Quách Vũ Thạch buông hòm thuốc xuống, nhíu mày nhìn về phía Bạch Hạo Ca: "Thần Vương điện hạ, ngươi không nên ăn món ăn có hương kích thích như vậy, cơ thể của ngươi không chịu nổi kích thích."

Năm xưa trong lúc mẫu thân của Thần Vương Bạch Hạo Ca mang thai thì bị người khác ám hại trúng độc, mặc dù sau đó đac giải độc, nhưng mà đứa trong bụng bà ấy vẫn bị ảnh hưởng.

Vị Thần Vương này từ nhỏ đã sống chung với độc tố, lục phủ ngũ tạng vẫn luôn trong trạng thái suy nhược cực độ, có thể sống đến ngày hôm nay đã có thể nói là kỳ tích.

"Lư Hiền đã hỏi chủ quán rồi, chủ tiệm nói trong những đồ ăn này có ẩn chứa linh khí, không chỉ có không gây hại cho con người, mà thường xuyên ăn cũng rất tốt cho sức khỏe." Bạch Hạo Ca dùng chiếc đũa kẹp một miếng khoai tây, tư thế ưu nhã, nhưng tốc độ không chậm mà bỏ vào trong miệng.

Khoai tây mềm mại ngon miệng, vừa tê vừa cay, y càng ăn càng thấy thích, sau khi nếm thử một lần, y bắt đầu chuyên tâm gắp khoai tây ăn.

Đáng tiếc đây là nguyên liêu nấu ăn được tiên nhân mang đến, cũng không biết cod thể gieo trồng ở bản địa hay không.

Nếu có thể thì chắc chắn y sẽ sai người trồng một mảnh lớn khoai tây, mỗi ngày đều ăn đủ loại món ăn làm từ khoai tây này.

"..."

Quách Vũ Thạch nhìn chằm chằm thịt bò trong hộp đồ ăn, đáy lòng ngứa ngáy không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Đáng tiếc, chủ nhân hộp lẩu tự sôi này là Bạch Hạo Ca, ông ta không thể trực tiếp cướp hộp lẩu tự sôi này giống như đối đãi với con trai nhà mình.

Ông ta nhìn thấy Bạch Hạo Ca ăn đến đầu chảy đầy mồ hôi, gương mặt vốn dĩ có chút tái nhợt, nay bị cay nên hơi ửng đỏ, Lư Hiền công công với dáng vẻ trung niên đang quạt gió cho y.

"Ùng -- ục --"

Đột nhiên, trong nhà vang lên âm thanh kỳ quái.

Gương mặt Quách Vũ Thạch đỏ lên, che bụng lại, xấu hổ nói: "Buổi sáng tôi ăn không nhiều lắm, hiện tại đói đến luống cuống."



Bạch Hạo Ca bị tiếng bụng réo lên nhắc nhớ, không khỏi liếc mắt nhìn tất cả mọi người trong phòng, nhìn thấy Lư Hiền có vẻ mặt nghiêm túc, Mao Nghĩa thì đứng thẳng tắp, tất cả mọi người đều đứng trong mùi hương thơm nồng của cái lẩu nhìn y ăn.

Mặc dù trước kia y đã quen ăn một mình, nhưng lần này đồ ăn thật sự không giống bình thường, không chia sẻ một chút thì thật sự có chút quá đáng.

Bạch Hạo Ca nói: "Như vậy đi, các ngươi đều chọn một hộp đến đây ăn cùng đi."

Quách Vũ Thạch nói: "Không, không, không, ta sẽ tự mình đi mua. Ta đi xuống trước, một lát sau sẽ đi lên. Ta quyết định hôm nay không quay về, ở lại nơi này nhìn xem tình hình trước, cứ như vậy, lỡ như thực sự có chuyện gì thì ta cũng kịp thời xử lý."

Quách Vũ Thạch bước vội ra cửa đi xuống lầu.

Ông ta đi thẳng một đường đi vào lầu một đại sảnh, chỉ thấy bà chủ vẫn cứ ngồi ở phía sau quầy, đang ở chăm chú thao tác một cái bản màu bạc.

Ông ta đi chậm lại, phát hiện hình như chủ quán vẫn không để ý đến ông ta, vì thế ông ta tự mình đẩy cửa ra khỏi khách sạn.

Ông ta đi về phía chiếc tủ bên cạnh cửa khách sạn kia, nghe theo hướng dẫn bắt đầu mua sắm, mua một hộp lẩu tự sôi hương vị lẩu thịt bò.

Ông ta đang định xoay người quay về khách sạn, chợt nghe phía sau lưng truyền đến tiếng kêu ngạc nhiên và vui mừng: "Quách thần y, là ngài sao?"

Ông ta quay đầu nhìn lại, nhìn thấy người gọi ông ta chính là một đôi vợ chồng mặc áo vải thô sơ bình thường, bọn họ nhiệt tình chạy chậm từ bên kia đường đến đây, vừa chạy đến đã bắt đầu cực lực khuyên bảo.

Nam tử nói: "Quách thần y, cửa hàng này rất kỳ quái, ngài đừng đi vào!"

Nữ tử nói: "Đúng vậy, cửa hàng này có vấn đề, ngày hôm qua vào thời điểm, ở nơi này rõ ràng không có cửa hàng này."

Trong nhất thời Quách Vũ Thạch không nhớ ra thân phận của bọn họ, chỉ có thể giả vờ quen biết bọn họ: "Ồ, là các ngươi à. Yên tâm, cửa hàng này không có gì vấn đề, vừa rồi ta đã đi vào, hiện tại cũng không xảy ra chuyện gì."



Nam tử nói: "Thật vậy sao? Quách thần y, thân thể ngài đáng quý ngàn vàng, nhất định phải cẩn thận, có rất nhiều người rất cần ngài đấy ạ."

Nữ tử nói: "Đúng vậy, nếu không ngờ c ngài thì nữ nhi của ta đã bị bệnh chết từ lâu rồi, ngài chính là ân nhân tái sinh của chúng ta, nhất định không thể xảy ra chuyện."

Quách Vũ Thạch vẫn không nhớ ra thân phận của bọn họ, chỉ có thể liên tục xua tay nói: "Không cần cảm ơn, trị bệnh cứu người là bổn phận của người làm y. Ta không có việc gì, các ngươi yên tâm. Cửa hàng này thật sự không có vấn đề, ta còn có việc gấp phải làm, đi vào trước đây, các ngươi đi thong thả."

Quách Vũ Thạch vội vàng đi vào khách sạn, đôi phu thê kia vốn định ngăn cản lại, nhưng đã không kịp, bọn họ là người thường, dù sao tốc độ phản ứng cũng có hạn.

Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau.

Nữ tử nói: "Nếu Quách thần y đã nói không có việc gì, vậy chắc hẳn là không có việc gì đúng không? Hay là chúng ta cũng đi vào xem thử?"

Nam tử chần chờ một chút, thử thăm dò đi đến bên cửa khách sạn, lặng lẽ đẩy cửa kính ra nhìn thử, chỉ thấy bên trong nhà là một mảnh kim bích huy hoàng, Quách Vũ Thạch bình yên vô sự đi về hướng cầu thang.

Nam tử yên lòng, đồng thời không nhịn được mà hít hà một hơi, khiếp sợ mở to hai mắt. Hắn ta chưa bao giờ được nhìn thấy cảnh tượng xa hoa như vậy, suýt nữa hoài nghi là lúc này mình đã không còn ở nhân gian.

Hắn ta xoa đôi mắt, phát hiện cô nương ngồi sau quầy đang ngước mắt nhìn qua.

Giờ khắc này, hắn ta không thể không theo bản năng ngừng thở, chỉ cảm thấy mình giống như đang bị thần minh nhìn chăm chú, cả người bắt đầu khẩn trương đến cực độ.

Hắn ta nhớ lại vừa rồi mình còn khuyên bảo Quách thần y, sợ tới mức vội vàng đóng cửa kính lại. Xong rồi, hắn ta sẽ không bị thanh lý chứ? Hắn ta còn có thể tồn tại rời khỏi nơi này không? Hắn ta quay đầu nhìn lên, chợt phát hiện vợ mình đã bình yên vô sự mà đứng trước tủ và mua sắm.

Nam tử: "..."

Cũng đúng, cho dù hắn ta thật sự đắc tội chủ nhân cửa hàng này chủ thì chỉ cần bọn họ giống với những vị khách bình thường khác, ở chỗ này mua sắm ủng hộ cửa hàng thì chủ tiệm sẽ tha lỗi cho sự lỗ mãng của bọn họ lúc vừa rồi đúng không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện