Edit:Linhlan601,Tề Tuyết Đồng
Beta:Minh Nguyệt,Tề Tuyết Đồng
[TG2] Chương 18: Công lược hoàng tử tiêu dao ( 4)
.........
"Được."
Mộ Dung Mặc Liên ôn hòa nói, sau đó liền nhận lấy bạch hạc, gỡ tờ giấy trên chân nó xuống.
Mở ra, thứ đầu tiên đập vào ánh mắt chính là một hàng chữ viết thanh nhã xinh đẹp, hàng chữ thanh nhã xinh đẹp kia, lại cứng cáp hữu lực, phảng phất như là hàn mai rét lạnh thấu xương, kiêu ngạo tỏa ra từ trong xương cốt, làm người khác không khỏi đối với chủ nhân của chữ viết sinh ra vài tia hảo cảm.
Nhưng mà nhìn nội dung bên trong, lại làm người ta buồn cười, hắn bỗng nhiên tưởng tượng ra một nữ tử tinh quái.
Mộ Dung Mặc Liên bỗng hơi có chút tò mò, liền hỏi quản sự công công: "Bạch hạc này được đưa tới từ đâu vậy?"
Hắn rất tò mò, trong cung này, ai mà không biết đây là sủng hạc của Thất hoàng tử, tất cả mọi người đều quy quy củ củ mà đưa nó về, chưa bao giờ lại xảy ra chuyện như vậy, hiện tại thế mà lại có nữ tử viết một tờ giấy khác rồi treo lên chân con Hạc.
Nàng thật sự không biết đây là sủng hạc của Thất hoàng tử? Hay là muốn lấy phương thức như vậy, để khiến cho Thất hoàng tử chú ý? Chuyện này đáng giá để suy nghĩ sâu xa.
"Bẩm Tứ điện hạ, theo lời của tiểu thái giám đưa lại, là do Mạt Dư cô nương ở trong viện tú nữ phân phó đưa lại ạ." Quản sự công công bẩm báo.
"A?" Khóe miệng Mộ Dung Mặc Liên nhẹ nhàng gợi lên, cười như hiểu rõ: "Là tú nữ bị lạc tuyển?"
"Bẩm Tứ điện hạ, đúng vậy ạ."
Nghe thấy câu trả lời, ý cười nơi khóe miệng Mộ Dung Mặc Liên càng thêm đậm, đáy mắt nồng đậm ý vị trào phúng. Hừ, thì ra là người ở ý sau*, nàng ta muốn lấy phương thức đặt biệt này để khiến cho thất đệ chú ý, thật là đáng tiếc cho người có chữ viết hàn mai thanh nhã xinh đẹp kia.
*Đây là nói nữ9 thuộc loại người ở vế sau~ Mà vế sau là j thì ở trên 👆👆 ấy, các nàng chắc cx biết ta đang nói ts cái vế j đúng ko?
Lúc này Mạt Dư cũng không biết, cô hoàn toàn chưa có làm ra hành động gì, thì đã bị Mộ Dung Mặc Liên thầm nhận định là kỹ nữ. Nếu cô biết, khẳng định sẽ siêu cấp hộc máu, mẹ nó, nhân gia thật sự chỉ là nhàm chán thôi được chứ! Không cần nghĩ cô đen tối đến như vậy chứ!
......
“Ồ? Tứ ca, sao ca lại ở chỗ này?”
Theo giọng nói nhìn lại, chỉ thấy một người đang nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên mái ngói lưu ly. Hắn mặc một thân trường bào màu trăng non, áo choàng thêu đôi hạc sải cánh giữa không trung, nhìn sinh động như thật. Khác với Mộ Dung Mặc Liên luôn tươi cười như tắm mình trong gió xuân, nụ cười của hắn là hoàn toàn phát ra từ sâu trong nội tâm, sáng ngời, trong trẻo, như vừa bước ra từ ánh mặt trời rực rỡ.
Hắn chính là Thất hoàng tử Mộ Dung Mặc Ngọc, một con người tiêu dao tự tại, luôn hướng tới loại sinh hoạt thải cúc đông li hạ*, vô dục vô cầu**.
*Thải cúc đông li hạ: hái cúc dưới giậu đông. Một câu thơ trích trong "Ẩm tửu" của nhà thơ Đào Tiềm. Đại ý không màng hư vinh, danh lợi, chỉ mong một cuộc sống bình dị, tiêu dao khoái hoạt.
-Trích tác phẩm:
飲酒
結廬在人境,
而無車馬喧。
問君何能爾,
心遠地自偏。
採菊東籬下,
悠然見南山。
山氣日夕佳,
飛鳥相與還。
此還有真意,
欲辨已忘言。
Ẩm tửu
Kết lư tại nhân cảnh,
Nhi vô xa mã huyên.
Vấn quân hà năng nhĩ?
Tâm viễn địa tự thiên.
Thái cúc đông ly hạ,
Du nhiên kiến nam sơn.
Sơn khí nhật tịch giai,
Phi điểu tương dữ hoàn...
Thử trung hữu chân ý,
Dục biện dĩ vong ngôn.
Dịch thơ:
Uống rượu kỳ 5
Nhà cỏ giữa nhân cảnh,
Không thấy ồn ngựa xe.
Hỏi ông: "Sao được vậy?"
Lòng xa, đất tự xa.
Hái cúc dưới giậu đông,
Thơ thới nhìn núi Nam.
Khí núi ánh chiều đẹp,
Chim bay về từng đàn.
Trong cảnh có thâm vị,
Muốn tả đã quên lời.
Bản dịch khác:
Cất nhà trong cảnh nhân gian
Ngựa xe chẳng vướng bụi trần vào đây
Hỏi ông sao được như vầy?
Tâm hồn cao viễn, đất này hẹp thôi
Rào đông hái cúc chiều nay
Xa trông thấy núi Nam ngay trước nhà
Đẹp thay sắc núi chiều tà
Đàn chim về tổ la đà cánh bay
Bao chân ý - cảnh sắc này
Muốn tìm ngôn ngữ giãi bày, lại quên.
**Vô dục vô cầu: không mong, không muốn, không có bất kì dục vọng nào đối với cuộc sống, sự vật, con người xung quanh.
Kỳ thực Mộ Dung Mặc Ngọc cũng có thể hồi cung từ cửa chính như bình thường, nhưng hắn chính là không thích quy củ đi cửa chính, mà càng thích tìm lối tắt hơn.
Sau khi nhảy xuống mặt đất, hắn thấy trong tay Mộ Dung Mặc Liên đang cầm một tờ giấy, có chút tò mò liền tiến lên: “Tứ ca, ca đang cầm thứ gì trong tay vậy?”
Mộ Dung Mặc Liên không nói gì, quản sự công công ở một bên liền mở miệng nói: “Bẩm điện hạ, đây là tờ giấy được gỡ từ trên chân tiểu Bạch xuống. Là người trong viện Tú nữ, Mạt Dư cô nương bảo tiểu thái giám đưa tiểu Bạch về.”
“Ra là vậy.”
Mộ Dung Mặc Ngọc không có bao nhiêu phản ứng đối với việc này. Dù sao trong vòng một ngày, tiểu Bạch bị ném đi rất nhiều lần, bị trục xuất trở về cũng rất nhiều, hắn đã sớm tập mãi thành thói quen.
Ngược lại, hắn đối với tờ giấy kia khá là hứng thú.
Thấy Mộ Dung Mặc Ngọc tò mò nhìn chằm chằm, Mộ Dung Mặc Liên liền đưa tờ giấy cho hắn.
“Phốc, ha ha.”
Nhìn thấy nội dung bên trong tờ giấy, Mộ Dung Mặc Ngọc không nhịn được cười ha hả, “Người này cũng thật biết đùa.”
Hắn ngẩng đầu, cười đến mắt cong cong, nhìn về phía quản sự công công: “Công công, ngươi vừa mới nói, là cô nương nào đưa lại đây? Mực cô nương?”
“Cái này……” Quản sự công công có chút xấu hổ cào đầu, “Nô tài cũng không rõ ràng lắm.”
Mộ Dung Mặc Liên ở một bên liền giải vây.
Hắn nhàn nhạt mở miệng, xuất khẩu thành thơ: “Thất đệ, phải là "Nhớ từng đem rượu phiếm Tương li, hoa nhài cầu biên phách quả vải mạt; tiệp dư đi từ sủng, lưu lại lâu chung không thấy dư, không phải mực*.”
*Nhớ từng đem rượu phiếm Tương li, hoa nhài cầu biên phách quả vải mạt; tiệp dư đi từ sủng, lưu lại lâu chung không thấy dư, không phải mực.
✔Đây là bản gốc của bài thơ, nếu nàng nào biết nghĩa thật thì hãy chỉ ta vs nhé><
Đối với lần tuyển tú này, Mộ Dung Mặc Liên ít nhiều vẫn biết một chút tình huống. Nghe nói Mạt Dư này là người rất có khả năng đạt được phong vị đứng đầu trong nhóm tú nữ, bởi vì diện mạo nàng ta hoàn toàn có thể so với tứ đại mỹ nhân. Chỉ tiếc, không biết vì sao, trước khi bước vào Tử Loan điện lại bị nhiễm một loại bệnh kỳ quái. Nghe nói là ngộ độc thức ăn, toàn thân mọc đầy mụn cóc. Cứ như vậy mà bị lạc tuyển.
Hiện tại xem ra, nàng ta đang muốn chọn một con đường khác.
Con ngươi Mộ Dung Mặc Liên hơi trầm xuống, trong lòng vô cùng tiếc nuối. Đợt tú nữ tiến cung này, hắn cũng đã sớm phái người xuống tay điều tra cặn kẽ mỗi vị tú nữ. Người tên Mạt Dư này, gia thế thấp, dung mạo lại cực kì tốt. Lấy cái tính sắc tâm của phụ hoàng hắn, nàng ta thật sự là quân cờ tốt để đào rỗng thân thể ông ta.
Đáng tiếc……
( "Có thể thấy được, người này tâm cơ thật sự rất thâm trầm~"*)
*Nguyên văn lời của tác giả~
“Tứ điện hạ không hổ là công tử đệ nhất kinh thành, quả thật là tài hoa xuất chúng, diệu bút sinh hoa. Nô tài thực cảm thấy hổ thẹn không bằng.” Quản sự công công ở một bên vuốt mông ngựa, còn gãi đúng chỗ ngứa.
Khóe môi Mộ Dung Mặc Liên nhàn nhạt cong lên.
“A, thì ra là Mạt Dư cô nương.”
Mộ Dung Mặc Ngọc nháy mắt bừng tỉnh, sau đó lầu bầu nói: “Nghe xem, tên của chúng ta còn có chút tương tự. Một người là Mạt Dư, một người là Mặc Ngọc. Quả thật là một loại duyên phận.”
Kết quả là, hắn để lại một câu: “Tứ ca, ta phải quay về thư phòng viết hồi âm đây.” Rồi tiêu sái rời đi.
Ở phía sau, lông mày Mộ Dung Mặc Liên hung hăng nhăn lại.
……
Cả buổi chiều, Mạt Dư đều ngồi trong viện chờ đợi. Chỉ tiếc, chờ đến thời điểm mặt trời ngả về tây, rồi đến khi màn đêm buông xuống, cho đến thời khắc ngàn vạn ngôi sao đã phủ kín bầu trời… Mạt Dư cũng không nhìn thấy thân ảnh màu trắng kia.
Ban đêm, Mạt Dư nằm ở trên giường ngắm nhìn bầu trời lộng lẫy tinh quang bên ngoài cửa sổ, có chút vô lực chửi thầm. Chẳng lẽ là bạch hạc này lại lạc đường rồi?
Hôm sau, giọt sương sáng sớm còn chưa kịp tan đi, mặt trời đã từ từ mọc lên. Xung quanh vô cùng yên tĩnh. Mạt Dư nằm ở trên giường mơ mơ màng màng nghe được vài tiếng hạc kêu.
Hạc kêu?
Tựa hồ nghĩ tới cái gì, Mạt Dư giật mình nhảy xuống từ trên giường, tùy tiện phủ thêm một kiện áo mỏng liền đi ra ngoài.
Ra đến vườn, quả nhiên nhìn thấy con hạc trắng toác ngày hôm qua. Bạch hạc ngốc nghếch trên mặt vẫn còn mê mang, đang lững thững dạo bước chân trong vườn.
Không biết vì sao, giờ khắc này Mạt Dư đột nhiên cảm thấy vô cùng kích động. Cuộc sống ở đây quá mức nhàm chán, tù túng, rốt cuộc cũng có một tia lạc thú cho cô. Hắc hắc, đây chính là thứ mà người ta nói trong truyền thuyết —— hạc truyền thư!
Kể từ lúc này, hai người Mạt Dư cùng Mộ Dung Mặc Ngọc chính thức bắt đầu thư từ qua lại bằng đường hạc bay.
Bạch hạc vừa mới bắt đầu vẫn còn mơ hồ, ngớ ngẩn, đến cuối cùng đã tập thành thói quen đối với tuyến bay cố định giữa Cung hoàng tử và viện Tú nữ, chưa một lần nào lạc đường.
Mạt Dư biết được Mộ Dung Mặc Ngọc đang chuẩn bị cho ngày Thất Tịch, cô liền đưa ra cho hắn rất nhiều kiến nghị.
Hai người nói chuyện vô cùng hợp phách, từ trời nam đất bắc nói đến chân trời góc biển, lại từ mây bay hạc lượn nói đến hoa nở hoa tàn……
Thời gian nhanh chóng trôi đi, chớp mắt đã qua nửa tháng.
Mụn cóc trên người Mạt Dư đã hết. Bắt đầu từ ngày mai, cô phải trải qua cuộc sống của một cung nữ.
=======
#Ấn ngôi sao><và comment ủng hộ nhé~
Beta:Minh Nguyệt,Tề Tuyết Đồng
[TG2] Chương 18: Công lược hoàng tử tiêu dao ( 4)
.........
"Được."
Mộ Dung Mặc Liên ôn hòa nói, sau đó liền nhận lấy bạch hạc, gỡ tờ giấy trên chân nó xuống.
Mở ra, thứ đầu tiên đập vào ánh mắt chính là một hàng chữ viết thanh nhã xinh đẹp, hàng chữ thanh nhã xinh đẹp kia, lại cứng cáp hữu lực, phảng phất như là hàn mai rét lạnh thấu xương, kiêu ngạo tỏa ra từ trong xương cốt, làm người khác không khỏi đối với chủ nhân của chữ viết sinh ra vài tia hảo cảm.
Nhưng mà nhìn nội dung bên trong, lại làm người ta buồn cười, hắn bỗng nhiên tưởng tượng ra một nữ tử tinh quái.
Mộ Dung Mặc Liên bỗng hơi có chút tò mò, liền hỏi quản sự công công: "Bạch hạc này được đưa tới từ đâu vậy?"
Hắn rất tò mò, trong cung này, ai mà không biết đây là sủng hạc của Thất hoàng tử, tất cả mọi người đều quy quy củ củ mà đưa nó về, chưa bao giờ lại xảy ra chuyện như vậy, hiện tại thế mà lại có nữ tử viết một tờ giấy khác rồi treo lên chân con Hạc.
Nàng thật sự không biết đây là sủng hạc của Thất hoàng tử? Hay là muốn lấy phương thức như vậy, để khiến cho Thất hoàng tử chú ý? Chuyện này đáng giá để suy nghĩ sâu xa.
"Bẩm Tứ điện hạ, theo lời của tiểu thái giám đưa lại, là do Mạt Dư cô nương ở trong viện tú nữ phân phó đưa lại ạ." Quản sự công công bẩm báo.
