Nhược Nhất vui sướng chạy về phía Huân Trì, đưa quả mình đang cầm cho hắn:
“Ăn đi, ăn đi, đồng cam cộng khổ sao có thể thiếu ngươi được, ăn đi rồi chúng ta sẽ đưa Thương Tiêu ra khỏi nơi quỷ quái này”.
Huân Trì sững người, sau đó nhìn quả xanh trên tay Nhược Nhất, dở khóc dở cười nhận lấy, hắn cắn một miếng, nuốt xuống rất phong độ rồi nói: “Mấy ngày hôm nay hai người toàn ăn cái này sao?”.
“Chỉ một mình ta ăn, Tiêu hồ ly…”. Ánh mắt Nhược Nhất u ám, “Nếu bây giờ chàng có thể mở miệng là ta đã vui rồi”.
Nghe ra nỗi chua xót trong lời nói của Nhược Nhất, Huân Trì cau mày: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”.
Nhược Nhất cười khổ: “Ngươi đi theo ta sẽ biết ngay thôi”. Cô vừa nói vừa dẫn Huân Trì đi về căn nhà lá, hỏi hắn: “Bức tường gió bên ngoài vẫn còn, tuy sức gió giảm đi không ít, nhưng con thuyền ấy chắc chắn là không thể chống chọi nổi, ngươi vào đây bằng cách nào?”.
Huân Trì mỉm cười lắc đầu: “Ta là trái tim của Mộc thần Câu Mang, thân mang thần lực, ta sẽ có cách”. Tuy Huân Trì nói như vậy, nhưng Nhược Nhất thoáng nhìn thấy mu bàn tay bị gió quất trầy xước của hắn đang được giấu trong ống tay áo rộng.
Ngay cả Thương Tiêu giờ đã là thiên ma mà cũng bị tường gió quất cho trầy xước da thịt, cho dù nó đã suy yếu rất nhiều thì cũng Huân Trì cũng không thể xông vào dễ dàng được…
Nhất thời Nhược Nhất không phân biệt được cảm giác trong lòng mình là gì. Cô dừng bước, chăm chăm nhìn Huân Trì: “Huân Trì, nếu có một ngày Nhan Nhược Nhất hoặc Thương Tiêu có lỗi với ngươi, ngươi có thể lấy tính mạng người đó”.
Nhược Nhất nói lời này rất kiên quyết để bày tỏ sự cảm kích, nhưng cô không ngờ câu nói này vô hình trung chia tách Huân Trì với cô và Thương Tiêu. Cô và Thương Tiêu ở trong, là một, còn Huân Trì ở ngoài. Huân Trì vỗ đầu Nhược Nhất, khẽ cười, không nói gì.
Khi họ quay về, Thương Tiêu vẫn ngồi bên mép giường trong tư thế cũ. Nhược Nhất mỉm cười ngượng ngùng với Huân Trì: “Nếu nói đây là bộ dạng khi chàng nhập ma, vậy thì thiên ma là thứ dễ đối phó nhất trong thiên hạ”.
Huân Trì chớp mắt nhìn Thương Tiêu chằm chằm.
Nhược Nhất thầm nghĩ trong lòng, lúc này mới sực nhớ, đây có lẽ là lần đầu tiên Huân Trì gặp Thương Tiêu. Khi ở trong tòa thành hư ảo Thương Tiêu đã nhìn thấy Huân Trì của hai trăm năm trước trong ký ức của Nhược Nhất, nhưng chưa hề nói chuyện với hắn; còn Huân Trì, có lẽ chỉ biết đến Thương Tiêu qua đôi câu miêu tả của Nhược Nhất. Chả trách lúc này Huân Trì lại tò mò quan sát với nét mặt như trẻ con như vậy.
“Ưm, chàng chính là Tiêu hồ ly, thế nào? Giống với những gì thường ngày ta miêu tả với ngươi chứ?”.
Huân Trì lại cười nói: “Ta đã gặp hắn”.
“Gì cơ!”. Lần này tới lượt Nhược Nhất kinh ngạc.
Từ khi được sinh ra, Huân Trì luôn ở trong Không Tang sơn, biết về sự vật bên ngoài hoàn toàn chỉ dựa vào mấy tiểu yêu thỉnh thoảng gặp thời cơ ra ngoài, mang về cho hắn vài cuốn sách. Trong hai trăm năm Nhược Nhất bỏ đi hắn bị chôn trên U Đô sơn. Còn Thương Tiêu từ nhỏ học phép thuật trên U Đô, về sau tuy chinh chiến khắp nơi nhưng chưa tới Không Tang một lần nào, hai trăm năm này Thương Tiêu bị phong ấn. Vậy thì Huân Trì gặp Thương Tiêu ở đâu được chứ? Thấy ánh mắt dò hỏi của Nhược Nhất, Huân Trì lắc đầu, cười bí hiểm: “Ta không thể nói được”. Hắn đi tới bắt mạch cho Thương Tiêu, rồi cau mày nói: “Hắn như thế này từ khi nào?”.
Nhược Nhất nghĩ một lúc rồi nói: “Khi ta vừa gặp chàng, ma khí lan tràn khắp nơi, chàng còn định giết chết ta, về sau… Khi ấy trên đảo còn có một người khác, người đó muốn giết Thương Tiêu. Tiêu hồ ly nhất thời không để ý nên bị đâm một kiếm và ngất đi, khi tỉnh lại thì chàng thành thế này”.
Huân Trì không quan tâm tới điều gì khác, chuyên tâm hỏi vấn đề này: “Chỉ chịu một kiếm thôi sao?”.
Nhược Nhất thở dài, giơ tay phải lên: “Ta đỡ thay chàng”.
Huân Trì suy nghĩ một lát liền hiểu rõ cảnh tượng lúc ấy, hắn im lặng rồi lại chẩn mạch cho Thương Tiêu, hỏi: “Hắn chỉ có phản ứng với máu của cô thôi sao?”.
Nhược Nhất gật đầu. Huân Trì im lặng một lúc, sau đó cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm, đến khi Thương Tiêu tỉnh lại, có lẽ hắn sẽ trở thành vị thần đầu tiên của Cửu Châu sau thời đại thần diệt”.
Không khí tĩnh lặng rất lâu, cuối cùng Nhược Nhất cũng hiểu được ý nghĩa câu nói của Huân Trì.
“Thần… cái gì!”. Nhược Nhất ngạc nhiên, “Thần?”. Sinh vật chỉ xuất hiện trong truyền thuyết viễn cổ!
Huân Trì gật đầu, thản nhiên nói: “Với tu vi hiện nay của Thương Tiêu, chắc chắn hắn đang độ kiếp cuối cùng, kiếp cuối cùng này có lẽ là ma khí trong cơ thể, hắn sẽ phải tự đấu tranh với ma khí trong cơ thể. Nếu thất bại, hắn sẽ rơi vào ma đạo; nếu thắng thì tự nhiên sẽ phi thăng thành thần. Nhược Nhất, máu của thần lực thượng cổ trên người cô nương đã giúp Thương Tiêu nhanh chóng chiến thắng ma khí trong cơ thể. Nhưng cũng chính vì vậy nên bây giờ Thương Tiêu biến thành thế này”.
Đầu Nhược Nhất đặc quánh, cô nhìn Huân Trì, lắc đầu tỏ ý không hiểu. Huân Trì nói: “Máu của cô giống như một liều thuốc mạnh trợ giúp hắn, đồng thời cũng khiến hắn phải trả cái giá tương ứng. Thương Tiêu phải tập trung nhiều tinh thần hơn để dẫn dụ vị thuốc này và phát huy hiệu quả của nó, vì thế trông Thương Tiêu mới giống như mất hết thần trí. Còn chuyện hắn khát máu của cô, có lẽ chỉ là nhu cầu sinh lý bản năng, dù thuốc có mạnh thế nào thì nếu chỉ dùng một liều cũng không thể chữa khỏi bệnh được”.
Lúc này Nhược Nhất mới hiểu đôi chút. Cô ngây người nhìn Thương Tiêu, hỏi: “Làm thần là sẽ không còn khát vọng và ham muốn nữa sao?”.
Huân Trì gật đầu: “Điều đó là đương nhiên”.
“Thần lúc nào cũng ở ngôi cao, khiến người ta không thể chạm vào sao?”.
“Có lẽ là vậy”.
“Sẽ quên hết quá khứ, từ đó tiêu dao thiên hạ nhưng cô đơn một mình sao?”.
Huân Trì khẽ thở dài: “Nhược Nhất, ta không biết Thương Tiêu sau khi phi thăng thành thần sẽ như thế nào. Nhưng Cửu Châu bây giờ rất cần một vị thần lạnh lùng, vô dục vô tình để làm trong sạch ma khí trong thiên hạ, chứ không cần một Thương Tiêu trong mắt chỉ có Nhan Nhược Nhất”.
***
Tối hôm ấy, Nhược Nhất không ngủ được. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng tình yêu của mình sẽ có ngày liên lụy tới muôn dân trong thiên hạ, liên quan tới sự diệt vong của Cửu Châu. Người Nhược Nhất thích, đúng rồi, đứng trước muôn dân, người mà cô thích chính là một anh hùng.
Nỗi bi ai của một nữ nhân yêu người anh hùng. Nhược Nhất mỉm cười tự giễu, cô nằm trên giường, cả đêm không ngủ.
Ngày hôm sau, trời vẫn chưa sáng rõ, Nhược Nhất nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ chậm rãi bước ra sân. Lúc đầu cô nghĩ người đó là Huân Trì nên không bận tâm lắm, nhưng nghe kỹ tiếng bước chân này, rõ ràng là có chút vụng về và lảo đảo, rõ ràng không phải là tiếng bước chân của Huân Trì!
Nhược Nhất lật chăn, vội vàng chạy ra ngoài với đôi chân trần. Khoảnh khắc mở cửa vừa hay cô nhìn thấy một hình bóng màu trắng đi trên con đường nhỏ rợp bóng cây ở phía trước rồi biến mất. Cô cũng không kịp đáp lời Huân Trì lúc này đang dụi mắt bước ra hỏi: “Sao vậy?”.
Nhược Nhất đi chân đất đuổi theo hình bóng ấy, trong lòng như có tiếng sấm rền, hết lần này đến lần khác vang lên câu nói: “Thương Tiêu tỉnh rồi, tỉnh với thân phận một vị thần”. Nhược Nhất cứ thế chạy, không thèm quan tâm xem mình đã chạy đến đâu. Tới lúc cô sực tỉnh thì xung quanh đã là một rừng cây đầy hoa xa lạ.
Ở trên hòn đảo nhỏ này nhiều ngày như vậy, ngày nào Nhược Nhất cũng ra ngoài tìm thức ăn nhưng chưa bao giờ cô tới đây. Cô đang hoài nghi trong lòng, bỗng một làn gió du dương phía trước lướt qua vành tai, mang theo cái lạnh lẽo cô độc của sự tỉnh ngộ tuyệt đối khiến cô run run.
Cô bất giác chầm chậm đi lên phía trước, dạo bước vào tận sâu trong rừng hoa. Loài hoa ở đây Nhược Nhất chưa bao giờ nhìn thấy, cho dù là khi cô ở Cửu Châu. Cánh hoa lấp lánh ánh sáng, như nhung như sương, hư hư ảo ảo, rừng hoa trải rộng khiến người ta cảm thấy như mình ở chốn bồng lai.
Thương Tiêu lặng lẽ đứng giữa rừng hoa hư ảo giống như chốn bồng lai tiên cảnh này. Sắc mặt hắn trang nghiêm như thần Phật, chỉ để người ta chiêm ngưỡng, thờ cúng. Hắn xòe lòng bàn tay, xung quanh liền nổi gió nhẹ. Bức tường gió xoay chuyển quanh hòn đảo dần thu nhỏ trong lòng bàn tay của Thương Tiêu, cuối cùng trận cuồng phong nổi lên thổi tung hoa cỏ dưới đất.
Mái tóc màu bạc của Thương Tiêu cùng những đóa hoa màu trắng đẹp tựa nhung bay khắp trời hòa quyện vào nhau thành một bức tranh vô cùng đẹp. Như thể trong chớp mắt, Thương Tiêu sẽ biến mất cùng với những cánh hoa ấy. Nhược Nhất im lặng đứng nhìn hình bóng hắn.
Trong mắt Nhược Nhất, Thương Tiêu rất đẹp, nhưng chưa bao giờ cô thấy hắn đẹp tới mức xa vời như lúc này. Cho dù họ từng bị hai thế giới ngăn cách, cho dù giữa họ từng có nhiều hiểu nhầm, cho dù họ bị chia cách hết lần này đến lần khác… Trước đây, cho dù cách xa Thương Tiêu thế nào, Nhược Nhất cũng không cảm thấy xa như lúc này.
Bởi vì trước đây, trong mắt Thương Tiêu có Nhược Nhất.
Sau khi gió yên sóng lặng, người tạo ra cảnh tượng tuyệt đẹp ấy thu tay lại, nhẹ nhàng quay đầu nhìn Nhược Nhất.
Đôi mắt màu tím vô cùng trong trẻo.
Nhược Nhất không hề lạ lẫm với ánh mắt này, bởi vì ánh mắt của Huân Trì cũng như thế, ánh mắt mang theo sự lạnh lùng và sự thanh khiết của đấng thần minh. Chỉ là, trong mắt Huân Trì là sự thuần khiết và trong sáng giống như đứa trẻ chưa bao giờ bị nhiễm thế tục; còn trong mắt Thương Tiêu lại là sự sáng suốt lắng đọng sau khi đã trải qua sóng gió bể dâu.
“Song sinh ấn, ta giải giúp nàng nhé”. Đây là câu đầu tiên Thương Tiêu nói với Nhược Nhất từ khi trùng phùng.
Trong ba năm qua, Nhược Nhất vô số lần nằm mơ, vô số lần thất thần suy nghĩ, nghĩ ra rất nhiều cảnh tượng khi cô và Thương Tiêu gặp lại: Có khi là trên U Đô sơn, cô xông vào đại điện mà Thương Tiêu đang nghị sự; có thể là ở dưới Không Tang sơn, cô được một người không kìm được nhớ nhung là Thương Tiêu tìm về; có thể là trên một con đường nhỏ nào đó mà cô không biết tên diễn ra cuộc gặp đầy duyên phận giống như hoàng tử và công chúa. Nhưng chưa bao giờ Nhược Nhất nghĩ đến cảnh tượng như thế này.
“Không cần”, Nhược Nhất kiên quyết lắc đầu.
Thương Tiêu im lặng một lúc, cởi miếng ngọc bội khắc dòng chữ “mỳ suông” luôn đeo trên người ra, cẩn thận đặt xuống đất và nói: “Vậy thì, khi nào lòng đã chết hãy đến tìm ta”.
Nhược Nhất chỉ thấy sống mũi cay cay, lòng lạnh giá tới đau thắt từng cơn. Cô hít một hơi thật sâu và nói: “Đó là món quà ta tặng chàng, ta không bảo chàng trả thì chàng không được trả”.
Thương Tiêu im lặng một lúc, cúi đầu nói: “Ta đã không thể nấu mỳ suông cho nàng ăn được nữa, hãy chuyển cho người khác đi, Nhan Nhược Nhất, Thương Tiêu phụ nàng”.
Thương Tiêu quay người đi, Nhược Nhất cuối cùng không kìm được chạy lên trước, định kéo tay áo Thương Tiêu nhưng không ngờ cô bị kết giới của hắn đánh bật lại.
Sợi dây nhẫn nại trong lòng Nhược Nhất cuối cùng đã đứt, cô thi triển phép thuật, trong lúc tình thế cấp bách cũng lảo đảo bay lên, đuổi theo Thương Tiêu và gọi: “Chàng muốn diệt trừ yêu ma bảo vệ thiên đạo, ta có thể giúp chàng; chàng muốn bảo vệ chúng sinh, ta cũng có thể giúp chàng; chàng có thể làm một vị thần hoàn mỹ; chàng có thể không phải là Thương Tiêu trước đây… Nhưng… nhưng…”.
Nhược Nhất cắn răng cố gắng hết sức lao lên phía trước, cuối cùng chắn trước mặt Thương Tiêu. Cô dang hai tay như ngăn cản, càng như muốn ôm Thương Tiêu vào lòng. “Thương Tiêu, chàng không thể phụ ta”. Ánh mắt Nhược Nhất dịu xuống, nước mắt lưng tròng, tuôn lệ. “Chàng đừng phụ Nhan Nhược Nhất”. Câu nói này đã có ý cầu xin.
Đôi mắt màu tím của Thương Tiêu hơi lóe sáng, hắn cụp mắt, dấu ấn nhập ma ở ấn đường lúc này đã biến thành màu sáng bạc, là thần ấn.
Thần, quả dục, vô tình.
“Ăn đi, ăn đi, đồng cam cộng khổ sao có thể thiếu ngươi được, ăn đi rồi chúng ta sẽ đưa Thương Tiêu ra khỏi nơi quỷ quái này”.
Huân Trì sững người, sau đó nhìn quả xanh trên tay Nhược Nhất, dở khóc dở cười nhận lấy, hắn cắn một miếng, nuốt xuống rất phong độ rồi nói: “Mấy ngày hôm nay hai người toàn ăn cái này sao?”.
“Chỉ một mình ta ăn, Tiêu hồ ly…”. Ánh mắt Nhược Nhất u ám, “Nếu bây giờ chàng có thể mở miệng là ta đã vui rồi”.
Nghe ra nỗi chua xót trong lời nói của Nhược Nhất, Huân Trì cau mày: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”.
Nhược Nhất cười khổ: “Ngươi đi theo ta sẽ biết ngay thôi”. Cô vừa nói vừa dẫn Huân Trì đi về căn nhà lá, hỏi hắn: “Bức tường gió bên ngoài vẫn còn, tuy sức gió giảm đi không ít, nhưng con thuyền ấy chắc chắn là không thể chống chọi nổi, ngươi vào đây bằng cách nào?”.
Huân Trì mỉm cười lắc đầu: “Ta là trái tim của Mộc thần Câu Mang, thân mang thần lực, ta sẽ có cách”. Tuy Huân Trì nói như vậy, nhưng Nhược Nhất thoáng nhìn thấy mu bàn tay bị gió quất trầy xước của hắn đang được giấu trong ống tay áo rộng.
Ngay cả Thương Tiêu giờ đã là thiên ma mà cũng bị tường gió quất cho trầy xước da thịt, cho dù nó đã suy yếu rất nhiều thì cũng Huân Trì cũng không thể xông vào dễ dàng được…
Nhất thời Nhược Nhất không phân biệt được cảm giác trong lòng mình là gì. Cô dừng bước, chăm chăm nhìn Huân Trì: “Huân Trì, nếu có một ngày Nhan Nhược Nhất hoặc Thương Tiêu có lỗi với ngươi, ngươi có thể lấy tính mạng người đó”.
Nhược Nhất nói lời này rất kiên quyết để bày tỏ sự cảm kích, nhưng cô không ngờ câu nói này vô hình trung chia tách Huân Trì với cô và Thương Tiêu. Cô và Thương Tiêu ở trong, là một, còn Huân Trì ở ngoài. Huân Trì vỗ đầu Nhược Nhất, khẽ cười, không nói gì.
Khi họ quay về, Thương Tiêu vẫn ngồi bên mép giường trong tư thế cũ. Nhược Nhất mỉm cười ngượng ngùng với Huân Trì: “Nếu nói đây là bộ dạng khi chàng nhập ma, vậy thì thiên ma là thứ dễ đối phó nhất trong thiên hạ”.
Huân Trì chớp mắt nhìn Thương Tiêu chằm chằm.
Nhược Nhất thầm nghĩ trong lòng, lúc này mới sực nhớ, đây có lẽ là lần đầu tiên Huân Trì gặp Thương Tiêu. Khi ở trong tòa thành hư ảo Thương Tiêu đã nhìn thấy Huân Trì của hai trăm năm trước trong ký ức của Nhược Nhất, nhưng chưa hề nói chuyện với hắn; còn Huân Trì, có lẽ chỉ biết đến Thương Tiêu qua đôi câu miêu tả của Nhược Nhất. Chả trách lúc này Huân Trì lại tò mò quan sát với nét mặt như trẻ con như vậy.
“Ưm, chàng chính là Tiêu hồ ly, thế nào? Giống với những gì thường ngày ta miêu tả với ngươi chứ?”.
Huân Trì lại cười nói: “Ta đã gặp hắn”.
“Gì cơ!”. Lần này tới lượt Nhược Nhất kinh ngạc.
Từ khi được sinh ra, Huân Trì luôn ở trong Không Tang sơn, biết về sự vật bên ngoài hoàn toàn chỉ dựa vào mấy tiểu yêu thỉnh thoảng gặp thời cơ ra ngoài, mang về cho hắn vài cuốn sách. Trong hai trăm năm Nhược Nhất bỏ đi hắn bị chôn trên U Đô sơn. Còn Thương Tiêu từ nhỏ học phép thuật trên U Đô, về sau tuy chinh chiến khắp nơi nhưng chưa tới Không Tang một lần nào, hai trăm năm này Thương Tiêu bị phong ấn. Vậy thì Huân Trì gặp Thương Tiêu ở đâu được chứ? Thấy ánh mắt dò hỏi của Nhược Nhất, Huân Trì lắc đầu, cười bí hiểm: “Ta không thể nói được”. Hắn đi tới bắt mạch cho Thương Tiêu, rồi cau mày nói: “Hắn như thế này từ khi nào?”.
Nhược Nhất nghĩ một lúc rồi nói: “Khi ta vừa gặp chàng, ma khí lan tràn khắp nơi, chàng còn định giết chết ta, về sau… Khi ấy trên đảo còn có một người khác, người đó muốn giết Thương Tiêu. Tiêu hồ ly nhất thời không để ý nên bị đâm một kiếm và ngất đi, khi tỉnh lại thì chàng thành thế này”.
Huân Trì không quan tâm tới điều gì khác, chuyên tâm hỏi vấn đề này: “Chỉ chịu một kiếm thôi sao?”.
Nhược Nhất thở dài, giơ tay phải lên: “Ta đỡ thay chàng”.
Huân Trì suy nghĩ một lát liền hiểu rõ cảnh tượng lúc ấy, hắn im lặng rồi lại chẩn mạch cho Thương Tiêu, hỏi: “Hắn chỉ có phản ứng với máu của cô thôi sao?”.
Nhược Nhất gật đầu. Huân Trì im lặng một lúc, sau đó cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm, đến khi Thương Tiêu tỉnh lại, có lẽ hắn sẽ trở thành vị thần đầu tiên của Cửu Châu sau thời đại thần diệt”.
Không khí tĩnh lặng rất lâu, cuối cùng Nhược Nhất cũng hiểu được ý nghĩa câu nói của Huân Trì.
“Thần… cái gì!”. Nhược Nhất ngạc nhiên, “Thần?”. Sinh vật chỉ xuất hiện trong truyền thuyết viễn cổ!
Huân Trì gật đầu, thản nhiên nói: “Với tu vi hiện nay của Thương Tiêu, chắc chắn hắn đang độ kiếp cuối cùng, kiếp cuối cùng này có lẽ là ma khí trong cơ thể, hắn sẽ phải tự đấu tranh với ma khí trong cơ thể. Nếu thất bại, hắn sẽ rơi vào ma đạo; nếu thắng thì tự nhiên sẽ phi thăng thành thần. Nhược Nhất, máu của thần lực thượng cổ trên người cô nương đã giúp Thương Tiêu nhanh chóng chiến thắng ma khí trong cơ thể. Nhưng cũng chính vì vậy nên bây giờ Thương Tiêu biến thành thế này”.
Đầu Nhược Nhất đặc quánh, cô nhìn Huân Trì, lắc đầu tỏ ý không hiểu. Huân Trì nói: “Máu của cô giống như một liều thuốc mạnh trợ giúp hắn, đồng thời cũng khiến hắn phải trả cái giá tương ứng. Thương Tiêu phải tập trung nhiều tinh thần hơn để dẫn dụ vị thuốc này và phát huy hiệu quả của nó, vì thế trông Thương Tiêu mới giống như mất hết thần trí. Còn chuyện hắn khát máu của cô, có lẽ chỉ là nhu cầu sinh lý bản năng, dù thuốc có mạnh thế nào thì nếu chỉ dùng một liều cũng không thể chữa khỏi bệnh được”.
Lúc này Nhược Nhất mới hiểu đôi chút. Cô ngây người nhìn Thương Tiêu, hỏi: “Làm thần là sẽ không còn khát vọng và ham muốn nữa sao?”.
Huân Trì gật đầu: “Điều đó là đương nhiên”.
“Thần lúc nào cũng ở ngôi cao, khiến người ta không thể chạm vào sao?”.
“Có lẽ là vậy”.
“Sẽ quên hết quá khứ, từ đó tiêu dao thiên hạ nhưng cô đơn một mình sao?”.
Huân Trì khẽ thở dài: “Nhược Nhất, ta không biết Thương Tiêu sau khi phi thăng thành thần sẽ như thế nào. Nhưng Cửu Châu bây giờ rất cần một vị thần lạnh lùng, vô dục vô tình để làm trong sạch ma khí trong thiên hạ, chứ không cần một Thương Tiêu trong mắt chỉ có Nhan Nhược Nhất”.
***
Tối hôm ấy, Nhược Nhất không ngủ được. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng tình yêu của mình sẽ có ngày liên lụy tới muôn dân trong thiên hạ, liên quan tới sự diệt vong của Cửu Châu. Người Nhược Nhất thích, đúng rồi, đứng trước muôn dân, người mà cô thích chính là một anh hùng.
Nỗi bi ai của một nữ nhân yêu người anh hùng. Nhược Nhất mỉm cười tự giễu, cô nằm trên giường, cả đêm không ngủ.
Ngày hôm sau, trời vẫn chưa sáng rõ, Nhược Nhất nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ chậm rãi bước ra sân. Lúc đầu cô nghĩ người đó là Huân Trì nên không bận tâm lắm, nhưng nghe kỹ tiếng bước chân này, rõ ràng là có chút vụng về và lảo đảo, rõ ràng không phải là tiếng bước chân của Huân Trì!
Nhược Nhất lật chăn, vội vàng chạy ra ngoài với đôi chân trần. Khoảnh khắc mở cửa vừa hay cô nhìn thấy một hình bóng màu trắng đi trên con đường nhỏ rợp bóng cây ở phía trước rồi biến mất. Cô cũng không kịp đáp lời Huân Trì lúc này đang dụi mắt bước ra hỏi: “Sao vậy?”.
Nhược Nhất đi chân đất đuổi theo hình bóng ấy, trong lòng như có tiếng sấm rền, hết lần này đến lần khác vang lên câu nói: “Thương Tiêu tỉnh rồi, tỉnh với thân phận một vị thần”. Nhược Nhất cứ thế chạy, không thèm quan tâm xem mình đã chạy đến đâu. Tới lúc cô sực tỉnh thì xung quanh đã là một rừng cây đầy hoa xa lạ.
Ở trên hòn đảo nhỏ này nhiều ngày như vậy, ngày nào Nhược Nhất cũng ra ngoài tìm thức ăn nhưng chưa bao giờ cô tới đây. Cô đang hoài nghi trong lòng, bỗng một làn gió du dương phía trước lướt qua vành tai, mang theo cái lạnh lẽo cô độc của sự tỉnh ngộ tuyệt đối khiến cô run run.
Cô bất giác chầm chậm đi lên phía trước, dạo bước vào tận sâu trong rừng hoa. Loài hoa ở đây Nhược Nhất chưa bao giờ nhìn thấy, cho dù là khi cô ở Cửu Châu. Cánh hoa lấp lánh ánh sáng, như nhung như sương, hư hư ảo ảo, rừng hoa trải rộng khiến người ta cảm thấy như mình ở chốn bồng lai.
Thương Tiêu lặng lẽ đứng giữa rừng hoa hư ảo giống như chốn bồng lai tiên cảnh này. Sắc mặt hắn trang nghiêm như thần Phật, chỉ để người ta chiêm ngưỡng, thờ cúng. Hắn xòe lòng bàn tay, xung quanh liền nổi gió nhẹ. Bức tường gió xoay chuyển quanh hòn đảo dần thu nhỏ trong lòng bàn tay của Thương Tiêu, cuối cùng trận cuồng phong nổi lên thổi tung hoa cỏ dưới đất.
Mái tóc màu bạc của Thương Tiêu cùng những đóa hoa màu trắng đẹp tựa nhung bay khắp trời hòa quyện vào nhau thành một bức tranh vô cùng đẹp. Như thể trong chớp mắt, Thương Tiêu sẽ biến mất cùng với những cánh hoa ấy. Nhược Nhất im lặng đứng nhìn hình bóng hắn.
Trong mắt Nhược Nhất, Thương Tiêu rất đẹp, nhưng chưa bao giờ cô thấy hắn đẹp tới mức xa vời như lúc này. Cho dù họ từng bị hai thế giới ngăn cách, cho dù giữa họ từng có nhiều hiểu nhầm, cho dù họ bị chia cách hết lần này đến lần khác… Trước đây, cho dù cách xa Thương Tiêu thế nào, Nhược Nhất cũng không cảm thấy xa như lúc này.
Bởi vì trước đây, trong mắt Thương Tiêu có Nhược Nhất.
Sau khi gió yên sóng lặng, người tạo ra cảnh tượng tuyệt đẹp ấy thu tay lại, nhẹ nhàng quay đầu nhìn Nhược Nhất.
Đôi mắt màu tím vô cùng trong trẻo.
Nhược Nhất không hề lạ lẫm với ánh mắt này, bởi vì ánh mắt của Huân Trì cũng như thế, ánh mắt mang theo sự lạnh lùng và sự thanh khiết của đấng thần minh. Chỉ là, trong mắt Huân Trì là sự thuần khiết và trong sáng giống như đứa trẻ chưa bao giờ bị nhiễm thế tục; còn trong mắt Thương Tiêu lại là sự sáng suốt lắng đọng sau khi đã trải qua sóng gió bể dâu.
“Song sinh ấn, ta giải giúp nàng nhé”. Đây là câu đầu tiên Thương Tiêu nói với Nhược Nhất từ khi trùng phùng.
Trong ba năm qua, Nhược Nhất vô số lần nằm mơ, vô số lần thất thần suy nghĩ, nghĩ ra rất nhiều cảnh tượng khi cô và Thương Tiêu gặp lại: Có khi là trên U Đô sơn, cô xông vào đại điện mà Thương Tiêu đang nghị sự; có thể là ở dưới Không Tang sơn, cô được một người không kìm được nhớ nhung là Thương Tiêu tìm về; có thể là trên một con đường nhỏ nào đó mà cô không biết tên diễn ra cuộc gặp đầy duyên phận giống như hoàng tử và công chúa. Nhưng chưa bao giờ Nhược Nhất nghĩ đến cảnh tượng như thế này.
“Không cần”, Nhược Nhất kiên quyết lắc đầu.
Thương Tiêu im lặng một lúc, cởi miếng ngọc bội khắc dòng chữ “mỳ suông” luôn đeo trên người ra, cẩn thận đặt xuống đất và nói: “Vậy thì, khi nào lòng đã chết hãy đến tìm ta”.
Nhược Nhất chỉ thấy sống mũi cay cay, lòng lạnh giá tới đau thắt từng cơn. Cô hít một hơi thật sâu và nói: “Đó là món quà ta tặng chàng, ta không bảo chàng trả thì chàng không được trả”.
Thương Tiêu im lặng một lúc, cúi đầu nói: “Ta đã không thể nấu mỳ suông cho nàng ăn được nữa, hãy chuyển cho người khác đi, Nhan Nhược Nhất, Thương Tiêu phụ nàng”.
Thương Tiêu quay người đi, Nhược Nhất cuối cùng không kìm được chạy lên trước, định kéo tay áo Thương Tiêu nhưng không ngờ cô bị kết giới của hắn đánh bật lại.
Sợi dây nhẫn nại trong lòng Nhược Nhất cuối cùng đã đứt, cô thi triển phép thuật, trong lúc tình thế cấp bách cũng lảo đảo bay lên, đuổi theo Thương Tiêu và gọi: “Chàng muốn diệt trừ yêu ma bảo vệ thiên đạo, ta có thể giúp chàng; chàng muốn bảo vệ chúng sinh, ta cũng có thể giúp chàng; chàng có thể làm một vị thần hoàn mỹ; chàng có thể không phải là Thương Tiêu trước đây… Nhưng… nhưng…”.
Nhược Nhất cắn răng cố gắng hết sức lao lên phía trước, cuối cùng chắn trước mặt Thương Tiêu. Cô dang hai tay như ngăn cản, càng như muốn ôm Thương Tiêu vào lòng. “Thương Tiêu, chàng không thể phụ ta”. Ánh mắt Nhược Nhất dịu xuống, nước mắt lưng tròng, tuôn lệ. “Chàng đừng phụ Nhan Nhược Nhất”. Câu nói này đã có ý cầu xin.
Đôi mắt màu tím của Thương Tiêu hơi lóe sáng, hắn cụp mắt, dấu ấn nhập ma ở ấn đường lúc này đã biến thành màu sáng bạc, là thần ấn.
Thần, quả dục, vô tình.
Danh sách chương