Edit: Nhi 🌸 Beta: Siêu
Bởi vì có cơ chế "cấm ngôn" nên Bạch Liễu không thể trực tiếp nói về trò chơi với Hướng Xuân Hoa và Lưu Phúc. Cậu chỉ có thể nói với hai người họ rằng: "Hai người sẽ gặp phải vài tình huống bất ngờ, có điều không cần hoang mang, tôi sẽ mang theo hai người an toàn sống sót rời khỏi. Nếu muốn thông báo tình hình và vị trí của hai người, vậy cứ báo cho tôi thông qua giao diện mua sắm đạo cụ của hai người."
Vì thế sau khi tiến vào trò chơi, Hướng Xuân Hoa và Lưu Phúc vô cùng nghe lời Bạch Liễu, chờ sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ thứ nhất, bọn họ tìm mọi cách dùng vỏn vẹn mấy điểm tích lũy của mình mua bốn món đạo cụ rẻ nhất — [Nút bần], [Lưỡi dao], [Đèn pin mini] và [Chặn giấy], Lưu Phúc mua [Con lắc]. Bốn món đạo cụ này nối lại sẽ thành [Thị trấn Siren].
Nhưng hai người cũng rất sợ, họ không chắc Bạch Liễu có thể hiểu ý này hay không. Nhưng đây là tất cả những gì họ có thể làm được. Bốn món đạo cụ ế hàng giá rẻ này gần như hao hết toàn bộ điểm hiện có, hơn nữa khiến người xem phỉ nhổ họ lãng phí điểm, làm họ rớt xuống Khu không người.
Song rất may, hệ thống của hai người nhanh chóng chập chờn, giống như bị người nào đó tiếp quản, đôi khi giao diện của hai người lại tự thao tác mua đạo cụ giúp họ, mà họ cũng nơm nớp lo sợ khi sử dụng những đạo cụ đó. Nào là đèn pin, máy chiếu 3D với cồn, hệt như có một người khác đang điều khiển giao diện phối hợp chơi trò chơi với bọn họ. Có điều Hướng Xuân Hoa và Lưu Phúc không biết chơi làm sao, cũng may du͙ƈ vọиɠ cầu sinh của hai người này đều rất mạnh. Có vài lúc dù cho mấy đạo cụ Bạch Liễu mua bọn họ còn chưa kịp hiểu nên dùng thế nào, hai vợ chồng này vẫn cắn răng tiếp tục kiên trì.
Đúng vậy, vào thời khắc cửu tử nhất sinh trong trò chơi cấp 2《Chuyến tàu cuối nổ tung》này, khi cái chết và sự sống chỉ trong gang tấc Bạch Liễu còn dành chút thời gian trợ giúp Lưu Phúc và Hướng Xuân Hoa qua màn trò chơi, còn hay gọi ba đầu sáu tay.
Tuy rằng có Bạch Liễu trợ giúp, nhưng đa phần bọn họ vẫn tự dựa vào chính mình.
Bởi vì bản thân Bạch Liễu cũng đang ở trong trò chơi có độ nguy hiểm cực cao, vả lại cái hệ thống không đáng tin cậy tên Bạch Liễu này thường sẽ đứt gánh giữa đường, im lìm chẳng có động tĩnh. Hơn nữa Bạch Liễu cũng không rõ tiến độ cụ thể trong trò chơi của Hướng Xuân Hoa và Lưu Phúc, cho nên phần lớn quá trình trong trò chơi vẫn dựa vào tự hai người mò mẫm tìm kiếm, kiên trì chống đỡ đến khi qua màn. Sau khi ra ngoài bọn họ vì sợ hãi mà vẫn chưa hồi phục tinh thần lại, sau đó rơi nước mắt cùng đỡ nhau đứng dậy.
Hai người Hướng Xuân Hoa và Lưu Phúc trước giờ chưa từng tin tưởng mấy chuyện yêu ma quỷ quái như vậy. Nhưng sau khi qua màn phản ứng đầu tiên không phải trốn tránh, không phải sợ hãi, cũng không giống phản ứng của mấy người bình thường sau khi bị kéo vào trò chơi kích động la hét tao phải rời khỏi đây.
Đôi vợ chồng này vừa ôm đầu vừa ôm nhau vui sướng khóc thút thít trước cổng đăng xuất.
"Những gì người thanh niên kia nói đều là thật." Đôi tay Hướng Xuân Hoa run rẩy vịn trên người Lưu Phúc. Chỉ trong mười ngày ngắn ngủi mất đi Quả Quả, dì như thể đã già thêm mấy chục tuổi, nước mắt tràn ra khỏi nếp nhăn hằn sâu của dì, Hướng Xuân Hoa khom người nghiến răng nghiến lợi lau nước mắt: "Ông nói xem liệu Quả Quả có được cứu vớt hay không? Tên súc sinh kia thật sự sẽ bị trừng phạt sao?"
Nãy giờ Lưu Phúc vẫn dùng tay lau nước mắt liên tục, người đàn ông này nước mắt ròng ròng nức nở: "Chắc chắn là vậy, cậu ấy nói sẽ giúp chúng ta mà."
Trước khi tiến vào trò chơi, vào tháng 6 tiết trời oi bức, buổi tối cái ngày mà kỳ thi đại học kết thúc, Hướng Xuân Hoa và Lưu Phúc mặt đối mặt, cứ ngồi ngây ra như thế.
Có ba bát cơm và một nồi thịt kho tàu lớn bày ra trên bàn trước mặt bọn họ, kế bên cái bát trống không dư ra kia để giấy dự thi của Quả Quả. Tấm ảnh dán trên giấy dự thi là một thiếu nữ mặc đồng phục, nhìn thẳng máy ảnh với vẻ ngại ngùng lại mang chút đợi mong. Em nở một nụ cười nho nhỏ đầy bất an đồng thời cũng tràn ngập kỳ vọng vì kỳ thi quan trọng sắp đến.
Nhà của Hướng Xuân Hoa ở sát bên đường, có thể nghe thấy tiếng reo hò ầm ĩ hoặc là tiếng xầm xì chán nản thảo luận đáp án đề thi của bọn trẻ sau khi thi xong.
Đáng lẽ trong những tiếng nói cười quạnh quẽ này sẽ có âm thanh của một thiếu nữ 17 tuổi, nhưng âm thanh ấy đã vĩnh viễn biến mất ở cuối con hẻm đó, hóa thành một tấm ảnh trắng đen ngọt ngào lưu lại trên mộ bia xa xôi. Đôi tay vốn dùng để cầm bút của em bị người băm ra thành móng heo nhuyễn và thịt vụn, bị Lý Cẩu vì nhanh chóng xử lý mà làm như thịt heo giá rẻ mười mấy đồng một cân bán cho ai đó.
Lưu Phúc phát điên đào cống thoát nước muốn tìm lại toàn bộ tay phải của Quả Quả, đáng tiếc mãi cho đến trước khi hạ táng cũng không thể tìm đủ. Tay phải của con gái chú đều biến thành xương nát và thịt vụn trộn lẫn với thịt heo, ngấm vào dưới lòng đất.
"Tôi nghe con dâu nhà họ Trương bảo năm nay Vật lý có hơi khó." Hướng Xuân Hoa dại ra tự lẩm bẩm:"Nhưng Quả Quả giỏi Vật lý nhất mà? Kỳ thi đại học năm nay nói không chừng hợp với ý thích của nó."
"Đúng vậy, nói không chừng nó có thể vượt lên, thi đậu trường Sư phạm nó vẫn luôn thích..." Nói đến một nửa, rốt cuộc Lưu Phúc không nói nên lời nữa. Chú bịt kín đôi mắt, thân hình cong xuống hệt như bị cả thế giới sụp đổ nặng nề áp lên, thấp giọng phát ra một tiếng gào khóc nức nở mơ hồ lại đau đớn phẫn nộ tột cùng, chú đấm xuống bàn rầm một cái, lại cẩn thận tránh đi tấm giấy dự thi của Quả Quả: "Súc sinh!!! Nó mới 17 tuổi!!! Đều do tôi, đáng lẽ tôi không nên để nó đi tiếp!!!"
"Cũng trách tôi nữa, nếu không phải do tôi nhất quyết phải nấu thịt kho tàu cho Quả Quả, nó cũng sẽ không... Ông cũng đừng khổ sở, người thanh niên kia đã nói, cậu ấy sẽ giúp chúng ta." Quanh mắt Hướng Xuân Hoa toàn là vệt nước mắt khô đọng lại, dì chết lặng mà khóc, hoảng hốt vỗ vai Lưu Phúc, lẩm bẩm như thể đang tự an ủi mình, "Đi ngủ thôi, ngủ rồi sẽ không có chuyện gì nữa."
Kết quả sau khi ngủ dậy, bọn họ đã xuất hiện trong trò chơi.
Hướng Xuân Hoa và Lưu Phúc đỡ nhau đứng dậy, bọn họ theo bản năng cảnh giác với nơi xa lạ này, lại có một cảm giác thân thuộc của riêng người trưởng thành từng trà trộn chốn phố phường. Người duy nhất bọn họ có thể tin tưởng chỉ có người thanh niên tên là Bạch Liễu nghe nói đã mua linh hồn của bọn họ, cũng đã trợ giúp bọn họ trong trò chơi.
Thấy có người đi ngang qua, Hướng Xuân Hoa cẩn thận tiến đến: "Chàng trai trẻ, xin hỏi cậu có biết người thanh niên nào tên Bạch Liễu không?"
Người này đánh giá bọn họ bằng một ánh mắt kỳ lạ: "Hai người là fans của Bạch Liễu à? Tới màn hình trung tâm ở Đại sảnh trung ương đi, Bạch Liễu vừa mới bùng nổ một đợt like với donate đấy, tiếng hoan hô của người xem gần như muốn rung trời luôn kìa. Nhìn có vẻ muốn bay lên Bảng Ác mộng tân tinh rồi, hai người nếu muốn chạy qua cổ vũ thì đi nhanh lên còn kịp."
Hướng Xuân Hoa và Lưu Phúc nhìn nhau, cảm ơn người này, đi về hướng Đại sảnh trung ương anh ta chỉ.
—
Màn hình trung tâm ở Đại sảnh trung ương.
Vương Thuấn đứng ở hàng đầu tiên trước TV nhỏ của Bạch Liễu, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng. Tuy rằng vừa nãy Bạch Liễu vì biểu hiện xuất sắc được bùng nổ một đợt like donate, song khán giả ở đây không một ai có sắc mặt tốt.
Bởi vì HP của Bạch Liễu chỉ còn lại 1, tùy ý công kích một chút cũng có thể gϊếŧ chết người này.
"Ráng trụ vững đi người ơi! Bây giờ Bạch Liễu tuyệt đối không thể chống đỡ bất luận một công kích nào, một cũng không được!"
"Cứu mạng! Tui lại muốn thở oxy, lần trước xem TV nhỏ của Bạch Liễu xong đã muốn thở oxy, lần này cũng vậy!"
Hướng Xuân Hoa và Lưu Phúc vừa tới đã nhìn thấy cảnh mọi người khẩn trương nhìn chằm chằm TV nhỏ của Bạch Liễu. Theo bản năng bọn họ cũng nhìn về phía đó, nhưng còn chưa kịp thở phào vì thấy được gương mặt quen thuộc của Bạch Liễu, ngay lập tức hai người đã trợn trừng mắt lên nhìn gã đàn ông thoáng xuất hiện ở một góc TV nhỏ.
"Lý Cẩu!! Cái thằng súc sinh nhà mày!!!"
—-----
Lý Cẩu có người rụt cổ ngồi dưới đất, cực kỳ mỏi mệt thở phì phò. Mục Tứ Thành và Đỗ Tam Anh bảo vệ Bạch Liễu chỉ còn 1 HP ở giữa, cánh môi cậu tuy tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn vô cùng rõ ràng: "Tôi vạch ra kế hoạch cho từng ga một. Hiện tại chúng ta đã gom đủ 360 mảnh vỡ, chỉ thiếu 40 mảnh nữa. Nhưng tôi cảm thấy trò chơi này sẽ không cho phép chúng ta gom đủ hết mảnh vỡ trong một lần ở ga tiếp theo đâu."
"Không thể gom đủ hết trong ga tiếp theo sao?" Trương Khôi ngờ vực nhìn qua, "Nhưng nếu ga tiếp theo mà không gom đủ nữa thì chúng ta sẽ trở lại ga xuất phát【Thành phố Đồ Cổ】rồi. Đoàn tàu này hẳn sẽ nổ tung ở giữa hai ga Thành phố Đồ Cổ và ga thứ hai đếm ngược. Nếu ở ga thứ hai đếm ngược mà chúng ta còn không gom đủ thì phải chịu cảnh bị nổ tung đó! Tất cả mọi người sẽ chết hết!"
Ngữ điệu Bạch Liễu không nhanh không chậm, lại vì suy yếu mà trở nên có vẻ mềm mại bông đùa: "Sở dĩ tôi nói ga tiếp theo sẽ không gom đủ mảnh vỡ là bởi vì vẫn còn một con quái vật nữa trong《Sách quái vật》chưa lên sàn. Dựa theo hướng đi hiện tại của trò chơi, mỗi một quái vật - hành khách nổ tung, Anh em nhà trộm đều có mảnh vỡ trên người, vậy tôi đoán trên người con quái vật cuối cùng này chắc chắn cũng có."
Trương Khôi phản ứng cực nhanh, gã rất nhanh hiểu tiếp theo ý của Bạch Liễu, gã híp mắt sờ cằm: "Đúng là như vậy. Nhưng Bạch Liễu à, nếu ở ga tiếp theo chúng ta có thể đào ra con quái vật này thì sao? Thế thì chúng ta có thể gom đủ mảnh vỡ để qua màn rồi."
"Mấy người còn nhớ tỉ lệ tử vong thấp nhất của trò chơi này là bao nhiêu không?" Hỏi một đằng Bạch Liễu trả lời một nẻo.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Bạch Liễu rũ mắt: "Trò chơi cấp hai có tỉ lệ tử vong ở giữa 50% đến 80%. Như vậy nghĩa là, chúng ta có 7 người, cứ cho là dựa theo tỉ lệ thấp nhất để tính thì trong trò chơi này tỉ lệ tử vong cũng phải trên dưới 50%, tương đương với việc phải chết ba người rưỡi mới đúng. Nhưng hiện tại chúng ta chẳng chết ai cả, vì thể để cân bằng lại hệ thống mới mạnh mẽ hạ thấp giá trị may mắn của Đỗ Tam Anh."
"Nhưng nếu là để đảm bảo tỉ lệ tử vong thấp nhất thì... Đỗ Tam Anh, hiện tại giá trị may mắn của cậu là bao nhiêu?" Bạch Liễu đột ngột chuyển sang hỏi Đỗ Tam Anh.
Đỗ Tam Anh dường như không nghĩ với việc Bạch Liễu tự dưng lôi mình vào, tay chân luống cuống chỉ vào mũi mình. Sau khi xác nhận Bạch Liễu đang muốn xem giá trị may mắn của mình thì lập tức mở bảng thông tin cá nhân ra xem, tiếp đó thăm dò nhìn về phía Bạch Liễu, nói: "80."
"Vậy tức là hệ thống chỉ hạ 20 điểm may mắn của Đỗ Tam Anh. Nếu thật muốn gϊếŧ ba người rưỡi trong chúng ta, thì giảm giá trị may mắn của Đỗ Tam Anh như này là quá ít rồi." Bạch Liễu nhanh gọn đưa ra phán đoán.
"Lúc trước trong《Thị trấn Siren》vì để phối hợp cân bằng lại trò chơi mà thao tác với tôi rất quá phận. Thế nhưng trong《Chuyến tàu cuối nổ tung》chỉ là giảm 20 điểm giá trị may mắn của một mình Đỗ Tam Anh rồi dừng tay, phối hợp như vậy là quá ít, ga vừa rồi tất cả chúng ta đều còn sống đã nói lên điểm này. Song hệ thống không hạ thấp giá trị may mắn của Đỗ Tam Anh nữa, 20 điểm duy trì một sự phối hợp rất nhỏ như vậy—"
Bạch Liễu chậm rãi ngước mắt: "--- Vậy chỉ có thể nói rằng, hệ thống cho rằng nó chỉ cần phối hợp rất nhỏ thôi, thì tỉ lệ tử vong trong trò chơi này sẽ cân bằng lại."
Trong lúc mọi người còn như đang lọt vào sương mù, Trương Khôi rốt cuộc hiểu ra, sau lưng gã đột ngột bị xâm chiếm bởi cảm giác lạnh lẽo làm người sởn cả tóc gáy. Gã quay đầu lại nhìn Bạch Liễu, sắc mặt trắng bệch: "Ý của mày là, trước khi qua màn trò chơi này có lẽ sẽ có một trạm kiểm soát chắc chắn phải chết để nâng cao tỉ lệ tử vong của chúng ta?! Chúng ta rất có khả năng sẽ chết ba người rưỡi nữa trong trò chơi?!"
Trạm kiểm soát chắc chắn phải chết, đây là trạm kiểm soát cần phải có người chết mới có thể qua màn. Trong video single-player game sẽ không thiết lập trạm kiểm soát như vậy, nhưng trong game kinh dị nhiều người kiểu thiết lập trạm kiểm soát như này vẫn thường gặp, tác dụng là để đảm bảo độ khó và sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ của trò chơi, cần phải có người chơi chết mới có thể qua màn, nói đơn giản chính là "bán bạn cầu vinh*".
(* Gốc là Đồng đội tế thiên, pháp lực vô biên 队友祭天法力无边)
Game kinh dị ở ngoài đời là vì chơi hay với kíƈɦ ŧɦíƈɦ mới thiết kế như thế, nhưng trong game kinh dị này khi thiết kế như vậy, lại có vẻ máu lạnh và tàn khốc đến cực điểm.
"Anh cảm thấy trong trò chơi tên là《Chuyến tàu cuối nổ tung》, trạm kiểm soát chắc chắn phải chết của nó sẽ là gì?" Bạch Liễu không nhanh không chậm hỏi.
Mà Trương Khôi đã suy sụp tựa vào trên chiếc ghế phía sau, gã bừng tỉnh ngửa đầu nhìn ánh đèn huỳnh quang chợt sáng chợt tối trên nóc toa, lẩm bẩm tự nhủ: "... là nổ tung, trò chơi này hẳn là muốn chúng ta phải vượt qua vụ nổ, cho nên ở ga cuối cùng đếm ngược chúng ta rất có thể sẽ không gom đủ mảnh vỡ."
"Nhất định phải vượt qua vụ nổ để đến ga cuối cùng, chúng ta mới có thể gom đủ mảnh vỡ."
"Có ba người rưỡi phải chết, vậy sẽ có ba người rưỡi sống đúng không?" Tiếng nói nghẹn ngào của Lý Cẩu đột nhiên cắt ngang cuộc đối thoại của Bạch Liễu, gã bò trên đất, nhân lúc người khác không chú ý duỗi tay vào vòng vây của Đỗ Tam Anh và Mục Tứ Thành. Bàn tay dơ bẩn của gã bắt được mắt cá chân của Bạch Liễu, trong mắt bùng lên ánh sáng cầu sinh mãnh liệt: "Vậy kẻ nào sống, kẻ nào chết là do mày quyết định phải không! Mày chắc chắn có cách giúp cho ba người rưỡi kia sống sót phải không! Bạch Liễu, cho tao sống! Chuyện gì tao cũng có thể làm!"
Mục Tứ Thành lại gần dùng một cước đá văng tên Lý Cẩu bò lại đây ra ngoài. Gã bị đá ra rồi vẫn còn không cam lòng tiếp tục bò về phía này, đến khi Mục Tứ Thành vươn ra móng vuốt khỉ mới dừng lại. Nhưng ý chí cầu sinh mãnh liệt hừng hực đến mức làm người sởn tóc gáy trong mắt tên Lý Cẩu này vẫn làm da đầu Mục Tứ Thành hơi tê dại. Hắn không chịu được nghiêng người chắn trước mặt Bạch Liễu, nhe răng đe dọa Lý Cẩu.
Lý Cẩu không cam lòng lại rụt vào góc tường, ánh mắt vẫn nhìn đăm đăm vào Bạch Liễu.
"Đúng là tôi có cách để vượt qua vụ nổ." Ánh mắt Bạch Liễu ẩn chứa hàm ý nhìn Lý Cẩu: "Nhưng kế hoạch này cần phải hy sinh hai người."
Đây cũng là nguyên nhân lúc trước Bạch Liễu nhất quyết phải cứu tất cả mọi người, bởi vì từ lâu cậu đã đoán được rằng tới nơi này sẽ có một trạm kiểm soát chắc chắn cần có người phải chết.
Mọi người, ngay cả Mục Tứ Thành đều không khỏi ngừng thở, chuyển tầm mắt tới trên người Bạch Liễu.
Bạch Liễu nâng mi, chậm rãi nói: "Lúc trước tôi đã kiểm tra, trong hệ thống cửa hàng tất cả đạo cụ liên quan đến nước và đạo cụ mìn nổ đều bị cấm, ngay cả một chai nước khoáng một cái pháo kép cũng không mua được. Cấm đạo cụ liên quan đến nước nói rõ thi thể quái vật trải qua nổ mạnh có một điểm yếu chết người là nước. Tôi đoán là do thi thể sau khi trải qua vụ nổ cực nóng đó mà gặp nước sẽ xuất hiện phản ứng hòa tan nhất định. Nước có thể nói là một vũ khí sắc bén nhất đối với đám quái vật này."
Bạch Liễu nói, hơi thở dài có vẻ tiếc nuối: "Nhưng rất đáng tiếc trên tàu hay trong cửa hàng đều chẳng cung cấp cho chúng ta một chút nước nào. Hơn nữa ở ga kế tiếp chúng ta không thể để Đỗ Tam Anh dẫn quái vật rời đi được nữa, nếu còn dùng Đỗ Tam Anh thì hệ thống chắc chắn sẽ tiếp tục hạ thấp giá trị may mắn của cậu ta, vậy cậu ta sẽ không còn tác dụng gì nữa. Bởi vậy, chúng ta cần một lượng nước lớn để chống lại quái vật ở ga kế tiếp."
"Và chuyện vụ nổ cũng có thể giải quyết bằng nước." Bạch Liễu nói rõ ràng, "Nguyên nhân tử vong trong vụ nổ chủ yếu đến từ sóng xung kích, nhiệt độ cao và những vật bị bắn ra trong vụ nổ. Nếu có thể dẫn một lượng nước lớn rót đầy một đoạn đường hầm tàu điện ngầm này, có thể hiệu quả giảm bớt mấy yếu tố như sóng xung kích và nhiệt độ cao làm tử vong, tăng xác suất sống sót của chúng ta trong vụ nổ."
"Nhưng kiếm đâu ra nhiều nước như vậy?" Mực Tứ Thành cau mày, "Thậm chí nếu hệ thống bán nước khoáng, bảy người chúng ta móc hết tiền túi ra mua nước cũng chẳng thể đổ đầy một đoạn đường hầm này. Anh biết khái niệm đổ đầy nước vào một đoạn đường hầm tàu điện ngầm là cái gì không hả Bạch Liễu? Độ cao của đường hầm tàu điện ngầm đều khoảng 8-10 mét, khoảng cách ở mỗi ga lại khoảng 1,5 km. Anh muốn đổ đầy một đoạn đường hầm cần tới một lượng nước của hơn 500 bể bơi đấy!"
"Đâu phải là không có đâu." Bạch Liễu câu môi cười, "Ở ga tiếp theo chẳng phải đã có sẵn rồi sao?"
Mục Tứ Thành ngẩn ra.
"Hồ chứa nước!" Trương Khôi mạnh mẽ hoàn hồn, "Trước khi lên tàu tôi có xem qua bản đồ đường tàu! Tên của ga đếm ngược kia là Hồ chứa nước! Ở đây sẽ có nước! Hồ chứa nước không thể xây ở bên cạnh đường tàu điện ngầm trống không như vậy được, chỗ này rất không phù hợp, đây là gợi ý của trò chơi! Nếu hồ chứa nước này có quy mô như một hồ chứa cỡ trung bình thì đã đủ nước để đổ đầy vào quỹ đạo đường tàu hình tròn này rồi!"
Bạch Liễu rất bình tĩnh: "Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như thế, nhưng vấn đề ở đây là nên làm sao dẫn nước vào ga tàu điện ngầm, tôi thiên về phía dùng bom."
"Mày muốn cho nổ đập nước?" Trương Khôi nhanh chóng đáp lại lời Bạch Liễu, có điều gã rất nhanh nhíu mày phản ứng lại, "Nhưng cửa hàng hệ thống đã cấm các đạo cụ liên quan bom mìn rồi, mày lấy bom ở đâu ra?"
Bạch Liễu rốt cuộc mỉm cười, cậu lấy ra một tấm gương cực lớn hình bầu dục chỉ thiếu một lỗ hổng hình tam giác ở giữa: "Đương nhiên là lấy nguyên liệu ngay tại chỗ."
"Đây chính là cái gương hợp thành từ 360 mảnh gương vỡ."
Trương Khôi hoang mang nhìn chăm chú chiếc gương vụn vỡ này, không hiểu gì cả. Bộ không phải Bạch Liễu đang nói về bom à, thế quái nào giờ lại triển lãm gương cho bọn họ xem.
"Lúc trước tôi và bạn tôi có thảo luận với nhau một vấn đề, đó là hai tên trộm trong án "Vụ nổ Thành phố Kính" đã giấu bom mang lên tàu thế nào. Bởi vì để nổ tung vài toa tàu cần thể tích thuốc nổ không nhỏ. Hai kẻ trộm này rốt cuộc đã giấu ở đâu mà có thể tránh kiểm an lên tàu? Trên bản tin viết là giấu trong gương, tôi vẫn luôn cảm thấy rất kì lạ, gương gì mà có thể giấu nhiều thuốc nổ như vậy..." Bạch Liễu nhẹ giọng nói, sau đó để tay lên mặt gương trơn bóng.
Mặt gương đột nhiên xuất hiện gợn sóng hệt như nước, chậm rãi khuếch tán ra, biến thành một mặt hồ thủy ngân.
Ý cười bên môi Bạch Liễu càng lúc càng lớn, cậu dần dần nhét toàn bộ cánh tay vào trong mặt kính tàn khuyết tựa hồ nước thủy ngân trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tay Bạch Liễu sờ soạng bên trong một lát, hình như đã sờ được cái gì đó, cậu vừa lòng mỉm cười dứt khoát nhanh chóng kéo ra bên ngoài một phát, kéo ra được một quả bom màu đen lớn gấp mấy lần cái gương.
Bom màu đen kịt rơi xuống mặt đất, bụi bay tán loạn, tỏa ra một mùi thuốc nổ nồng đậm.
"Giờ thì tôi biết rồi." Bạch Liễu phủi bụi trên tay, tấm tắc: "Hóa ra là giấu trong gương thật."
Qua một khoảng ngạc nhiên ngắn ngủi, đầu óc Trương Khôi lại nhanh chóng chuyển động, gã nhìn chằm chằm đống thuốc nổ này: "Nhưng mà bom trong gương đã bị cậu kéo ra hết, vậy có phải đoàn tàu sẽ không nổ tung nữa hay không?"
Bạch Liễu chẳng hề nhiều lời lại vói tay vào gương kéo ra một đống thuốc nổ to đùng, cậu nhún vai buông tay: "Hầy, tôi nghi thuốc nổ là vô hạn, cho nên đoàn tàu và cái gương này chắc chắn sẽ nổ thôi."
Sắc mặt Trương Khôi nhanh chóng trầm xuống.
"Vì thế kế hoạch cần hy sinh hai người chơi." Bạch Liễu giơ ra hai ngón tay, không nhanh không chậm giải thích, "Một người sẽ mang đống thuốc nổ này ra đập nước, trong vòng hai phút tôi e rằng khó mà về kịp, đây là người đầu tiên cần phải hy sinh."
Mày Trương Khôi nhíu lại đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi: "Nhưng đây cũng chỉ cần hy sinh một người chơi, còn một người nữa mày muốn hy sinh để làm gì?"
Bạch Liễu câu môi: "Người chơi thứ hai phải hy sinh cần dùng đạo cụ【Tấm vải giả dối】của Đỗ Tam Anh phủ lên mặt ngoài của tấm gương này rồi cầm. Tấm vải theo nghĩa nào đó là giả dối, cho nên nó không tồn tại cũng sẽ không tan vỡ, có thể giữ lại mấy mảnh vỡ sau khi gương bị nổ tung, đỡ cho chúng ta phải tìm lại những mảnh gương vỡ. Nhưng tấm vải này phải có người chơi cầm mới có thể sử dụng được, nên có thể người đó sẽ bị nổ chết vì ở gần gương quá."
"Vì thế vấn đề duy nhất bây giờ là—" Bạch Liễu chậm rì rì cong lại hai ngón tay của mình, cậu nâng mi, nụ cười trở nên có vẻ ý vị thâm trường, "Hai người chơi phải đi chịu chết, sẽ là ai trong số các người?"
"Thật lòng mà nói, ngoại trừ Mục Tứ Thành và Đỗ Tam Anh lúc sau vẫn còn hữu dụng với tôi, những người khác đối với tôi cũng chẳng có nhiều giá trị mấy." Bạch Liễu buông tay, nói tiếp.
"HP của Trương Khôi và ba con rối của anh đã giảm tới mức vậy rồi, chiến lực có thể cung cấp đã vô cùng có hạn. Ga tiếp theo trong số bốn người hai người nào đi chết với tôi mà nói đều chẳng sao cả."
Khóe môi Bạch Liễu hơi cong, tiếc nuối lại giả vờ thở dài một tiếng: "Bởi vì các người đã vô dụng với tôi rồi."
Ánh mắt Trương Khôi và ba con rối đọng lại, chầm chậm xê dịch lên người Bạch Liễu đang dào dạt ý cười, biểu cảm dần dần ngưng lại, dáng vẻ qua cầu rút ván của tên này quá thuần thục, cậu ta nghiêm túc.
Nhưng lời Bạch Liễu nói đúng là thật, ngay cả khi cậu thu mua linh hồn Trương Khôi có thực lực cao nhất ở đây thì khi ra khỏi trò chơi rồi, Trương Khôi thật sự cũng chẳng có nhiều giá trị với Bạch Liễu.
Không chỉ không có nhiều giá trị, mà còn có tác dụng phụ.
Trương Khôi là người chơi cao cấp của công hội Quốc Vương. Hơn nữa việc Bạch Liễu khống chế Trương Khôi đã bị TV công chiếu cả rồi, Bạch Liễu cảm thấy một công hội lớn như công hội Quốc Vương sẽ không cho phép người chơi bị khống chế như Trương Khôi chiếm địa vị cao trong công hội, càng sẽ không cho phép Bạch Liễu khống chế được một người chơi biết được rất nhiều tin tức trong cao tầng công hội như vậy.
Tóm lại, Trương Khôi là một phiền toái lớn với Bạch Liễu, thật ra có thể chết trong trò chơi là tốt nhất, nhất lao vĩnh dật*, công hội Quốc Vương sẽ không tìm Bạch Liễu gây phiền toái, bởi vì đây chỉ là ân oán trong trò chơi mà thôi.
(* Nhất lao vĩnh dật – 一劳永逸 – yī láo yǒng yì: ý nói giải quyết chuyện/ việc gì đó một lần dứt khoát để về sau không phải lặp lại hành động tương tự.)
Tuy nhiên nếu để Trương Khôi đi tìm chết, Bạch Liễu sẽ gặp một vấn đề rất nan giải—
— Đó là nếu Trương Khôi chết rồi, ba con rối dưới tay gã sẽ thoát khỏi khống chế.
Bạch Liễu có nghĩ tới cách chọn dùng kỹ năng【Ví tiền cũ】đi giao dịch để khống chế ba người dưới tay Trương Khôi, nhưng cậu cảm thấy khả năng thành công quá thấp – Thứ nhất là vì ba người này có lòng cảnh giác rất cao với cậu, biết rõ Bạch Liễu có kỹ năng khống chế. Kỹ năng giao dịch này cần hai bên chủ động đồng ý, có thể thuận lợi lừa dối ba người này chủ động mở miệng đạt thành giao dịch tiền bạc dơ bẩn với cậu trong vòng vài phút, Bạch Liễu cảm thấy không có khả năng lắm.
Thứ hai là dù có làm được, chờ đến khi xuống nước tình hình vô cùng hỗn loạn, Bạch Liễu cũng chẳng thể khống chế bất luận kẻ nào.
Bởi vì tiền giấy linh hồn chính là tiền giấy, thứ quỷ này giống y hệt Bạch Liễu, sợ nước dữ lắm. Vào trong nước cái kỹ năng này của Bạch Liễu xem như toang luôn. Nếu nhược điểm của kỹ năng cậu bị người khác biết thì cậu sẽ có nguy hiểm rất lớn.
Hơn nữa trước khi qua màn Bạch Liễu chắc chắn sẽ bỏ mảnh gương vỡ vào người mình, có như thế khen thưởng của cậu mới cao nhất. Nếu để nhóm người này biết kỹ năng tiền giấy linh hồn của Bạch Liễu xuống nước không thể khống chế được, rất có thể cậu sẽ hai mặt đều gặp địch, rơi vào tình huống bị một đám người lao vào cướp đoạt mảnh vỡ.
Và rất không may chính là, Bạch Liễu cảm thấy Trương Khôi đã đoán được chuyện cậu không thể khống chế người khác khi ở dưới nước.
Bởi vì Trương Khôi đã nhìn thấy toàn cảnh Bạch Liễu sử dụng tiền giấy linh hồn cứu Mục Tứ Thành trong tình huống khẩn cấp lúc trước, biết Bạch Liễu sử dụng một đạo cụ bằng giấy để thao túng người chơi — đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến Bạch Liễu muốn Trương Khôi chết.
Rất có thể Trương Khôi đã biết rõ điều kiện, hạn chế, nhược điểm để cậu sử dụng kỹ năng cá nhân. Chuyện này có độ chí mạng nhất định đối với Bạch Liễu. Nếu lần này cậu tha cho Trương Khôi một đường sống, sau này cậu sẽ không còn ưu thế đối phương không biết kỹ năng cá nhân của cậu nữa.
Nói thật lần này là do Bạch Liễu thiếu con đường thông tin, trong lòng cậu cũng rõ ràng điều đó. Trương Khôi dù sao cũng là người chơi lưng tựa hiệp hội lớn, có rất nhiều con đường Bạch Liễu không biết. Nếu sau đó Trương Khôi dùng biện pháp nào đó thoát khỏi sự khống chế của Bạch Liễu rồi đuổi gϊếŧ cậu hệt như khi đuổi gϊếŧ Mục Tứ Thành lúc trước, Bạch Liễu có thể chạy thoát hay không cũng là một vấn đề.
Hơn nữa tên Trương Khôi này khả năng rất lớn sẽ công khai kỹ năng cá nhân của Bạch Liễu. Tuy rằng kỹ năng này của cậu điều kiện sử dụng bao la, nhưng hạn chế cũng cực lớn, nhất định phải mượn giao dịch tiền tài. Nếu Trương Khôi công bố kỹ năng cá nhân của Bạch Liễu, về sau đường đi của cậu sẽ gian nan hơn nhiều.
Tròng mắt Bạch Liễu khẽ nhúc nhích, ánh mắt bình tĩnh của cậu nhìn thẳng vào đôi mắt tối tăm không rõ của Trương Khôi.
Ánh mắt của Trương Khôi chứa sự ẩn nhẫn và công kích, tựa như đang chờ đợi thời cơ phản sát Bạch Liễu, phản sát kẻ chỉ có 1 HP như Bạch Liễu.
Và thời cơ mà gã chờ đợi sắp tới rồi.
"Trương Khôi giữ lấy gương nổ." Bạch Liễu không chút do dự ra lệnh.
Vẻ mặt Trương Khôi biến đổi như thể không nghĩ tới Bạch Liễu sẽ chọn gã, song gã trấn định lại rất nhanh, lạnh giọng phản bác: "Nếu tao chết ba con rối kia sẽ thoát khỏi khống chế! Bạch Liễu, mày không thể chọn tao!"
Bạch Liễu híp mắt đối mặt với Trương Khôi đang thở dồn dập, trên mặt cậu vẽ nên một nụ cười nhạt: "Nhưng tôi cảm thấy nếu không chọn anh, anh sẽ nhân lúc tôi chưa có chuẩn bị mà gϊếŧ tôi. Rốt cuộc thì hiện tại tôi chỉ còn lại 1 HP, anh là uy hϊếp lớn nhất với tôi."
Trương Khôi hơi ngừng lại một chút, lại mở miệng: "Bạch Liễu, chúng ta cũng đã hợp tác tới giờ rồi, hiện tại tao thực sự không nghĩ tới việc ám sát mày. Lúc trước tao còn liều mạng bảo vệ mày mà, đúng không?"
Hít một hơi thật sâu, Trương Khôi từ từ giơ lên hai tay làm một tư thế đầu hàng, tận lực nhìn Bạch Liễu bằng một ánh mắt chân thành: "Tao biết mày vẫn còn nghi ngờ tao. Tao có thể giao hết đồ vật trên người cho mày, giờ tao chỉ muốn qua màn. Hơn nữa tao là người chơi xếp vị trí trên dưới 200 hạng, mày đã khống chế được tao, thay vì gϊếŧ không bằng giữ lại dùng chẳng phải có ích hơn sao? Tao rất có giá trị với mày."
Hầu kết Trương Khôi hơi chuyển động, cung kính cong người xuống, cúi đầu trước Bạch Liễu, để lộ ra cổ và tấm lưng, khàn giọng nói: "Bạch Liễu... chủ nhân, tôi thề tôi sẽ không gϊếŧ cậu, cậu có thể để Mục Tứ Thành dùng【Cán cân thẩm phán】để nghiệm chứng xem lời tôi nói có phải thật hay không. Có thể cậu không tin tôi, nhưng cậu sẽ tin đạo cụ đúng chứ?"
Đây là một tư thế vô cùng vô cùng thần phục.
Bạch Liễu cười rộ lên, cậu cũng khom người xuống, nghiêng đầu xem biểu cảm ẩn dưới vẻ mặt Trương Khôi, cười đến thích thú: "Trương Khôi, tôi không bị ám chỉ tâm lý bởi tư thế và lời nói kiểu này đâu, tôi đã dùng qua với anh rồi mà."
Ánh mắt cậu biếng nhác liếc qua: "Trương Khôi, anh có biết vì sao ngay từ lúc bắt đầu tôi đã trực tiếp khống chế anh, mà không phải hợp tác với anh không?"
Trương Khôi đang nằm sấp trên mặt đất bỗng ngẩn ra, gã nghe được một tiếng cười khẽ không rõ ý nghĩa của Bạch Liễu.
Ý cười trên mặt Bạch Liễu không giảm, song ánh mắt trong khoảnh khắc lại bình tĩnh đến mức có thể xuyên thấu Trương Khôi, ngữ khí lại đang khen ngợi: "Bởi vì anh rất giống tôi, hay có thể nói những kẻ luôn muốn đạt được lợi ích lớn nhất trên thế giới này đều có tư duy giống nhau, chúng ta rất tham lam. Ngay từ đầu tôi đã muốn lấy rất nhiều thứ từ trên người anh, giống như anh cũng muốn lấy rất nhiều thứ từ trên người tôi."
"Có hai cách đơn giản để lấy được nhiều đồ vật nhất, đó là giao dịch và cướp đoạt. Thứ anh muốn tôi đang giữ, mà anh lại khinh thường việc giao dịch với tôi. Bất kể anh có ngụy trang ra vẻ anh muốn hợp tác với tôi đến ra sao, nhưng chẳng phải con đường duy nhất để có được những thứ anh muốn là gϊếŧ tôi rồi cướp sao?"
Bạch Liễu cười như không cười: "Cho nên ngay từ đầu tôi đã không tính đến chuyện hợp tác với anh. Bởi vì chuyện hợp tác đối với tôi và anh không có trói buộc bao nhiêu, thích là có thể vi phạm, anh xem xem chẳng phải anh đang bắt đầu vi phạm hợp tác với tôi sao? Tôi cũng nhờ vào điểm này mà quyết định khống chế anh, vất vả lắm mới khống chế được, dựa vào đâu anh cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho anh thế?"
Tin tưởng một kẻ thông minh cũng có dã tâm hoàn toàn thần phục mình là chuyện ngu nhất trên đời, Bạch Liễu vô cùng tán đồng quan điểm này, vì thế từ xưa đến này cậu thường dùng xong gϊếŧ luôn.
Cái hồi cậu và Lục Dịch Trạm chơi trò công kiên*, dẫu cho lúc đầu là quan hệ hợp tác thì khi gần tới lúc mấu chốt qua màn Bạch Liễu cũng chẳng hề do dự gϊếŧ Lục Dịch Trạm để giành thắng lợi lớn nhất, vì cậu biết tên Lục Dịch Trạm đầu óc dễ dùng này cũng sẽ tìm mọi cách chơi chết cậu để giành hạng nhất trong trò chơi.
(*Đánh công kiên: tấn công tiêu diệt kẻ địch phòng ngự có công sự kiên cố bằng binh lực, hoả lực mạnh.)
"Với lại, dùng【Cán cân thẩm phán】để nghiệm chứng lời nói của anh có thật không à?" Bạch Liễu tấm tắc cười một tiếng, rũ mắt, "Tôi sửa lại chút tí sai lầm trong lời nói của anh nhé."
Khóe môi Bạch Liễu hơi câu lên, cậu cúi người lại gần Trương Khôi vẫn đang ngạc nhiên, thầm thì: "【Cán cân thẩm phán】không phải là đạo cụ của Mục Tứ Thành, đây hẳn là đạo cụ cũ của anh bị Mục Tứ Thành trộm mất phải không? Anh kêu tôi tin tưởng một món đạo cụ bị anh hiểu rõ như lòng bàn tay? Tôi không ngu như vậy, chủ nhân."
Đối mặt với Bạch Liễu, hô hấp Trương Khôi cứng lại, theo bản năng gã nhìn về phía Mục Tứ Thành. Trương Khôi nghĩ Mục Tứ Thành nói chuyện này cho Bạch Liễu, nhưng rất nhanh gã hồi phục tinh thần lại — Mục Tứ Thành tuyệt đối sẽ không nói ra nguồn gốc tang vật hắn trộm cho bất kì ai mới đúng! Đây là thói quen nghề nghiệp để Mục Tứ Thành bảo vệ bản thân! Không lý nào Mục Tứ Thành nói cho Bạch Liễu biết đạo cụ của hắn là trộm từ chỗ gã!
Chính bản thân Mục Tứ Thành lúc này cũng đang khϊếp sợ, hắn thật sự không nói với Bạch Liễu【Cán cân thẩm phán】là đồ trộm, Mục Tứ Thành theo bản năng hỏi Bạch Liễu: "Làm sao anh biết đạo cụ này tôi trộm ở chỗ Trương Khôi?"
"Chẳng phải lúc trước anh đã dùng trò này đùa bỡn cậu ta sao? Lưu Hoài đó." Bạch Liễu dựa người vào vách tường sau lưng, mí mắt khép hờ, lười biếng đặt một tay lên trên ghế: "Con người chỉ có niềm tin mãnh liệt vào đồ vật của mình để liên tục sử dụng nhiều lần thôi."
"Tại thời khắc sinh tử như này Trương Khôi không muốn sử dụng đạo cụ của bản thân mà theo bản năng lại muốn tôi tin tưởng đạo cụ của anh, mà trước đó hai người vẫn là kẻ thù... Anh cảm thấy có thể không? Sau khi suy xét đến kỹ năng của anh thì tôi cảm thấy đây là đáp án có lý nhất."
Tim Trương Khôi đập mạnh vì cảm giác hoàn toàn bị nhìn thấu này, bàn tay chống trên mặt đất trong phút chốc ướt đẫm mồ hôi, một giọt mồ hôi xuôi theo cằm nhỏ xuống đất, gã nhìn Bạch Liễu bằng một ánh mắt sợ hãi.
Tên Bạch Liễu này... ngay từ lúc đầu đã muốn gϊếŧ gã, cậu ta sắp đặt tất thảy... Bắt đầu từ lúc gã bị khống chế Bạch Liễu đã định sẵn kết cục cho gã là chết.
Kẻ này thật sự là người mới ư? Vì sao ở phó bản thứ hai đã gϊếŧ người không hề có chướng ngại tâm lý vậy! Cậu ta làm cái quái gì ở hiện thực thế?!
"Được rồi, tiếp theo là lựa chọn một người đưa bom từ trong ba người." Bạch Liễu chuyển mắt nhìn về phía ba người cuộn tròn trong góc im thin thít. Mất quá nhiều máu làm cậu mệt mỏi nên hơi váng đầu một lúc, chỉ mới thoáng lung lay, cậu đã được Mục Tứ Thành đỡ dậy.
Bạch Liễu cúi đầu ho kịch liệt, sắc mặt Mục Tứ Thành có hơi kỳ lạ nhìn cậu, hỏi: "Anh muốn chọn Trương Khôi cầm gương thật à? Anh vẫn còn khống chế gã, hẳn gã sẽ rất có giá trị với anh? Sao không giữ lại mạng cho gã."
"Giá trị thì giá trị đó, nhưng chẳng phải vì cậu phế quá à, bảo vệ tôi không nổi nên tôi mới phải đưa gã ta đi chết thôi." Bạch Liễu thuận mồm ném nồi, cậu dùng mu bàn tay lau miệng một chút, một màu đỏ thẫm, hẳn là lại hộc máu.
Nhưng Bạch Liễu không thèm để ý mà vẫy mấy giọt máu trên tay ra, nói tiếp: "Tôi chọn Trương Khôi đi cầm gương là bởi sau khi rơi xuống nước đồ quỷ này của tôi rất có thể sẽ mất đi tác dụng, chẳng thể khống chế mọi người nữa. Nếu Trương Khôi sinh lòng làm phản thì anh không ngăn được, nhưng bốn người còn lại Mục Tứ Thành cậu hẳn là có thể đối phó, cho nên thoát khỏi khống chế cũng chẳng làm sao."
"Ở ga tiếp theo tôi sẽ khống chế bọn họ nhanh chóng thu thập đủ mảnh gương vỡ, chúng ta cầm mảnh vỡ chạy trốn là được. Tốc độ di chuyển của bọn họ không nhanh bằng cậu, bên ta còn có 80 điểm giá trị may mắn của Đỗ Tam Anh nữa, đủ để ba người chúng ta qua màn rồi."