Linh Giang Thành, Trầm phủ.
Trầm Sinh lúc này đang khá là nôn nóng nhìn qua bên kia vẫn đóng thật chặt cánh cửa mật đạo. Được lợi cho nhiều năm này rèn luyện đã rất có hỏa hầu dưỡng khí công phu, hắn mới có thể trầm được tính tình tiếp tục ngồi chờ. Trong khi rảnh rỗi còn không quên đem vừa rồi một bộ trà cụ đi hủy thi diệt tích.
Qua khoảng hơn 1 nén hương thời gian như vậy, nghe đằng sau giá sách vang lên mấy tiếng lách cách động tĩnh, thằng này liền tinh thần rung lên, hưng phấn đứng dậy chạy ra chỗ thư án đứng chờ.
Quả nhiên, lập tức theo cửa hé mở, bên trong hai bóng người một trước một sau chậm rãi bước ra. Không phải hắn tân chủ công Tống lão gia cùng cựu chủ công Chu Đình Ngọc vậy còn là ai.
Chỉ là Tống đại quan nhân sắc mặt khi này không quá đẹp, phải nói trắng bệch đến dọa người.
Trầm Sinh vội vàng quan tâm hỏi han:
“Chủ công, ngài không sao chứ?”
“Không sao, nghỉ ngơi một chút là khỏi thôi. Đối phương tu vi quá cao, khống chế lên cũng mất một phen trắc trở như vậy. Cũng may cuối cùng đã thành công rồi!” – Tống Khuyết vẫn rất mạnh miệng khoát tay tỏ vẻ vô ngại.
Nhưng lão Trầm làm sao tin, thu hoạch càng lớn bỏ ra càng nhiều. Để khống chế được một vị Nhất lưu cao thủ, nhất là trong tình trạng mình tu vi còn kém đối phương, không đánh đổi một cái giá đắt hiển nhiên là không thể nào.
Trong đầu hắn còn không tự chủ được não bổ ra cảnh tượng mình chủ công vừa rồi phải thiêu đốt tinh huyết, tinh thần mới có thể làm được như vậy. Không thấy Tống lão gia lúc này cả người còn bủn rủn vô lực sao.
Nếu như bây giờ gặp người mai phục, hậu quả có thể nguy lắm!
Được người yên tâm tin tưởng giao phó trọng trách cùng snh mệnh an nguy như vậy, hơn nữa còn có trước đó một vị lão bản để đem ra so sánh, Trầm Sinh lòng cảm động đến không thể diễn tả bằng lời.
Không biết nói gì hơn hắn chỉ có thể âm thầm dặn mình nhất định phải vì chủ công thật tốt phục vụ. Nghĩ vậy, kẻ này mới bắt đầu đưa ánh mắt sang đánh giá người đứng sau lưng Tống Khuyết.
Thấy con Tiếu Diện Hổ kia thả lỏng đứng đó còn đưa mắt đầy ý cười nhìn sang mình, dù đã được biết trước kết quả nhưng Trầm Sinh lúc này cũng không nhịn được sợ hãi than:
“Chủ công, cái này là làm sao làm được?”
“Ha hả!”
Tống đại quan nhân không chút nào đắc ý cho thằng này đính chính:
“Chỉ là giống như trò ma nhập hay quỷ ám của Thiên Qủy Tông người mà thôi, bây giờ kẻ này ngoại trừ bộ thân xác bên ngoài đã không thể coi là Chu Ngọc Đình. Hắn ký ức, võ công, tu vi hết thảy đều đã đánh mất, coi nó như một con rối đang nghe theo ta điều khiển thì có lẽ đúng hơn.
Nhưng chỉ được khoảng 2 ngày như thế, sau thời hạn trên, đợi khí huyết dần dần trôi đi, đối phương sẽ triệt để biến thành một bộ thi thể cứng ngắc, sẽ không thể tiếp tục hoạt động được nữa.”
Tất nhiên đây thuần túy là nói bậy, bởi dù sao kẻ này mới đầu nhập vào mình, Tống Khuyết cũng không như thế dễ dàng cùng hắn thành thật hết thảy. Nhưng những lời này nói có sách mách có chứng, có Thiên Quỷ Tông thủ đoạn làm ví dụ, Trầm Sinh cũng không làm sao nghi ngờ, bừng tỉnh đại ngộ gật đầu:
“Hóa ra là thế! Chủ công, vậy không biết nó có thể hay không nghe hiểu người khác chỉ lệnh.”
“Yên tâm đi, ta đã dùng thủ đoạn tách ra một tia hồn niệm nhập vào nó, cũng vì chỉ là một tia hồn niệm nên không thể bảo tồn quá lâu, chỉ có thể hữu hiệu trong tầm 2 hôm thế thôi Nhưng ít nhất lão Trầm ngươi có thể coi nó như bản thiếu đến đối xử cũng được, vì hiện tại nó phương thức tư duy, suy nghĩ, hết thảy đều cùng ta giống như đúc. Hai bên đều là đồng bộ nhận thức, khôi lỗi nghe nhìn thấy những gì, ở bên kia bản thể cũng sẽ cảm nhận được như thế.”
Tống Khuyết không chút nào ngượng mồm bắt đầu lung tung chém gió, để thêm tính chân thật, bên kia Chu Đình Ngọc cũng lập tức phối hợp mở miệng:
“Ha hả, lão Trầm ngươi có thể coi đây là ta đang dịch dung thành Chu Đình Ngọc cũng được.”
Nhìn cái này xác sống sống động như thật tung tăng nhảy nhót trò chuyện, Trầm Sinh quả thật bội phục đến ngũ thể đầu địa:
“Này thật sự là quỷ thần thủ đoạn!”
Sợ hãi than một lúc sau hắn mới hưng phấn tiếp tục:
“Chủ công, bây giờ chúng ta....”
Đúng lúc này, Tống đại quan nhân vội vàng giơ tay ra dấu ngừng lại lão Trầm định nói chuyện, đồng thời thân mình thoắt một cái hóa thành tàn ảnh biến mất sau mấy tấm bình phong.
“Có người đến! Cứ theo kế hoạch làm việc, từ giờ toàn bộ do Trầm Sinh ngươi chủ đạo.”
Người đã vô tung vô ảnh, giọng nói mới nhè nhẹ vang khẽ bên tai. Đợi Trầm Sinh lấy lại tinh thần, bên ngoài cửa kia quả nhiên đã vang lên tiếng bước chân người đến.
“Két!”
“Đại ca, phu quân! Các ngươi có chuyện gì mà nói mãi vẫn chưa xong thế?”
Một làn gió thơm ập đến, còn chưa thấy mặt Chu Tiểu Ngọc đã gắt giọng làm nũng oán trách 2 người.
Nhanh chóng cho nhau ánh mắt giao lưu, Trầm Sinh liền chồng chất nụ cười tiến lên đem nàng đón lấy:
“Xong rồi xong rồi, tiểu Ngọc ngươi sao còn chưa đi nghỉ?”
“Hừ, ta nếu đi nghỉ vậy các ngươi chắc còn ngồi bàn chuyện đến chiều.” – Chu Tiểu Ngọc kiều sân lườm trong phòng 2 vị đại lão.
Ẩn nấp cho Chu gia một cái ám muội nháy mắt sau, con mụ này mới tiếp tục:
“Đại ca, ngươi đã chuẩn bị về phủ chưa? Vừa lúc lần trước hẹn mấy vị đại tỷ hôm nay cùng nhau chơi bài, tiểu muội đi cùng ngươi về cho thuận tiện.”
Đậu má!
Chẳng lẽ lần đầu trải nghiệm chuyện này lại phải hiến dâng cho cái này dâm nữ, Tống đại quan nhân lòng cuồng đổ mồ hôi, vội vàng cho bên cạnh nó vị kia đầu đội sừng chân đạp vỏ phu quân của nàng ra hiệu cầu cứu.
Trầm Sinh lúc này nghẹn khuất là có thể nghĩ, thật chỉ muốn tại chỗ thiên đao vạn quả con chó chết này. Phải mất đại nghị lực mới có thể đè xuống trong lòng sát khí, hắn bên ngoài còn là gạt ra mặt cười thật tươi giải thích:
“Tiểu Ngọc, đại ca cùng ta hôm này còn có việc quan trọng muốn làm. Bây giờ chuẩn bị phải ra ngoài một chuyến đây, chắc là không thể cùng ngươi đi qua Chu phủ được rồi.”
“Đúng vậy tiểu muội, đại ca cùng a Sinh hắn lập tức phải đi công chuyện một chuyến. Ngươi cứ việc sang tìm mấy vị tỷ tỷ đi!”
Tống Khuyết cũng lập tức hùa theo. Đón nhận vị này Trầm phu nhân xích quả quả câu dẫn ánh mắt, hắn còn cố nén nổi da gà đáp lại bằng một cái ẩn nấp bóp nhẹ vào mông nàng, dâm nữ này mới hiểu ý tiếc nuối buông tha.
Không thể đu đưa, vậy nàng còn qua Chu phủ làm cái gì. Chu Tiểu Ngọc liền hứng thú thiếu thiếu mở miệng:
“Các ngươi những nam nhân này, cả ngày chỉ biết đến việc việc việc. Vậy thôi, hôm nay ta cũng hơi mệt, để ngày mai sang bồi lỗi cùng mấy vị tỷ tỷ vậy.”
Nói rồi liền phong tình vạn chủng liếc Chu gia một cái, bề ngoài còn là giả ra thập phần đoan trang lễ nghi cùng phu quân và đại ca chào hỏi, ấm lòng căn dặn lão Trầm giữ gìn sức khỏe mấy câu xong mới hài lòng rời đi rồi.
Để ý thấy Trầm Sinh cả người tay chân run rẩy, phẫn hận nhìn theo bóng dáng Chu Tiểu Ngọc đi xa. Tống Khuyết cũng không biết an ủi làm sao, chỉ có thể nhẹ vỗ mấy cái lên vai hắn, hi vọng hành động này sẽ làm đám sừng trên đầu thằng này thấp xuống một đoạn.
Huynh đệ, trên đầu có chút màu xanh thì đứng dưới càng mát mẻ sao, nén bi thương!
......
Chu Tiểu Ngọc đi rồi, Trầm Sinh cùng Chu Đình Ngọc cũng đi rồi.
Mọi người đều rời đi, chỉ còn một mình Tống đại lão gia ở trốn trong thư phòng lại bơ vơ không có chỗ để về.
Tính sai!
Bị nhốt trong phòng thế này Tống Khuyết cũng là buồn bực.
Hiện tại phân hồn của hắn đã phụ thân lên Chu Đình Ngọc, không có cách nào bám lên U Ảnh để mang mình thoát đi cả. Giữa ban ngày ban mặt, xung quanh lại là một đám Linh Giang bang chúng tuần tra canh phòng, khinh công có lên trời cũng không thể nào yên lặng tẩu thoát nha.
Nghĩ lại vừa nãy Trầm Sinh có ý giúp đưa hắn ra ngoài thành, bản thân mình còn tinh tướng từ chối, Tống đại quan nhân thật hối hận đến ruột cũng xanh.
Có lẽ lão Trầm chắc rằng bằng mình chủ công muốn đến thì đến muốn đi thì đi xuất quỷ nhập thần bản lĩnh, muốn âm thầm rời đi Trầm phủ hẳn cũng sẽ không quá khó khăn nên trước khi đi cũng chỉ hỏi Tống gia một lần cho có lệ thế thôi. Thấy thằng này nói không cần thiết sau vậy liền sảng khoái gật đầu chào tạm biệt, cũng không biết cố gắng hỏi thăm thuyết phục thêm lần nữa.
Thật sự không biết mỗ tiện nhân kia có tính nghiện còn ngại sao.
Giờ thì biết làm thế nào? Có trốn qua phân hồn thì vẫn là quanh quẩn trong khu Linh Giang Bang này, cuối cùng hết cách Tống Khuyết đành hờn dỗi ngồi trong Trầm Sinh thư phòng chờ đợi màn đêm buông xuống, đồng thời nhân tiện tĩnh tâm theo dõi bên kia hai người kế hoạch thực hiện thế nào.
…..
Chu phủ,
Nơi này nằm cách Trầm phủ cũng không xa, chỉ đi vài bước chân là đến.
Đuổi đi Chu Tiểu Ngọc cái kia dâm nữ sau Trầm, Chu hai người liền dắt nhau qua đây.
Có Chu gia cái này hàng thật giá thật chủ nhân gia quét mặt nhận diện, bọn họ liền không tốn chút công sức nào đường đường chính chính tiến vào bên trong thư phòng.
Đây chính là nơi chứa đựng toàn bộ bí mật của Chu Đình Ngọc, có thể nói là toàn bộ khu biệt viện này nơi canh gác nghiêm mật nhất, xung quanh lúc nào cũng có một đám Lục Nhĩ cao thủ không quản ngày đêm túc trực như hổ rình mồi. Bất cứ gió lay cỏ động gì, dù là một con chim, con chuột cũng đừng hòng muốn tránh thoát giám sát của bọn họ.
Tại nơi này, bình thường kể cả thân tín như Trầm Sinh hay bất kỳ người nào, nếu không có mặt Chu Đình Ngọc bên trong hay chưa từng được triệu kiến vậy cũng không thể bén mảng tới gần nửa bước, có thể thấy lão Chu đối với nó coi trọng.
Đợi 2 người bước vào phòng, cẩn thận đem cửa đóng kín sau đó Trầm Sinh mới như được giải thoát thở nhẹ một hơi. Hắn hưng phấn nắm chặt tay rồi quay sang Tống Khuyết hạ giọng thì thầm:
“Chủ công, vật đó chắc chắn giấu ở trong này. Cũng may lần trước mua sắm trạch viện cùng thi công cải tạo ta cũng có giám sát một hai, ở nơi này cấu tạo cùng cơ quan ám thất hết thảy thuộc hạ đều nắm rõ trong lòng bàn tay, nếu không cũng thực sự rách việc.”
Dù sao trước mặt vị này cũng có thể coi như là Tống gia, lão Trầm cũng không dám quá mức thất lễ. Nói xong thông báo một câu hắn mới bắt đầu tự hành bước đến phía sau bàn làm việc của Chu Đình Ngọc, đem một bức khổ lớn tranh bồ tát vén ra, để lộ ra đằng sau một bức phẳng phiu tường gạch.
Nhìn cái này bình thường không có gì lạ bức tường, hẳn sẽ không ai nghĩ nó có cái gì mờ ám.
Nhưng bằng Tống Khuyết Lĩnh Vực, hắn sớm đã biết nơi đó có gì. Trầm Sinh sau đó hành động cũng ấn chứng những điều thằng này suy nghĩ.
Trầm Sinh lúc này đang khá là nôn nóng nhìn qua bên kia vẫn đóng thật chặt cánh cửa mật đạo. Được lợi cho nhiều năm này rèn luyện đã rất có hỏa hầu dưỡng khí công phu, hắn mới có thể trầm được tính tình tiếp tục ngồi chờ. Trong khi rảnh rỗi còn không quên đem vừa rồi một bộ trà cụ đi hủy thi diệt tích.
Qua khoảng hơn 1 nén hương thời gian như vậy, nghe đằng sau giá sách vang lên mấy tiếng lách cách động tĩnh, thằng này liền tinh thần rung lên, hưng phấn đứng dậy chạy ra chỗ thư án đứng chờ.
Quả nhiên, lập tức theo cửa hé mở, bên trong hai bóng người một trước một sau chậm rãi bước ra. Không phải hắn tân chủ công Tống lão gia cùng cựu chủ công Chu Đình Ngọc vậy còn là ai.
Chỉ là Tống đại quan nhân sắc mặt khi này không quá đẹp, phải nói trắng bệch đến dọa người.
Trầm Sinh vội vàng quan tâm hỏi han:
“Chủ công, ngài không sao chứ?”
“Không sao, nghỉ ngơi một chút là khỏi thôi. Đối phương tu vi quá cao, khống chế lên cũng mất một phen trắc trở như vậy. Cũng may cuối cùng đã thành công rồi!” – Tống Khuyết vẫn rất mạnh miệng khoát tay tỏ vẻ vô ngại.
Nhưng lão Trầm làm sao tin, thu hoạch càng lớn bỏ ra càng nhiều. Để khống chế được một vị Nhất lưu cao thủ, nhất là trong tình trạng mình tu vi còn kém đối phương, không đánh đổi một cái giá đắt hiển nhiên là không thể nào.
Trong đầu hắn còn không tự chủ được não bổ ra cảnh tượng mình chủ công vừa rồi phải thiêu đốt tinh huyết, tinh thần mới có thể làm được như vậy. Không thấy Tống lão gia lúc này cả người còn bủn rủn vô lực sao.
Nếu như bây giờ gặp người mai phục, hậu quả có thể nguy lắm!
Được người yên tâm tin tưởng giao phó trọng trách cùng snh mệnh an nguy như vậy, hơn nữa còn có trước đó một vị lão bản để đem ra so sánh, Trầm Sinh lòng cảm động đến không thể diễn tả bằng lời.
Không biết nói gì hơn hắn chỉ có thể âm thầm dặn mình nhất định phải vì chủ công thật tốt phục vụ. Nghĩ vậy, kẻ này mới bắt đầu đưa ánh mắt sang đánh giá người đứng sau lưng Tống Khuyết.
Thấy con Tiếu Diện Hổ kia thả lỏng đứng đó còn đưa mắt đầy ý cười nhìn sang mình, dù đã được biết trước kết quả nhưng Trầm Sinh lúc này cũng không nhịn được sợ hãi than:
“Chủ công, cái này là làm sao làm được?”
“Ha hả!”
Tống đại quan nhân không chút nào đắc ý cho thằng này đính chính:
“Chỉ là giống như trò ma nhập hay quỷ ám của Thiên Qủy Tông người mà thôi, bây giờ kẻ này ngoại trừ bộ thân xác bên ngoài đã không thể coi là Chu Ngọc Đình. Hắn ký ức, võ công, tu vi hết thảy đều đã đánh mất, coi nó như một con rối đang nghe theo ta điều khiển thì có lẽ đúng hơn.
Nhưng chỉ được khoảng 2 ngày như thế, sau thời hạn trên, đợi khí huyết dần dần trôi đi, đối phương sẽ triệt để biến thành một bộ thi thể cứng ngắc, sẽ không thể tiếp tục hoạt động được nữa.”
Tất nhiên đây thuần túy là nói bậy, bởi dù sao kẻ này mới đầu nhập vào mình, Tống Khuyết cũng không như thế dễ dàng cùng hắn thành thật hết thảy. Nhưng những lời này nói có sách mách có chứng, có Thiên Quỷ Tông thủ đoạn làm ví dụ, Trầm Sinh cũng không làm sao nghi ngờ, bừng tỉnh đại ngộ gật đầu:
“Hóa ra là thế! Chủ công, vậy không biết nó có thể hay không nghe hiểu người khác chỉ lệnh.”
“Yên tâm đi, ta đã dùng thủ đoạn tách ra một tia hồn niệm nhập vào nó, cũng vì chỉ là một tia hồn niệm nên không thể bảo tồn quá lâu, chỉ có thể hữu hiệu trong tầm 2 hôm thế thôi Nhưng ít nhất lão Trầm ngươi có thể coi nó như bản thiếu đến đối xử cũng được, vì hiện tại nó phương thức tư duy, suy nghĩ, hết thảy đều cùng ta giống như đúc. Hai bên đều là đồng bộ nhận thức, khôi lỗi nghe nhìn thấy những gì, ở bên kia bản thể cũng sẽ cảm nhận được như thế.”
Tống Khuyết không chút nào ngượng mồm bắt đầu lung tung chém gió, để thêm tính chân thật, bên kia Chu Đình Ngọc cũng lập tức phối hợp mở miệng:
“Ha hả, lão Trầm ngươi có thể coi đây là ta đang dịch dung thành Chu Đình Ngọc cũng được.”
Nhìn cái này xác sống sống động như thật tung tăng nhảy nhót trò chuyện, Trầm Sinh quả thật bội phục đến ngũ thể đầu địa:
“Này thật sự là quỷ thần thủ đoạn!”
Sợ hãi than một lúc sau hắn mới hưng phấn tiếp tục:
“Chủ công, bây giờ chúng ta....”
Đúng lúc này, Tống đại quan nhân vội vàng giơ tay ra dấu ngừng lại lão Trầm định nói chuyện, đồng thời thân mình thoắt một cái hóa thành tàn ảnh biến mất sau mấy tấm bình phong.
“Có người đến! Cứ theo kế hoạch làm việc, từ giờ toàn bộ do Trầm Sinh ngươi chủ đạo.”
Người đã vô tung vô ảnh, giọng nói mới nhè nhẹ vang khẽ bên tai. Đợi Trầm Sinh lấy lại tinh thần, bên ngoài cửa kia quả nhiên đã vang lên tiếng bước chân người đến.
“Két!”
“Đại ca, phu quân! Các ngươi có chuyện gì mà nói mãi vẫn chưa xong thế?”
Một làn gió thơm ập đến, còn chưa thấy mặt Chu Tiểu Ngọc đã gắt giọng làm nũng oán trách 2 người.
Nhanh chóng cho nhau ánh mắt giao lưu, Trầm Sinh liền chồng chất nụ cười tiến lên đem nàng đón lấy:
“Xong rồi xong rồi, tiểu Ngọc ngươi sao còn chưa đi nghỉ?”
“Hừ, ta nếu đi nghỉ vậy các ngươi chắc còn ngồi bàn chuyện đến chiều.” – Chu Tiểu Ngọc kiều sân lườm trong phòng 2 vị đại lão.
Ẩn nấp cho Chu gia một cái ám muội nháy mắt sau, con mụ này mới tiếp tục:
“Đại ca, ngươi đã chuẩn bị về phủ chưa? Vừa lúc lần trước hẹn mấy vị đại tỷ hôm nay cùng nhau chơi bài, tiểu muội đi cùng ngươi về cho thuận tiện.”
Đậu má!
Chẳng lẽ lần đầu trải nghiệm chuyện này lại phải hiến dâng cho cái này dâm nữ, Tống đại quan nhân lòng cuồng đổ mồ hôi, vội vàng cho bên cạnh nó vị kia đầu đội sừng chân đạp vỏ phu quân của nàng ra hiệu cầu cứu.
Trầm Sinh lúc này nghẹn khuất là có thể nghĩ, thật chỉ muốn tại chỗ thiên đao vạn quả con chó chết này. Phải mất đại nghị lực mới có thể đè xuống trong lòng sát khí, hắn bên ngoài còn là gạt ra mặt cười thật tươi giải thích:
“Tiểu Ngọc, đại ca cùng ta hôm này còn có việc quan trọng muốn làm. Bây giờ chuẩn bị phải ra ngoài một chuyến đây, chắc là không thể cùng ngươi đi qua Chu phủ được rồi.”
“Đúng vậy tiểu muội, đại ca cùng a Sinh hắn lập tức phải đi công chuyện một chuyến. Ngươi cứ việc sang tìm mấy vị tỷ tỷ đi!”
Tống Khuyết cũng lập tức hùa theo. Đón nhận vị này Trầm phu nhân xích quả quả câu dẫn ánh mắt, hắn còn cố nén nổi da gà đáp lại bằng một cái ẩn nấp bóp nhẹ vào mông nàng, dâm nữ này mới hiểu ý tiếc nuối buông tha.
Không thể đu đưa, vậy nàng còn qua Chu phủ làm cái gì. Chu Tiểu Ngọc liền hứng thú thiếu thiếu mở miệng:
“Các ngươi những nam nhân này, cả ngày chỉ biết đến việc việc việc. Vậy thôi, hôm nay ta cũng hơi mệt, để ngày mai sang bồi lỗi cùng mấy vị tỷ tỷ vậy.”
Nói rồi liền phong tình vạn chủng liếc Chu gia một cái, bề ngoài còn là giả ra thập phần đoan trang lễ nghi cùng phu quân và đại ca chào hỏi, ấm lòng căn dặn lão Trầm giữ gìn sức khỏe mấy câu xong mới hài lòng rời đi rồi.
Để ý thấy Trầm Sinh cả người tay chân run rẩy, phẫn hận nhìn theo bóng dáng Chu Tiểu Ngọc đi xa. Tống Khuyết cũng không biết an ủi làm sao, chỉ có thể nhẹ vỗ mấy cái lên vai hắn, hi vọng hành động này sẽ làm đám sừng trên đầu thằng này thấp xuống một đoạn.
Huynh đệ, trên đầu có chút màu xanh thì đứng dưới càng mát mẻ sao, nén bi thương!
......
Chu Tiểu Ngọc đi rồi, Trầm Sinh cùng Chu Đình Ngọc cũng đi rồi.
Mọi người đều rời đi, chỉ còn một mình Tống đại lão gia ở trốn trong thư phòng lại bơ vơ không có chỗ để về.
Tính sai!
Bị nhốt trong phòng thế này Tống Khuyết cũng là buồn bực.
Hiện tại phân hồn của hắn đã phụ thân lên Chu Đình Ngọc, không có cách nào bám lên U Ảnh để mang mình thoát đi cả. Giữa ban ngày ban mặt, xung quanh lại là một đám Linh Giang bang chúng tuần tra canh phòng, khinh công có lên trời cũng không thể nào yên lặng tẩu thoát nha.
Nghĩ lại vừa nãy Trầm Sinh có ý giúp đưa hắn ra ngoài thành, bản thân mình còn tinh tướng từ chối, Tống đại quan nhân thật hối hận đến ruột cũng xanh.
Có lẽ lão Trầm chắc rằng bằng mình chủ công muốn đến thì đến muốn đi thì đi xuất quỷ nhập thần bản lĩnh, muốn âm thầm rời đi Trầm phủ hẳn cũng sẽ không quá khó khăn nên trước khi đi cũng chỉ hỏi Tống gia một lần cho có lệ thế thôi. Thấy thằng này nói không cần thiết sau vậy liền sảng khoái gật đầu chào tạm biệt, cũng không biết cố gắng hỏi thăm thuyết phục thêm lần nữa.
Thật sự không biết mỗ tiện nhân kia có tính nghiện còn ngại sao.
Giờ thì biết làm thế nào? Có trốn qua phân hồn thì vẫn là quanh quẩn trong khu Linh Giang Bang này, cuối cùng hết cách Tống Khuyết đành hờn dỗi ngồi trong Trầm Sinh thư phòng chờ đợi màn đêm buông xuống, đồng thời nhân tiện tĩnh tâm theo dõi bên kia hai người kế hoạch thực hiện thế nào.
…..
Chu phủ,
Nơi này nằm cách Trầm phủ cũng không xa, chỉ đi vài bước chân là đến.
Đuổi đi Chu Tiểu Ngọc cái kia dâm nữ sau Trầm, Chu hai người liền dắt nhau qua đây.
Có Chu gia cái này hàng thật giá thật chủ nhân gia quét mặt nhận diện, bọn họ liền không tốn chút công sức nào đường đường chính chính tiến vào bên trong thư phòng.
Đây chính là nơi chứa đựng toàn bộ bí mật của Chu Đình Ngọc, có thể nói là toàn bộ khu biệt viện này nơi canh gác nghiêm mật nhất, xung quanh lúc nào cũng có một đám Lục Nhĩ cao thủ không quản ngày đêm túc trực như hổ rình mồi. Bất cứ gió lay cỏ động gì, dù là một con chim, con chuột cũng đừng hòng muốn tránh thoát giám sát của bọn họ.
Tại nơi này, bình thường kể cả thân tín như Trầm Sinh hay bất kỳ người nào, nếu không có mặt Chu Đình Ngọc bên trong hay chưa từng được triệu kiến vậy cũng không thể bén mảng tới gần nửa bước, có thể thấy lão Chu đối với nó coi trọng.
Đợi 2 người bước vào phòng, cẩn thận đem cửa đóng kín sau đó Trầm Sinh mới như được giải thoát thở nhẹ một hơi. Hắn hưng phấn nắm chặt tay rồi quay sang Tống Khuyết hạ giọng thì thầm:
“Chủ công, vật đó chắc chắn giấu ở trong này. Cũng may lần trước mua sắm trạch viện cùng thi công cải tạo ta cũng có giám sát một hai, ở nơi này cấu tạo cùng cơ quan ám thất hết thảy thuộc hạ đều nắm rõ trong lòng bàn tay, nếu không cũng thực sự rách việc.”
Dù sao trước mặt vị này cũng có thể coi như là Tống gia, lão Trầm cũng không dám quá mức thất lễ. Nói xong thông báo một câu hắn mới bắt đầu tự hành bước đến phía sau bàn làm việc của Chu Đình Ngọc, đem một bức khổ lớn tranh bồ tát vén ra, để lộ ra đằng sau một bức phẳng phiu tường gạch.
Nhìn cái này bình thường không có gì lạ bức tường, hẳn sẽ không ai nghĩ nó có cái gì mờ ám.
Nhưng bằng Tống Khuyết Lĩnh Vực, hắn sớm đã biết nơi đó có gì. Trầm Sinh sau đó hành động cũng ấn chứng những điều thằng này suy nghĩ.
Danh sách chương