- Chờ đó, chúng ta sẽ tới giết ngươi.
Cổ Trần cười lớn một tiếng, dậm chân đi tới bóng đêm vô tận phía trước, không hề chùn bước, thậm chí không e ngại phía trước có phải là bẫy rập và nguy cơ hay không.
- Khà khà khà! Gan dạ lắm! Một câu nói như vậy truyền đến từ trong bóng tối, sau đó có tiếng cười vang dội truyền đến.
Vù!Ngay lập tức, ba người Cổ Trần, Thiên Đế, Thâm Uyên mang theo ba món bảo vật đang lơ lửng trên đầu, bước một bước vào trong cái khe ở Hỗn Độn phía trước, nơi phát ra hắc ám.
Ba người ung dung không vội vàng đi vào trong đó, chỉ trong nháy mắt bọn họ đã xuyên qua một mảnh bóng tối vô tận, giống như đi vào một thông đạo vô tận vĩnh không thấy điểm cuối.
- Ha ha ha! Lũ ngốc vừa ngu xuẩn lại vừa cuồng vọng, các ngươi sẽ chết cực kỳ thảm.
Đột nhiên một tiếng cười kinh khủng lại truyền tới từ trong bóng tối, nguồn ô nhiễm đang hưng phấn.
Nó không ngờ vậy mà ba cường giả Vô Thượng cảnh Cổ Trần, Thiên Đế, Thâm Uyên lại có can đảm bước vào nơi này, đúng là tự tìm đường chết mà.
Ngay lập tức, hắc ám phía trước phun trào, một bóng người mờ ảo hiện lên, lộ ra cảm giác tà ác vô tận, quỷ dị không thể diễn tả thành lời.
Nó nhe răng lộ ra một nụ cười:- Nơi này, là một vết nứt khởi nguyên ngày trước do Bàn mở ra, rất đáng sợ và thần bí.
- Cũng là căn nguyên của ta, các ngươi đã tiến vào rồi thì đừng nghĩ có thể ra ngoài được.
Nguồn ô nhiễm cất tiếng cười to vô cùng ngông cuồng, khiến ba người Cổ Trần vừa tiến vào đều có chút kinh ngạc, nơi này ban đầu là vết nứt khởi nguyên do Bàn Cổ bổ ra sao?Hơn nữa, còn là căn nguyên của nguồn ô nhiễm, giải quyết được căn nguyên của nó là có thể giải quyết nó một cách triệt để.
- Căn nguyên sao?Cổ Trần mỉm cười, nụ cười ấy vô cùng xán lạn.
Hai hàm răng trắng bóc đều tăm tắp kia vô cùng đáng sợ, khiến ai nhìn thấy cũng đều kinh hãi, run sợ, giống như sắp bị ăn thịt vậy.
- Rất lâu rồi ta chưa được ăn thứ gì ngon cả, không biết ngươi, thứ mang danh có thể ô nhiễm vạn vật, có hương vị thế nào?Hắn nở nụ cười lạnh lùng nói.
Thâm Uyên ở bên cạnh lập tức mở miệng:- Không ăn được đâu, cực kì thối, bản tôn đừng nên ăn, để cho ta ăn sạch nó là được rồi.
- Cuồng vọng lắm, để ta cho các ngươi nếm thử, cảm giác bị ăn mòn hoàn toàn là như thế nào.
Một tiếng cười sắc bén truyền đến từ trong bóng tối, ngay sau đó, một luồng hắc ám đáng sợ cuốn tới.
Đó là nguồn ô nhiễm, hạch tâm căn nguyên chân chính, loại lực lượng ô nhiễm đáng sợ kia thoáng một cái đã bao phủ hoàn toàn ba người Cổ Trần.
- Ca ca! Đúng lúc này, Thanh Y đang ở bên ngoài bỗng nhiên mở mắt ra, trong lòng vô thức cảm thấy lo lắng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ kinh hoảng.
Nàng đã khôi phục lại.
Tạch!Một khắc sau, Thanh Y cũng dậm chân lách mình tiến vào trong cái khe kinh khủng kia.
Sương mù mông lung cuộn lên, lực lượng hắc ám bao phủ.
Ba người Cổ Trần, Thiên Đế, Thâm Uyên đều cảm nhận được bóng tối u ám đang bao trùm, chúng không ngừng ăn mòn ô nhiễm thân thể thậm chí cả linh hồn của bọn họ.
Xì xì! Từng tiếng xì xì truyền đến từ bên ngoài cơ thể, bốc khói lên, da thịt bên ngoài thân thể đang bị vật chất không rõ nguồn gốc ăn mòn, bị ô nhiễm từng chút một lộ ra chấm màu đen lấm tấm.
- Lực lượng ô nhiễm mạnh quá.
Cổ Trần giật mình kinh hãi, hắn cảm nhận được lực lượng ăn mòn đáng sợ kia, khó có thể ngăn cản nổi, không có cách nào chống cự, cơ thể đang bị ô nhiễm từng chút một.
Nếu như để thân thể bị ô nhiễm, rất nhanh linh hồn ý chí cũng sẽ bị ô nhiễm, đến lúc đó thật sự sẽ bị đồng hóa, trở thành một phần của đối phương.
- Thoải mái quá.
Đột nhiên, một tiếng rên rỉ truyền đến từ bên cạnh, khiến Cổ Trần giật mình nhìn sang.
Vừa nhìn sang hai mắt hắn đã trợn trừng lên, bởi vì hắn nhìn thấy phân thân Thâm Uyên mang vẻ mặt hưởng thụ, đang không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ thoải mái.
Trên mặt hắn đầy vẻ hưởng thụ, đâu có nửa điểm thống khổ khi bị ăn mòn bị ô nhiễm, ngược lại còn thoải mái giống như đang ăn cao lương mỹ vị.
- Thâm Uyên, ngươi kiềm chế một chút đi, cẩn thận lật thuyền trong mương.
Cổ Trần không thể không nhắc nhở hắn một câu.
Hắn im lặng nhìn Thâm Uyên, vậy mà sau đó lại tham lam hấp thu thôn phệ hắc vụ ô nhiễm ở bốn phía xung quanh, thậm chí còn hấp thu vật chất ô nhiễm ở trong đó.
Mặc dù về bản chất Thâm Uyên chính là người đại biểu cho tà ác, tất cả mặt tối, đối với vật chất ô nhiễm hắn có lực lượng thôn phệ và đồng hóa cường đại.
.
Cổ Trần cười lớn một tiếng, dậm chân đi tới bóng đêm vô tận phía trước, không hề chùn bước, thậm chí không e ngại phía trước có phải là bẫy rập và nguy cơ hay không.
- Khà khà khà! Gan dạ lắm! Một câu nói như vậy truyền đến từ trong bóng tối, sau đó có tiếng cười vang dội truyền đến.
Vù!Ngay lập tức, ba người Cổ Trần, Thiên Đế, Thâm Uyên mang theo ba món bảo vật đang lơ lửng trên đầu, bước một bước vào trong cái khe ở Hỗn Độn phía trước, nơi phát ra hắc ám.
Ba người ung dung không vội vàng đi vào trong đó, chỉ trong nháy mắt bọn họ đã xuyên qua một mảnh bóng tối vô tận, giống như đi vào một thông đạo vô tận vĩnh không thấy điểm cuối.
- Ha ha ha! Lũ ngốc vừa ngu xuẩn lại vừa cuồng vọng, các ngươi sẽ chết cực kỳ thảm.
Đột nhiên một tiếng cười kinh khủng lại truyền tới từ trong bóng tối, nguồn ô nhiễm đang hưng phấn.
Nó không ngờ vậy mà ba cường giả Vô Thượng cảnh Cổ Trần, Thiên Đế, Thâm Uyên lại có can đảm bước vào nơi này, đúng là tự tìm đường chết mà.
Ngay lập tức, hắc ám phía trước phun trào, một bóng người mờ ảo hiện lên, lộ ra cảm giác tà ác vô tận, quỷ dị không thể diễn tả thành lời.
Nó nhe răng lộ ra một nụ cười:- Nơi này, là một vết nứt khởi nguyên ngày trước do Bàn mở ra, rất đáng sợ và thần bí.
- Cũng là căn nguyên của ta, các ngươi đã tiến vào rồi thì đừng nghĩ có thể ra ngoài được.
Nguồn ô nhiễm cất tiếng cười to vô cùng ngông cuồng, khiến ba người Cổ Trần vừa tiến vào đều có chút kinh ngạc, nơi này ban đầu là vết nứt khởi nguyên do Bàn Cổ bổ ra sao?Hơn nữa, còn là căn nguyên của nguồn ô nhiễm, giải quyết được căn nguyên của nó là có thể giải quyết nó một cách triệt để.
- Căn nguyên sao?Cổ Trần mỉm cười, nụ cười ấy vô cùng xán lạn.
Hai hàm răng trắng bóc đều tăm tắp kia vô cùng đáng sợ, khiến ai nhìn thấy cũng đều kinh hãi, run sợ, giống như sắp bị ăn thịt vậy.
- Rất lâu rồi ta chưa được ăn thứ gì ngon cả, không biết ngươi, thứ mang danh có thể ô nhiễm vạn vật, có hương vị thế nào?Hắn nở nụ cười lạnh lùng nói.
Thâm Uyên ở bên cạnh lập tức mở miệng:- Không ăn được đâu, cực kì thối, bản tôn đừng nên ăn, để cho ta ăn sạch nó là được rồi.
- Cuồng vọng lắm, để ta cho các ngươi nếm thử, cảm giác bị ăn mòn hoàn toàn là như thế nào.
Một tiếng cười sắc bén truyền đến từ trong bóng tối, ngay sau đó, một luồng hắc ám đáng sợ cuốn tới.
Đó là nguồn ô nhiễm, hạch tâm căn nguyên chân chính, loại lực lượng ô nhiễm đáng sợ kia thoáng một cái đã bao phủ hoàn toàn ba người Cổ Trần.
- Ca ca! Đúng lúc này, Thanh Y đang ở bên ngoài bỗng nhiên mở mắt ra, trong lòng vô thức cảm thấy lo lắng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ kinh hoảng.
Nàng đã khôi phục lại.
Tạch!Một khắc sau, Thanh Y cũng dậm chân lách mình tiến vào trong cái khe kinh khủng kia.
Sương mù mông lung cuộn lên, lực lượng hắc ám bao phủ.
Ba người Cổ Trần, Thiên Đế, Thâm Uyên đều cảm nhận được bóng tối u ám đang bao trùm, chúng không ngừng ăn mòn ô nhiễm thân thể thậm chí cả linh hồn của bọn họ.
Xì xì! Từng tiếng xì xì truyền đến từ bên ngoài cơ thể, bốc khói lên, da thịt bên ngoài thân thể đang bị vật chất không rõ nguồn gốc ăn mòn, bị ô nhiễm từng chút một lộ ra chấm màu đen lấm tấm.
- Lực lượng ô nhiễm mạnh quá.
Cổ Trần giật mình kinh hãi, hắn cảm nhận được lực lượng ăn mòn đáng sợ kia, khó có thể ngăn cản nổi, không có cách nào chống cự, cơ thể đang bị ô nhiễm từng chút một.
Nếu như để thân thể bị ô nhiễm, rất nhanh linh hồn ý chí cũng sẽ bị ô nhiễm, đến lúc đó thật sự sẽ bị đồng hóa, trở thành một phần của đối phương.
- Thoải mái quá.
Đột nhiên, một tiếng rên rỉ truyền đến từ bên cạnh, khiến Cổ Trần giật mình nhìn sang.
Vừa nhìn sang hai mắt hắn đã trợn trừng lên, bởi vì hắn nhìn thấy phân thân Thâm Uyên mang vẻ mặt hưởng thụ, đang không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ thoải mái.
Trên mặt hắn đầy vẻ hưởng thụ, đâu có nửa điểm thống khổ khi bị ăn mòn bị ô nhiễm, ngược lại còn thoải mái giống như đang ăn cao lương mỹ vị.
- Thâm Uyên, ngươi kiềm chế một chút đi, cẩn thận lật thuyền trong mương.
Cổ Trần không thể không nhắc nhở hắn một câu.
Hắn im lặng nhìn Thâm Uyên, vậy mà sau đó lại tham lam hấp thu thôn phệ hắc vụ ô nhiễm ở bốn phía xung quanh, thậm chí còn hấp thu vật chất ô nhiễm ở trong đó.
Mặc dù về bản chất Thâm Uyên chính là người đại biểu cho tà ác, tất cả mặt tối, đối với vật chất ô nhiễm hắn có lực lượng thôn phệ và đồng hóa cường đại.
.
Danh sách chương