Edit:Linhlan601

Beta:Minh Nguyệt

[TG2] Chương 16: Công lược hoàng tử tiêu dao ( 2)

...........

“Trời ạ. Thứ màu đỏ trên người nàng ta là cái gì vậy? Nhìn thật khủng khiếp!”

"Không biết có lây hay không nữa? Không được, ta phải tránh xa một chút."

“Chậc chậc, quá mức ghê tởm. Có điều, cũng rất là xứng đáng! Nhìn gương mặt hồ ly tinh của nàng ta xem!”

……

Cung nữ, thái giám xung quanh cùng những tú nữ khác đều sôi nổi nghị luận. Những kẻ ghen ghét mỹ mạo của Mạt Dư càng không kiêng nể nói ra nói vào. Một bộ phận khác thì vui sướng đứng xem người khác gặp họa.

Làm bộ té xỉu trên mặt đất, Mạt Dư không nhịn được mà xem thường trong lòng. Mẹ nó*, mấy kẻ này thế mà lại đem cô ra làm trò cười, chẳng lẽ đã quên mất cô đang nằm hôn mê trên mặt đất sao? *Nguyên văn lời của tác giả =))

Lúc này, một người mặc hoa phục công công chậm rãi đi ra từ trong điện. Hắn ngẩng đầu bước tới, sắc mặt uy nghiêm, trong tay đang cầm một cây phất trần.

Nhìn thấy mọi người ồn ào, sắc mặt hắn lạnh lùng, phất trần trong tay vung lên, giọng nói cao vút đâm vào lòng người: “Hoàng Thượng tuyển tú, trước Tử Loan điện cấm ồn ào. Kẻ nào làm trái, lập tức hủy bỏ tư cách tuyển tú. Nếu là cung nữ, thái giám, dựa theo cung quy, tiến hành trừng phạt.”

Trong sân vốn dĩ đang ồn ào, láo nháo, mọi âm thanh lúc này đều im bặt.

Tú nữ ngẩng đầu ưỡn ngực, biểu tình đoan đoan chính chính, tựa như những bức tượng điêu khắc mà ra, không nhúc nhích dù chỉ một chút. Cung nữ, thái giám còn lại vô cùng sợ hãi, tất cả cúi thấp đầu, không dám phát ra tiếng.

“Xảy ra chuyện gì? Ngươi tới nói.” Lý Quang nhìn Mạt Dư nằm trên mặt đất, mày nhíu lại, chỉ vào tiểu thái giám đứng ở một bên.

Tiểu thái giám lập tức quỳ xuống: “Bẩm công công, vị tú nữ này đột nhiên té xỉu, tiểu nhân vốn định tiến lên đỡ nàng dậy, không ngờ lại thấy trên mặt, trên cổ và cả tay nàng ta đều nổi lên vô số mụn đỏ, hết sức kinh hãi.”

Lý Quang nghe vậy liền cẩn thận quan sát Mạt Dư, quả nhiên thấy được những nốt mụn thịt màu đỏ, sần sùi tựa da cóc. Hắn nhăn mày ghét bỏ, nói:“Hủy bỏ tư cách tú nữ, nhưng đừng để va chạm đến long thể, phượng thể của Hoàng Thượng và Hoàng Hậu.”

“Mấy người các ngươi, nâng nàng ta xuống. Sau đó lấy lệnh bài đi thỉnh ngự y nhìn một chút, xem đây là bệnh gì, có thể truyền nhiễm hay không.”

Mấy tiểu thái giám nhanh chóng tìm cáng đến, nâng Mạt Dư hồi tú nữ viên, cũng theo phân phó mà tìm thái y tới xem.

Sau khi Mạt Dư bị nâng đi, Lý Quang lại nói tiếp: “Năm tú nữ hàng trên tiến lên một bước. Sắp đến phiên các ngươi đi vào, phải cúi đầu tránh nhìn loạn, nhất là không được nhìn thẳng vào long nhan Hoàng Thượng cùng chư vị nương nương. Có được hưởng vinh hoa phú quý hay không, tất cả đều nằm trong tay các ngươi.”

“Dạ, đa tạ công công dạy bảo.” Giọng nói thánh thót như chim hoàng anh của năm tú nữ đồng thời vang lên.

……

Lúc này, Mạt Dư đang nằm trong phòng của mình, vươn tay ngọc, không đúng, hiện tại không phải tay ngọc, mà là tay đầy mụn cóc.

Một thái y khoảng ba bốn mươi tuổi cách một cái gối đầu nhỏ bắt mạch cho nàng. Khi thì hắn nhíu mày, khi thì lại cúi đầu. Cuối cùng, quả nhiên ghi kết quả chẩn bệnh là: Dị ứng đồ ăn, sẽ không lây bệnh, nhưng cần tĩnh dưỡng.

Nhận được kết quả, nhóm thái giám liền chạy đi bẩm báo tình huống. Mà phương thuốc thái y viết, cũng phân phó người ấn theo mà bốc thuốc. Cuối cùng, tất cả đều rời đi.

Thấy bốn phía đã không còn một ai, Mạt Dư một bộ biểu tình chết lặng, hận không thể chết lập tức liền sống lại. Cô đứng dậy hoạt động tay chân, gân cốt.

Nhìn bản thân trong gương, những nốt mụn đỏ này xác thật là quá mức ghê tởm, dọa người. Nhưng nếu xem nhẹ chúng, dung mạo này của Mạt Dư, thật sự là thuộc hàng nhất đẳng. Mặt mày như vẽ, môi hồng răng trắng, mày lá liễu, miệng anh đào, bên khóe miệng còn có núm đồng tiền nhàn nhạt. Chỉ khẽ cười một cái, cũng đủ khiến lòng người rung động.

Quả thực, dung mạo này đặt ở trong cung, chính là một tai họa.

Ngay cả hiện tại, tuy rằng cô đã bị hủy bỏ tư cách tuyển tú, nhưng cũng khó chắc về sau khi dung mạo khôi phục, lão hoàng đế nhìn thấy cô sẽ không động tâm. Vạn nhất giống như mẹ đẻ của Mộ Dung Mặc Liên, bị lão ta say rượu bá vương ngạnh thượng cung*, mạnh mẽ nạp làm phi tử, kết cục chắc chắn là rất thảm.

*Bá vương ngạnh thượng cung: “Bá vương ngạnh thượng cung” là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang.

Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà thắng bại vẫn bất phân. Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất. Hạng Vũ thấy thế bèn nói thẳng với Lưu Bang rằng: “Thiên hạ náo loạn đã nhiều năm, cũng vì hai người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán vương, hai ta sống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ.”

Lưu Bang cười đáp: “Ta thích đấu trí chứ không đấu sức.” Hạng Vũ bèn lệnh cho một tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết. Sở Bá Vương thập phần tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến. Chỉ cần Hạng Vũ trừng mắt một cái, tên thiện xạ kỵ binh kia đã run như cầy sấy, buông cung tếch thẳng về thành…

Nghĩa rộng của cụm từ “Bá vương ngạnh thượng cung” rất đơn giản, “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” tạm hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”; mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian” [aka “rape”]; mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên cổ nhân vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” đặng thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.

Hơn nữa, hiện giờ cô đã lạc tuyển, bị sung làm cung nữ, 5 năm sau mới có thể ra khỏi cung. Một cung nữ có dung mạo bậc này thì làm sao có thể được sống yên ổn. Nhất là những cung nữ hoặc phi tần trước kia ghen ghét cô, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha.

Địa vị của gia tộc Mạt Dư không cao, dung mạo lại so với các nàng càng đẹp hơn, như vậy, hoàn toàn có thể đoán được kết cục bi thảm trong tương lai.

Mạt Dư không tự giác rụt rụt cổ, cô còn muốn sống đến lúc được ra khỏi cung.

……

Chạng vạng giờ Dậu*, mặt trời ngả về tây, ánh nắng chiều chiếu xuống từng viên ngói lưu ly màu đỏ, tỏa ra những tia sáng nhàn nhàn.

*Dậu: Từ 17 giờ đến 19 giờ tối

Bỗng từ đâu truyền đến âm thanh ríu rít, tiếng cười trong trẻo của một đám oanh oanh yến yến, càng đi càng gần.

Trải qua vòng tuyển thứ ba này, đợt tuyển tú cuối cùng cũng kết thúc, có người vui cũng có người buồn. Vị tú nữ tên Nhan Đan ở cùng Mạt Dư chính là thuộc về nhóm người vui mừng kia.

Nàng ta có chút tư sắc, dung mạo thuộc về loại trung đẳng, gia thế cũng là tầm trung. Vì vậy nên đối với người gia thế không tốt mà nhan sắc lại vượt xa nàng ta như Mạt Dư, nàng ta vô cùng ghen ghét.

Vừa mới đi vào nhà, Nhan Đan lập tức kiêu căng ngạo mạn, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe*, nói: “Có một số người, lớn lên xinh đẹp thì có ích lợi gì. Hừ. Thân phận thấp kém, không có mệnh vinh hoa phú quý, lên không được mặt bàn, ngay cả ông trời cũng không chiếu cố. Không giống ta, là tiểu thư khuê các ngọc ngà, đã sớm được chú định là nhân trung long phượng**, chú định là người ở trên cao……”

*Chỉ cây dâu mắng cay hòe:

-Nguyên gốc: chỉ tang mạ hòe - 指桑骂槐. Đây vốn là tên kế thứ 26 trong Tam Thập Lục Kế của "Binh pháp Tôn Tử".

-Ý nghĩa: chửi đối tượng này nhưng thực chất là ám chỉ, cạnh khóe đối tượng khác. Nói khác đi là " mượn một sự kiện khác làm trung gian để tỏ thái độ vì không tiện mắng thẳng mặt ". Câu này có hai câu biến thể khác là "chỉ chó mắng mèo" và "chỉ gà mắng chó" (chỉ kê mạ cẩu - 指鸡骂狗).

**Nhân trung long phượng: Ý nói người có tài năng, dung mạo hoặc bất cứ thứ gì nổi bật hơn người.

Ở sương phòng bên trái, Mạt Dư đang ngồi nhàm chán trên giường, nghe nàng ta nói vậy, không nhịn được mà xem thường trong lòng. Mẹ nó, dùng ngôn ngữ hiện đại mà nói, đây còn không phải là bị lão sắc lang có tiền có quyền bao dưỡng, lấy sắc đổi lấy danh lợi cùng địa vị hay sao, có cái gì đáng giá mà khoe.

Trong lòng tuy nghĩ vậy, nhưng trên mặt Mạt Dư lại giả bộ bi thương, biểu tình đã sớm muốn chết. Cô xuống giường, đi ra khỏi sương phòng, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, ôm lấy Nhan Đan: “Vì sao lại như vậy? Vì sao? Ta lớn lên xinh đẹp như thế, tại sao không được tuyển! Hu hu hu, ta chỉ bị dị ứng đồ ăn mà thôi, thật sự chỉ là bị dị ứng mà thôi, không phải là bệnh truyền nhiễm, rất nhanh là có thể khỏi.”

Vừa nói, Mạt Dư còn cố ý đem khuôn mặt mọc đầy mụn cóc để sát vào Nhan Đan, muốn khiến nàng ta ghê tởm một phen.

Nhan Đan xác thật là bị ghê tởm muốn chết. Đặc biệt là khi nhìn khuôn mặt Mạt Dư ở gần như vậy, trong nháy mắt nàng ta cảm thấy da đầu tê dại, da gà trên dưới toàn thân đều liên tục nổi lên.

Hơn nữa, nghe lời nói của Mạt Dư, trong lòng Nhan Đan càng nhận định đây chính là bệnh truyền nhiễm, vô cùng khủng hoảng. Nàng ta sợ chính mình bị lây bệnh, kể từ đó phong vị tài nhân sắp tới tay cũng sẽ bay mất.

Kết quả là nàng ta dùng hết sức lực toàn thân đẩy Mạt Dư ra, không rảnh lo đầu tóc toán loạn, xiêm y không chỉnh tề, ba chân bốn cẳng chạy về sương phòng của mình, gắt gao khóa cửa lại, đánh chết cũng không mở ra. Ngay cả buổi tối, khi Mạt Dư tới kêu Nhan Đan ra dùng cơm, nàng ta cũng không bước ra khỏi phòng.

Mạt Dư đứng ở ngoài cửa không nhịn mà cười ha hả, bất đắc dĩ nhún nhún vai, sau đó, không khách khí mà độc chiếm hết bữa tối phong phú của nàng ta. Bởi vì Nhan Đan được phong làm Nhan tài nhân, thức ăn cũng theo đó mà được nâng lên. Ví như bữa tối hôm nay, thực sự là vô cùng phong phú, gấp không biết bao nhiêu lần đồ ăn của tú nữ.

Có điều, cuối cùng cũng đều vào bụng của Mạt Dư……

======

#Lảm nhảm:

Cx đã hơn nửa tháng rùi ko đăng truyện cho các nàng ấy nhỉ? Ngại ghê😜😜😜

======

#Ấn ngôi sao>< comment ủng hộ đy nàk~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện