Cố Huy Ngạn cúi người thấp giọng hỏi thăm, Lâm Vị Hi cau mũi một cái, khẽ nói: "Cũng được."
Túm cũng túm rồi, không phải thế còn có thể làm sao? Cố Trình Diệu mơ hồ cảm giác được cái gì, hắn ta lui ra sau một bước, cúi đầu nói: "Nhi thần còn có bài học chưa hoàn thành, sẽ không quấy rầy phụ thân, mẫu thân thưởng tuyết. Nhi thần xin cáo lui."
Cố Huy Ngạn nhẹ gật đầu, nói: "đi đi, kỳ thi xuân sắp tới, cẩn thận ôn luyện mới là chuyện quan trọng, không nên bị ồn ào mấy ngày nay làm phân tâm. Hiểu không?"
"Nhi thần hiểu rõ, cám ơn phụ thân dạy bảo." Cố Trình Diệu đáp ứng, lại ngẩng đầu nhìn Lâm Vị Hi một chút, xa xa chắp tay, liền xoay người đi.
Cố Huy Ngạn dạy con, Lâm Vị Hi đứng ở một bên nghe, chờ Cố Trình Diệu quay người trở về, Lâm Vị Hi mới nhớ tới cái gì, nghi hoặc hỏi: "Lúc đầu thế tử tới là định làm gì? Cứ như vậy trở về?"
"Có lẽ là ngồi trong thư phòng khó chịu, ra ngoài hít thở không khí đi." Cố Huy Ngạn nhìn Lâm Vị Hi một chút, nói, "Mấy ngày nay trờ lạnh, nàng mà tùy hứng chạy ra bên ngoài, coi chừng nhiễm lạnh."
"sẽ không, ta cũng không phải loại người thất thường như thế." Lâm Vị Hi lầm bầmmột câu, cũng lười quản chuyện của Cố Trình Diệu. Dù sao Cố Trình Diệu như thế nào cũng không còn quan hệ gì với nàng, nàng đem quyền quản sự Thanh Tùng viên giao cho của hồi môn mà Thẩm vương phi lưu lại rồi, thể hiện không nhúng tay vào chuyện của thế tử hết sức rõ ràng, bất kể trong viện của Cố Trình Diệu phát sinh chuyện gì, đều là chuyện của chính bọn hắn, cùng với kế phi là nàng không có liên quan gì.
Về phần Cao Nhiên với Bốc ma ma là gió đông thổi bạt gió tây hay gió tây áp đảo gió đông, việc này thì phải nhìn thủ đoạn của hai vị này rồi, đại khái Lâm Vị Hi có thểkhông đếm xỉa đến, chỉ nhìn náo nhiệt là đủ.
Chờ sau khi trở lại Cảnh Trừng viện, Lâm Vị Hi trước phân phó phòng bếp bày cơm, sau đó mới đến nội thất thay quần áo bị tuyết thấm ướt. Đống tuyết kia thật sự là khéo, vừa vặn rơi xuống người Lâm Vị Hi. Nước tuyết đọng trên tóc cũng thôi, còn rơi trong áo thì rất phiền phức. Tuyết vốn đã lạnh buốt, rơi vào trong cổ đầu tiên là đông lạnh, sau đó bị nhiệt độ cơ thể làm cho thành nước tuyết, bây giờ thấm ướt hết sau lưng Lâm Vị Hi, không những khó chịu còn dễ dàng bị nhiễm lạnh.
Lâm Vị Hi chỉ có thể xõa tóc ra, thay một bộ quần áo mới khô ráo ấm áp, sau đó tùy ý búi tóc, đi ra bên ngoài bồi Cố Huy Ngạn ăn cơm. Cố Huy Ngạn thấy Lâm Vị Hi ra, đầu tiên là đưa tay áp trên trán để kiểm tra nhiệt độ, phát hiện không bị sốt, lúc này mới yên tâm nói: "Vẫn tốt, không bị sốt, trước tiên uống tách trà gừng đã."
Lâm Vị Hi nhìn trà gừng, còn chưa lên tiếng, Cố Huy Ngạn liền nhìn ra tâm tư của nàng, nói ra: "không cho phép giảo biện, nhất định phải uống. Thân thể nàng vốn yếu ớt, hôm nay nghịch tuyết lâu như vậy, còn rơi cả vào quần áo, bây giờ không cẩn thận, ngày mai bị sốt thì làm sao?"
Tốt a, Lâm Vị Hi cũng biết bây giờ thân thể của chính mình cũng không tốt, nàng chỉ có thể bưng chén trà, từng chút từng chút uống trà gừng nóng hổi. Lâm Vị Hi chăm chú nhìn cái ly trong tay, trà gừng bốc hơi nóng, gặp không khí lạnh ngưng kết thành hơi nước màu trắng, vừa vặn đọng trên lông mi của Lâm Vị Hi, ngưng tụ thành giọt nước.
Cố Huy Ngạn nhìn một lúc lâu, thật sự nhịn không được, đưa tay chạm vào hàng mi dài của Lâm Vị Hi. Lông mi của Lâm Vị Hi rất dày, phần đuôi hơi nhếch lên, bây giờđang đọng lại một giọt nước, nhìn trông nhỏ yếu đáng thương cực kỳ. Ngón tay Cố Huy Ngạn chạm vào hàng mi, Lâm Vị Hi không hiểu, ngẩng đầu hỏi: "Sao vậy?"
Cố Huy Ngạn lắc đầu cười, cũng không trả lời. Lâm Vị Hi khó khăn uống xong, nhận khăn lụa từ trong tay Uyển Tinh, lau sạch nước đọng bên khóe miệng. Cố Huy Ngạn thấy nàng thu thập xong, lúc này mới truyền cơm.
Mặc dù từ hai mươi ba tháng chạp đến mười bảy tháng giêng đều là nghỉ đông, nhưng thân phận Cố Huy Ngạn khác biệt, hắn đồng thời vừa chiếu cố mười vạn đại quân lại là đại thần phụ chính trong triều đình, cho dù không ra khỏi cửa, nhưng cũng có rất nhiều việc tìm đến cửa. Huống chi mấy ngày nay gần tới tết, chỉ riêng người đi cửa sau cũng có rất nhiều. Sau khi Cố Huy Ngạn bồi Lâm Vị Hi dùng cơm trưa, cũng không ngồi lâu, liền đến phía trước giải quyết công việc.
Sau khi Cố Huy Ngạn đi, Lâm Vị Hi cũng muốn giải quyết chuyện của mình. Mấy ngày nay không riêng Cố Huy Ngạn bận bịu, Yến vương phi nàng cũng vội vàng chân khôngchạm đất. Dịp cuối năm người tới bái phỏng rất nhiều, mỗi ngày người gác cổng thu lễ vật càng là xếp thành núi nhỏ. Cuối năm, quan viên tỉnh ngoài đều phải vào kinh thành báo cáo công tác, những lễ vật này đều là bọn họ đưa tới hiếu kính. Mặc dù hầu hết mọi người ngay cả cửa vương phủ cũng không vào được, nhưng những lễ vật này Lâm Vị Hi lại không thể tùy tiện nhận được. Nếu như không sở cầu, ai sẽ đến tặng lễ đâu? Nhất là bây giờ địa vị của Yến vương lại tế nhị. Vương thúc mang binh cần vương quá mức sắc sảo cũng không phải là chuyện tốt. Mà Lâm Vị Hi cũng không phải người kiến thức hạn hẹp, nàng không quan tâm tài vật bên ngoài đưa tới, nàng càng để ý sự yên ổn lâu dài của phủ Yến vương hơn.
Cho nên khi xử lý những lễ vật này thì phải rất cẩn thận chú ý, quá mức quý giá thìkhông thể nhận, mà người có chút giao tình đưa tới lễ vật tốt như thế cũng không thể ngang nhiên nhận lấy. Lâm Vị Hi muốn chuẩn bị một phần lễ vật phù hợp lại quý giá chút để đáp lễ, phái hạ nhân đưa đến phủ trạch của đối phương. Cứ như vậy, chỉ riêng mỗi ngày xử lý danh mục quà tặng cũng là việc cực kì hao tâm tổn sức.
Lâm Vị Hi đang suy nghĩ quà đáp lễ cho Kinh triệu doãn, đột nhiên nghe phía bên ngoài truyền đến thông báo. một nha hoàn chải đôi búi tóc đứng ngoài màn cửa vén áo thi lễ, nói: "Vương phi, lão phu nhân, lão thái thái phủ anh quốc công tới."
"Phủ anh quốc công?" Lâm Vị Hi nghe được cái tên này thì giật mình, rất nhanh nàng hồi thần lại, hỏi: "Hôm qua ta cũng không thu được bái thiếp của phủ anh quốc công, là người gác cổng bỏ sót hay sao?"
"không phải ạ." Nha hoàn tiến lên đưa lên danh thiếp, nói: "Đây là thiếp mời của phủanh quốc công."
Lâm Vị Hi để Uyển Tinh đón danh thiếp, chờ lấy tới, Lâm Vị Hi cũng không cần mở ra,đã hiểu rõ đây là có chuyện gì.
Những người huân quý, bất kể thăm người thân hay là tới bái phỏng nhà bạn, cũng đều trước một hai ngày đưa bái thiếp cho người gác cổng nhà đối phương, thứ nhất thể hiện sự tôn trọng đối với chủ nhân, để chủ nhà có thời gian chuẩn bị, thứ hai cũng là biểu hiện lễ tiết giáo dưỡng của chính mình. Bái thiếp của mỗi gia tộc đều tỉ mỉ chuẩn bị, chủ mẫu nào có kinh nghiệm nhìn trang bìa một chút là có thể đoán được đây là danh thiếp của phủ đệ nào. Thế nhưng sớm không đưa danh thiếp, cùng ngày trực tiếp đến trước cửa, thật sự là rất ít. Cho dù các tiểu thư xuất các về nhà ngoại, cũng phải phái người trở về nói một tiếng, chứ không thể trực tiếp tới cửa.
Phủ anh quốc công làm như vậy không thể nghi ngờ có chút thất lễ, nếu như bây giờ đương gia chính là Cao Nhiên thì cũng không nói làm gì, đều là người trong nhà, thoải mái một chút cũng không sao. Nhưng bây giờ chủ mẫu chính là Lâm Vị Hi, mẹ chồng của Cao Nhiên. Phủ anh quốc công dám khinh thường thông gia như này, nếu khôngphải bị điên, thì chính là có chuyện đột nhiên xảy ra, quá mức sốt ruột mà không để ý được cái khác.
Phủ anh quốc công tốt xấu là công phủ, phu nhân anh quốc không đến nỗi ngay cả điểm lễ nghi xã giao ấy cũng không hiểu, công phủ làm như vậy, chỉ sợ không thiếu được là công lao của con dâu nàng.
Trong lòng Lâm Vị Hi sáng như gương, nhưng vẫn giả bộ như không biết rõ tình hình, khép danh thiếp lại, nói: "Mau mời phu nhân quốc công đến phòng khách. Uyển Nguyệt, dâng trà nóng cho phu nhân cùng thái thái."
Mà Lâm Vị Hi thì đứng lên, đến nội gian thay quần áo. Lúc nãy nàng ăn cơm với Cố Huy Ngạn, ăn mặc đều thoải mái dễ chịu, nhưng bây giờ gặp khách thì không quá thích hợp. Lâm Vị Hi cũng không để cho người chải tóc lại, chỉ là không nhanh khôngchậm đổi trang phục khác, sau đó chậm rãi đi về phòng khách.
Phủ anh quốc công không hỏi mà tới, vậy là bọn hắn không tôn trọng người làm gia chủ là nàng, Lâm Vị Hi cũng không cần quá quan tâm đ*o đãi khách, để khách nhân chờ một lúc cũng không sao.
Chờ mấy người phủ anh quốc công uống xong hai chén trà, mới có thể chờ được Lâm Vị Hi đang thong thả từng bước đi tới. Nghe được bên ngoài tấm bình phong liên tục "Vương phi vạn an", phu nhân anh quốc công biết đây là Lâm Vị Hi tới, trong lòngkhông khỏi hừ lạnh một tiếng.
Lâm Vị Hi đến, tất cả mọi người trong phòng đều đứng lên nghênh đón, chỉ có phu nhân anh quốc công vẫn yên vị ngồi tại chỗ, cũng không có ý tứ đứng dậy. Nhìn thấy Lâm Vị Hi tiến đến, phu nhân anh quốc công nghiêm mặt để chén trà lên bàn, vẻ mặt đạm mạc thận trọng: "Yến vương phi đại giá, lão thân vốn nên đứng lên, nhưng lão thân đi đứng không tiện, chỉ sợ khó mà nghênh đón vương phi."
Phu nhân anh quốc công đã sáu mươi tuổi, bà ta tuổi tác lớn, ỷ vào bối phận không nể mặt Lâm Vị Hi, những người trẻ tuổi như bọn họ cũng thật sự không có cách nào nóicái gì. Lâm Vị Hi đương nhiên nghe được câu nói kia của phu nhân anh quốc công là châm chọc nàng thân là chủ nhân mà lại tới chậm, Lâm Vị Hi cũng không thèm để ý, mà chỉ cười ngồi vào vị trí bên trên đối diện với phu nhân anh quốc công, lập tức bày ra dáng vẻ ngang hàng phải lứa: "Lão phu nhân quá khách khí. Ngài tự mình mang theo phu nhân thái thái quốc công phủ, hạ cố đến đây, vốn nên do ta là vãn bối đến nhị môn nghênh tiếp. Nhưng mà quý phủ đến thật không khéo, đúng lúc ta đang trang điểm thay y phục, chỉ có thể tạm thời đè xuống, để ngài cùng Cao gia thái thái chờ lâu. Lão phu nhân cùng thái thái sẽ không trách ta tội tiếp đón không chu đáo chứ?"
Lão phu nhân anh quốc công bất mãn Lâm Vị Hi để bọn họ đợi lâu, Lâm Vị Hi cũng đều có thể nói luôn việc quốc công phủ không báo trước mà tới. Ai bảo phủ anh quốc công thất lễ trước đây, lão phu nhân anh quốc công càng nháo thì chỉ tổ mất hết mặt mũi, chỉ có thể nhịn cơn tức giận này xuống.
Chờ sau khi người ngồi xuống, Lâm Vị Hi nhìn về phía những người đã từng rất quen thuộc với mình, nhưng bây giờ nên là lần đầu tiên chính thức gặp nữ quyến của Cao gia. Ánh mắt của nàng nhìn mọi người một lượt, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, ánh mắt Lâm Vị Hi âm u, nhưng vẫn là dáng tươi cười không thay đổi hỏi: "Lão phu nhân, vị này là?"
Lão phu nhân nhìn sau lưng mình, lúc này mới ý thức được mình còn chưa giới thiệu với Lâm Vị Hi. Mặc dù trước đó ở thủy lâm hoàng gia gặp qua, nhưng khi đó Lâm Vị Hi vẫn chỉ là bé gái mồ côi. Lão phu nhân anh quốc công mắt cao hơn đầu sao có thể để ý loại người này, về sau Lâm Vị Hi đại hôn cùng Yến vương, phủ anh quốc công phủ cũng tới tham gia tiệc cưới, nhưng mà xen lẫn trong một đống khách, tân nương Lâm Vị Hi sao có thể nhớ được. Cho nên nghiêm chỉnh mà nói, Lâm Vị Hi còn không quá nhận biết người Cao gia.
Lão phu nhân anh quốc công chỉ có thể để nàng dâu cùng cháu trai tiến lên, nói: "Đây là con dâu thứ hai của ta, còn đây là cháu trai trưởng của ta. Các ngươi còn khôngmau tới hành lễ với vương phi?"
Cao nhị thái thái tiến lên hành lễ vạn phúc với Lâm Vị Hi, Lâm Vị Hi nhìn người đã từng là nhị thẩm của mình, cười cười để Uyển Tinh Uyển Nguyệt nâng đỡ dậy, nàng nói: "Nhị thái thái khách khí, ta trẻ tuổi, không đảm đương nổi lễ của ngươi."
Cao nhị thái thái nói: "Yến vương phi khiêm tốn, mặc dù ngài tuổi trẻ, nhưng cũng là nhất phẩm vương phi bên trên ngọc điệp hoàng gia. Mặc dù thiếp thân dựa vào việc hôn nhân của nữ nhi mà ngang hàng với ngài, nhưng vẫn nên theo quy củ mà hành lễ."
Cao Nhiên là cháu gái Cao nhị thái thái, mà Lâm Vị Hi là mẹ chồng của Cao Nhiên, nóitừ góc độ này, đúng là Lâm Vị Hi cùng vai vế với Cao nhị thái thái. Thế nhưng lão nhị Cao gia, cũng chính là người đã từng là nhị thúc thúc của Lâm Vị Hi đến nay vẫnkhông có công danh, bất quá là do gia tộc góp bạc mua chức tiểu quan ngũ phẩm kiếm sống, từ góc độ phẩm cấp, Cao nhị thái thái cũng không dám coi mình cùng vai vế với Lâm Vị Hi, vẫn phải hành lễ vấn an như bình thường.
Lâm Vị Hi cười cười, cũng không nhiều lời, mà khách khí để nha hoàn chuyển ghế ngồi cho Cao nhị thái thái. Chờ Cao nhị thái thái ngồi xuống sau, một người khác mới lên trước dập đầu với Lâm Vị Hi: " Yến vương phi vạn an."
Dáng vẻ tươi cười của Lâm Vị Hi vẫn đoan trang như cũ, thế nhưng bàn tay dưới váy dài lại nắm thật chặt, tiết lộ tâm tình thực sự cũng không như vẻ bề ngoài. Cao nhị thái thái nghĩ Lâm Vị Hi không biết, vẫn ngồi ở một bên giới thiệu: "Đây chính là con trai độc nhất của thế tử phủ quốc công chúng ta, mặc dù là con thứ, nhưng lại chiếm chữ trưởng, cũng vô cùng thông minh lanh lợi. Thầm ca nhi, đi mau tới gần để vương phi nhìn xem."
Bỗng chốc ánh mắt Lâm Vị Hi trở nên sẫm lại, làm sao nàng lại không biết người này? Cao Thầm, thứ đệ của nàng, em ruột của Cao Nhiên, cũng là người năm đó gián tiếp hại chết đứa bé kia của mẫu thân Vệ thị.
không chừng sau này vẫn là anh quốc công.
Túm cũng túm rồi, không phải thế còn có thể làm sao? Cố Trình Diệu mơ hồ cảm giác được cái gì, hắn ta lui ra sau một bước, cúi đầu nói: "Nhi thần còn có bài học chưa hoàn thành, sẽ không quấy rầy phụ thân, mẫu thân thưởng tuyết. Nhi thần xin cáo lui."
Cố Huy Ngạn nhẹ gật đầu, nói: "đi đi, kỳ thi xuân sắp tới, cẩn thận ôn luyện mới là chuyện quan trọng, không nên bị ồn ào mấy ngày nay làm phân tâm. Hiểu không?"
"Nhi thần hiểu rõ, cám ơn phụ thân dạy bảo." Cố Trình Diệu đáp ứng, lại ngẩng đầu nhìn Lâm Vị Hi một chút, xa xa chắp tay, liền xoay người đi.
Cố Huy Ngạn dạy con, Lâm Vị Hi đứng ở một bên nghe, chờ Cố Trình Diệu quay người trở về, Lâm Vị Hi mới nhớ tới cái gì, nghi hoặc hỏi: "Lúc đầu thế tử tới là định làm gì? Cứ như vậy trở về?"
"Có lẽ là ngồi trong thư phòng khó chịu, ra ngoài hít thở không khí đi." Cố Huy Ngạn nhìn Lâm Vị Hi một chút, nói, "Mấy ngày nay trờ lạnh, nàng mà tùy hứng chạy ra bên ngoài, coi chừng nhiễm lạnh."
"sẽ không, ta cũng không phải loại người thất thường như thế." Lâm Vị Hi lầm bầmmột câu, cũng lười quản chuyện của Cố Trình Diệu. Dù sao Cố Trình Diệu như thế nào cũng không còn quan hệ gì với nàng, nàng đem quyền quản sự Thanh Tùng viên giao cho của hồi môn mà Thẩm vương phi lưu lại rồi, thể hiện không nhúng tay vào chuyện của thế tử hết sức rõ ràng, bất kể trong viện của Cố Trình Diệu phát sinh chuyện gì, đều là chuyện của chính bọn hắn, cùng với kế phi là nàng không có liên quan gì.
Về phần Cao Nhiên với Bốc ma ma là gió đông thổi bạt gió tây hay gió tây áp đảo gió đông, việc này thì phải nhìn thủ đoạn của hai vị này rồi, đại khái Lâm Vị Hi có thểkhông đếm xỉa đến, chỉ nhìn náo nhiệt là đủ.
Chờ sau khi trở lại Cảnh Trừng viện, Lâm Vị Hi trước phân phó phòng bếp bày cơm, sau đó mới đến nội thất thay quần áo bị tuyết thấm ướt. Đống tuyết kia thật sự là khéo, vừa vặn rơi xuống người Lâm Vị Hi. Nước tuyết đọng trên tóc cũng thôi, còn rơi trong áo thì rất phiền phức. Tuyết vốn đã lạnh buốt, rơi vào trong cổ đầu tiên là đông lạnh, sau đó bị nhiệt độ cơ thể làm cho thành nước tuyết, bây giờ thấm ướt hết sau lưng Lâm Vị Hi, không những khó chịu còn dễ dàng bị nhiễm lạnh.
Lâm Vị Hi chỉ có thể xõa tóc ra, thay một bộ quần áo mới khô ráo ấm áp, sau đó tùy ý búi tóc, đi ra bên ngoài bồi Cố Huy Ngạn ăn cơm. Cố Huy Ngạn thấy Lâm Vị Hi ra, đầu tiên là đưa tay áp trên trán để kiểm tra nhiệt độ, phát hiện không bị sốt, lúc này mới yên tâm nói: "Vẫn tốt, không bị sốt, trước tiên uống tách trà gừng đã."
Lâm Vị Hi nhìn trà gừng, còn chưa lên tiếng, Cố Huy Ngạn liền nhìn ra tâm tư của nàng, nói ra: "không cho phép giảo biện, nhất định phải uống. Thân thể nàng vốn yếu ớt, hôm nay nghịch tuyết lâu như vậy, còn rơi cả vào quần áo, bây giờ không cẩn thận, ngày mai bị sốt thì làm sao?"
Tốt a, Lâm Vị Hi cũng biết bây giờ thân thể của chính mình cũng không tốt, nàng chỉ có thể bưng chén trà, từng chút từng chút uống trà gừng nóng hổi. Lâm Vị Hi chăm chú nhìn cái ly trong tay, trà gừng bốc hơi nóng, gặp không khí lạnh ngưng kết thành hơi nước màu trắng, vừa vặn đọng trên lông mi của Lâm Vị Hi, ngưng tụ thành giọt nước.
Cố Huy Ngạn nhìn một lúc lâu, thật sự nhịn không được, đưa tay chạm vào hàng mi dài của Lâm Vị Hi. Lông mi của Lâm Vị Hi rất dày, phần đuôi hơi nhếch lên, bây giờđang đọng lại một giọt nước, nhìn trông nhỏ yếu đáng thương cực kỳ. Ngón tay Cố Huy Ngạn chạm vào hàng mi, Lâm Vị Hi không hiểu, ngẩng đầu hỏi: "Sao vậy?"
Cố Huy Ngạn lắc đầu cười, cũng không trả lời. Lâm Vị Hi khó khăn uống xong, nhận khăn lụa từ trong tay Uyển Tinh, lau sạch nước đọng bên khóe miệng. Cố Huy Ngạn thấy nàng thu thập xong, lúc này mới truyền cơm.
Mặc dù từ hai mươi ba tháng chạp đến mười bảy tháng giêng đều là nghỉ đông, nhưng thân phận Cố Huy Ngạn khác biệt, hắn đồng thời vừa chiếu cố mười vạn đại quân lại là đại thần phụ chính trong triều đình, cho dù không ra khỏi cửa, nhưng cũng có rất nhiều việc tìm đến cửa. Huống chi mấy ngày nay gần tới tết, chỉ riêng người đi cửa sau cũng có rất nhiều. Sau khi Cố Huy Ngạn bồi Lâm Vị Hi dùng cơm trưa, cũng không ngồi lâu, liền đến phía trước giải quyết công việc.
Sau khi Cố Huy Ngạn đi, Lâm Vị Hi cũng muốn giải quyết chuyện của mình. Mấy ngày nay không riêng Cố Huy Ngạn bận bịu, Yến vương phi nàng cũng vội vàng chân khôngchạm đất. Dịp cuối năm người tới bái phỏng rất nhiều, mỗi ngày người gác cổng thu lễ vật càng là xếp thành núi nhỏ. Cuối năm, quan viên tỉnh ngoài đều phải vào kinh thành báo cáo công tác, những lễ vật này đều là bọn họ đưa tới hiếu kính. Mặc dù hầu hết mọi người ngay cả cửa vương phủ cũng không vào được, nhưng những lễ vật này Lâm Vị Hi lại không thể tùy tiện nhận được. Nếu như không sở cầu, ai sẽ đến tặng lễ đâu? Nhất là bây giờ địa vị của Yến vương lại tế nhị. Vương thúc mang binh cần vương quá mức sắc sảo cũng không phải là chuyện tốt. Mà Lâm Vị Hi cũng không phải người kiến thức hạn hẹp, nàng không quan tâm tài vật bên ngoài đưa tới, nàng càng để ý sự yên ổn lâu dài của phủ Yến vương hơn.
Cho nên khi xử lý những lễ vật này thì phải rất cẩn thận chú ý, quá mức quý giá thìkhông thể nhận, mà người có chút giao tình đưa tới lễ vật tốt như thế cũng không thể ngang nhiên nhận lấy. Lâm Vị Hi muốn chuẩn bị một phần lễ vật phù hợp lại quý giá chút để đáp lễ, phái hạ nhân đưa đến phủ trạch của đối phương. Cứ như vậy, chỉ riêng mỗi ngày xử lý danh mục quà tặng cũng là việc cực kì hao tâm tổn sức.
Lâm Vị Hi đang suy nghĩ quà đáp lễ cho Kinh triệu doãn, đột nhiên nghe phía bên ngoài truyền đến thông báo. một nha hoàn chải đôi búi tóc đứng ngoài màn cửa vén áo thi lễ, nói: "Vương phi, lão phu nhân, lão thái thái phủ anh quốc công tới."
"Phủ anh quốc công?" Lâm Vị Hi nghe được cái tên này thì giật mình, rất nhanh nàng hồi thần lại, hỏi: "Hôm qua ta cũng không thu được bái thiếp của phủ anh quốc công, là người gác cổng bỏ sót hay sao?"
"không phải ạ." Nha hoàn tiến lên đưa lên danh thiếp, nói: "Đây là thiếp mời của phủanh quốc công."
Lâm Vị Hi để Uyển Tinh đón danh thiếp, chờ lấy tới, Lâm Vị Hi cũng không cần mở ra,đã hiểu rõ đây là có chuyện gì.
Những người huân quý, bất kể thăm người thân hay là tới bái phỏng nhà bạn, cũng đều trước một hai ngày đưa bái thiếp cho người gác cổng nhà đối phương, thứ nhất thể hiện sự tôn trọng đối với chủ nhân, để chủ nhà có thời gian chuẩn bị, thứ hai cũng là biểu hiện lễ tiết giáo dưỡng của chính mình. Bái thiếp của mỗi gia tộc đều tỉ mỉ chuẩn bị, chủ mẫu nào có kinh nghiệm nhìn trang bìa một chút là có thể đoán được đây là danh thiếp của phủ đệ nào. Thế nhưng sớm không đưa danh thiếp, cùng ngày trực tiếp đến trước cửa, thật sự là rất ít. Cho dù các tiểu thư xuất các về nhà ngoại, cũng phải phái người trở về nói một tiếng, chứ không thể trực tiếp tới cửa.
Phủ anh quốc công làm như vậy không thể nghi ngờ có chút thất lễ, nếu như bây giờ đương gia chính là Cao Nhiên thì cũng không nói làm gì, đều là người trong nhà, thoải mái một chút cũng không sao. Nhưng bây giờ chủ mẫu chính là Lâm Vị Hi, mẹ chồng của Cao Nhiên. Phủ anh quốc công dám khinh thường thông gia như này, nếu khôngphải bị điên, thì chính là có chuyện đột nhiên xảy ra, quá mức sốt ruột mà không để ý được cái khác.
Phủ anh quốc công tốt xấu là công phủ, phu nhân anh quốc không đến nỗi ngay cả điểm lễ nghi xã giao ấy cũng không hiểu, công phủ làm như vậy, chỉ sợ không thiếu được là công lao của con dâu nàng.
Trong lòng Lâm Vị Hi sáng như gương, nhưng vẫn giả bộ như không biết rõ tình hình, khép danh thiếp lại, nói: "Mau mời phu nhân quốc công đến phòng khách. Uyển Nguyệt, dâng trà nóng cho phu nhân cùng thái thái."
Mà Lâm Vị Hi thì đứng lên, đến nội gian thay quần áo. Lúc nãy nàng ăn cơm với Cố Huy Ngạn, ăn mặc đều thoải mái dễ chịu, nhưng bây giờ gặp khách thì không quá thích hợp. Lâm Vị Hi cũng không để cho người chải tóc lại, chỉ là không nhanh khôngchậm đổi trang phục khác, sau đó chậm rãi đi về phòng khách.
Phủ anh quốc công không hỏi mà tới, vậy là bọn hắn không tôn trọng người làm gia chủ là nàng, Lâm Vị Hi cũng không cần quá quan tâm đ*o đãi khách, để khách nhân chờ một lúc cũng không sao.
Chờ mấy người phủ anh quốc công uống xong hai chén trà, mới có thể chờ được Lâm Vị Hi đang thong thả từng bước đi tới. Nghe được bên ngoài tấm bình phong liên tục "Vương phi vạn an", phu nhân anh quốc công biết đây là Lâm Vị Hi tới, trong lòngkhông khỏi hừ lạnh một tiếng.
Lâm Vị Hi đến, tất cả mọi người trong phòng đều đứng lên nghênh đón, chỉ có phu nhân anh quốc công vẫn yên vị ngồi tại chỗ, cũng không có ý tứ đứng dậy. Nhìn thấy Lâm Vị Hi tiến đến, phu nhân anh quốc công nghiêm mặt để chén trà lên bàn, vẻ mặt đạm mạc thận trọng: "Yến vương phi đại giá, lão thân vốn nên đứng lên, nhưng lão thân đi đứng không tiện, chỉ sợ khó mà nghênh đón vương phi."
Phu nhân anh quốc công đã sáu mươi tuổi, bà ta tuổi tác lớn, ỷ vào bối phận không nể mặt Lâm Vị Hi, những người trẻ tuổi như bọn họ cũng thật sự không có cách nào nóicái gì. Lâm Vị Hi đương nhiên nghe được câu nói kia của phu nhân anh quốc công là châm chọc nàng thân là chủ nhân mà lại tới chậm, Lâm Vị Hi cũng không thèm để ý, mà chỉ cười ngồi vào vị trí bên trên đối diện với phu nhân anh quốc công, lập tức bày ra dáng vẻ ngang hàng phải lứa: "Lão phu nhân quá khách khí. Ngài tự mình mang theo phu nhân thái thái quốc công phủ, hạ cố đến đây, vốn nên do ta là vãn bối đến nhị môn nghênh tiếp. Nhưng mà quý phủ đến thật không khéo, đúng lúc ta đang trang điểm thay y phục, chỉ có thể tạm thời đè xuống, để ngài cùng Cao gia thái thái chờ lâu. Lão phu nhân cùng thái thái sẽ không trách ta tội tiếp đón không chu đáo chứ?"
Lão phu nhân anh quốc công bất mãn Lâm Vị Hi để bọn họ đợi lâu, Lâm Vị Hi cũng đều có thể nói luôn việc quốc công phủ không báo trước mà tới. Ai bảo phủ anh quốc công thất lễ trước đây, lão phu nhân anh quốc công càng nháo thì chỉ tổ mất hết mặt mũi, chỉ có thể nhịn cơn tức giận này xuống.
Chờ sau khi người ngồi xuống, Lâm Vị Hi nhìn về phía những người đã từng rất quen thuộc với mình, nhưng bây giờ nên là lần đầu tiên chính thức gặp nữ quyến của Cao gia. Ánh mắt của nàng nhìn mọi người một lượt, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, ánh mắt Lâm Vị Hi âm u, nhưng vẫn là dáng tươi cười không thay đổi hỏi: "Lão phu nhân, vị này là?"
Lão phu nhân nhìn sau lưng mình, lúc này mới ý thức được mình còn chưa giới thiệu với Lâm Vị Hi. Mặc dù trước đó ở thủy lâm hoàng gia gặp qua, nhưng khi đó Lâm Vị Hi vẫn chỉ là bé gái mồ côi. Lão phu nhân anh quốc công mắt cao hơn đầu sao có thể để ý loại người này, về sau Lâm Vị Hi đại hôn cùng Yến vương, phủ anh quốc công phủ cũng tới tham gia tiệc cưới, nhưng mà xen lẫn trong một đống khách, tân nương Lâm Vị Hi sao có thể nhớ được. Cho nên nghiêm chỉnh mà nói, Lâm Vị Hi còn không quá nhận biết người Cao gia.
Lão phu nhân anh quốc công chỉ có thể để nàng dâu cùng cháu trai tiến lên, nói: "Đây là con dâu thứ hai của ta, còn đây là cháu trai trưởng của ta. Các ngươi còn khôngmau tới hành lễ với vương phi?"
Cao nhị thái thái tiến lên hành lễ vạn phúc với Lâm Vị Hi, Lâm Vị Hi nhìn người đã từng là nhị thẩm của mình, cười cười để Uyển Tinh Uyển Nguyệt nâng đỡ dậy, nàng nói: "Nhị thái thái khách khí, ta trẻ tuổi, không đảm đương nổi lễ của ngươi."
Cao nhị thái thái nói: "Yến vương phi khiêm tốn, mặc dù ngài tuổi trẻ, nhưng cũng là nhất phẩm vương phi bên trên ngọc điệp hoàng gia. Mặc dù thiếp thân dựa vào việc hôn nhân của nữ nhi mà ngang hàng với ngài, nhưng vẫn nên theo quy củ mà hành lễ."
Cao Nhiên là cháu gái Cao nhị thái thái, mà Lâm Vị Hi là mẹ chồng của Cao Nhiên, nóitừ góc độ này, đúng là Lâm Vị Hi cùng vai vế với Cao nhị thái thái. Thế nhưng lão nhị Cao gia, cũng chính là người đã từng là nhị thúc thúc của Lâm Vị Hi đến nay vẫnkhông có công danh, bất quá là do gia tộc góp bạc mua chức tiểu quan ngũ phẩm kiếm sống, từ góc độ phẩm cấp, Cao nhị thái thái cũng không dám coi mình cùng vai vế với Lâm Vị Hi, vẫn phải hành lễ vấn an như bình thường.
Lâm Vị Hi cười cười, cũng không nhiều lời, mà khách khí để nha hoàn chuyển ghế ngồi cho Cao nhị thái thái. Chờ Cao nhị thái thái ngồi xuống sau, một người khác mới lên trước dập đầu với Lâm Vị Hi: " Yến vương phi vạn an."
Dáng vẻ tươi cười của Lâm Vị Hi vẫn đoan trang như cũ, thế nhưng bàn tay dưới váy dài lại nắm thật chặt, tiết lộ tâm tình thực sự cũng không như vẻ bề ngoài. Cao nhị thái thái nghĩ Lâm Vị Hi không biết, vẫn ngồi ở một bên giới thiệu: "Đây chính là con trai độc nhất của thế tử phủ quốc công chúng ta, mặc dù là con thứ, nhưng lại chiếm chữ trưởng, cũng vô cùng thông minh lanh lợi. Thầm ca nhi, đi mau tới gần để vương phi nhìn xem."
Bỗng chốc ánh mắt Lâm Vị Hi trở nên sẫm lại, làm sao nàng lại không biết người này? Cao Thầm, thứ đệ của nàng, em ruột của Cao Nhiên, cũng là người năm đó gián tiếp hại chết đứa bé kia của mẫu thân Vệ thị.
không chừng sau này vẫn là anh quốc công.
Danh sách chương