Khoảnh khắc ấy, trong lòng Cổ Trần vô cùng đau đớn, tâm trạng điên cuồng ấy khiến hắn sắp bùng nổ.

- Ta giết hắn rồi.

Cổ Trần lẩm bẩm, vẻ mặt đầy bi thương, cảm giác đau khổ ấy người ngoài cuộc chắc chắn không thể nào hiểu được.

Ai có thể chấp nhận việc mình tự tay kết liễu người con trai mình vừa mới gặp mặt? Mặc dù hắn đã hắc hóa, nhưng vĩnh viễn vẫn là con của Cổ Trần.

Hơn nữa vừa rồi trong lúc đại chiến, Cổ Mạt căn bản không dùng toàn lực, thậm chí còn cố ý nhường, trực tiếp để một quyền của Cổ Trần tiêu diệt.

- Nữ Oa! Mỹ Đỗ Toa! Cổ Trần đột nhiên lách mình, đi tới khu vực bị đóng băng vĩnh viễn.


Ở nơi đó, có hai người phụ nữ đang bị đóng băng.

Nhìn hai người phụ nữ bị đóng băng vĩnh viễn bên trong, trái tim Cổ Trần lại lần nữa trầm xuống, vô cùng thống khổ, thiếu chút nữa đã phát điên.

- Nữ Oa, xin lỗi, ta đã giết con của chúng ta.

Cổ Trần nhìn Nữ Oa tự trách, tràn ngập thống khổ nói.

Ầm!Cơn hỗn loạn xuất hiện trong lòng Cổ Trần, khiến trong thân thể hắn đột nhiên tuôn ra một đám khí lưu cường đại, trong nháy mắt đã quét qua bóng đêm vô tận bốn phía xung quanh.

Bóng tối bốn phía xung quanh đều bị đông cứng, vạn vật đều ngừng lại, dường như thời gian cũng bị đông cứng, không có chút giao động nào.

Dẫn đến vô số sinh vật hắc ám trong nháy mắt đã tan rã, bị cỗ khí tức kia quét sạch sành sanh, toàn bộ đều hóa thành tro bụi rồi biến mất.

- Giết! Giết! Giết!Lúc này, trong bóng tối, Vĩnh Hằng Chi Chu, Bất Hủ thành, mấy tòa đại hung tổ đều đang chém giết cật lực.

Nhưng sinh vật hắc ám ở bốn phía xung quanh nhiều vô tận, chúng là vô số giống loài tương lai bị hắc hóa, tất cả đều giống như đang nổi cơn điên, ra tay trùng kích.

Cục diện ấy, hình như sau khi Cổ Mạt, con trai Cổ Trần vẫn diệt, đã hoàn toàn mất khống chế.

Không có Cổ Mạt khống chế, tất cả sinh vật hắc hóa vô cùng vô tận kia đều mất khống chế, lao tới giống như đang nổi điên, bao phủ hoàn toàn Vĩnh Hằng Chi Chu và Bất Hủ thành.

Cảnh tượng đáng sợ như vậy, khiến mặt Cổ Trần cũng đổi sắc, ẩn sâu trong bóng tối, có vô số giống loài hắc hóa đang giết tới.


Bọn chúng nhiều vô số kể, giết mãi không hết, giống như vô cùng vô tận, khiến người ta hoảng sợ.

Đôi bên đại chiến thảm liệt, thương vong nặng nề, vô số Nhân tộc, sinh linh Hồng Hoang, các giống loài trong khởi nguyên đều chết trong trận chiến này.

Thậm chí mỗi người nội bộ đã bắt đầu xuất hiện sinh vật bị hắc hóa, bị ô nhiễm, cuối cùng tạo thành thương vong và hỗn loạn to lớn.

Cổ Trần chỉ yên lặng đứng nhìn, không đến giúp đỡ, còn dứt khoát quay người, bước đến chỗ sâu nhất trong bóng đêm vô tận, đó mới là nơi hắn nên đi.

Còn về vô số sinh vật hắc ám còn lại, hễ ngăn cản trước mặt tất cả đều bị đại đạo tiên quang do Cổ Trần phát ra quét sạch sành sanh.

Hắn bước từng bước một đi vào chỗ sâu nhất trong hắc ám, con đường tiên lộ vô tận trài dài dưới chân.

Điểm cuối cùng trong bóng tối, hài cốt trải đầy, hàng tỷ bộ hài cốt của sinh linh được chôn ở chỗ này, thậm chí chúng còn đang tản ra một tia sáng kinh người.

Đã trải qua vô số năm tháng, vô số hài cốt nằm trong bóng tối, vẫn không bị hủy diệt, còn tản ra khí tức cường đại.

Cổ Trần giẫm trên hắc ám, xuyên qua vô số bộ hài cốt vương vãi, đi theo luồng khí tức như có như không kia.

Trong lúc mơ hồ, dường như có một tiếng kêu gọi cùng nhau cộng minh kỳ dị truyền đến, khiến Đại Đạo Tiên Môn trên đỉnh đầu Cổ Trần bắt đầu sinh ra cảm giác kỳ quái.

Điểm cuối cùng trong hắc ám, nơi sâu nhất trong khởi nguyên, có một cỗ khí tức kỳ dị tràn ngập.

- Đại đạo!Cổ Trần đột nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên hắn đã nhìn thấy điểm cuối cùng trong hắc ám, ở nơi đó đang có một cánh cửa rất cao đứng sừng sững, vĩnh viễn trường tồn.


Cánh cửa kia, không biết cao vài dặm, hình như chỉ có chín trượng, nhưng lại giống như bao gồm hàng tỷ thế giới và hàng tỷ dòng thời không.

Nó đứng ở đó, mang phong cách cổ xưa, đơn giản, lộ ra khí tức Đại Đạo chí giản, vĩnh hằng bất hủ, tuyên cổ trường tồn.

Có đầy dấu vết sặc sỡ khắc trên đó, thậm chí còn có vài vết khắc rất sâu, nhìn kỹ lại, hình như trên đó là dấu vết ái đó dùng búa bổ vào.

Những dấu vết này, mỗi vết đều tản ra khí tức khủng bố, và một tia khí thế bất hủ.

Đó là khí tức của Bàn, lưu lại trên đó từ rất lâu rồi, nhưng vẫn như cũ không hề biến mất.

Đại Đạo Chi Môn!Đầu óc Cổ Trần chấn động, Đại Đạo Tiên Môn trên đỉnh đầu chấn động kêu leng keng, tản ra tiên quang vô lượng, dường như đang sinh ra cộng minh nào đó.

Nhìn thấy cánh cửa kia, sắc mặt Cổ Trần lập tức thay đổi, hắn ngầng đầu nhìn Đại Đạo Tiên Môn trên đỉnh đầu mình một chút, rồi lại nhìn cánh cửa ở điểm cuối cùng trong hắc ám kia.

Cả hai có rất nhiều điểm tương tự, thậm chí có rất nhiều chỗ giống nhau, dường như là hai món đồ giống nhau vậy.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện