Ngày hôm sau, quả nhiên giống như lời của Vương ma ma Tần Trạch Dật hạ triều liền trực tiếp đến Tiết Vương phủ.
Nhìn Tần Trạch Dật mặc triều phục xuất hiện ở Quận chúa các, trong lòng Tiết U Nhiễm không có bất kỳ phập phồng dao dộng. Nàng đã sớm không còn là đứa ngốc Tiết U Nhiễm của kiếp trước, tự nhiên cũng sẽ không vì hắn mặc một thân triều phục mà cho rằng nàng đối với hắn là quan trọng cỡ nào. Cũng chỉ là diễn trò mà thôi, người nào vào diễn người đó sẽ thua. Nên đến cuối cùng cũng sẽ đến, nàng cần làm chính là yên lặng cầu thánh chỉ gả ở ba tháng sau có thể nhanh chóng đến.
"U Nhiễm, có thể vì Thái tử ca ca gảy một khúc hay không?" Dịu dàng nhìn Tiết U Nhiễm, trong mắt Tần Trạch Dật tràn đầy tình ý. Đối với nữ từ từ nhỏ cùng nhau lớn lên này, thật ra thì hắn không muốn tổn thương nàng. Nhưng là hắn không thể không lợi dụng nàng. So với ngôi vị Hoàng đế, chính là một Tiết U Nhiễm thực không tính là cái gì.
"U Nhiễm gần đây không thích đánh đàn. Nếu như Thái tử điện hạ thích, ngược lại có thể đi tìm Tâm Lam muội muội. Tin rằng muội muội chắc chắn sẽ hết sức vui vẻ vì Thái tử điện hạ gảy một khúc." Nhìn tình ý giả dối trong mắt Tần Trạch Dật, Tiết U Nhiễm ở trong lòng cười lạnh không dứt. Nhàn nhạt cự tuyệt sau đó không quên thoáng nhắc đến Tiết Tâm Lam để bày tỏ bất mãn trong lòng. Đánh mặt mũi Thái tử, lại không thể chân chính chọc giận Thái tử. Lợi dụng cùng lợi dụng ngược lại, theo như nhu cầu mà thôi.
"U Nhiễm quả nhiên vẫn còn giận Thái tử ca ca a! Tâm Lam và U Nhiễm đều giống nhau. Tâm Lam là muội muội, U Nhiễm không nên nghĩ linh tinh." Vốn là nghe thấy Tiết U Nhiễm cự tuyệt, Tần Trạch Dật có chút tức giận. Chỉ có điều U Nhiễm nhắc đến Tâm Lam? Hóa ra là ghen. Không tức giận nữa Tần Trạch Dật nén lại tính tình dụ dỗ nói.
"U Nhiễm không dám." Tiết U Nhiễm không thật tâm nói. Tốt quá hóa dở, phải làm cho Tần Trạch Dật cho rằng nàng đang đùa giỡn tính tình! Muội muội? Kiếp trước ngươi chính là nạp muội muội trong miệng ngươi làm thiếp, thậm chí sau khi lên ngôi hoàng đế phong nàng làm phi. Nếu như không phải ngươi dung túng nàng ta, làm sao nàng ta dám làm tổn thương phụ vương và mẫu phi của ta? Tần Trạch Dật, ta có thể quên tổn thương ngươi gây cho ta, nhưng là không có cách nào quên tổn thương mà hai người các ngươi gây ra cho Tiết Vương phủ. Cho nên, chúng ta ngay cả bằng hữu cũng không làm được.
"Còn nói không dám? Mấy ngày nay, U Nhiễm chính là Thái tử ca ca cũng không gọi nữa." Trong miệng nhẹ giọng trách cứ, nhưng là trên mặt Tần Trạch Dật không nén được vui vẻ. Chỉ cần U Nhiễm đối với hắn có tình, như vậy kế hoạch muốn gả U Nhiễm đến Sở gia đã thành công hơn một nửa. Hắn biết Tiết Vương gia và Tiết Vương phi tất nhiên sẽ không đáp ứng chuyện này. Nhưng chỉ cần U Nhiễm kiên trì gả, mẫu hậu sẽ giúp hắn cầu xin được thánh chỉ của phụ hoàng. Cọc hôn sự này tuyệt đối không thành vấn đề.
"Tư Nguyệt, đem bàn cờ lấy đến." Không muốn tiếp tục cái đề tài này, Tiết U Nhiễm phân phó Tư Nguyệt. Nhiều lời nhiều lỗi, không thể để cho Tần Trạch Dật nhìn ra nàng không kiên nhẫn. Cho nên vẫn là đánh cờ đi! Mặc dù thật sự rất không muốn đối mặt với Tần Trạch Dật, nhưng mà nhẫn một lúc trời cao biển rộng. Nàng không thể đột nhiên tương phản quá lớn, kế tiếp đưa đến Tần Trạch Dật hiếu kỳ. Trêu chọc Tần Trạch Dật, sẽ là vô hạn phiền toái.
Nhìn hai người bên trong nhà vô cùng ăn ý chơi cờ, núp ở bên ngoài Tiết Tâm Lam liều mạng cắn môi. Chiếc khăn trong tay đã sớm bị vò nát đến không ra hình dáng. Tiết U Nhiễm. Tiết U Nhiễm, ngươi chớ đắc ý cho ta. Ba tháng, đây là ba tháng cuối cùng ngươi có thể kiêu ngạo. Luôn có một ngày, ta sẽ để cho ngươi biết, người nam nhân ngồi ở trước mặt nhẹ giọng dỗ dành ngươi là của Tiết Tâm Lam ta! Tùy ý liếc nhìn Tiết Tâm Lam trên mặt tràn đầy ác độc, Tề Phong làm như không thấy dựa vào chỗ tối trên cây cột nhắm mắt dưỡng thần. Tiểu Quận chúa nói qua, hễ là lúc Thái tử điện hạ đến Quận chúa các, không cần để ý tất cả tất cả hành động của Tiết Tâm Lam. Nếu như Tiết Tâm Lam thật sự len lén đi theo đến đây, hắn chỉ cần làm như không biết là được. Mặc dù không biết vì sao tiểu Quận chúa lại to gan yên tâm để cừu nhân của mình đến đây, nhưng mà Tề Phong dám khẳng định ý định của tiểu Quận chúa tuyệt đối không ở trên người Thái tử điện hạ cao cao tại thượng này. Ngược lại Khách Duyệt Lâu vị Sở công tử kia, tiểu Quận chúa giống như càng thêm để ý.
"Quận chúa, thái tử điện hạ đã đi rồi." Tần Trạch Dật vừa đi, Tư Nguyệt liền lại gần. Thật ra thì vừa rồi nàng cảm thấy hình ảnh chung đụng giữa Quận chúa nhà mình và Thái tử điện hạ rất đẹp! Chẳng qua là Quận chúa nhà mình không thích Thái tử điện hạ nữa, đáng tiếc...
"Nhị tiểu thư cũng đi?" Có Tề Phong nhìn, Tiết U Nhiễm cũng không sợ Tiết Tâm Lam sử dụng quỷ kế gì.
"Đi. Thái tử điện hạ vừa ra khỏi Quận chúa các, Nhị tiểu thư liền đi theo ra ngoài. Quận chúa, sau này chúng ta thật sự mặc cho Nhị tiểu thư đến Quận chúa các của chúng ta sao?" Vừa nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Tiết Tâm Lam, Tư Nguyệt đã cảm thấy kinh hãi. Trước kia nàng vẫn cho rằng Nhị tiểu thư rất nhu nhược, hôm nay vừa thấy mới phát hiện Nhị mặt vặn vẹo tiểu thư thật là kinh khủng.
"Không cần phải để ý đến nàng, tùy nàng đi!" Tiết U Nhiễm gật đầu một cái, không để ý nói. Nàng chính là muốn cho trong lòng Tiết Tâm Lam càng thêm ngột ngạt. Về phần Tiết Tâm Lam có thành hay không, đó chính là chuyện của Tiết Tâm Lam. Việc thích đáng trước mắt chính là làm cách nào mới có thể tìm được cơ hội ra phủ một lần nữa.
Mỗi tháng mùng mười, Sở Lăng Húc sẽ đi Khách Duyệt Lâu thị sát buôn bán. Tháng này tự nhiên sẽ không ngoại lệ. Ai ngờ Sở Lăng Húc vừa mới bước vào Khách Duyệt Lâu, liền được Trương chưởng quỹ báo trong phòng bao có khách quý đang đợi hắn.
Khách quý? Trong mắt Sở Lăng Húc lóe lên một tia nghi ngờ, trong đầu lập tức hiện ra bóng dáng của Tiết U Nhiễm. Khách quý hắn ghi nhớ trong lòng, chỉ có một mình nàng mà thôi.
Đi lên thang lầu, liếc mắt liền thấy được Tề Phong giữ ở ngoài cửa. Sở Lăng Húc cười cười. Quả nhiên là nàng!
"Sở công tử, huynh rốt cuộc đã đến. Tiểu nữ chờ đã lâu." Gần nửa tháng này, Tần Trạch Dật mỗi ngày đều đến Quận chúa các của nàng. Nàng cố ý để cho Tề Phong không ngăn Tiết Tâm Lam lẻn vào, cũng là vì ép Tiết Tâm Lam làm khó dễ. Đương nhiên, Tiết Tâm Lam không có lá gan đến làm khó dễ với nàng, chỉ biết hướng về phía Tần Trạch Dật lê hóa đái vũ* mà thôi.
(*) Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Sự thật chứng minh, Tiết U Nhiễm mưu tính rất thành công. Hôm qua trước khi đi Tần Trạch Dật nói với nàng hôm nay không có cách nào đến Quận chúa các nhìn nàng. Đối với tin tức này, Tiết U Nhiễm tất nhiên mừng rỡ. Thật vất vả mới tìm được cơ hội hất Tần Trạch Dật ra, đương nhiên là nên chạy ra ngoài tìm trượng phu nhà mình! Vì vậy sáng sớm, nàng liền dẫn Tư Nguyệt và Tề Phong ra cửa.
"Tiết tiểu thư tìm tại hạ có chuyện?" Tiết U Nhiễm thế nhưng lại công khai ở Khách Duyệt Lâu chờ hắn, Sở Lăng Húc có chút khó hiểu. Lần đầu tiên gặp mặt, Sở Lăng Húc còn có thể cho rằng vị Tiết tiểu thư này là nữ tử có ý đồ leo lên Sở gia. Nhưng là trải qua chung đụng ngày hôm đó, hắn tin tưởng nàng không phải là hạng người như vậy. Chỉ cần nhìn hai lần quần áo của vị Tiết tiểu thư này cũng biết nàng tuyệt đối xuất thân phú quý. Mà phòng bao của Khách Duyệt Lâu cũng không phải là người bình thường có thể xuất bạc. Vừa rồi Trương chưởng quỹ nói với hắn, khách quý bên trong phòng bao gọi không ít đồ ăn vặt có tiếng. Lại nghĩ đến Tần công tử và Tiết công tử đã gặp qua lần trước, Sở Lăng Húc dám cam đoan vị Tiết tiểu thư này cũng không cần mưu cầu phú quý.
"Tư Nguyệt, tiểu thư nhà ngươi muốn ăn hoa quế cao." Không trả lời Sở Lăng Húc, Tiết U Nhiễm hướng về phía Tư Nguyệt đang ở một bên nói.
"A? Tiểu thư muốn ăn hoa quế cao? Vậy Tư Nguyệt lập tức đi mua cho tiểu thư." Đang bận phấn đấu với đống đồ ăn vặt trên bàn Tư Nguyệt mờ mịt ngẩng đầu lên, đứng lên liền hướng ngoài cửa chạy đi.
"Tề Phong, đi cùng Tư Nguyệt." Tư Nguyệt dung mạo không tệ, đừng để cho người nào không dài mắt đụng phải. Tiết U Nhiễm cất cao giọng nói với Tề Phong đang đứng ở bên ngoài cửa.
"Không cần đâu! Tiểu thư, một mình Tư Nguyệt có thể." Nghe thấy phải cùng Tề Phong đơn độc ở chung, Tư Nguyệt đỏ mặt khoát tay nói. Đều tại Quận chúa, không có việc gì lại thích trêu ghẹo nàng và Tề Phong. Làm cho nàng bây giờ cũng không có hứng thú nói chuyện với Tề Phong.
"Tề Phong, trên đường nhiều người, bảo vệ Tư Nguyệt." Không để ý đến Tư Nguyệt cự tuyệt, Tiết U Nhiễm tiếp tục phân phó Tề Phong. Nàng vốn là cố ý tách khỏi Tư Nguyệt và Tề Phong, cũng là hi vọng hai người bọn họ có thể lén ở chung nhiều hơn. Tình cảm mà, cũng là từ từ bồi dưỡng mà ra.
"Dạ." Tề Phong lạnh lùng lên tiếng trả lời, đi trước xuống lầu.
"Tiểu thư, Tư Nguyệt..." Thấy Quận chúa không để ý đến mình, Tư Nguyệt chuẩn bị tiếp tục từ chối.
"Tư Nguyệt, Tề Phong đã đi xa rồi! Ngươi nếu không đuổi theo, tìm không thấy người." Cười như không cười nhìn Tư Nguyệt, Tiết U Nhiễm tốt bụng nhắc nhở.
"A? Tề Phong? Hắn... Sao hắn lại đi nhanh như vậy? Tiểu thư, Tư Nguyệt đi một lát sẽ trở lại." Tư Nguyệt vừa quay đầu liền nhìn thấy bóng dáng của Tề Phong đã đi đến tầng dưới, vội vàng nhấc chân đuổi theo.
Buồn cười nhìn chuyển động giữa chủ tớ hai người Tiết U Nhiễm, hảo cảm của Sở Lăng Húc đối với Tiết U Nhiễm tăng lên gấp bội. Nữ tử này, đối xử với tỳ nữ bên người khác với chủ tử bình thường.
"Sở công tử chê cười, Tư Nguyệt nha đầu kia chính là lỗ mãng. Hôm nay tiểu nữ đến đây chờ Sở công tử, là vì cảm kích Sở công tử đã giúp đỡ ở Bích Ba Đình. Có chút lễ mọn, kính xin Sở công tử vui vẻ nhận." Tư Nguyệt và Tề Phong đã rời đi, bên trong phòng bao chỉ còn lại hai người Sở Lăng Húc và Tiết U Nhiễm. Tay ngọc nhỏ nhắn đưa lên hộp lễ vật đã sớm chuẩn bị tốt, Tiết U Nhiễm vui vẻ nói.
"Tiết tiểu thư không cần để ý. Chuyện lần trước, tại hạ cũng không làm cái gì." Vừa nhắc đến lần trước, gương mặt tuấn tú của Sở Lăng Húc không khỏi có chút nóng lên. Không nghĩ đến Tiết tiểu thư ở chỗ này chờ hắn, chính là vì tạ lễ. Sở Lăng Húc cảm thấy lúng túng.
"Chút tâm ý, không cho từ chối." Tiếp tục đem hộp lễ vật đẩy đến trước mặt Sở Lăng Húc, Tiết U Nhiễm tiếp tục nói. Nàng chính là nghĩ thật lâu mới nghĩ được lễ vật này, nhất định phải đưa đi mới được. Đặc biệt phân phó Tư Nguyệt đi, chính là không muốn đề cho Tư Nguyệt ngạc nhiên. Cơ hội tuyệt vời như vậy, lần sau còn không biết phải chờ đến khi nào.
"Nhưng là, đây..." Thấy Tiết U Nhiễm rất kiên trì, lời cự tuyệt Sở Lăng Húc không thể nào nói ra khỏi miệng. Đối với nữ tử trước mắt, hắn luôn không biết cư xử thế nào mới được.
"Sở công tử, thật chẳng qua chỉ là một phần lễ nhỏ thôi! Nhận lấy đi, nhận lấy đi..." Thấy Sở Lăng Húc có chút buông lỏng, Tiết U Nhiễm bắt đầu làm nũng.
Bị ánh mắt chờ đợi của Tiết U Nhiễm thẳng tắp nhìn chằm chằm, Sở Lăng Húc dừng một chút. Cuối cùng vẫn thở dài một cái, nói: "Vậy tại hạ cũng không khách khí."
"Ừ." Thấy Sở Lăng Húc nhận hộp lễ vật, Tiết U Nhiễm liều mạng gật đầu.
Cầm lấy lễ hộ, Sở Lăng Húc chuẩn bị đứng dậy cáo từ. Bên trong phòng bao chỉ có hai người hắn và Tiết tiểu thư, ngộ nhỡ bị người truyền ra, sẽ làm tổn hại danh tiếng của Tiết tiểu thư.
"Sở công tử không mở ra xem một chút là vật gì sao?" Ở trước khi Sở Lăng Húc mở miệng cáo từ, Tiết U Nhiễm nhẹ giọng đề nghị. Nàng còn chưa tìm được lý do để lần sau gặp mặt đâu! Ngàn vạn lần không thể để cho hắn cứ như vậy mà đi được.
"Không cần. Tại hạ trở về rồi nhìn là được rồi." Theo bản năng cự tuyệt, Sở Lăng Húc ôn hòa nói.
Nhìn Tần Trạch Dật mặc triều phục xuất hiện ở Quận chúa các, trong lòng Tiết U Nhiễm không có bất kỳ phập phồng dao dộng. Nàng đã sớm không còn là đứa ngốc Tiết U Nhiễm của kiếp trước, tự nhiên cũng sẽ không vì hắn mặc một thân triều phục mà cho rằng nàng đối với hắn là quan trọng cỡ nào. Cũng chỉ là diễn trò mà thôi, người nào vào diễn người đó sẽ thua. Nên đến cuối cùng cũng sẽ đến, nàng cần làm chính là yên lặng cầu thánh chỉ gả ở ba tháng sau có thể nhanh chóng đến.
"U Nhiễm, có thể vì Thái tử ca ca gảy một khúc hay không?" Dịu dàng nhìn Tiết U Nhiễm, trong mắt Tần Trạch Dật tràn đầy tình ý. Đối với nữ từ từ nhỏ cùng nhau lớn lên này, thật ra thì hắn không muốn tổn thương nàng. Nhưng là hắn không thể không lợi dụng nàng. So với ngôi vị Hoàng đế, chính là một Tiết U Nhiễm thực không tính là cái gì.
"U Nhiễm gần đây không thích đánh đàn. Nếu như Thái tử điện hạ thích, ngược lại có thể đi tìm Tâm Lam muội muội. Tin rằng muội muội chắc chắn sẽ hết sức vui vẻ vì Thái tử điện hạ gảy một khúc." Nhìn tình ý giả dối trong mắt Tần Trạch Dật, Tiết U Nhiễm ở trong lòng cười lạnh không dứt. Nhàn nhạt cự tuyệt sau đó không quên thoáng nhắc đến Tiết Tâm Lam để bày tỏ bất mãn trong lòng. Đánh mặt mũi Thái tử, lại không thể chân chính chọc giận Thái tử. Lợi dụng cùng lợi dụng ngược lại, theo như nhu cầu mà thôi.
"U Nhiễm quả nhiên vẫn còn giận Thái tử ca ca a! Tâm Lam và U Nhiễm đều giống nhau. Tâm Lam là muội muội, U Nhiễm không nên nghĩ linh tinh." Vốn là nghe thấy Tiết U Nhiễm cự tuyệt, Tần Trạch Dật có chút tức giận. Chỉ có điều U Nhiễm nhắc đến Tâm Lam? Hóa ra là ghen. Không tức giận nữa Tần Trạch Dật nén lại tính tình dụ dỗ nói.
"U Nhiễm không dám." Tiết U Nhiễm không thật tâm nói. Tốt quá hóa dở, phải làm cho Tần Trạch Dật cho rằng nàng đang đùa giỡn tính tình! Muội muội? Kiếp trước ngươi chính là nạp muội muội trong miệng ngươi làm thiếp, thậm chí sau khi lên ngôi hoàng đế phong nàng làm phi. Nếu như không phải ngươi dung túng nàng ta, làm sao nàng ta dám làm tổn thương phụ vương và mẫu phi của ta? Tần Trạch Dật, ta có thể quên tổn thương ngươi gây cho ta, nhưng là không có cách nào quên tổn thương mà hai người các ngươi gây ra cho Tiết Vương phủ. Cho nên, chúng ta ngay cả bằng hữu cũng không làm được.
"Còn nói không dám? Mấy ngày nay, U Nhiễm chính là Thái tử ca ca cũng không gọi nữa." Trong miệng nhẹ giọng trách cứ, nhưng là trên mặt Tần Trạch Dật không nén được vui vẻ. Chỉ cần U Nhiễm đối với hắn có tình, như vậy kế hoạch muốn gả U Nhiễm đến Sở gia đã thành công hơn một nửa. Hắn biết Tiết Vương gia và Tiết Vương phi tất nhiên sẽ không đáp ứng chuyện này. Nhưng chỉ cần U Nhiễm kiên trì gả, mẫu hậu sẽ giúp hắn cầu xin được thánh chỉ của phụ hoàng. Cọc hôn sự này tuyệt đối không thành vấn đề.
"Tư Nguyệt, đem bàn cờ lấy đến." Không muốn tiếp tục cái đề tài này, Tiết U Nhiễm phân phó Tư Nguyệt. Nhiều lời nhiều lỗi, không thể để cho Tần Trạch Dật nhìn ra nàng không kiên nhẫn. Cho nên vẫn là đánh cờ đi! Mặc dù thật sự rất không muốn đối mặt với Tần Trạch Dật, nhưng mà nhẫn một lúc trời cao biển rộng. Nàng không thể đột nhiên tương phản quá lớn, kế tiếp đưa đến Tần Trạch Dật hiếu kỳ. Trêu chọc Tần Trạch Dật, sẽ là vô hạn phiền toái.
Nhìn hai người bên trong nhà vô cùng ăn ý chơi cờ, núp ở bên ngoài Tiết Tâm Lam liều mạng cắn môi. Chiếc khăn trong tay đã sớm bị vò nát đến không ra hình dáng. Tiết U Nhiễm. Tiết U Nhiễm, ngươi chớ đắc ý cho ta. Ba tháng, đây là ba tháng cuối cùng ngươi có thể kiêu ngạo. Luôn có một ngày, ta sẽ để cho ngươi biết, người nam nhân ngồi ở trước mặt nhẹ giọng dỗ dành ngươi là của Tiết Tâm Lam ta! Tùy ý liếc nhìn Tiết Tâm Lam trên mặt tràn đầy ác độc, Tề Phong làm như không thấy dựa vào chỗ tối trên cây cột nhắm mắt dưỡng thần. Tiểu Quận chúa nói qua, hễ là lúc Thái tử điện hạ đến Quận chúa các, không cần để ý tất cả tất cả hành động của Tiết Tâm Lam. Nếu như Tiết Tâm Lam thật sự len lén đi theo đến đây, hắn chỉ cần làm như không biết là được. Mặc dù không biết vì sao tiểu Quận chúa lại to gan yên tâm để cừu nhân của mình đến đây, nhưng mà Tề Phong dám khẳng định ý định của tiểu Quận chúa tuyệt đối không ở trên người Thái tử điện hạ cao cao tại thượng này. Ngược lại Khách Duyệt Lâu vị Sở công tử kia, tiểu Quận chúa giống như càng thêm để ý.
"Quận chúa, thái tử điện hạ đã đi rồi." Tần Trạch Dật vừa đi, Tư Nguyệt liền lại gần. Thật ra thì vừa rồi nàng cảm thấy hình ảnh chung đụng giữa Quận chúa nhà mình và Thái tử điện hạ rất đẹp! Chẳng qua là Quận chúa nhà mình không thích Thái tử điện hạ nữa, đáng tiếc...
"Nhị tiểu thư cũng đi?" Có Tề Phong nhìn, Tiết U Nhiễm cũng không sợ Tiết Tâm Lam sử dụng quỷ kế gì.
"Đi. Thái tử điện hạ vừa ra khỏi Quận chúa các, Nhị tiểu thư liền đi theo ra ngoài. Quận chúa, sau này chúng ta thật sự mặc cho Nhị tiểu thư đến Quận chúa các của chúng ta sao?" Vừa nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Tiết Tâm Lam, Tư Nguyệt đã cảm thấy kinh hãi. Trước kia nàng vẫn cho rằng Nhị tiểu thư rất nhu nhược, hôm nay vừa thấy mới phát hiện Nhị mặt vặn vẹo tiểu thư thật là kinh khủng.
"Không cần phải để ý đến nàng, tùy nàng đi!" Tiết U Nhiễm gật đầu một cái, không để ý nói. Nàng chính là muốn cho trong lòng Tiết Tâm Lam càng thêm ngột ngạt. Về phần Tiết Tâm Lam có thành hay không, đó chính là chuyện của Tiết Tâm Lam. Việc thích đáng trước mắt chính là làm cách nào mới có thể tìm được cơ hội ra phủ một lần nữa.
Mỗi tháng mùng mười, Sở Lăng Húc sẽ đi Khách Duyệt Lâu thị sát buôn bán. Tháng này tự nhiên sẽ không ngoại lệ. Ai ngờ Sở Lăng Húc vừa mới bước vào Khách Duyệt Lâu, liền được Trương chưởng quỹ báo trong phòng bao có khách quý đang đợi hắn.
Khách quý? Trong mắt Sở Lăng Húc lóe lên một tia nghi ngờ, trong đầu lập tức hiện ra bóng dáng của Tiết U Nhiễm. Khách quý hắn ghi nhớ trong lòng, chỉ có một mình nàng mà thôi.
Đi lên thang lầu, liếc mắt liền thấy được Tề Phong giữ ở ngoài cửa. Sở Lăng Húc cười cười. Quả nhiên là nàng!
"Sở công tử, huynh rốt cuộc đã đến. Tiểu nữ chờ đã lâu." Gần nửa tháng này, Tần Trạch Dật mỗi ngày đều đến Quận chúa các của nàng. Nàng cố ý để cho Tề Phong không ngăn Tiết Tâm Lam lẻn vào, cũng là vì ép Tiết Tâm Lam làm khó dễ. Đương nhiên, Tiết Tâm Lam không có lá gan đến làm khó dễ với nàng, chỉ biết hướng về phía Tần Trạch Dật lê hóa đái vũ* mà thôi.
(*) Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Sự thật chứng minh, Tiết U Nhiễm mưu tính rất thành công. Hôm qua trước khi đi Tần Trạch Dật nói với nàng hôm nay không có cách nào đến Quận chúa các nhìn nàng. Đối với tin tức này, Tiết U Nhiễm tất nhiên mừng rỡ. Thật vất vả mới tìm được cơ hội hất Tần Trạch Dật ra, đương nhiên là nên chạy ra ngoài tìm trượng phu nhà mình! Vì vậy sáng sớm, nàng liền dẫn Tư Nguyệt và Tề Phong ra cửa.
"Tiết tiểu thư tìm tại hạ có chuyện?" Tiết U Nhiễm thế nhưng lại công khai ở Khách Duyệt Lâu chờ hắn, Sở Lăng Húc có chút khó hiểu. Lần đầu tiên gặp mặt, Sở Lăng Húc còn có thể cho rằng vị Tiết tiểu thư này là nữ tử có ý đồ leo lên Sở gia. Nhưng là trải qua chung đụng ngày hôm đó, hắn tin tưởng nàng không phải là hạng người như vậy. Chỉ cần nhìn hai lần quần áo của vị Tiết tiểu thư này cũng biết nàng tuyệt đối xuất thân phú quý. Mà phòng bao của Khách Duyệt Lâu cũng không phải là người bình thường có thể xuất bạc. Vừa rồi Trương chưởng quỹ nói với hắn, khách quý bên trong phòng bao gọi không ít đồ ăn vặt có tiếng. Lại nghĩ đến Tần công tử và Tiết công tử đã gặp qua lần trước, Sở Lăng Húc dám cam đoan vị Tiết tiểu thư này cũng không cần mưu cầu phú quý.
"Tư Nguyệt, tiểu thư nhà ngươi muốn ăn hoa quế cao." Không trả lời Sở Lăng Húc, Tiết U Nhiễm hướng về phía Tư Nguyệt đang ở một bên nói.
"A? Tiểu thư muốn ăn hoa quế cao? Vậy Tư Nguyệt lập tức đi mua cho tiểu thư." Đang bận phấn đấu với đống đồ ăn vặt trên bàn Tư Nguyệt mờ mịt ngẩng đầu lên, đứng lên liền hướng ngoài cửa chạy đi.
"Tề Phong, đi cùng Tư Nguyệt." Tư Nguyệt dung mạo không tệ, đừng để cho người nào không dài mắt đụng phải. Tiết U Nhiễm cất cao giọng nói với Tề Phong đang đứng ở bên ngoài cửa.
"Không cần đâu! Tiểu thư, một mình Tư Nguyệt có thể." Nghe thấy phải cùng Tề Phong đơn độc ở chung, Tư Nguyệt đỏ mặt khoát tay nói. Đều tại Quận chúa, không có việc gì lại thích trêu ghẹo nàng và Tề Phong. Làm cho nàng bây giờ cũng không có hứng thú nói chuyện với Tề Phong.
"Tề Phong, trên đường nhiều người, bảo vệ Tư Nguyệt." Không để ý đến Tư Nguyệt cự tuyệt, Tiết U Nhiễm tiếp tục phân phó Tề Phong. Nàng vốn là cố ý tách khỏi Tư Nguyệt và Tề Phong, cũng là hi vọng hai người bọn họ có thể lén ở chung nhiều hơn. Tình cảm mà, cũng là từ từ bồi dưỡng mà ra.
"Dạ." Tề Phong lạnh lùng lên tiếng trả lời, đi trước xuống lầu.
"Tiểu thư, Tư Nguyệt..." Thấy Quận chúa không để ý đến mình, Tư Nguyệt chuẩn bị tiếp tục từ chối.
"Tư Nguyệt, Tề Phong đã đi xa rồi! Ngươi nếu không đuổi theo, tìm không thấy người." Cười như không cười nhìn Tư Nguyệt, Tiết U Nhiễm tốt bụng nhắc nhở.
"A? Tề Phong? Hắn... Sao hắn lại đi nhanh như vậy? Tiểu thư, Tư Nguyệt đi một lát sẽ trở lại." Tư Nguyệt vừa quay đầu liền nhìn thấy bóng dáng của Tề Phong đã đi đến tầng dưới, vội vàng nhấc chân đuổi theo.
Buồn cười nhìn chuyển động giữa chủ tớ hai người Tiết U Nhiễm, hảo cảm của Sở Lăng Húc đối với Tiết U Nhiễm tăng lên gấp bội. Nữ tử này, đối xử với tỳ nữ bên người khác với chủ tử bình thường.
"Sở công tử chê cười, Tư Nguyệt nha đầu kia chính là lỗ mãng. Hôm nay tiểu nữ đến đây chờ Sở công tử, là vì cảm kích Sở công tử đã giúp đỡ ở Bích Ba Đình. Có chút lễ mọn, kính xin Sở công tử vui vẻ nhận." Tư Nguyệt và Tề Phong đã rời đi, bên trong phòng bao chỉ còn lại hai người Sở Lăng Húc và Tiết U Nhiễm. Tay ngọc nhỏ nhắn đưa lên hộp lễ vật đã sớm chuẩn bị tốt, Tiết U Nhiễm vui vẻ nói.
"Tiết tiểu thư không cần để ý. Chuyện lần trước, tại hạ cũng không làm cái gì." Vừa nhắc đến lần trước, gương mặt tuấn tú của Sở Lăng Húc không khỏi có chút nóng lên. Không nghĩ đến Tiết tiểu thư ở chỗ này chờ hắn, chính là vì tạ lễ. Sở Lăng Húc cảm thấy lúng túng.
"Chút tâm ý, không cho từ chối." Tiếp tục đem hộp lễ vật đẩy đến trước mặt Sở Lăng Húc, Tiết U Nhiễm tiếp tục nói. Nàng chính là nghĩ thật lâu mới nghĩ được lễ vật này, nhất định phải đưa đi mới được. Đặc biệt phân phó Tư Nguyệt đi, chính là không muốn đề cho Tư Nguyệt ngạc nhiên. Cơ hội tuyệt vời như vậy, lần sau còn không biết phải chờ đến khi nào.
"Nhưng là, đây..." Thấy Tiết U Nhiễm rất kiên trì, lời cự tuyệt Sở Lăng Húc không thể nào nói ra khỏi miệng. Đối với nữ tử trước mắt, hắn luôn không biết cư xử thế nào mới được.
"Sở công tử, thật chẳng qua chỉ là một phần lễ nhỏ thôi! Nhận lấy đi, nhận lấy đi..." Thấy Sở Lăng Húc có chút buông lỏng, Tiết U Nhiễm bắt đầu làm nũng.
Bị ánh mắt chờ đợi của Tiết U Nhiễm thẳng tắp nhìn chằm chằm, Sở Lăng Húc dừng một chút. Cuối cùng vẫn thở dài một cái, nói: "Vậy tại hạ cũng không khách khí."
"Ừ." Thấy Sở Lăng Húc nhận hộp lễ vật, Tiết U Nhiễm liều mạng gật đầu.
Cầm lấy lễ hộ, Sở Lăng Húc chuẩn bị đứng dậy cáo từ. Bên trong phòng bao chỉ có hai người hắn và Tiết tiểu thư, ngộ nhỡ bị người truyền ra, sẽ làm tổn hại danh tiếng của Tiết tiểu thư.
"Sở công tử không mở ra xem một chút là vật gì sao?" Ở trước khi Sở Lăng Húc mở miệng cáo từ, Tiết U Nhiễm nhẹ giọng đề nghị. Nàng còn chưa tìm được lý do để lần sau gặp mặt đâu! Ngàn vạn lần không thể để cho hắn cứ như vậy mà đi được.
"Không cần. Tại hạ trở về rồi nhìn là được rồi." Theo bản năng cự tuyệt, Sở Lăng Húc ôn hòa nói.
Danh sách chương