Editor: Trâm Rừng

Mưa to dâng lên tốc độ rất nhanh, cục cảnh sát không phải là một nơi có thể ở lại lâu dài . Đi nơi nào để sống sót qua mười ngày còn lại, đó là một vấn đề.

Phù An An ngồi ở trước cửa sổ, cô bị thu hút bởi một tòa nhà cao chót vót và nổi bật giữa những tòa nhà cao tầng – ánh sáng của thành phố Hải Ly, khách sạn Lạc Luân.

Phù An An sở dĩ nhớ kỹ nó, đó là bởi vì nó quảng cáo quá bá đạo, ngay cả trên xe buýt cũng treo biển quảng cáo về nó.

Động tiêu tiền của thành phố Hải ly. Ngoài việc là tòa nhà cao nhất, nó còn được biết đến là khách sạn an toàn nhất.

Khóe miệng Phù An An hơi nhếch lên, cảm giác mình đã tìm được chỗ trú ẩn tiếp theo. Tuy nhiên, khách sạn Lạc Luân ở trung tâm thành phố, cách vị trí hiện tại của cô vẫn còn rất xa, mấy ngày trước ở trong trò chơi nếu đi ô tô cũng mất hai ba tiếng.

Đến nỗi bây giờ đi...... Từ nơi này đến khách sạn, chính là Đường Tam Tạng ngồi cái thao nhựa đến Tây Thiên thỉnh kinh. Phù An An nhớ đến chiếc thuyền bơm hơi mà cô nhìn thấy trong một cửa hàng vài ngày trước.

Cửa hàng kia hình như cách chỗ này cũng không xa, khoảng cách chắc khoảng mấy con phố.

Phù An An cất quần áo khô đi, mặc áo mưa và quần mưa mà cô đã mua trước đó, dùng băng dính cô tìm được trong văn phòng để quấn ống quần, ống tay áo và những nơi nước có thể vào. Khoác lên mình chiếc áo phao, ngồi trên chiếc thao lớn chèo thuyền về phía mục tiêu của mình - cửa hàng đồ bơi.

Cô là người duy nhất trên mặt nước đục ngầu, trong những tòa nhà cao tầng xung quanh, bên ngoài cửa sổ bị rèm che, nhiều ánh mắt dò xét đổ dồn về phía cô. Nước lũ đã lên cao bảy, tám mét, mấy căn nhà biệt thự hoặc nhà trệt chỉ còn dư lại cái nóc nhà.

Thiếu biển báo chỉ đường, Phù An An suýt bị lạc trên mặt nước và phải mất một lúc cô mới tìm được cửa hàng đồ bơi trước đó, lúc này nó cũng chỉ còn lại một tầng.

Phù An An dạo qua một vòng tại bốn phía, phòng ốc bị màn cửa che khuất không nhìn thấy tình huống bên trong.

Nghĩ đến trong không gian có súng nên Phù An An liền bơi cái thao về phía gian phòng. Cửa kính không có lưới chống trộm cũng trở nên vô dụng, cửa kính vỡ nát, bên trong tối om.

Phù An An vừa lật đi vào, một người dưới bức tường đã bay về phía cô. Mẹ kiếp, chuột lớn từ đâu tới! Phù An An nhìn thấy hắn nhào đến, theo phản xạ giơ chân lên tấn công hạ bộ của hắn. Nghe thấy một tiếng rên rỉ, con chuột lớn ngã sang một bên, Phù An An nhặt con dao làm bếp trong tay và áp vào cổ anh ta.

“Em gái, dừng lại đi!”

Người đàn ông bị đè bẹp trên mặt đất cầu xin tha thứ. Phù An An mở tấm màn che ánh sáng, nhìn thấy người bên dưới người cô là chủ cửa hàng đồ bơi.

Phù An An sửng sốt, nhưng con dao làm bếp trong tay vẫn không dời đi, "Ngươi muốn đánh ta?"

“Cô nương là cô đột nhập vô nhà của tôi làm tôi hoảng sợ đó.”

Ông chủ không dám động đậy, sợ tay cầm dao của Phù An An run lên, cẩn thận nhìn sắc mặt Phù An An, ánh mắt sáng lên, "Ta nhớ ra cô, có phải lần trước cô đến đây mua đồ không?" Khuôn mặt xinh đẹp nhưng người thì rất keo kiệt, năm mao tiền cũng muốn ngồi trả giá cả buổi.

"Tiểu muội muội có chuyện gì thì từ từ nói, ngươi có thể cất dao đi không?"

Phù An An hơi mím môi, chậm rãi thả hắn ra, nhìn chung quanh nói: "Ta tới tìm ngươi mua một chút đồ vật, lúc trước ta nhìn thấy thuyền bơm hơi có còn ở đó không?"

"Không, không còn nữa." Ông chủ dùng sức lắc đầu, “cô cũng không nhìn một chút tình hình bây giờ, làm sao mà còn có thuyền được.”

Phù An An khẽ mím môi, lặng lẽ nhìn ông chủ. “Thuyền không còn, ngươi tới nơi này để làm gì?”

Anh ta bây giờ tóc ướt nhẹp dán ở trên trán, quần áo rất khô ráo, nhưng giày thì rỉ ra nước, trên sàn nhà còn có dấu chân ẩm ướt. Rõ ràng anh ta mới vừa dính mưa to ở bên ngoài
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện