Thấy U U thu ngọc bội lại, Sở Lăng Húc cười cười không nói gì thêm. Ám Nhất bẩm báo phủ Thái tử lại xảy ra chuyện. Lần này Sở Lăng Húc không định nói cho U U biết. Cái gọi là âm mưu này quá mức đen tối, thậm chí có chút máu tanh, không thích hợp nói cho U U nghe.
“Sở ngốc tử, thiếp nghĩ muốn mang Tiểu Quân Ức về Tiết Vương phủ ở lại mấy ngày.” Do dự hồi lâu, cuối cùng Tiết U Nhiễm hạ quyết tâm hồi phủ nhìn xem. Tuy miệng mẫu phi nói không cần nàng trở về, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ hơn bất kỳ ai đây là mẫu phi không muốn nàng và Sở gia có khoảng cách. Dù sao cũng là nữ nhi đã xuất giá, cha mẹ chồng khỏe mạnh, thậm chí còn có tổ tông ở đây, luôn chạy về nhà ngoài cũng không tốt. Nhưng nàng vẫn có chút lo lắng. Đại tẩu Trưởng công chúa mang thai đã hơn năm tháng, phu quân luôn luôn không ở bên cạnh, dù có bà bà cũng không thể thời thời khắc khắc bồi ở bên cạnh...
“Được. Ta và nàng cùng nhau trở về.” Biết U U băn khoăn, Sở Lăng Húc gật đầu nhận lời. Nhận được Sở Lăng Húc duy trì, Tiết U Nhiễm bỗng cảm thấy trong lòng có chút chua xót, trong chua xót lại có chút ngọt ngào. Có phu quân như thế, cuộc đời này không còn sở cầu. Đi vào Tiết Vương phủ, trước sau như một yên tĩnh. Bởi vì có Sở Lăng Húc ở đây, Tiết U Nhiễm không thể trực tiếp chạy đến sân của Tiết Vương phi hoặc Trưởng công chúa. Không nói hai lời, dẫn Sở Lăng Húc và Tiểu Quân Ức về Quận chúa các của nàng. Nghe nói Ninh An công chúa và Phò mã hồi Tiết Vương phủ, Tiết Vương phi đang trông coi Tần Thiên Ngọc uống canh đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lập tức khẽ mắng: “Chỉ biết nha đầu kia không nghe lời.”
“U Nhiễm đây là hiếu thuận, nhất định là nhớ mẫu phi rồi.” Uống xong một ngụm canh cuối cùng, Tần Thiên Ngọc giúp Tiết U Nhiễm nói lời hay.
“Đều là bé ngoan.” Sờ sờ tay Tần Thiên Ngọc, Tiết Vương phi cảm xúc nói.
“Mẫu phi mới là mẫu phi tốt.” Khó được Trưởng công chúa làm nũng, Tiết Vương phi nghe vậy trái tim lập tức ấm áp. Nhi tử không ở bên người, nữ nhi lại xuất giá, cũng may còn có một nàng dâu săn sóc có hiểu biết có thể an ủi. Bây giờ nàng dâu lại sắp vì Tiết Vương phủ khai chi tán diệp, ai có thể nói cuộc sống của Tiết Vương phi bà trôi qua không tốt đây? Cho dù là Tiết Vương gia đoạn thời gian này ngày ngày đến thăm bà, dường như cũng không phải không vừa mắt như vậy.
Đã từng oán, đã từng hận, oán hận quá nhiều đến cuối cùng cũng chỉ còn lại chết lặng. Nhiều năm trôi qua, cuộc sống ở Tiết Vương phủ coi như bình tĩnh. So với các đại gia tộc ngươi lừa ta gạt, lục đục với nhau, nữ chủ nhân Vương phủ bà đây ngược lại là người được thư thái nhất. Nhi tử được người gọi Tiểu Bá Vương Tuyên thành lại hiểu được phải trái rõ ràng; nữ nhi điêu ngoa tùy hứng lại cẩn thủ lễ tiết; tiểu thiếp gì đó cho đến bây giờ đều không đáng giá nhắc tới; thứ nữ làm bộ làm tịch ngồi kiệu nhỏ nâng ra ngoài; dù là Vương gia tương kính như băng nhiều năm cũng vẫn không can thiệp vào quyết định của bà...
Nghĩ như vậy, cũng thư thái không ít. Khuê mật năm đó bây giờ là mẫu nghi thiên hạ địa vị cao quý, có quyền thế, phú quý cũng có rồi. Thì phải làm thế nào đây? Biết rõ trái tim Hoàng thượng đã sớm bị Lạc quý phi qua đời lấy đi, lại vẫn không cam lòng muốn đi tranh. Tranh nữa cũng sao có thể tranh với một người đã sớm không còn ở nhân thế? Trong cung phi tần nhiều như vậy, nếu thật sự muốn so đo có năng lực so đo được với mấy người? Cả ngày nghĩ tranh đấu gay gắt, không chết không ngừng. Ai có thể nói nàng sẽ không mệt? Khổ sở trong đó, sợ cũng chỉ có mình nàng có thể biết? Nhi tử duy nhất là Thái tử địa vị cao quý, lại không thể không lo lắng mưu đồ. Cái vị trí kia lại có thể dễ dàng lấy được như vậy? Nhọc lòng thành công dã tràng cũng không phải không có khả năng. So sánh, chính bà không có vướng bận gì, làm vương phi sao không phải là một loại tiêu dao? Từ khi Sở Lăng Húc và Tiết U Nhiễm mang theo Sở Quân Ức đến, khắp Vương phủ đều là tiếng nói tiếng cười. Nụ cười trên mặt Tiết Vương phi càng tươi hơn, chút sầu bi giữa lông mày Trưởng công chúa cũng biến mất, Tiết Vương gia chủ động đến gần ý cười nơi khóe miệng càng ngày càng lớn...
Bởi vì chuyện Thái tử phi kém chút nữa sinh non nên phủ Thái tử gần nhất rất là không yên ổn. Hoàng thượng và Hoàng hậu coi trọng, Tần Trạch Dật và Lạc Thấm Nhi tra rõ, có chút dấu vết để lại, nhưng vẫn chưa sờ thấy chân tướng. Tiết Tâm Lam đóng cửa không ra, Quý Như Nhã tâm trạng không tốt. Đều sắp lâm bồn, ai cũng không thể động. Ngay lúc Lạc Thấm Nhi đang buồn phiền, Tuệ cô bên người Quý Như Nhã cầu kiến.
“Ý Tuệ cô là tiểu nha hoàn bên người Tiết Tâm Lam có hành vi khác thường?” Lạc Thấm Nhi cảm thấy căng thẳng. Hay thật sự là Tiết Tâm Lam? Nếu thật là nàng ta, đã động thủ, tại sao lại hạ thủ lưu tình? Dường như có chút không hiểu nổi.
“Dạ. Nha hoàn hồi môn của Kinh Trắc phi cẩn thận nhớ lại, ngày đó trong phòng bếp tiểu nha hoàn bên người Tiết phu nhân có động qua chén canh của Trắc phi.” Gặp nguy hiểm kém chút sinh non, Quý Như Nhã giận dữ, sai người đánh nha hoàn hồi hôn đến chết đi sống lại. Nếu không phải như vậy, nha hoàn hồi môn cũng sẽ không vì bảo mệnh mà cố gắng nhớ lại. Cũng chính vì vậy mới phát hiện không thích hợp bị người bỏ qua. Lạc Thấm Nhi không tiếp tục nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt trưng cầu nhìn Tuệ cô, chờ câu dưới.
“Lão nô đã đến phòng bếp chứng thực, ngày đó, tiểu nha hoàn bên người Tiết phu nhân đã chờ ở phòng bếp từ sớm. Chén canh thứ nhất xuất ra, tiểu nha hoàn rõ ràng đã bưng lên trên tay, lại đột nhiên nảy ra ý đổi sang bát thứ hai. Mà chén canh Trắc phi uống đúng lag chén canh thứ nhất tiểu nha hoàn bưng lên lại đặt xuống.” Tuệ cô mất đi bình thản hằng ngày, chỉ còn lại hận ý nghiến răng nghiến lợi. Hoàng gia coi trọng nhất là con nối dòng, Tiết Tâm Lam này cũng dám làm như vậy, quả thực là chán sống rồi.
“Tuệ cô đã đi tìm tiểu nha hoàn bên người Tiết phu nhân đối chất chưa?” Lạc Thấm Nhi ngẩng đầu, nhìn Tuệ cô vẻ mặt phẫn hận. Việc này không đề cập tới còn tốt, nhắc tới rồi dường như có chút không bình thường. Cùng là canh trong một cái nồi, vì sao phải đổi lại? Chỉ có điều cũng có khả năng chính là tiểu nha hoàn cảm thấy chén canh thứ nhất không nhiều bằng chén canh thứ hai, cũng là bình thường.
“Chưa. Tiết phu nhân mang thai chín tháng không chịu được kích thích, lão nô không dám làm ầm ĩ.” Mặc kệ nói thế nào, bây giờ Quý Như Nhã đã không có việc gì. So với việc điều tra chân tướng, đứa nhỏ trong bụng Tiết Tâm Lam lúc này mới là quan trọng nhất.
“Tuệ cô suy nghĩ chu đáo, làm người ta tin phục.” Lạc Thấm Nhi vẻ mặt khen ngợi, lập tức nói: “Việc này bản phi sẽ bẩm báo với Thái tử điện hạ. Tiết phu nhân bên kia, vẫn là tạm thời không cần kinh động cho thỏa đáng. Tất cả đợi sau khi đứa nhỏ sinh ra, lại làm quyết định. Phiền Tuệ cô chuyển cáo Trắc phi một tiếng, việc này Thái tử điện hạ và bản phi chắc chắn sẽ giúp nàng làm chủ, tuyệt không để nàng nhận ủy khuất.”
“Thái tử phi minh giám. Lão nô cáo lui trước, bây giờ trở về thật tốt trấn an Trắc phi.” Nghe lời ấy, Tuệ cô vội vàng rời đi. Trong lòng Quý Như Nhã luôn nghĩ chuyện này, khó bảo đảm không xảy ra sơ suất. Có Thái tử phi cam đoan, nàng cuối cùng cũng có thể yên tâm dưỡng thai rồi.
Lạc Thấm Nhi rất ít đi tìm Tần Trạch Dật, nhưng lần này không thể không tự mình đi một chuyến. Lần đầu tiên bước vào thư phòng của Tần Trạch Dật, Lạc Thấm Nhi không có cảm tưởng gì. Nghe nói Tiết Tâm Lam đã từng lấy thân phận nha hoàn hầu trà tiến vào thư phòng của Tần Trạch Dật, ngẫm lại thật đúng là đáng buồn. Tranh đoạt lâu như vậy, nàng có thể đoán trước kết cục lần này của Tiết Tâm Lam tuyệt không thể tốt hơn. Nghe Lạc Thấm Nhi thuật lại tất cả, Tần Trạch Dật ngay tại chỗ ném bút trong tay đi. Không rảnh bận tâm tấu chương trên bàn bị mực nước bôi đen, Tần Trạch Dật đứng dậy, chuẩn bị đi chất vấn Tiết Tâm Lam. Mặc kệ có phải nàng ta làm hay không, hiềm nghi của nàng ta quả thật là lớn nhất.
“Thái tử điện hạ đợi đã. Tiết phu nhân sắp lâm bồn, không chịu nổi kinh hách. Việc này phải chậm rãi.”Lạc Thấm Nhi cũng không phải thật sự giúp Tiết Tâm Lam giải vây, chỉ làm tròn bổn phận của Thái tử phi mà thôi. Nếu vì vậy mà đứa con trong bụng Tiết Tâm Lam bị ảnh hưởng, người bị Hoàng hậu nương nương trách tội đầu tiên chính là Thái tử phi nàng. Nàng không muốn cùng Hoàng hậu nương nương qua lại thân thiết, nhưng cũng sẽ không để bà ta
mượn cơ hội này nói chuyện của mình. Hoàng hậu nương nương hận Lạc gia, Lạc gia cũng không phải bám váy bà ta mới sống tốt.
"Nàng chuẩn bị xử lý việc này thế nào?" Dừng lại, Tần Trạch Dật sắc mặt âm trầm nhìn Lạc Thấm Nhi.
"Việc này nô tì không dám tự mình quyết định, còn phải từ Thái tử điện hạ quyết định." Lạc Thấm Nhi bất động thanh sắc đá phiền toái về cho Tần Trạch Dật. Chuyện này, nàng xử lý thế nào cũng không chiếm được chỗ tốt. Nữ nhân của Tần Trạch Dật, tự nhiên phải để tự bản thân Tần Trạch Dật giải quyết. Dường như đã sớm đoán được Lạc Thấm Nhi sẽ trả lời như vậy, Tần Trạch Dật không tiếp tục chấp nhất vấn đề này, chỉ không chuyển mắt nhìn chằm chằm Lạc Thấm Nhi.
Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tần Trạch Dật làm Lạc Thấm nhi có chút không thoải mái, nhưng cũng không nói được cái gì. Cúi đầu tâm tư bay xa, mặc cho Tần Trạch Dật đánh giá. Tần Trạch Dật bỗng nhiên mở miệng: "Thái tử phi thích trẻ con sao?"
Lạc Thấm Nhi bị hỏi không kịp trở tay, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tần Trạch Dật. Hắn có ý gì? Chẳng lẽ muốn nàng vì hắn sinh một đứa bé? Đầu óc bị nước vào, hay bị Tiết Tâm Lam làm tức giận đến choáng váng?
"Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Thái tử phi bộc lộ cảm xúc ra ngoài rõ như vậy. Xem ra, dường như Thái tử phi bị dọa." Thấy tác phong lạnh nhạt của Lạc Thấm Nhi bị đánh vỡ, Tần Trạch Dật đắc ý cười nói.
"Không biết Thái tử điện hạ có dự định gì không?" Không để ý đến đắc ý đáng đánh đòn trên mặt Tần Trạch Dật, Lạc Thấm Nhi dè dặt cẩn trọng hỏi. Lúc mấu chốt này Tần Trạch Dật bỗng nhiên nhắc đến đứa bé, Lạc Thấm Nhi có chút sờ không rõ tâm tư của Tần Trạch Dật.
"Thái tử phi trả lời bản Thái tử là có thích trẻ con hay không trước, đề tài nay mới có thể kéo dài." Gặp được vấn đề không thích, Lạc Thấm Nhi hoặc là đá lại cho hắn hoặc là tránh không đáp. Chỉ có điều lần này, Tần Trạch Dật nhất định phải lấy được đáp án. Tần Trạch Dật truy hỏi lần nữa, Lạc Thấm Nhi khó có khi nói lên một câu trong lòng: "Tất nhiên là thích!"
"Không phải là đứa nhỏ của mình cũng có thể tận tâm chăm sóc sao?" Ngữ khí của Tần Trạch Dật đột nhiên nghiêm túc hẳn lên. Hắn hi vọng quyết định hôm nay vĩnh viễn sẽ không làm hắn hối hận.
"Thái tử điện hạ định?" Tần Trạch Dật vừa nói ra lời này, Lạc Thấm Nhi lập tức hiểu rõ dự định của hắn. Nhưng là còn chưa xác định được Tiết Tâm Lam trong sạch hay không, sao Tần Trạch Dật đã sớm hạ quyết định rồi?
"Đúng. Bản Thái tử sẽ bẩm báo chuyện này với phụ hoàng và mẫu hậu, đứa nhỏ của Tiết Tâm Lam giao cho Thái tử phi nuôi nâng. Bất luận việc này có phải do nàng ta gây nên hay không, nàng ta không thích hợp con nối dòng của hoàng thất. Mà người có tư cách nhất, tự nhiên là Thái tử phi." Bỏ qua một lần lại một lần cam chịu không tính, Tần Trạch Dật luôn thật sự coi trọng Lạc Thấm Nhi. Tuy bất mãn nàng bày mưu nghĩ kế, nhưng trong lòng luôn kính nể nàng xử sự thỏa đáng. Nếu giao đứa nhỏ cho nàng, nhất định sẽ được chăm sóc rất tốt.
Trong đầu vừa chuyển, Lạc Thấm Nhi biết việc này không thể qua loa tắc trách. Từ khi câu 'nô tì nhất định không cô phụ Thái tử điện hạ nhờ vả' nói ra khỏi miệng, vận mệnh của đứa nhỏ chưa xuất hiện trong bụng Tiết Tâm Lam đã được quyết định. Vô duyên vô cớ có thêm một đứa nhỏ không có quan hệ huyết thống, tư vị trong lòng Lạc Thấm Nhi rất là phức tạp. Mỗi lần cũng Tần Trạch Dật dấu, Lạc Thấm Nhi chưa bao giờ tính sai. Mà lần đấu này, Lạc Thấm Nhi hoàn toàn bại trận.
Tiết Tâm Lam hoàn toàn không biết đứa nhỏ trong bụng mình đã bị Tần Trạch Dật làm chủ cho Lạc Thấm Nhi, chỉ ở trong phòng an tâm dưỡng thai. Việc Qúy Như Nhã kém chút sinh non nàng không có kha năng không biết, nhưng cũng không để ở trong lòng. Việc này không phải nàng ta làm, ai cũng đừng nghĩ đến trên người nàng ta. Nếu Qúy Như Nhã thật sự vì vậy mà sinh non, đứa nhỏ trong bụng nàng ta chính là đứa nhỏ duy nhất của Tần Trạch Dật. Bất luận là Trưởng tử hay Trưởng nữ, nàng ta nhất định sẽ mẫu bằng tử quý, nước lên thì thuyền lên. Nghĩ đi nghĩ lại, Tiết Tâm Lam cảm thấy có chút đói bụng, ánh mắt tàn nhẫn nhìn tiểu nha hoàn mới đến: "Đều đã khi nào rồi, còn chưa bưng thức ăn lên?"
"Vâng." Tiểu nha hoàn mới đến vẻ mặt bình tĩnh, chỉ nói một từ rồi đi ra ngoài. Nhìn bóng lưng rời đi của tiểu nha hoàn, Tiết Tâm Lam thấp giọng nói: "Một cái không bằng một cái."
Tay bám trên cửa của Tiểu nha hoàn dừng một chút, lập tức giống như không có việc gì đóng cửa lại. Đứng ở ngoài cửa một lúc lâu sau mới chậm rì rì đi về nhà phòng bếp.
“Sở ngốc tử, thiếp nghĩ muốn mang Tiểu Quân Ức về Tiết Vương phủ ở lại mấy ngày.” Do dự hồi lâu, cuối cùng Tiết U Nhiễm hạ quyết tâm hồi phủ nhìn xem. Tuy miệng mẫu phi nói không cần nàng trở về, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ hơn bất kỳ ai đây là mẫu phi không muốn nàng và Sở gia có khoảng cách. Dù sao cũng là nữ nhi đã xuất giá, cha mẹ chồng khỏe mạnh, thậm chí còn có tổ tông ở đây, luôn chạy về nhà ngoài cũng không tốt. Nhưng nàng vẫn có chút lo lắng. Đại tẩu Trưởng công chúa mang thai đã hơn năm tháng, phu quân luôn luôn không ở bên cạnh, dù có bà bà cũng không thể thời thời khắc khắc bồi ở bên cạnh...
“Được. Ta và nàng cùng nhau trở về.” Biết U U băn khoăn, Sở Lăng Húc gật đầu nhận lời. Nhận được Sở Lăng Húc duy trì, Tiết U Nhiễm bỗng cảm thấy trong lòng có chút chua xót, trong chua xót lại có chút ngọt ngào. Có phu quân như thế, cuộc đời này không còn sở cầu. Đi vào Tiết Vương phủ, trước sau như một yên tĩnh. Bởi vì có Sở Lăng Húc ở đây, Tiết U Nhiễm không thể trực tiếp chạy đến sân của Tiết Vương phi hoặc Trưởng công chúa. Không nói hai lời, dẫn Sở Lăng Húc và Tiểu Quân Ức về Quận chúa các của nàng. Nghe nói Ninh An công chúa và Phò mã hồi Tiết Vương phủ, Tiết Vương phi đang trông coi Tần Thiên Ngọc uống canh đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lập tức khẽ mắng: “Chỉ biết nha đầu kia không nghe lời.”
“U Nhiễm đây là hiếu thuận, nhất định là nhớ mẫu phi rồi.” Uống xong một ngụm canh cuối cùng, Tần Thiên Ngọc giúp Tiết U Nhiễm nói lời hay.
“Đều là bé ngoan.” Sờ sờ tay Tần Thiên Ngọc, Tiết Vương phi cảm xúc nói.
“Mẫu phi mới là mẫu phi tốt.” Khó được Trưởng công chúa làm nũng, Tiết Vương phi nghe vậy trái tim lập tức ấm áp. Nhi tử không ở bên người, nữ nhi lại xuất giá, cũng may còn có một nàng dâu săn sóc có hiểu biết có thể an ủi. Bây giờ nàng dâu lại sắp vì Tiết Vương phủ khai chi tán diệp, ai có thể nói cuộc sống của Tiết Vương phi bà trôi qua không tốt đây? Cho dù là Tiết Vương gia đoạn thời gian này ngày ngày đến thăm bà, dường như cũng không phải không vừa mắt như vậy.
Đã từng oán, đã từng hận, oán hận quá nhiều đến cuối cùng cũng chỉ còn lại chết lặng. Nhiều năm trôi qua, cuộc sống ở Tiết Vương phủ coi như bình tĩnh. So với các đại gia tộc ngươi lừa ta gạt, lục đục với nhau, nữ chủ nhân Vương phủ bà đây ngược lại là người được thư thái nhất. Nhi tử được người gọi Tiểu Bá Vương Tuyên thành lại hiểu được phải trái rõ ràng; nữ nhi điêu ngoa tùy hứng lại cẩn thủ lễ tiết; tiểu thiếp gì đó cho đến bây giờ đều không đáng giá nhắc tới; thứ nữ làm bộ làm tịch ngồi kiệu nhỏ nâng ra ngoài; dù là Vương gia tương kính như băng nhiều năm cũng vẫn không can thiệp vào quyết định của bà...
Nghĩ như vậy, cũng thư thái không ít. Khuê mật năm đó bây giờ là mẫu nghi thiên hạ địa vị cao quý, có quyền thế, phú quý cũng có rồi. Thì phải làm thế nào đây? Biết rõ trái tim Hoàng thượng đã sớm bị Lạc quý phi qua đời lấy đi, lại vẫn không cam lòng muốn đi tranh. Tranh nữa cũng sao có thể tranh với một người đã sớm không còn ở nhân thế? Trong cung phi tần nhiều như vậy, nếu thật sự muốn so đo có năng lực so đo được với mấy người? Cả ngày nghĩ tranh đấu gay gắt, không chết không ngừng. Ai có thể nói nàng sẽ không mệt? Khổ sở trong đó, sợ cũng chỉ có mình nàng có thể biết? Nhi tử duy nhất là Thái tử địa vị cao quý, lại không thể không lo lắng mưu đồ. Cái vị trí kia lại có thể dễ dàng lấy được như vậy? Nhọc lòng thành công dã tràng cũng không phải không có khả năng. So sánh, chính bà không có vướng bận gì, làm vương phi sao không phải là một loại tiêu dao? Từ khi Sở Lăng Húc và Tiết U Nhiễm mang theo Sở Quân Ức đến, khắp Vương phủ đều là tiếng nói tiếng cười. Nụ cười trên mặt Tiết Vương phi càng tươi hơn, chút sầu bi giữa lông mày Trưởng công chúa cũng biến mất, Tiết Vương gia chủ động đến gần ý cười nơi khóe miệng càng ngày càng lớn...
Bởi vì chuyện Thái tử phi kém chút nữa sinh non nên phủ Thái tử gần nhất rất là không yên ổn. Hoàng thượng và Hoàng hậu coi trọng, Tần Trạch Dật và Lạc Thấm Nhi tra rõ, có chút dấu vết để lại, nhưng vẫn chưa sờ thấy chân tướng. Tiết Tâm Lam đóng cửa không ra, Quý Như Nhã tâm trạng không tốt. Đều sắp lâm bồn, ai cũng không thể động. Ngay lúc Lạc Thấm Nhi đang buồn phiền, Tuệ cô bên người Quý Như Nhã cầu kiến.
“Ý Tuệ cô là tiểu nha hoàn bên người Tiết Tâm Lam có hành vi khác thường?” Lạc Thấm Nhi cảm thấy căng thẳng. Hay thật sự là Tiết Tâm Lam? Nếu thật là nàng ta, đã động thủ, tại sao lại hạ thủ lưu tình? Dường như có chút không hiểu nổi.
“Dạ. Nha hoàn hồi môn của Kinh Trắc phi cẩn thận nhớ lại, ngày đó trong phòng bếp tiểu nha hoàn bên người Tiết phu nhân có động qua chén canh của Trắc phi.” Gặp nguy hiểm kém chút sinh non, Quý Như Nhã giận dữ, sai người đánh nha hoàn hồi hôn đến chết đi sống lại. Nếu không phải như vậy, nha hoàn hồi môn cũng sẽ không vì bảo mệnh mà cố gắng nhớ lại. Cũng chính vì vậy mới phát hiện không thích hợp bị người bỏ qua. Lạc Thấm Nhi không tiếp tục nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt trưng cầu nhìn Tuệ cô, chờ câu dưới.
“Lão nô đã đến phòng bếp chứng thực, ngày đó, tiểu nha hoàn bên người Tiết phu nhân đã chờ ở phòng bếp từ sớm. Chén canh thứ nhất xuất ra, tiểu nha hoàn rõ ràng đã bưng lên trên tay, lại đột nhiên nảy ra ý đổi sang bát thứ hai. Mà chén canh Trắc phi uống đúng lag chén canh thứ nhất tiểu nha hoàn bưng lên lại đặt xuống.” Tuệ cô mất đi bình thản hằng ngày, chỉ còn lại hận ý nghiến răng nghiến lợi. Hoàng gia coi trọng nhất là con nối dòng, Tiết Tâm Lam này cũng dám làm như vậy, quả thực là chán sống rồi.
“Tuệ cô đã đi tìm tiểu nha hoàn bên người Tiết phu nhân đối chất chưa?” Lạc Thấm Nhi ngẩng đầu, nhìn Tuệ cô vẻ mặt phẫn hận. Việc này không đề cập tới còn tốt, nhắc tới rồi dường như có chút không bình thường. Cùng là canh trong một cái nồi, vì sao phải đổi lại? Chỉ có điều cũng có khả năng chính là tiểu nha hoàn cảm thấy chén canh thứ nhất không nhiều bằng chén canh thứ hai, cũng là bình thường.
“Chưa. Tiết phu nhân mang thai chín tháng không chịu được kích thích, lão nô không dám làm ầm ĩ.” Mặc kệ nói thế nào, bây giờ Quý Như Nhã đã không có việc gì. So với việc điều tra chân tướng, đứa nhỏ trong bụng Tiết Tâm Lam lúc này mới là quan trọng nhất.
“Tuệ cô suy nghĩ chu đáo, làm người ta tin phục.” Lạc Thấm Nhi vẻ mặt khen ngợi, lập tức nói: “Việc này bản phi sẽ bẩm báo với Thái tử điện hạ. Tiết phu nhân bên kia, vẫn là tạm thời không cần kinh động cho thỏa đáng. Tất cả đợi sau khi đứa nhỏ sinh ra, lại làm quyết định. Phiền Tuệ cô chuyển cáo Trắc phi một tiếng, việc này Thái tử điện hạ và bản phi chắc chắn sẽ giúp nàng làm chủ, tuyệt không để nàng nhận ủy khuất.”
“Thái tử phi minh giám. Lão nô cáo lui trước, bây giờ trở về thật tốt trấn an Trắc phi.” Nghe lời ấy, Tuệ cô vội vàng rời đi. Trong lòng Quý Như Nhã luôn nghĩ chuyện này, khó bảo đảm không xảy ra sơ suất. Có Thái tử phi cam đoan, nàng cuối cùng cũng có thể yên tâm dưỡng thai rồi.
Lạc Thấm Nhi rất ít đi tìm Tần Trạch Dật, nhưng lần này không thể không tự mình đi một chuyến. Lần đầu tiên bước vào thư phòng của Tần Trạch Dật, Lạc Thấm Nhi không có cảm tưởng gì. Nghe nói Tiết Tâm Lam đã từng lấy thân phận nha hoàn hầu trà tiến vào thư phòng của Tần Trạch Dật, ngẫm lại thật đúng là đáng buồn. Tranh đoạt lâu như vậy, nàng có thể đoán trước kết cục lần này của Tiết Tâm Lam tuyệt không thể tốt hơn. Nghe Lạc Thấm Nhi thuật lại tất cả, Tần Trạch Dật ngay tại chỗ ném bút trong tay đi. Không rảnh bận tâm tấu chương trên bàn bị mực nước bôi đen, Tần Trạch Dật đứng dậy, chuẩn bị đi chất vấn Tiết Tâm Lam. Mặc kệ có phải nàng ta làm hay không, hiềm nghi của nàng ta quả thật là lớn nhất.
“Thái tử điện hạ đợi đã. Tiết phu nhân sắp lâm bồn, không chịu nổi kinh hách. Việc này phải chậm rãi.”Lạc Thấm Nhi cũng không phải thật sự giúp Tiết Tâm Lam giải vây, chỉ làm tròn bổn phận của Thái tử phi mà thôi. Nếu vì vậy mà đứa con trong bụng Tiết Tâm Lam bị ảnh hưởng, người bị Hoàng hậu nương nương trách tội đầu tiên chính là Thái tử phi nàng. Nàng không muốn cùng Hoàng hậu nương nương qua lại thân thiết, nhưng cũng sẽ không để bà ta
mượn cơ hội này nói chuyện của mình. Hoàng hậu nương nương hận Lạc gia, Lạc gia cũng không phải bám váy bà ta mới sống tốt.
"Nàng chuẩn bị xử lý việc này thế nào?" Dừng lại, Tần Trạch Dật sắc mặt âm trầm nhìn Lạc Thấm Nhi.
"Việc này nô tì không dám tự mình quyết định, còn phải từ Thái tử điện hạ quyết định." Lạc Thấm Nhi bất động thanh sắc đá phiền toái về cho Tần Trạch Dật. Chuyện này, nàng xử lý thế nào cũng không chiếm được chỗ tốt. Nữ nhân của Tần Trạch Dật, tự nhiên phải để tự bản thân Tần Trạch Dật giải quyết. Dường như đã sớm đoán được Lạc Thấm Nhi sẽ trả lời như vậy, Tần Trạch Dật không tiếp tục chấp nhất vấn đề này, chỉ không chuyển mắt nhìn chằm chằm Lạc Thấm Nhi.
Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tần Trạch Dật làm Lạc Thấm nhi có chút không thoải mái, nhưng cũng không nói được cái gì. Cúi đầu tâm tư bay xa, mặc cho Tần Trạch Dật đánh giá. Tần Trạch Dật bỗng nhiên mở miệng: "Thái tử phi thích trẻ con sao?"
Lạc Thấm Nhi bị hỏi không kịp trở tay, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tần Trạch Dật. Hắn có ý gì? Chẳng lẽ muốn nàng vì hắn sinh một đứa bé? Đầu óc bị nước vào, hay bị Tiết Tâm Lam làm tức giận đến choáng váng?
"Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Thái tử phi bộc lộ cảm xúc ra ngoài rõ như vậy. Xem ra, dường như Thái tử phi bị dọa." Thấy tác phong lạnh nhạt của Lạc Thấm Nhi bị đánh vỡ, Tần Trạch Dật đắc ý cười nói.
"Không biết Thái tử điện hạ có dự định gì không?" Không để ý đến đắc ý đáng đánh đòn trên mặt Tần Trạch Dật, Lạc Thấm Nhi dè dặt cẩn trọng hỏi. Lúc mấu chốt này Tần Trạch Dật bỗng nhiên nhắc đến đứa bé, Lạc Thấm Nhi có chút sờ không rõ tâm tư của Tần Trạch Dật.
"Thái tử phi trả lời bản Thái tử là có thích trẻ con hay không trước, đề tài nay mới có thể kéo dài." Gặp được vấn đề không thích, Lạc Thấm Nhi hoặc là đá lại cho hắn hoặc là tránh không đáp. Chỉ có điều lần này, Tần Trạch Dật nhất định phải lấy được đáp án. Tần Trạch Dật truy hỏi lần nữa, Lạc Thấm Nhi khó có khi nói lên một câu trong lòng: "Tất nhiên là thích!"
"Không phải là đứa nhỏ của mình cũng có thể tận tâm chăm sóc sao?" Ngữ khí của Tần Trạch Dật đột nhiên nghiêm túc hẳn lên. Hắn hi vọng quyết định hôm nay vĩnh viễn sẽ không làm hắn hối hận.
"Thái tử điện hạ định?" Tần Trạch Dật vừa nói ra lời này, Lạc Thấm Nhi lập tức hiểu rõ dự định của hắn. Nhưng là còn chưa xác định được Tiết Tâm Lam trong sạch hay không, sao Tần Trạch Dật đã sớm hạ quyết định rồi?
"Đúng. Bản Thái tử sẽ bẩm báo chuyện này với phụ hoàng và mẫu hậu, đứa nhỏ của Tiết Tâm Lam giao cho Thái tử phi nuôi nâng. Bất luận việc này có phải do nàng ta gây nên hay không, nàng ta không thích hợp con nối dòng của hoàng thất. Mà người có tư cách nhất, tự nhiên là Thái tử phi." Bỏ qua một lần lại một lần cam chịu không tính, Tần Trạch Dật luôn thật sự coi trọng Lạc Thấm Nhi. Tuy bất mãn nàng bày mưu nghĩ kế, nhưng trong lòng luôn kính nể nàng xử sự thỏa đáng. Nếu giao đứa nhỏ cho nàng, nhất định sẽ được chăm sóc rất tốt.
Trong đầu vừa chuyển, Lạc Thấm Nhi biết việc này không thể qua loa tắc trách. Từ khi câu 'nô tì nhất định không cô phụ Thái tử điện hạ nhờ vả' nói ra khỏi miệng, vận mệnh của đứa nhỏ chưa xuất hiện trong bụng Tiết Tâm Lam đã được quyết định. Vô duyên vô cớ có thêm một đứa nhỏ không có quan hệ huyết thống, tư vị trong lòng Lạc Thấm Nhi rất là phức tạp. Mỗi lần cũng Tần Trạch Dật dấu, Lạc Thấm Nhi chưa bao giờ tính sai. Mà lần đấu này, Lạc Thấm Nhi hoàn toàn bại trận.
Tiết Tâm Lam hoàn toàn không biết đứa nhỏ trong bụng mình đã bị Tần Trạch Dật làm chủ cho Lạc Thấm Nhi, chỉ ở trong phòng an tâm dưỡng thai. Việc Qúy Như Nhã kém chút sinh non nàng không có kha năng không biết, nhưng cũng không để ở trong lòng. Việc này không phải nàng ta làm, ai cũng đừng nghĩ đến trên người nàng ta. Nếu Qúy Như Nhã thật sự vì vậy mà sinh non, đứa nhỏ trong bụng nàng ta chính là đứa nhỏ duy nhất của Tần Trạch Dật. Bất luận là Trưởng tử hay Trưởng nữ, nàng ta nhất định sẽ mẫu bằng tử quý, nước lên thì thuyền lên. Nghĩ đi nghĩ lại, Tiết Tâm Lam cảm thấy có chút đói bụng, ánh mắt tàn nhẫn nhìn tiểu nha hoàn mới đến: "Đều đã khi nào rồi, còn chưa bưng thức ăn lên?"
"Vâng." Tiểu nha hoàn mới đến vẻ mặt bình tĩnh, chỉ nói một từ rồi đi ra ngoài. Nhìn bóng lưng rời đi của tiểu nha hoàn, Tiết Tâm Lam thấp giọng nói: "Một cái không bằng một cái."
Tay bám trên cửa của Tiểu nha hoàn dừng một chút, lập tức giống như không có việc gì đóng cửa lại. Đứng ở ngoài cửa một lúc lâu sau mới chậm rì rì đi về nhà phòng bếp.
Danh sách chương