Thời gian như gió qua thềm, 2 tuần cứ thế lơ đãng trôi đi.

Theo thời tiết vào xuân, không khí lười biếng ngày lễ tết cũng dần tan đi. Các đoàn xe chở theo vật tư của các thôn xóm xung quanh nối đuôi nhau tràn vào Hoàng Diệp trấn cũng khiến nơi đây thêm không ít náo nhiệt.

Hôm qua, Lý Tín cũng đi theo đoàn vật tư của Cự Liễu thôn vào thành, sau đó đến tìm Tống Khuyết tá túc một đêm, hôm nay bọn hắn cùng nhau trở về thôn.

Đúng vậy, Tống đại quan nhân rời xa Cự Liễu thôn 1 tháng hôm nay rốt cuộc cũng đã chuẩn bị quay về.

Nhà mới của hắn đã hoàn thiện, khu mộ của cha mẹ cũng hôm nay hoàn công. Hơn nữa hắn Tống Khuyết cũng không còn điều gì cần ở Hoàng Diệp trấn nữa, tự nhiên nên quay về nhà.

2 tuần này hắn đem trong Trấn còn lại 3 đại cao thủ theo dõi cái thông thấu, cuối cùng thu hoạch cũng hết sức phong phú.

Tại lão Lương nơi đó ngược lại đơn giản, Lương Tĩnh người này học tập một bộ dáng thư sinh mười phần. Trong phủ cũng bày thư phòng, một thân sở học Khai Sơn Đao pháp cũng là ngay ngắn đặt tại nơi đây. Cũng không làm mật thất hay sợ người lén lút trộm đi.

Có lẽ hắn cũng tin tưởng khả năng phòng ngự của Thiết Đao hội, như thế tiện nghi Tống Khuyết. Tống đại quan nhân để Ngộ Không rất nhẹ nhàng vượt qua trạm gác tiến vào nơi đây, thuận lợi đem bí tịch cất vào không gian.

Xem tại lão Lương người này làm người còn có thể, hắn cũng không kinh sợ đối phương. Tại bản thể nơi đó lấy ra bí tịch nhanh chóng chép lại sau đó cất vào không gian để đầu kia Ngộ Không trả lại ngay ngắn như cũ.

Xong chuyện phủi tay đi, Tống đại gia còn không quên cảm thán mình một thân bản sự không làm chuyển phát nhanh thật là tiếc nuối của cuộc đời.

Tiếp sau theo dõi Lục Tích, chưa được mấy ngày Tống Khuyết đã mất kiên nhẫn với lão tiểu tử này.

Gia hỏa này quả thật tham quan điển hình, nhận tiền hối lộ thành bản năng, cả ngày hưởng lạc hết ăn lại chơi gái. Hắn còn chưa thấy đối phương tu luyện đây, bí tịch võ công gì cũng là không bóng dáng. Ngược lại vàng bạc cất dấu một đống lớn.

Nhìn đối phương diễn xuất, Tống đại gia cũng thất quá cay đôi mắt. Quyết đoán bỏ qua cho lão dâm côn này.

Cuối cùng Hùng Khanh, tại Đầu Búa bang nơi đó thu hoạch được một bản cước pháp bí tịch tên là Phủ Việt Cước. Môn này công phu tu luyện ý cảnh dùng chân như búa rìu, ra đòn uy lực cũng là mạnh phi thường. Nhưng khuyết điểm cũng rõ ràng, không đủ tinh tế, rất dễ bị người tìm ra sơ hở.

Có lẽ Hùng Khanh cũng biết những này, vì vậy một thân võ công chỉ để uy hiếp là chính, cũng không tham dự cùng người tranh đấu. Hắn ngược lại càng giống một thương nhân, chuyên tâm kinh doanh nghề bán than củi của mình.

Tống Khuyết cũng không làm phiền nhiễu nhân gia, chỉ nhẹ nhàng mang đi hắn trân tàng Phủ Việt Cước.

Đến lúc này, hắn cũng không còn gì mơ ước tại Hoàng Diệp trấn. Vì vậy khi Lý Tín đến liền lập tức thu xếp đồ đạc, cáo biệt Ngô Diệc đám người lên đường hồi thôn. Bây giờ trong lòng hắn ngược lại mong muốn trở về trong nhà, yên tĩnh chuyên tâm đột phá Nhất giai võ giả.

..........

Sáng sớm,

Tại cửa Đông, Tống Khuyết chắp tay cáo biệt đến đây tiễn đưa Ngô Diệc, Chung gia huynh đệ cùng Lương, Lục đám người. Quay đầu giục ngựa hướng Cự Liễu thôn mà đi.

