Nguyên linh cảnh rất kinh khủng! Cho dù Diệp Sở thực lực phi phàm thì vẫn bị đối phương áp chế hoàn toàn. Nhưng dù vậy, rốt cuộc hắn vẫn khiến mọi người tấm tắc xưng kỳ. Một Tiên thiên cảnh có thể giao thủ nhiều chiêu với Nguyên linh cảnh thì không một ai có thể tưởng tượng nổi.
Bất kể Kỷ Điệp hay Nhược Thủy giờ đều nhìn Diệp Sở bằng ánh mắt kinh dị. Tất nhiên, kinh dị nhất chính là Kỷ Điệp! Nàng hiểu rất rõ về con người này nên vô cùng hoài nghi, vì sao hắn có thể lột xác ngoạn mục đến như vậy!
Diệp Nguyên Vọng giao thủ với Diệp Sở mười chiêu. Mặc dù chấn Diệp Sở liên tiếp lùi về sau và khiến hắn lâm vào thế hạ phong nhưng muốn phế hắn thì vẫn khó có thể làm được. Ở những thời khắc nguy hiểm nhất, Diệp Sở luôn luôn né tránh được bằng những động tác nguy hiểm.
Tốc độ Diệp Sở rất nhanh, khi phối hợp với lực lượng mang thuộc tính sát khí thì Diệp Nguyên Vọng cũng không dám chủ quan, trong lòng vô cùng phiền não.
Bị Diệp Nguyên Vọng áp chế hoàn toàn, đánh đến tay chân tê dại thì Diệp Sở vô cùng bất mãn. Vô Tâm Phong có một kẻ điên, mỗi ngày đều huênh hoang mình rất tuấn tú, cảm thấy mình là tinh hoa vạn vật. Mà chính một kẻ điên như vậy đã từng nói với Diệp Sở, khi y ở Tiên thiên cảnh ngũ trọng thì đã giết chết một Tu hành giả Nguyên linh cảnh tu luyện công pháp tố linh vô cùng cao thâm.
Cũng chính vì nguyên nhân này, Diệp Sở vẫn luôn cho rằng khi mình đạt đến Tiên thiên cảnh ngũ trọng thì sẽ đấu được với Nguyên linh cảnh mà trước sau không lâm vào hạ phong. Bởi vì Diệp Sở cho rằng bản thân mình không thể nào kém hơn một kẻ điên có thần kinh không bình thường.
Nhưng thực tế đã cho hắn một bạt tai trời giáng khiến Diệp Sở muốn khóc rống lên và cảm thấy vô cùng mất mặt. Những kẻ điên từng bắt hắn lên Vô Tâm Phong, hắn không thể so sánh được với một ai!
“Nếu Diệp Sở tu luyện công pháp tố linh thì có thể đánh một trận với đối phương!” Tình Văn Đình than dài. Cứ theo lời của Đàm Diệu Đồng mà luận, Diệp Sở luyện hóa được nguyên linh chân nguyên của Đại tu hành giả nhưng nếu có công pháp tố linh phụ trợ thì nguyên linh của Diệp Sở còn có thể tăng cường không ít, thực lực cũng có khả năng tăng thêm.
“Hắn chưa từng tu luyện công pháp tố linh?” Nhược Thủy nghe Tình Văn Đình than thở bèn không khỏi ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Sở. Nàng thầm nghĩ Vô Tâm Phong là nơi nào, làm sao lại không có công pháp tố linh thích hợp cho Diệp Sở tu luyện? Công pháp tố linh của Lão phong tử kia tuyệt đối là thế gian nhất tuyệt! Đưa cho Diệp Sở tu luyện là đủ rồi!
Nhược Thủy không kìm nổi mà liếc Kỷ Điệp một cái, thầm nhủ nếu Kỷ Điệp không cướp mất Kim thì nó cũng khá thích hợp cho Diệp Sở tu luyện. Nếu Diệp Sở tu luyện Kim pháp thì cuộc chiến này hắn cũng không bị áp chế đến mức như vậy.
Thấy Diệp Sở cứ lui về sau từng bước, Tình Văn Đình đánh mắt cho Bàng Thiệu ý bảo hắn ra lệnh cho lão nhân Bàng gia ra tay giúp Diệp Sở.
Bàng Thiệu vốn định để cho Diệp Sở bị ăn đòn thêm chút nữa rồi mới xuất thủ. Khi thấy Tình Văn Đình nhìn mình, hắn bèn run cầm cập rồi chỉ còn cách gật đầu với lão giả đứng bên cạnh.
Trong khi lão nhân Bàng gia chuẩn bị bước ra, Đại tu hành giả bên cạnh Thượng Quan Mẫn Đạt cũng sấn tới, trong tay lăm lăm vũ khí ngăn cản: “Diệp Sở quyết đấu với Diệp Nguyên Vọng, là chuyện họ tự quyết định. Sống chết có số, các hạ cần gì tham dự vào!”
“Tránh ra!” Lão nhân Bàng gia quát lớn, muốn lướt qua đối phương đến hỗ trợ Diệp Sở nhưng bị lực lượng cuồn cuộn của đối phương ngăn lại.
“Nếu muốn cứu hắn thì trước tiên phải thắng ta trước đã!”
Tình Văn Đình không nhịn nổi bèn cau mày. Nhưng vừa muốn khu động Thánh quan bước ra thì đã thấy hoàng tử Đế quốc múa thiên địa chi khí đứng trước mặt mình mà cười, nói: “Điện hạ cần gì ra mặt cho hạng người này! Ta và người đứng yên mà xem chẳng phải tốt hơn sao?”
Tình Văn Đình thấy đám Đại tu hành giả cũng không cầm được được lòng tham mà phải nương tựa phe kia thì trong lòng nổi lên một dự cảm xấu. Nàng nhìn thẳng về phía hoàng tử Đế quốc, chỉ thấy nụ cười trong sáng của y dường như không mang tâm kế gì.
“Ngươi muốn làm gì?” Tình Văn Đình trừng mắt nhìn hoàng tử Đế quốc, mặt mày giận dữ mà quát lớn: “Ngươi phải nhớ kỹ thân phận của mình!”
Hoàng tử Đế quốc tất nhiên biết Tình Văn Đình không thể tùy tiện trêu vào. Nữ nhân này có thân phận tôn quý, không dễ tùy ý đối phó nhưng đồng thời hắn cũng muốn biết Tam Âm Thải Văn Sát Chu rốt cuộc có ở trong người Diệp Sở hay không?!
Bất kể ai cũng biết khả năng ấy là rất nhỏ nhưng Tam Âm Thải Văn Sát Chu biến mất quá quỷ dị, cộng thêm Diệp Sở có khả năng dẫn mọi người tìm được mộ huyệt, có thể không chết khi bị Tam Âm Thải Văn Sát Chu ăn mòn thân thể, đủ chuyện thần kỳ... Điều này khiến người ta không thể không hoài nghi, liệu Diệp Sở có bảo bối đối phó với Tam Âm Thải Văn Sát Chu hay không?
Cho dù có hay không, chỉ cần đánh gục Diệp Sở rồi lục soát hắn là rõ.
Hoàng tử Đế quốc cố kỵ Tình Văn Đình là chuyện không sai nhưng muốn ngăn cản nàng cũng chỉ là mấy câu nói. Hắn không kiềm chế nổi mà nhìn về phía Nhược Thủy, nàng lấy được Ngũ Thải Vân Tiên Đái càng khiến người ta điên cuồng hơn nhiều.
Giờ phút này Nhược Thủy đang bị trọng thương, không chừng mình sẽ đoạt được vật do Chí tôn luyện chế kia.
“Cút ngay!” Tình Văn Đình quát lên nhưng lời của nàng không hề có lực uy hiếp bất kỳ ai. Hoàng tử và cả đám Tu hành giả đã vây quanh phe nàng mà không tạo thành một tiếng động.
...
Diệp Sở cũng không hề biết những chuyện này mà vẫn giao thủ với Diệp Nguyên Vọng. Hiện giờ, Diệp Nguyên Vọng đã bốc lên lửa giận, y vận dụng vũ kỹ cấp Tiên thiên trùng kích ra từng luồng lực đạo kinh khủng. Trong lúc lực lượng chấn động đã ép Diệp Sở phải thi triển Họa Địa Vi Lao đến mức tận cùng, sức mạnh tuôn trào như Trường Giang và Hoàng Hà cùng dậy sóng, không ngừng trùng kích ra hợp thành một thể. Phối hợp với một thân lực lượng của Diệp Sở, lực lượng này đã gây nên thanh thế vô cùng to lớn.
Công kích ấy đủ để bất kỳ Tiên thiên cảnh nào cũng phải nhức đầu nhưng cuối cùng vẫn chưa phải là đối thủ của Nguyên linh cảnh, hắn bị Diệp Nguyên Vọng đánh không ngừng lui về phía sau. Thối cước của Diệp Nguyên Vọng tàn nhẫn mà sắc bén chấn cho Diệp Sở khí huyết quay cuồng, khóe miệng trào máu.
“Hôm nay ngươi nhất định bị phế!” Diệp Nguyên Vọng trợn mắt nhìn Diệp Sở, hừ lạnh rồi nói: “Bất kể là vì hai vị đệ đệ hay biểu muội Kỷ Điệp thì ngươi nhất định phải trả một cái giá rất đắt!”
Kỷ Điệp quan chiến nghe được câu này bèn khẽ cau đôi mày thanh tú, chỉ nhìn thoáng qua Diệp Nguyên Vọng nhưng không nói gì.
“Đến đây!” Diệp Sở lau vết máu ở khóe miệng. Dường như trở nên phát cuồng mà đánh Diệp Nguyên Vọng tới tấp. Hắn xuất thủ hiểm độc nhanh nhẹn, mỗi kích tung ra đều mang theo tiếng gió gào thét.
“Không ích lợi gì đâu!” Diệp Nguyên Vọng thật sự nổi giận, giờ phút này bắt đầu múa lên những chiêu thức cực kỳ tinh diệu, võ kỹ Tiên thiên cảnh khu động không ngừng. Y là đệ tử thế gia nên tu luyện võ kỹ nào cũng phi phàm, chúng hóa thành từng vệt mờ lao thẳng đến những nơi yếu hại của Diệp Sở.
Rốt cuộc, cảnh giới của Diệp Sở cũng chênh lệch với đối phương quá xa. Cho dù lực lượng đặc thù của hắn có thể bù đắp ít nhiều nhưng cuối cùng vẫn thua Diệp Nguyên Vọng, bị một cước của y quét trúng cảnh tay. Trong nháy mắt, nó đã bầm tím, còn Diệp Sở lảo đảo lui về phía sau mà cảm thấy nội tạng vô cùng đau đớn.
“Còn chiêu trò gì nữa thì cứ giở ra nốt đi, bằng không chẳng có cơ hội nữa đâu!” Diệp Nguyên Vọng không hề bỏ qua cơ hội chế nhạo Diệp Sở.
Diệp Sở hít sâu vào một hơi, cố gắng điều hòa khí tức trong người. Hắn nhìn Diệp Nguyên Vọng chằm chằm mà nói: “Ngươi muốn xem thì ta sẽ cho ngươi biết!”
Diệp Sở nói xong, ý cảnh đột nhiên bốc lên cuồn cuộn, cùng lúc đó linh khí bốn phía cũng chuyển động cực độ, khiến Diệp Nguyên Vọng phải cau mày.
“Một chiêu này, ngươi phải đổ máu!” Trong khi nói chuyện, thân hình Diệp Sở xoay tròn bằng một tốc độ vô cùng khoa trương, trên người đột nhiên bùng phát ra một khí thế khiến lòng người kinh hãi. Điều này khiến cho đám người Bàng Thiệu phải trợn tròn mắt nhìn.
Bất kể Kỷ Điệp hay Nhược Thủy giờ đều nhìn Diệp Sở bằng ánh mắt kinh dị. Tất nhiên, kinh dị nhất chính là Kỷ Điệp! Nàng hiểu rất rõ về con người này nên vô cùng hoài nghi, vì sao hắn có thể lột xác ngoạn mục đến như vậy!
Diệp Nguyên Vọng giao thủ với Diệp Sở mười chiêu. Mặc dù chấn Diệp Sở liên tiếp lùi về sau và khiến hắn lâm vào thế hạ phong nhưng muốn phế hắn thì vẫn khó có thể làm được. Ở những thời khắc nguy hiểm nhất, Diệp Sở luôn luôn né tránh được bằng những động tác nguy hiểm.
Tốc độ Diệp Sở rất nhanh, khi phối hợp với lực lượng mang thuộc tính sát khí thì Diệp Nguyên Vọng cũng không dám chủ quan, trong lòng vô cùng phiền não.
Bị Diệp Nguyên Vọng áp chế hoàn toàn, đánh đến tay chân tê dại thì Diệp Sở vô cùng bất mãn. Vô Tâm Phong có một kẻ điên, mỗi ngày đều huênh hoang mình rất tuấn tú, cảm thấy mình là tinh hoa vạn vật. Mà chính một kẻ điên như vậy đã từng nói với Diệp Sở, khi y ở Tiên thiên cảnh ngũ trọng thì đã giết chết một Tu hành giả Nguyên linh cảnh tu luyện công pháp tố linh vô cùng cao thâm.
Cũng chính vì nguyên nhân này, Diệp Sở vẫn luôn cho rằng khi mình đạt đến Tiên thiên cảnh ngũ trọng thì sẽ đấu được với Nguyên linh cảnh mà trước sau không lâm vào hạ phong. Bởi vì Diệp Sở cho rằng bản thân mình không thể nào kém hơn một kẻ điên có thần kinh không bình thường.
Nhưng thực tế đã cho hắn một bạt tai trời giáng khiến Diệp Sở muốn khóc rống lên và cảm thấy vô cùng mất mặt. Những kẻ điên từng bắt hắn lên Vô Tâm Phong, hắn không thể so sánh được với một ai!
“Nếu Diệp Sở tu luyện công pháp tố linh thì có thể đánh một trận với đối phương!” Tình Văn Đình than dài. Cứ theo lời của Đàm Diệu Đồng mà luận, Diệp Sở luyện hóa được nguyên linh chân nguyên của Đại tu hành giả nhưng nếu có công pháp tố linh phụ trợ thì nguyên linh của Diệp Sở còn có thể tăng cường không ít, thực lực cũng có khả năng tăng thêm.
“Hắn chưa từng tu luyện công pháp tố linh?” Nhược Thủy nghe Tình Văn Đình than thở bèn không khỏi ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Sở. Nàng thầm nghĩ Vô Tâm Phong là nơi nào, làm sao lại không có công pháp tố linh thích hợp cho Diệp Sở tu luyện? Công pháp tố linh của Lão phong tử kia tuyệt đối là thế gian nhất tuyệt! Đưa cho Diệp Sở tu luyện là đủ rồi!
Nhược Thủy không kìm nổi mà liếc Kỷ Điệp một cái, thầm nhủ nếu Kỷ Điệp không cướp mất Kim thì nó cũng khá thích hợp cho Diệp Sở tu luyện. Nếu Diệp Sở tu luyện Kim pháp thì cuộc chiến này hắn cũng không bị áp chế đến mức như vậy.
Thấy Diệp Sở cứ lui về sau từng bước, Tình Văn Đình đánh mắt cho Bàng Thiệu ý bảo hắn ra lệnh cho lão nhân Bàng gia ra tay giúp Diệp Sở.
Bàng Thiệu vốn định để cho Diệp Sở bị ăn đòn thêm chút nữa rồi mới xuất thủ. Khi thấy Tình Văn Đình nhìn mình, hắn bèn run cầm cập rồi chỉ còn cách gật đầu với lão giả đứng bên cạnh.
Trong khi lão nhân Bàng gia chuẩn bị bước ra, Đại tu hành giả bên cạnh Thượng Quan Mẫn Đạt cũng sấn tới, trong tay lăm lăm vũ khí ngăn cản: “Diệp Sở quyết đấu với Diệp Nguyên Vọng, là chuyện họ tự quyết định. Sống chết có số, các hạ cần gì tham dự vào!”
“Tránh ra!” Lão nhân Bàng gia quát lớn, muốn lướt qua đối phương đến hỗ trợ Diệp Sở nhưng bị lực lượng cuồn cuộn của đối phương ngăn lại.
“Nếu muốn cứu hắn thì trước tiên phải thắng ta trước đã!”
Tình Văn Đình không nhịn nổi bèn cau mày. Nhưng vừa muốn khu động Thánh quan bước ra thì đã thấy hoàng tử Đế quốc múa thiên địa chi khí đứng trước mặt mình mà cười, nói: “Điện hạ cần gì ra mặt cho hạng người này! Ta và người đứng yên mà xem chẳng phải tốt hơn sao?”
Tình Văn Đình thấy đám Đại tu hành giả cũng không cầm được được lòng tham mà phải nương tựa phe kia thì trong lòng nổi lên một dự cảm xấu. Nàng nhìn thẳng về phía hoàng tử Đế quốc, chỉ thấy nụ cười trong sáng của y dường như không mang tâm kế gì.
“Ngươi muốn làm gì?” Tình Văn Đình trừng mắt nhìn hoàng tử Đế quốc, mặt mày giận dữ mà quát lớn: “Ngươi phải nhớ kỹ thân phận của mình!”
Hoàng tử Đế quốc tất nhiên biết Tình Văn Đình không thể tùy tiện trêu vào. Nữ nhân này có thân phận tôn quý, không dễ tùy ý đối phó nhưng đồng thời hắn cũng muốn biết Tam Âm Thải Văn Sát Chu rốt cuộc có ở trong người Diệp Sở hay không?!
Bất kể ai cũng biết khả năng ấy là rất nhỏ nhưng Tam Âm Thải Văn Sát Chu biến mất quá quỷ dị, cộng thêm Diệp Sở có khả năng dẫn mọi người tìm được mộ huyệt, có thể không chết khi bị Tam Âm Thải Văn Sát Chu ăn mòn thân thể, đủ chuyện thần kỳ... Điều này khiến người ta không thể không hoài nghi, liệu Diệp Sở có bảo bối đối phó với Tam Âm Thải Văn Sát Chu hay không?
Cho dù có hay không, chỉ cần đánh gục Diệp Sở rồi lục soát hắn là rõ.
Hoàng tử Đế quốc cố kỵ Tình Văn Đình là chuyện không sai nhưng muốn ngăn cản nàng cũng chỉ là mấy câu nói. Hắn không kiềm chế nổi mà nhìn về phía Nhược Thủy, nàng lấy được Ngũ Thải Vân Tiên Đái càng khiến người ta điên cuồng hơn nhiều.
Giờ phút này Nhược Thủy đang bị trọng thương, không chừng mình sẽ đoạt được vật do Chí tôn luyện chế kia.
“Cút ngay!” Tình Văn Đình quát lên nhưng lời của nàng không hề có lực uy hiếp bất kỳ ai. Hoàng tử và cả đám Tu hành giả đã vây quanh phe nàng mà không tạo thành một tiếng động.
...
Diệp Sở cũng không hề biết những chuyện này mà vẫn giao thủ với Diệp Nguyên Vọng. Hiện giờ, Diệp Nguyên Vọng đã bốc lên lửa giận, y vận dụng vũ kỹ cấp Tiên thiên trùng kích ra từng luồng lực đạo kinh khủng. Trong lúc lực lượng chấn động đã ép Diệp Sở phải thi triển Họa Địa Vi Lao đến mức tận cùng, sức mạnh tuôn trào như Trường Giang và Hoàng Hà cùng dậy sóng, không ngừng trùng kích ra hợp thành một thể. Phối hợp với một thân lực lượng của Diệp Sở, lực lượng này đã gây nên thanh thế vô cùng to lớn.
Công kích ấy đủ để bất kỳ Tiên thiên cảnh nào cũng phải nhức đầu nhưng cuối cùng vẫn chưa phải là đối thủ của Nguyên linh cảnh, hắn bị Diệp Nguyên Vọng đánh không ngừng lui về phía sau. Thối cước của Diệp Nguyên Vọng tàn nhẫn mà sắc bén chấn cho Diệp Sở khí huyết quay cuồng, khóe miệng trào máu.
“Hôm nay ngươi nhất định bị phế!” Diệp Nguyên Vọng trợn mắt nhìn Diệp Sở, hừ lạnh rồi nói: “Bất kể là vì hai vị đệ đệ hay biểu muội Kỷ Điệp thì ngươi nhất định phải trả một cái giá rất đắt!”
Kỷ Điệp quan chiến nghe được câu này bèn khẽ cau đôi mày thanh tú, chỉ nhìn thoáng qua Diệp Nguyên Vọng nhưng không nói gì.
“Đến đây!” Diệp Sở lau vết máu ở khóe miệng. Dường như trở nên phát cuồng mà đánh Diệp Nguyên Vọng tới tấp. Hắn xuất thủ hiểm độc nhanh nhẹn, mỗi kích tung ra đều mang theo tiếng gió gào thét.
“Không ích lợi gì đâu!” Diệp Nguyên Vọng thật sự nổi giận, giờ phút này bắt đầu múa lên những chiêu thức cực kỳ tinh diệu, võ kỹ Tiên thiên cảnh khu động không ngừng. Y là đệ tử thế gia nên tu luyện võ kỹ nào cũng phi phàm, chúng hóa thành từng vệt mờ lao thẳng đến những nơi yếu hại của Diệp Sở.
Rốt cuộc, cảnh giới của Diệp Sở cũng chênh lệch với đối phương quá xa. Cho dù lực lượng đặc thù của hắn có thể bù đắp ít nhiều nhưng cuối cùng vẫn thua Diệp Nguyên Vọng, bị một cước của y quét trúng cảnh tay. Trong nháy mắt, nó đã bầm tím, còn Diệp Sở lảo đảo lui về phía sau mà cảm thấy nội tạng vô cùng đau đớn.
“Còn chiêu trò gì nữa thì cứ giở ra nốt đi, bằng không chẳng có cơ hội nữa đâu!” Diệp Nguyên Vọng không hề bỏ qua cơ hội chế nhạo Diệp Sở.
Diệp Sở hít sâu vào một hơi, cố gắng điều hòa khí tức trong người. Hắn nhìn Diệp Nguyên Vọng chằm chằm mà nói: “Ngươi muốn xem thì ta sẽ cho ngươi biết!”
Diệp Sở nói xong, ý cảnh đột nhiên bốc lên cuồn cuộn, cùng lúc đó linh khí bốn phía cũng chuyển động cực độ, khiến Diệp Nguyên Vọng phải cau mày.
“Một chiêu này, ngươi phải đổ máu!” Trong khi nói chuyện, thân hình Diệp Sở xoay tròn bằng một tốc độ vô cùng khoa trương, trên người đột nhiên bùng phát ra một khí thế khiến lòng người kinh hãi. Điều này khiến cho đám người Bàng Thiệu phải trợn tròn mắt nhìn.
Danh sách chương