Edit + beta: Hanna
Chương 9: Lão thần tiên
Tiết Thanh Linh dứng ở giữa cầu cảm nhận được một ánh mắt nóng rực phóng tới làm cậu không cách nào lơ đi.
Cậu tìm kiếm chủ nhân ánh mắt liền phát hiện một bạch y thư sinh đứng dưới chân cây liễu một bên cầu. Người kia lớn lên rất có khí chất, xiêm y trắng như tuyết không dính một hạt bụi, tóc dài như mực buông thả sau gáy, trên eo treo lơ lửng một nhánh sáo bạch ngọc. Từ chỗ cậu nhìn sang đối phương trên người như chỉ có hai màu đen trắng, trông như một bức tranh thủy mặc tinh tế họa trên giấy tuyên chỉ vậy.
Đây nên là một bức tranh "thanh nhã, tinh khiết, xuất trần".
Chỉ bất quá đôi mắt đối phương gắt gao đính ở trên người cậu làm bức họa ấy triệt để bị phá huỷ. Là người đều không thích bị kẻ khác nhìn bằng loại ánh mắt nóng rực này, Tiết Thanh Linh đáy lòng sinh ra một chút phản cảm. Tới gần một chút nhìn trên tay đối phương hình như còn cầm một quyển sách.
Rõ là một thư sinh đứng dưới tàng cây đọc sách sao lại vô duyên nhìn người ta gắt gao như vậy chứ!
Tiết Thanh Linh biết mình có vẻ ngoài xinh đẹp, vừa ra khỏi cửa đã có không ít người nhìn chằm chằm cậu, thèm nhỏ dãi dáng vẻ của cậu. Chỉ là, Tiết Thanh Linh nhìn ánh mắt thư sinh kia không giống mang theo dâm tà. Tiết Thanh Linh thầm nghi hoặc, đến khi tới gần chút, vô thanh vô tức liếc về quyển sách trên tay người kia. Mà sách mở một tờ, trên đó vừa vặn vẽ một tấm nhân thể đồ...
Trong đầu của cậu nổ tung một cú, trái tim Tiết Thanh Linh bừng lên lửa giận. Tên khốn kiếp xấu xa háo sắc này, chả bù cho hắn lớn lên với bề ngoài quân tử phóng khoáng phong quang như trăng ló khỏi mây, thế mà bên trong lại dơ bẩn ô uế như vậy, cư nhiên ban ngày ban mặt dám xem...xem thứ sách đồi trụy kia...
Không biết xấu hổ!
Xem thứ này xong thế mà... còn mãnh liệt nhìn cậu chằm chằm.
Tiết Thanh Linh tức đến sắc mặt trắng bệch, thân thể vô cùng không tốt, mạnh mẽ liếc mắt trừng người kia một cái liền lập tức xoay người quay trở lại về phía bên cầu đối diện.
"Công tử, người không phải nói muốn đi ngắm phong cảnh bờ bên kia sao? Tại sao lại trở lại rồi."
Tiết Thanh Linh nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, ngữ khí lạnh lẽo: "Không nhìn, không có gì đẹp đẽ, bẩn hết cả mắt... Tiểu Giao, ngươi có nghe ngóng được Bùi đại phu hành y hỏi chẩn ở đâu chưa?"
"Đã tìm được, ở gần phố Trường Mạch, cách đó không xa có một Hà lão bá chuyên bán bánh nướng."
"Vậy chúng ta mau chóng tới nhìn."
Bị người ta trừng mắt một cái Bùi Sơ cuối cùng từ trong suy nghĩ của mình đi ra. Lúc này hắn mới ý thức được chính mình gắt gao nhìn con người ta thật sự là phi thường thất lễ, cũng không trách đối phương lại trừng mắt với mình. Còn chưa kịp bày tỏ lòng xin lỗi đối phương phẫn nộ gấp gáp đi mất.
Bùi Sơ nâng quyển sách trên tay gõ gõ đầu mình.
Cái gõ này ngược lại là đem hắn gõ thanh tỉnh rõ ràng trở lại.
Thân là thầy thuốc, đối với mỗi người trên đời đều phải đối xử bình đẳng, không được bất công. Đối với mới song nhi vừa biết hắn không cần thiết quá mức quan tâm, chỉ coi họ là người bình thường mà đối xử là được.
Không được vì ý nguyện của một mình mà vô cớ quấy rầy người khác.
Bùi Sơ suy nghĩ đến đây thu quyển sách cầm trên tay vào trong tay áo, tiếp tục đi chẩn bệnh cho người. Hôm qua hứa hẹn với họ rồi, phải tới nhà chẩn bệnh cho hai người có triệu chứng bệnh chuyển biến nặng. Châm cứu cho bệnh nhân và đưa thuốc xong Bùi Sơ liền rời đi.
Lúc trước mua sách tiêu hết tiền giờ trong tay hắn lại có năm tram đồng tiền.
【 kí chủ: Bùi Sơ 】
【 điểm trị liệu : 48 】
【 đếm ngược tử vong : Bốn mươi tám canh giờ 】
Bùi Sơ không vội tiếp tục kiếm điểm trị liệu, hắn tới một con đường phồn hoa, định đãi bản thân một chút. Lấy năm trăm đồng tiền trong tay, một đường từ quầy ăn vặt đầu đường đến cuối đường, bất kể là mỳ dương xuân, bánh đậu xanh, bánh xốp, bánh quế ngọt... toàn bộ đều phải lấy một phần, không, hai phần!
Nay trong chợ phi thường náo nhiệt, người ở các thôn trấn khác vào thành bày đồ bán quán cũng chính tại nơi này. Đường phố hai bên đều là đủ loại cửa hàng, bách tính lui tới không dứt, thỉnh thoảng còn có thể nghe tiếng khua chiêng gõ trống vang lên.
"Nương, con muốn ăn kẹo hồ lô." Một bé gái bốn, năm tuổi năn nỉ mẫu thân mình mua cho một cây kẹo hồ lô.
Chỉ thấy mẹ bé lắc lắc đầu, "Lần trước ăn rồi, lần này không được ăn. Giờ mới qua mấy ngày?"
Bé gái thất vọng xụ mặt, mà lúc này vị phụ thân đứng bên cạnh hai mẹ con tìm người bán kẹo hồ lô mua một xâu đưa cho bé gái. Bé gái ôm trong tay kẹo hồ lô hưng phấn kêu lên: "Cảm ơn cha! Vẫn là cha thương ta nhất!"
Mẫu thân nữ hài liếc mắt oán giận trừng trượng phu mình một cái, "Chỉ có ngươi mù quáng sủng nàng."
"Nương, kẹo hồ lô rất ngọt, cho ngươi ăn một cái, cha cũng ăn một cái..."
...
Bùi Sơ xa xa nhìn một nhà này, nghĩ thầm một nhà ba người cũng thật hạnh phúc ấm áp. Hắn cũng đi tới chỗ tiểu thương bán kẹo hồ lô trước lấy ba văn tiền mua một xâu.
Chỉ là xâu hắn mua kia quá chua, ăn không ngon.
Phỏng chừng chỉ có tiểu hài tử mới thích ăn thứ đồ chua như thế.
Bùi Sơ ném tăm trúc trong tay đi, mua một túi bánh hoa quế, vừa đi vừa ăn. Hôm nay đoán chừng là một ngày họp chợ rộn ràng sôi nổi trong thành Phú Dương, phi thường náo nhiệt, còn có giang hồ mãi nghệ, một đám người vây quanh đó nhìn xem.
Tiếng nói cười huyên náo, dòng người ầm ĩ, đủ thể loại người đều hòa trộn trên con đường này. Mà địa phương nhiều người thì trộm cũng đặc biệt nhiều.
Tưởng Lưu Tử đang chuẩn bị giật đi túi tiền từ trên người một bà lão già thì một nhánh sáo trúc đột nhiên đập vào cổ tay hắn làm tay phải nhất thời tê rần không còn chút sức lực nào.
Hắn nghiêng đầu nhìn liền thấy bạch y thư sinh yếu đuối đang phá hắn, hắn tay run một cái lộ ra thanh đao sáng như tuyết, hung ác đe dọa: "Xú thư sinh, dám phá chuyện tốt của lão tử."
Lão phụ nhân lúc này cũng kịp phản ứng, "A, có trộm! Trộm túi tiền của ta rồi!"
Đám người nhất thời sôi sùng sục, không ít người nhanh chóng sờ trên người mình, vài người kinh ngạc thốt lên: "Túi tiền của ta cũng mất rồi!"
"Túi tiền của ta không thấy!"
"Bắt trộm a!"
Tưởng Lưu Tử là một tên trộm chuyên nghiệp, lúc còn nhỏ còn theo người ta học chút công phu quyền cước, tự tin bất phàm. Cho dù là bị người ta túm được hắn cũng không kinh hoảng chút nào. Vốn Tưởng Lưu Tử còn muốn dạy dỗ thư sinh can thiệp vào chuyện của hắn một chút, kết quả người này náo ồn ào lên, hắn liền lập tức tháo chạy, chờ sau lại tìm xú thư sinh trả thù.
Hắn cầm thanh đao vung ngang làm lão phụ nhân bên cạnh bị doạ lui xuống. Hắn nhếch mép chế nhạo, chân như bôi dầu đang định chuồn đi thì bị một nhánh sáo trúc đập vào vai, cổ, lưng cùng với đùi phải của hắn. Tưởng Lưu Tử ngã quỳ trên mặt đất, cả người xụi lơ không thể phát lực, chỉ cảm thấy chỗ bị sáo trúc gõ qua từ sâu trong xương thịt như có một đàn kiến bò ra.
Tưởng Lưu Tử ngã nhào trên đất từ trong người hắn cũng văng ra ra không ít thứ.
"Túi tiền của ta!"
"Mau lúc soát người hắn, còn có tang vật!"
...
Bùi Sơ thu hồi ống sáo, lại tiếp tục ăn hộp bánh hoa quế thơm ngào ngạt trong tay kia. Hắn thấy một nam tử trong đám người chủ động lôi hết tang vật trên người Tưởng Lưu Tử ra, người bị mất trộm dồn dập tới nhận túi tiền của mình. Mà khi đoàn người mải lấy lại túi tiền, nam tử kia đột nhiên kéo Tưởng Lưu Tử vội vàng tháo chạy.
Hóa ra nam tử kia chính là đồng bọn của Tưởng Lưu Tử.
Vẫn là dùng thủ pháp lùi một bước tiến hai bước kia. (giống vừa nãy Tưởng Lưu Tử dùng dao dọa bà lão để bỏ chạy)
Bùi Sơ nuốt miếng bánh hoa quế trong miệng, cũng không có ngăn cản hai người kia chạy trốn. Giống như trong thiên hạ này có nhiều chứng bệnh nan y, đám tiểu tặc này căn bản bắt không hết được.
Đối phương đã đem tang vật giao hết ra, hắn cũng lười kiếm chuyện.
Mà người thời đại này cũng coi như thuần phác. Mấy túi tiền bị mất của ai người đó lãnh trở bề, mà cuối cùng còn lại môt khối ngọc bội màu xanh ngọc không tìm được chủ nhân. Bởi vì Bùi Sơ bắt được tên trộm nên khối ngọc bội này bị giao cho hắn, để hắn tự tìm người bị trộm mất.
Mà những người khác đã lấy lại được túi tiền của mình lại tiếp tục náo nhiệt đi chơi.
Bùi Sơ: "..."
Vẫn không nên để cho hai tên trộm kia chạy đi a.
Tiết Thanh Linh cùng Tiểu Giao dựa theo địa phương mà Tiểu Giao đã hỏi thăm, một đường tìm được phố Trường Mạch. Nhưng mà ở đó không có thấy Bùi đại phu chữa bệnh cho dân. Tiết Thanh Linh không nhịn được quay đầu lại hỏi Tiểu Giao: "Ngươi có phải là nghe ngóng sai rồi không?"
"Công tử, không sai mà! Chính là phố Trường Mạch."
Tiết Thanh Linh cùng Tiểu Giao trên con đường này tìm một vòng cũng không ra lão đầu râu bạc Bùi đại phu mình muốn tìm.
Hà gia lão bá vẫn còn ở trên đường bán bánh nướng, Tiết Thanh Linh gặp Hà lão bá, cậu chủ động hỏi: "Hà lão bá, quanh đây có phải có một Bùi đại phu hành y?"
Hà lão bá gật gật đầu, "Đúng rồi, chỉ là hôm nay không thấy Bùi đại phu, có lẽ là bị thỉnh tới nhà người ta chữa bệnh đi."
Tiết Thanh Linh thở dài một hơi, vận khí của cậu hôm nay đúng là không tốt.
Cư nhiên không gặp được Bùi đại phu.
Hà lão bá nhìn thấy song nhi xinh đẹp trước mắt vì không tìm được người mà lộ ra bộ dáng thất vọng thở dài, nghĩ tới khí chất mẫu mực trên người Tiểu Bùi Đại phu, nhịn không được cảm thán một câu: "Bùi đại phu thật đúng là nhân vật như thần tiên vậy."
Không chỉ câu được cô nương tiểu thư xinh đẹp, cũng câu mất song nhi lam nhan họa thủy a, khà khà...
Chỉ là ăn nhiều quá đi thôi.
Tiết Thanh Linh nghe Hà lão bá khen Bùi đại phu là "nhân vật như thần tiên", càng là không nhịn được ở trong đầu mơ màng hình dung dáng vẻ của đối phương. Phải thôi, đối phương nhất định là cái lão thần tiên tiên phong đạo cốt! Làm người ta thập phần trang trọng kính ngưỡng.
Cậu rất muốn gặp lão thần tiên y thuật cao siêu này.
Ngày hôm nay vì tới gặp lão thần tiên, Tiết Thanh Linh còn mặc trang phục vô cùng nghiêm túc, đeo ngọc bội phụ thân lưu lại trên eo mình, thể hiện sự tôn kính của cậu với y lão tiền bối.
Cậu một lòng muốn thỉnh giáo y thuật với lão tiền bối a.
"Chỉ có thể đợi ngày khác quay lại thôi." Tiết Thanh Linh mang theo Tiểu Giao thất vọng trở về. Đi đi một lúc cậu cúi đầu nhìn lại phát hiện ngọc bội xanh biếc treo trên eo mình biến đâu không thấy.
Tiểu Giao đi phía sau thấy công tử gia dừng bước, hỏi: "Công tử, làm sao vậy?"
Tiết Thanh Linh lo lắng nói: "Ngọc bội của ta không thấy đâu nữa rồi."
Tiết Thanh Linh vội vội vã vã cùng Tiểu Giao đi dọc theo quãng đường vừa nãy tìm kiếm ngọc bội. Kỳ thực trong lòng cậu biết đến đây tìm nhất định là phí công nhưng chỉ cần có chút hi vọng vẫn phải tìm. Cậu và Tiểu Giao một đường tìm trở ngược lại, hỏi qua rất nhiều người đều không hỏi thăm được tin tức ngọc bội. Tiết Thanh Linh tới chỗ cây cầu đá trắng kia tìm, lần này là cậu đứng dưới chân cây liễu, vừa vặn nhìn thấy vị nam tử thanh nhã áo trắng đứng giữa cầu, trong tay cầm một khối ngọc bội xanh biếc.
Cậu thấy rõ bộ dạng nam tử cùng khối ngọc bội trong tay hắn kia liền có hai đạo sấm sét ghé vào lỗ tai cậu nổ đùng đoàn.
Chương 10: Tâm nguyện nhỏ
Ban ngày ban mặt cầm loại sách kia nhìn chằm chằm cậu liền thôi đi, tên khốn kiếp này còn dám trộm thiếp thân ngọc bội của cậu!
Trong khoảng thời gian nhỏ sắc mặt Tiết Thanh Linh lúc xanh lúc trắng, đôi mắt phượng xinh đẹp cơ hồ muốn phun ra lửa. Cậu hung hăng trừng người kia, bước chân tăng tốc đi thẳng lên trên cầu.
Bùi Sơ đứng ở trên cầu nhìn khối ngọc bội long lanh bóng loáng dưới ánh mặt trời. Ngọc bội tính chất rất tốt, cả miếng độc nhất màu xanh biếc thuần túy, là chân chính phỉ thúy xanh dương lục tốt nhất. Hai tên tiểu tặc hôm nay không biết, mà bách tính trên đường cũng không nhận ra hàng, chắc mẩm cho rằng đây là mặt ngọc bình thường thôi. Kỳ thực chỉ so giá cả thì mặt ngọc này đã đáng giá bằng vô số túi tiền họ trộm được.
Ngọc xanh dương lục là cái thứ 3 nhe.
Lúc này Bùi Sơ thở phào an tâm, ngọc bội này giá không nhỏ, chủ nhân miếng ngọc nếu mà phát hiện ra bị mất nhất định sẽ tận lực tìm kiếm.
Hắn cũng không cần tốn nhiều công phu chủ động tìm người, chỉ cần an tâm chờ đợi người ta đến lấy lại là được.
"Ngươi trả lại ngọc bội cho ta!"
Bùi Sơ quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy một đôi mắt phượng lửa giận ngút trời. Đôi mắt từ trong ra ngoài với con ngươi đen kịt như mực, dưới ánh mặt trời ngày xuân càng giống ngọc thạch trong tay hắn, linh quang lưu động.
Người này hắn đã từng thấy, chính là song nhi lúc trước nhìn thấy trên cầu.
"Ngươi, ngươi cái đồ mặt người dạ thú! Chẳng bõ tướng mạo đường đường chính chính cư nhiên giữa thanh thiên bạch nhật làm ra cái chuyện vô sỉ như vậy. Đồ hạ lưu! Vô liêm sỉ! Uổng đọc sách thánh hiền. Ngươi mau trả ngọc bội lại cho ta!" Bởi vì gấp gáp đi lên, lúc ngừng lại Tiết Thanh Linh còn có chút thở hổn hển. Trong lòng cậu lửa giận bừng bừng, đôi mắt đều đỏ hoe, chỉ hận không thể lập tức đem một thân hỏa khí phát tiết ra ngoài.
Vô duyên vô cớ bị người ta mắng "mặt người dạ thú", Bùi Sơ trong lòng có chút không vui, hắn nhíu mày, gương mặt tuấn tú lạnh lẽo như tuyết rơi ngày đông, lạnh lùng nói: "Ngươi nói ngọc bội này là của ngươi, có gì chứng minh?"
Tiết Thanh Linh nghe đối phương hỏi câu này tức đến nghẹn khí, cơ hồ lời muốn nói đều không thốt ra được. Trong đầu cậu nổ đến long trời lở đất, nghĩ rằng kẻ kia là đang cố ý đùa giỡn làm nhục mình. Lúc trước trên cầu cầm loại sách bất nhã như vậy nghĩ bậy nghĩ bạ về cậu, hiện tại dám trộm thiếp thân ngọc bội của cậu rõ ràng biết thừa còn cố ý hỏi cậu có chứng cớ gì.
Phía sau Tiểu Giao cũng chạy lên, không biết trước tình hình, nghe thấy Bùi Sơ câu hỏi câu như vậy theo bản năng hồi đáp: "Đó chính là ngọc bội của công tử nhà chúng ta, do phụ thân đã mất của công tử lưu lại, trên ngọc bội khắc một chữ Linh, chính là tục danh của công tử nhà ta."
Bùi Sơ tin, cũng biết tiểu song nhi bên cạnh này chắc hiểu lầm gì với hắn rồi, nhưng mà đối phương khẩu khí bất hảo, Bùi Sơ cũng chả buồn giải thích. Trước mặt chủ tớ hai người, Bùi Sơ mở khối ngọc bội xanh biếc trong lòng bàn tay, trực tiếp ném lên trên cao.
Ngọc bội là đồ vật dễ vỡ, Tiết Thanh Linh cùng Tiểu Giao thấy người kia bất ngờ trực tiếp quăng ngọc bội lên cao, tim suýt nữa đều bị dọa bay ra ngoài.
Chỉ thấy ngọc bội kia ở giữa không trung đảo đảo hai vòng, cuối cùng chuẩn xác rơi xuống trước ngực Tiết Thanh Linh, ngọc bội trượt xuống sau đó tua ngọc liền mắc lại trên phụ kiện bạc treo trên eo cậu.
Tiết Thanh Linh lập tức dùng hai tay đè lấy ngọc bội trên eo, tim đập thình thịch, sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trợn to hai mắt nhìn ngọc bích hoàn hảo không chút tổn hại trên tay, lòng vẫn còn sợ hãi tay đều mềm nhũn.
Bùi Sơ thấy thế, khẽ cười một tiếng, "Là di vật tổ tiên để lại phải giữ gìn cẩn thận, đừng có để lại mất nữa."
Ngọc bội đã trả về nguyên chủ, Bùi Sơ cũng không nhiều lời phất tay áo quay người rời đi.
Tiết Thanh Linh đứng ở trên cầu ôm lấy ngọc bội đã mất mà tìm lại, nhìn bóng lưng tiêu sái rời đi của người kia trong khoảnh khắc không biết có cảm giác gì.
Kỳ quái, hành vi của hắn ta rõ ràng hạ lưu vô sỉ, nhưng sao hắn lại tỏ vẻ bình tĩnh cây ngay không sợ chết đứng như vậy? Bùi Sơ rời khỏi cây cầu cũng không còn tâm tình tiếp tục dạo phố nữa. Tới Dương gia kiểm tra Hà thị đã triệt để khỏi bệnh xong lại được người thỉnh đi trị ba bốn loại bệnh nữa, điểm trị liệu hắn có rốt cục đã đột phá cửa ải năm mươi điểm.
【 kí chủ: Bùi Sơ 】
【 điểm trị liệu : 53 】
【 đếm ngược tử vong của kí chủ: Năm mươi ba canh giờ 】
Khi điểm trị liệu vượt quá năm mươi, hệ thống thần y công dân gương mẫu liền mở ra một cái phương pháp trao đổi, cũng có nghĩa là Bùi Sơ có đủ điểm trị liệu liền có thể đổi đồ vật có ở bên trong hệ thống.
Hệ thống trước mắt có hai loại đồ vật có thể đổi.
Một là ngân lượng: một điểm trị liệu có thể đổi một lượng bạc.
Hai là dược ưng: năm mươi điểm trị liệu có thể đổi một con dược ưng. Hệ thống giới thiệu dược ưng am hiểu thử độc giỏi hái thuốc, còn có một hàng chữ đỏ nhắc nhở: Đây là dược ưng quý hiếm, chỉ có tân thủ thần y mới có cơ hội được một con, giao dịch mở ra trong vòng bảy ngày, quá thời hạn không thể đổi nữa.
Sau khi chế độ trao đổi bắt đầu, Bùi Sơ cảm thấy cái hệ thống thần y gương mẫu này rố cuộc cũng có chỗ xài được. Vừa có thể dùng điểm trị liệu đổi ngân lượng, một điểm trị liệu đổi một lượng bạc, nói theo cách nào đó tựa hồ còn khá có lợi. Dù sao trị phong hàn cảm vặt thông thường đều có thể lấy được một điểm trị liệu quả thực là quá dễ dàng. Mà trên thực tế chữa mấy bệnh ốm vặt này có khi còn không lấy được một đồng nào chứ chưa nói tới một lượng bạc thù lao.
Ở cổ đại một lượng bạc mua được nhiều thứ lắm.
Chỉ có điều nghĩ cẩn thân sâu xa hơn liền cảm thấy một điểm trị liệu đổi một lượng bạc là phi thường thiệt thòi. Cái hệ thống dỏm này quy định dù có chữa cho người bệnh bị bệnh hiểm nghèo thì vẫn đối xử bình đẳng như bình thường mà cho một điểm trị liệu. Bất quá, thầy thuốc chữa bệnh cho người vốn cũng không vì tiền tài. Này thôi bỏ đi cũng được...
Nhưng mà một điểm trị liệu tương đương với việc hắn có thể sống được một canh giờ, đổi qua lại một cái cũng có nghĩa là một ngày hắn sống chỉ đáng giá mười hai lượng bạc.
Bùi Sơ: "..."
Nghĩ thế nào cũng cảm thấy quái quái.
Hắn nên nói mạng mình quý giá hay rẻ mạt đây?
Bùi Sơ không muốn phân vân vấn đề tiền nong này nữa, lại nhìn về phía vật phẩm trao đổi khác - "Dược ưng", hắn đối thứ này thật tò mò, có thể giúp người ta thử độc hái thuốc?
Hệ thống nói đây là hàng hiếm, đổi một cái tuyệt đối không thiệt thòi.
Hắn hiện tại có năm mươi ba điểm trị liệu, vừa đủ đổi một con dược ưng.
Nếu như là kí chủ khác vào lúc này chắc chắn sẽ không lựa chọn dùng năm mươi điểm đổi một con dược ưng, dù sao sau khi đổi xong mạng cũng chỉ còn kéo dài ba canh giờ, để cho an toàn vẫn là đi kiếm thêm điểm trị liệu đi.
Nhưng mà Bùi Sơ đến cùng không phải một kí chủ tính cách bình thường. Hắn quyết đoán đổi một con dược ưng, còn nhân tiện đổi luôn hai điểm trị liệu thành hai lượng bạc, cầm hai lượng bạc, mua một vò mỹ tửu Đào hoa tuyết nổi danh ở Phú Dương. Phú Dương tháng ba hoa đào nở rộ kéo dài mấy dặm, hoa bay khắp nơi phiêu tan như tuyết rơi, cũng vì vậy mà được đặt tên là Đào hoa tuyết.
【 kí chủ: Bùi Sơ 】
【 điểm trị liệu : 1 】
【 đếm ngược tử vong : Một canh giờ 】
Bùi Sơ cầm vò rượu Đào hoa tuyết kia đi tới một góc khuất, nhìn về mặt sông bao la trước mặt, nhành liễu xanh biếc rủ xuống mang theo chút sương mờ, làn gió lạnh phả lên mặt, đem dược ưng từ trong hệ thống phóng ra.
Chỉ nghe trong không trung một tiếng ưng kêu phá không vang lên, một con bạch ưng bỗng xuất hiện bay quanh người Bùi Sơ. Bạch ưng kia to bằng nắm đấm hai người trưởng thành sải rộng hai cánh, một thân lông trắng tinh khiết cực bất phàm. Hai cánh trắng mở rộng như một cây dù, cắt ngang bầu trời như một lưỡi đao sắc bén. Bạch ưng bay lượn trên không trung vài vòng rồi hạ cánh trên cánh tay phải Bùi Sơ.
Bùi Sơ trước đây chưa từng nuôi sủng vật, lúc này nhìn thấy bạch ưng tư thế oai hùng hiên ngang không khỏi vui sướng, cười nói: "Liền gọi ngươi Tiểu Thương đi, cùng ta hành tẩu giang hồ, bốn biển là nhà."
Bạch ưng đáp một tiếng rồi bay ra khỏi cánh tay Bùi Sơ lao lên trời cao, bay một vòng trên đỉnh đầu hắn. Bùi Sơ liếc nhìn nó thuận tay xé niêm phong rượu ra. Ngửa đầu uống một ngụm hắn vận khinh công hướng về giữa sông bay tới, ở giữa thiên không nhẹ điểm mấy bận, ống tay áo như tuyết ống tay áo bị gió sông thổi phấp phới, tóc đen như mực bay tán loạn, cả người phiêu bồng như thần tiên.
Hùng ưng trắng tuyết thét lên một tiếng bay tới bên cạnh hắn, Bùi Sơ mỉm cười nhìn nó, ngửa đầu uống một ngụm rượu mát lạnh.
Đào hoa tuyết tửu này của thanh Phú Dương quả nhiên bất phàm.
Tiết Tìm Thanh Linh sau khi tìm lại được ngọc bội cảm thấy mình hôm nay vận khí không tốt, không thích hợp xuất hành. Đã không tìm được Bùi đại phu còn suýt chút nữa làm mất
ngọc bội, lại còn gặp phải một nam nhân siêu cấp kỳ quái.
"Vận xui quấn thân, mười phần xúi quẩy."
Vì vậy Tiết Thanh Linh lôi kéo Tiểu Giao trên một giao lộ nấu một nồi dược thang coi như "tặng thuốc" cho mấy người đi đường, tiện thể tích phúc đổi vận cho mình một chút. Nồi dược cậu nấu này tên là phong hàn thang, là phương thuốc tổ truyền Tiết gia, cũng không tính là phương thuốc thần kỳ gì. Hiện tại tháng ba thời tiết phong hàn se se, khí trời ẩm ướt lành lạnh, động một chút là mưa phùn, rất dễ bị gió lạnh nhập thể.
Phong hàn thang nhà cậu có thể đuổi khí lạnh trừ ẩm ướt cho người đi đường, phòng ngừa tà bệnh xâm nhập, mà ho khan cảm sốt thông thường uống thang thuốc này vào cũng có hiệu quả.
Tiết Thanh Linh tuy rằng bản thân y thuật không cao, thế nhưng dược liệu...cậu có rất nhiều.
Tặng dược thang cho người đi đường cũng như là thỏa mãn một chút tâm nguyện ham muốn trị bệnh cứu người nho nhỏ của Tiết gia tiểu công tử.
Nhưng mà, trong quá trình thỏa mãn tâm nguyện nhỏ của Tiết công tử hôm nay xuất hiện chuyện bất ngờ, một đôi tỷ đệ thấy cậu ở trên đường tặng dược thang lại dây dưa cậu không tha.
Tỷ tỷ ôm đệ đệ trong ngực quỳ trên mặt đất cầu Tiết Thanh Linh: "Cầu xin ngài đại thiện nhân, hãy cứu đệ đệ ta đi! Ngài giúp đệ đệ ta chẩn mạch đi. Còn không cứu hắn, hắn nhất định phải chết."
Tiết Thanh Linh lắc đầu một cái theo bản năng từ chối: "Không không không, ta không được... bệnh của đệ đệ ngươi nên nhanh đi y quán trong thành tìm đại phu trị đi."
Cậu mặc dù có tâm cứu người nhưng Tiết Thanh Linh cũng biết năng lực của mình, sẽ không tùy tiện chữa bệnh cho ai. Y thuật như chó cắn của cậu mà loạn chữa sẽ hại chết người mất.
Nữ hài kia vẫn ôm đệ đệ trong ngực khổ sở cầu xin, mà nam hài trong lòng nàng không biết trúng phải bệnh gì bụng phồng lên rất lớn.
"Công tử, ngài nhất định có thể trị được cho đệ đệ. Ngài y thuật cao siêu, đại tâm đại đức..."
"Van cầu ngài mau cứu hắn đi..."
...
Tiếng cầu xin vang lên bên tai khiến Tiết Thanh Linh không nhịn được lắc đầu.
Mà Tiểu Giao đứng sau Tiết Thanh Linh bày ra biểu tình muốn nói rồi lại thôi.
Tiểu Giao nhìn đôi tỷ đệ đang khẩn khoản cầu xin kia trong lòng thở dài một hơi. Vị tỷ tỷ này khổ công cầu xin công tử nhà hắn dĩ nhiên không phải là để công tử nhà hắn tự mình bắt mạch chữa bệnh cho đệ đệ nàng, mà là nghĩ công tử là kẻ coi tiền như rác, chủ động bỏ tiền khám bệnh trả tiền bốc thuốc cho đệ đệ nàng ta.
Công tử nhà hắn rõ trạch tâm nhân hậu, cái việc coi tiền như rác cũng có thể làm, chỉ là nữ nhân này da mặt mỏng, không chịu nói huỵch toẹt ra mà cứ cổ vũ công tử hắn bắt mạch cho đệ đệ, rồi khen công tử y thuật cao siêu các kiểu...
Công tử nhà hắn lúc chẩn mạch cho ai trong đầu chính là đặc một mảnh hồ dán, làm gì có thể nghĩ được nhiều chuyện như vậy. Chính hắn còn hoang mang hoảng loạn kiểm tra kiến thức đã bị rơi hết, cố gắng tìm xem chứng bệnh này trong sách có phải đã thấy qua không? Là cái bệnh gì? Làm sao chữa a?
23 Feb 2021