Dịch: Thỏ Con Lạc Đường

Biên: Hoa Gia Thất Đồng

Tô Trần lo sợ nếu có người ngoài vào khu dược viên này, bí mật thần kỳ của nước thanh thạch sẽ bị phát hiện, y vội vã đào lấy những loại thảo dược của riêng mình, vốn dành để tôi luyện thân thể như Xích Huyết Đằng, Huyết Sâm...

Sau khi thu hoạch xong những thảo dược quý hiếm này, Tô Trần vô cùng vui vẻ, cẩn thận đem giấu chúng đi.

Giấu ở dưới giường thì sợ người khác phát hiện, đem để ở trong hốc cây ngoài bìa rừng lại e bị chuột hoang cắn phá, y cảm thấy chỗ nào cũng không được an toàn.

Tô Trần nhanh chóng nhận ra, mình đã quá căng thẳng rồi.

Vùng núi phía sau Dược Vương Sơn Trang này vô cùng vắng vẻ. Ngoại trừ tay giúp việc của nhà ăn cứ mỗi tháng lại đến đưa lương thực một lần, thì non nửa tháng cũng không thấy một bóng người bén mảng quanh đây.

“Giấu làm gì, dùng những thảo dược này tôi luyện thân thể cũng được. Trong vòng ba tháng là có thể dùng hết chúng, thần không biết quỷ không hay, sẽ không một ai phát hiện ra được bí mật của nước thanh thạch này.”

Tô Trần kìm nén sự phấn khích đang kích động trong lòng, sau đó nếm thử chút thảo dược dùng để hỗ trợ rèn luyện nhục thể.

Lúc trước, y rất ngưỡng mộ sư huynh Vương Phú Quý và sư tỷ Lý Kiều. Những đệ tử nội môn giàu có như hai người bọn họ có thể đến hiệu thuốc tùy ý mua thảo dược để hỗ trợ việc tu luyện.

Chính nhờ có thảo dược bổ trợ mà chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, Vương Phú Quý sư huynh đã bước đầu tu luyện thành Hạ đan điền, thăng tiến đến cảnh giới tam lưu võ giả. Còn Lý Kiều lại kém hơn một chút, nhưng nàng cũng đã đến rất gần cảnh giới tam lưu.

Việc tu luyện của hai người họ tiến triển thần tốc, đã bỏ xa năm đệ tử ngoại môn bọn Tô Trần. Thế nên ngày thường Lý Kiều vẫn hay làm ra vẻ kiêu ngạo của một đại tiểu thư, không coi bọn đệ tử ngoại môn ra gì.

Rốt cuộc, bây giờ y cũng đã có được cơ hội nếm thử chút mùi vị thảo dược hảo hạng dùng tôi luyện thân thể rồi.

Để luyện võ, nửa tháng Tô Trần đã vào khu rừng bên cạnh chặt hơn mười thân cây to, sau đó đẽo thành mười cây cọc gỗ cao khoảng một trượng, đóng ở phía trước lều tranh.

Mỗi một cọc gỗ đều rắn chắc to cao, nếu như khí lực tay không có trên trăm cân lực đạo thì cũng không cách nào có thể đánh gãy được.

Tô Trần thường luyện công với những cọc gỗ này tầm khoảng một, hai canh giờ, cho đến khi cơ bắp hai bên cánh tay căng phình, toàn bộ khí huyết trong cơ thể được điều động hoàn toàn, mồ hôi nhễ nhại, thì mới dừng lại.

Sau đó, y vào lều tranh ngồi xếp bằng, tiến vào trạng thái “nội thị”. Tất nhiên, đấy không phải là “nội thị Linh Sơn”, vì y căn bản không tiến nhập được Thượng đan điền.

Y chỉ “nội thị nhục thân”.

Sau khi trở lại Dược Vương Sơn Trang từ hồ nhỏ trên Khung Lung Sơn đến nay, Tô Trần thường hay suy ngẫm về những công dụng của năng lực cảm tri siêu phàm đã đạt đến cảnh giới tông sư của mình.

Ban đầu, y chỉ nhận biết được “thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác, xúc giác, cùng với trực giác thần bí nhất”. Sáu năng lực cảm tri này ít nhất đã tăng lên đến mười lần, mạnh nhất chính là trực giác. Lúc nhắm mắt lại, dựa vào trực giác y có thể nhận biết được những vật thể trong vòng ba thước.

Trong gần nửa tháng đến mảnh vườn thảo dược này, y lại vui mừng phát hiện được một công dụng khác của năng lực cảm tri siêu phàm.

Đó chính là dùng trực giác “nội thị nhục thân”.

Hay nói cách khác, y có thể dùng trực giác để “ nhìn thấy” bên trong cơ thể của chính mình, từ từng thớ thịt cho đến từng mạch máu rất nhỏ đang lưu thông hay từng tế bào nội tạng đang hoạt động. Thậm chí cả hệ thống đại não, dây thần kinh và cốt tủy, y đều có thể nhìn thấy không sót một thứ gì.

Tô Trần có thể thấy được từng dòng huyết mạch chảy trong cơ thể mình, một màu đỏ tươi chầm chậm lưu thông. Nếu có khối máu nhỏ tụ trong một mạch máu nào đó, gây tắc nghẽn huyết quản, y càng dễ dàng phát hiện ra.

Y còn có thể “nhìn thấy” nội thương ẩn bên trong bắp thịt, phát hiện những khớp xương bị mài mòn hay có triệu chứng viêm sưng.

Có thể nói, ngoại trừ thượng đan điền thần bí trong Nê Hoàn Cung là không thể tiến vào được, tất cả những bộ phận còn lại trong thân thể đều không còn là bí ẩn đối với y.

Điều này quả thực khiến Tô Trần mừng rỡ vô cùng.

“Nội thị nhục thân” này quá hữu dụng, so với “ngoại thị tăng cường gấp mười lần” còn hữu dụng hơn.

Vì võ giả khi luyện võ thường dùng cọc gỗ để luyện quyền cước và nhục thân, tăng cường tôi luyện da thịt cùng với lực đả kích của mình, thế nên trong quá trình này sẽ không ngừng tạo ra chấn thương phản phệ, gân cốt chịu thương tổn, hoặc tắt nghẽn mạch máu do tụ máu bầm.

Chính vì có tác hại như thế nên đệ tử giang hồ đều có một quy ước ngầm khi luyện võ: trong trường hợp không đủ thảo dược dùng tôi luyện nhục thể, mỗi ngày chỉ có thể tu luyện hai canh giờ - đấy là cực hạn để cơ thể có khả nặng chịu đựng và tự hồi phục.

Việc tu luyện nếu vượt quá hai canh giờ này, thì chẳng những trở nên vô ích, mà ngược lại còn khiến cơ thể mệt mỏi quá độ, thậm chí tổn thương gân cốt.

Mệt mỏi và tổn thương trong thời gian lâu dài, nhẹ thì suy yếu khí huyết, các bộ phận trong cơ thể bị tổn hại và gây đau đớn, việc tu luyện hạ đan điền ngày càng trì trệ, thậm chí gần như đình trệ. Còn nặng thì khiến bệnh tật triền miên, tu vi của hạ đan điền cũng trở nên suy yếu nghiêm trọng.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao những đệ tử chưa nhập lưu, địa vị thấp kém nhất trên giang hồ, dù liều mạng tu luyện nhưng vẫn dậm chân tại chỗ, khó đột phá được cảnh giới tam lưu.

Chính vì thế, “nội thị nhục thân” có thể phát huy tác dụng cực đại, giúp người luyện võ quan sát được từng vết thương nhỏ nhất trong cơ thể.

Tô Trần ngồi xếp bằng. Sau khi quan sát qua cơ thể một lần, y đã có thể nắm rõ toàn bộ tình trạng của cơ thể mình.

Bởi vì thời gian tu luyện của y mỗi ngày không quá hai canh giờ, nên thương tổn của cơ thể hiện tại chỉ ở mức thấp, chỉ cần tạm thời ngừng tu luyện, cơ thể sẽ tự động phục hồi lại.

“Bắp tay bên trái có một vết thương dài khoảng một tấc, hẳn là hôm qua trong lúc luyện quyền vô tình làm bị thương.”

“Xương cổ tay phải, xương đùi phải bị mòn đôi chút, đây là tổn thương do lao lực tích lũy theo thời gian dài.”

“Huyết mạch bên chân phải, do mấy ngày nay luyện tập đá cọc gỗ nên bây giờ xuất hiện những vết bầm tụ máu, một khi chúng đã tích tụ sẽ dễ làm tắc nghẽn mạch máu, phải nhanh chóng làm tan máu bầm mới được.”

Tô Trần không ngừng suy nghĩ trong lòng.

Trong nửa tháng coi sóc dược viên này, kỳ thật Tô Trần đã sớm có thể “quan sát” thấy những vùng thương tổn này. Nhưng “có bột mới gột nên hồ”, trước khi dùng nước thanh thạch tưới vào những thảo dược dùng hỗ trợ tôi luyện nhục thể, thì y chỉ thấy được bên trong thân thể cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, chỉ đành trơ mắt nhìn mà thôi.

Phương pháp duy nhất để tu bổ thân thể bị thương đương nhiên là sử dụng những thứ thảo dược dùng tôi luyện nhục thể để bồi bổ khí huyết và gân cốt.

Nhưng hiện tại đã khác.

Trong tay y đã có rất nhiều thảo dược chữa thương và tôi luyện nhục thể, bây giờ có thể kê đơn để chữa trị triệt để những vết thương này.

Tô Trần dự tính sẽ tự mình kê đơn thuốc rèn luyện nhục thể.

Trong ngũ đại phân đường của Dược Vương Bang, chỉ có những dược sư cao quý của Luyện Dược Đường mới được quyền nắm giữ phương thức rèn luyện nhục thể.

Đây chính là căn cơ để Dược Vương Bang gầy dựng nên chỗ đứng vững chắc trên toàn địa bàn rộng lớn của Ngô Quận, cũng là bản lĩnh chân chính, giúp duy trì địa vị của các dược sư. Các đời dược sư thường cần đến nhiều năm, thậm chí đến mấy mươi năm mới có thể tìm ra được phương thuốc tôi luyện nhục thể hiệu nghiệm, giá trị vô song. Những phương thuốc này đâu thể dể dàng truyền lại cho kẻ khác.

Cho dù có là đệ tử nội môn, cũng phải đợi đến khi tiến nhập được Luyện Dược Đường, thăng cấp thành dược tượng rồi, mới có cơ hội tiếp cận với những phương thuốc mà Dược Vương Bang đã phải chi kha khá ngân lượng mới mua về được. Mà những phương thuốc chúng có cơ may được tiếp cận đó, lại có khi chỉ là thứ thấp kém nhất trong kho tàng những phương thuốc được bang phái coi như bảo vật trân quý.

Phương thuốc tôi luyện nhục thể là cơ mật của Dược Vương Bang, không có bất kì dược thư nào ghi chép lại.

“Phương thuốc” trong tất cả các hiệu thuốc của huyện thành đa phần đều dùng kê đơn khám chữa bệnh cho người dân bình thường, chứ không phải là phương thuốc rèn luyện cho những người luyện võ.

Chớ nói chi đến một tên tạp dịch học việc nhỏ bé, mới gia nhập Dược Vương Bang được nửa năm như Tô Trần, đừng mong sẽ được sư phụ chỉ dạy, ngay cả cơ hội nhìn trộm những phương thuốc này còn chẳng có.

Nếu không có phương thuốc, tự kê đơn lung tung, phối sai thuốc khiến khí huyết chảy ngược, nhẹ thì bệnh tình xấu thêm, nặng có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Tô Trần to gan lớn mật, căn bản không sợ những thứ này.

Độc tính của Kim Hoàn Xà còn không độc chết được y, huống chi là những dược liệu dùng tôi luyện nhục thể này.

Y đương nhiên không biết bất kỳ phương thuốc nào, thế nhưng y đã từng xem qua rất nhiều dược thư, nắm rất rõ dược tính của mấy ngàn loại dược liệu. Y bắt đầu nhớ lại những lời Lý Khôi dược sư từng giảng giải về tác dụng của từng loại thảo dược, cũng như dược tính của rất nhiều loại thảo dược mà y đã từng xem qua ở Tàng Thư Các.

Suy nghĩ một lúc lâu, Tô Trần cẩn thận phối cho mình một phương thuốc cấp thấp nhất, vừa trị thương vừa rèn luyện nhục thể.

Một gốc Cửu Hương Thảo, hai gốc Hắc Sơn Dược cùng với một gốc Xích Huyết Đằng, tất cả đều là hạ phẩm cấp thấp nhất.

Ba vị thảo dược dùng tôi luyện nhục thể hạ phẩm này đều chỉ khoảng một năm tuổi, dược lực rất yếu. Trong đó, Cửu Hương Thảo dùng để điều trị vết thương trên cơ thể, Hắc Sơn dùng để bồi bổ thương tổn về gân cốt, còn Xích Huyết Đằng dùng để kích thích khí huyết, đả thông kinh mạch, ngăn chặn tụ máu gây nghẽn mạch...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện