Đàm Diệu Đồng đưa mắt nhìn Diệp Sở, đôi mắt ngấn nước vô cùng câu hồn đoạt phách, phối hợp với khuôn mặt kiều diễm mềm mại trông hết sức thanh tú.

"Cho ngươi!" Đàm Diệu Động đột nhiên ném một thứ cho Diệp Sở.

"Cái gì?" Diệp Sở nghi ngờ nhận lấy, cầm trong tay mới cảm giác được sự ấm áp của nó, không khỏi hô lên: "Cực Ý Ngọc?"

"Chẳng phải Ngươi đã nhờ Văn Đình tìm giúp thứ này sao? Đúng dịp trưởng bối cho ta một khối cầm chơi, tiện tay đưa cho ngươi." Khuôn mặt trắng trẻo dễ nhìn của Đàm Diệu Đồng hơi ửng đỏ, vô cùng mê người.

Diệp Sở nhận lấy thứ này, nghĩ thầm ban đầu lúc mình hỏi Văn Đình thì nàng cũng không hề nói gì hết. Vậy mà lúc này lại lấy ra đưa cho mình, nhưng hắn cũng nhanh chóng hiểu ra, da mặt nàng vốn mỏng nên không dám đưa trước mặt Văn Đình và Tĩnh Vân, còn không phải sẽ bị trêu chọc suốt sao?

Có điều trưởng bối Diệu Đồng lại có thể lấy ra Cực Ý Ngọc cho nàng tùy ý chơi đùa, thì hiển nhiên gia thế Diệu Đồng không hề nhỏ. Nghĩ tới chuyện Diệu Đồng đi cùng một chỗ với Tình Văn Đình thì hiển nhiên gia thế lớn là chuyện không hề kỳ quái.

"Ngươi nếu có chuyện thì... ta đây dạo chơi quanh đây thử xem. Thế nào?"

Hình như Đàm Diệu Đồng nhìn thấu được Diệp Sở đang do dự nên mỉm cười nói.

Diệp Sở nhìn nàng thấy ánh mắt có chút tiếc nuối, liếc qua Cực Ý ngọc trong tay cười sảng khoái: "Ta chỉ là đang nghĩ, nên dẫn ngươi đi tới chỗ nào có cảnh đẹp nhất Hàn hồ thôi, giờ đã biết chính xác rồi. Đi theo ta."

"Tốt!" Diệp Sở có thể nhìn thấy rõ sự vui mừng trong mắt Diệu Đồng, hiển nhiên nàng rất muốn được trông thấy cảnh đó.

Diệp Sở dẫn Đàm Diệu Đồng trở lại, luồn lách không biết bao nhiêu ngõ hẻm.

"Có phải ngươi đi nhầm đường hay không, vừa rồi không phải có con đường đi thẳng hay sao? Ngươi vừa làm một vòng lớn rồi!" Đàm Diệu Đồng nhắc nhở Diệp Sở.

Diệp Sở cười cười: "Đi theo ta chưa bao giờ xuất hiện sai lầm cả."

Mặc dù nàng có sự nghi ngờ nhưng vẫn cao hứng đi theo phía sau Diệp Sở.

Diệp Sở vì muốn tránh mặt ba người kia nên đi vòng vèo không ít đường, cuối cùng mới dẫn Diệu Đồng tới mảnh đất bên cạnh Hàn hồ, chỗ này cực ít người tới. Nơi này có một tảng đá xanh, hai người đi lên phía trên.

"Chính là chỗ này!" Diệp Sở nhìn về phía Hàn Hồ xa xa ngay phía dưới. Mưa đến nhanh mà đi cũng nhanh, lúc này cũng dần tạnh rồi, trông ra Hàn hồ bây giờ có một lớp hơi nước mờ mờ ảo ảo.

"Đẹp quá!" Diệu Đồng nhìn cảnh Hàn hồ trong mưa, trong đầu không khỏi nghĩ tới câu thơ Diệp Sở nhắc đến trước kia: "Trong mưa huyền ảo vẻ non tươi". Lúc này nàng cảm giác quả đúng như lời, cả người hoàn toàn lạc trong cảnh đẹp hút hồn này.

Diệp Sở nhìn bộ dạng Diệu Đồng vô cùng hưng phấn, cảm giác nàng với khung cảnh sơn thủy mưa bụi này dung hợp một chỗ, xinh đẹp vô cùng. Tâm tình cũng dần dần thư giãn, sát khí vừa bộc phát lúc giết người cũng được xóa sạch.

Nhìn nữ nhân như hoa sen chớm nở này, Diệp Sở cảm thấy phong cảnh đẹp nhất cũng chẳng hơn được. Hắn cảm thấy cho dù phải mạo hiểm thì cũng vô cùng đáng giá, khung cảnh mỹ nhân đẹp đẽ như thế, khó gặp khó gặp!

"Diệp Sở! Nhìn kìa! Cầu vồng, cầu vồng kìa!" Đàm Diệu Đồng khá hưng phấn trỏ tay về phía trước. Không biết từ lúc nào mây đã tản ra, mặt trời rọi xuống khiến Hàn hồ xuất hiện cầu vồng hoa lệ. Nó vắt ngang hai đầu Hàn hồ, giống hệt như một cây cầu vòm chốn bồng lai.

"Thật là đẹp!" Đàm Diệu Đồng quay đầu lại nhìn Diệp Sở: "Thật sự là chỗ tốt, may có ngươi dẫn tới nếu không sẽ tiếc nuối cả đời rồi."

Đàm Diệu Đồng kiều diễm vô cùng, đôi môi đỏ mọng mê người, nhìn Diệp Sở, mỉm cười đầy mê đắm.

"Ngươi thích là tốt rồi! Cũng không thể nhìn miễn phí, giờ thì xem như đã trả được nợ rồi!" Diệp Sở mỉm cười, không khỏi nhớ tới cảnh tượng trong phòng lúc trước, thân thể mềm mại trắng trẻo như ngọc. Hắn nghĩ thầm cảnh tượng đó đẹp mắt chẳng khác gì Hàn hồ lúc này: hào quang tỏa sáng, đẹp đến mê người.

Câu nói này khiến Đàm Diệu Đồng vừa mới hưng phấn tươi cười chợt mặt đỏ bừng, thẹn thùng vô cùng. Vẻ kiều mỹ dụ nhân bỗng dưng toát ra khiến Diệp Sở phải há hốc mồm.

Thời khắc này, Đàm Diệu Đồng phô bày hoàn toàn vẻ dịu dàng đáng yêu của nữ nhân, xinh đẹp đến mức hoa nhường nguyệt thẹn.

"Sau này không được nhắc lại chuyện đó!" Đàm Diệu Đồng thẹn thùng sẵng giọng, không cho Diệp Sở bàn lại chuyện đó. Nàng vuốt vuốt mặt cũng cảm thấy nó nóng hơn mấy phần.

"Quả nhiên là bại hoại!" Đàm Diệu Đồng cắn cắn môi.

"Ta..."

Diệp Sở muốn nói thêm gì đó thì Diệu Đồng đã ngắt lời: "Không cho nói nữa, ta mới ở lại với ngươi! Nếu không ta liền nói cho Văn Đình, bảo ngươi thật sự đã làm chuyện xấu với ta!"

Nói xong, bản thân nàng cũng cảm thấy uy hiếp như vậy vô cùng buồn cười, không kiềm được nhoẻn miệng cười khanh khách.

Diệp Sở nhún nhún vai vừa định ngồi xuống bên cạnh nàng thì thân thể chợt căng cứng, ánh mắt nhìn về phía xa xa.

"Không lẽ hắn hoảng sợ thật sao?" Diệu Đồng nghi hoặc nhìn Diệp Sở. Hắn cũng không hề trả lời, mà nhìn chằm chằm ba kẻ đang đi tới bên này.

Sắc mặt hắn khó coi hẳn. Vốn cho rằng mình đã tránh được đối phương, bọn chúng tìm được tới đây cũng phải mất không ít thời gian. Ai ngờ mới đây mà đã nhanh chóng tìm thấy.

"Các hạ rảnh rỗi quá nhỉ, có tâm tình đi thưởng thức cảnh đẹp Hàn hồ!" Động Lão Tam nhìn Diệp Sở, sắc mặt âm trầm.

Tiểu tử này miệt thị bọn họ quá thể, bị ba người đuổi giết thế mà dám đưa mỹ nhân đến nơi này nói nói cười cười thưởng thức cảnh đẹp. Nghĩ bọn hắn là ai vậy chứ?

Ngẫm nghĩ lại nãy giờ đuổi theo, bị hắn quay quay như dế thì lửa giận cả ba bốc lên tận đầu.

"Diệp Sở, sao vậy?" Đàm Diệu Đồng nhìn thấy được đối phương lai giả bất thiện, hỏi Diệp Sở.

Ba người nhìn thấy Đàm Diệu Đồng thì hơi thở có chút khó khăn, không thể tưởng tượng ra có mỹ nhân đẹp như vậy, khó trách thiếu niên này lại nguyện ý mạo hiểm lớn như thế.

"Bị ba người bọn họ đuổi giết mà thôi." Diệp Sở nhún nhún vai nói với Diệu Đồng.

"Aaaa...!" Lúc này nàng mởi hiểu được sự tình lúc trước, "Thì ra ngươi mang ta đi vòng vèo là để tránh mặt bọn họ?!"

Diệp Sở gật đầu cười cười.

"Vậy ngươi còn dẫn ta tới nơi này, sao không nói cho ta biết, không cần phải quấn lấy ngươi dẫn tới đây rồi." Đàm Diệu Đồng có chút nóng nảy.

"Không sao! Dù sao cũng không thể nhìn ngươi miễn phí như thế!" Diệp Sở mỉm cười khoái trá nhìn Diệu Đồng.

Nàng đỏ mặt không biết nói sao. Trông thấy Diệp Sở tiến lên phía trước che chắn cho nàng, cảm thấy vừa giận vừa cảm động.

Bản thân biết rõ đang bị người khác đuổi giết, còn mạo hiểm đưa nàng đến đây, chỉ vì muốn cho nàng ngắm cảnh Hàn hồ.

Lòng người phụ nữa rất dễ xúc động. Lúc này nàng cảm thấy Diệp Sở hoàn toàn không hề giống những nam tử khác. Đây quả thật là chuyện nhỏ không đáng kể, nhưng hắn lại vì chuyện đó mà mạo hiểm cả tính mạng.

"Ba vị cũng nhanh nhẩy, ta vốn nghĩ ít nhất cũng phải một canh giờ. Không ngờ chưa tới nửa canh đã tới rồi."

"Ngươi chạy cũng mau lắm!" Động Lão Tam nhìn Diệp Sở nói: "Có điều hôm nay ngươi chết chắc rồi! Cứ yên tâm xuống suối vàng, tiểu mỹ nhân này ta sẽ hảo hảo chăm sóc."

Diệp Sở quay đầu nhìn Diệu Đồng đang bừng bừng lửa giận, mỉm cười ý bảo nàng không cần phải để ý mấy lời nhảm nhí đó.

"Có lẽ ngươi tính toán sai rồi!" Diệp Sở nhìn Động Lão Tam hờ hững trả lời.

"Vậy sao? Thế giờ ta sẽ giết người!" Động Lão Tam bất chợt ra tay với Diệp Sở, hai người giao chưởng với nhau, làm Diệp Sở phải lui về sau hai bước.

Động Lão Tam hơi sửng sốt nhưng sau đó phá lên cười: "Còn chưa đạt tới Tiên thiên cảnh mà đã to mồm. Bên ta ba người mãnh hổ khó địch, quả thực đơn giản như bắt ba ba trong rọ.”

Động Lão Tam nhìn Diệp Sở đầy miệt thị. Vốn y cứ tưởng đối phương đã đạt Tiên thiên cảnh, nhưng vừa giao thủ xong thì y đã biết đối phương chỉ mới Hóa ý cảnh mà thôi.

Một tên Hóa ý cảnh cho dù cường đại đến mức nào thì cũng không thể ngăn cản được ba nhân vật Tiên thiên cảnh.

Diệp Sở cũng tự nhận mình không thể chống đỡ nổi ba Tiên thiên cảnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện