“U Nhiễm, không cho muội cười ca ca mình như vậy.” Tiết Kỳ Văn ai oán nói.
“Còn không phải huynh để hai đứa nhỏ ở chỗ mẫu phi chọc họa sao?” Có lẽ bởi vì là không phải hoàn toàn nuôi bên cạnh Trưởng công chúa, Tiết Diệc Khiên giỏi nhất vẫn là hai từ “mẫu phi ôm”, “không cần”, học được trong thời gian gần đây không ngừng đối kháng với Tiết Kỳ Văn. Tiết Diệc Khiên rất dính Trưởng công chúa. Bất đắc dĩ Tiết Kỳ Văn vị phụ thân vô lương này luôn thích dọa hắn, lâu dần Tiết Diệc Khiên càng thêm dính Trưởng công chúa. Đi đều phải ôm, cố tình còn thích nhất là làm nũng trước mặt Tiết Kỳ Văn. Còn Tiết Diệc Tễ, chỉ hai chữ ‘ngu ngốc’ là có thứ tự nhất. Nguyên nhân không cần nói cũng biết, khi Tiết vương phi nhắc tới Tiết vương gia cũng chỉ có hai chữ này, nghe nhiều, Tiểu Tễ vương cũng học theo.
“Mẫu phi mắng phụ vương ngu ngốc lại không mắng sai. Nhưng là xú tiểu tử này, cái tốt không học lại chỉ học được hai chữ này.” Tiết Kỳ Văn bất mãn trừng mắt lại Tiết Diệc Tễ.
“Ca, huynh cũng đừng phí công nữa, không thấy tiểu Tễ vương mệt nhọc sao? Cả ngày bắt đứa nhỏ bắt chước bộ dáng người lớn của huynh, thật là oan uổng hai đứa nhỏ.” Tiết U Nhiễm thật sự nhịn không được liền bảo vệ hai vị tiểu vương gia. Rõ ràng là hai tiểu oa nhi phấn nộn, ca ca nhà mình là luôn thích nói tiểu Khiên vương gian trá, tiểu Tễ vương lạnh lùng.
Tiết Kỳ Văn sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng cười. Hắn chính là nhìn hai tiểu tử này không vừa mắt, không tự giác liền coi bọn nó là kẻ địch nhỏ.
Sở Lăng Húc vẫn đứng ngoài quan sát cười mở miệng: “Khi tiểu Tễ vương nói hai chữ ngu ngốc, còn thật sự rất giống một tiểu vương gia.”
“Cùng mẫu phi hắn học.” Tiết Kỳ Văn tức giận đáp lại một câu. Tiết Diệc Khiên thích đòi mẫu phi hắn ôm, gần như một tấc cũng không rời. Tiết Diệc Tễ lại thích học biểu cảm của mẫu phi hắn hơn, còn học rất chuẩn.
“Học Trưởng công chúa không thích sao? Làm tiểu vương gia tôn quý.” Tiết U Nhiễm vừa nói vừa ôm Tiết Diệc Tễ đi vào buồng trong.
Sở Lăng Húc vỗ vỗ vai Tiết Kỳ Văn, không tiếng động an ủi, cùng đi theo đi vào.
Tiết Kỳ Văn dừng ở cuối cùng nhún nhún vai, có chút ảo não nhưng không có tức giận. Chỉ cần hai tiểu tử không giành nương tử của hắn, hắn vẫn là thật thích bọn nó.
Phòng trong, tay Tiểu Quân ức đang hướng về phía khuôn mặt của Sở Niệm. Sở Niệm hơn bốn tháng không khóc không ầm ĩ, mở to hai mắt nhìn Sở Quân Ức, đột nhiên lunh tung vẫy vẫy hai tay nhỏ bé. Sở Mộng Văn và Sở Thạch cảm thấy thú vị đứng ở bên cạnh xem hai huynh muội hỗ động.
Thấy Sở Niệm, con ngươi của Tiết Diệc Khiên cũng lưu chuyển, tay ôm chặt Tần Thiên Ngọc buông lỏng, tiểu thân mình nghiêng về phía nôi.
Tần Thiên Ngọc con ngươi xẹt qua ý cười, đặt Tiếc Diệc Khiên bên cạnh Sở Quân Ức.
Rời khỏi vòng tay Tần Thiên Ngọc, Tiết Diệc Khiên phá lệ không khóc. Cả người ghé vào trên nôi, tò mò nhìn Sở Niệm trong nôi.
Khi Tiết U Nhiễm đi tới, Tiết Diệc Tễ trong lòng đã buồn ngủ. Đang chuẩn bị đặt hắn lên giường, Tiết Diệc Tễ lại bị Tiết Diệc Khiên gọi tỉnh lại.
Tiết Diệc Tễ mở to mắt, quét mắt một vòng sau đó dừng trên người tiểu oa nhi trong nôi.
Tiết U Nhiễm cũng không nói nhiều, trực tiếp cũng đặt Tiết Diệc Tễ đứng vững bên cạnh nôi. Cười thầm nghĩ nữ nhi nhà mình thật đúng
Tiết U Nhiễm cũng không nói nhiều, trực tiếp cũng đặt Tiết Diệc Tễ đứng vững bên canh nôi. Cười nghĩ nữ nhi nhà mình thật đúng được hoan nghênh.
“Muội…” Nhìn một hồi, Tiết Diệc Khiên học Sở Quân Ức gọi Sở Niệm.
“Cái gì muội?Xú tiểu tử, đây là biểu muội con.”Tiết Kỳ Văn đến gần nhân cơ hội vỗ nhẹ đầu Tiết Diệc Khiên.
“Muội…” Không để ý đến phụ vương, Tiết Diệc Khiên kiên trì cách gọi của bản thân.
Tiết Kỳ Văn cũng không sửa chữa, quay đầu nhìn về phía Tiết U Nhiễm: “U Nhiễm, khuê nữ nhà muội một ngày khác càng ngày càng đáng yêu.”
“Tất nhiên.”Tiết U Nhiễm đắc ý ngẩng đầu lên, tuyệt không khiếm tốt đáp.
“Về sau sợ là muốn đưa tới chúng ta công tử tranh nhau theo đuổi.” Tiết Kỳ Văn lại đi theo bỏ thêm một câu, “Không chừng cũng giống Tiểu Quân Úc, lại định nhi nữ thông gia.”
Nhắc tới nhi nữ thông gia, Tiết U Nhiễm tự nhiên nhớ tới tiểu phượng của Hoàng hậu Lăng quốc. một năm này, Hoàng hậu Lăng quốc có khi gửi thư, chỉ tên nói họ viết cho nàng. Hai ngày dù chưa gặp mặt, lại có rất nhiều ý hiểu nhau không cần nói. Hoàng hậu lăng quốc còn tuyên bố, đợi khi tiểu phượng nữ 5 tuổi, nàng sẽ tự mình đến Sở gia một lần.
Tiết U Nhiễm dở khóc dở cười đọc thư, ai oán nói với Sở Lăng Húc: “Sở ngốc tử, ta có dự cảm, Tiểu Quân Ức của chúng ta chạy không thoát rồi.”
Kiến thức qua Hoàng hậu Lăng quốc bưu hãn, Sở Lăng Húc tuyệt không ngoài ý muốn gật đầu: “Quả thật khó chơi.”
Tiết U Nhiễm ai thán xong, thu liễm cảm xúc, xoay người báo cho Tiểu Quân Úc nhất định phải chịu đựng, gặp mạnh phải mạnh hơn.
Lúc đó, Sở Quân Ức ngậm chặt nhón tay, mờ mịt nhìn Tiết U Nhiễm, không có đáp lại.
Nghĩ cũng biết Tiết Quân Úc nghe không hiểu, Tiết U Nhiễm thở dài, xin giúp đỡ nhìn về phía Sở Lăng Húc.
Sở Lăng Húc vẻ mặt nghiêm túc, cho bốn chữ: “thuận theo tự nhiên.”
Được rồi, cũng chỉ có thể như vậy thôi. Tâm tình nghẹn như vậy đến nay, lại nghe được chuyện nhi nữ thông gia, Tiết U Nhiễm hừ lạnh một tiếng: “Khỏi phải nghĩ đến!”
Tiết Kỳ Văn cũng biết chuyện Tiểu Quân Ức và phượng nữ Lăng quốc, buồn cười nói: “Tiếu phương nữ Lăng quốc thân phận cao quý, chỗ nào không xứng với Tiểu Quân Ức nhà muội hả?”
“Được đấy!cho Khiên vương và Tễ vương nhà huynh làm giúp, như thế nào?” Tiết U Nhiễm cười quỷ dị.
“Chuyện này cxung phải để nhân gia thích xú tiểu tử nhà chúng ta đã, đúng không nào?” Cho dù hai xú tiểu tử nhà hắn coi trọng tiểu phượng nữ , Lăng quốc còn nhất định sẽ đồng ý đâu!
“U U, việc này không bằng hãy giao cho Tiểu Quân Ức và Tiểu phượng nữ tự mình quyết định.” Mắt thấy Tiết U Nhiễm loạn đánh uyên ương, Sở Lăng Húc mở miệng nói.
Tiết U Nhiễm bĩu môi, không lại nói chuyện.
Đã biết sẽ chỉ có một kết quả như vậy, Sở Mộng Văn và Sở Thạch liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng lúc lộ ra ý cười. chuyện này Sở gia mọi người đều biết, có điều cũng không phải rất để ý. Tiểu phượng nữ mặc dù cách xa chút, trước khi chưa nhìn thấy người, tất cả mọi người sẽ không đưa ra bình luận. tất cả mọi người biết không phải Tiết U Nhiễm nhằm vào phượng nữ, chsinh là không thích sớm như vậy liền định ra việc hôn nhân cho Tiểu Quân Ức mà thôi. Dù sao thế sự hay thay đổi, ngoài ý muốn nhiều lắm.
Chuyện Tiểu Quân ức và phượng nữ cứ như vậy dừng lại, ai cũng không nói gì nữa.Mấy người nhất trí nhìn ba nam oa vây quanh nữ oa trong nôi, ánh mắt lơ đãng liền nhu hòa xuống.Còn có bốn năm, cần gì lo lắng quá nhiều đây?Có lẽ tiểu phượng nữ đúng là người trong mệnh định của Tiểu Quân Úc cũng không ngừng? Tin tức Lạc Thấm Nhi có thai cuối cùng cũng truyền ra ngoài. Không quá nửa ngày, đã truyền khắp hoàng cung.
Trong ngự thư phòng, Tần Trạch Dật kinh ngạc vạn phần, tấu chương trong tay rơi xuống cũng không phát hiện ra. Tất cả tư vị trào lên trong lòng, khóe miệng không nhịn được cứ thế tràn ra ý cười.mạnh mẽ đứng dậy, chạy về phía tẩm cung Hoàng hậu.
Trong tẩm cung Thái hậu, Thái hậu tâm tình khó được tốt cầm điểm tâm đút Đại hoàng tử.Trong chốc lát trên mặt lập tức tràn đầy mây đen, gió mưa sắp tới.đạihoàng tử Tần Tử Huyền Nghi hoặc điểm tâm bị Hoàng tổ mẫu bóp nát trong tay, chu môi ‘oa’ một tiếng khóc lớn.
“Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc.” Căm giận trừng Tần Tử Huyền, lửa giận của Thái hậu toàn bộ phát tiết lên trên người Tần Tử Huyền không hiểu chuyện.
Tần Tử Huyền được nuông chiều từ bé nào đã từng bị ai rống qua? Đương trường sợ tới mức càng thêm ra sức khóc rống lên, giọng non nớt tê tâm liệt phế thực sự có chút làm người đau.
Lạc Thấm Nhi còn chưa đi tới tẩm cung Thái hậu đã nghe thấy tiếng khóc của Tần Tử Huyền, dừng chân, vẫn là tiến vào.Chung quy vẫn là đứa nhỏ nuôi bên người nàng hơn một năm, đâu có thể nào một chút cảm tình cũng không có.
“Nô tì thỉnh an Thái hậu.” Lạc Thẩm Nhi cung kính có lễ phúc hậu.
Ánh mắt sắc bén bắn thẳng đến bụng Lạc Thấm Nhi, Thái hậu không có trả lời, mặc cho Lạc Thấm duy trì tư thế hành lễ nửa ngồi.
“Mẫu hậu…” Thái hậu không động, Tần Tử Huyền đang khóc lại là ủy khuất không thôi nhào đến. Hắn không cần cùng hoàng tổ mẫu ở chung một chỗ, hắn muốn sống cùng mẫu hậu.
Lạc Thấm Nhi ôm lấy Tần Tử Huyền, thuận thế đứng lên, nhẹ giọng hỏi sao lại thế này.
“Hoàng hâu đây là ý gì?Đại hoàng tử ở chỗ này của ai gia bị ủy khuất?”Thái hậu không quen nhất chính là bộ dáng không nóng không lạnh của Lạc Thấm Nhi, phảng phất như ai cũng không đặt trong mắt.
“Nô tì không dám.” Trong lòng ôm Tần Tử Huyền, tất nhiên là không có khả năng hành lễ, Lạc Thấm Nhi hơi hơi cúi đầu.
“Không dám?Theo ai gia xem ra, hoàng hậu lá gan rất lơn đấy.” Cầm khăn tay lau hết điểm tâm trong tay, Thái hậu châm chọc nói.
Lạc Thấm Nhi không có đáp lời, chỉ vỗ vỗ tiểu thân mình của Tần Tử Huyền tỏ ý trấn an.
Bị hành động lạnh nhạt của Lạc Thấm Nhi chọc tức, Thái hậu dùng sức vỗ lớn, giận dữ quát: “Hoàng hậu có còn để ai gia vào mắt không?”
Lạc Thấm Nhi vỗ nhẹ Tần Tử Huyền nhanh tay dời lên lỗ tai Tần Tử Huyền, nhưng Tần Tử Huyền vẫn bị kinh hách. Thân mình nhỏ bé đứng run rẩy không ngừng, hai tay gắt gao bám chặt lấy quần áo Lạc Thấm Nhi, lại mở cổ họng.
Trước sắc mặt oán hận chán ghét, bên tai là tiếng khóc không ngừng quấy nhiễu người, Lạc Thấm Nhi cảm thấy phiền chán, vẫn như cũ thẳng thắt lưng nghênh đón lửa giận của Thái hậu.
Tần Trạch Dật ở tẩm cung Hoàng hậu tìm hụt từ xa đã nghe thấy trong tẩm cung Thái hậu truyền đến tiếng khóc, tuy rằng đau đầu lại không tránh khỏi muốn lên phía trước tìm tòi kết quả.Vừa vào cửa liền nhìn thấy Lạc Thấm Nhi đang ôm Tần Tử Huyền đứng đối diện với Thái hậu, giương cung bạt kiếm cũng chỉ như thế.
Loại tình cảnh này đã không phải lần đầu tiên. Nếu trước đây Tần Trạc Dật còn làm công phu ngoài mặt thoáng thiên về phía Thái hậu, thì bây giờ sau khi biết Lạc Thấm NHi có thai trong lòng sớm nghiêng lập tức nghiêng về một bên. Bước chân mạnh mẽ tới bên cạnh Lạc Thấm Nhi đứng lại: “Sao lại thế này? Đại hoàng tử sao lại khóc lợi hại như vậy?”
Lạc Thấm Nhi quay đầu đi, nhìn lướt qua Tần Trạch Dật, tháp giọng nói: “Nô tì cũng không biết. Khi nô tì đến, Đại hoàng tử đã khóc.”
“Ý Hoàng hậu là ai gia khi dễ Đại hoàng tử?”Thái hậu lập tức phát hỏa.lạc gia không có một cái gì tốt, giỏi nhất chính là dối trá làm ra vẻ. trước kia là Lạc Tử Nghiên, hiện tại là Lạc Thấm Nhi, quả thật là cố ý cùng bà ta đối nghịch.
“Còn không phải huynh để hai đứa nhỏ ở chỗ mẫu phi chọc họa sao?” Có lẽ bởi vì là không phải hoàn toàn nuôi bên cạnh Trưởng công chúa, Tiết Diệc Khiên giỏi nhất vẫn là hai từ “mẫu phi ôm”, “không cần”, học được trong thời gian gần đây không ngừng đối kháng với Tiết Kỳ Văn. Tiết Diệc Khiên rất dính Trưởng công chúa. Bất đắc dĩ Tiết Kỳ Văn vị phụ thân vô lương này luôn thích dọa hắn, lâu dần Tiết Diệc Khiên càng thêm dính Trưởng công chúa. Đi đều phải ôm, cố tình còn thích nhất là làm nũng trước mặt Tiết Kỳ Văn. Còn Tiết Diệc Tễ, chỉ hai chữ ‘ngu ngốc’ là có thứ tự nhất. Nguyên nhân không cần nói cũng biết, khi Tiết vương phi nhắc tới Tiết vương gia cũng chỉ có hai chữ này, nghe nhiều, Tiểu Tễ vương cũng học theo.
“Mẫu phi mắng phụ vương ngu ngốc lại không mắng sai. Nhưng là xú tiểu tử này, cái tốt không học lại chỉ học được hai chữ này.” Tiết Kỳ Văn bất mãn trừng mắt lại Tiết Diệc Tễ.
“Ca, huynh cũng đừng phí công nữa, không thấy tiểu Tễ vương mệt nhọc sao? Cả ngày bắt đứa nhỏ bắt chước bộ dáng người lớn của huynh, thật là oan uổng hai đứa nhỏ.” Tiết U Nhiễm thật sự nhịn không được liền bảo vệ hai vị tiểu vương gia. Rõ ràng là hai tiểu oa nhi phấn nộn, ca ca nhà mình là luôn thích nói tiểu Khiên vương gian trá, tiểu Tễ vương lạnh lùng.
Tiết Kỳ Văn sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng cười. Hắn chính là nhìn hai tiểu tử này không vừa mắt, không tự giác liền coi bọn nó là kẻ địch nhỏ.
Sở Lăng Húc vẫn đứng ngoài quan sát cười mở miệng: “Khi tiểu Tễ vương nói hai chữ ngu ngốc, còn thật sự rất giống một tiểu vương gia.”
“Cùng mẫu phi hắn học.” Tiết Kỳ Văn tức giận đáp lại một câu. Tiết Diệc Khiên thích đòi mẫu phi hắn ôm, gần như một tấc cũng không rời. Tiết Diệc Tễ lại thích học biểu cảm của mẫu phi hắn hơn, còn học rất chuẩn.
“Học Trưởng công chúa không thích sao? Làm tiểu vương gia tôn quý.” Tiết U Nhiễm vừa nói vừa ôm Tiết Diệc Tễ đi vào buồng trong.
Sở Lăng Húc vỗ vỗ vai Tiết Kỳ Văn, không tiếng động an ủi, cùng đi theo đi vào.
Tiết Kỳ Văn dừng ở cuối cùng nhún nhún vai, có chút ảo não nhưng không có tức giận. Chỉ cần hai tiểu tử không giành nương tử của hắn, hắn vẫn là thật thích bọn nó.
Phòng trong, tay Tiểu Quân ức đang hướng về phía khuôn mặt của Sở Niệm. Sở Niệm hơn bốn tháng không khóc không ầm ĩ, mở to hai mắt nhìn Sở Quân Ức, đột nhiên lunh tung vẫy vẫy hai tay nhỏ bé. Sở Mộng Văn và Sở Thạch cảm thấy thú vị đứng ở bên cạnh xem hai huynh muội hỗ động.
Thấy Sở Niệm, con ngươi của Tiết Diệc Khiên cũng lưu chuyển, tay ôm chặt Tần Thiên Ngọc buông lỏng, tiểu thân mình nghiêng về phía nôi.
Tần Thiên Ngọc con ngươi xẹt qua ý cười, đặt Tiếc Diệc Khiên bên cạnh Sở Quân Ức.
Rời khỏi vòng tay Tần Thiên Ngọc, Tiết Diệc Khiên phá lệ không khóc. Cả người ghé vào trên nôi, tò mò nhìn Sở Niệm trong nôi.
Khi Tiết U Nhiễm đi tới, Tiết Diệc Tễ trong lòng đã buồn ngủ. Đang chuẩn bị đặt hắn lên giường, Tiết Diệc Tễ lại bị Tiết Diệc Khiên gọi tỉnh lại.
Tiết Diệc Tễ mở to mắt, quét mắt một vòng sau đó dừng trên người tiểu oa nhi trong nôi.
Tiết U Nhiễm cũng không nói nhiều, trực tiếp cũng đặt Tiết Diệc Tễ đứng vững bên cạnh nôi. Cười thầm nghĩ nữ nhi nhà mình thật đúng
Tiết U Nhiễm cũng không nói nhiều, trực tiếp cũng đặt Tiết Diệc Tễ đứng vững bên canh nôi. Cười nghĩ nữ nhi nhà mình thật đúng được hoan nghênh.
“Muội…” Nhìn một hồi, Tiết Diệc Khiên học Sở Quân Ức gọi Sở Niệm.
“Cái gì muội?Xú tiểu tử, đây là biểu muội con.”Tiết Kỳ Văn đến gần nhân cơ hội vỗ nhẹ đầu Tiết Diệc Khiên.
“Muội…” Không để ý đến phụ vương, Tiết Diệc Khiên kiên trì cách gọi của bản thân.
Tiết Kỳ Văn cũng không sửa chữa, quay đầu nhìn về phía Tiết U Nhiễm: “U Nhiễm, khuê nữ nhà muội một ngày khác càng ngày càng đáng yêu.”
“Tất nhiên.”Tiết U Nhiễm đắc ý ngẩng đầu lên, tuyệt không khiếm tốt đáp.
“Về sau sợ là muốn đưa tới chúng ta công tử tranh nhau theo đuổi.” Tiết Kỳ Văn lại đi theo bỏ thêm một câu, “Không chừng cũng giống Tiểu Quân Úc, lại định nhi nữ thông gia.”
Nhắc tới nhi nữ thông gia, Tiết U Nhiễm tự nhiên nhớ tới tiểu phượng của Hoàng hậu Lăng quốc. một năm này, Hoàng hậu Lăng quốc có khi gửi thư, chỉ tên nói họ viết cho nàng. Hai ngày dù chưa gặp mặt, lại có rất nhiều ý hiểu nhau không cần nói. Hoàng hậu lăng quốc còn tuyên bố, đợi khi tiểu phượng nữ 5 tuổi, nàng sẽ tự mình đến Sở gia một lần.
Tiết U Nhiễm dở khóc dở cười đọc thư, ai oán nói với Sở Lăng Húc: “Sở ngốc tử, ta có dự cảm, Tiểu Quân Ức của chúng ta chạy không thoát rồi.”
Kiến thức qua Hoàng hậu Lăng quốc bưu hãn, Sở Lăng Húc tuyệt không ngoài ý muốn gật đầu: “Quả thật khó chơi.”
Tiết U Nhiễm ai thán xong, thu liễm cảm xúc, xoay người báo cho Tiểu Quân Úc nhất định phải chịu đựng, gặp mạnh phải mạnh hơn.
Lúc đó, Sở Quân Ức ngậm chặt nhón tay, mờ mịt nhìn Tiết U Nhiễm, không có đáp lại.
Nghĩ cũng biết Tiết Quân Úc nghe không hiểu, Tiết U Nhiễm thở dài, xin giúp đỡ nhìn về phía Sở Lăng Húc.
Sở Lăng Húc vẻ mặt nghiêm túc, cho bốn chữ: “thuận theo tự nhiên.”
Được rồi, cũng chỉ có thể như vậy thôi. Tâm tình nghẹn như vậy đến nay, lại nghe được chuyện nhi nữ thông gia, Tiết U Nhiễm hừ lạnh một tiếng: “Khỏi phải nghĩ đến!”
Tiết Kỳ Văn cũng biết chuyện Tiểu Quân Ức và phượng nữ Lăng quốc, buồn cười nói: “Tiếu phương nữ Lăng quốc thân phận cao quý, chỗ nào không xứng với Tiểu Quân Ức nhà muội hả?”
“Được đấy!cho Khiên vương và Tễ vương nhà huynh làm giúp, như thế nào?” Tiết U Nhiễm cười quỷ dị.
“Chuyện này cxung phải để nhân gia thích xú tiểu tử nhà chúng ta đã, đúng không nào?” Cho dù hai xú tiểu tử nhà hắn coi trọng tiểu phượng nữ , Lăng quốc còn nhất định sẽ đồng ý đâu!
“U U, việc này không bằng hãy giao cho Tiểu Quân Ức và Tiểu phượng nữ tự mình quyết định.” Mắt thấy Tiết U Nhiễm loạn đánh uyên ương, Sở Lăng Húc mở miệng nói.
Tiết U Nhiễm bĩu môi, không lại nói chuyện.
Đã biết sẽ chỉ có một kết quả như vậy, Sở Mộng Văn và Sở Thạch liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng lúc lộ ra ý cười. chuyện này Sở gia mọi người đều biết, có điều cũng không phải rất để ý. Tiểu phượng nữ mặc dù cách xa chút, trước khi chưa nhìn thấy người, tất cả mọi người sẽ không đưa ra bình luận. tất cả mọi người biết không phải Tiết U Nhiễm nhằm vào phượng nữ, chsinh là không thích sớm như vậy liền định ra việc hôn nhân cho Tiểu Quân Ức mà thôi. Dù sao thế sự hay thay đổi, ngoài ý muốn nhiều lắm.
Chuyện Tiểu Quân ức và phượng nữ cứ như vậy dừng lại, ai cũng không nói gì nữa.Mấy người nhất trí nhìn ba nam oa vây quanh nữ oa trong nôi, ánh mắt lơ đãng liền nhu hòa xuống.Còn có bốn năm, cần gì lo lắng quá nhiều đây?Có lẽ tiểu phượng nữ đúng là người trong mệnh định của Tiểu Quân Úc cũng không ngừng? Tin tức Lạc Thấm Nhi có thai cuối cùng cũng truyền ra ngoài. Không quá nửa ngày, đã truyền khắp hoàng cung.
Trong ngự thư phòng, Tần Trạch Dật kinh ngạc vạn phần, tấu chương trong tay rơi xuống cũng không phát hiện ra. Tất cả tư vị trào lên trong lòng, khóe miệng không nhịn được cứ thế tràn ra ý cười.mạnh mẽ đứng dậy, chạy về phía tẩm cung Hoàng hậu.
Trong tẩm cung Thái hậu, Thái hậu tâm tình khó được tốt cầm điểm tâm đút Đại hoàng tử.Trong chốc lát trên mặt lập tức tràn đầy mây đen, gió mưa sắp tới.đạihoàng tử Tần Tử Huyền Nghi hoặc điểm tâm bị Hoàng tổ mẫu bóp nát trong tay, chu môi ‘oa’ một tiếng khóc lớn.
“Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc.” Căm giận trừng Tần Tử Huyền, lửa giận của Thái hậu toàn bộ phát tiết lên trên người Tần Tử Huyền không hiểu chuyện.
Tần Tử Huyền được nuông chiều từ bé nào đã từng bị ai rống qua? Đương trường sợ tới mức càng thêm ra sức khóc rống lên, giọng non nớt tê tâm liệt phế thực sự có chút làm người đau.
Lạc Thấm Nhi còn chưa đi tới tẩm cung Thái hậu đã nghe thấy tiếng khóc của Tần Tử Huyền, dừng chân, vẫn là tiến vào.Chung quy vẫn là đứa nhỏ nuôi bên người nàng hơn một năm, đâu có thể nào một chút cảm tình cũng không có.
“Nô tì thỉnh an Thái hậu.” Lạc Thẩm Nhi cung kính có lễ phúc hậu.
Ánh mắt sắc bén bắn thẳng đến bụng Lạc Thấm Nhi, Thái hậu không có trả lời, mặc cho Lạc Thấm duy trì tư thế hành lễ nửa ngồi.
“Mẫu hậu…” Thái hậu không động, Tần Tử Huyền đang khóc lại là ủy khuất không thôi nhào đến. Hắn không cần cùng hoàng tổ mẫu ở chung một chỗ, hắn muốn sống cùng mẫu hậu.
Lạc Thấm Nhi ôm lấy Tần Tử Huyền, thuận thế đứng lên, nhẹ giọng hỏi sao lại thế này.
“Hoàng hâu đây là ý gì?Đại hoàng tử ở chỗ này của ai gia bị ủy khuất?”Thái hậu không quen nhất chính là bộ dáng không nóng không lạnh của Lạc Thấm Nhi, phảng phất như ai cũng không đặt trong mắt.
“Nô tì không dám.” Trong lòng ôm Tần Tử Huyền, tất nhiên là không có khả năng hành lễ, Lạc Thấm Nhi hơi hơi cúi đầu.
“Không dám?Theo ai gia xem ra, hoàng hậu lá gan rất lơn đấy.” Cầm khăn tay lau hết điểm tâm trong tay, Thái hậu châm chọc nói.
Lạc Thấm Nhi không có đáp lời, chỉ vỗ vỗ tiểu thân mình của Tần Tử Huyền tỏ ý trấn an.
Bị hành động lạnh nhạt của Lạc Thấm Nhi chọc tức, Thái hậu dùng sức vỗ lớn, giận dữ quát: “Hoàng hậu có còn để ai gia vào mắt không?”
Lạc Thấm Nhi vỗ nhẹ Tần Tử Huyền nhanh tay dời lên lỗ tai Tần Tử Huyền, nhưng Tần Tử Huyền vẫn bị kinh hách. Thân mình nhỏ bé đứng run rẩy không ngừng, hai tay gắt gao bám chặt lấy quần áo Lạc Thấm Nhi, lại mở cổ họng.
Trước sắc mặt oán hận chán ghét, bên tai là tiếng khóc không ngừng quấy nhiễu người, Lạc Thấm Nhi cảm thấy phiền chán, vẫn như cũ thẳng thắt lưng nghênh đón lửa giận của Thái hậu.
Tần Trạch Dật ở tẩm cung Hoàng hậu tìm hụt từ xa đã nghe thấy trong tẩm cung Thái hậu truyền đến tiếng khóc, tuy rằng đau đầu lại không tránh khỏi muốn lên phía trước tìm tòi kết quả.Vừa vào cửa liền nhìn thấy Lạc Thấm Nhi đang ôm Tần Tử Huyền đứng đối diện với Thái hậu, giương cung bạt kiếm cũng chỉ như thế.
Loại tình cảnh này đã không phải lần đầu tiên. Nếu trước đây Tần Trạc Dật còn làm công phu ngoài mặt thoáng thiên về phía Thái hậu, thì bây giờ sau khi biết Lạc Thấm NHi có thai trong lòng sớm nghiêng lập tức nghiêng về một bên. Bước chân mạnh mẽ tới bên cạnh Lạc Thấm Nhi đứng lại: “Sao lại thế này? Đại hoàng tử sao lại khóc lợi hại như vậy?”
Lạc Thấm Nhi quay đầu đi, nhìn lướt qua Tần Trạch Dật, tháp giọng nói: “Nô tì cũng không biết. Khi nô tì đến, Đại hoàng tử đã khóc.”
“Ý Hoàng hậu là ai gia khi dễ Đại hoàng tử?”Thái hậu lập tức phát hỏa.lạc gia không có một cái gì tốt, giỏi nhất chính là dối trá làm ra vẻ. trước kia là Lạc Tử Nghiên, hiện tại là Lạc Thấm Nhi, quả thật là cố ý cùng bà ta đối nghịch.
Danh sách chương