, một đám ám khí nhỏ như lông trâu bắn ra, trực tiếp bao phủ gian tù nhỏ hẹp.
Một tiếng cười âm trầm quái dị vang lên.
- Đám tiểu vương bát đản, tuy không lấy mạng của các ngươi, nhưng cũng phải cho các ngươi ăn chút đau khổ!
Phốc một tiếng, Một mảnh sương mù dâng lên.
Hai bóng người nhanh chóng hợp thành một đạo hào quang trường long bay ra ngoài.
Trong chớp mắt, đã lên tới tường viện Hình bộ cao tới 5 trượng.
Hai cước lại đạp một cái, phi tốc bay ra, thế như đại điểu, sau một khắc, hai bóng người đồng thời biến mất trong màn đêm!
Phốc phốc phốc…
Nhưng quan binh vừa vặn chạy tới chặn đường kia, tựa như những miếng sủi cảo bị đánh bay khỏi đầu tường.
- Thủy Nguyệt Hàn trốn!
- Thủy Nguyệt Hàn vượt ngục chạy mất!
- Còn mang theo Phó Quan Sơn!
- Đả thương thủ vệ!
- Ngay cả ba vị công tử, Xuân gia, Hạ gia, Đông gia cũng đều bị đả thương… Người đâu, toàn thân ba vị công tử cắm đầy châm nhỏ, đã biến thành ba đầu con nhím…
Trong chốc lát, toàn bộ Hình bộ rơi vào trong hỗn loạn!
Sau một khắc đồng hồ, toàn bộ Thiên Đường thành đều chấn động!
Đã bao nhiêu năm không có xảy ra chuyện như vậy?!
Phạm nhân vậy mà trình diễn thành công một màn vượt ngục bạo lực…
Về phía Hình bộ, hiện tại đã trực tiếp loạn thành một đoàn.
Bởi… ba vị công tử kia, hiện tại chân chân chính chính biến thành con nhím.
Mỗi người, từ đầu, cổ lồng ngực, bụng dưới, đùi cho đến tận ngón chân…
Lít nha lít nhít đều cắm đầy những cây châm nhỏ tựa lông trâu.
May mà trên kim không có bôi độc, cũng không có cố tình bắn vào những chỗ yếu hại, thậm chí lực bắn ra cũng không phải rất lớn, nên ba con hàng này đều còn sống, còn rất thanh tỉnh. Rất hiển nhiên, mục đích của Thủy Nguyệt Hàn đến cùng cũng chỉ là muốn bọn chúng ăn chút đau khổ, cũng không phải muốn giết bọn hắn, dù sao một khi hạ tử thủ, chính là kết xuống tử thù với tam đại gia tộc!
Nhưng tam đại công tử vẫn kêu gào như lợn bị chọc tiết, nhất là Hạ Băng Xuyên, Hạ công tử, kêu đến là thê thảm:
- Trước nhổ trên mặt ta đó a… a a a… đáng thương khuôn mặt anh tuấn của ta a…
Đông Thiên Lãnh công tử càng nổi giận ngút trời:
- Con mẹ nó nha Thủy Nguyệt Hàn, chờ ta đi ra! Ngươi chờ! Hỗn đản! Vương bát đản! Lão tử dù có phải san bằng phủ thái tử cũng muốn đam ngươi nắm tới! Quá con mẹ nó hỗn đản a a a…
- Ta quyết cùng ngươi không đội trời chung!
Trong ba người, Xuân Vãn Phong là người tỉnh táo nhất, mặc cho quan viên Hình bộ rút châm, hắn thủy chung cắn chặt hàm răng, đột nhiên toàn thân run rẩy:
- Má ơi, ngươi làm nhẹ chút a… tê tê tê… lão thiên a, đau chết ta mất… tên hỗn đản nhà ngươi cố ý phải không, người không thể để ta trang bức một chút rồi mới rút chỗ đó a… đau đau đau tê tê tê… a ai ôi…
Xảy ra chuyện lớn như vậy, hiển nhiên ba vị công tử không có khả năng tiếp tục ở trong nhà giam, hộ vệ tam đại gia tộc nghe được tin báo, ai nấy hai mắt trừng lớn, lửa giận thao thiên!
Công tử nhà ta xảy ra chuyện lớn ở Thiên Đường thành các ngươi, không có câu trả lời. Hừm, không xong với chúng ta…
Tên Thủy Nguyệt Hàn kia ở đâu? Mau chóng đem giao ra cho chúng ta!
Còn có Hình bộ các ngươi, công tử nhà chúng ta cho các ngươi mặt mũi, tránh để các ngươi khó báo cáo với thượng cấp nên mới phối hợp như vậy… lúc ấy các ngươi cũng nói rõ ràng, bây giờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy, các ngươi muốn trả lời với chúng ta thế nào? Ba vị công tử đều được người nhà tiếp ra ngoài.
Hình bộ đối với những người này cũng không thể làm gì.
Hiện tại bọn hắn còn đang sứt đầu mẻ trán, lấy đâu ra sức ngăn cản…
- Ta không về!
Đông Thiên Lãnh nghe hộ vệ khuyên hắn trở về, lập tức nổi trận lôi đình, chỉ trên mặt:
- Ta bị con mẹ nó sinh sinh đánh thành thằng mặt rỗ, thấy không? Thù này không báo, lại muốn ta trở về? Đánh chết ta cũng không về! Ca là quả hồng mềm a?!
- Đúng đấy, trở vè? Hừ hừ!
Hạ Băng Xuyên lẩm bẩm:
- Không bắt được hai tên vương bát đản này, lại đem hắn chém thành muôn mảnh, Hạ Băng Xuyên ta dù có chết ở đây, cũng quyết không về!
- Ta đương nhiên cũng không về!
Xuân Vãn Phong đau khổ nói:
- Ta chịu trọn vẹn hơn 700 châm a… hơn 700 châm a! Để ta cứ như vậy mà về? A? Các ngươi nghĩ sao?! Việc này tuyệt đối còn chưa xong đâu!
- Mau báo cho người trong nhà, nói cho gia gia ta, nãi nãi ta, Đại gia gia ta, Tam gia gia ta, Ngũ gia gia ta, Lục gia gia ta, Đại bá, Nhị bá, Tam bá, Tứ bá, Lục thúc, Thất thúc, Bát thúc, Cửu thúc… Thập ngũ thúc… nói bọn hắn báo thù cho ta! Nếu không có chết ta cũng không về, ta chịu thiệt thòi lớn như vậy, không có câu trả lời cho ta quyết không xong!
- Đúng đấy, nói cho cha ta biết, mẹ ta, gia gia, còn có tổ tông nhà ta… ta quyết không về, ta bị ăn hiếp a!
- Ta cũng vậy, nói cho…
Sáu vị hộ vệ tam gia đầu lớn như cái đấu!
Thực sự là ba tên ông nội a.
Người ta ngay cả ở Hình bộ cũng giơ đuốc cầm gậy vượt ngục, tình thế bây giờ hung hiểm trừng nào? Sơ ý một chút là đem mạng nhỏ bỏ lại đây, vậy liền tương ứng… mạng của chúng ta cũng bỏ lại đây theo các ngươi a…
Thế nhưng Tam đại công tử cùng hạ quyết tâm không về, người người lửa giận ngút trời, bọn hộ vệ cuối cùng cũng chỉ đành thỏa hiệp, truyền thư về gia tộc, tranh thủ thời gian phái cao thủ đến trợ giúp… mấy người bọn hắn, thực không chịu nổi, thật sự không chịu nổi a…
- Bất quá, nói đi cũng phải nói alij…
Đông Thiên Lãnh đột nhiên nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ:
- Mấy huynh đệ chúng ta thực sự là đồng bệnh tương liên, mấy ngày trước tên hỗn đản Thu Vân Sơn còn bị đánh đến bán thân bất toại, bây giờ vẫn còn nằm liệt giường a, hiện tại mấy chúng ta cũng đều bị đánh tới sấp mặt, tình thế so với hắn còn thảm hơn… nghĩ tới nghĩ lui, há không ứng với câu nói kia, các mè một lứa oa…
- Nói cũng đúng.
Hạ Băng Xuyên âu sầu nói:
- Lúc ấy ta còn chế giễu hắn… con mẹ nó, hiện tại lão tử còn thảm hơn hắn, gương mặt anh tuấn của ta biến thành mặt rỗ a…
- Cũng chưa hẳn thành mặt rỗ a, châm cũng mảnh như thế, có thể không để lại vết đâu…
Đông Thiên Lãnh nói:
- Chờ chúng ta ra ngoài, lại cược một trận, nếu ai thua, liền vĩnh viễn làm mặt rỗ, lỗ kim trên mặt, không được phép trị liệu…
- Cút…
…
Chuyện Hình bộ lần này thực sự lớn!
Bốn phía đều rơi vào tình trạng gà bay chó nhảy!
Hình bộ hỏa tốc chạy tới tìm phủ thái tử, người phủ thái tử cũng ngơ ngơ ngác ngác:
- … chạy? Chạy?
- Còn… đánh người bị thương?
- Còn đánh trọng thương tam đại công tử?!
- Còn…
Không phải nói làm màu, giả bộ phối hợp điều tra một bữa sao? Không phải là ngày mai liền thả a, sao nửa đêm lại làm ra động tĩnh lớn như vậy?
Trời sáng liền có thể đi! Nửa đêm liền vượt ngục? Con mẹ nó đến cùng là chuyện quái gì đang xảy ra a?!
Thái tử cũng cảm thấy mình như sắp phát điên.
“Đầu óc đám người giang hồ này đến cùng là làm từ cái gì vậy, vì sao cô không hiểu nổi a?”
…
-----------
Phóng tác: xonevictory
Danh sách chương