Thấy Diệp Sở rời đi, Diệp Tĩnh Vân kìm không được hỏi Tình Văn Đình: "Ngươi có quan hệ gì với hắn mà hắn lại dám tùy tiện ở trước mặt ngươi như thế vậy? Bàng Thiệu không dám làm thì đúng rồi, mà hắn còn dám cự tuyệt ngươi nữa đấy!"

Đàm Diệu Đồng cũng không kìm được mà đánh mắt sang Tình Văn Đình. Nàng đã khá tò mò đối với thân phận của tên Diệp Sở này rồi.

"Trước đây hắn đã từng cứu mạng nhóm của ta và với Bàng Thiệu một lần, lại cùng du lịch khắp đại lục hơn nửa năm. Ngươi bảo chúng ta có quen biết không?" Tình Văn Đình không hề che dấu, liền nói tiếp: "Bất quá ta đúng là tò mò, Diệp gia các người làm sao nỡ đuổi hắn ra khỏi cửa đây? Diệp Sở mặc dù không ưu tú bao nhiêu nhưng so với cái đám đệ tử thế gia như cái lũ ở Diệp gia ngươi thì lại mạnh hơn nhiều lắm đấy!"

"Còn mạnh hơn bọn họ sao?" Diệp Tĩnh Vân nghe thấy suýt nữa nã té ngã, hô: "Ngươi không biết thanh danh của Diệp Sở hay giả bộ đấy?"

"Gì?" Tình Văn Đình hỏi.

"Được! Ngươi đi ra Nghiêu thành hỏi thì biết. Ngươi chắc không biết đâu, ở cả cái Nghiêu thành này người tên Diệp Sở chỉ có hắn mà thôi!" Diệp Tĩnh Vân cười nói.

"Tại sao vậy?" Đàm Diệu Đồng cũng kìm không được tò mò hỏi.

"Ngươi có thể tưởng tượng ra một tên ác bá đến độ người người chửi rủa, khiến có cả thành không ai dám lấy cùng tên với hắn không?" Diệp Tĩnh Vân nhún vai cười rồi nói tiếp: "Diệp Sở làm được chuyện đó, xú danh của hắn ở Nghiêu thành không ai là không biết!"

"Không có khoa trương như vậy chứ?" Tình Văn Đình và Đàm Diệu Đồng đều thấy buồn cười hỏi, thầm nghĩhắn bị khinh ghét đến độ như thế à?

"Không tin ngươi đi hỏi thì biết!" Diệp Tĩnh Vân nhìn sang Đàm Diệu Đồng nói: "Diệu Đồng, ngươi nên tránh xa hắn một chút, đặc biệt là đừng ở một mình với hắn. Tên này là chuyện gì cũng dám làm đấy!"

"Diệp Sở chắc là không có ghê gớm như ngươi nói như vậy đâu!" Đàm Diệu Đồng le lưỡi nói chen vào.

"Chờ ngươi lúc ngươi bị lỗ lả thì mới trắng mắt ra nhé!" Diệp Tĩnh Vân nghĩ cô nàng này bị làm sao vậy? Bị cái tên này lừa dễ như vậy à? Tình Văn Đình còn chưa nói, ngay cả cái cô Đàm Diệu Đồng mới gặp Diệp Sở chưa đượ bao lâu mà cũng có thiện ý với hắn nữa.

"Ta không phải là cô ngốc đâu!" Đàm Diệu Đồng khanh khách cười đáp: "Ta làm sao không biết hắn lừa ta chứ!"

Đàm Diệu Đồng trong lòng lúc này đang thầm nghĩ cái gã mà có thể chìm đắm trong cái đẹp của Hàn hồ, còn chỉ dùng hai câu thơ mà diễn tả nó thì chắc không giống như cái kẻ ghê rợn mà Diệp Tĩnh Vân vừa kể. Nếu mà Diệp Sở ghê tởm đến như vậy thì khi Tình Văn Đình nói xấu, làm sao có thể hắn tỉnh bơ đến như thế được.

Diệp Tĩnh Vân vỗ trán, nhìn Đàm Diệu Đồng nói: "Không lẽ ngươi bị hắn nhìn thấy thì thích hắn rồi à?"

Đang tính đi ra ngoài, trong nháy mắt gương mặt kiều mị của Đàm Diệu Đồng liền đỏ rực, ngượng ngùng la lớn: "Ngươi đừng có nói nhảm, ta không có đâu!"

Nghe Đàm Diệu Đồng hờn dỗi như vậy, Tình Văn Đình cũng không kìm được khuyên: "Ta trân trọng nói cho ngươi một câu được truyền lưu trong nhà chúng ta: Ma đầu không đáng sợ, thần tiên chẳng kinh khủng, nếu không muốn bị lừa nên tránh xa Diệp Sở!"

"Ha ha! Hắn có đáng sợ như các ngươi nói như vậy không?" Đàm Diệu Đồng không nhịn được cười phá lên, cảm thấy câu đó vô cùng buồn cười.

...

Diệp Sở đương nhiên là không biết đám nữ nhân đó nói gì ở sau lưng mình. Hắn kéo Bàng Thiệu lại, sau một hồi đe dọa mua chuộc gã đừng nói ra tin tức mộ Đại tướng quân bị xâm nhập thì mới để cho Bàng Thiệu đi.

Đuổi Bàng Thiệu xong, Diệp Sở cũng không ở lại làm gì, liền đi về nhà Bạch Huyên.

Ngay cả Tình Văn Đình cũng đã nghe tin mà tới, điều này nói lên chuyện mộ Đại tướng quân đã gây kinh động lớn rồi. Sợ rằng sẽ có không ít kẻ nghe tin mà chạy tới đây, nhiều khả năng sẽ tìm ra Bạch Báo.

Sau khi Diệp Sở trở về nhà Bạch Huyên, thấy Bạch Báo đã ở trong đại sảnh, bất quá sắc mặt ông ta lúc này đang vô cùng phiền não. Vừa thấy Diệp Sở trở lại thì vội vàng đi tới trước mặt hắn nói: "Ngươi đã đi đâu vậy? Ta tìm ngươi mà không được!"

Thấy Bạch Báo gấp như vậy, Diệp Sở khẽ nhíu mày đáp: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Dao Dao bị bắt đi rồi!" Sắc mặt Bạch Báo liền khó coi, vẻ mặt âm trầm đứng đó, nghiến răng trèo trẹo mà đáp.

"Chuyện đó xảy ra lúc nào? Bạch Huyên tỷ đâu?" Thần sắc Diệp Sở cũng liền trở nên khó coi, nhìn bốn phía không thấy Bạch Huyên đâu, tim gã đập rộn lên hỏi.

"Bạch Huyên đang ở trong phòng, vừa rồi suýt nữa đã ngất đi. Ta dìu nó vào phòng nghỉ ngơi rồi!" Bạch Báo đáp.

Nghe Bạch Huyên không bị bắt đi, Diệp Sở khẽ thở phào nhẹ nhõm nói: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"

"Ta có nói với ngươi là lúc đầu ta có cùng với người khác xông vào mộ Đại tướng quân phải không? Mấy hôm trước ta gặp một cố nhân, khi đang sắp xếp vài chuyện thì gặp. Mấy người bọn chúng nhận ra ta nên đã bám theo rồi bắt Dao Dao đang chơi bên ngoài hòng muốn ta giao vật lấy được trong mộ Đại tướng quân ra trao đổi." Bạch Báo giải thích.

"Bọn họ hẹn ngài ở đâu? Bọn họ là ai?" Diệp Sở hỏi.

"Người của Tam thập lục động, ta biết bọn họ ở đâu!" Bạch Báo nói: "Ngươi có thực lực đánh bại Tiên Thiên, ta hy vọng ngươi đi cùng ta."

"Được!" Diệp Sở gật đầu đáp. Hắn đương nhiên sẽ không bỏ rơi cô bé đang ở trong cảnh dầu sôi lửa bỏng như lúc này nên liền đáp: "Ta đi xem Bạch Huyên tỷ một chút!"

Lúc Diệp Sở đi vào trong phòng thì thấy Bạch Huyên ngồi ở đó, đôi mắt đẹp đã đỏ bừng, từng dòng nước mắt trong suốt đang lăn trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng. Vẻ điềm đạm yêu kiều ấy khiến Diệp Sở cũng cảm thấy đau lòng thay.

Diệp Sở đi tới trước mặt Bạch Huyên, gạt đi nước mắt trên mặt nàng. Nhìn hai hàng mi đang run rẩy của Bạch Huyên, hắn liền nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực. Cảm giác được thân thể của Bạch Huyên đang cứng lại, Diệp Sở liền vỗ vỗ lên lưng nàng rồi nhẹ giọng nói: "Bạch Huyên tỷ, không ai có thể thương tổn Dao Dao được đâu!"

Thân người đang cứng đờ của Bạch Huyên liền mềm nhũntoàn thân khẽ run lên, đôi dòng nước mắt không kìm được khẽ tuôn ra lăn dài trên gương mặt trắng nõn của nàng.

"Dao Dao một tay ta nuôi lớn, giống hệt như là con gái của ta. Đám cầm thú đó lại đi bắt một cô bé chưa tới bốn tuổi để uy hiếp." Bạch Huyên cắn môi, vẻ mặt tái nhợt khiến cho tim người khác cũng muốn rụng rời.

Diệp Sở ôm lấy thân thể mềm mại của Bạch Huyên, nàng tựa hồ tìm được chỗ dựa liền giang tay ôm lấy vòng eo của Diệp Sở rồi siết thật chặt, khiến áo của hắn cũng bị nước mặt của nàng làm ướt đẫm.

"Ngươi nhất định phải cứu Dao Dao ra nhé! Nàng nếu có chuyện gì, ta..." Bạch Huyên nói bằng giọng run run.

Vỗ vỗ vai Bạch Huyên, thấy nàng cũng đã dừng khóc thì hắn mới buông ra. Khẽ kéo Bạch Huyên Sang nói: "Bạch Huyên tỷ đi cùng với ta đón Dao Dao về nhà nhé?"

Bạch Huyên ngẩng đầu, thấy Diệp Sở đang nhìn mình chằm chằm, lại thấy áo của hắn đã ướt đẫm một mảng. Nghĩ lại vừa rồi đã gục vào ngực của hắn mà khóc ngất, nàng chợt cảm thấy khó xử.

"Ngươi có cần đổi y phục không?" Bạch Huyên hỏi Diệp Sở.

"Đâu dễ được dính hơi của Bạch Huyên tỷ chứ, ta đang tính không tắm ba ngày đấy!" Diệp Sở cười đáp.

Thấy Diệp Sở vẫn không quên đùa giỡn với mình, tâm trạng hoảng sợ của nàng thoáng trở nên yên ổn. Sau đó Diệp Sở lại kéo tay nàng đi ra ngoàii khiến khuôn mặt nàng liền đỏ lên như nhỏ máu tới nơi, ánh mắt lại rơi vào vệt nước trên áo của hắn, tâm trạng không khỏi ngượng ngùng thêm chút nữa.

Bạch Báo thấy Diệp Sở kéo Bạch Huyên đi ra liền nghi hoặc hỏi: "Ngươi mang nó theo à?"

Bạch Huyên cũng nghĩ mình cả Chân Khí cảnh cũng không tới, đi theo cũng chỉ là gánh nặng, định nói với Diệp Sở là mình sẽ chờ ở nhà thì thấy Diệp Sở lắc lắc đầu nói: "Cùng đi với ta!"

"Ta..."

Bạch Huyên còn muốn nói thì lại bị Diệp Sở cắt ngang, thanh âm lạnh lùng: "Ta ở Nghiêu thành tu thân dưỡng tính thì tưởng là ta hòa ái dễ gần. Lâu nay không lộ diện thì bọn Tam thập lục động tưởng ta là nhà tự thiện rồi!"

Diệp Sở thầm nghĩ sau khi đại náo Tam thập lục động một lần thì chúng cho là mình sẽ không giết người nữa chắc?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện