“Ngươi là đan sư?” Bạch Huyên dò hỏi, đôi ngươi trong suốt như nước toát ra vẻ hoài nghi. Người xưa nay có tiếng xấu ở Nghiêu thành như hắn làm sao có thể hóa thành đan sư nhanh chóng như vậy?
“Tất nhiên là không!” Diẹp Sở cười đáp.
Câu nói này khiến Bạch Huyên đang tràn trề hy vọng chợt như ngã xuống vực sâu, nhưng nàng thấy hiện giờ mới đúng với lẽ thường. Hắn không thể là một đan sư! “Diệp Sở à, xin ngươi đừng quấy rối có được hay không? Cha ta đang nguy trong sớm tối, cần Hoàng Vĩnh An!”
“Không phải đan sư thì không có nghĩa là không thể cứu trị cho phụ thân nàng! Huống chi, trước sát khí trong mộ Đại tướng quân thì loại đan sư bình thường vốn không thể làm gì. Coi như nàng có mời được đan sư cung đình thì phụ thân nàng vẫn không thể cứu!” Diệp Sở nói.
“Sát khí trong mộ Đại tướng quân?” Bạch Huyên kinh hô, sắc mặt càng thêm trắng, nàng tự nhiên biết nơi ấy hung hiểm đến cỡ nào. Chẳng phải chính tỷ tỷ và tỷ phu của nàng đã phải chết oan chết uổng khi xông vào đó hay sao? Nhưng thật không ngờ, cha mình không nghe lời khuyên, lại vào nơi đó!
Bạch Huyên như hóa đá trên giường, mặt xám như tro tàn, nàng biết Diệp Sở đã nói thật. Nếu đúng là sát khí trong mộ Đại tướng quân, phụ thân mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Phụ thân nàng thường nói, ở Nghiêu thành không ai có khả năng cứu trị loại sát khí này nhập thể.
“Tránh ra! Để ta xem thử!” Diệp Sở thấy sắc mặt nam tử trên giường càng ngày càng tái, mi tâm càng xuất hiện thêm nhiều điểm đen, cũng không dám kéo dài thời gian nữa. Nếu sát khí xâm nhập ô nhiễm linh hồn mà bùng nổ... thì chính là một sự phiền toái vô cùng. Không biết có bao nhiêu người phải chết trong tay ông ta!
Bạch Huyên vừa như xác ướp bỗng giật mình hiểu ra, nhìn Diệp Sở nói: “Ngươi thực sự có biện pháp cứu cha ta?”
“Thử một chút!” Diệp Sở cười đáp: “Chẳng qua, điều kiện ngươi đã đáp ứng Hoàng Vĩnh An liền phải chuyển cho ta nha?”
Bàng Thiệu đánh người xong, tiến vào vừa đúng lúc nghe được câu này, không nhịn được mắng to: “ Ta nhổ vào! Chẳng phải hắn theo đuổi cảnh giới làm ác cao hơn sao hả? Tuyên bố trước chiếm tim, sau mới chiếm thân à? Nhưng nhìn hắn đang làm cái gì kìa?”
“Đê tiện!” Bàng Thiệu khinh bỉ nhìn Diệp Sở, cảm thấy Diệp Sở quá hèn hạ khi lừa đảo người dân lương thiện như mình. Gặp được nữ nhân xinh đẹp, hắn lại chủ động xuống tay trước.
Nhìn Diệp Sở đang ngó mình với vẻ tà mị, quan sát diểm đen trên mặt phụ thân càng ngày càng nhiều. Sau một lúc trầm ngâm, Bạch Huyên mở miệng nói: “Được! Chỉ cần ngươi có thể cứu cha ta, ta lập tức đáp ứng!”
Lúc nói những lời này, dường như Bạch Huyên đã dùng hết sức, toàn thân như sắp tê liệt khuỵu xuống.
Thấy bộ dạng Bạch Huyên như thế, Diệp Sở chỉ cười cười mà không nói thêm câu nào. Hắn đi tới trước giường, điệu bộ đùa cợt biến mất, trái lại còn mang theo một sự thận trọng. Hắn đưa tay nắm lấy mạch môn nam tử nằm trên giường.
“Tránh xa một chút!” Diệp Sở nhắc nhở Bạch Huyên bê Dao Dao bước ra xa hắn một khoảng. Bạch Huyên thấy động tác luân phiên bắt mạch cũng ra hình ra dáng của Diệp Sở mà tim đập liên hồi. Mặc dù phải trả giá rất đắt nhưng nàng càng muốn mạng sống của cha mình hơn. Chẳng qua, kẻ được gọi là phế vật Nghiêu thành này thật có thể cứu chữa cho cha mình sao?
Dù trong lòng không tin đến một phần vạn, nhưng nàng còn có lựa chọn khác sao? Chỉ còn cách trông mong hắn đừng chữa ngựa lành thành ngựa què mà thôi!
Các ngón tay Diệp Sở luân phiên chuyển động. Mặc dù động tác không nhanh nhưng Bạch Huyên có thể thấy rõ các ngón tay hắn dường như được kình khí bao phủ. Kình khí trong suốt không thể nhận ra đó, khi dung nhập vào điểm đen nào trên cổ tay cha mình thì chúng lại nhạt đi một chút.
Cảnh tượng này khiến Bạch Huyên mừng rỡ dị thường, ánh mắt hiện vẻ hy vọng: “Chẳng lẽ đây là kẻ được gọi là phế vật Nghiêu thành? Thật sự có thể giúp cha giải quyết sát khí sao?”
Bàng Thiệu và Bạch Huyên chăm chú nhìn Diệp Sở, đứng bên cạnh chờ đợi hắn. Trong khi họ đang kỳ vọng, từ cổ tay của Bạch Báo bỗng nhiên bắn ra một luồng sát khí xám xám mờ mờ thẳng đến Diệp Sở.
“Cẩn thận!” Bạch Huyên kinh hoảng buột miệng hô lên. Sát khí nguy hiểm, ai ai cũng biết! Nếu xâm nhập vào người Diệp Sở, chỉ sợ lại có thêm một người nữa phải chết oan uổng.
Tuy nhắc nhở Diệp Sở né tránh, nhưng điều khiến cho Bạch Huyên sợ hãi nhất là Diệp Sở không hề tránh mà dùng thủ chưởng đánh về luồng sát khí xám mờ này. Sau khi vẽ mấy vòng trói buộc nó bên trong, Diệp Sở đột nhiên nắm chặt bàn tay lại, luồng sát khí bất ngờ lại biến đi mất tăm mất tích, không biết bị Diệp Sở đánh tan hay đã nhập vào người gã.
Bàng Thiệu thấy chuyện này cũng không lấy làm kỳ quái nhưng đôi mắt đẹp của Bạch Huyên lại toát ra thần sắc kinh hoàng, tâm không thể bình tĩnh. “Nó là sát khí đó! Huống chi là sát khí có thể nhập vào người phụ thân mình. Diệp Sở cứ dùng tay bắt nó như không, hắn không sợ sát khí nhập thể mà chết sao?”
“Đừng lo! Chút sát khí này mà không giải quyết được, thì làm sao khiến ngươi cam tâm tình nguyện giao dịch?” Diệp Sở quay đầu, cười với Bạch Huyên. “Có điều, thương thế của lệnh tôn vô cùng nghiêm trọng, sát khí đã lan ra khắp kinh mạch toàn thân rồi!”
Bất chấp tên bại hoại của Nghiêu thành làm thế nào có thủ đoạn như thế, Bạch Huyên hỏi dồn: “Vậy ngươi có biện pháp cứu trị không?”
Diệp Sở trầm ngâm, không trả lời thẳng vào câu hỏi của Bạch Huyên. Bàng Thiệu thấy vậy, kinh dị hỏi Diệp Sở: “Ngươi cũng không có cách nào hả? Sát khí này lại kinh khủng đến như vậy?”
Bàng Thiệu biết Diệp Sở rất đặc biệt. Ban đầu, lúc đám người họ không biết trời cao đất rộng mà xông vào mộ Đại tướng quân, suýt nữa đã mất mạng. Chính Diệp Sở là người đứng trước che sát khí, cho họ tranh thủ thời gian chạy trốn.
Đã mấy lần, bọn họ cho rằng Diệp Sở phải chết, nhưng điều khiến họ ngạc nhiên nhất là, mặc dù Diệp Sở bị thương không nhẹ nhưng vẫn không vì vậy mà chết. Ngược lại, sau khi thương thế tốt lên thì thực lực bắt đầu gia tăng.
Sau lần đó, bọn họ đều biết thể chất của Diệp Sở rất đặc thù, có đầy thủ đoạn đặc biệt để đối phó sát khí. Có điều, bọn họ không biết là thủ đoạn gì mà thôi. Đây cũng là chuyện khiến bọn họ tò mò! Hiện giờ, nếu Diệp Sở cũng không cách nào chữa trị... thì nam nhân này hẳn là phải chết chắc rồi.
Bàng Thiệu cho rằng, ở Nghiêu thành này không ai có thể có biện pháp đối phó với sát khí như Diệp Sở. Cho dù thực lực mạnh hơn hắn nhiều, nhưng những tu hành giả khác cũng không làm được!
Thấy Bạch Huyên khẩn trương theo dõi hắn, Diệp Sở lắc đầu nói: “Chỉ có chút phiền phức, cũng không phải không thể cứu! Chẳng qua phải cần mất một chút thời gian để chữa trị từ từ mà thôi. Quan trọng nhất là: thân thể của ông ta bị sát khí xâm nhập quá lâu, đột nhiên được giúp khu trừ nên không thể chịu đựng nổi. Phải cần linh chi từ ba trăm năm trở lên bổ sung tinh nguyên.”
“Phiền phức như vậy?” Bàng Thiệu thì thào. “Lão này chẳng phải chết chắc rồi ư! Linh chi ba trăm năm không dễ tìm, sợ khi tìm được đã không còn kịp nữa!”
“Vậy cũng không sợ! Cứ từ từ trục sát khí ra, không cần phải làm mạnh quá! Đầu tiên, cứ giữ tính mạng của ông ta. Sau khi tìm được linh chi, có thể dùng mãnh lực khu trừ, thì có thể cứu được mạng ông ta rồi!” Diệp Sở nói. “Linh chi ba trăm năm, ta biết người nào có!”
Bạch Huyên nghe có thể cứu chữa cho cha mình bèn vô cùng mừng rỡ: “Ai có? Có thể mua được hay không?”
Diệp Sở không đáp lời Bạch Huyên, mà nói với Bàng Thiệu: “Trong buổi sinh nhật của con trai Thanh Dương hầu ở Nghiêu thành có người tặng hắn một gốc linh chi ba trăm năm. Thân phận của ngươi đặc thù, nếu mở miệng đòi Thanh Dương hầu... có lẽ lão không cự tuyệt!”
Bàng Thiệu thấy Diệp Sở tính toán lên người mình, vội vàng khoát tay: “Không được tìm ta! Tới Nghiêu thành, ta không muốn thiếu ân tình của bất kỳ người nào! Vương thượng của các ngươi đã sớm có chủ ý với ta. Nếu thiếu ân tình của người Nghiêu thành các ngươi, khi hắn mở miệng thì ta cự tuyệt cũng không tốt! Ngươi cho rằng ta không biết mở miệng đòi mấy cung nữ của vương thượng các ngươi sao? Còn phải tự ra ngoài tìm gái hả?”
Tim Bạch Huyên lại chìm xuống thêm lần nữa. Nàng ôm chặt Dao Dao, nước mắt giàn giụa trên mặt. Vẻ quyến rũ khiến người thương tiếc ấy làm cho Diệp Sở phải động tâm.
“Tiểu di đừng khóc!” Dao Dao thấy Bạch Huyên khóc quá đau lòng, liên tục giúp tiểu di lau nước mắt. Cô bé không hiểu gì nhưng cũng khóc òa lên, nói với Diệp Sở trong thanh âm nức nở: “Đại ca ca, nói tiểu di đừng khóc! Hu hu hu...”
Nhìn Dao Dao ôm chân mình, Diệp Sở vỗ vỗ đầu cô bé rồi quay đầu nhìn Bàng Thiệu. Thấy Bàng Thiệu ngoảnh mặt làm ngơ, Diệp Sở thầm nghĩ: “Từ nay về sau đừng để ca có cơ hội! Bằng không, ca cho ngươi đẹp mặt!”. “Được rồi! Chuyện linh chi ta sẽ giải quyết giúp các ngươi!”
Diệp Sở không thể nhìn Bạch Báo chết trước mặt mình, hắn còn việc phải hỏi thăm đối phương. Diệp Sở muốn biết ông ta mang theo vật gì ra từ trong mộ Đại tướng quân. Thời điểm vừa cứu trị, Diệp Sở đã tìm khắp người ông ta nhưng vẫn không thấy bất cứ thứ gì!
“Tất nhiên là không!” Diẹp Sở cười đáp.
Câu nói này khiến Bạch Huyên đang tràn trề hy vọng chợt như ngã xuống vực sâu, nhưng nàng thấy hiện giờ mới đúng với lẽ thường. Hắn không thể là một đan sư! “Diệp Sở à, xin ngươi đừng quấy rối có được hay không? Cha ta đang nguy trong sớm tối, cần Hoàng Vĩnh An!”
“Không phải đan sư thì không có nghĩa là không thể cứu trị cho phụ thân nàng! Huống chi, trước sát khí trong mộ Đại tướng quân thì loại đan sư bình thường vốn không thể làm gì. Coi như nàng có mời được đan sư cung đình thì phụ thân nàng vẫn không thể cứu!” Diệp Sở nói.
“Sát khí trong mộ Đại tướng quân?” Bạch Huyên kinh hô, sắc mặt càng thêm trắng, nàng tự nhiên biết nơi ấy hung hiểm đến cỡ nào. Chẳng phải chính tỷ tỷ và tỷ phu của nàng đã phải chết oan chết uổng khi xông vào đó hay sao? Nhưng thật không ngờ, cha mình không nghe lời khuyên, lại vào nơi đó!
Bạch Huyên như hóa đá trên giường, mặt xám như tro tàn, nàng biết Diệp Sở đã nói thật. Nếu đúng là sát khí trong mộ Đại tướng quân, phụ thân mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Phụ thân nàng thường nói, ở Nghiêu thành không ai có khả năng cứu trị loại sát khí này nhập thể.
“Tránh ra! Để ta xem thử!” Diệp Sở thấy sắc mặt nam tử trên giường càng ngày càng tái, mi tâm càng xuất hiện thêm nhiều điểm đen, cũng không dám kéo dài thời gian nữa. Nếu sát khí xâm nhập ô nhiễm linh hồn mà bùng nổ... thì chính là một sự phiền toái vô cùng. Không biết có bao nhiêu người phải chết trong tay ông ta!
Bạch Huyên vừa như xác ướp bỗng giật mình hiểu ra, nhìn Diệp Sở nói: “Ngươi thực sự có biện pháp cứu cha ta?”
“Thử một chút!” Diệp Sở cười đáp: “Chẳng qua, điều kiện ngươi đã đáp ứng Hoàng Vĩnh An liền phải chuyển cho ta nha?”
Bàng Thiệu đánh người xong, tiến vào vừa đúng lúc nghe được câu này, không nhịn được mắng to: “ Ta nhổ vào! Chẳng phải hắn theo đuổi cảnh giới làm ác cao hơn sao hả? Tuyên bố trước chiếm tim, sau mới chiếm thân à? Nhưng nhìn hắn đang làm cái gì kìa?”
“Đê tiện!” Bàng Thiệu khinh bỉ nhìn Diệp Sở, cảm thấy Diệp Sở quá hèn hạ khi lừa đảo người dân lương thiện như mình. Gặp được nữ nhân xinh đẹp, hắn lại chủ động xuống tay trước.
Nhìn Diệp Sở đang ngó mình với vẻ tà mị, quan sát diểm đen trên mặt phụ thân càng ngày càng nhiều. Sau một lúc trầm ngâm, Bạch Huyên mở miệng nói: “Được! Chỉ cần ngươi có thể cứu cha ta, ta lập tức đáp ứng!”
Lúc nói những lời này, dường như Bạch Huyên đã dùng hết sức, toàn thân như sắp tê liệt khuỵu xuống.
Thấy bộ dạng Bạch Huyên như thế, Diệp Sở chỉ cười cười mà không nói thêm câu nào. Hắn đi tới trước giường, điệu bộ đùa cợt biến mất, trái lại còn mang theo một sự thận trọng. Hắn đưa tay nắm lấy mạch môn nam tử nằm trên giường.
“Tránh xa một chút!” Diệp Sở nhắc nhở Bạch Huyên bê Dao Dao bước ra xa hắn một khoảng. Bạch Huyên thấy động tác luân phiên bắt mạch cũng ra hình ra dáng của Diệp Sở mà tim đập liên hồi. Mặc dù phải trả giá rất đắt nhưng nàng càng muốn mạng sống của cha mình hơn. Chẳng qua, kẻ được gọi là phế vật Nghiêu thành này thật có thể cứu chữa cho cha mình sao?
Dù trong lòng không tin đến một phần vạn, nhưng nàng còn có lựa chọn khác sao? Chỉ còn cách trông mong hắn đừng chữa ngựa lành thành ngựa què mà thôi!
Các ngón tay Diệp Sở luân phiên chuyển động. Mặc dù động tác không nhanh nhưng Bạch Huyên có thể thấy rõ các ngón tay hắn dường như được kình khí bao phủ. Kình khí trong suốt không thể nhận ra đó, khi dung nhập vào điểm đen nào trên cổ tay cha mình thì chúng lại nhạt đi một chút.
Cảnh tượng này khiến Bạch Huyên mừng rỡ dị thường, ánh mắt hiện vẻ hy vọng: “Chẳng lẽ đây là kẻ được gọi là phế vật Nghiêu thành? Thật sự có thể giúp cha giải quyết sát khí sao?”
Bàng Thiệu và Bạch Huyên chăm chú nhìn Diệp Sở, đứng bên cạnh chờ đợi hắn. Trong khi họ đang kỳ vọng, từ cổ tay của Bạch Báo bỗng nhiên bắn ra một luồng sát khí xám xám mờ mờ thẳng đến Diệp Sở.
“Cẩn thận!” Bạch Huyên kinh hoảng buột miệng hô lên. Sát khí nguy hiểm, ai ai cũng biết! Nếu xâm nhập vào người Diệp Sở, chỉ sợ lại có thêm một người nữa phải chết oan uổng.
Tuy nhắc nhở Diệp Sở né tránh, nhưng điều khiến cho Bạch Huyên sợ hãi nhất là Diệp Sở không hề tránh mà dùng thủ chưởng đánh về luồng sát khí xám mờ này. Sau khi vẽ mấy vòng trói buộc nó bên trong, Diệp Sở đột nhiên nắm chặt bàn tay lại, luồng sát khí bất ngờ lại biến đi mất tăm mất tích, không biết bị Diệp Sở đánh tan hay đã nhập vào người gã.
Bàng Thiệu thấy chuyện này cũng không lấy làm kỳ quái nhưng đôi mắt đẹp của Bạch Huyên lại toát ra thần sắc kinh hoàng, tâm không thể bình tĩnh. “Nó là sát khí đó! Huống chi là sát khí có thể nhập vào người phụ thân mình. Diệp Sở cứ dùng tay bắt nó như không, hắn không sợ sát khí nhập thể mà chết sao?”
“Đừng lo! Chút sát khí này mà không giải quyết được, thì làm sao khiến ngươi cam tâm tình nguyện giao dịch?” Diệp Sở quay đầu, cười với Bạch Huyên. “Có điều, thương thế của lệnh tôn vô cùng nghiêm trọng, sát khí đã lan ra khắp kinh mạch toàn thân rồi!”
Bất chấp tên bại hoại của Nghiêu thành làm thế nào có thủ đoạn như thế, Bạch Huyên hỏi dồn: “Vậy ngươi có biện pháp cứu trị không?”
Diệp Sở trầm ngâm, không trả lời thẳng vào câu hỏi của Bạch Huyên. Bàng Thiệu thấy vậy, kinh dị hỏi Diệp Sở: “Ngươi cũng không có cách nào hả? Sát khí này lại kinh khủng đến như vậy?”
Bàng Thiệu biết Diệp Sở rất đặc biệt. Ban đầu, lúc đám người họ không biết trời cao đất rộng mà xông vào mộ Đại tướng quân, suýt nữa đã mất mạng. Chính Diệp Sở là người đứng trước che sát khí, cho họ tranh thủ thời gian chạy trốn.
Đã mấy lần, bọn họ cho rằng Diệp Sở phải chết, nhưng điều khiến họ ngạc nhiên nhất là, mặc dù Diệp Sở bị thương không nhẹ nhưng vẫn không vì vậy mà chết. Ngược lại, sau khi thương thế tốt lên thì thực lực bắt đầu gia tăng.
Sau lần đó, bọn họ đều biết thể chất của Diệp Sở rất đặc thù, có đầy thủ đoạn đặc biệt để đối phó sát khí. Có điều, bọn họ không biết là thủ đoạn gì mà thôi. Đây cũng là chuyện khiến bọn họ tò mò! Hiện giờ, nếu Diệp Sở cũng không cách nào chữa trị... thì nam nhân này hẳn là phải chết chắc rồi.
Bàng Thiệu cho rằng, ở Nghiêu thành này không ai có thể có biện pháp đối phó với sát khí như Diệp Sở. Cho dù thực lực mạnh hơn hắn nhiều, nhưng những tu hành giả khác cũng không làm được!
Thấy Bạch Huyên khẩn trương theo dõi hắn, Diệp Sở lắc đầu nói: “Chỉ có chút phiền phức, cũng không phải không thể cứu! Chẳng qua phải cần mất một chút thời gian để chữa trị từ từ mà thôi. Quan trọng nhất là: thân thể của ông ta bị sát khí xâm nhập quá lâu, đột nhiên được giúp khu trừ nên không thể chịu đựng nổi. Phải cần linh chi từ ba trăm năm trở lên bổ sung tinh nguyên.”
“Phiền phức như vậy?” Bàng Thiệu thì thào. “Lão này chẳng phải chết chắc rồi ư! Linh chi ba trăm năm không dễ tìm, sợ khi tìm được đã không còn kịp nữa!”
“Vậy cũng không sợ! Cứ từ từ trục sát khí ra, không cần phải làm mạnh quá! Đầu tiên, cứ giữ tính mạng của ông ta. Sau khi tìm được linh chi, có thể dùng mãnh lực khu trừ, thì có thể cứu được mạng ông ta rồi!” Diệp Sở nói. “Linh chi ba trăm năm, ta biết người nào có!”
Bạch Huyên nghe có thể cứu chữa cho cha mình bèn vô cùng mừng rỡ: “Ai có? Có thể mua được hay không?”
Diệp Sở không đáp lời Bạch Huyên, mà nói với Bàng Thiệu: “Trong buổi sinh nhật của con trai Thanh Dương hầu ở Nghiêu thành có người tặng hắn một gốc linh chi ba trăm năm. Thân phận của ngươi đặc thù, nếu mở miệng đòi Thanh Dương hầu... có lẽ lão không cự tuyệt!”
Bàng Thiệu thấy Diệp Sở tính toán lên người mình, vội vàng khoát tay: “Không được tìm ta! Tới Nghiêu thành, ta không muốn thiếu ân tình của bất kỳ người nào! Vương thượng của các ngươi đã sớm có chủ ý với ta. Nếu thiếu ân tình của người Nghiêu thành các ngươi, khi hắn mở miệng thì ta cự tuyệt cũng không tốt! Ngươi cho rằng ta không biết mở miệng đòi mấy cung nữ của vương thượng các ngươi sao? Còn phải tự ra ngoài tìm gái hả?”
Tim Bạch Huyên lại chìm xuống thêm lần nữa. Nàng ôm chặt Dao Dao, nước mắt giàn giụa trên mặt. Vẻ quyến rũ khiến người thương tiếc ấy làm cho Diệp Sở phải động tâm.
“Tiểu di đừng khóc!” Dao Dao thấy Bạch Huyên khóc quá đau lòng, liên tục giúp tiểu di lau nước mắt. Cô bé không hiểu gì nhưng cũng khóc òa lên, nói với Diệp Sở trong thanh âm nức nở: “Đại ca ca, nói tiểu di đừng khóc! Hu hu hu...”
Nhìn Dao Dao ôm chân mình, Diệp Sở vỗ vỗ đầu cô bé rồi quay đầu nhìn Bàng Thiệu. Thấy Bàng Thiệu ngoảnh mặt làm ngơ, Diệp Sở thầm nghĩ: “Từ nay về sau đừng để ca có cơ hội! Bằng không, ca cho ngươi đẹp mặt!”. “Được rồi! Chuyện linh chi ta sẽ giải quyết giúp các ngươi!”
Diệp Sở không thể nhìn Bạch Báo chết trước mặt mình, hắn còn việc phải hỏi thăm đối phương. Diệp Sở muốn biết ông ta mang theo vật gì ra từ trong mộ Đại tướng quân. Thời điểm vừa cứu trị, Diệp Sở đã tìm khắp người ông ta nhưng vẫn không thấy bất cứ thứ gì!
Danh sách chương