Editor: Trâm RừngPhó Ý Chi rút con dao trên cổ thây ma ra và rửa nó ở trong mưa, "Nếu cô không nhanh lên, tôi sẽ không cứu cô lần thứ hai đâu.

”"Cái thang gỗ cô lấy đi đâu rồi ?"Đúng, cái thang!Phù An An lấy đèn pin ra soi bên trái rồi soi bên trái, “đi theo tôi.

”May mắn trời mưa đã che giấu phần lớn hương vị và âm thanh nên không đến mức tất cả Zombie đều đuổi theo bọn họ.

Phù An An cầm đèn pin đi tìm chiếc thang cô để lại, xuyên qua ánh đèn cô lại nhìn thấy cái lỗ nhỏ, cái lỗ trên cái thùng hàng càng ngày càng to, ban ngày chỉ thò được một ngón tay út ra ngoài nhưng bây giờ nó đã mở rộng đến mức có thể duỗi ra ba ngón tay.

Rống!Lại là một trận tiếng gào thét của tang thi từ phía sau, bị Phó Ý Chi dùng hai phát súng đánh trả, "Cô còn đứng ngây ra đó làm cái gì?""Lỗ nhỏ bị thây ma chọc ra đã trở nên lớn hơn rồi.

”Phó Ý Chi nhìn một chút, nhặt thang gỗ lên, "Không có gì, đi lên trước đi.

"Trên tàu hàng, chỗ cao nhất là nơi 10 thùng hàng chất chồng lên nhau.


Tối như mực, các thùng hàng không được sắp xếp theo hình thang thông thường, một số thùng gần như không có chỗ để leo lên.

Ví dụ như cái trước mặt, cao hơn ba cái container, là chỗ đứng gần nhất để bọn họ đi lên tầng tiếp theo, giữa hai bên có một khoảng cách rộng hai mét, thang gỗ căn bản không thể với tới độ cao như vậy.

“Làm sao bây giờ?”Phù An An đếm thùng đựng hàng ở dưới chân của cô, có 6 cái, bọn họ leo lên coi như cũng đủ cao rồi.

“Chúng ta phải đi lên.

” Phó Ý Chi ngẩng đầu lên nói, “Chung quanh chúng ta có quá nhiều uy hiếp, chúng ta cũng leo không đủ cao để trốn.

”Vừa nói, Phó Ý Chi đem thang gỗ bắt vào phía đối diện.

"Cẩn thận một chút, ta đi phía đối diện mở thùng hàng ra.

”“A?” Phù An An sửng sốt một chút, còn chưa kịp nói cái gì, Phó Nhất Chi đã ở trên thang gỗ đi qua bên kia.

Ngay khi ổ khóa được mở ra, lũ thây ma bên trong đã lao về phía bọn họ.

Phó Ý Chi nhanh chóng lui về thùng chứa hàng ban đầu, thu hồi thang gỗ và nhìn những thây ma ở phía đối diện rơi xuống như bánh bao.

Thỉnh thoảng, một trong số chúng trèo lên thành container bên này bị Phó Ý Chi đá văng xuống dưới.

Sau khi tất cả zombie bên trong đi ra, hai người họ bắt thang gỗ để đi sang bên đó.


Thấy Phó Ý Chi không ngừng điều chỉnh góc độ của các cửa container, Phù An An cuối cùng cũng hiểu ý của anh ta, người đàn ông này muốn dùng ba cửa container làm bàn đạp để leo lên.

Phó Ý Chi thân thủ nhanh nhẹn, năng lực rất mạnh, nhưng mà may mắn thì quá kém cỏi, 3 cái thùng đựng hàng mỗi cái mở ra tất cả đều là Zombie.


Cả hai đã trải qua những khó khăn trên đường đi, và cuối cùng đã đến container cao nhất mà không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

“Lùi lại chút.

” Phó Ý Chi rút súng ra và chậm rãi đến gần container.

“Chờ một chút!” Phù An An gọi lại anh.

“Thế nào?”“Thầy Phó, anh mở hộp hình như không may mắn lắm, anh có muốn bái trời lạy đất trước không?” Phù An An chân thành đề nghị nói.

Vốn tưởng rằng có chuyện quan trọng, Phó Ý Chi nghe vậy lập tức nghẹn họng, lạnh lùng nhìn cô một cái, sau đó lui một bước, "cô tới mở đi.

” Nhìn xem cái mồm xúi quẩy của cô kìa.

Truyện chữ tặng bạn gói xem phim Galaxy Play Mobile 6 tháng trị giá 100k.

Nhận quà ngay!


Phù An An hít thở sâu một hơi, chuyển hướng nhìn Phó Ý Chi, “đại ca, ngài sẽ bảo vệ ta, đúng không?”Phó Ý Chi: “ta sẽ phối hợp với ngươi.

”Phù An An miễn cưỡng vui cười – thời điểm chiếm tiện nghi không nên khoe mẻ.


Phù An An cam chịu số phận của mình và đặt chiếc thang gỗ bên cạnh anh ta, sau đó nhẹ nhàng mở một lỗ nhỏ trên thùng chứa hàng.

Bên trong không có động tĩnh.

Phó Ý Chi chĩa súng vào cửa container và ra hiệu cho Phù An An, "Mở rộng ra hơn một chút.

"Phù An An hướng mặt ngoài kéo một phát, của thùng đựng hàng hoàn toàn mở ra.

Lúc nhìn thấy đồ vật bên, Phù An An có loại cảm giác tự tin có thể ưởng ngực ngẩng cao đầu hướng về Phó Ý Chi chớp mắt.

May mắn cuối cùng cũng mỉm cười với bọn họ, không có thây ma bên trong, mà là những chiếc hộp chất đống.

.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện