"Ngươi tưởng Tĩnh Vân thích nam nhân à?" Diệp Sở nhìn Thượng Quan Mẫn Đạt nở nụ cười, chỉ chỉ Diệp Tĩnh Vân nói: "Hôm nay Diệu Đồng đi dạo Hàn hồ với ta thì đã nói cho ta biết là Diệp Tĩnh Vân thích nữ nhân, mấy hôm nay đều muốn ngủ chung với nàng khiến cho nàng ấy rất hoảng loạn đấy!"

Diệp Sở nói một câu, không chỉ khiến Diệp Tĩnh Vân trợn trừng mà ngay cả đến Đàm Diệu cũng Đồng đỏ mặt như gấc đứng chôn chân tại chỗ, chỉ dám che miệng lại mà nhịn cười. Chỉ có Tình Văn Đình là nhìn thoáng qua Diệp Tĩnh Vân lộ vẻ đồng tình: Ngươi tính chơi Diệp Sở một vố thì hôm nay hắn không dìm ngươi xuống bùn mới là lạ.

"Ngươi nói hươu nói vượn gì thế?" Diệp Tĩnh Vân mặt đỏ đến tận mang tai, hầm hầm nhìn Diệp Sở, hận không thể cắn hắn một miếng. Nàng thầm nghĩ tên này đang nói linh tinh gì thế? Mình thích nữ nhân từ lúc nào?

"Ngươi thích nữ nhân, mấy người họ cũng không phải mới biết là lần đầu mà! Nếu không phải Diệu Đồng đang rầu rĩ về mấy chuyện này thì ngươi cho là nàng vừa gặp lần đầu mà lại chịu du ngoạn Hàn hồ với ta à?" Diệp Sở nhún vai nói: "Mị lực vô hạn của ta là một chuyện, nhưng cũng không đến nỗi khiến Diệu Đồng mới gặp ta một lần thì đã đối xử như vậy nha. Nếu không phải nàng thấy ta là biểu đệ của ngươi thì cũng chả thèm bảo ta khuyên ngươi đâu! Nhưng Diệu Đồng không biết quan hệ giữa ta với ngươi cũng không tốt, tìm ta cũng chả có tác dụng gì cả!"

"Ngươi..." Diệp Tĩnh Vân đã tức điên rồi! Tên này nói có gốc có ngọn, cứ như là mình thích nữ nhân thật vậy.

Thấy Thượng Quan Mẫn Đạt nhìn mình hồ nghi, Diệp Tĩnh Vân liền khoát tay giải thích: "Ngươi đừng nghe hắn nói hưu nói vượn, hắn chỉ nói lung tung thôi!"

Diệp Sở nhún nhún vai nói: "Có nói lung tung hay không thì hẳn ngươi là người biết rõ nhất mà! Chúng ta là biểu đệ biểu tỷ, vì sao ngươi lại ghét ta đến như thế? Không phải là lúc đầu ngươi thích một nữ nhân rồi bị ta đoạt mất, sau đó mới đi khắp nơi gây phiền toái cho ta à?”

"Diệp Sở! Ngươi có tin nếu ngươi tiếp tục nói hưu nói vượn nữa ta liền xé miệng người ra không!?" Diệp Tĩnh Vân điên tiết hét lớn, tên này ăn nói xằng bậy cái gì thế!

"Ta thêu dệt chuyện? Sợ ta nói ra cả à?" Diệp Sở hừ một tiếng nói thẳng: "Ngươi chính là muốn ta và Thượng Quan Mẫn Đạt xung đột để ngươi làm ngư ông đắc lợi chứ gì?"

Diệp Tĩnh Vân tức giận thở hồng hộc, bộ ngực vĩ đại mà cũng phập phồng theo, trông vô cùng bắt mắt. Sau khi tức giận thì Diệp Tĩnh Vân liền tỉnh táo đôi chút, thầm nghĩ mình càng tức thì sẽ càng trúng bẫy của hắn nên khẽ hít sâu vài hơi đè cơn giận xuống, liếc Diệp Sở nói: "Ngươi tưởng có người sẽ tin ngươi à?"

Diệp Sở nhún nhún vai đáp lời: "Ta cũng chả cần ai tin cả! Chẳng qua ta chỉ nói sự thật cho mọi người biết thôi!"

"Bất quá ngươi muốn nói xấu ta để Thượng Quan công tử không tính sổ với ngươi chứ gì?" Diệp Tĩnh Vân đã bình tĩnh lại, đương nhiên sẽ không bị Diệp Sở khích tướng nữa: "Ngươi tưởng ai cũng là kẻ ngốc chắc?"

"Đúng là buồn cười! Chỉ bằng câu ngươi nói với hắn: 'Buông tay cho Diệu Đồng' thì... ta đoán là hắn cũng muốn giết quách ta rồi! Nhưng ta cũng chả quan tâm hắn muốn gì, vì ta chưa bao giờ sợ hắn cả!" Diệp Sở cười đáp: "Nếu ta không sợ hắn thì cần gì phải bịa ra chuyện nãy giờ của ngươi? Muốn hắn bỏ qua cho ta là chuyện hoang đường!"

Diệp Tĩnh Vân rốt cục hiểu được tại sao mới vừa rồi Diệp Sở lại chọc tức Thượng Quan Mẫn Đạt, thì ra chính là để chuẩn bị cho lúc này. Thấy Thượng Quan Mẫn Đạt nhìn mình càng thêm hồ nghi, Diệp Tĩnh Vân bèn nói với giọng khá khẩn trương: "Diệu Đồng, ngươi tới nói xem? Ta thích nữ nhân lúc nào chứ?"

"Ta..." Đàm Diệu Đồng mặt đỏ bừng nghẹn giọng, kiều thái vô ngần mà nhìn Diệp Sở một cái, nhưng ngay sau đó liền ngoảnh đầu sang một bên, không để ý đến câu hỏi của Diệp Tĩnh Vân nữa. Diệp Tĩnh Vân và Diệp Sở giao phong, nàng không thể thiên vị một bên nào cả.

Thấy Diệp Tĩnh Vân mặt đỏ gay như gà chọi, Đàm Diệu Đồng thầm cười trộm: "Đáng đời! Ai bảo ngươi cho Thượng Quan Mẫn Đạt đi vào nơi này, không có chuyện gì lại đi nói xạo nha!"

Nhưng bộ dáng của Đàm Diệu Đồng trong mắt Thượng Quan Mẫn Đạt lại mang một ẩn ý hoàn toàn khác, gã thầm nhủ nếu nàng không xấu hổ đến mức chẳng nói được lời nào thì tại sao mặt mày lại đỏ hồng lên như thế? Sao không nói đỡ cho Diệp Tĩnh Vân?

"Chuyện ngươi thích nữ nhân không chỉ là chúng ta biết đâu, ngươi có che dấu cũng vô dụng! Đương nhiên là chúng ta không hề khinh bỉ sở thích đó, nhưng bất quá ngươi phải tôn trọng Diệu Đồng một chút chứ. Nàng không muốn mà ngươi còn ép buộc người ta có sở thích giống ngươi nữa!" Diệp Sở thở dài thườn thượt: "Ta ghét nhất là loại phế vật theo đuôi nữ nhân mà chả có tí kỹ thuật nào!"

Chỉ một câu đó liền khiến cho sắc mặt Diệp Tĩnh Vân lẫn Thượng Quan Mẫn Đạt liền trở nên khó coi. Diệp Tĩnh Vân khó coi là bởi Diệp Sở nói xấu nàng, mà Thượng Quan Mẫn Đạt khó coi là bởi vì câu cuối của Diệp Sở cũng mắng luôn cả gã.

"Ngươi mới có bệnh đồng tính ấy!" Diệp Tĩnh Vân đã tức điên lên rồi, nhìn chằm chằm Diệp Sở nói: "Ai cũng đều không phải là kẻ ngốc đâu, ngươi nói nhảm như vậy có tác dụng gì chứ?"

Diệp Sở nhìn thoáng qua Thượng Quan Mẫn Đạt vẫn đang bán tín bán nghi như cũ, đoạn đáp ngay: "Ta hỏi ngươi vài vấn đề, ngươi chỉ cần trả lời là có hay không, đến lúc đó mọi người đều sẽ biết thôi!"

"Ta chống mắt xem ngươi muốn nói xấu ta bằng cách nào!" Diệp Tĩnh Vân khinh bỉ thốt, nàng quả thật rất muốn đập chết Diệp Sở rồi.

"Ngươi có từng yêu cầu Đàm Diệu Đồng ngủ cùng với ngươi không? Ngươi có thỉnh thoảng lại hôn Đàm Diệu Đồng một cái mà làm như chẳng có chuyện gì không? Có khi nào ngươi bỗng nhiên ôm Đàm Diệu Đồng một cái không? Ngươi có bao giờ thấy Đàm Diệu Đồng khỏa thân, hay là ngươi lõa thể cho nàng xem chưa?" Diệp Sở nhìn Diệp Tĩnh Vân nói: "Chỉ là vài vấn đề đó, ngươi trả lời đi!"

"Ta..." Diệp Tĩnh Vân muốn giải thích.

Nhưng Diệp Sở căn bản là không để cơ hội cho Diệp Tĩnh Vân trả lời: "Ta biết là ngươi muốn giải thích nhưng không dám trả lời. Ta không hỏi ngươi nữa, hỏi Diệu Đồng là được rồi. Diệu Đồng, ngươi nói nàng ta có từng làm những việc ấy không?"

Đàm Diệu Đồng nhìn Diệp Sở, trên mặt vẫn còn đỏ bừng, mắt hạnh nhìn Diệp Sở. Nàng nghĩ thầm làm sao hắn biết chi tiết mấy chuyện đó của mình với Diệp Tĩnh Vân? Nhưng có điều mấy chuyện đó chả có liên quan gì mà?

"Được rồi! Ngươi thấy chưa? Bây giờ ngươi biết là ta không có nói láo chưa?" Diệp Sở nhún vai quay sang Thượng Quan Mẫn Đạt nói, trong lòng thì đang cười trộm. Chuyện khuê mật của chị em, hôn hay ôm một cái là chuyện bình thường. Ở kiếp trước thì mấy động tác còn thân mật hơn Diệp Sở cũng đã được chứng kiến, nhưng không có nghĩa các nàng là “bách hợp”.

Diệp Sở hiểu những chuyện này nhưng không có nghĩa là Thượng Quan Mẫn Đạt cũng vậy. Kiến thức của Thượng Quan Mẫn Đạt làm sao qua được ‘dân chơi’ Diệp Sở đến từ hiện đại chứ. Thế giới mà Thượng Quan Mẫn Đạt đang sống không thoáng như kiếp trước của Diệp Sở, những bí sự chốn khuê phòng ấy chỉ có nữ nhân mới biết, nam nhân sao mà rõ được. Cho nên đột nhiên nghe một loạt ‘chi tiết nhạy cảm’ thì Thượng Quan Mẫn Đạt lập tức cảm thấy kinh thế hãi tục rồi.

Lúc này Thượng Quan Mẫn Đạt đang nhìn Diệp Tĩnh Vân chằm chằm, trong lòng ngổn ngang. Gã chẳng bao giờ nghĩ tới một người xinh đẹp khêu gợi như Diệp Tĩnh Vân lại thích nữ nhân cả. Vậy Diệu Đồng hằng ngày ở chung một chỗ với nàng ta chẳng phải là rất nguy hiểm sao?

Khi nghĩ tới, Thượng Quan Mẫn Đạt không nhịn được mà đánh rùng mình một cái. Nam nhân không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là nữ nhân! Diệu Đồng làm sao có thể đề phòng được nữ nhân chứ?

"Thượng Quan Mẫn Đạt, chẳng lẽ ngươi lại tin hắn sao?" Diệp Tĩnh Vân khóc không ra nước mắt, nàng cũng đâu thể giải thích đó là trò đùa chốn khuê phòng của các nàng? Chuyện này nói trong đám nữ nhân các nàng thì chả có gì là kỳ quái nhưng nam nhân làm sao tin được? Tên khốn Diệp Sở tại sao lại biết rõ ràng như thế? Chẳng lẽ hắn là nữ nhân à?

Tình Văn Đình chỉ đứng bên cạnh mỉm cười, híp mắt nhìn Diệp Tĩnh Vân đang đỏ mặt. Thầm than đã sớm nhắc nhở ngươi rồi, hết lần này tới lần khác ngươi lại nhào vô nghĩ rằng sẽ thu thập Diệp Sở, bây giờ thì chọc tới phiền toái rồi đấy!

"Diệu Đồng, sau này ngươi tránh xa nàng ta ra một chút đi!" Thượng Quan Mẫn Đạt nhìn thoáng qua Diệp Tĩnh Vân nói tiếp: "Đồng thời ta cũng sẽ đi nói với mấy bằng hữu nữa, bảo các nàng nên chú ý một chút!"

Diệp Tĩnh Vân suýt nữa thì tức hộc máu. Thượng Quan Mẫn Đạt nói như vậy có phải chăng là sẽ truyền đi tin mình thích nữ nhân sao? Vậy mình sẽ xong đời rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện