Thang thẳng chạy lên phía trên dừng lại, cửa mở ra hai bên, Bạch Liễu chậm rãi ngẩng đầu liền nhìn thấy Sầm Bất Minh hai mắt đỏ hoe, hai tay nắm chặt đứng bên ngoài nhìn hắn.
Sự thù hận, hoài nghi, bị lừa dối và sát khí trong mắt người này cuối cùng đã sôi sục, trở thành tình huống tồi tệ nhất mà hắn từng tưởng tượng.
"Thì ra tương lai mà tên ngốc đó nhìn thấy là như thế này..." Khuôn mặt Sầm Bất Minh vặn vẹo đến mức hung dữ, tiếng cười nhạo báng lạnh lùng gầm gừ trong cổ họng, anh ta lảo đảo đi tới, thoạt nhìn xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng tốc độ lại cực nhanh, gần như nhào tới trước mặt Bạch Liễu trong nháy mắt. Sầm Bất Minh túm lấy cổ áo Bạch Liễu đè xuống đất, giận dữ đấm hắn một cái, "Làm sao mày có thể... "
Giọng nói và nắm đấm của Sầm Bất Minh run rẩy, lệ trào ra từ khóe mắt, giọng nói đứt quãng khàn khàn: "Làm sao mày dám..."
"Giết Lục Dịch Trạm trong【tương lai】!!"
"Mày đã biết rồi đúng không! Mày đã nhìn thấy 【Tương lai】! Chắc chắn mày đã biết tương lai là gì, dị đoan 0001 chính là Lục Dịch Trạm!!"
"Anh ấy tự tay nuôi nấng mày, hết lần này đến lần khác che chở bảo vệ mày, chuyện gì cũng nghĩ cho mày, mày lại giết anh ấy!!"
"Mày có trái tim không, Bạch Liễu!!"
Bạch Liễu ngừng quất roi, đồng tử co rút lại thành một điểm nhỏ, tất cả mảnh vụn rời rạc trong trí nhớ nháy mắt liền liên thông với nhau, cả người tựa hồ rơi vào trong nước đá, tiến vào trạng thái ảo giác.
... Ngày hôm đó, đúng rồi, ngày đó hắn đã nhìn thấy 【Tương lai】, hắn thấy một chiếc TV nhỏ trong dị đoan【Tương lai】 đang chiếu những đoạn phim về tương lai, còn có một người mặc đồng phục đội trưởng đội 1 đang ghi lại điểm lưu, lúc đó hắn cứ tưởng rằng Lục Dịch Trạm tồn tại trong dị đoan này với tư cách là Nhà tiên tri, và anh chỉ lợi dụng nơi lưu trữ của dị đoan để ghi lại thông tin điểm lưu trữ.
Hắn cứ nghĩ dị đoan là chiếc TV nhỏ chiếu 【tương lai】.
Hắn thật sự không nghĩ đến... không nghĩ đến rằng...
Bạch Lục cười khẽ bên tai Bạch Liễu đang ngơ ngác —— 【Con không nghĩ đến cũng là chuyện bình thường. 】
【Bởi vì con không ngờ rằng trên thế giới này vẫn còn người có thể tự mình nhận thức bản thân sau khi bị dị đoan sử dụng làm vật dẫn! Không ai có thể nghĩ rằng chiếc TV nhỏ trong (tương lai) không phải là dị đoan, mà là Lục Dịch Trạm đang hoạt động. 】
【Đó là linh hồn của nó bị giam cầm trong tương lai. 】
【Ngay cả ta cũng không ngờ rằng Lục Dịch Trạm đã trở nên như vậy mà vẫn cố gắng cứu vớt nhân loại. 】
【Nhờ vậy mà nó đã giữ được ý thức của mình, nó tin rằng các ngươi có thể thay đổi kết thúc của dòng thế giới. 】
【—— cho dù nó đã nhìn thấy tương lai của tất cả các dòng thế giới. 】
Bạch Liễu rút roi ra, hất Sầm Bất Minh đang đè lên mình, hắn chống roi đứng dậy, lồng ngực kịch liệt phập phồng, lúc ngẩng đầu nhìn Sầm Bất Minh, con ngươi đen nhánh của hắn phản chiếu ánh sáng xanh bạc xuyên qua cửa sổ thấu kính từ không gian chiếu vào.
Ánh sáng tán loạn và trôi nổi trên bề mặt đôi mắt của hắn, giống như người sắp chết đuối dưới biển sâu vùng vẫy gắng gượng thở ra lớp bọt khí sau cùng.
658 dòng thế giới xoay tròn ngoài cửa sổ, ánh sáng trong con ngươi của Bạch Liễu tiêu tán, giống như bọt khí cuối cùng mà người chết đuối thở ra tan biến trong biển sâu.
...Là vật dẫn dị đoan nhưng vẫn có thể duy trì ý thức.
Lẽ ra hắn phải nghĩ ra sớm hơn, hắn đã nhìn thấy, hắn đã biết những điều này.
Lục Dịch Trạm ngồi im lìm trong ngục giam cuối cùng của Nhà máy hoa hồng, trên người phủ đầy những cánh hoa rơi, ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười nói đã lâu không gặp, Lục Dịch Trạm ngồi trên sô pha, dụi dụi mắt, nghẹn ngào nói chỉ có 50% linh hồn thôi ——
—— người tựa hồ đã mất hết khí lực, nhẹ nhõm đứng trước mặt hắn, đột nhiên nói:
【Tôi già rồi. 】
【 Sau lưng tôi, không còn người nào sống sót. 】
... Lục Dịch Trạm.
Lẽ ra hắn phải nghĩ ra chứ, tại sao hắn lại không nghĩ tới? Giờ phút này đây, ngay cả bản thân Bạch Liễu cũng có chút mê mang, rõ ràng nhiều mảnh vụn như vậy liên kết với nhau, chỉ cần suy luận thêm một chút nữa là có thể đi đến kết luận.
Tại sao lại không đoán ra được?
"Mày không có tình cảm!!" Sầm Bất Minh khàn khàn gầm lên, anh ta nắm chặt nhẫn Tử Nhẫn, nương theo ánh bạc chói lóa của nhẫn ném ra một thanh trường đao màu đen, nhắm ngay Bạch Liễu chém tới, "Mày cố ý!"
"Mày đã lừa Lục Dịch Trạm! Mày đã sớm biết tất cả mọi thứ. Mày đã lợi dụng sự tin tưởng của anh ấy dành cho mày để anh ấy giao lại quyền hạn 【Tiên tri】!"
"Để rồi mày lại giết anh ấy và thắng trò chơi lần nữa!"
"Đùa bỡn với người phàm, cướp đoạt thống khổ, đối với một con quái vật như mày thú vị lắm sao?!"
Sầm Bất Minh dùng đao đâm vào vai Bạch Liễu, đóng đinh hắn vào tường thang máy, giận dữ gầm lên: "Ngay từ đầu mày đã sắp xếp mọi thứ!"
Bạch Liễu chậm rãi ngẩng đầu lên, nắm chặt thanh đao của Sầm Bất Minh, rút ra, khàn giọng nói: "Không phải..."
Máu chảy xuống lòng bàn tay cầm đao.
"Tôi không lừa Lục Dịch Trạm..."
"Tôi chỉ... không biết cậu ấy là dị đoan 0001."
"Mày không biết ư?!" Sầm Bất Minh rút đao về rồi lại chém tiếp một nhát, tàn nhẫn cứa sát cổ họng Bạch Liễu, hỏi: "Mày đã gặp Lục Dịch Trạm trong tương lai, sao mày lại không biết?!"
Bạch Liễu dùng roi đỡ lại, đao cùng roi phát ra thanh âm chói tai, cửa thang máy chậm rãi đóng lại bắt đầu đi xuống, Bạch Liễu duỗi chân muốn đạp cửa thang máy, bả vai bị đao chặt đứt, máu phun ra ướt đẫm chiếc áo sơ mi trắng, rồi chảy tí tách lan rộng ra nhuộm đỏ một vũng lớn dưới chân.
... không thể đóng cửa thang máy.
Nếu để những người kia nhìn thấy hắn như thế này, chắc chắn họ sẽ nhúng tay vào, đến lúc đó tình hình sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.
Đao trong tay Sầm Bất Minh càng lúc càng dùng sức, cắm sâu vào xương vai Bạch Liễu, giọng nói vô cùng tàn nhẫn và tức giận: "Trả lời tao, Bạch Liễu ——"
"Đừng có lấy mấy cái lý do tởm lợm như là tôi không biết gì đó ra lừa tao, tao biết mày thông minh như thế nào, mày không không thể không suy luận ra dị đoan 0001 là Lục Dịch Trạm——"
"——Lúc đó mày chủ động đề nghị muốn xem dị đoan 0001 là vì muốn kích thích anh ấy, làm anh ấy thêm thống khổ, thuận lợi cho mày thu hoạch phải không?!"
Bạch Liễu há to miệng, nhưng thật sự trả lời không được.
Dưới sự chất vấn kiên quyết của Sầm Bất Minh, trong giây lát, Bạch Liễu chợt bàng hoàng —— chẳng lẽ hắn thực sự là một con quái vật vô cảm nên cố tình giấu kín mọi chuyện, tra tấn Lục Dịch Trạm, và khiến mọi người thua trò chơi?
Nhưng rõ ràng hắn không muốn mọi chuyện trở nên thế này.
Giọng nói dịu dàng mang theo ý cười của Bạch Lục lại vang lên bên tai Bạch Liễu: 【 nhìn con mê mang đau khổ như vậy thật sự rất thú vị. 】
【Lúc nào ta cũng dõi theo con, vì vậy ta có thể cho con biết câu trả lời vì sao con không đoán ra được ——】
【—— Thật ra, con đã từng có dự cảm, nhưng con người đều mang tâm lý sợ hãi đối với những thứ mà họ quan tâm. Giống như Lục Dịch Trạm trốn tránh tương lai, con cũng đang trốn tránh sự thật rằng Lục Dịch Trạm là dị đoan 0001. 】
【Con sợ hãi, con không muốn nghĩ tới, vì vậy con không chịu thừa nhận rằng dị đoan chính là Lục Dịch Trạm. 】
【——Giống như con luôn nghĩ rằng mình có thể thay đổi tương lai do Thần sắp đặt. 】
"Xem ra mày không trả lời được." Sầm Bất Minh lãnh đạm rút trường đao về, anh ta phẩy tay, chiếc nhẫn tử thần trên tay tuột xuống biến thành một cái giếng, "Tao cũng chẳng muốn nói gì thêm với loại tội nhân như mày."
"Xuống giếng và ăn năn suốt quãng đời còn lại đi."
【 hệ thống nhắc nhở: Dị đoan 0009 Sầm Bất Minh đã sử dụng kỹ năng Sách quái vật đối với người chơi Bạch Liễu——( Giếng tội nhân)】
【Kỹ năng này có thể giam cầm dị đoan mà bản thân cho rằng có tội trong một cái giếng đầy quái vật. Nếu người chơi bị giam cầm chưa ra khỏi giếng trước khi thoát khỏi trò chơi, anh ta sẽ chết trong giếng ( kim bài miễn tử vô hiệu đối với kỹ năng này), thời gian CD 30 phút. 】
Toàn bộ hệ thống phi thuyền lúc này bắt đầu xoay chuyển rung lắc kịch liệt khiến giếng tội nhân vừa rơi xuống nghiêng sang một bên, vừa vặn đẩy chiếc roi dài Bạch Liễu dùng chắn trước cửa thang máy, đồng tử Bạch Liễu co rút lại, cửa thang máy đóng lại, nhanh chóng rơi xuống giữa sự chấn động của phi thuyền.
Bạch Liễu ngã về phía trước, hắn vượt qua Sầm Bất Minh bước lên giếng tội nhân để chặn cửa, giếng tội nhân bắt đầu nuốt chửng hắn, Bạch Liễu vung roi nắm lấy khóa thang máy để mình đừng rơi xuống, hắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhuốm máu, trong đôi mắt đen láy kia có một tia sáng rất mờ nhạt.
"Có lẽ... tôi là một con quái vật."
"Nhưng tôi có tình cảm."
Sầm Bất Minh nhìn Bạch Liễu rơi lệ trong vô thức, não anh ta dường như bị thứ gì đó nện vào, đột nhiên tỉnh táo trong chớp mắt ngắn ngủi từ cảm xúc mãnh liệt.
Một Bạch Liễu rơi lệ trong vô thức trước mặt anh ta trùng khớp với một Bạch Liễu đã cuộn mình trên vai Lục Dịch Trạm khóc rấm rức nhẹ nhõm sáu năm trước.
【Hãy nhìn người mà cậu sắp xử tử. 】
【Cậu ấy thật sự không phải là quái vật, cậu ấy là người. 】
Trái tim của Sầm Bất Minh co thắt trong giây lát, giếng tội nhân theo đó cũng co thắt lại, nó quấn quanh đến chân Bạch Liễu thì dừng lại, kích thước miệng giếng to bằng thang máy giảm xuống chỉ bằng nắm tay.
【 hệ thống cảnh cáo: Tâm lý dị đoan Sầm Bất Minh dao động, không thể xem người chơi Bạch Liễu là tội nhân và không thể giam giữ người chơi Bạch Liễu vào (Giếng tội nhân), kỹ năng (Giếng tội nhân) sắp mất tác dụng. 】
"Hừm...Thật là..." Từ trong giếng truyền ra một tiếng thở dài mang theo ý cười, thanh âm dường như vẫn luôn phảng phất bên tai Bạch Liễu giờ đây rõ ràng hơn bao giờ hết, "Ta cứ nghĩ đến lúc này rồi thì Thợ săn tiên sinh tuyệt đối sẽ không buông tha cho con."
"Không ngờ vẫn mềm lòng với con, Bạch Liễu."
Một bàn tay đeo găng tay màu đen nhô ra khỏi miệng giếng, xé toạc cái giếng vốn đang thu hẹp giống như xé rách một cuốn sách, nhô ra khỏi giếng tràn làn một quầng sáng màu xanh bạc, nắm chặt chân Bạch Liễu, kéo hắn xuống.
"Trò chơi vẫn phải tiếp tục." Bạch Lục trong giếng cười nói với Bạch Liễu, "Vì vậy ta phải nhúng tay vào rồi."
Bạch Lục vươn tay, cười nói: "Linh hồn của con hãy xuống giếng chơi một trò chơi khác với ta nào."
"Linh hồn dị đoan hình người trên phi thuyền hệ thống này của ta chỉ còn thiếu con thôi đấy, Bạch Liễu."
Lời vừa dứt, Bạch Lục nắm lấy mắt cá chân của Bạch Liễu kéo xuống, linh hồn của Bạch Liễu bị kéo ra khỏi thân thể, thể xác đờ đẫn ngã về phía trước. Cùng lúc đó, cửa thang máy từ từ mở ra, Mục Tứ Thành và Mộc Kha vẫn đang lo lắng canh giữ bên cạnh cửa thang máy quay phắt đầu lại, nhìn thấy Bạch Liễu đang chậm rãi ngã xuống.
Vẻ mặt Mộc Kha cứng đờ.
"Anh đã làm gì ——" tròng mắt Mục Tứ Thành co rút lại, hai tay nhanh chóng biến thành móng khỉ, một chân giẫm lên rào chắn, mượn lực bắn người vào thang máy, móng vuốt chĩa thẳng vào cổ họng Sầm Bất Minh, gần như gào thét vì cơn thịnh nộ, "—— Bạch Liễu?!"
Mục Tứ Thành ép Sầm Bất Minh vào thang máy, tấn công ào ạt như vũ bão, đồng thời Mộc Kha đỡ được Bạch Liễu, chuyển hắn cho Lưu Giai Nghi và Đường Nhị Đả phía sau cậu.
"Chăm sóc anh ấy." Mộc Kha hít sâu một hơi, "Tôi và Mục Tứ Thành lên trước, hai người chờ chúng tôi giải quyết bọn họ đã rồi hãy lên sau."
Lưu Giai Nghi nghiêm túc gật đầu, Đường Nhị Đả còn chưa kịp nói gì, Mộc Kha đã vọt theo Mục Tứ Thành vào thang máy.
Giữa lúc hai bên đánh nhau kịch liệt, thang máy từ từ đóng cửa lại, Đường Nhị Đả vốn dĩ cũng muốn đi theo, nhưng Lưu Giai Nghi đã ngăn anh lại.
Cô gái nhỏ luôn luôn điềm tĩnh này hiếm khi hoang mang lo sợ như vậy, bàn tay đang nắm lấy quần áo của Đường Nhị Đả run rẩy, đôi mắt xám xịt: "Đường Nhị Đả..."
"Bạch Liễu...hết thở rồi."
Đường Nhị Đả nhanh chóng ngồi xổm xuống, anh kiểm tra các dấu hiệu sinh lý của Bạch Liễu xong thì thần sắc khó coi hẳn, anh có kinh nghiệm chơi game phong phú hơn Lưu Giai Nghi, cũng đã thấy tình huống này khá nhiều lần: "... Linh hồn Bạch Liễu bị kéo ra khỏi cơ thể rồi."
"Nếu không lấy lại linh hồn, Bạch Liễu đăng xuất trò chơi sẽ chết."
"Trước lúc đó, chúng ta tuyệt đối không được để người khác phá hủy thân thể Bạch Liễu, nếu không, giá trị sinh mệnh sẽ bị giảm về 0, thể xác cũng tự động bị tiêu giảm, đến lúc đó, cho dù lấy lại được linh hồn nhưng không có thân thể làm vật dẫn thì cũng không thể đăng xuất trò chơi."
"...Vậy chuyện gì sẽ xảy ra?" Lưu Giai Nghi nhìn Bạch Liễu không còn sự sống, cố kiềm chế để mình không bật khóc.
"Linh hồn của Bạch Liễu..." Đường Nhị Đả dừng lại một chút, "sẽ vĩnh viễn lưu lại trên phi thuyền này."
"Chúng ta lên trước đi, đừng để thể xác và linh hồn Bạch Liễu cách nhau quá xa, nếu liên hệ đứt đoạn thì sau này dung hợp sẽ khó khăn hơn nhiều."
Thang máy từ từ mở ra, Sầm Bất Minh gần như ném hai kẻ lang thang đang tấn công anh ta như điên loạn ra khỏi thang máy. Động tĩnh ầm ĩ phía thang máy đã thu hút những đội viên Thợ săn hươu còn lại, kể cả Daniel đang lơ đãng lục lọi tìm kiếm chìa khóa gần đó.
Lúc Daniel nhìn thấy Mộc Kha và Mục Tứ Thành bị Sầm Bất Minh ném xuống đất, vẻ mặt vốn biếng nhác nhàm chán của cậu ta lập tức thay đổi, đôi mắt xanh như quả táo sáng bừng lên.
"Ciao~" Daniel ngồi xổm xuống, cười tủm tỉm vẫy tay phải với Mộc Kha và Mục Tứ Thành trên mặt đất, "Cuối cùng cũng gặp được các anh ——"
"—— Lũ thuộc hạ rác rưởi vô dụng của cha đỡ đầu."
Mặt nạ tên hề cười toe toét trên mặt Daniel vặn vẹo, cậu ta cười cực kỳ kích động, rút khẩu súng bắn tỉa màu xanh lục từ phía sau ra: "Rốt cục có thể giết chết các anh, giảm bớt gánh nặng cho cha đỡ đầu!"
"Không được bắn họ!" Sầm Bất Minh vung đao trong tay, hất văng khẩu súng bắn tỉa của Daniel nhắm vào Mục Tứ Thành, anh ta nghiêm khắc khiển trách, "Khi thi đấu phải tuân theo mệnh lệnh!"
Khẩu súng trong tay Daniel bị đánh bay, cậu ta nhún vai, chán nản nhét khẩu súng trở lại thắt lưng: "OK, anh nói vậy thì là vậy."
Mục Tứ Thành lúc này nhảy dựng lên, dùng móng vuốt biến thành dao, chém vào bên cổ Sầm Bất Minh, giọng điệu hung ác nói: "Ai cần anh lo!"
Thang máy lại mở ra, lần này là Lưu Giai Nghi và Đường Nhị Đả đi lên, Đường Nhị Đả đứng che trước Lưu Giai Nghi và cái xác của Bạch Liễu, vẻ mặt anh cũng rất lạnh lùng, nhìn Sầm Bất Minh với vẻ lên án gần như tức giận —— anh biết kỹ năng có thể rút linh hồn ra khỏi thân thể cũng chỉ có Giếng tội nhân của Sầm Bất Minh.
Chỉ có Súng bắn linh hồn của Daniel và Giếng tội nhân của Sầm Bất Minh là kỹ năng quy tắc.
Để lấy lại linh hồn của Bạch Liễu, Sầm Bất Minh phải mở giếng tội nhân và thả linh hồn của Bạch Liễu ra.
Đường Nhị Đả dùng tay trái ôm Bạch Liễu đặt vào một góc, tay phải rút súng nhắm vào đầu Sầm Bất Minh, cùng lúc đó, Daniel vừa mới giấu súng sau lưng cũng nhìn về phía thân thể Bạch Liễu, khóe môi hơi hơi nhoẻn lên, con ngươi màu táo xanh mở to giống như dã thú ngửi thấy mùi tanh.
"Cha đỡ đầu..."
Tên hề cười quái dị: "Tối hôm qua con mơ thấy người."
"—— là một giấc mơ ngọt ngào."
"Nhưng sau khi tỉnh lại không thấy người bên cạnh thì lại trở thành cơn ác mộng."
Cậu ta rút súng bắn linh hồn ra, khuôn mặt ẩn dưới mặt nạ phấn khích đến mức vặn vẹo, và rồi ngoài dự liệu của mọi người, Tên hề chĩa súng vào Bạch Liễu nằm trên mặt đất, súng bắn tỉa ngưng tụ năng lượng màu xanh lục khiến ai cũng sợ hãi, tất cả mọi người đều nghe thấy âm thanh lên đạn của viên đạn xanh vỡ nát linh hồn.
"Lần đầu tiên nhìn thấy con, làm sao người có thể bình yên nằm trên mặt đất ngủ ngon như vậy chứ?"
Tên hề thì thầm vui vẻ nói.
Mọi thứ như một thước phim quay chậm, đồng tử của Đường Nhị Đả co lại, anh nhanh chóng lui về phòng thủ, đồng thời giơ súng nhắm vào Daniel.
Không thể để thân xác Bạch Liễu tổn thương!
Lưu Giai Nghi ôm chặt lấy Bạch Liễu, dùng cơ thể của cô bé để che chắn Bạch Liễu hết mức có thể, lông mi run lên vì sợ hãi và bất lực, Mộc Kha nghiến răng, mở giao diện điều khiển để sử dụng 【Tấn công chớp nhoáng】——
——Nhưng người nhanh nhất ở đây, cuối cùng vẫn chỉ có một người.
Mục Tứ Thành dùng tốc độ mắt thường không thể thấy được đứng chắn trước mặt Bạch Liễu, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, chỉ là một khoảng không trống rỗng mà cậu chưa có thời gian suy nghĩ.
Nhưng cậu đã đứng trước phía trước Bạch Liễu rồi.
Trong mắt Daniel hiện rõ sự khinh thường như đang nhìn một kẻ đần độn nhàm chán, mục tiêu của cậu ta vốn chính là bóng lưng của Mục Tứ Thành —— cậu ta đã sớm đoán được, chỉ cần cậu ta chĩa súng vào cha đỡ đầu, đám người này sẽ lao tới chịu chết.
Sầm Bất Minh cảnh cáo cậu ta không được nhắm bắn vào các đội viên khác đúng không?
Cậu không có nha.
Chính lũ đội viên ngu ngốc này tự nhào đến chịu chết đấy nhé.
Daniel cười phá lên nham hiểm, tay bóp cò súng.
—— Chỉ cần lũ thứ rác rưởi vô dụng này chịu suy nghĩ một chút thì sẽ biết, sao cậu nỡ lòng nào bắn cha đỡ đầu của mình?
Mục tiêu của cậu từ đầu đến cuối chỉ là mấy thằng ngu đần độn hay cho rằng mình rất quan trọng với cha đỡ đầu.
Viên đạn xanh bắn ra.
Đồng tử của Mộc Kha co rút lại, cậu ném ra một con dao găm, định đâm vào sau lưng Mục Tứ Thành, Mục Tứ Thành bị lực đập vào người chấn động, ngã nhào vào trong lòng Bạch Liễu.
Viên đạn đã bắn trúng cậu trước.
Ngọn lửa nhợt nhạt trong nháy mắt bùng lên thiêu đốt toàn thân Mục Tứ Thành, trong phút giây đó Mục Tứ Thành lại nghĩ thầm trong đầu —— thì ra đây là cảm giác bị súng bắn nát linh hồn...
Vương Thuấn nói rất đúng, thực sự rất đau, giống như có ngàn mũi dao đồng thời cứa qua người, cắt thân thể ra thành ngàn mảnh.
Nhưng điều đáng buồn hơn cả là cảm giác suy nghĩ đang dần tan biến.
Như thể cuộc sống của bạn vào lúc này đây không còn ý nghĩa gì nữa, và mọi thứ bạn đấu tranh hay sinh tồn cũng trở nên vô nghĩa.
Ngọn lửa thiêu đốt khuôn mặt Mục Tứ Thành, cậu cố gắng nhướng mi lên nhìn Bạch Liễu đang say ngủ yên tĩnh trước mặt mình, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, nước mắt lặng lẽ chảy dài trên mặt, sau đó không ngừng, không ngừng rơi lã chã.
... Bây giờ tôi không còn linh hồn nữa rồi.
Anh vẫn sẽ là bạn của tôi sao, Bạch Liễu?
Muốn gặp trực tiếp để hỏi một tên bạc tình bạc nghĩa như anh thật đấy...
Nhưng bây giờ......
Chắc là không được nữa rồi.
Mí mắt Mục Tứ Thành rũ xuống, ngọn lửa bốc cháy ngùn ngụt hung hãn đốt cháy dấu vết cuối cùng của cậu. Thứ dừng lại ở giây phút cuối cùng trong suy nghĩ của Mục Tứ Thành chính là câu nói mà Bạch Liễu đã nói với cậu khi lần đầu tiên chơi game cùng nhau — —
—— 【 Tôi đã hứa với cậu ấy, nhất định sẽ cứu cậu ấy. 】
Mục Tứ Thành nhếch môi cười, hoàn toàn biến mất trong ngọn lửa, không còn chút dấu vết.
Tôi tin anh, Bạch Liễu.
【 Hệ thống nhắc nhở: Linh hồn người chơi Mục Tứ Thành đã vỡ nát, xác nhận tử vong, rời khỏi trò chơi. 】
- -----oOo------
Sự thù hận, hoài nghi, bị lừa dối và sát khí trong mắt người này cuối cùng đã sôi sục, trở thành tình huống tồi tệ nhất mà hắn từng tưởng tượng.
"Thì ra tương lai mà tên ngốc đó nhìn thấy là như thế này..." Khuôn mặt Sầm Bất Minh vặn vẹo đến mức hung dữ, tiếng cười nhạo báng lạnh lùng gầm gừ trong cổ họng, anh ta lảo đảo đi tới, thoạt nhìn xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng tốc độ lại cực nhanh, gần như nhào tới trước mặt Bạch Liễu trong nháy mắt. Sầm Bất Minh túm lấy cổ áo Bạch Liễu đè xuống đất, giận dữ đấm hắn một cái, "Làm sao mày có thể... "
Giọng nói và nắm đấm của Sầm Bất Minh run rẩy, lệ trào ra từ khóe mắt, giọng nói đứt quãng khàn khàn: "Làm sao mày dám..."
"Giết Lục Dịch Trạm trong【tương lai】!!"
"Mày đã biết rồi đúng không! Mày đã nhìn thấy 【Tương lai】! Chắc chắn mày đã biết tương lai là gì, dị đoan 0001 chính là Lục Dịch Trạm!!"
"Anh ấy tự tay nuôi nấng mày, hết lần này đến lần khác che chở bảo vệ mày, chuyện gì cũng nghĩ cho mày, mày lại giết anh ấy!!"
"Mày có trái tim không, Bạch Liễu!!"
Bạch Liễu ngừng quất roi, đồng tử co rút lại thành một điểm nhỏ, tất cả mảnh vụn rời rạc trong trí nhớ nháy mắt liền liên thông với nhau, cả người tựa hồ rơi vào trong nước đá, tiến vào trạng thái ảo giác.
... Ngày hôm đó, đúng rồi, ngày đó hắn đã nhìn thấy 【Tương lai】, hắn thấy một chiếc TV nhỏ trong dị đoan【Tương lai】 đang chiếu những đoạn phim về tương lai, còn có một người mặc đồng phục đội trưởng đội 1 đang ghi lại điểm lưu, lúc đó hắn cứ tưởng rằng Lục Dịch Trạm tồn tại trong dị đoan này với tư cách là Nhà tiên tri, và anh chỉ lợi dụng nơi lưu trữ của dị đoan để ghi lại thông tin điểm lưu trữ.
Hắn cứ nghĩ dị đoan là chiếc TV nhỏ chiếu 【tương lai】.
Hắn thật sự không nghĩ đến... không nghĩ đến rằng...
Bạch Lục cười khẽ bên tai Bạch Liễu đang ngơ ngác —— 【Con không nghĩ đến cũng là chuyện bình thường. 】
【Bởi vì con không ngờ rằng trên thế giới này vẫn còn người có thể tự mình nhận thức bản thân sau khi bị dị đoan sử dụng làm vật dẫn! Không ai có thể nghĩ rằng chiếc TV nhỏ trong (tương lai) không phải là dị đoan, mà là Lục Dịch Trạm đang hoạt động. 】
【Đó là linh hồn của nó bị giam cầm trong tương lai. 】
【Ngay cả ta cũng không ngờ rằng Lục Dịch Trạm đã trở nên như vậy mà vẫn cố gắng cứu vớt nhân loại. 】
【Nhờ vậy mà nó đã giữ được ý thức của mình, nó tin rằng các ngươi có thể thay đổi kết thúc của dòng thế giới. 】
【—— cho dù nó đã nhìn thấy tương lai của tất cả các dòng thế giới. 】
Bạch Liễu rút roi ra, hất Sầm Bất Minh đang đè lên mình, hắn chống roi đứng dậy, lồng ngực kịch liệt phập phồng, lúc ngẩng đầu nhìn Sầm Bất Minh, con ngươi đen nhánh của hắn phản chiếu ánh sáng xanh bạc xuyên qua cửa sổ thấu kính từ không gian chiếu vào.
Ánh sáng tán loạn và trôi nổi trên bề mặt đôi mắt của hắn, giống như người sắp chết đuối dưới biển sâu vùng vẫy gắng gượng thở ra lớp bọt khí sau cùng.
658 dòng thế giới xoay tròn ngoài cửa sổ, ánh sáng trong con ngươi của Bạch Liễu tiêu tán, giống như bọt khí cuối cùng mà người chết đuối thở ra tan biến trong biển sâu.
...Là vật dẫn dị đoan nhưng vẫn có thể duy trì ý thức.
Lẽ ra hắn phải nghĩ ra sớm hơn, hắn đã nhìn thấy, hắn đã biết những điều này.
Lục Dịch Trạm ngồi im lìm trong ngục giam cuối cùng của Nhà máy hoa hồng, trên người phủ đầy những cánh hoa rơi, ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười nói đã lâu không gặp, Lục Dịch Trạm ngồi trên sô pha, dụi dụi mắt, nghẹn ngào nói chỉ có 50% linh hồn thôi ——
—— người tựa hồ đã mất hết khí lực, nhẹ nhõm đứng trước mặt hắn, đột nhiên nói:
【Tôi già rồi. 】
【 Sau lưng tôi, không còn người nào sống sót. 】
... Lục Dịch Trạm.
Lẽ ra hắn phải nghĩ ra chứ, tại sao hắn lại không nghĩ tới? Giờ phút này đây, ngay cả bản thân Bạch Liễu cũng có chút mê mang, rõ ràng nhiều mảnh vụn như vậy liên kết với nhau, chỉ cần suy luận thêm một chút nữa là có thể đi đến kết luận.
Tại sao lại không đoán ra được?
"Mày không có tình cảm!!" Sầm Bất Minh khàn khàn gầm lên, anh ta nắm chặt nhẫn Tử Nhẫn, nương theo ánh bạc chói lóa của nhẫn ném ra một thanh trường đao màu đen, nhắm ngay Bạch Liễu chém tới, "Mày cố ý!"
"Mày đã lừa Lục Dịch Trạm! Mày đã sớm biết tất cả mọi thứ. Mày đã lợi dụng sự tin tưởng của anh ấy dành cho mày để anh ấy giao lại quyền hạn 【Tiên tri】!"
"Để rồi mày lại giết anh ấy và thắng trò chơi lần nữa!"
"Đùa bỡn với người phàm, cướp đoạt thống khổ, đối với một con quái vật như mày thú vị lắm sao?!"
Sầm Bất Minh dùng đao đâm vào vai Bạch Liễu, đóng đinh hắn vào tường thang máy, giận dữ gầm lên: "Ngay từ đầu mày đã sắp xếp mọi thứ!"
Bạch Liễu chậm rãi ngẩng đầu lên, nắm chặt thanh đao của Sầm Bất Minh, rút ra, khàn giọng nói: "Không phải..."
Máu chảy xuống lòng bàn tay cầm đao.
"Tôi không lừa Lục Dịch Trạm..."
"Tôi chỉ... không biết cậu ấy là dị đoan 0001."
"Mày không biết ư?!" Sầm Bất Minh rút đao về rồi lại chém tiếp một nhát, tàn nhẫn cứa sát cổ họng Bạch Liễu, hỏi: "Mày đã gặp Lục Dịch Trạm trong tương lai, sao mày lại không biết?!"
Bạch Liễu dùng roi đỡ lại, đao cùng roi phát ra thanh âm chói tai, cửa thang máy chậm rãi đóng lại bắt đầu đi xuống, Bạch Liễu duỗi chân muốn đạp cửa thang máy, bả vai bị đao chặt đứt, máu phun ra ướt đẫm chiếc áo sơ mi trắng, rồi chảy tí tách lan rộng ra nhuộm đỏ một vũng lớn dưới chân.
... không thể đóng cửa thang máy.
Nếu để những người kia nhìn thấy hắn như thế này, chắc chắn họ sẽ nhúng tay vào, đến lúc đó tình hình sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.
Đao trong tay Sầm Bất Minh càng lúc càng dùng sức, cắm sâu vào xương vai Bạch Liễu, giọng nói vô cùng tàn nhẫn và tức giận: "Trả lời tao, Bạch Liễu ——"
"Đừng có lấy mấy cái lý do tởm lợm như là tôi không biết gì đó ra lừa tao, tao biết mày thông minh như thế nào, mày không không thể không suy luận ra dị đoan 0001 là Lục Dịch Trạm——"
"——Lúc đó mày chủ động đề nghị muốn xem dị đoan 0001 là vì muốn kích thích anh ấy, làm anh ấy thêm thống khổ, thuận lợi cho mày thu hoạch phải không?!"
Bạch Liễu há to miệng, nhưng thật sự trả lời không được.
Dưới sự chất vấn kiên quyết của Sầm Bất Minh, trong giây lát, Bạch Liễu chợt bàng hoàng —— chẳng lẽ hắn thực sự là một con quái vật vô cảm nên cố tình giấu kín mọi chuyện, tra tấn Lục Dịch Trạm, và khiến mọi người thua trò chơi?
Nhưng rõ ràng hắn không muốn mọi chuyện trở nên thế này.
Giọng nói dịu dàng mang theo ý cười của Bạch Lục lại vang lên bên tai Bạch Liễu: 【 nhìn con mê mang đau khổ như vậy thật sự rất thú vị. 】
【Lúc nào ta cũng dõi theo con, vì vậy ta có thể cho con biết câu trả lời vì sao con không đoán ra được ——】
【—— Thật ra, con đã từng có dự cảm, nhưng con người đều mang tâm lý sợ hãi đối với những thứ mà họ quan tâm. Giống như Lục Dịch Trạm trốn tránh tương lai, con cũng đang trốn tránh sự thật rằng Lục Dịch Trạm là dị đoan 0001. 】
【Con sợ hãi, con không muốn nghĩ tới, vì vậy con không chịu thừa nhận rằng dị đoan chính là Lục Dịch Trạm. 】
【——Giống như con luôn nghĩ rằng mình có thể thay đổi tương lai do Thần sắp đặt. 】
"Xem ra mày không trả lời được." Sầm Bất Minh lãnh đạm rút trường đao về, anh ta phẩy tay, chiếc nhẫn tử thần trên tay tuột xuống biến thành một cái giếng, "Tao cũng chẳng muốn nói gì thêm với loại tội nhân như mày."
"Xuống giếng và ăn năn suốt quãng đời còn lại đi."
【 hệ thống nhắc nhở: Dị đoan 0009 Sầm Bất Minh đã sử dụng kỹ năng Sách quái vật đối với người chơi Bạch Liễu——( Giếng tội nhân)】
【Kỹ năng này có thể giam cầm dị đoan mà bản thân cho rằng có tội trong một cái giếng đầy quái vật. Nếu người chơi bị giam cầm chưa ra khỏi giếng trước khi thoát khỏi trò chơi, anh ta sẽ chết trong giếng ( kim bài miễn tử vô hiệu đối với kỹ năng này), thời gian CD 30 phút. 】
Toàn bộ hệ thống phi thuyền lúc này bắt đầu xoay chuyển rung lắc kịch liệt khiến giếng tội nhân vừa rơi xuống nghiêng sang một bên, vừa vặn đẩy chiếc roi dài Bạch Liễu dùng chắn trước cửa thang máy, đồng tử Bạch Liễu co rút lại, cửa thang máy đóng lại, nhanh chóng rơi xuống giữa sự chấn động của phi thuyền.
Bạch Liễu ngã về phía trước, hắn vượt qua Sầm Bất Minh bước lên giếng tội nhân để chặn cửa, giếng tội nhân bắt đầu nuốt chửng hắn, Bạch Liễu vung roi nắm lấy khóa thang máy để mình đừng rơi xuống, hắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhuốm máu, trong đôi mắt đen láy kia có một tia sáng rất mờ nhạt.
"Có lẽ... tôi là một con quái vật."
"Nhưng tôi có tình cảm."
Sầm Bất Minh nhìn Bạch Liễu rơi lệ trong vô thức, não anh ta dường như bị thứ gì đó nện vào, đột nhiên tỉnh táo trong chớp mắt ngắn ngủi từ cảm xúc mãnh liệt.
Một Bạch Liễu rơi lệ trong vô thức trước mặt anh ta trùng khớp với một Bạch Liễu đã cuộn mình trên vai Lục Dịch Trạm khóc rấm rức nhẹ nhõm sáu năm trước.
【Hãy nhìn người mà cậu sắp xử tử. 】
【Cậu ấy thật sự không phải là quái vật, cậu ấy là người. 】
Trái tim của Sầm Bất Minh co thắt trong giây lát, giếng tội nhân theo đó cũng co thắt lại, nó quấn quanh đến chân Bạch Liễu thì dừng lại, kích thước miệng giếng to bằng thang máy giảm xuống chỉ bằng nắm tay.
【 hệ thống cảnh cáo: Tâm lý dị đoan Sầm Bất Minh dao động, không thể xem người chơi Bạch Liễu là tội nhân và không thể giam giữ người chơi Bạch Liễu vào (Giếng tội nhân), kỹ năng (Giếng tội nhân) sắp mất tác dụng. 】
"Hừm...Thật là..." Từ trong giếng truyền ra một tiếng thở dài mang theo ý cười, thanh âm dường như vẫn luôn phảng phất bên tai Bạch Liễu giờ đây rõ ràng hơn bao giờ hết, "Ta cứ nghĩ đến lúc này rồi thì Thợ săn tiên sinh tuyệt đối sẽ không buông tha cho con."
"Không ngờ vẫn mềm lòng với con, Bạch Liễu."
Một bàn tay đeo găng tay màu đen nhô ra khỏi miệng giếng, xé toạc cái giếng vốn đang thu hẹp giống như xé rách một cuốn sách, nhô ra khỏi giếng tràn làn một quầng sáng màu xanh bạc, nắm chặt chân Bạch Liễu, kéo hắn xuống.
"Trò chơi vẫn phải tiếp tục." Bạch Lục trong giếng cười nói với Bạch Liễu, "Vì vậy ta phải nhúng tay vào rồi."
Bạch Lục vươn tay, cười nói: "Linh hồn của con hãy xuống giếng chơi một trò chơi khác với ta nào."
"Linh hồn dị đoan hình người trên phi thuyền hệ thống này của ta chỉ còn thiếu con thôi đấy, Bạch Liễu."
Lời vừa dứt, Bạch Lục nắm lấy mắt cá chân của Bạch Liễu kéo xuống, linh hồn của Bạch Liễu bị kéo ra khỏi thân thể, thể xác đờ đẫn ngã về phía trước. Cùng lúc đó, cửa thang máy từ từ mở ra, Mục Tứ Thành và Mộc Kha vẫn đang lo lắng canh giữ bên cạnh cửa thang máy quay phắt đầu lại, nhìn thấy Bạch Liễu đang chậm rãi ngã xuống.
Vẻ mặt Mộc Kha cứng đờ.
"Anh đã làm gì ——" tròng mắt Mục Tứ Thành co rút lại, hai tay nhanh chóng biến thành móng khỉ, một chân giẫm lên rào chắn, mượn lực bắn người vào thang máy, móng vuốt chĩa thẳng vào cổ họng Sầm Bất Minh, gần như gào thét vì cơn thịnh nộ, "—— Bạch Liễu?!"
Mục Tứ Thành ép Sầm Bất Minh vào thang máy, tấn công ào ạt như vũ bão, đồng thời Mộc Kha đỡ được Bạch Liễu, chuyển hắn cho Lưu Giai Nghi và Đường Nhị Đả phía sau cậu.
"Chăm sóc anh ấy." Mộc Kha hít sâu một hơi, "Tôi và Mục Tứ Thành lên trước, hai người chờ chúng tôi giải quyết bọn họ đã rồi hãy lên sau."
Lưu Giai Nghi nghiêm túc gật đầu, Đường Nhị Đả còn chưa kịp nói gì, Mộc Kha đã vọt theo Mục Tứ Thành vào thang máy.
Giữa lúc hai bên đánh nhau kịch liệt, thang máy từ từ đóng cửa lại, Đường Nhị Đả vốn dĩ cũng muốn đi theo, nhưng Lưu Giai Nghi đã ngăn anh lại.
Cô gái nhỏ luôn luôn điềm tĩnh này hiếm khi hoang mang lo sợ như vậy, bàn tay đang nắm lấy quần áo của Đường Nhị Đả run rẩy, đôi mắt xám xịt: "Đường Nhị Đả..."
"Bạch Liễu...hết thở rồi."
Đường Nhị Đả nhanh chóng ngồi xổm xuống, anh kiểm tra các dấu hiệu sinh lý của Bạch Liễu xong thì thần sắc khó coi hẳn, anh có kinh nghiệm chơi game phong phú hơn Lưu Giai Nghi, cũng đã thấy tình huống này khá nhiều lần: "... Linh hồn Bạch Liễu bị kéo ra khỏi cơ thể rồi."
"Nếu không lấy lại linh hồn, Bạch Liễu đăng xuất trò chơi sẽ chết."
"Trước lúc đó, chúng ta tuyệt đối không được để người khác phá hủy thân thể Bạch Liễu, nếu không, giá trị sinh mệnh sẽ bị giảm về 0, thể xác cũng tự động bị tiêu giảm, đến lúc đó, cho dù lấy lại được linh hồn nhưng không có thân thể làm vật dẫn thì cũng không thể đăng xuất trò chơi."
"...Vậy chuyện gì sẽ xảy ra?" Lưu Giai Nghi nhìn Bạch Liễu không còn sự sống, cố kiềm chế để mình không bật khóc.
"Linh hồn của Bạch Liễu..." Đường Nhị Đả dừng lại một chút, "sẽ vĩnh viễn lưu lại trên phi thuyền này."
"Chúng ta lên trước đi, đừng để thể xác và linh hồn Bạch Liễu cách nhau quá xa, nếu liên hệ đứt đoạn thì sau này dung hợp sẽ khó khăn hơn nhiều."
Thang máy từ từ mở ra, Sầm Bất Minh gần như ném hai kẻ lang thang đang tấn công anh ta như điên loạn ra khỏi thang máy. Động tĩnh ầm ĩ phía thang máy đã thu hút những đội viên Thợ săn hươu còn lại, kể cả Daniel đang lơ đãng lục lọi tìm kiếm chìa khóa gần đó.
Lúc Daniel nhìn thấy Mộc Kha và Mục Tứ Thành bị Sầm Bất Minh ném xuống đất, vẻ mặt vốn biếng nhác nhàm chán của cậu ta lập tức thay đổi, đôi mắt xanh như quả táo sáng bừng lên.
"Ciao~" Daniel ngồi xổm xuống, cười tủm tỉm vẫy tay phải với Mộc Kha và Mục Tứ Thành trên mặt đất, "Cuối cùng cũng gặp được các anh ——"
"—— Lũ thuộc hạ rác rưởi vô dụng của cha đỡ đầu."
Mặt nạ tên hề cười toe toét trên mặt Daniel vặn vẹo, cậu ta cười cực kỳ kích động, rút khẩu súng bắn tỉa màu xanh lục từ phía sau ra: "Rốt cục có thể giết chết các anh, giảm bớt gánh nặng cho cha đỡ đầu!"
"Không được bắn họ!" Sầm Bất Minh vung đao trong tay, hất văng khẩu súng bắn tỉa của Daniel nhắm vào Mục Tứ Thành, anh ta nghiêm khắc khiển trách, "Khi thi đấu phải tuân theo mệnh lệnh!"
Khẩu súng trong tay Daniel bị đánh bay, cậu ta nhún vai, chán nản nhét khẩu súng trở lại thắt lưng: "OK, anh nói vậy thì là vậy."
Mục Tứ Thành lúc này nhảy dựng lên, dùng móng vuốt biến thành dao, chém vào bên cổ Sầm Bất Minh, giọng điệu hung ác nói: "Ai cần anh lo!"
Thang máy lại mở ra, lần này là Lưu Giai Nghi và Đường Nhị Đả đi lên, Đường Nhị Đả đứng che trước Lưu Giai Nghi và cái xác của Bạch Liễu, vẻ mặt anh cũng rất lạnh lùng, nhìn Sầm Bất Minh với vẻ lên án gần như tức giận —— anh biết kỹ năng có thể rút linh hồn ra khỏi thân thể cũng chỉ có Giếng tội nhân của Sầm Bất Minh.
Chỉ có Súng bắn linh hồn của Daniel và Giếng tội nhân của Sầm Bất Minh là kỹ năng quy tắc.
Để lấy lại linh hồn của Bạch Liễu, Sầm Bất Minh phải mở giếng tội nhân và thả linh hồn của Bạch Liễu ra.
Đường Nhị Đả dùng tay trái ôm Bạch Liễu đặt vào một góc, tay phải rút súng nhắm vào đầu Sầm Bất Minh, cùng lúc đó, Daniel vừa mới giấu súng sau lưng cũng nhìn về phía thân thể Bạch Liễu, khóe môi hơi hơi nhoẻn lên, con ngươi màu táo xanh mở to giống như dã thú ngửi thấy mùi tanh.
"Cha đỡ đầu..."
Tên hề cười quái dị: "Tối hôm qua con mơ thấy người."
"—— là một giấc mơ ngọt ngào."
"Nhưng sau khi tỉnh lại không thấy người bên cạnh thì lại trở thành cơn ác mộng."
Cậu ta rút súng bắn linh hồn ra, khuôn mặt ẩn dưới mặt nạ phấn khích đến mức vặn vẹo, và rồi ngoài dự liệu của mọi người, Tên hề chĩa súng vào Bạch Liễu nằm trên mặt đất, súng bắn tỉa ngưng tụ năng lượng màu xanh lục khiến ai cũng sợ hãi, tất cả mọi người đều nghe thấy âm thanh lên đạn của viên đạn xanh vỡ nát linh hồn.
"Lần đầu tiên nhìn thấy con, làm sao người có thể bình yên nằm trên mặt đất ngủ ngon như vậy chứ?"
Tên hề thì thầm vui vẻ nói.
Mọi thứ như một thước phim quay chậm, đồng tử của Đường Nhị Đả co lại, anh nhanh chóng lui về phòng thủ, đồng thời giơ súng nhắm vào Daniel.
Không thể để thân xác Bạch Liễu tổn thương!
Lưu Giai Nghi ôm chặt lấy Bạch Liễu, dùng cơ thể của cô bé để che chắn Bạch Liễu hết mức có thể, lông mi run lên vì sợ hãi và bất lực, Mộc Kha nghiến răng, mở giao diện điều khiển để sử dụng 【Tấn công chớp nhoáng】——
——Nhưng người nhanh nhất ở đây, cuối cùng vẫn chỉ có một người.
Mục Tứ Thành dùng tốc độ mắt thường không thể thấy được đứng chắn trước mặt Bạch Liễu, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, chỉ là một khoảng không trống rỗng mà cậu chưa có thời gian suy nghĩ.
Nhưng cậu đã đứng trước phía trước Bạch Liễu rồi.
Trong mắt Daniel hiện rõ sự khinh thường như đang nhìn một kẻ đần độn nhàm chán, mục tiêu của cậu ta vốn chính là bóng lưng của Mục Tứ Thành —— cậu ta đã sớm đoán được, chỉ cần cậu ta chĩa súng vào cha đỡ đầu, đám người này sẽ lao tới chịu chết.
Sầm Bất Minh cảnh cáo cậu ta không được nhắm bắn vào các đội viên khác đúng không?
Cậu không có nha.
Chính lũ đội viên ngu ngốc này tự nhào đến chịu chết đấy nhé.
Daniel cười phá lên nham hiểm, tay bóp cò súng.
—— Chỉ cần lũ thứ rác rưởi vô dụng này chịu suy nghĩ một chút thì sẽ biết, sao cậu nỡ lòng nào bắn cha đỡ đầu của mình?
Mục tiêu của cậu từ đầu đến cuối chỉ là mấy thằng ngu đần độn hay cho rằng mình rất quan trọng với cha đỡ đầu.
Viên đạn xanh bắn ra.
Đồng tử của Mộc Kha co rút lại, cậu ném ra một con dao găm, định đâm vào sau lưng Mục Tứ Thành, Mục Tứ Thành bị lực đập vào người chấn động, ngã nhào vào trong lòng Bạch Liễu.
Viên đạn đã bắn trúng cậu trước.
Ngọn lửa nhợt nhạt trong nháy mắt bùng lên thiêu đốt toàn thân Mục Tứ Thành, trong phút giây đó Mục Tứ Thành lại nghĩ thầm trong đầu —— thì ra đây là cảm giác bị súng bắn nát linh hồn...
Vương Thuấn nói rất đúng, thực sự rất đau, giống như có ngàn mũi dao đồng thời cứa qua người, cắt thân thể ra thành ngàn mảnh.
Nhưng điều đáng buồn hơn cả là cảm giác suy nghĩ đang dần tan biến.
Như thể cuộc sống của bạn vào lúc này đây không còn ý nghĩa gì nữa, và mọi thứ bạn đấu tranh hay sinh tồn cũng trở nên vô nghĩa.
Ngọn lửa thiêu đốt khuôn mặt Mục Tứ Thành, cậu cố gắng nhướng mi lên nhìn Bạch Liễu đang say ngủ yên tĩnh trước mặt mình, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, nước mắt lặng lẽ chảy dài trên mặt, sau đó không ngừng, không ngừng rơi lã chã.
... Bây giờ tôi không còn linh hồn nữa rồi.
Anh vẫn sẽ là bạn của tôi sao, Bạch Liễu?
Muốn gặp trực tiếp để hỏi một tên bạc tình bạc nghĩa như anh thật đấy...
Nhưng bây giờ......
Chắc là không được nữa rồi.
Mí mắt Mục Tứ Thành rũ xuống, ngọn lửa bốc cháy ngùn ngụt hung hãn đốt cháy dấu vết cuối cùng của cậu. Thứ dừng lại ở giây phút cuối cùng trong suy nghĩ của Mục Tứ Thành chính là câu nói mà Bạch Liễu đã nói với cậu khi lần đầu tiên chơi game cùng nhau — —
—— 【 Tôi đã hứa với cậu ấy, nhất định sẽ cứu cậu ấy. 】
Mục Tứ Thành nhếch môi cười, hoàn toàn biến mất trong ngọn lửa, không còn chút dấu vết.
Tôi tin anh, Bạch Liễu.
【 Hệ thống nhắc nhở: Linh hồn người chơi Mục Tứ Thành đã vỡ nát, xác nhận tử vong, rời khỏi trò chơi. 】
- -----oOo------
Danh sách chương