“Không tin?” Bàng Thiệu nhìn Diệp Sở đầy khinh bỉ: “Lúc Diệp Nguyên Vũ tới, ta gọi nữ nhân xinh đẹp nhất Đăng Lâu tiếp gã, rót loại rượu ta tự tay điều chế. Hắc hắc, uống rượu đó cho dù thấy heo mẹ cũng hóa Hằng Nga! Đừng nói chỉ một Lưu đại mụ, dù có xuất hiện hai người gã cũng lao tới!”
“Ngươi chơi gã như vậy à?” Diệp Sở ngơ ngác nhìn Bàng Thiệu. Uy lực rượu do Bàng Thiệu điều chế thì Diệp Sở không hề nghi ngờ. Những thủ đoạn khác của hắn như mèo cào nhưng riêng món này hắn xưng đệ nhị không ai dám vỗ ngực đệ nhất.
Nếu quả thật như thế thì Diệp Nguyên Vũ hẳn là đang đối mặt với bi kịch thật sự. Lưu đại mụ lại được một phen hưởng thụ.
“Ngươi còn không nhanh đến đây xem, bọn họ đang vờn nhau này.” Bàng Thiệu cười vô cùng khoái trá.
“Ối vãi lồng…! Ca đây không có hứng thú!” Diệp Sở mắng to, nghĩ thầm có quỷ mới đi xem phim đó, vừa nghĩ đã khiến mình nổi da gà. Nếu như còn nhìn bộ dạng điên cuồng của hai người bọn họ thì sợ rằng sau này sẽ chẳng còn cảm con mẹ nó xúc làm chuyện đó nữa.
“Bàng Thiệu, ngươi cũng to gan lắm! Diệp Nguyên Vũ là tam thế tử Diệp gia. Ngươi dám chơi gã như thế thì chẳng khác gì rước thêm kẻ địch. Ngươi không sợ hắn trả thù?!” Diệp Sở cười mỉm: “Đổi lại bất kỳ nam nhân nào nếu lâm vào tình huống đó, khác gì mối thù giết cha. Sau khi gã tỉnh lại thì ngươi không còn sống yên ổn nữa đâu.”
“Sợ cái đếch gì! Bàng gia ta thua Diệp gia hắn chắc! Đã vậy ta lại là người thừa kế Bàng gia duy nhất, cỡ Diệp Nguyên Vũ hắn là cái thá gì chứ! Con của đại ca tộc trưởng mà đã lớn sao? Ta còn cao quý hơn hắn nhiều! Hơn nữa, lần trước Diệp Tĩnh Vân có nói với ta một câu…” Nói đến đây Bàng Thiệu cười phá lên.
“Nói cái gì?” Diệp Sở vô cùng nghi ngờ, trong lòng thầm nghĩ nữ nhân yêu quái Diệp Tĩnh Vân này lại bày ra trò gì mà có thể khiến Bàng Thiệu lên cơn động kinh đến thế.
Diệp Tĩnh Vân nói: “Diệp Nguyên Vũ không thể đại biểu cho huynh đệ Diệp gia! Ngươi nói xem ta có dám thu thập hắn nữa hay không?” Bàng Thiệu cười sảng khoái: “Ta có thể đại diện cho Bàng gia nha!”
Diệp Sở đã sáng tỏ ý tứ của Diệp Tĩnh Vân, nhất mạch tộc trưởng mới là chính thống nhất, huynh đệ Diệp Nguyên Vũ dù sao chỉ là chi nhánh mà thôi. Cho dù Bàng Thiệu đối phó bọn họ thì Diệp Tĩnh Vân đại biểu nhánh trưởng sẽ đứng về phía hắn, nên khó trách Bàng Thiệu lại lớn gan như vậy.
“Diệp Tĩnh Vân muốn tranh đoạt vị trí tộc trưởng sao?” Diệp Sở nhìn Bàng Thiệu: “Bà điên này dã tâm không hề nhỏ!”
Bàng Thiệu mỉm cười: “Quản chuyện của nàng làm gì, để ý chuyện chúng ta thôi. Ta chỉ muốn biết, tối nay sau khi Diệp Nguyên Vũ mây mưa xong thì sẽ hành động ra sao?”
“…”
Một đám nam nữ ngồi cười sằng sặc, chỉ có mấy người nữ nhân Hoàng Lâm mới nhìn Bàng Thiệu đầy khinh bỉ: “Chỉ có các ngươi mới nghĩ ra thủ đoạn như vậy!”
“Mấy người ngoại vực đâu rồi?” Diệp Sở quay sang hỏi Bàng Thiệu: “Ngươi cũng dùng thủ đoạn y chang hả?”
“Không hề có nha, ta chỉ cho mấy cô nương tưới bọn họ một ít thuốc mê hồn khiến bọn họ hôn mê chút đỉnh thôi.” Bàng Thiệu lắc lắc đầu nói.
“Đưa ta đi xem.” Diệp Sở nhìn Bàng Thiệu nói: “Ta có hứng thú với bút ký trên người bọn họ, vừa tiện mượn xem một chút.”
“Ta có thể thò thụt ít đồ được không? Không lẽ chỗ tốt ngươi chiếm hết?” Bàng Thiệu nhìn Diệp Sở khinh khỉnh, nhưng thấy ánh mắt nguy hiểm của hắn, vội vàng sữa chữa: “Nhường ngươi hưởng lợi một lần!”
Diệp Sở không thèm nhìn tên mập nữa, nghĩ thầm đồ tốt như thế thì Tinh Sát sao không thò một tay, để sau này cho Hoàng Lâm tổ chức mọi người tịch thu là ổn.
Dĩ nhiên Sát linh giới không biết suy nghĩ bọn người Bàng Thiệu, bằng không thì ai nấy sẽ tức hộc máu. Bút ký trân quý như thế ai chẳng muốn hưởng một phần.
Bàng Thiệu dẫn đám người Diệp Sở vào một căn phòng, trong đó chất ngổn ngang đám người ngoại vực.
“Lưu Thiếu Dương, qua lục soát đi! Nếu như có bút ký đại tu hành giả Sát linh giới thì lấy về đây, những thứ khác thì tha cho chúng.” Diệp Sở nói với Lưu Thiếu Dương ở bên cạnh.
Lưu Thiếu Dương hai mắt sáng rỡ, bắt đầu lục soát từng người. Thấy được không ít thứ tốt, hắn vốn định thó đi ít món nhưng nhớ lời Diệp Sở nói nên bèn nghiêm túc trở lại.
Sờ soạng một hồi vẫn không tìm ra món đồ mình cần, Diệp Sở liền quay lại chiếu tướng Bàng Thiệu: “Ngươi có nhầm lẫn gì không?”
“Không thể nào! Cô nương trong thanh lâu chính tai nghe được bọn họ thương nghị mà, hơn nữa quả thật Diệp Nguyên Vũ cầm một viên đan dược do Vị đại tu hành giả luyện chế. Nếu không phải dùng trao đổi với vật trân quý kia thì là gì?” Bàng Thiệu lắc đầu trả lời.
Thấy Bàng Thiệu khẳng định chắc nịch, Diệp Sở liếc nhìn sang Lưu Thiếu Dương, thấy hắn đang tìm kiếm tên cuối cùng. Vừa thò tay vào kiểm tra thì tên kia đột nhiên mở mắt tung chưởng vào ngực hắn.
Mặt Lưu Thiếu Dương tái mét, muốn trốn đi nhưng lực bất tòng tâm, trơ mắt nhìn chưởng kia đánh vào lồng ngực mình.
“Cẩn thận!” Bàng Thiệu khẩn trương, muốn kéo Lưu Thiếu Dương lại nhưng không còn kịp nữa.
Mọi người ở đây đều không đành lòng nhìn hắn bị đánh đều nhắm mắt lại, nhưng ngay lúc đó một bàn tay kịp ra tay chặn ngay trước ngực Thiếu Dương. Một chưởng của đối phương bị chặn lại, bàn tay kia vẫn yên vị chắn trước ngực.
“Diệp Sở đại ca!” Hoàng Lâm vội vàng kéo Lưu Thiếu Dương ra, thấy Diệp Sở đứng trước mặt tên ngoại vực, hét lên đầy sung sướng.
“Thực lực đại ca lại tăng lên?” Bàng Thiệu nhìn Diệp Sở đầy kinh ngạc. Vừa rồi khoảng cách của Diệp Sở tới Lưu Thiếu Dương còn xa hơn cả hắn, thế mà trong tích tắc đã chặn được đòn tấn công, cứu được một mạng.
Mới mấy ngày không thấy sao thực lực Diệp Sở lại tăng cao như vậy được?
“Nghe nói dân ngoại vực tương đối giảo hoạt, xem ra danh bất hư truyền. Ngay cả giả chết cũng làm được.” Diệp Sở híp mắt nhìn người ngoại vực trước mặt.
“So với các ngươi thì đã ăn thua gì đâu? Trong rượu hạ thuốc mê, thủ đoạn hạ lưu như thế cũng dùng được!” Người ngoại vực cười nhạo.
Diệp Sở nhún nhún vai nhìn Bàng Thiệu: “Người ta mắng ngươi kia, không trình bày gì à?!”
Bàng Thiệu đứng ra cười vô cùng sảng khoái: “Đa tạ các hạ khích lệ!”
Đám người Hoàng Lâm trong nháy mắt đều trưng ngón giữa trước mặt Bàng Thiệu. Món này học được từ Diệp Sở, ai nấy đều cảm thấy chỉ làm thế mới biểu lộ hết độ bẩn bựa của Bàng Thiệu.
“Có điều bọn ngươi ra tay với chúng ta, không hề hối hận sao?” Người ngoại vực nheo mắt nhìn từng người.
“Ở Hoàng thành này chúng ta việc quái gì phải suy nghĩ!” Bàng Thiệu cười to: “Các hạ ngoan ngoãn giao đồ ra đây!”
“Nếu như ta nói, ta là Sát linh giả của Sát linh giới thì sao?” Đối phương nhìn Bàng Thiệu gằn giọng từng chữ.
Mộ câu nói khiến đám người Bàng Thiệu tái mặt. Bọn người Hoàng Lâm nhìn đối phương đầy kiêng kị, hiển nhiên cái tên này có lực sát thương rất lớn.
“Làm sao? Sợ rồi à?” Người ngoại vực bĩu môi chê cười.
“Ngươi chơi gã như vậy à?” Diệp Sở ngơ ngác nhìn Bàng Thiệu. Uy lực rượu do Bàng Thiệu điều chế thì Diệp Sở không hề nghi ngờ. Những thủ đoạn khác của hắn như mèo cào nhưng riêng món này hắn xưng đệ nhị không ai dám vỗ ngực đệ nhất.
Nếu quả thật như thế thì Diệp Nguyên Vũ hẳn là đang đối mặt với bi kịch thật sự. Lưu đại mụ lại được một phen hưởng thụ.
“Ngươi còn không nhanh đến đây xem, bọn họ đang vờn nhau này.” Bàng Thiệu cười vô cùng khoái trá.
“Ối vãi lồng…! Ca đây không có hứng thú!” Diệp Sở mắng to, nghĩ thầm có quỷ mới đi xem phim đó, vừa nghĩ đã khiến mình nổi da gà. Nếu như còn nhìn bộ dạng điên cuồng của hai người bọn họ thì sợ rằng sau này sẽ chẳng còn cảm con mẹ nó xúc làm chuyện đó nữa.
“Bàng Thiệu, ngươi cũng to gan lắm! Diệp Nguyên Vũ là tam thế tử Diệp gia. Ngươi dám chơi gã như thế thì chẳng khác gì rước thêm kẻ địch. Ngươi không sợ hắn trả thù?!” Diệp Sở cười mỉm: “Đổi lại bất kỳ nam nhân nào nếu lâm vào tình huống đó, khác gì mối thù giết cha. Sau khi gã tỉnh lại thì ngươi không còn sống yên ổn nữa đâu.”
“Sợ cái đếch gì! Bàng gia ta thua Diệp gia hắn chắc! Đã vậy ta lại là người thừa kế Bàng gia duy nhất, cỡ Diệp Nguyên Vũ hắn là cái thá gì chứ! Con của đại ca tộc trưởng mà đã lớn sao? Ta còn cao quý hơn hắn nhiều! Hơn nữa, lần trước Diệp Tĩnh Vân có nói với ta một câu…” Nói đến đây Bàng Thiệu cười phá lên.
“Nói cái gì?” Diệp Sở vô cùng nghi ngờ, trong lòng thầm nghĩ nữ nhân yêu quái Diệp Tĩnh Vân này lại bày ra trò gì mà có thể khiến Bàng Thiệu lên cơn động kinh đến thế.
Diệp Tĩnh Vân nói: “Diệp Nguyên Vũ không thể đại biểu cho huynh đệ Diệp gia! Ngươi nói xem ta có dám thu thập hắn nữa hay không?” Bàng Thiệu cười sảng khoái: “Ta có thể đại diện cho Bàng gia nha!”
Diệp Sở đã sáng tỏ ý tứ của Diệp Tĩnh Vân, nhất mạch tộc trưởng mới là chính thống nhất, huynh đệ Diệp Nguyên Vũ dù sao chỉ là chi nhánh mà thôi. Cho dù Bàng Thiệu đối phó bọn họ thì Diệp Tĩnh Vân đại biểu nhánh trưởng sẽ đứng về phía hắn, nên khó trách Bàng Thiệu lại lớn gan như vậy.
“Diệp Tĩnh Vân muốn tranh đoạt vị trí tộc trưởng sao?” Diệp Sở nhìn Bàng Thiệu: “Bà điên này dã tâm không hề nhỏ!”
Bàng Thiệu mỉm cười: “Quản chuyện của nàng làm gì, để ý chuyện chúng ta thôi. Ta chỉ muốn biết, tối nay sau khi Diệp Nguyên Vũ mây mưa xong thì sẽ hành động ra sao?”
“…”
Một đám nam nữ ngồi cười sằng sặc, chỉ có mấy người nữ nhân Hoàng Lâm mới nhìn Bàng Thiệu đầy khinh bỉ: “Chỉ có các ngươi mới nghĩ ra thủ đoạn như vậy!”
“Mấy người ngoại vực đâu rồi?” Diệp Sở quay sang hỏi Bàng Thiệu: “Ngươi cũng dùng thủ đoạn y chang hả?”
“Không hề có nha, ta chỉ cho mấy cô nương tưới bọn họ một ít thuốc mê hồn khiến bọn họ hôn mê chút đỉnh thôi.” Bàng Thiệu lắc lắc đầu nói.
“Đưa ta đi xem.” Diệp Sở nhìn Bàng Thiệu nói: “Ta có hứng thú với bút ký trên người bọn họ, vừa tiện mượn xem một chút.”
“Ta có thể thò thụt ít đồ được không? Không lẽ chỗ tốt ngươi chiếm hết?” Bàng Thiệu nhìn Diệp Sở khinh khỉnh, nhưng thấy ánh mắt nguy hiểm của hắn, vội vàng sữa chữa: “Nhường ngươi hưởng lợi một lần!”
Diệp Sở không thèm nhìn tên mập nữa, nghĩ thầm đồ tốt như thế thì Tinh Sát sao không thò một tay, để sau này cho Hoàng Lâm tổ chức mọi người tịch thu là ổn.
Dĩ nhiên Sát linh giới không biết suy nghĩ bọn người Bàng Thiệu, bằng không thì ai nấy sẽ tức hộc máu. Bút ký trân quý như thế ai chẳng muốn hưởng một phần.
Bàng Thiệu dẫn đám người Diệp Sở vào một căn phòng, trong đó chất ngổn ngang đám người ngoại vực.
“Lưu Thiếu Dương, qua lục soát đi! Nếu như có bút ký đại tu hành giả Sát linh giới thì lấy về đây, những thứ khác thì tha cho chúng.” Diệp Sở nói với Lưu Thiếu Dương ở bên cạnh.
Lưu Thiếu Dương hai mắt sáng rỡ, bắt đầu lục soát từng người. Thấy được không ít thứ tốt, hắn vốn định thó đi ít món nhưng nhớ lời Diệp Sở nói nên bèn nghiêm túc trở lại.
Sờ soạng một hồi vẫn không tìm ra món đồ mình cần, Diệp Sở liền quay lại chiếu tướng Bàng Thiệu: “Ngươi có nhầm lẫn gì không?”
“Không thể nào! Cô nương trong thanh lâu chính tai nghe được bọn họ thương nghị mà, hơn nữa quả thật Diệp Nguyên Vũ cầm một viên đan dược do Vị đại tu hành giả luyện chế. Nếu không phải dùng trao đổi với vật trân quý kia thì là gì?” Bàng Thiệu lắc đầu trả lời.
Thấy Bàng Thiệu khẳng định chắc nịch, Diệp Sở liếc nhìn sang Lưu Thiếu Dương, thấy hắn đang tìm kiếm tên cuối cùng. Vừa thò tay vào kiểm tra thì tên kia đột nhiên mở mắt tung chưởng vào ngực hắn.
Mặt Lưu Thiếu Dương tái mét, muốn trốn đi nhưng lực bất tòng tâm, trơ mắt nhìn chưởng kia đánh vào lồng ngực mình.
“Cẩn thận!” Bàng Thiệu khẩn trương, muốn kéo Lưu Thiếu Dương lại nhưng không còn kịp nữa.
Mọi người ở đây đều không đành lòng nhìn hắn bị đánh đều nhắm mắt lại, nhưng ngay lúc đó một bàn tay kịp ra tay chặn ngay trước ngực Thiếu Dương. Một chưởng của đối phương bị chặn lại, bàn tay kia vẫn yên vị chắn trước ngực.
“Diệp Sở đại ca!” Hoàng Lâm vội vàng kéo Lưu Thiếu Dương ra, thấy Diệp Sở đứng trước mặt tên ngoại vực, hét lên đầy sung sướng.
“Thực lực đại ca lại tăng lên?” Bàng Thiệu nhìn Diệp Sở đầy kinh ngạc. Vừa rồi khoảng cách của Diệp Sở tới Lưu Thiếu Dương còn xa hơn cả hắn, thế mà trong tích tắc đã chặn được đòn tấn công, cứu được một mạng.
Mới mấy ngày không thấy sao thực lực Diệp Sở lại tăng cao như vậy được?
“Nghe nói dân ngoại vực tương đối giảo hoạt, xem ra danh bất hư truyền. Ngay cả giả chết cũng làm được.” Diệp Sở híp mắt nhìn người ngoại vực trước mặt.
“So với các ngươi thì đã ăn thua gì đâu? Trong rượu hạ thuốc mê, thủ đoạn hạ lưu như thế cũng dùng được!” Người ngoại vực cười nhạo.
Diệp Sở nhún nhún vai nhìn Bàng Thiệu: “Người ta mắng ngươi kia, không trình bày gì à?!”
Bàng Thiệu đứng ra cười vô cùng sảng khoái: “Đa tạ các hạ khích lệ!”
Đám người Hoàng Lâm trong nháy mắt đều trưng ngón giữa trước mặt Bàng Thiệu. Món này học được từ Diệp Sở, ai nấy đều cảm thấy chỉ làm thế mới biểu lộ hết độ bẩn bựa của Bàng Thiệu.
“Có điều bọn ngươi ra tay với chúng ta, không hề hối hận sao?” Người ngoại vực nheo mắt nhìn từng người.
“Ở Hoàng thành này chúng ta việc quái gì phải suy nghĩ!” Bàng Thiệu cười to: “Các hạ ngoan ngoãn giao đồ ra đây!”
“Nếu như ta nói, ta là Sát linh giả của Sát linh giới thì sao?” Đối phương nhìn Bàng Thiệu gằn giọng từng chữ.
Mộ câu nói khiến đám người Bàng Thiệu tái mặt. Bọn người Hoàng Lâm nhìn đối phương đầy kiêng kị, hiển nhiên cái tên này có lực sát thương rất lớn.
“Làm sao? Sợ rồi à?” Người ngoại vực bĩu môi chê cười.
Danh sách chương