"A?" Khóe miệng Mộ Dung Mặc Liên nhẹ nhàng gợi lên, cười như hiểu rõ: "Là tú nữ bị lạc tuyển?"
"Bẩm Tứ điện hạ, đúng vậy ạ."
Nghe thấy câu trả lời, ý cười nơi khóe miệng Mộ Dung Mặc Liên càng thêm đậm, đáy mắt nồng đậm ý vị trào phúng. Hừ, thì ra là người ở ý sau*, nàng ta muốn lấy phương thức đặt biệt này để khiến cho thất đệ chú ý, thật là đáng tiếc cho người có chữ viết hàn mai thanh nhã xinh đẹp kia.
*Đây là nói nữ9 thuộc loại người ở vế sau~ Mà vế sau là j thì ở trên 👆👆 ấy, các nàng chắc cx biết ta đang nói ts cái vế j đúng ko?
Lúc này Mạt Dư cũng không biết, cô hoàn toàn chưa có làm ra hành động gì, thì đã bị Mộ Dung Mặc Liên thầm nhận định là kỹ nữ. Nếu cô biết, khẳng định sẽ siêu cấp hộc máu, mẹ nó, nhân gia thật sự chỉ là nhàm chán thôi được chứ! Không cần nghĩ cô đen tối đến như vậy chứ!
......
“Ồ? Tứ ca, sao ca lại ở chỗ này?”
Theo giọng nói nhìn lại, chỉ thấy một người đang nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên mái ngói lưu ly. Hắn mặc một thân trường bào màu trăng non, áo choàng thêu đôi hạc sải cánh giữa không trung, nhìn sinh động như thật. Khác với Mộ Dung Mặc Liên luôn tươi cười như tắm mình trong gió xuân, nụ cười của hắn là hoàn toàn phát ra từ sâu trong nội tâm, sáng ngời, trong trẻo, như vừa bước ra từ ánh mặt trời rực rỡ.
Hắn chính là Thất hoàng tử Mộ Dung Mặc Ngọc, một con người tiêu dao tự tại, luôn hướng tới loại sinh hoạt thải cúc đông li hạ*, vô dục vô cầu**.
*Thải cúc đông li hạ: hái cúc dưới giậu đông. Một câu thơ trích trong "Ẩm tửu" của nhà thơ Đào Tiềm. Đại ý không màng hư vinh, danh lợi, chỉ mong một cuộc sống bình dị, tiêu dao khoái hoạt.
-Trích tác phẩm:
飲酒
結廬在人境,
而無車馬喧。
問君何能爾,
心遠地自偏。
採菊東籬下,
悠然見南山。
山氣日夕佳,
飛鳥相與還。
此還有真意,
欲辨已忘言。
Ẩm tửu
Kết lư tại nhân cảnh,
Nhi vô xa mã huyên.
Vấn quân hà năng nhĩ?
Tâm viễn địa tự thiên.
Thái cúc đông ly hạ,
Du nhiên kiến nam sơn.
Sơn khí nhật tịch giai,
Phi điểu tương dữ hoàn...
Thử trung hữu chân ý,
Dục biện dĩ vong ngôn.
Dịch thơ:
Uống rượu kỳ 5
Nhà cỏ giữa nhân cảnh,
Không thấy ồn ngựa xe.
Hỏi ông: "Sao được vậy?"
Lòng xa, đất tự xa.
Hái cúc dưới giậu đông,
Thơ thới nhìn núi Nam.
Khí núi ánh chiều đẹp,
Chim bay về từng đàn.
Trong cảnh có thâm vị,
Muốn tả đã quên lời.
Bản dịch khác:
Cất nhà trong cảnh nhân gian
Ngựa xe chẳng vướng bụi trần vào đây
Hỏi ông sao được như vầy?
Tâm hồn cao viễn, đất này hẹp thôi
Rào đông hái cúc chiều nay
Xa trông thấy núi Nam ngay trước nhà
Đẹp thay sắc núi chiều tà
Đàn chim về tổ la đà cánh bay
Bao chân ý - cảnh sắc này
Muốn tìm ngôn ngữ giãi bày, lại quên.
**Vô dục vô cầu: không mong, không muốn, không có bất kì dục vọng nào đối với cuộc sống, sự vật, con người xung quanh.
Kỳ thực Mộ Dung Mặc Ngọc cũng có thể hồi cung từ cửa chính như bình thường, nhưng hắn chính là không thích quy củ đi cửa chính, mà càng thích tìm lối tắt hơn.
Sau khi nhảy xuống mặt đất, hắn thấy trong tay Mộ Dung Mặc Liên đang cầm một tờ giấy, có chút tò mò liền tiến lên: “Tứ ca, ca đang cầm thứ gì trong tay vậy?”
Mộ Dung Mặc Liên không nói gì, quản sự công công ở một bên liền mở miệng nói: “Bẩm điện hạ, đây là tờ giấy được gỡ từ trên chân tiểu Bạch xuống. Là người trong viện Tú nữ, Mạt Dư cô nương bảo tiểu thái giám đưa tiểu Bạch về.”
“Ra là vậy.”
Mộ Dung Mặc Ngọc không có bao nhiêu phản ứng đối với việc này. Dù sao trong vòng một ngày, tiểu Bạch bị ném đi rất nhiều lần, bị trục xuất trở về cũng rất nhiều, hắn đã sớm tập mãi thành thói quen.
Ngược lại, hắn đối với tờ giấy kia khá là hứng thú.
Thấy Mộ Dung Mặc Ngọc tò mò nhìn chằm chằm, Mộ Dung Mặc Liên liền đưa tờ giấy cho hắn.
“Phốc, ha ha.”
Nhìn thấy nội dung bên trong tờ giấy, Mộ Dung Mặc Ngọc không nhịn được cười ha hả, “Người này cũng thật biết đùa.”
Hắn ngẩng đầu, cười đến mắt cong cong, nhìn về phía quản sự công công: “Công công, ngươi vừa mới nói, là cô nương nào đưa lại đây? Mực cô nương?”
“Cái này……” Quản sự công công có chút xấu hổ cào đầu, “Nô tài cũng không rõ ràng lắm.”
Mộ Dung Mặc Liên ở một bên liền giải vây.
Hắn nhàn nhạt mở miệng, xuất khẩu thành thơ: “Thất đệ, phải là "Nhớ từng đem rượu phiếm Tương li, hoa nhài cầu biên phách quả vải mạt; tiệp dư đi từ sủng, lưu lại lâu chung không thấy dư, không phải mực*.”
*Nhớ từng đem rượu phiếm Tương li, hoa nhài cầu biên phách quả vải mạt; tiệp dư đi từ sủng, lưu lại lâu chung không thấy dư, không phải mực.
✔Đây là bản gốc của bài thơ, nếu nàng nào biết nghĩa thật thì hãy chỉ ta vs nhé><
Đối với lần tuyển tú này, Mộ Dung Mặc Liên ít nhiều vẫn biết một chút tình huống. Nghe nói Mạt Dư này là người rất có khả năng đạt được phong vị đứng đầu trong nhóm tú nữ, bởi vì diện mạo nàng ta hoàn toàn có thể so với tứ đại mỹ nhân. Chỉ tiếc, không biết vì sao, trước khi bước vào Tử Loan điện lại bị nhiễm một loại bệnh kỳ quái. Nghe nói là ngộ độc thức ăn, toàn thân mọc đầy mụn cóc. Cứ như vậy mà bị lạc tuyển.
Hiện tại xem ra, nàng ta đang muốn chọn một con đường khác.
Con ngươi Mộ Dung Mặc Liên hơi trầm xuống, trong lòng vô cùng tiếc nuối. Đợt tú nữ tiến cung này, hắn cũng đã sớm phái người xuống tay điều tra cặn kẽ mỗi vị tú nữ. Người tên Mạt Dư này, gia thế thấp, dung mạo lại cực kì tốt. Lấy cái tính sắc tâm của phụ hoàng hắn, nàng ta thật sự là quân cờ tốt để đào rỗng thân thể ông ta.
Đáng tiếc……
( "Có thể thấy được, người này tâm cơ thật sự rất thâm trầm~"*)
*Nguyên văn lời của tác giả~
“Tứ điện hạ không hổ là công tử đệ nhất kinh thành, quả thật là tài hoa xuất chúng, diệu bút sinh hoa. Nô tài thực cảm thấy hổ thẹn không bằng.” Quản sự công công ở một bên vuốt mông ngựa, còn gãi đúng chỗ ngứa.
Khóe môi Mộ Dung Mặc Liên nhàn nhạt cong lên.
“A, thì ra là Mạt Dư cô nương.”
Mộ Dung Mặc Ngọc nháy mắt bừng tỉnh, sau đó lầu bầu nói: “Nghe xem, tên của chúng ta còn có chút tương tự. Một người là Mạt Dư, một người là Mặc Ngọc. Quả thật là một loại duyên phận.”
Kết quả là, hắn để lại một câu: “Tứ ca, ta phải quay về thư phòng viết hồi âm đây.” Rồi tiêu sái rời đi.
Ở phía sau, lông mày Mộ Dung Mặc Liên hung hăng nhăn lại.
……
Cả buổi chiều, Mạt Dư đều ngồi trong viện chờ đợi. Chỉ tiếc, chờ đến thời điểm mặt trời ngả về tây, rồi đến khi màn đêm buông xuống, cho đến thời khắc ngàn vạn ngôi sao đã phủ kín bầu trời… Mạt Dư cũng không nhìn thấy thân ảnh màu trắng kia.
Ban đêm, Mạt Dư nằm ở trên giường ngắm nhìn bầu trời lộng lẫy tinh quang bên ngoài cửa sổ, có chút vô lực chửi thầm. Chẳng lẽ là bạch hạc này lại lạc đường rồi?
Hôm sau, giọt sương sáng sớm còn chưa kịp tan đi, mặt trời đã từ từ mọc lên. Xung quanh vô cùng yên tĩnh. Mạt Dư nằm ở trên giường mơ mơ màng màng nghe được vài tiếng hạc kêu.
Hạc kêu?
Tựa hồ nghĩ tới cái gì, Mạt Dư giật mình nhảy xuống từ trên giường, tùy tiện phủ thêm một kiện áo mỏng liền đi ra ngoài.
Ra đến vườn, quả nhiên nhìn thấy con hạc trắng toác ngày hôm qua. Bạch hạc ngốc nghếch trên mặt vẫn còn mê mang, đang lững thững dạo bước chân trong vườn.
Không biết vì sao, giờ khắc này Mạt Dư đột nhiên cảm thấy vô cùng kích động. Cuộc sống ở đây quá mức nhàm chán, tù túng, rốt cuộc cũng có một tia lạc thú cho cô. Hắc hắc, đây chính là thứ mà người ta nói trong truyền thuyết —— hạc truyền thư!
Kể từ lúc này, hai người Mạt Dư cùng Mộ Dung Mặc Ngọc chính thức bắt đầu thư từ qua lại bằng đường hạc bay.
Bạch hạc vừa mới bắt đầu vẫn còn mơ hồ, ngớ ngẩn, đến cuối cùng đã tập thành thói quen đối với tuyến bay cố định giữa Cung hoàng tử và viện Tú nữ, chưa một lần nào lạc đường.
Mạt Dư biết được Mộ Dung Mặc Ngọc đang chuẩn bị cho ngày Thất Tịch, cô liền đưa ra cho hắn rất nhiều kiến nghị.
Hai người nói chuyện vô cùng hợp phách, từ trời nam đất bắc nói đến chân trời góc biển, lại từ mây bay hạc lượn nói đến hoa nở hoa tàn……
Thời gian nhanh chóng trôi đi, chớp mắt đã qua nửa tháng.
Mụn cóc trên người Mạt Dư đã hết. Bắt đầu từ ngày mai, cô phải trải qua cuộc sống của một cung nữ.
=======
#Ấn ngôi sao><và comment ủng hộ nhé~
Danh sách chương