Các nô tài khác nhanh chóng lôi hai nô tì đó vào trong. Bọn họ run như cầy sấy vậy.
- Mau nói! Ai là kẻ đứng đằng sau các ngươi! Nếu không, các ngươi cũng biết tội hại chết con cháu hoàng thất thì có kết cục như thế nào rồi đây!
- Nô tì thật sự không làm chuyện này!
- Nô tì thật sự không biết gì hết!
Hai người họ khóc lóc run rẩy, trong khi Minh Ngọc thì đang rất tức giận vì giờ mới nhận ra Tinh Nhi thật sự mang thai. Nhưng tất cả đã muộn cả rồi.
- Các ngươi không làm! Chẳng lẽ do quý phi làm sao? Bà ấy không thể hại cháu nội mình được!
- Hoàng tử... - Giọng nàng yếu ớt vang lên.
- Có chuyện gì? Nàng thấy sao rồi?
- Ta... vẫn ổn. Nhưng chuyện hạ thuốc... cũng có thể có kẻ nào đó lẻn vào mà.
- Ý nàng là có kẻ khác lẻn vào bỏ thuốc rồi rời đi. Nên giờ chúng ta có tra hỏi người trong cung thế nào họ cũng không biết.
- Ừm...
- Vậy thì phiền phức rồi. Tên đó nhất định phải là người hiểu rõ từng đường đi nước bước trong cung, hơn nữa còn có cài người vào đây. Như vậy mới biết được món mẫu phi làm là chuẩn bị cho chúng ta. Nhưng món này... - Minh Ngọc quay sang hỏi mẹ mình. - Mẫu phi, món này người làm từ khi nào vậy ạ?
- Ta nghe nói con vào cung diện thánh nên đã lật đật chạy đi làm mới ban nãy thôi.
- Vậy chuyện có người khác lẻn vào trong rồi hạ thuốc thật sự không hề khả thi chút nào. Trong cung nhiều lính canh như vậy... - Minh Ngọc nhìn sang hai cung nữ đang quỳ dưới đất mà nghi hoặc.
Bọn họ thì cứ quỳ ở đó mà khóc lóc xin tha. Thất hoàng tử vẫn giữ nguyên dáng vẻ khó chịu đó mà hỏi tiếp:
- Ai là người đã trông chừng món ăn sau khi mẫu phi ta làm xong?
- Bẩm... là... là hai nô tì luôn ạ.
- Thái y, mau kiểm tra xem rốt cuộc là trong bánh có thuốc hay là thuốc dính trên mặt dĩa.
- Là thuốc có trong bánh ạ. Hình như trong lúc làm đã bỏ vào rồi. Vì thuốc nằm trong nhân.
- Cái gì? Vậy mau đưa ta đến ngự thiện phòng, giữ lại hết tất cả người ở đó cho ta!
- Vâng!
- Mẫu phi, người ở đây chăn sóc cho nàng ấy giúp nhi thần.
- Được.
Minh Ngọc nhanh chóng đến đó, còn không quên bảo hai nô tì kia đi theo cùng. Đây là chuyện lớn, cô không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được.
Dáng vẻ thất hoàng tử cao cao tại thượng cùng nhiều nô tài đi đến ngự thiện phòng làm các cung nữ thái giám khác bắt đầu bàn tán xôn xao cả lên. Chuyện này sẽ nhanh chóng đến tai hoàng thượng. Vừa mới bước vào cửa, cô đã to giọng:
- Ai là người đã chuẩn bị nguyên liệu cho Hiền quý phi? Trong lúc người làm có tay kẻ nào động vào không? Các ngươi mà giấu giếm thì đừng có trách ta!
- Tham kiến thất hoàng tử. Chúng nô tài hoàn toàn không biết gì cả...
Bọn họ run rẩy, quỳ xuống không dám nhìn hoàng tử đang tức giận.
- Cái gì mà không biết? Chẳng lẽ ai mang nguyên liệu vào các ngươi cũng không rõ sao?
- Bẩm hoàng tử, nguyên liệu rõ ràng là... đã đưa vào cung từ nửa tháng trước. Chúng nô tài vẫn dùng để nấu như bình thường, hoàn toàn không có vấn đề gì.
- Nếu vậy chẳng lẽ trong lúc mẫu phi làm đã có kẻ nhanh tay nhanh chân đứng bỏ vào trong? Làm bánh cũng tốn nhiều sức, ai biết trong lúc người đang chuẩn bị cái này thì có kẻ đụng vào cái kia. Chết tiệt! - Minh Ngọc ôm đầu suy tư.
Nhìn mọi thứ xung quanh, bột mì, bột ngô gì đó vốn dĩ đã được dọn dẹp đi hết từ lúc Hiền quý phi làm xong rồi. Không còn chứng cứ nữa đâu. Nếu là người của ngũ hoàng tử, hắn làm sao có thể bất cẩn như vậy được.
- Ta sẽ bẩm báo chuyện này lên phụ hoàng. Nếu không tra rõ ra được kẻ nào làm thì từ ngự thiện phòng cho đến cung nữ bưng dĩa đồ ăn này lên, tất cả đem ra ngoài hành hình. - Minh Ngọc nghiến răng.
Cô vẻ mặt đầy u ám bước ra ngoài, không quên dặn dò binh lính đến canh chừng nơi này. Tốt nhất đừng để kẻ nào đi khỏi hết. Con của cô và Tinh Nhi không thể nào chết oan như vậy được. Minh Ngọc thậm chí còn chẳng biết nàng ấy đã mang thai.
Thất hoàng tử nhanh chóng bẩm báo chuyện này lại cho phụ hoàng mình. Cháu nội của hoàng đế bị người ta hãm hại, tất nhiên phải tra rõ ngọn ngành rồi. Nhưng khi một lần nữa đứng trước hoàng đế, ngài lại lạnh lùng đáp lại.
- Chuyện này không cần tra nữa!
- Vì sao ạ?
- Thái y dã bẩm báo với ta rồi! Thất hoàng túc vốn dĩ không hề mang thai. Thuốc sảy thai chỉ khiến nàng ta bị đau bụng thôi. Vì mặt mũi hoàng thất nên mới không nói ra.
- Vậy sao ạ? - Cô kinh ngạc, nhưng rồi cũng vội yên tâm hơn. - Chuyện này con đã biết từ lâu rồi. Chính con bảo nàng ấy giả mang thai. Nhưng khi nghe thái y nói thế con cứ tưởng...
- Rốt cuộc hai đứa đang làm cái quái gì vậy? Sao dám giả mang thai chứ?
Minh Ngọc vội vàng quỳ xuống nhận hết mọi tội lỗi về mình.
- Là do con. Con muốn dùng lí do thê tử mang thai muốn ở lại chăm sóc để trốn tránh trách nhiệm của mình! Con sai rồi!
- Đứng lên đi! Đưa nàng ta về phủ đi! Đừng làm ra mấy cái trò đó nữa!
- Vâng.
Minh Ngọc bối rối lui xuống. Chắc sau vụ này hoàng thượng sẽ mất thiện cảm về hai người mất. Thế còn chuyện xuất tuần đi xuống dân gian chơi thì sao? Cô đã rất mong đợi mà.
- Mau nói! Ai là kẻ đứng đằng sau các ngươi! Nếu không, các ngươi cũng biết tội hại chết con cháu hoàng thất thì có kết cục như thế nào rồi đây!
- Nô tì thật sự không làm chuyện này!
- Nô tì thật sự không biết gì hết!
Hai người họ khóc lóc run rẩy, trong khi Minh Ngọc thì đang rất tức giận vì giờ mới nhận ra Tinh Nhi thật sự mang thai. Nhưng tất cả đã muộn cả rồi.
- Các ngươi không làm! Chẳng lẽ do quý phi làm sao? Bà ấy không thể hại cháu nội mình được!
- Hoàng tử... - Giọng nàng yếu ớt vang lên.
- Có chuyện gì? Nàng thấy sao rồi?
- Ta... vẫn ổn. Nhưng chuyện hạ thuốc... cũng có thể có kẻ nào đó lẻn vào mà.
- Ý nàng là có kẻ khác lẻn vào bỏ thuốc rồi rời đi. Nên giờ chúng ta có tra hỏi người trong cung thế nào họ cũng không biết.
- Ừm...
- Vậy thì phiền phức rồi. Tên đó nhất định phải là người hiểu rõ từng đường đi nước bước trong cung, hơn nữa còn có cài người vào đây. Như vậy mới biết được món mẫu phi làm là chuẩn bị cho chúng ta. Nhưng món này... - Minh Ngọc quay sang hỏi mẹ mình. - Mẫu phi, món này người làm từ khi nào vậy ạ?
- Ta nghe nói con vào cung diện thánh nên đã lật đật chạy đi làm mới ban nãy thôi.
- Vậy chuyện có người khác lẻn vào trong rồi hạ thuốc thật sự không hề khả thi chút nào. Trong cung nhiều lính canh như vậy... - Minh Ngọc nhìn sang hai cung nữ đang quỳ dưới đất mà nghi hoặc.
Bọn họ thì cứ quỳ ở đó mà khóc lóc xin tha. Thất hoàng tử vẫn giữ nguyên dáng vẻ khó chịu đó mà hỏi tiếp:
- Ai là người đã trông chừng món ăn sau khi mẫu phi ta làm xong?
- Bẩm... là... là hai nô tì luôn ạ.
- Thái y, mau kiểm tra xem rốt cuộc là trong bánh có thuốc hay là thuốc dính trên mặt dĩa.
- Là thuốc có trong bánh ạ. Hình như trong lúc làm đã bỏ vào rồi. Vì thuốc nằm trong nhân.
- Cái gì? Vậy mau đưa ta đến ngự thiện phòng, giữ lại hết tất cả người ở đó cho ta!
- Vâng!
- Mẫu phi, người ở đây chăn sóc cho nàng ấy giúp nhi thần.
- Được.
Minh Ngọc nhanh chóng đến đó, còn không quên bảo hai nô tì kia đi theo cùng. Đây là chuyện lớn, cô không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được.
Dáng vẻ thất hoàng tử cao cao tại thượng cùng nhiều nô tài đi đến ngự thiện phòng làm các cung nữ thái giám khác bắt đầu bàn tán xôn xao cả lên. Chuyện này sẽ nhanh chóng đến tai hoàng thượng. Vừa mới bước vào cửa, cô đã to giọng:
- Ai là người đã chuẩn bị nguyên liệu cho Hiền quý phi? Trong lúc người làm có tay kẻ nào động vào không? Các ngươi mà giấu giếm thì đừng có trách ta!
- Tham kiến thất hoàng tử. Chúng nô tài hoàn toàn không biết gì cả...
Bọn họ run rẩy, quỳ xuống không dám nhìn hoàng tử đang tức giận.
- Cái gì mà không biết? Chẳng lẽ ai mang nguyên liệu vào các ngươi cũng không rõ sao?
- Bẩm hoàng tử, nguyên liệu rõ ràng là... đã đưa vào cung từ nửa tháng trước. Chúng nô tài vẫn dùng để nấu như bình thường, hoàn toàn không có vấn đề gì.
- Nếu vậy chẳng lẽ trong lúc mẫu phi làm đã có kẻ nhanh tay nhanh chân đứng bỏ vào trong? Làm bánh cũng tốn nhiều sức, ai biết trong lúc người đang chuẩn bị cái này thì có kẻ đụng vào cái kia. Chết tiệt! - Minh Ngọc ôm đầu suy tư.
Nhìn mọi thứ xung quanh, bột mì, bột ngô gì đó vốn dĩ đã được dọn dẹp đi hết từ lúc Hiền quý phi làm xong rồi. Không còn chứng cứ nữa đâu. Nếu là người của ngũ hoàng tử, hắn làm sao có thể bất cẩn như vậy được.
- Ta sẽ bẩm báo chuyện này lên phụ hoàng. Nếu không tra rõ ra được kẻ nào làm thì từ ngự thiện phòng cho đến cung nữ bưng dĩa đồ ăn này lên, tất cả đem ra ngoài hành hình. - Minh Ngọc nghiến răng.
Cô vẻ mặt đầy u ám bước ra ngoài, không quên dặn dò binh lính đến canh chừng nơi này. Tốt nhất đừng để kẻ nào đi khỏi hết. Con của cô và Tinh Nhi không thể nào chết oan như vậy được. Minh Ngọc thậm chí còn chẳng biết nàng ấy đã mang thai.
Thất hoàng tử nhanh chóng bẩm báo chuyện này lại cho phụ hoàng mình. Cháu nội của hoàng đế bị người ta hãm hại, tất nhiên phải tra rõ ngọn ngành rồi. Nhưng khi một lần nữa đứng trước hoàng đế, ngài lại lạnh lùng đáp lại.
- Chuyện này không cần tra nữa!
- Vì sao ạ?
- Thái y dã bẩm báo với ta rồi! Thất hoàng túc vốn dĩ không hề mang thai. Thuốc sảy thai chỉ khiến nàng ta bị đau bụng thôi. Vì mặt mũi hoàng thất nên mới không nói ra.
- Vậy sao ạ? - Cô kinh ngạc, nhưng rồi cũng vội yên tâm hơn. - Chuyện này con đã biết từ lâu rồi. Chính con bảo nàng ấy giả mang thai. Nhưng khi nghe thái y nói thế con cứ tưởng...
- Rốt cuộc hai đứa đang làm cái quái gì vậy? Sao dám giả mang thai chứ?
Minh Ngọc vội vàng quỳ xuống nhận hết mọi tội lỗi về mình.
- Là do con. Con muốn dùng lí do thê tử mang thai muốn ở lại chăm sóc để trốn tránh trách nhiệm của mình! Con sai rồi!
- Đứng lên đi! Đưa nàng ta về phủ đi! Đừng làm ra mấy cái trò đó nữa!
- Vâng.
Minh Ngọc bối rối lui xuống. Chắc sau vụ này hoàng thượng sẽ mất thiện cảm về hai người mất. Thế còn chuyện xuất tuần đi xuống dân gian chơi thì sao? Cô đã rất mong đợi mà.
Danh sách chương