Lần nay so với lúc đến, ngoài đạt được số lượng lớn tài vật cùng với trong lòng tha thiết ước mơ võ công bí tịch. Trong đoàn còn nhiều hơn một người.

Tống Khuyết nhìn về trên xe đang ngồi ôm sách đắc ý đọc Hứa Tiên cười hài lòng.

Hôm qua sau khi xác định hồi thôn, hắn đã cùng đối phương nói chuyện. Cuối cùng dùng tiền lương 10 lượng mỗi tháng thuê Hứa Tiên đến Cự Liễu thôn vì Lý Tín bọn hắn dạy chữ. Tất nhiên ăn ở toàn bao, mỗi tuần được xe đưa về thành thăm người thân 2 ngày.

Đối với vị này Hứa tiên sinh mà nói, được đọc sách thì ở nơi nào chả như nhau. Hơn nữa mỗi tháng còn được 10 lượng bạc, lập tức đồng ý, cũng không thèm cùng người nhà thương lượng, quyết đoán 10 phần. Ngay hôm đó đã về nhà cáo biệt Bạch nương tử, thu dọn đồ đạc chờ lên đường.

Còn Tống Khuyết đối với dùng 10 lượng bạc có thể ngoặt về một vị dạy chữ tiên sinh cũng hài lòng vô cùng. Trải qua đời sống hiện đại hắn biết rõ tri thức tầm quan trọng, vì vậy nếu có thể tốn chút tiền nhỏ giúp đám trẻ biết chữ là không còn gì tốt hơn.

Chỉ là không biết đám tiểu gia hỏa có hiểu hay không dụng tâm lương khổ của hắn. Nhìn vẻ mặt u oán Lý Tín, Tống đại quan nhân cảm thấy việc này không đáng tin cậy.

Ngoài ra, nếu trong thôn còn có người muốn học hắn cũng bày tỏ hoan nghênh. Dù sao dạy mấy người cũng là dạy, có thể đóng góp cho tôn hắn cũng là nguyện ý.

Một đoàn người mang theo tâm tình hài lòng vui vẻ lên đường.

......

Cách xa 1 tháng, Cự Liễu thôn đã là ngay trước mắt.

Nhìn nơi mình sinh ra và lớn lên, Tống Khuyết trong lòng tràn đầy cảm khái. Vẫn là như thế nghèo nàn, lạc hậu, không có gì đổi thay. Không biết theo tháng ngày trôi qua, lão Chung lên đài có hay không cho thôn mang đến những biến hóa mới.

Tống Khuyết vừa về đến thôn lập tức đã khiến cho oanh động.

Hiện nay ai không biết hắn Tống thiếu hiệp đại danh, được công nhân Hoàng Diệp trấn đệ nhất cao thủ nha. Tất cả mọi người đều thấy vinh yên, đi ra ngoài gặp người nơi khác cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực.

Hơn nữa từ khi Tống Khuyết quật khởi, trong thôn là chưa bao giờ khuyết thiếu chủ đề đàm tiếu.

Mới nhất không gì hơn là hắn Tống thiếu 1 đao trảm Quỷ nước, tại Kính hồ xây nhà ở trấn trạch phong thủy, bảo vệ thôn làng.

Tin tức theo chính miệng Thôn trưởng nhi tử nói ra, hơn nữa mọi người hiếu kỳ đến Kính hồ quan sát, chuyện này rất nhanh truyền bá ra. Đối với có thể trừ ma diệt quỷ Tống Khuyết, mọi người xem hắn giống như thần nhân vậy.

Lời đồn hắn là thiên thần hạ phàm cũng không phải vô căn cứ, người ta Tống thiếu bây giờ không phải cũng đã là Hoàng Diệp trấn đệ nhất cao thủ sao.

Hậu quả là hắn trong thôn bỗng dưng có không ít fan, liên đới mồ mả cha mẹ còn chưa xây xong đã không thiếu người ra thắp nén nhanh cầu nguyện.

Biết chuyện này Tống Khuyết chỉ có thể cười khổ không thôi.

...........

Về đến Kính Hồ.

Nhìn dập dờn Kính Hồ bên cạnh biệt thự mới của mình, Tống Khuyết cực kỳ hài lòng.

Cả viện tử trang nhã cổ kính, cột gỗ điêu khắc tỷ mỉ xinh đẹp. Dưới chân lát đá xanh chỉnh tề, sạch sẽ, cũng không so với những biệt thự đời sau chênh lệch bao nhiêu.

Căn nhà có tiền viện cùng 3 gian hậu viện, có cả phòng bếp thiết kế rộng rãi, hiện đại, nhà vệ sinh sạch sẽ, thoáng mát. Không một chi tiết không để Tống đại gia mãn ý.

Ngoài sân cấy ghép mấy cây đào, mận lâu năm. Do Tống Khuyết mua lại tại nhà của các hộ dân rồi cho người đánh đi, trồng tại đây. Bây giờ còn chưa thấy sinh cơ, nhưng với năng lượng Tesseract, chẳng mấy chốc nó sẽ cành lá um tùm, đến sang năm ngồi dưới tán cây thưởng trà ngắm hoa quả thật không gi tuyệt bằng.

Hoảng hốt lúc đó Tống Khuyết cũng có suy nghĩ cuộc đời cứ thế ý tưởng. Nhưng lập tức bị hắn xua ra khỏi đầu.

Nói đùa, còn chưa vang danh thiên hạ, chưa thưởng tận mỹ nhân đã nghĩ chuyện ẩn cư chờ chết. Thật mất mặt người xuyên việt.

“Tống thiếu, đối với chúng ta công việc ngài có hài lòng”

Đào đốc công ở một bên bồi hắn tham quan, cẩn thận hỏi.

Hắn cũng không dám không cẩn thận, từ khi nghe tin Tống Khuyết đánh bại Phong Hàn. Là người trong trấn hắn lập tức hiểu ý vị như nào, vì vậy lên tinh thần 12 phần, tỉ mỉ làm thật tốt công việc. Sợ vị này đại gia không vui trách phạt.

“Ha ha, rất tốt, Đào tiên sinh có tâm. Sau đó xem qua khu lăng mộ, ta sẽ phát một đại hồng bao cho mọi người”

“Đa ta Tống thiếu”

Hài lòng là tốt rồi, Đào đốc công nhẹ nhàng thở ra. Tảng đá treo trên đầu mấy nay coi như được dỡ bỏ.

“A Tín, ngươi về hỏi ngươi nương xem Lý thẩm có muốn chuyển qua đây ở. Nơi này phòng nhiều như vậy chúng ta cùng nhau trụ cũng là dư dả”

Tống Khuyết đối với một bên đi theo mình Lý Tín nói, để tiểu tử này sáng mắt lên. Nhìn thấy nhà đẹp như thế này, so với trong thành còn tốt hơn mấy phần hắn đã sớm thích phát rồ. Nghe Tống Khuyết nói lập tức hớn hở chạy vội đi tìm mẹ.

Nhưng đáng tiếc có lẽ Lý thẩm sợ người dị nghị, dù hắn có nì nèo kiểu gì cũng không di dời. Tiểu tử này đành ủ rũ quay lại cho Tống Khuyết báo tin.

Đối với Lý thẩm quyết định, Tống Khuyết cũng đã đoán được mấy phần nên cũng không kinh ngạc. Chỉ nói cho Lý Tín hắn có thể chọn 1 căn phòng cho mình, thi thoảng qua ở, lúc này mới khiến hắn chuyển buồn làm vui, hứng thú bừng bừng kéo theo Hùng Bá đi chọn gian phòng.

Thu xếp ổn thỏa Hứa tiên sinh ở lại Tống gia nhà cũ, Tống Khuyết mới cùng Lý gia 3 người đi ra khu nghĩa trang thăm mộ.

Nhìn nơi đó vây kín tường đá, mộ bia bề thế chắc chắn, hắn cũng phần nào thanh thản trong lòng. Cho 3 người thắp một nén hương rồi mới ra về.

Trên đường về hỏi qua Lý thẩm ý kiến về việc giúp nàng trùng tu lại nhà cũ, được chắc chắn trả lời không cần sau Tống Khuyết mới thống khoái thanh toán tiền cho Đào đốc công, đồng thời phát cho bọn họ một đại hồng bao khiến mọi người rối rít cám ơn.

Ăn bữa cơm chia tay, tiễn đi đám người. Tống Khuyết mới xem như chính thức rảnh rỗi, hắn chuẩn bị đóng cửa chuyên tâm tu luyện một quãng thời gian.

Nhưng hôm nay ông trời là chú định không để hắn được như ý. Vừa vào đến nhà không bao lâu thì lão Chung đến. Lão đầu này xem như học xấu, quyết tâm tìm hắn ăn trực uống trực. Mấy lần nhắc khéo đuổi người không có tác dụng sau Tống Khuyết cũng đành bó tay.

“A Tín, chạy xe về đón ngươi nương cùng Nhị Nha qua đây. Tối nay chúng ta mở tiệc tân gia”.

Không còn cách nào Tống đại gia đành khổ mặt sai Lý Tín đi đón người. Dù sao cũng không vội nhất thời tu luyện, dành chút thời gian cùng bằng hữu ngồi lai rai nói chuyện, hâm lại tình cảm cũng là cần thiết sao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện