Cứ ngỡ là mình sẽ không say đâu, ai ngờ mới uống mấy ly với khách khứa mà hai má thất hoàng tử đã đỏ bừng bừng cả rồi. Hắn lảo đảo chân ướt chân ráo tiến đến phòng tân hôn của mình, miệng thì liên tục lảm nhảm cái gì đó.
- Nương tử, nương tử của ta ơi. - Hắn đẩy cửa bước vào.
Cứ tưởng tân nương sẽ ngoan ngoãn ngồi ở trên giường chờ mình về vén khăn trùm đầu chứ. Ai ngờ, Tinh Nhi đã tự ý vén khăn trùm từ trước, không những thế còn đang thoải mái cắn hạt dưa, ăn bánh trái ở ngay trên giường. Nàng nhìn thấy hắn thì rất tự nhiên mà nói:
- Về rồi đấy à? Ăn bánh không bé?
Minh Ngọc nhìn thấy cảnh này thì đần người ra. Cô đóng cửa lại trước rồi ngồi xuống bên cạnh tân nương của mình. Thử nhìn cô dâu này xem, mắt phượng mày ngài, đôi môi đỏ thắm xinh xắn. Nàng ta trang điểm, cài tóc, ăn mặc thì rất đẹp đấy. Nhưng cái dáng ngồi kia thật là làm người ta mất hứng quá đi mất.
- Con gái con đứa ngồi gác chân banh háng cắn hạt dưa ở trên giường vậy đó hả? - Hắn nhìn nàng rồi quở trách.
- Thì sao? Giờ còn ai nữa đâu mà phải giữ thể diện.
- Nhưng ít ra thì cũng phải ngồi đàng hoàng lại chứ. Mặc bộ hỉ phục đẹp như vầy cơ mà?
Tinh Nhi chán chường ngồi đàng hoàng lại, bỏ dĩa hạt dưa xuống giường, rồi tự chỉnh lại đầu tóc, y phục của mình. Nghe hắn nói cũng có lý, người đẹp thì không nên ngồi như vậy.
- E hèm! Giờ nhìn tớ có giống mỹ nhân thời xưa không?
- Giống! Cậu là mỹ nhân luôn rồi chứ còn giống gì nữa? Bởi vậy nên phải ngồi đàng hoàng lại mới đẹp người đẹp nết.
Lời của ai đó khiến cho nàng phải ngượng ngùng vì được khen. Tinh Nhi cũng tự thấy mình đẹp chứ bộ. Hồi sáng thay đồ trang điểm xong nàng liền bị hớp hồn bởi vẻ ngoài này của mình. Đây không phải là tự luyến, đây là "biết mình biết ta".
- Ây da, tớ biết tớ đẹp rồi. Mà... - Nàng nhìn sang nam nhân ngồi bên cạnh mình. - Cậu cũng đẹp trai phết nhỉ?
- Tất nhiên! - Hắn gác một tay lên thành giường, tay còn lại vỗ vỗ vào ngực mình. - Không những thế mà body còn đẹp nữa.
- Body?
- Sáu múi đàng hoàng nhá! - Hắn nói bằng vẻ mặt tự hào.
Tinh Nhi bất giác cũng nhìn chăm chăm vào ngực hắn. Mặc bộ hỉ phục dày cộm thế này thì làm sao mà biết được.
- Sáu múi? Tớ không tin đâu.
Minh Ngọc cười khẩy, với lấy tay nàng rồi đặt lên ngực mình. Cô còn làm vẻ khiêu khích.
- Không tin thì sờ thử đi.
Nàng hơi bất ngờ bởi hành động này của hắn. Nhưng cũng nhanh chóng thích nghi, thoải mái sờ soạng xuống phần bụng. Uầy, có múi thật này. Nhưng Tinh Nhi vẫn nhíu mày, tỏ vẻ lạnh lùng nhìn Minh Ngọc.
- Dù có thì đã sao? Cũng có phải của cậu đâu?
Câu này của nàng khiến hắn phải tắt ngôn. Quả thật đây không phải cơ thể của Minh Ngọc, nhưng giờ mọi quyền điều khiển đều nằm trong tay cô rồi.
- Thì... đúng là không phải của mình. Nhưng giờ nó là của mình rồi. Bộ cậu không thích một người đẹp trai body ngon nghẻ như mình hả?
Tinh Nhi đột nhiên nuốt nước bọt, vội vàng thu tay mình về. Nàng bối rối quay mặt đi, để không phải nhìn hắn trực diện. Sao nàng có thể có suy nghĩ xấu xa đó với người chị em tốt của mình được. Nàng thừa nhận dù bây giờ Minh Ngọc trong cơ thể nam nhân này quyến rũ thật, nhưng bạn thân thì vẫn là bạn thân thôi.
- Sao vậy? Tinh Nhi? Ngại đấy à? Cậu... bị cơ thể này quyến rũ rồi chứ gì? - Hắn huýt vai nàng một cái.
- Ây thật là... Ai thèm chứ? Tớ có phải loại mê trai háo sắc đâu? - Nàng cọc cằn trả lời lại.
- Thừa nhận đi. Nếu không sao lại không dám nhìn thẳng mặt tớ? Sao? Tối nay có muốn ngủ chung không?
Hắn thì thầm vào tai nàng. Giọng nói trầm ấm quyến rũ của một người đàn ông quả nhiên là rất có sức hút. Tinh Nhi bỗng dưng ngượng đến đỏ cả mặt.
- Đừng có làm mấy hành động như vậy khi đang trong cơ thế đó!
- A ha, tớ cứ thích làm đấy rồi sao?
Tinh Nhi bị trêu đến mức ngượng nghịu không nói được lời nào. Nàng hít một hơi thật sâu rồi quay sang nhìn thẳng vào mắt hắn. Nàng im lặng không nói gì, chỉ túm lấy tay hắn rồi đặt lên ngực mình. Minh Ngọc hiển nhiên liền hoảng sợ, vội rút tay mình về lại.
- Cậu điên rồi sao? Giờ tớ là con trai đấy!
- Sao vậy? Giờ là đàn ông rồi nên không dám đụng chạm gì đến tớ nữa à?
- Không! Chúng ta tốt nhất đừng chạm vào nhau nữa!
- Nhưng tớ không thích!
- Không thích cái gì?
- Tớ... - Nàng ấp úp. - Đúng là tớ thích vẻ ngoài bây giờ của cậu đấy. Thích lắm luôn ấy rồi sao? - Cái... Cái đồ ngang ngược này... Tớ đang say rượu đấy nha. Đừng có làm bừa.
Hắn vừa nói vừa nhích ra xa nàng một chút. Dù Minh Ngọc thích Tinh Nhi thật, nhưng giờ hai người đã không còn như trước nữa rồi. Nếu nàng thích hắn, là thích vẻ ngoài điển trai này, chứ không phải một cô gái tên Minh Ngọc, lúc nào cũng lạc quan vui vẻ.
Thấy hắn như vậy, Tinh Nhi tự dưng cảm thấy mình có hơi quá rồi, bèn cười gượng đổi sang chủ đề khác.
- Đùa chút thôi mà. Nhưng hôm nay chắc phải ngủ chung rồi. Đêm tân hôn đâu thể ngủ riêng phòng được. - Nàng nhìn hắn.
- Ừm. Thế tớ ngủ trước đây. - Hắn né tránh ánh mắt của nàng rồi lật đật đắp chăn quay vào vách tường.
Hắn giành nằm ở bên trong trước, nàng đành nằm ở bên ngoài vậy. Hai người quay lưng vào nhau rồi mạnh ai nấy ngủ.
- Nương tử, nương tử của ta ơi. - Hắn đẩy cửa bước vào.
Cứ tưởng tân nương sẽ ngoan ngoãn ngồi ở trên giường chờ mình về vén khăn trùm đầu chứ. Ai ngờ, Tinh Nhi đã tự ý vén khăn trùm từ trước, không những thế còn đang thoải mái cắn hạt dưa, ăn bánh trái ở ngay trên giường. Nàng nhìn thấy hắn thì rất tự nhiên mà nói:
- Về rồi đấy à? Ăn bánh không bé?
Minh Ngọc nhìn thấy cảnh này thì đần người ra. Cô đóng cửa lại trước rồi ngồi xuống bên cạnh tân nương của mình. Thử nhìn cô dâu này xem, mắt phượng mày ngài, đôi môi đỏ thắm xinh xắn. Nàng ta trang điểm, cài tóc, ăn mặc thì rất đẹp đấy. Nhưng cái dáng ngồi kia thật là làm người ta mất hứng quá đi mất.
- Con gái con đứa ngồi gác chân banh háng cắn hạt dưa ở trên giường vậy đó hả? - Hắn nhìn nàng rồi quở trách.
- Thì sao? Giờ còn ai nữa đâu mà phải giữ thể diện.
- Nhưng ít ra thì cũng phải ngồi đàng hoàng lại chứ. Mặc bộ hỉ phục đẹp như vầy cơ mà?
Tinh Nhi chán chường ngồi đàng hoàng lại, bỏ dĩa hạt dưa xuống giường, rồi tự chỉnh lại đầu tóc, y phục của mình. Nghe hắn nói cũng có lý, người đẹp thì không nên ngồi như vậy.
- E hèm! Giờ nhìn tớ có giống mỹ nhân thời xưa không?
- Giống! Cậu là mỹ nhân luôn rồi chứ còn giống gì nữa? Bởi vậy nên phải ngồi đàng hoàng lại mới đẹp người đẹp nết.
Lời của ai đó khiến cho nàng phải ngượng ngùng vì được khen. Tinh Nhi cũng tự thấy mình đẹp chứ bộ. Hồi sáng thay đồ trang điểm xong nàng liền bị hớp hồn bởi vẻ ngoài này của mình. Đây không phải là tự luyến, đây là "biết mình biết ta".
- Ây da, tớ biết tớ đẹp rồi. Mà... - Nàng nhìn sang nam nhân ngồi bên cạnh mình. - Cậu cũng đẹp trai phết nhỉ?
- Tất nhiên! - Hắn gác một tay lên thành giường, tay còn lại vỗ vỗ vào ngực mình. - Không những thế mà body còn đẹp nữa.
- Body?
- Sáu múi đàng hoàng nhá! - Hắn nói bằng vẻ mặt tự hào.
Tinh Nhi bất giác cũng nhìn chăm chăm vào ngực hắn. Mặc bộ hỉ phục dày cộm thế này thì làm sao mà biết được.
- Sáu múi? Tớ không tin đâu.
Minh Ngọc cười khẩy, với lấy tay nàng rồi đặt lên ngực mình. Cô còn làm vẻ khiêu khích.
- Không tin thì sờ thử đi.
Nàng hơi bất ngờ bởi hành động này của hắn. Nhưng cũng nhanh chóng thích nghi, thoải mái sờ soạng xuống phần bụng. Uầy, có múi thật này. Nhưng Tinh Nhi vẫn nhíu mày, tỏ vẻ lạnh lùng nhìn Minh Ngọc.
- Dù có thì đã sao? Cũng có phải của cậu đâu?
Câu này của nàng khiến hắn phải tắt ngôn. Quả thật đây không phải cơ thể của Minh Ngọc, nhưng giờ mọi quyền điều khiển đều nằm trong tay cô rồi.
- Thì... đúng là không phải của mình. Nhưng giờ nó là của mình rồi. Bộ cậu không thích một người đẹp trai body ngon nghẻ như mình hả?
Tinh Nhi đột nhiên nuốt nước bọt, vội vàng thu tay mình về. Nàng bối rối quay mặt đi, để không phải nhìn hắn trực diện. Sao nàng có thể có suy nghĩ xấu xa đó với người chị em tốt của mình được. Nàng thừa nhận dù bây giờ Minh Ngọc trong cơ thể nam nhân này quyến rũ thật, nhưng bạn thân thì vẫn là bạn thân thôi.
- Sao vậy? Tinh Nhi? Ngại đấy à? Cậu... bị cơ thể này quyến rũ rồi chứ gì? - Hắn huýt vai nàng một cái.
- Ây thật là... Ai thèm chứ? Tớ có phải loại mê trai háo sắc đâu? - Nàng cọc cằn trả lời lại.
- Thừa nhận đi. Nếu không sao lại không dám nhìn thẳng mặt tớ? Sao? Tối nay có muốn ngủ chung không?
Hắn thì thầm vào tai nàng. Giọng nói trầm ấm quyến rũ của một người đàn ông quả nhiên là rất có sức hút. Tinh Nhi bỗng dưng ngượng đến đỏ cả mặt.
- Đừng có làm mấy hành động như vậy khi đang trong cơ thế đó!
- A ha, tớ cứ thích làm đấy rồi sao?
Tinh Nhi bị trêu đến mức ngượng nghịu không nói được lời nào. Nàng hít một hơi thật sâu rồi quay sang nhìn thẳng vào mắt hắn. Nàng im lặng không nói gì, chỉ túm lấy tay hắn rồi đặt lên ngực mình. Minh Ngọc hiển nhiên liền hoảng sợ, vội rút tay mình về lại.
- Cậu điên rồi sao? Giờ tớ là con trai đấy!
- Sao vậy? Giờ là đàn ông rồi nên không dám đụng chạm gì đến tớ nữa à?
- Không! Chúng ta tốt nhất đừng chạm vào nhau nữa!
- Nhưng tớ không thích!
- Không thích cái gì?
- Tớ... - Nàng ấp úp. - Đúng là tớ thích vẻ ngoài bây giờ của cậu đấy. Thích lắm luôn ấy rồi sao? - Cái... Cái đồ ngang ngược này... Tớ đang say rượu đấy nha. Đừng có làm bừa.
Hắn vừa nói vừa nhích ra xa nàng một chút. Dù Minh Ngọc thích Tinh Nhi thật, nhưng giờ hai người đã không còn như trước nữa rồi. Nếu nàng thích hắn, là thích vẻ ngoài điển trai này, chứ không phải một cô gái tên Minh Ngọc, lúc nào cũng lạc quan vui vẻ.
Thấy hắn như vậy, Tinh Nhi tự dưng cảm thấy mình có hơi quá rồi, bèn cười gượng đổi sang chủ đề khác.
- Đùa chút thôi mà. Nhưng hôm nay chắc phải ngủ chung rồi. Đêm tân hôn đâu thể ngủ riêng phòng được. - Nàng nhìn hắn.
- Ừm. Thế tớ ngủ trước đây. - Hắn né tránh ánh mắt của nàng rồi lật đật đắp chăn quay vào vách tường.
Hắn giành nằm ở bên trong trước, nàng đành nằm ở bên ngoài vậy. Hai người quay lưng vào nhau rồi mạnh ai nấy ngủ.
Danh sách chương