Tôi là loại người trung lập, không thích cũng không ghét. Đa số thứ trên đời tôi xếp vào mục ‘sao cũng được’. Dù thế, tôi cũng vẫn có sở thích của mình đấy chứ. Những thứ đó không hẳn là quan trọng hay cần thiết với tôi thì tôi mới thích, nhưng tôi thích thứ tôi thích và tôi ghét thứ tôi không ưa. Tôi đã cố phân định hợp lí giữa hai thứ đó rồi đấy chứ, nhưng đã là người thì làm sao có thể ép cảm xúc của mình tuân theo lí trí cho bằng được?

( Trans: Đừng hỏi. Trans cũng méo biết mình đang dịch cái gì ở đây O_O.)

Tôi gọi đó là ‘thứ tôi thích’ và ‘thứ tôi không thích’. Trong số đó, suối nước nóng là ‘thứ tôi thích’.

Ở kiếp trước, tôi đã có một khoảng thời gian bỏ tắm. Lúc đó tôi đã nghĩ việc tắm rửa thật phí thời gian, nhưng dù vậy, tôi còn có cuộc sống của một nhân vật phụ nên đã dành ra 3 phút mỗi ngày để tắm táp. Tôi nghĩ thay vì phải tắm như thế, dành thời gian luyện tập đáng giá hơn nhiều.

Khoảng thời gian đó cũng là lúc tôi cảm thấy mình đã chạm tới giới hạn của con người nên cả tinh thần cũng bảo rằng tôi không cần phải tắm. Tôi đã nghiêm túc suy xét tới việc đấm phát nổ luôn đầu đạn hạt nhân ngay lúc đó rồi ấy chứ.

Sau khi nhiều chuyện xảy ra, tôi cuối cùng cũng nhận thấy đầu óc mình hoạt động không ổn cho lắm, cho nên tôi tập lại thói quen tắm rửa. Thứ xúc tiến cho quyết định đó chính là suối nước nóng. Cái cảm giác đắm chìm trong làn nước nóng làm cho tim tôi bình tĩnh lại. Sự bình tĩnh hoàn toàn ảnh hưởng tới chất lượng của việc luyện tập, tạo ra sự linh hoạt cần thiết để nhận diện pháp thuật, hào quang và mấy thứ tương tự.

Vậy nên, giờ tôi đang ở suối nước nóng. Hóa ra Lindwurm là một thị trấn suối nước nóng nổi tiếng, và vì thế tôi đang âm thầm hưởng thụ ở đây.

Lúc này trời chỉ mới hừng sáng, đó là vì tôi thích tới suối nước nóng vào lúc sáng sớm. Tất nhiên điều đó không có nghĩa tôi chưa bao giờ tới đây vào ban đêm, tôi chỉ đơn giản là thích tới đây tắm vào buổi sáng hơn thôi. Lí do là vì vào lúc này thì gần như chẳng có ma nào tới đây cả, tôi có thể cảm thấy như tôi bao trọn nguyên chỗ này.

Ngày hôm nay tôi cũng hy vọng toàn bộ phòng tắm chỉ có mình tôi, nhưng hóa ra đã có một vị khách tới trước với cùng suy nghĩ như tôi. Quả là một vận rủi, bởi vì vị khách đó chính là Alexia.

Với mái tóc bạch kim được buộc gọn gàng, cô ta mở to đôi mắt đỏ trong giây lát khi thấy tôi, nhưng rồi ngay lập tức nhìn sang hướng khác.

Sau đó, bọn tôi giả vờ không nhìn thấy nhau, duy trì một chính sách không can thiệp. Suối nước nóng này là nơi chỉ có dân tai to mặt lớn sử dụng, và vì vào buổi sáng có rất ít người tới nên lớp ngăn đã bị dời đi, biến chỗ này thành một bể tắm cho cả nam lẫn nữ. Khi tôi dìm người mình vào làn nước trong ánh mặt trời đang lên cao, tôi tự nhủ sẽ thật tuyệt nếu tôi có thể độc chiếm cái suối nước nóng rộng lớn này cùng làn khói mỏng bay là là dưới mắt và cảnh bình minh.

Alexia và tôi chiếm hai đầu bể tắm là hai chỗ có quang cảnh đẹp nhất, để nhìn về phía ông mặt trời đang dần trồi lên cao. Cả hai bọn tôi đều giữ im lặng một cách khó chịu.

Khi liếc nhìn từ khóe mắt, tôi thấy làn da trắng của Alexia khẽ run, tạo thành những gợn sóng trên mặt nước.

Sẽ hơi phí nếu rời khỏi đây sớm. Tôi nghĩ thế khi Alexia bất ngờ phá vỡ sự im lặng.

“Mấy vết thương của cậu khỏi hết rồi sao?”

Giọng nói cô ấy cất lên tương đối mềm mỏng.

“Lành cả rồi.”

Vết thương? Vết thương nào cơ chứ? Tôi nghĩ thế khi trả lời.

“Việc mình chém cậu chỉ là do phản xạ và cảm tính lúc đó thôi. Mà, dù sao thì, cậu cũng ổn rồi nhỉ.”

“Cám ơn?!”

Ồ, hóa ra là vết thương đó.

Tôi đã ở cùng cô ấy lâu để hiểu được đó là cách mà cô ta xin lỗi. Tôi đã nghĩ cô ta chẳng biết xin lỗi là cái gì bởi vì chẳng có ai dạy cô ta điều đó cả, nhưng rõ ràng đây là lời xin lỗi mang phong cách của Alexia.

“Mình nghĩ mình cũng nên xin lỗi vì đã nghĩ cậu là một tên cuồng sát.”

Một tiếng tóe nước nhỏ vang lên, và giờ nước chảy ròng ròng khắp mặt tôi.

“Vớ vẩn.”

“Tên cuồng sát nào cũng sẽ phản ứng như thế khi bị nêu danh ra như vậy đấy. Nói chung là, sao cậu lại tới Lindwurm?”

“Mình là khách VIP tại ‘Thử Thách của Nữ Thần’, còn cậu?”

“Mình được một người bạn mời tới để dự một sự kiện thú vị. Mình đang nghĩ đó chắc là cái Thử Thách mà cậu đang nói đấy, mà cậu có biết người ta làm gì tại đó không?”

Alexia cố ý thở dài.

“Không biết gì mà cũng vác xác tới đây à? Thử Thách của Nữ Thần là một sự kiện tỉ thí được tổ chức mỗi năm một lần, vào ngày mà cánh cửa đền Thánh Địa được mở ra. Hồi ức của các chiến binh cổ đại sẽ được triệu hội tại đền và những người tới đây có thể thách đấu với những hồi ức đó. Mọi pháp kiếm sĩ đều có thể tham dự qua việc nộp đơn đăng kí từ trước, nhưng điều đó không có nghĩa là chiến binh cổ đại sẽ hồi đáp. Mỗi năm đều có tới vài trăm pháp kiếm sĩ tới đây thách đấu, nhưng chỉ tầm 10 người được giao chiến.”

Nghe có vẻ hay. Có lẽ Alpha tính tham gia chăng?

“Điều kiện để được chọn là gì?”

“Có vẻ như là dựa vào độ tương thích của người thách đấu với chiến binh cổ đại. Trong hầu hết các trường hợp, chiến binh cổ đại tiếp chiến sẽ mạnh hơn so với người khiêu chiến một chút, cho nên sự kiện này mới có tên là Thử Thách của Nữ Thần. Tầm 10 năm trước, một kiếm sĩ lưu vong tên Venom đã gọi được vị anh hùng Olivie lên khiêu chiến rồi đấy. Vụ đó đã trở thành một chủ đề nóng hổi trong một thời gian dài.”

“Hể ~ Người tên Venom đó có thắng không vậy?”

“Mình nghe kể rằng hắn đã thua. Nhưng mình không có mặt ở đó cho nên mình cũng không thể chắc chắn được. Mình cũng không biết người được triệu hồi có phải là anh hùng Olivie hay không.”

“Hừ-ừm.”

Liệu Alpha có thể gọi vị anh hùng đó lên không? Mà không phải thế mới vui sao?

“Vậy cậu sẽ không tham gia sao? Mình nghe nói là dạo gần đây cậu đã mạnh lên rồi.”

“Làm gì có. Cả năm nay mình bận gần chết. Thực ra thì dạo gần đây mình nghe nhiều lời đồn mờ ám về gã tổng giám mục quản lí chỗ này, nên mình tới để điều tra cho ra nhẽ.”

“Lời đồn gì mà mờ ám?”

“Không kể được. Nếu muốn biết thì gia nhập vào Đội Tưu Binh đi.”

“Thôi khỏi, cảm ơn.”

“Vậy gia nhập sau khi cậu ra trường nhé.”

“Dẹp, cảm ơn.”

“Mình điền vào đơn gia nhập giùm cậu luôn há.”

“Đừng nhây.”

“Cậu bướng bỉnh thật.”

Rồi câu chuyện đạt tới hồi kết, chúng tôi lại im lặng. Nhưng giờ nó không cho bọn tôi một cảm giác gì tồi tệ.

“Mình đã nghĩ rằng mình sẽ phải nhận mấy cái ánh nhìn la liếm khắp cả người… nhưng có vẻ như là mình đã lầm.”

Cô ta không nói rõ cái nhìn đó là sao, nhưng tôi hiểu.

“Tự tin gớm.”

“Với một người đẹp như mình thì những cái ánh mắt đầy dục vọng chưa bao giờ ngừng soi trên cái cơ thể này; điều đó khá phiền phức.”

Phiền tới nỗi nói toẹt ra không thèm giấu luôn?

“Khi tắm ở suối nước nóng, mình cố không nhìn ngó người ta để mọi người đều có thể tận hưởng việc tắm rửa này.”

“Thái độ tốt đấy.”

“Cho nên dừng việc ngó chằm chằm vào thanh Excalibur của mình đi.”

“Pfft!”

Alexia cười. Cô ta cười từ tận đáy lòng.

“Cậu gọi đó là Excalibur hả? Cậu có nhầm nó với con Giun Đất không đấy?”

“Nếu cậu nghĩ đây là giun đất thì cũng chẳng sao. Gọi thế nào cũng được, mình không quan tâm. Nhưng mình chỉ cảnh cáo cậu vậy thôi.”

Tôi đứng dậy làm nước bắn tung tóe.

“Đừng đánh giá quyển sách qua vẻ bề ngoài. Đôi lúc cái thứ gọi là giun đất ấy chẳng qua chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài thôi.”

Rồi tôi xoay người rời khỏi bể tắm, không thèm che đậy bản thân mình.

“Nói-Nói vậy nghĩa là sao?”

Alexia lẩm bẩm. Hai má cô ta đỏ rực lên.

“Một khi Thánh Kiếm đã được rút ra khỏi vỏ và lưỡi kiếm được tuốt trần sau đó, nó sẽ là điểm chỉ dẫn người ta tới Khu Vườn của sự Hỗn Loạn.”

Tôi vừa nói vừa ra vẻ uyên bác. Sau đó tôi tét vào mông mình, pép, bằng cái khăn hiện đang vòng qua háng tôi.

Tôi thích làm cái điều mà mấy ông bác hay làm khi họ ra khỏi bể nước nóng. Việc này chẳng có nghĩa lí gì, nhưng nếu không làm thế thì tôi không cảm thấy như mình vừa đi tắm xong. Tôi làm thêm hai lần nữa, pép, pép, trước khi bước vào phòng thay đồ.

Lúc tôi gần thay đồ xong, tôi nghe thấy hai tiếng pép, pép, phát ra từ chỗ bể suối nước nóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện