Tuy rằng Du Hỏa Văn hơi lo lắng thân phận của Diệp Sở, nhưng lại có Hứa hầu nguyện ý đứng ra giúp đỡ, vậy thì mình cần gì nghĩ ngợi nhiều nữa. Hứa hầu là nhân vật cỡ nào? Đến cả Hoàng đế bệ hạ cũng đã gặp qua thì một tên Diệp Sở có thân phận chút xíu thì sẽ làm được gì?

Chỉ Du Đan khi nhìn thấy Lưu Thiếu Dương đi mất thì liền tái mặt. Nhìn bộ dạng Du Kinh Luân vô cùng đắc ý, nàng hận không thể đi tới cho gã một cái tát. Nàng cảm thấy lần này gia tộc đã chọc tới phiền toái lớn bằng trời rồi.

Lưu bá chờ người của thương đội, không nghĩ tới sự việc sẽ chuyển biến như thế này, đến cả nhân vật hiếm khi được gặp mặt như Hứa hầu cũng đứng ra thu thập Diệp Sở. Lần này sợ rằng tên kia chạy trời không khỏi nắng.

Bạch Huyên nhìn lướt qua Diệp Sở, thấy hắn vẫn lười nhác như cũ không chút lo sợ, trong lòng cũng trấn tĩnh lại.

Diệp Sở chuyển Dao Dao sang cho Bạch Huyên, ánh mắt dừng lại trên bộ ngực của nàng đang bị Dao Dao ép vào, vút cao mê người vô cùng. Hắn không khỏi tặc lưỡi, quả nhiên là họa thủy mà. Vốn ban đầu suy nghĩ sẽ yên lặng đến Hoàng thành nhưng sợ rằng bây giờ không được nữa. Hắn chỉ mong mỏi Diệp Tĩnh Vân sẽ không nghe ngóng được tin này.

"Bản thiếu gia hết hứng chơi với các ngươi rồi, tự mình đập phá Dương phủ thì chuyện hôm nay sẽ chấm dứt ở đây." Diệp Sở nói với Hứa hầu và Du Hỏa Văn.

Bốn phía vô cùng tĩnh mịch, ai nấy đều trợn tròn mắt nhìn Diệp Sở, đều cảm thấy ngưu nhất Hoàng thành là đây chứ còn ai nữa. Tên Diệp Sở kia có biết ai đang đứng trước mặt mình không vậy trời?!

Sắc mặt Du Hỏa Văn lúc trắng lúc xanh: "Quản ngươi là rắm chó gì, hôm này trước tiên cứ đập nát xương ngươi cái đã!"

"Hắn chỉ muốn người đập nát phủ đệ, đấy là còn nể nang mặt mũi nữ nhi của ngươi mấy phần. Như bản thiếu gia thì đến cả lão già lọm khọm như ngươi ta cũng đập." Một tiếng hừ lạnh vang lên, đám người Lưu Thiếu Dương lại đi vào lần nữa. Nhưng lần này khác hắn, cầm đầu là Bàng Thiệu.

Tiếp đó, một đám công tử tiểu thư tiến vào liên tục, từng người đều mặc hoa phục đẹp đẽ, phía sau có thị nữ tùy tùng, hiển nhiên có thân phận và gia thế không nhỏ.

Du Kinh Luân ngơ ngác nhìn đám công tử tiểu thư, tròng mắt muốn rớt ra ngoài: "Thiên kim Hoàng hầu gia Hoàng Lâm, Thiếu gia Mao hầu gia Mao Vân, nghĩa nữ Yến hầu gia, cháu Lý hầu gia..."

Mỗi lần Du Kinh Luân lẩm nhẩm một cái tên thì hô hấp ngày càng nặng nề hơn. Địa vị từng người này đều hơn gia Du gia, thậm chí có một số còn mạnh hơn cả Hứa hầu gia.

Một đám công tử tiểu thư Hoàng thành sau khi vào thì chẳng thèm liếc mắt lấy Hứa hầu gia, ai nấy đều vây quanh Diệp Sở ríu ra ríu rít.

"Hi hi Diệp Sở đại ca ngày càng đẹp trai nha!"

"Đúng vậy! Sở thiếu, chúng tay chuẩn bị xong tiệc tẩy trần lâu rồi! Sao ngươi lại đến trễ thế."

"Hắc hắc, vị tiểu thư xinh đẹp bên cạnh đây có phải chị dâu không? Nếu không thì cho huynh đệ hưởng phúc nha."

"…"

Một đám người vây quanh Diệp Sở, nói chuyện vô cùng rôm rả. Diệp Sở mỉm cười rồi đáp trả mấy câu: "Tiểu Hoàng Lâm ngày càng đẹp nha! Ha ha, cách làm lớn bộ ngực bằng đu đủ có hữu dụng không?"

"Tiểu tử Mao Vân, sau khi từ mộ Đại tướng quân trở về gây đã họa cho bao nhiêu tiểu thư rồi?"

"Cút sang một bên! Nữ nhân xinh đẹp không có phần của ngươi, ta đây độc chiếm rồi."

"…"

Đám người Diệp Sở nói chuyện xôm tụ vô cùng. Hắn gõ đầu mấy tên công tử không an phận xáp lại gần Bạch Huyên, động tác tùy ý và vô cùng thân mật, hiển nhiên quan hệ với nhóm người này không cạn.

Đám công tử Hoàng thành đi vào gây náo loạn khiến mọi người vô cùng sửng sốt, đặc biệt là mấy người trong thương hội như Lưu bá, ai nấy đều trợn mắt đầy ngạc nhiên.

"Quả nhiên thân phận Diệp Sở không hề đơn giản! Nhưng mà nếu thân thế lớn sao lại đến Đế quốc cùng thương đội, bọn họ không có thuyền bè độc lập hoặc hộ vệ hay sao?" Lưu bá rất khó hiểu, chìm vào trầm tư.

Bất kỳ một công tử hay tiểu thư đang hiện diện đều thuộc dạng đệ tử quần áo lụa là, ác danh nổi tiếng Hoàng thành, thế mà hiện tại lại vô cùng thân mật với Diệp Sở.

Lúc này mặt Du Hỏa Văn tím tái như gan heo, ánh mắt vội vàng nhìn sang Hứa hầu, cũng trông thấy ông ta như đang hóa đá tại đó.

Quả thật ở Hoàng thành, Hứa hầu cũng là một nhân vật, nhưng trước mặt đám tiểu thư công tử này thì gia tộc ông ta chẳng bằng cái rắm. Đặc biệt là vị Bàng Thiệu cầm đầu, hắn đại biểu cho thế lực nào Hứa hầu biết rất rõ.

Là thế tử của cổ lão thế gia Hoàng thành, mấy ai lại không biết đến Bàng gia cơ chứ. Nhưng quan trọng hơn, ai nấy đều biết hoàng thất vô cùng khách khí với Bàng gia, có chuyện cần nhờ vả thì sẽ không hạ thánh chỉ mà dùng phương thức thỉnh cầu.

Bàng gia chính là một thế gia như vậy, địa vị của Bàng Thiệu thậm chí còn vượt hơn cả hoàng tử. Nhưng một người như thế lại không phải là trung tâm của đám người này, cả nhóm vây xung quanh Diệp Sở, chứng tỏ hắn mới chiếm vị trí quan trọng nhất trong đó.

"Hắn có thân phận gì? Rốt cuộc Hứa hầu cũng cảm thấy lạnh lưng. Những gia tộc này liên thủ lại đối phó với Hứa gia thì... mười Hứa gia cũng không đủ cho họ giày vò.

Bạch Huyên nghe Diệp Sở nói chuyện với đám người này, cũng mường tượng được gia thế bọn họ. Điều đó khiến Bạch Huyên cảm thấy vô cùng bất ngờ, nghĩ thầm cái tên bại hoại Nghiêu thành không ngờ ở Hoàng thành lại được hoan nghênh như thế?

Bạch Huyên cảm thấy bí mật trên người Diệp Sở ngày càng nhiều, có điều nàng vô cùng yên tâm. Hắn trước sau không hề lo lắng, thì ra ở Hoàng thành có chỗ dựa to lớn.

Lưu Thiếu Dương nhìn Hứa hầu, cười tít cả mắt: "Đã sớm cảnh báo cho lão già nhà ngươi đừng nên hối hận, nhưng hết lần này tới lần khác ngươi cứ muốn tìm chết!"

Mặt mày Hứa hầu xanh mét, ông ta rất muốn cho Lưu Thiếu Dương bạt tai nhưng lý trí lại kiềm hãm không cho mình làm vậy. Nếu như ông ta thật sự ra tay thì e rằng ngày mai cái tên Hứa gia sẽ biến mất ở Hoàng thành.

Diệp Sở sau một hồi ứng phó với đám người vây xung quanh, cũng quay ra nói với Du Hỏa Văn: "Lúc tới Hoàng thành vốn cũng muốn yên lặng đi ngang, nhưng có người nhất định chặt đứt mong muốn đó. Vậy được thôi, để chào mừng ngày ta đến Hoàng thành đoàn tụ với huynh đệ, mang phủ đệ ngươi ra đập phá làm khánh lễ vậy."
"Tốt, tốt!" Đám người Lưu Thiếu Dương hưng phấn hẳn lên. Cùng một chỗ với Bàng Thiệu, Diệp Sở thì mấy ai còn e sợ thiên hạ không đủ loạn nữa. Chỉ một câu nói của hắn thì cả đám người đã bắt tay vào việc. Cả bọn không biết lấy ở đâu ra được trọng chùy, bắt đầu hỏi thăm phủ đệ Du gia.

Cả thương hội ngơ ngác nhìn từng mảng tường sụp xuống, nuốt nước bọt ừng ực: “Đây là thủ đoạn của đám hỗn thế bá vương sao? Người khác ăn mừng thường tổ chức tiệc linh đình, đằng này lại bằng cách đập nát phòng ốc. Quả nhiên là cực phầm trong cực phẩm!”

Du Hỏa Văn nhìn phủ đệ tan hoang của mình, sắc mặt như tím lại, siết chặt nắm đấm. Nhưng ông ta lại không dám ngăn cản, không thể đụng được bất cứ kẻ nào trong chuyện này.

Diệp Sở nhìn đám tai họa liên tục vung trọng chùy, lắc đầu mỉm cười. Mặc dù đã một năm không gặp nhưng độ bá đạo của đám người này chỉ có tăng không giảm.

“Hứa hầu không phải mạnh mồm nói bẻ gãy tay chân ta sao? Mời động thủ.” Diệp Sở cười khẩy với Hứa hầu.

Ánh mắt Hứa hầu lảng tránh đi, giả như không nghe thấy lời nói của Diệp Sở.

Diệp Sở không thèm so đo với đối phương, tiếp đó liếc mắt sang Du Kinh Luân: “Ta từng nhắc nhở ngươi, mời thân dễ tiễn thần khó nhưng hết lần này tới lần khác ngươi cứ cho ta đùa cợt. Không phải ngươi tuyên bố hùng hồn không cho ta ra khỏi đại môn sao? Quả thật giờ ta chẳng có ý rời đi!”
Chỉ một câu nói khiến Hứa hầu và Du Hỏa Văn biến sắc, Diệp Sở định làm gì? Không lẽ muốn sống mái một phen với bọn họ chẳng?

Nhìn đám nam thanh nữ tú hăng say đập phá, lại nghĩ hôm này khó lòng dây dưa đám người này, người nhà bọn họ tìm tới tận cửa thì không còn ngày nào yên bình nữa.

Dù rằng Du Hỏa Văn rất không cam lòng, nhưng đành vì đại nghĩa diệt thân, tát Du Kinh Luân hai cái nổ đom đóm, khiến hắn ngất đi lập tức: “Vừa rồi là hiểu lầm mà thôi, tiểu nhân bị nghiệt từ lừa gạt nên mới đắc tội với Diệp thiếu gia. Tiểu nhân vô cùng xin lỗi, kính xin Diệp thiếu gia đừng chấp nhất.”

Nhìn Du Hỏa Văn trưng bộ mặt nịnh hót, Diệp Sở không còn hứng thú chơi đùa nữa, phất phất tay nói: “Ở Hoàng thành ta còn thiếu một tòa nhà để ở, ngươi làm sao thấy được thì làm.”

Nói xong Diệp Sở ra hiệu cho Bàng Thiệu dẫn đám người rời đi.

Đám người Lưu bá nhìn Du Hỏa Văn mặt mày nhăn nhó mà cười thầm trong lòng. Bị đập một tòa nhà, giờ lại còn phải bồi thường một tòa nữa, sợ là Du Hỏa Văn chết được sẽ chết ngay tức khắc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện