Hắc Thổ mê mang, không hiểu chuyện là ra làm sao.
Nhưng hắn mơ hồ cảm giác được, dường như đã xảy ra chuyện lớn!.
Bên ngoài bộ lạc, Cổ Trần vội vàng chạy đi, tốc độ cực nhanh.
Sưu!Cổ Trần nhanh chóng lướt qua như một bóng đen, nương theo cỏ cây rậm rạp, không ngừng đuổi theo dấu vết của con chim trên bầu trời phía trước.
Trong khi theo dõi, Cổ Trần cẩn thận che giấu bản thân, không để con chim trên bầu trời phát hiện, hắn cố gắng tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.
Con chim này rất kỳ quái, nhất định có người đứng đằng sau nó, nếu không nó sẽ chẳng vô cớ lượn lờ chung quanh bộ lạc.
Hắn thật sự muốn nhìn xem, là ai thèm muốn bộ lạc của hắn, là Thú nhân tộc, hay một dị tộc nào khác?Suy nghĩ như thế, Cổ Trần thận trọng trong suốt quãng đường đi, hắn ẩn mình trong rừng rậm, liên tục theo dõi con chim trước mặt.
Con chim đó cực kỳ nhanh, nếu không phải tốc độ của Cổ Trần cũng không kém thì đã không đuổi kịp nó.
Theo dõi cả một quãng đường, sau ba canh giờ, rốt cuộc Cổ Trần cũng nhìn thấy con chim đang bay trên bầu trời có hành động mới.
Chỉ thấy, con chim kia bỗng nhiên lao xuống, bay nhanh vào khoảnh rừng phía trước.
- Hạ cánh rồi sao? Để xem kẻ đó là ai!Cổ Trần chăm chú nhìn về hướng con chim bay xuống, thầm nghĩ phải nhanh chóng đuổi kịp con chim đó.
Bạch!Sau đó không lâu, hắn lặng lẽ chạy vào trong khu rừng kia.
Chỗ này chính là nơi con chim kia hạ cánh, bên trong yên tĩnh, bốn phía không có mãnh thú.
- Tra ra rõ ràng rồi sao?Cổ Trần đang âm thầm đi tới, đột nhiên một giọng nói vang lên, Cổ Trần lập tức dừng lại, lanh lẹn nấp sau một cây đại thụ.
Hắn lặng lẽ thò đầu ra, nhìn về phía trước.
Trong rừng rậm, trên một khối đất trống, có hai nam một nữ đang bàn luận điều gì đó.
Trên vai ba người đều có một con Ngốc Thứu thuộc họ chim, một trong số chúng chính là con chim đã bay lượn phía trên bộ lạc.
Nhưng điều khiến Cổ Trần kinh ngạc chính là, ba người này lại là Nhân tộc?- Người của Nhân tộc?Cổ Trần âm thầm nhíu mày, lặng yên đánh giá ba người trên bãi đất trống phía trước.
Hai thanh niên nam tử mặc Đồng Giáp, một người tay cầm Đồng Đao, một người tay cầm Đồng Thương.
Thiếu nữ trẻ tuổi duy nhất cõng trên lưng một cây Cốt Cung, nàng mặc Đồng Giáp, tư thế hiên ngang thướt tha, mang một vẻ đẹp hoang dã.
- Man Ngũ, ngươi có phát hiện gì?Chỉ nghe thanh niên cầm Đồng Thương mở miệng hỏi thanh niên bên cạnh.
Thanh niên cầm Đồng Đao trên tay tên là Man Ngũ.
Man Ngũ nhíu mày, lắc đầu nói:- Cũng không có phát hiện gì lớn, bên trong khu mỏ kia có rất nhiều đội ngũ Thú nhân tuần tra, hơn nữa còn có một cỗ khí tức khiến người ta hoảng sợ, nhất định là một cường giả của Thú tộc.
Nhưng điều kì lạ là, bên trong khu mỏ không có bất kì nô lệ nào, thật kỳ quái.
Thanh niên bên cạnh nghe thế liền kinh ngạc hỏi:- Không phải chứ? Nghe nói bên trong khu mỏ lớn đó có ít cũng phải mấy vạn nô lệ Nhân tộc, sao giờ lại không có một ai?- Quả thực không có.
Man Ngũ bất đắc dĩ nói.
Hắn vỗ về con chim đậu trên vai:- Căn cứ theo hình ảnh nó nhìn thấy, thật sự nơi đó không có nô lệ Nhân tộc nào, mà giống như mới trải qua một trận đại chiến hơn.
- Đại chiến? Chẳng lẽ là bị những dị tộc khác tấn công?Thanh niên kia kinh ngạc hỏi.
Man Ngũ nhìn thanh niên kia, hỏi:- Man Sơn, chỗ ngươi có phát hiện gì không?Thanh niên cầm thương tên là Man Sơn, thân thể khôi ngô, toàn thân bành trướng huyết khí, ẩn giấu một cỗ Chiến khí mạnh mẽ, hiển nhiên là Luyện Khí cảnh cường giả.
Chỉ nghe Man Sơn lắc đầu nói:- Chỗ ta cũng không khác gì, không trông thấy Linh viên nào của Thú tộc cả, nhưng theo cảm giác của ta thì phải có mới đúng chứ?- Thiếu tộc trưởng bảo chúng ta ra ngoài tìm Linh viên của Thú tộc, chuẩn bị đánh lén chúng.
Bây giờ tìm không thấy, biết về báo cáo thế nào đây?Man Ngũ rầu rĩ nói.
- Đúng rồi, Man Nguyệt, chỗ ngươi thì sao?Man Sơn cầm đồng thương màu đen trong tay, nhìn qua thiếu nữ trẻ tuổi bên cạnh mình, thử hỏi.
Thiếu nữ kia nhẹ nhàng vuốt ve lông vũ của con chim trên vai, nó là một Linh Cầm, hai mắt sắc bén, rất có linh tính.
Nàng ngẫm nghĩ một hồi, đáp:- Thật ra Linh Cầm của ta phát hiện ra một vài thứ kỳ quái.
- Hả? Ngươi phát hiện ra cái gì?Man Sơn kinh ngạc hỏi.
Man Nguyệt trầm ngâm một hồi, nhẹ giọng đáp:- Linh Cầm của ta phát hiện ra một bộ lạc, căn cứ theo hình ảnh mơ hồ được truyền đến, hẳn đó là một bộ lạc lớn, nhân khẩu khoảng mấy vạn người.
- Là một bộ lạc của Nhân tộc ta sao?Hai thanh niên kia tò mò hỏi.
.
Nhưng hắn mơ hồ cảm giác được, dường như đã xảy ra chuyện lớn!.
Bên ngoài bộ lạc, Cổ Trần vội vàng chạy đi, tốc độ cực nhanh.
Sưu!Cổ Trần nhanh chóng lướt qua như một bóng đen, nương theo cỏ cây rậm rạp, không ngừng đuổi theo dấu vết của con chim trên bầu trời phía trước.
Trong khi theo dõi, Cổ Trần cẩn thận che giấu bản thân, không để con chim trên bầu trời phát hiện, hắn cố gắng tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.
Con chim này rất kỳ quái, nhất định có người đứng đằng sau nó, nếu không nó sẽ chẳng vô cớ lượn lờ chung quanh bộ lạc.
Hắn thật sự muốn nhìn xem, là ai thèm muốn bộ lạc của hắn, là Thú nhân tộc, hay một dị tộc nào khác?Suy nghĩ như thế, Cổ Trần thận trọng trong suốt quãng đường đi, hắn ẩn mình trong rừng rậm, liên tục theo dõi con chim trước mặt.
Con chim đó cực kỳ nhanh, nếu không phải tốc độ của Cổ Trần cũng không kém thì đã không đuổi kịp nó.
Theo dõi cả một quãng đường, sau ba canh giờ, rốt cuộc Cổ Trần cũng nhìn thấy con chim đang bay trên bầu trời có hành động mới.
Chỉ thấy, con chim kia bỗng nhiên lao xuống, bay nhanh vào khoảnh rừng phía trước.
- Hạ cánh rồi sao? Để xem kẻ đó là ai!Cổ Trần chăm chú nhìn về hướng con chim bay xuống, thầm nghĩ phải nhanh chóng đuổi kịp con chim đó.
Bạch!Sau đó không lâu, hắn lặng lẽ chạy vào trong khu rừng kia.
Chỗ này chính là nơi con chim kia hạ cánh, bên trong yên tĩnh, bốn phía không có mãnh thú.
- Tra ra rõ ràng rồi sao?Cổ Trần đang âm thầm đi tới, đột nhiên một giọng nói vang lên, Cổ Trần lập tức dừng lại, lanh lẹn nấp sau một cây đại thụ.
Hắn lặng lẽ thò đầu ra, nhìn về phía trước.
Trong rừng rậm, trên một khối đất trống, có hai nam một nữ đang bàn luận điều gì đó.
Trên vai ba người đều có một con Ngốc Thứu thuộc họ chim, một trong số chúng chính là con chim đã bay lượn phía trên bộ lạc.
Nhưng điều khiến Cổ Trần kinh ngạc chính là, ba người này lại là Nhân tộc?- Người của Nhân tộc?Cổ Trần âm thầm nhíu mày, lặng yên đánh giá ba người trên bãi đất trống phía trước.
Hai thanh niên nam tử mặc Đồng Giáp, một người tay cầm Đồng Đao, một người tay cầm Đồng Thương.
Thiếu nữ trẻ tuổi duy nhất cõng trên lưng một cây Cốt Cung, nàng mặc Đồng Giáp, tư thế hiên ngang thướt tha, mang một vẻ đẹp hoang dã.
- Man Ngũ, ngươi có phát hiện gì?Chỉ nghe thanh niên cầm Đồng Thương mở miệng hỏi thanh niên bên cạnh.
Thanh niên cầm Đồng Đao trên tay tên là Man Ngũ.
Man Ngũ nhíu mày, lắc đầu nói:- Cũng không có phát hiện gì lớn, bên trong khu mỏ kia có rất nhiều đội ngũ Thú nhân tuần tra, hơn nữa còn có một cỗ khí tức khiến người ta hoảng sợ, nhất định là một cường giả của Thú tộc.
Nhưng điều kì lạ là, bên trong khu mỏ không có bất kì nô lệ nào, thật kỳ quái.
Thanh niên bên cạnh nghe thế liền kinh ngạc hỏi:- Không phải chứ? Nghe nói bên trong khu mỏ lớn đó có ít cũng phải mấy vạn nô lệ Nhân tộc, sao giờ lại không có một ai?- Quả thực không có.
Man Ngũ bất đắc dĩ nói.
Hắn vỗ về con chim đậu trên vai:- Căn cứ theo hình ảnh nó nhìn thấy, thật sự nơi đó không có nô lệ Nhân tộc nào, mà giống như mới trải qua một trận đại chiến hơn.
- Đại chiến? Chẳng lẽ là bị những dị tộc khác tấn công?Thanh niên kia kinh ngạc hỏi.
Man Ngũ nhìn thanh niên kia, hỏi:- Man Sơn, chỗ ngươi có phát hiện gì không?Thanh niên cầm thương tên là Man Sơn, thân thể khôi ngô, toàn thân bành trướng huyết khí, ẩn giấu một cỗ Chiến khí mạnh mẽ, hiển nhiên là Luyện Khí cảnh cường giả.
Chỉ nghe Man Sơn lắc đầu nói:- Chỗ ta cũng không khác gì, không trông thấy Linh viên nào của Thú tộc cả, nhưng theo cảm giác của ta thì phải có mới đúng chứ?- Thiếu tộc trưởng bảo chúng ta ra ngoài tìm Linh viên của Thú tộc, chuẩn bị đánh lén chúng.
Bây giờ tìm không thấy, biết về báo cáo thế nào đây?Man Ngũ rầu rĩ nói.
- Đúng rồi, Man Nguyệt, chỗ ngươi thì sao?Man Sơn cầm đồng thương màu đen trong tay, nhìn qua thiếu nữ trẻ tuổi bên cạnh mình, thử hỏi.
Thiếu nữ kia nhẹ nhàng vuốt ve lông vũ của con chim trên vai, nó là một Linh Cầm, hai mắt sắc bén, rất có linh tính.
Nàng ngẫm nghĩ một hồi, đáp:- Thật ra Linh Cầm của ta phát hiện ra một vài thứ kỳ quái.
- Hả? Ngươi phát hiện ra cái gì?Man Sơn kinh ngạc hỏi.
Man Nguyệt trầm ngâm một hồi, nhẹ giọng đáp:- Linh Cầm của ta phát hiện ra một bộ lạc, căn cứ theo hình ảnh mơ hồ được truyền đến, hẳn đó là một bộ lạc lớn, nhân khẩu khoảng mấy vạn người.
- Là một bộ lạc của Nhân tộc ta sao?Hai thanh niên kia tò mò hỏi.
.
Danh sách chương