"Diệp Sở!" Trần Bác Văn đột nhiên quát lên, thanh âm vang dội, nụ cười trên mặt biến mất không còn lưu lại chút nào, tiếng vang chấn động khiến cho toàn trường yên lặng như tờ.

Hiện giờ, mọi người đều biết Diệp Sở đã chọc giận Trần Bác Văn một cách triệt để rồi. Điều này cũng khó trách, Trần Bác Văn từ lúc nào để người khác nhào nặn tùy ý như thế? Giờ phút này lại bị Diệp Sở nói ra những lời vũ nhục thế, hắn sao không thể tức giận cho được? "Sao hả? Có vấn đề gì không?" Diệp Sở vẫn mỉm cười như cũ, nhìn Trần Bác Văn nói: "Chẳng qua chỉ tranh luận định vị nam nhân một chút mà thôi, có cần phải lớn tiếng gọi ta như thế không? Người ngoài không biết lại tưởng rằng ngươi yêu ta, nhưng bị ta cự tuyệt, sau đó ngươi thẹn quá thành giận rồi đấy!"

Diệp Sở cười cười nói năng tự nhiên như mây trôi nước chảy, nhưng mọi người chung quanh chỉ còn nước trợn tròn mắt. Bọn họ cảm thấy ngày hôm nay được nghe lời nói kiêu ngạo nhất ở đây. Liệu Diệp Sở có biết người đứng trước mặt hắn chính là ai ở Nghiêu Thành này không vậy?

"Được rồi! Ta hơi mệt chút! Không cùng các ngươi chơi đùa nữa!" Diệp Sở miệng vẫn cười mỉm mỉm nói với đám người Tô Dung. Trần Bác Văn mới vừa tính toán gài hắn để bị ăn mắng, hắn lại vẫn bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi trả lời đầy mỉa mai vũ nhục ngược. Thế cũng coi như hòa nhau, hiện tại không còn hứng thú tiếp tục cùng hắn chơi đùa nữa.
Nhìn Diệp Sở xoay người muốn rời đi, Trần Bác Văn phẫn nộ quát: "Đứng lại cho ta!"

Một tiếng quát lên khiến cái mặt nạ thu liễm bình tĩnh của Trần Bác Văn bị xé rách hoàn toàn, thể hiện rõ ràng tính tình. Hắn nhìn chòng chọc Diệp Sở, áp lực lớn lao từ bốn phía ập. Gần như tất cả mọi người đều biết giờ đây Trần Bác Văn như núi lửa không kiềm chế được nữa muốn phun trào rồi. Bọn họ nín thở, thậm chí không dám liếc nhìn Trần Bác Văn lấy một cái!

Mà lúc này chỉ có Diệp Sở vẫn giữ lấy nụ cười mỉm mỉm vô cùng ‘dễ thương’, quay đầu nhìn về phía Trần Bác Văn, nói ra từng câu từng chữ vô cùng chậm rãi: "Ta nói... Ta mệt rồi!"

Thanh âm không lớn, vang lên ở thư uyển. Không ít thiếu nữ che khóe miệng, không dám tin có người dám đối chọi gay gắt với Trần Bác Văn. Ở Nghiêu Thành trong đám trẻ tuổi có mấy ai dám tranh phong mang của Trần Bác Văn? Bọn họ cảm thấy đây câu nói bá đạo nhất từng được nghe kể từ khi bắt đầu bú ti mẹ!

Trần Bác Văn không thể nào tưởng tượng được, có người dám đối đầu với hắn ở Nghiêu Thành. Vì lẽ đó khiến hắn có chút thất thần, ngơ ngác nhìn bóng lưng Diệp Sở dần đi ra ngoài, đến lúc hắn kịp phản ứng thì Diệp Sở đã ra tới cửa lớn.

Tô Dung thấy Diệp Sở lại lấy tư thái mạnh mẽ đối kháng chính diện Trần Bác Văn, nhìn Trần Bác Văn vung nắm đấm muốn đuổi theo, nàng mỉm cười đi tới trước mặt Trần Bác Văn, khẽ mỉm cười nói: "Bác Văn ca, thật lâu không được xem thư họa của ngươi rồi, không phải nên cho chúng ta mở mang tầm mắt sao?"

Trương Tố Nhi mặc dù không biết tại sao Tô Dung ngăn trở Trần Bác Văn, nhưng thấy Tô Dung làm như thế, nàng cũng cười nói: "Đúng vậy nha! Bác Văn ca khó được một lần đi ra ngoài, muốn chơi vui vẻ mới đúng!"

Hai nàng mở miệng, những người khác đều lập tức nói tiếp: "Nên thế! Bác Văn đại ca so đo với tên bại hoại làm gì!"

"..."

Mọi người ngươi một câu ta một câu, rốt cục khiếnTrần Bác Văn bỏ đi ý niệm đuổi theo trong đầu, thu hồi sắc mặt nổi giận của hắn, khôi phục lại nụ cười trong sáng.

Tô Dung thở phào nhẹ nhõm, nhìn thoáng qua Trần Bác Văn. Nghĩ thầm mới vừa rồi may là không có xung đột, bằng không chắc chắn sẽ phiền toái! Nếu như hắc bào nhân trong cung đình đích thị là Diệp Sở, thì thực lực của hắn so với nàng tưởng tượng trước kia mạnh hơn mấy phần. Nàng chính mắt nhìn thấy, Hắc bào nhân chỉ với một chưởng bức lui thị vệ trưởng!

Trần Bác Văn cường hãn là không sai nhưng Diệp Sở sẽ kém sao? Thật sự đánh nhau thì Trần Bác Văn cho dù thắng, cũng sẽ không quá dễ dàng! Hơn nữa, Trần Bác Văn lập tức sẽ phải đối mặt khiêu chiến của Sa quốc, lúc này không thể ra sức lãng phí ở trên người Diệp Sở!

"Bác Văn ca! Nghe nói Sa quốc lần này phái một nhóm sứ giả đến Nghiêu thành, hơn nữa khiêu chiến Tu hành giả Nghiêu quốc, có chuyện này hay không vậy?"

"Chính xác! Quả thật có chuyện như vậy! Ba ngày sau, quyết chiến nơi thành lâu Nghiêu thành!" Trần Bác Văn cười nói.

"Thật sự có chuyện như vậy à?" Có người kinh hô: "Sa Quốc thật là lớn mật, nghe đồn lần này bọn họ lấy ra một thành trì làm vốn đặt cược, liệu có thật không?"

"Ừ!" Trần Bác Văn gật đầu nói, "Sa quốc sống tại sa mạc, thành trì bọn họ chúng ta cũng không có bao nhiêu hứng thú lắm! Mà hiện tại sắp tới lúc khí trời chuyển rét, muốn tìm một địa phương tốt để cư trú, giành thành trì Nghiêu quốc mới đúng là mục đích thực sự của bọn họ."

"Hảo tặc tử! Thật là ảo tưởng sức mạnh!" Có người căm phẫn không dứt: "Bác Văn ca, ngươi nhất định phải đánh cho bọn họ không thấy mặt trời, không thể để cho bọn họ thắng mất thành trì được!"

"Ngươi nói cái gì nhảm shjt vậy?" Một cô gái vô cùng bá đạo, gõ đầu hắn cái cốp bày tỏ sự bất mãn: "Bác Văn ca xuất thủ còn ai chống đỡ được! Tu hành giả Sa quốc đã là cái đinh gỉ gì chứ!"

"Đúng đúng! Tu hành giả Nghiêu Thành chúng ta chẳng lẽ lại cùi bắp hơn đám Sa Quốc kia? Thu thập hết bọn chúng đê!"

"Sẽ không có chuyện lỡ như đâu, có Bác Văn ca ở đây, vạn vô nhất thất!"

Mọi người nhìn chằm chằm gã đang nói oang oang, khiến cho kẻ kia cười ngượng ngùng, không dám nói tiếp.

Trần Bác Văn mỉm cười nhìn một lượt, ánh mắt hắn dừng lại trên người Tô Dung. Nhìn cô gái trước mặt sáng rỡ trong trẻo lạnh lùng, trong lòng Trần Bác Văn luôn không nhịn được rung động, nữ nhân này quá xinh đẹp hắn không thể kiềm chế ý nghĩ chiếm hữu được.

"Tô Dung! Ba ngày sau ta phải quyết chiến với đám người Sa quốc rồi, liệu rằng nàng có thể cùng ta đến phủ tướng quân vẽ tranh viết chữ để điều chỉnh tâm thái không?" Trần Bác Văn hỏi.

Một câu nói kia của Trần Bác Văn khiến tất cả mọi người nín thở, ánh mắt dừng trên người Tô Dung cùng Trần Bác Văn. Ai lại không hiểu lời nói của Trần Bác Văn cơ chứ, đây là đang uyển chuyển biểu lộ với Tô Dung! Bọn họ không nghĩ tới giờ này khắc này Trần Bác Văn lại đột nhiên biểu lộ!

Cứ cho là mọi người cảm thấy bọn họ là một đôi giữa trời đất, nhưng dù sao đấy chỉ là nhận định của bọn họ mà thôi. Trên thực tế cũng không phải là như thế, giờ đây bởi vì lời biểu lộ của Trần Bác Văn thì sẽ hợp thức hóa mọi thứ, trở thành điều đương nhiên.

"A..." Tô Dung sắc mặt có chút ửng đỏ, không nghĩ tới Trần Bác Văn giờ này lại thổ lộ với.

Nhìn nam tử anh tuấn dương quang trước mặt, Tô Dung không thể phủ nhận có hảo cảm đối với hắn. Cái này giống như thấy đồ tốt, luôn khiến người ta muốn được thân cận, khác biệt những cô gái khác một chút, không quá ngại ngần khi gặp Trần Bác Văn! Nhưng như thế không có ý nghĩa điểm hảo cảm này đã đủ để nàng đáp ứng hắn!

"Thật xin lỗi! Mấy ngày qua trong nhà có một số việc, cho nên..." Tô Dung lắc lắc đầu nói lời xin lỗi, cự tuyệt rất uyển chuyển.

Một câu nói để cho mọi người bốn phía thổn thức không dứt, ánh mắt dừng lại nơi Tô Dung.
"Tô Dung quả nhiên không phải dễ dàng chinh phục như vậy! May là mình không có đi biểu lộ, ngay cả Trần Bác Văn cũng cự tuyệt, mình thì càng không có cửa rồi!"

"Tô Dung như là bạch hạc trên trời, cao cao tại thượng, khó có thể chinh phục!"

"Minh châu chính là minh châu, Trần Bác Văn đều không thể hoàn toàn làm cho nàng rơi khỏi rời khỏi bầu trời!"

"..."

Vô số người trong lòng cảm thán, nghĩ thầm Tô Dung thật là một đóa hoa thanh tao kiêu ngạo, sợ là không người nào có thể hái được.

"Không sao!" Nụ cười Trần Bác Văn mặc dù trong sáng nhưng có thể nhận ra có chút khiên cưỡng.
"Bác Văn ca! Hẹn gặp lúc khác nha, ta còn có một số việc, phải đi trước rồi!" Tô Dung đứng lên, mỉm cười nói với hắn, tảng lờ như không nghe hiểu lời Trần Bác Văn.

Nói xong, Tô Dung mang theo Trương Tố Nhi rời đi dưới ánh nhìn chắm chú của mọi người.
Ra ngoài thư uyển Trương Tố Nhi hỏi: "Tại sao không đáp ứng Trần Bác Văn? Trong đám trẻ tuổi ở Nghiêu Thành, không phải ngươi cực kỳ có hảo cảm với hắn sao?"

"Ngươi nói hưu nói vượn cái gì thế hả?" Tô Dung mặt đỏ ửng.

"Chúng ta có quan hệ, gì ngươi thích người nào ta còn không biết hay sao!" Trương Tố Nhi cười nói: "Ngươi lại cự tuyệt khiến ta thấy kinh ngạc. Bất quá thử nghĩ lại cũng đúng, có ai xứng đôi với thiên nga trắng của chúng ta! Hà hà, thiên nga trắng chúng ta khi còn bé từng nói qua, muốn đại nam tử hán văn võ toàn, tài đỉnh thiên lập địa mới nguyện ý gả!"

"Lại tiếp tục chém gió nữa ta liền xé nát miệng của ngươi!" Tô Dung đánh Trương Tố Nhi, không để cho nàng nói hưu nói vượn. Trương Tố Nhi phá lên cười ha ha, không ngừng trêu ghẹo nàng suốt đường đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện