Nhìn Trần Thúc Bảo che chở nhi tử chạy đi, mấy người Lưu Thủ Văn làm sao đồng ý, diệt cỏ tận gốc đạo lý bọn họ là biết, vội tiến lên ngăn trở.

“Các ngươi cha con ai cũng không chạy được”.

“Ai cản ta, chết”.

Trần Thúc Bảo thiêu đốt tinh nguyên, cả người râu tóc dựng ngược như ma thần, một thân công lực cũng là bạo tăng gấp bội. Một quyền đánh ra như trấn phá sơn hà, đứng mũi chịu sào Lưu Thủ Văn tức thì hộc máu bay ngược, xương sườn cũng là đứt mấy căn.

Nhưng Trần Thúc Bảo cũng không dễ chịu, không chạy được mấy bước liền bị Đỗ Như Hối như ảnh tùy hình bám lấy sau lưng, lại là ăn chắc một chưởng bay xa mấy chục mét.

Không màng đau đớn, hắn lập tức đứng dậy hộ tống Trần Tử Hào, phía trước đã là cửa thành Đông Môn, chỉ cần vượt qua ải này, con hắn có cơ hội chạy thoát đến Dương Nam phủ.

“Các ngươi chạy không được”.

Đúng lúc này, trên cửa thành đồng loạt sáng lên ánh đèn, một đội cung tiễn thủ mai phục ở đó giương cung chờ sẵn. Hoàng Trạch sau lưng đuổi tới đắc ý hô:

“Biết các ngươi có thể trốn chạy, ta đã cho người chờ sẵn. Trần Thúc Bảo, mau ngoan ngoãn chịu trói”.

Nhìn sau có hổ truy đuổi, trước có sói cản đường, Trần gia phụ tử cũng là tâm sinh tuyệt vọng.

Trần Thúc Bảo không cam tâm ngửa lên trời gào thét, lúc này trong lòng oán hận tích tụ dồn nén, phúc chí tâm linh, mơ hồ tầm đó như đột nhiên thông thấu, giận giữ hướng cổng thành xuất quyền phát tiết.

Chỉ thấy quyền xuất ra quang mang lượn lờ, như sơn nhạc cự ảnh bao la hùng vĩ, tồi khô lạp thủ hướng về phía cổng thành cuốn đi.

“Oanh...oanh”.

“Ầm ầm....”

Cao hơn 10 trượng cổng thành trong khoảnh khắc lập tức tan vỡ, chỉ để lại một đống hỗn độn bụi đá mờ mịt. Trên thành quân tốt càng là ngã trái ngã phải lẫn lộn trong gạch đá, 10 thành không chắc còn 1.

“Cha, ngươi đột phá” – Nhìn cha mình chân khí ly thể, Trần Tử Hào tinh thần rung mạnh. Trong mắt toát ra hi vọng mừng rỡ.

Nôn.

Một búng máu từ Trần Thúc Bảo phụt ra về phía nhi tử làm ướt đẫm toàn thân, hắn vội vàng quát lớn:

“Tử Hào, mau chạy”.

Cắn răng, Trần Tử Hào không dám nói nhiều, nhanh chân vận khởi thân pháp lao ra cổng thành. Đúng lúc này, trong lòng hắn tâm sinh báo động, vội vàng cúi người trốn nhưng không kịp, bị một chưởng bay ra xa mấy chục mét.

Tụ Lý Càn Khôn – Man Thiên Quá Hải.

“Đỗ Như Hối, vậy mà đối với tiểu bối xuống tay, ngươi không thấy hổ thẹn sao”.

Chiêu này quá mức ẩn nấp, chưởng kình lặng yên không tiếng động không rõ ra tay lúc nào Trần Thúc Bảo cũng không kịp đề phòng. Lúc phát giác thì cũng đã muộn, hắn điên cuồng muốn tiến lên kiểm tra nhưng lập tức bị Đỗ Như Hối cuốn lấy.

Nơi xa Trần Tử Hào nôn ra một búng máu, che ngực đứng lên. Âm thầm may mắn, nếu không phải trên người lúc nào cũng mang bảo giáp gia truyền hôm nay hắn cũng khó còn mạng sống.

Nhìn phụ thân lần cuối, hắn kìm nén đau đớn cắm đầu chạy thục mạng.

Nơi xa Trần Thúc Bảo thấy cảnh này trong lòng mừng rỡ, như được tiếp thêm sức mạnh cười lớn cùng mấy người liều chết chém giết. Đứng giữa lỗ hổng tường thành chặn lại, 3 người kia nhất thời bán hội cũng không thể xông ra.

.....

Hồi lâu sau, một thân chật vật quần áo Đỗ Như Hối cùng trên người mang thương Hoàng Trạch, Lưu Thủ Văn mặt mũi âm trầm đứng tại cửa thành. Dưới chân bọn hắn nằm chính là Trần Thúc Bảo.

Lúc này Trần gia gia chủ thi thể đã bị biến dạng không còn rõ hình, chỉ từ quần áo trên người mới xác nhận được qua. Mặt đất chiến trường càng như là trải qua địa chấn, nhà cửa, đường lát đá hết thảy bị cày tung lên một lần, thê thảm vô cùng.

“Trần gia Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết quả thật uy lực tuyệt luân, nếu như công bằng chém giết, ta cũng chưa chắc đánh qua được đối phương”.

Đỗ Như Hối nhìn trên tay mấy vết máu, không nhịn được cảm thán.

“Đỗ Bang chủ, tiểu tử kia chạy, chúng ta có hay không truy?”.

Lưu Thủ Văn đối với vừa chiến đấu tình cảnh ấn tượng khắc sâu, nghĩ đến sau này cảnh tượng Trần gia con mồ côi quay lại báo thù hắn lòng phát rét, vội vã hỏi.

“Bắt người không phải việc của Trấn Phủ Ti sao, tiểu tử đó trúng ta một chưởng, trong vòng 3 ngày hẳn phải chết không nghi ngờ. Các ngươi nếu chưa yên tâm có thể tự mình đi tìm”.

Đối với mình võ công, Đỗ Như Hối tương đương tự tin. Này một chưởng âm nhu tàn độc, trúng người sẽ bị đa trọng kình chấn nát nội phủ, có mặc giáp trên người cũng không làm nên chuyện gì. Vì vậy theo hắn tiểu tử kia tất chết không nghi ngờ.

“Bây giờ đến lượt chúng ta thanh toán sổ sách. Ngoài 5 thành tài vật, Trần gia Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết cùng Ngũ Hành Trấn Thế Quyền hết thảy về ta”.

“Đỗ Bang chủ, không phải ngươi nói chỉ cần tài vật sao?”.

“Hừ, bây giờ ta đổi ý, các ngươi có ý kiến sao”.

Trước khác nay khác, đã tận mắt chứng kiến kia 2 quyền bí tịch uy lực, lão Đỗ nào dám lơ là, tất nhiên cũng không muốn trong thành có người luyện thành thứ này, uy hiếp địa vị của hắn.

“Đỗ Bang chủ, chúng ta có thể sao chép 1 phần sao” - Lưu Thủ Văn không cam tâm dò hỏi.

“Hắc hắc hắc”.

Đón nhận lão Đỗ ánh mắt âm tàn nhìn qua, nghĩ đến Trần gia hạ tràng. Lão lưu xoa mồ hôi lạnh cười khan, lập tức tắt cái này ý niệm trong đầu.

Mấy người nghĩ đến mấy trăm năm thế gia tài vật, lập tức phấn chấn đi về, không để ý trên bầu trời 1 con cự ưng lòng vòng bay liệng, chứng kiến tối nay hết thảy sự việc.

.......

Đứng trên nóc nhà trầm ngâm nhìn xa xa ánh lửa hồi lâu, Tống Khuyết mới thở dài gọi Hùng Bá một tiếng, 2 người nhảy xuống đi về phòng tắt đèn tiếp tục nghỉ ngơi.

Nằm trên giường nhắm mắt, trong đầu đứt quãng không ngừng quan sát Tia Chớp truyền về hình ảnh, tâm tình hắn thật lâu không thể bình phục.

Thế giới này vẫn là thực lực quan trọng nhất, nếu không pháp luật, danh vọng, tất cả đều là hư ảo.

Thiếu niên, phấn đấu đi! .......

Một đêm trằn trọc khó ngủ, sáng ra Tống Khuyết vẫn đúng giờ dậy chuẩn bị xe ngựa chuẩn bị trở về Thanh Hà.

2 người dùng xong bữa sáng, đang chuẩn bị xuất phát thì có người tìm đến.

Cốc..cốc...cốc.

Là Vân Hi mấy người, thông qua Lĩnh Vực nhìn thấy người đến, Tống Khuyết hơi ngạc nhiên ra hiệu cho Hùng Bá ra mở cửa.

Ngoài cửa đứng chờ Vân Hi, Khổng lão mấy người, thấy Hùng Bá như con gấu như thế dáng người cũng hơi giật mình lùi lại cảnh giác. Làm một bên Thanh Trúc không nhịn được cười:

“Phù... hì hì. Tiểu thư, giật mình đi, lạc lạc. Hùng Bá, chào buổi sáng nhé”.

“Hờ hờ, xin chào Thanh Trúc cô nương. Thiếu gia đang ở trong, mấy vị mời vào”.

Nghi ngờ đánh giá trước mặt người một lúc, Vân Hi mới nhấc váy tiến vào, không quên trừng mắt nhìn đang che miệng cười trộm Thanh Trúc.

“Vân Hi tiểu thư, Khổng lão, Thanh Trúc cô nương. Chào buổi sáng nhé! Không biết sáng ra đã đến tiềm tại hạ có việc gì?"

“Tống công tử không phải hôm nay khởi hành sao, chúng ta là đến tiễn ngươi một đoạn đường” – Vân Hi cười đáp.

“Vân tiểu thư khách khí, ân huệ của ngươi ta còn chưa trả hết đâu, sao dám làm phiền”.

“Tống công tử khách khí, ngươi đường này đi về cũng không an toàn. Lần này ta đến cũng là giúp ngươi thuận tiện”.

Vân Hi cười cười, từ trong người lấy ra một tấm lệnh bài, mặt trên khắc chữ Vân, sau lưng in hình 1 tòa tháp 9 tầng, tượng trưng cho Vân Hải Các đưa cho Tống Khuyết.

“Đây là Vân gia thương hội lênh bài, Tống công tử trên đường gặp sơn tặc có thể đưa ra. Chỉ cần giao nộp tiền lệ phí, bọn họ sẽ không làm khó ngươi”.

Cầm lấy lệnh bài, Tống Khuyết mừng rỡ:

“Quả thật là thứ ta đang cần, đa tạ Vân tiểu thư”.

“Khanh khách, Tống công tử, chưa hết đâu. Nhà ta tiểu thư còn có một món quà cho tặng ngươi” – Thanh Trúc cười duyên mật báo.

“Không dám nhận, ta thiếu Vân tiểu thư ân tình đã đủ nhiều, sao dám nhận quà.”

Tống đại gia lúc này cũng đỏ mặt, không có mặt mũi gì nhận lấy. Tuy biết đây là đối phương cố ý kết giao mình, nhưng thiếu mỹ nữ ân tình lớn như vậy hắn cũng ngại ngùng.

Đối phương nhìn trúng nhan sắc của mình, Tống gia, ngươi cần cẩn thận nha - Tống A Ngưu nhắc nhở.

“Ta là thành tâm muốn cùng Tống công tử kết giao, ngươi đây không muốn cùng ta làm bằng hữu sao?”.

Vân Hi chớp chớp mắt thương tâm hỏi, Tống Khuyết lúc này hô to không chịu nổi. Mới sáng ra còn đang hưng phấn đây, hắn vội vàng đồng ý.

“Ta nhận còn không được sao, Vân tiểu thư không cần như thế”.

“Lạc lạc, thế mới tốt chứ”.

Vân Hi tinh nghịch nheo mày đắc ý, lúc này mới quay ra hô:

“Mang vào đi”.

Chỉ thấy ngoài cửa chờ sẵn hạ nhân dắt theo 2 con tuấn mã thần tuấn, cao lớn dị thường, lông đen nhánh như mực, trên bụng lông còn cuốn lại như vảy cá. Một con toàn thân đen nhánh, một con dưới bốn chân có mấy chỏm lông màu trắng rất bắt mắt.

“Đây là Thiên Lang quốc mới có dị chủng Hắc Long Mã, lực lớn vô cùng, có thể so với cự hùng. Bảo mã xứng anh hùng, hôm nay ta tặng Tống công tử, chúc ngươi tương lai võ đạo đường đại triển hồng đồ, lên như diều gặp gió”.

Nhìn 2 con tuấn mã lần đầu Tống Khuyết liền không thể dời mắt. Nam nhân ai không yêu tuấn mã, không muốn một người một ngựa trường kiếm giang hồ, hắn cũng không kiểu cách, cười lớn trịnh trọng nói:

“Món quà này ta thích vô cùng. Đa tạ Vân tiểu thư lâu nay giúp đỡ, sau này tại hạ không bao giờ quên ân”.

“Tống công tử thích là được, bọn chúng chưa có tên, không bằng công tử bây giờ cho bọn nó ban tên” – Đối với Tống Khuyết thái độ, Vân Hi cực kỳ hài lòng, cười nói.

“Con màu đen gọi Ô Truy, chân trắng gọi Ô Vân Đạp Tuyết đi, ta nhất định sẽ trân trọng nó”.

“Tống công tử hảo văn thải”.

Vân Hi nghe hắn đặt tên cũng không nhịn được 2 mắt sáng lên, rất có ý cảnh một cái tên.

“Vân tiểu thư quá lời” - Tống Khuyết cười khan gãi đầu, tiện đà hỏi:

“Đêm qua trong thành xảy ra chuyện gì, không biết Vân tiểu thư biết được bao nhiêu, có thể hay không cho ta giảng một hai?”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện