Chu phủ, thư phòng.

Đợi lão Trầm đã đem chuyện nói đến nhất định hỏa hầu sau, Tống gia lúc này mới hắng giọng mở miệng:

“A Quang ngươi đoán không sai, mấy ngày hôm trước ta chính là nhận được Nguyệt Khuyết Các Các chủ Tống Khuyết gửi thư, muốn mời ta sang bên đó làm Phó Các chủ. Hôm qua ta với a Sinh còn cùng người của đối phương tiếp xúc thử, bọn họ thật sự vô cùng có thành ý.

Làm một cái mới tổ kiến bang phái, Nguyệt Khuyết Các hiện tại có thể nói dàn khung cũng chưa xây dựng đủ đây. Nếu chúng ta Lục Nhĩ cùng bọn họ sáp nhập, tất cả các huynh đệ đều chắc chắn sẽ tìm được một cái không tệ vị trí, so với Linh Giang Bang bên này thế suy tàn quả thực tốt hơn quá nhiều.”

“Lão đại, đã ngươi với Sinh ca cảm thấy tốt như thế, vậy chúng ta làm thôi.”

Thấy mình lão đại tâm đã động, Trịnh Quang không chút do dự nào hùa vào xúi giục. Còn về tín nghĩa, trước sau hắn vẫn luôn trung thành với một người là Chu Đình Ngọc, cùng Linh Giang Bang Đỗ Như Hối lại có chuyện gì.

Gặp thằng này quả nhiên theo như dự đoán sẽ lựa chọn như vậy, Tống, Trầm hai người bất động thanh sắc nhìn nhau gật đầu hài lòng, Tống đại quan nhân mặt ngoài còn là nhăn nhó khó khăn mở miệng:

“Nhưng làm như thế sẽ bị giang hồ phỉ nhổ bội tín, cái này thực ra cũng sẽ không có chuyện gì, huynh đệ chúng ta vốn làm từ tầng chót lưu manh bò lên, chịu người phỉ nhổ còn ít sao, ca ca ta cũng không để bụng.

Quan trọng nhất một điều chính là nếu như lần này sáp nhập rồi, Lục Nhĩ sẽ không còn tự chủ như trước nữa, mà sẽ thực sự hòa vào Nguyệt Khuyết Các hệ thống, từ nay tất cả chúng ta sẽ đều phải cống hiến cho tân bang phái, không thể giống xưa bo bo giữ mình. Ta sợ các huynh đệ sẽ cảm thấy không quen, còn trách Chu mỗ vì đã đem mọi người bao nhiêu năm tâm huyết đi hủy hoại.”

Nghe nói mình Lục Nhĩ sẽ không còn tồn tại, Trịnh Quang cũng là sợ run trong giây lát như vậy. Nhưng nhìn đến lão đại khổ sở, hắn liền đem những mặt trái cảm xúc đó vứt sang một bên, ngược lại cắn răng quát:

“Ai dám, lão đại ngươi yên tâm. Cái này cũng là ngài hi sinh chính mình vì mọi người mưu hoa một phen tiền đồ, kẻ nào dám thuyết tam đạo tứ, ta Trịnh Quang sẽ xé rách miệng chó của chúng.”

“A Quang, cảm ơn ngươi!”

Chu gia cảm động lệ nóng doanh tròng, một kính thâm tình vỗ vai mình trung thành tiểu đệ.

Lão Trịnh tất nhiên càng cảm động. Theo hắn thấy, nếu Lục Nhĩ hủy đi rồi, mình lão đại mới là người thiệt thòi nhất. Dù sao đang từ một bang đại lão chuyển mình thành cho người khác tiểu đệ, đổi lại ai ai cũng không cam lòng.

Chuyện như này bằng mình lão đại cùng Sinh ca mưu trí chẳng lẽ còn không hiểu được. Nhưng chính là như thế bọn họ còn nghĩa vô phản cố chấp nhận, phần này nghĩa khĩ, quả thật ngoài đại ca mình ra trên đời vậy không còn ai khác.

Kẻ nào còn dám sau lưng nói xấu Chu ca, ta thề nhất định sẽ lấy hắn mạng chó! – Trinh Quang tự cho là hiểu người nào đó dụng tâm lương khổ, trong lòng đã âm thầm thề độc.

Tống gia cũng bị thằng này tình cảm sở động, lúc này diễn kỹ bỗng nhiên đại bộc phát, mắt đỏ lên ôm lấy vai hắn:

“A Quang, quả nhiên đại ca không nhìn lầm ngươi!”

“Đại ca!”

Trầm Đạo diễn:.....

Cũng may đây không phải là phim tình cảm tâm lý xã hội, sẽ không có cảnh đấu kiếm xảy ra.

Thâm tình bá vai lão Trình một hồi, Tống Ảnh đế mới tiếp tục mở miệng:

“Chắp tay nhường lại cơ nghiệp cho người tự nhiên lòng ta cũng không muốn. Nhưng lão ca ta đây cũng là bị ép, ngoại trừ đầu nhập vào Tống Các chủ, chúng ta đã không còn con đường nào có thể đi.”

Nghe lão đại mình nguy ngôn tủng thính, Trình Quang đột ngột sát khí tuôn trào, hai mắt rét căm lạnh lùng hỏi:

“Lão đại, chẳng lẽ có người ép buộc ngươi?”

“Haizzz....”

Gặp Chu Đình Ngọc vậy mà chỉ thở dài không nói, lão Trình cũng gấp như kiến bò chảo nóng. Cũng may nơi này còn có một người, Trầm Sinh tức thì tiến lên thay hắn giải hoặc:

“A Quang ngươi không biết chứ, đoạn thời gian này lão đại cũng là từng bước duy gian. Hơi có sơ sẩy một chút sợ cũng là mất mạng như chơi, lần này nếu không chạy, vậy chỉ sợ sẽ không bao giờ có cơ hội chạy.”

Vậy mà đã đến mức nguy hiểm như thế, Trình Quang quá kinh hãi truy vấn:

“Lão đại, Sinh ca, là chuyện gì xảy ra?”

“Haizzz....” – Chu gia lại thở dài thêm lần nữa.

Phần này diễn kỹ để lão Trầm cũng phải bội phục sát đất, thằng này có nén nhịn không có tại chỗ vỗ tay, chỉ là gạt ra khuôn mặt đau khổ cho trong phòng duy nhất một vị khán giả giải thích:

“Là Đỗ Như Hối, từ ta nhiều nguồn tin thu được cho thấy, kẻ này đã không hài lòng khi phân chia quyền lực cho lão đại. Nhất là khi thấy dù liên hợp lại vẫn không thoát được số phận bị Nguyệt Khuyết Các liên tiếp đả kích thể này.

Đỗ lão tặc vậy mà hối hận, lòng nảy sinh ý đồ muốn thu quyền của đại ca. Những ngày nay hắn luôn tìm cách ám chỉ lão đại chủ động bàn giao lại lực lượng cùng Lục Nhĩ quyền khống chế cho hắn.”

“Lão đại vẫn luôn tìm cách tránh nặng tìm nhẹ muốn lảng tránh vấn đề này, nhưng xem chừng lão cẩu kia là sắp hết kiên nhẫn rồi. Nếu không nhanh lên ta sợ hắn sẽ xuống tay với đại ca để chiếm đoạt tất cả, vì thế mới phải gấp gọi ngươi về nói chuyện như vậy.”

Nghe Trầm Sinh kể lại tiền căn hậu quả, Trịnh Quang cũng cảm thấy nộ không thể át, không thể nhịn được gằn giọng mắng người:

“Khốn nạn, trước đó Sinh ca nói kẻ này tham dục khống chế rất mạnh, cần cẩn thận dễ xảy ra tranh chấp với hắn quả nhiên không sai. Lúc này mới qua được bao lâu, Đỗ cẩu đã không nhịn được cháy nhà lòi ra mặt chuột.”

Chu Đình Ngọc cũng là phối hợp cười khổ lắc đầu:

“Trước cũng là vì ta quá tham lam Linh Giang Bang cái thân phận Cửu Giang Minh thành viên này. Bây giờ hối thì cũng đã muộn, mấy ngày nay ta đều cảm nhận được Đỗ tặc như có như không sát khí, vì thế nếu không có Lương Xuân bọn hắn đi cùng, ta cũng không dám cùng kẻ này đơn độc gặp mặt đâu.”

Lão Trịnh làm sao có thể ngờ được nhân tâm hiểm ác, bị hai vị thân thiết đại ca của chính mình liên hợp lại lừa gạt hắn lập tức trúng chiêu. Lúc này đối với Đỗ Như Hối đó là sục sôi căm phẫn.

Nghe Trịnh Quang liên tiếp mở miệng buông lời thóa mạ, Tống, Trầm 2 người đều thấy vô cùng hài lòng. Còn về vị nào đó xui xẻo Bang chủ tiếp tục thay người mang tiếng xấu, nghĩ đến trải qua nhiều lần như thế, Đỗ ca cũng đã quen, sẽ không trách nhiều.

Đợi thời cơ đã chín muồi, Tống Khuyết mới bắt đầu căn dặn:

“A Quang, Lục Nhĩ Lệnh ta vừa rồi đã giao cho a Sinh hắn tạm thay chưởng quản. Những ngày tới ngươi nhất định phải toàn lực phối hợp với ngươi Sinh ca di dời chúng ta hết thảy đầu mối chuyển về qua bên kia Nguyệt Khuyết Các, nhất định phải để Tống Các chủ cảm nhận được lão Chu ta thành ý.

Hơn nữa đề phòng bất trắc, như a Quang không có người thân, ái nhân lại không ở Linh Giang nên không lo lắng. Nhưng a Sinh ngươi nhất định phải trước tiên dẫn tiểu Ngọc mấy mẹ con các nàng trốn đi Thanh Hà trước. Ta sợ Đỗ Như Hối sẽ dùng người nhà an nguy để ép huynh đệ chúng ta đi vào khuôn khổ, việc này thiết định không thể qua loa.”

Lão Trầm cũng không nhàn rỗi, lúc này nhớ lại mình lời kịch lập tức nhảy vào đối diễn, động tình hô lên:

“Lão đại, vậy còn các vị chị dâu cùng chất tử thì sao? Không bằng bây giờ để ta cùng a Quang trước tiên hộ tống các nàng đi trước Thanh Hà lánh nạn. Không có hậu cố chi ưu, chúng ta huynh đệ là có thể rảnh tay ứng đối với Đỗ tặc rồi.”

Trịnh Quang nghe thế cũng hùa theo liên tiếp gật đầu:

“Đúng đúng lão đại, đã biết Đỗ cẩu nhân tâm hiểm ác, vậy làm sao còn có thể để chị dâu cùng các vị chất tử ở lại trong thành chịu đến nguy hiểm.”

Nếu làm được như thế tự nhiên tốt nhất, đáng tiếc...

Chu Đình Ngọc thở dài thườn thượt:

“Ta làm sao không từng suy nghĩ như thế, nhưng làm vậy động tĩnh quá lớn. Đỗ Như Hối hắn có thể nghe tin mà lập tức hành động, đến lúc đó tất cả đều nguy vậy, một người cũng đừng mong thoát.

Việc đến mức này, chỉ có thể âm thầm xé nhỏ ra chạy trốn, trốn được người nào hay người đấy, đợi đến lúc chỉ còn đám lão gia hỏa chúng ta vậy thì đơn giản. Có Tống Các chủ ở ngoài thành tiếp ứng, thách hắn Linh Giang Bang cũng không dám thò đầu ra ngoài truy đuổi.”

“Đại ca, nếu như thế thì càng phải trước tiên bảo vệ chị dâu cùng đám chất tử ra ngoài thành. Ngài mới là Lục Nhĩ linh hồn, đối phương nếu có dị động tất nhiên sẽ nhằm vào ngài đầu tiên. Chỉ có ngài không chịu cản tay, huynh đệ chúng ta mới có thể yên tâm mà làm việc được.” – Trầm Sinh chân tình khuyên răn.

“Không được, mọi người ai mà không hiểu a Sinh ngươi đối với Lục Nhĩ tầm quan trọng. Hơn nữa Tiểu Ngọc chính là ta tâm đầu nhục, cha mẹ khi xưa mất sớm, trước khi nhắn mắt xuôi tay đã ngàn vạn dặn dò ta nhất định phải bảo vệ thật tốt nàng. Nha đầu này còn trong vòng nguy hiểm ta không thể an tâm làm bất cứ việc gì.”

“Lão đại, chuyện cũng chưa đến mức xấu như chúng ta dự đoán. Đợi ta hộ tống các vị chị dâu đến nơi an toàn rồi lần nữa quay về đón Tiểu Ngọc nàng cũng chưa muộn. Thứ tự gì cũng có trước sau, việc của ngài lúc này cũng phải được ưu tiên đặt lên hàng đầu.”

Chu – Trầm hai vị anh vợ em rể lần nữa diễn dịch một bộ lâm li bi đát, để người xem mà đổ lệ tuôn trào cẩu huyết kịch.

Mãi đến cuối cùng, lão Chu mới bị ép mà chấp nhận, hai mắt rưng rưng như sắp đi lên đoạn đầu đài thế sầu thảm gật đầu:

“Được, vậy lần này Chu mỗ ích kỷ một lần. Hai vị hiền đệ, phiền các ngươi trước tiên hộ tống ta đám tử nữ đến Thanh Hà, a Sinh, sau đó ngươi nhất định phải đón Tiểu Ngọc đi cùng. Hồi nhỏ nàng đã chịu khổ theo ta bôn ba khắp nơi, là ta thiếu nợ nha đầu này nhiều lắm!”

“Đại ca! Ta sẽ!” – Trầm Sinh cũng không cam lòng yếu thế, run rẩy nắm lấy tay hắn rồi dùng hết sức bình sinh thề thốt gật đầu.

Cut!!! – Perfect! Nhìn Trịnh Quang đứng một bên cảm động đến hai mắt đỏ hoe đi, Tống gia đều muốn cho mình cùng lão Trầm đoạn diễn kỹ này chấm max điểm rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện