Ngày hôm sau, Diệp Sở đột nhiên lại nổi hứng dậy từ rất sớm. Bạch Huyên vừa đến, thấy hắn thức sớm như vậy đột nhiên cảm thấy dị thường khác lạ. Từ trước đến nay, mặc dù Diệp Sở không có thói quen nướng đến khi mặt trời lên quá ba bốn sào, nhưng lúc trước hắn đã từng ngủ cùng với Dao Dao đến mức mặt trời đứng bóng mới chịu bò dậy.

“Sao hôm nay lại dậy sớm thế? Có chuyện gì à?” Bạch Huyên tò mò hỏi Diệp Sở, thấy ánh mắt hắn nhìn vào thân thể mình như muốn nuốt sống, nàng chợt mất tự nhiên, bèn nổi giận “hứ” một tiếng rồi né tránh ánh mắt của tên lang sói này.

“Nhìn tiết trời hôm nay vạn dặm không mây, ánh dương rọi khắp nên ta chuẩn bị ra ngoài một chuyến.” Diệp Sở nhìn Bạch Huyên mà mắt sáng rờ rỡ, hết lướt lên khuôn mặt kiều diễm không tì vết lại đến thân thể như một quả táo thơm mà thầm nghĩ: “Nếu sáng nào cũng được ngắm một giai nhân như vậy, chắc cú mình sẽ sống lâu được thêm mấy chục năm!”

“Vạn dặm không mây? Ánh dương rọi khắp?” Bạch Huyên suýt bật cười ra tiếng. Mặc dù hôm nay trời không mưa, nhưng khí trời râm mát thì nào có liên quan gì đến vạn dặm không mây và ánh dương rọi khắp cơ chứ?

“Được ngắm Bạch Huyên tỷ thì cũng cảm giác như ánh dương đang chiếu sáng cả đất trời rồi ấy chứ!” Diệp Sở tung ra một câu chém gió mà mặt không đổi sắc. Hắn không nhịn nổi mà đưa mặt tới: “Nếu Bạch Huyên tỷ có thể thân thân với ta một lần thì... kể cả sấm giữa trời quang ta cũng có thể cho đó là tác phẩm âm nhạc vĩ đại nhất thế gian rồi!”

“Lăn!” Bạch Huyên nhìn cái mẹt Diệp Sở sắp dí sát môi mình, sắc mặt liền ửng đỏ. Nàng đưa tay ngăn trước mặt Diệp Sở: “Một kẻ chưa trưởng thành mà đã học thói lưu manh cợt nhả của người đời! Cẩn thận ta đập chết ngươi!”

Bạch Huyên cố ra vẻ hung ác, trừng đôi mắt tròn xoe lên, đôi môi đỏ mọng tỏa ra khí tức hương diễm. Nàng chưa ý thức được hiện giờ mình đang khiến người ta mê đắm đến mức độ nào.

Buổi sáng vốn là lúc nhạy cảm, nhìn phong tình mê hoặc đến như vậy, Diệp Sở chỉ còn cách chuồn thật nhanh. Diệp Sở còn trẻ và khí huyết đang phương cương nên không chịu nổi cám dỗ đang tỏa ra từ thân hình thành thục hấp dẫn đến chết người của Bạch Huyên.

Hiếm gặp cảnh Diệp Sở phải chạy tháo thân, Bạch Huyên rốt cuộc không nhịn được nữa, phá lên cười khanh khách. Trong ký ức, Bạch Huyên rất hiếm khi thấy được bộ dạng hoảng loạn của hắn như thế.

...

Tới Hàn hồ, Diệp Sở lên ngay chiếc thuyền lớn nhất, vừa lên thuyền hắn đã đụng phải người quen. Tiểu Duy với khuôn mặt thanh tú không nén nổi vui mừng đứng phắt lên: “Diệp Sở thiếu gia! Thật sự người ở Nghiêu thành?”

“He he, có nhớ ta hay không?” Diệp Sở nhìn thị nữ thiếp thân của Tình Văn Đình mà cười với giọng sói già gặp thỏ non. Lúc trước, đã không ít lần hắn trêu Tiểu Duy đỏ mặt đến tận mang tai.

“Sợ Diệp Sở thiếu gia quên mất Tiểu Duy rồi ấy chứ!” Tiểu Duy khẽ trách một câu hàm ý sâu kín, ánh nhìn rơi hẳn lên người Diệp Sở mà sắc mặt ửng hồng.

“Làm sao quên ngươi cho được! Ta đã chấp thuận giúp ngươi nghiên cứu những biện pháp xử lý cho ngực lớn ra mà, ta vẫn còn nhớ đấy!” Diệp Sở nhìn Tiểu Duy thẹn thùng trước mặt: “Hiện giờ, trải qua nghiên cứu và nghiệm chứng thực tế, rốt cuộc ta đã tìm được một phương pháp xử lý hữu hiệu tuyệt đối!”

“Thật hả?” Tiểu Duy đã bất chấp, không quản ngượng là gì nữa mà nhìn Diệp Sở đầy hưng phấn.

Nhưng rất nhanh, Tiểu Duy đã nhận ra mình bị hớ, cảm thấy mình đã kích động quá mức nên đứng đó trân trối, sắc mặt đỏ bừng.

Diệp Sở hết chịu nổi phải bật cười, thầm nghĩ con bé thị nữ của Tình Văn Đình thật có ý tứ. Tính tình dịu dàng, rất dễ đỏ mặt, là một cô bé ngô nghê, bình thường rất dễ thỏa mãn. Duy nhất chỉ có một điều không thể quên, chính là luôn cảm giác ngực mình quá nhỏ, muốn tìm mọi cách để cho nó lớn lên.

Tất nhiên, trước nay ngay cả Tình Văn Đình cũng không biết bí mật này, mà Diệp Sở đã xuất ra không biết bao nhiêu chiêu lừa đảo mới biết được. Nó làm hắn tốn tới những ba xâu băng đường hồ lô đấy!

“Tất nhiên rồi! Chuyện của Tiểu Duy muội muội mà, ta lúc nào cũng ghi tạc trong lòng!” Diệp Sở nhìn thẳng vào bộ ngực màn hình phẳng của Tiểu Duy rồi nói tiếp: “Trải qua cố gắng không ngừng, ta đã phát hiện ra một phương pháp hữu hiệu nhất!”

“Biện pháp gì?” Tiểu Duy thấy Diệp Sở cứ úp úp mở mở đã nóng ruột muốn chết, vội vàng hỏi mà bất chấp ngượng ngùng.

“Chính là để nam nhân xoa bóp càng nhiều càng tốt! Xoa xoa bóp bóp sẽ khiến chúng lớn nhanh thôi! Tiểu Duy muội muội có thể thử một lần cho biết!”

“Á...” Tiểu Duy mặt đỏ tới mang tai, nổi giận “hứ” một tiếng với Diệp Sở: “Diệp Sở thiếu gia xấu lắm! Không chơi với người nữa!”

Trong tiếng cười ha hả của Diệp Sở, Tiểu Duy chạy trối chết, cả khuôn mặt cũng đỏ lên phừng phừng.

Thấy thị nữ của Tình Văn Đình bị mình trêu chạy mất, Diệp Sở cười lặng lẽ, bước thật chậm rón rén tiến vào trong một gian phòng hào hoa nhất của chiếc thuyền.

Diệp Sở bước đi không tạo thành bất cứ một tiếng động nào. Vừa đến cửa gian phòng hào hoa nhất trên thuyền, hắn dùng một ngón tay tì nhẹ lên cửa, quả nhiên thấy nó không hề được khóa.

Rón rén đẩy cửa ra, Diệp Sở bước vào bên trong đã cảm nhận được sự bày trí vô cùng ấm áp lẫn mùi hương thơm ngát độc quyền của nữ nhân.

Trong phòng có một chiếc giường đặt tựa vào tường, bên trên có một cô gái đang nằm. Dáng ngủ của nàng không đẹp, cả chiếc chăn gần như bị đạp tung xuống đất, chỉ còn một góc đang che phần bụng.

Hai cánh tay trơn bóng như ngó sen đang đọng tuyết thon dài dang ra thoải mái, giữa đôi chân như ngọc tạc trắng muốt là một chiếc quần lót trắng tinh khôi. Mặc dù nó thừa vải hơn kiểu quần chữ T ở kiếp trước, nhưng vẫn khiến Diệp Sở xém chút nữa đã xịt máu mũi. Diệp Sở không thể tin được, trong thế giới này cũng có nữ nhân dám mặc kiểu quần “tiền vệ” rất hút hồn như thế. Xuyên qua lớp vải trắng tinh kia, thậm chí Diệp Sở có thể mơ hồ thấy được đám cỏ thơm ngát um tùm vô cùng hấp dẫn bên trong.

Thân hình thiếu nữ đầy đặn và trắng như trứng gà bóc, toàn thân lồi lõm không có chút tì vết, tăng một phân thì quá cao, giảm một phân thì quá thấp. Chiếc áo lót phủ hờ trên bộ ngực cao chót vót, thoáng nhìn có thể nhìn thấy chiếc khe sâu thẳm hút hồn nổi lên bần bật. Làn da thiếu nữ trắng tựa tuyết, như được tạc hoàn toàn bằng thủy nguyên tố, có thể khiến người vừa ngắm đã cảm giác được sự mềm mại co dãn kinh người đên từng phân tấc.

Diệp Sở đứng tại chỗ mà ngắm đến thất thần, ngẩn người trước bức tranh gợi cảm đến phun máu.

“Diệp Sở!” Lúc Diệp Sở đang thất thần dại người, một thanh âm quen thuộc bỗng vọng vào tai hắn. Hai thiếu nữ chợt đẩy cửa bước vào.

Hai thiếu nữ bước vào liền thấy được Diệp Sở đang đứng dại cả ra, đồng thời cũng thấy cảnh cô gái đang nằm rên giường. Sau một hồi sửng sốt mới kịp phản ứng, bèn la lớn: “Đàm Diệu Đồng, ngươi bị nhìn sạch rồi kìa!”

“Á...”

Một tiếng thét chói tai vang dội khắp cả chiếc thuyền khiến Diệp Sở vội vàng thối lui khỏi gian phòng, ánh mắt đảo liên tục rồi dừng lên khuôn mặt kiều diễm tuyệt mỹ của một thiếu nữ khác.

...

Bàng Thiệu nghe được tiếng thét chói tai vội vàng chạy đến. Thấy Diệp Sở đứng ngoài cửa bèn không khỏi nghi ngờ, liền hỏi: “Gì vậy?”

“Hả! À... có thể nhìn thấy gián hay chuột gì đó thôi!” Diệp Sở đáp thản nhiên như không, bước khỏi “hiện trường” như chả có chuyện gì rồi ngồi xuống để cho Tiểu Duy chạy đến châm trà cho hắn.

Tiểu Duy liếc Diệp Sở một cái đầy vẻ hoài nghi. Thấy Diệp Sở vẫn thản nhiên như không, bèn thầm nghĩ mình có phải suy nghĩ nhiều quá rồi hay không?!

“Diệp Sở! Đã biết ngươi không có ý tốt gì!” Thời điểm Diệp Sở vừa bưng chén trà, một thanh âm oán trách chợt vang lên, cùng lúc đó Tình Văn Đình đã xuất hiện trước mặt hắn.

Diệp Sở ngước nhìn đã thấy một thiếu nữ tà nhãn như thu đang trừng mắt nhìn mình. Khuôn mặt nàng trắng như mỡ đọng, thần thái cân quắc anh thư, đôi mày đen tựa mực kẻ. Thần sắc thu thủy, thanh lệ tú nhã như tranh vẽ cực kỳ hút mắt. Nàng đứng trước mặt hắn, toàn thân tỏa ra một khí chất tôn quý vượt xa tất cả mọi người.

Thiếu nữ này chính là Thánh nữ điện hạ mà Bàng Thiệu vẫn bô bô trong miệng, Tình Văn Đình. Mặc dù đã rất quen ngắm nàng, nhưng mỗi khi gặp gỡ thì Diệp Sở cũng không thể không thừa nhận nàng rất đẹp!

“Sao tại ta được?” Diệp Sở nhún vai đáp với vẻ vô tội: “Đã muộn thế này, ai mà biết có người đang ngủ? Mà hơn nữa lại ngủ kiểu như vậy chứ?!”

Thời điểm Diệp Sở đang hùng hồn biện hộ, hắn không nhịn được bèn đưa mắt nhìn Tiểu Duy mà thầm nghĩ, tự Tiểu Duy nói với mình Thánh nữ điện hạ thích ngủ khỏa thân nhưng lại không tìm đúng phòng. Có điều vừa nhớ lại cảnh tượng cô bé kia, so với Tình Vân Đình mỗi người một vẻ, cũng không phí công mình dậy sớm một ngày vô ích.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện