Edit: Thanh + Beta: Nhi

Sau khi cấp trên đưa Mộc Kha đi, Mục Tứ Thành bị tiếng ồn đánh thức.

Hắn dựa vào lưng ghế của Bạch Liễu một cách lười biếng, áo khoác cậu đắp cho hắn được Mục Tứ Thành khoác bên tay. Vốn dĩ Mục Tứ Thành kịch liệt phản đối việc Bạch Liễu tham gia cuộc thi, nhưng rất nhanh hắn phát hiện tên này có quyết tâm thi đấu vô cùng kiên định. Nghĩ đến tác phong thường ngày của người này, Mục Tứ Thành cảm thấy quyết tâm dự thi của cậu không phải thứ dễ dàng dao động.

Mục Tứ Thành thờ ơ không để ý đến việc Bạch Liễu lừa Mộc Kha lên thuyền giặc, vô tâm ngủ mất là bởi hắn hiểu rằng bản thân không dễ thay đổi ý định của cậu. Việc Mục Tứ Thành có thể làm là nghiêm túc nói cho Bạch Liễu, hắn sẽ không mạo hiểm cùng cậu tham gia cái league có tính nguy hiểm cực cao đấy.


Nhưng Bạch Liễu quan tâm khoác áo cho hắn làm giọng điệu của Mục Tứ Thành khi mở miệng nhẹ nhàng hơn không ít: "Sao, anh lừa được người đẹp bé nhỏ kia lên thuyền giặc rồi?"

"Cậu gọi Mộc Kha là người đẹp? Cậu là gay à?" Bạch Liễu nhìn thoáng qua Mục Tứ Thành: "Người như Mộc Kha có sức hấp dẫn với cậu sao?"

Mục Tứ Thành lập tức nghẹn lời: "Tôi là trai thẳng!! Đùa chút thôi không hiểu hả?!"

Bạch Liễu thản nhiên gật đầu: "Giờ tôi hiểu rồi, nhìn dáng vẻ này của cậu là có chuyện muốn nói với tôi sao?"

Trước khi Mục Tứ Thành mở miệng, Bạch Liễu lấy một cái ghế ngồi đối diện hắn.

Dáng ngồi của Bạch Liễu vô cùng tùy tiện nhưng lại vô tình tạo cho Mục Tứ Thành cảm giác bị áp bức, làm hắn đang lười biếng ngồi trên ghế bành nhà cậu cũng phải ngồi lại ngay ngắn.


Bạch Liễu nhàn nhạt nhìn thẳng Mục Tứ Thành: "Tôi đoán cậu muốn nói với tôi là cậu chắc chắn sẽ không tham gia trò thể thao điện tử này với bọn tôi."

"Cậu có thể cho tôi một lý do thuyết phục không?" Bạch Liễu ngửa ra dựa lên bàn sách phía sau, tay đặt trên mặt bàn gõ nhẹ: "Vì sao cậu không muốn tham gia trận league thể thao điện tử này?"

"Tỉ lệ tử vong cao, độ nguy hiểm lớn, nhân số không đồng đều, số lần đánh phó bản không đủ." Bạch Liễu liên tục nói mấy vấn đề, cậu ngước lên nhìn Mục Tứ Thành: "Mấy chuyện đó có thể giao hết cho tôi, cậu chỉ cần tham gia là được. Còn vấn đề gì khác không?"

Mục Tứ Thành bật cười trước dáng vẻ bình tĩnh của Bạch Liễu.

Nếu đây là một phó bản, không chừng hắn đã bị dáng vẻ tựa như nắm giữ tất cả này của Bạch Liễu lừa mất. Nhưng Mục Tứ Thành nay đã khác xưa, qua một phó bản, hắn đã hiểu rõ tính cách này của Bạch Liễu - đó là có máu cá cược rất mạnh.


Dù cho xác suất thành công rất thấp, nhưng chỉ cần tiền lãi đủ cao, cái tên Bạch Liễu này thật sự dám thử.

"Đó chính là những vấn đề chủ yếu mà tôi lo lắng." Mục Tứ Thành hiếm khi có giọng điệu nghiêm túc: "Bạch Liễu, league thật sự không phải trò đùa, tỉ lệ tử vong của người chơi rất cao, anh không cần phải vì cái trò này mà từ bỏ cuộc sống trong hiện thực của mình. Tuy trò này đúng là mang đến rất nhiều thứ, dùng thực lực của anh hoàn toàn có thể từ từ kiếm điểm, như vậy chẳng phải tốt hơn sao? Ngoài trò chơi, anh cũng phải chuẩn bị một đường lui cho cuộc sống thực của mình..."

"Cuộc sống thực?" Bạch Liễu không rõ hàm ý mà nhẹ nhàng lặp lại lời này, cậu không chút hoang mang nghe Mục Tứ Thành tận tình khuyên bảo xong mới hỏi một câu chẳng hề liên quan: "Cậu nghĩ sao về lần chơi đơn này của Mộc Kha?"
Mục Tứ Thành giật mình, hắn không ngờ Bạch Liễu lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, vừa rồi quả thực Bạch Liễu có nói đến việc này với Mộc Kha, khi đó Mục Tứ Thành đang buồn ngủ nhưng vẫn có nghe thoáng qua.

Phó bản Mộc Kha vừa chơi qua gọi là 《Ngày tốt nghiệp》, là một game chơi đơn với bối cảnh trường học ở Nhật Bản.

Nội dung trò chơi không phải thứ thu hút sự chú ý của Mục Tứ Thành. Thứ khiến hắn để tâm là Mộc Kha nói nguyên mẫu ngôi trường đó chính là một trường trung học tư thục mà cậu từng học ở Nhật Bản, từng nổi lên vì có nữ sinh nhảy lầu tự tử, sau đó các học sinh đã chết hàng loạt.

Trong ký túc xá mà Mộc Kha ở, nhiều học sinh đã chết vì nhiều lý do kỳ quái khác nhau. Đây cũng là lý do khiến Mộc Kha nhầm lẫn giữa trong game và hiện thực để rồi mang vết thương ra ngoài - trường trung học trong game hoàn toàn giống với nơi cậu từng học.
Điểm này giống với những gì nhóm Bạch Liễu từng trải qua - nguyên mẫu 《Chuyến tàu cuối nổ tung》 là chuyến tàu nổ tung mà Bạch Liễu từng vô tình lên.

Mục Tứ Thành trầm mặc hai giây: "Tôi cảm thấy giữa trò chơi và đời thực không thể có sự trùng hợp như vậy."

"Đúng, tôi cũng nghĩ vậy."

"Cho nên hiện tại cá nhân tôi đang tính đến ba trường hợp dẫn đến chuyện này." Bạch Liễu rút ra một tờ giấy từ bàn làm việc của mình.

Bạch Liễu có thói quen viết ra những gì mình nghĩ, nhất là khi hiện tại cậu đã xác định rằng kí ức của họ có thể bị bóp méo.

Bởi vì viết thông tin cụ thể sẽ bị【cấm】và xóa mất nên Bạch Liễu chỉ viết xuống vài từ khóa đơn giản. Sau khi viết xong, cậu dùng năm ngón tay đè lên xoay cho Mục Tứ Thành ngồi đối diện xem. Bạch Liễu giải thích lưu loát:
"Tôi nghĩ theo hướng rằng trò chơi lấy nguyên mẫu từ những sự kiện có thật mà chỉ một số người biết đến còn một số người không. Ví như cậu và tôi đều biết đến Án nổ thành phố Kính bởi vì chúng ta đều ở thành phố Kính, nhưng rõ ràng Trương Khôi không biết. Lại ví như vụ trường trung học ở Nhật Bản bị ám mà Mộc Kha nói, cậu ta biết nhưng cậu và tôi thì không."

"Nhưng vấn đề là【nguyên mẫu】của những phó bản này được trò chơi chọn lựa thế nào?"

Bạch Liễu viết lên giấy cụm【Lựa chọn bối cảnh】:

"Trường hợp đầu tiên là hệ thống sẽ chọn ngẫu nhiên từ sự kiện có thực để thiết kế nên trò chơi kinh dị. Nhưng xét từ Án nổ thành phố Kính và trường trung học Nhật bị ám, việc lựa chọn nguyên mẫu hiển nhiên có tiêu chuẩn. Nó sẽ lựa chọn nguyên mẫu là nơi vốn có thảm án kinh hoàng để thiết kế trò chơi. Vậy nên khả năng này không cao, bỏ qua."
Bạch Liễu lại viết lên giấy bốn chữ【Nguồn gốc ý tưởng】, tiếp tục nói:

"Trường hợp thứ hai là trò chơi sẽ chọn những thảm án và địa điểm người chơi đã trải qua làm nguyên mẫu. Tôi và cậu đều biết trò chơi này có thể thay đổi ký ức người chơi, chả lẽ lại không đọc được? Nó sẽ dùng kí ức của người chơi làm tài liệu tham khảo dựng nên trò chơi."

"Điều này khiến người chơi có thể trải nghiệm trò chơi có mức độ kinh dị nhất định và thực tế hơn. Ví dụ, thiết lập của đoàn tàu trong đoạn cuối giống như đúc trong trí nhớ của tôi. Sự tương đồng với thực tế đến mức khiến mọi người nhầm lẫn giữa thực và ảo cao như vậy rất khó làm được."

Mục Tứ Thành khoanh tay suy tư, ngón trỏ tay này gõ lên cánh tay kia: "Tôi cảm thấy trường hợp thứ hai anh nói khá hợp lý, tôi thiên về ý này hơn. Vậy còn trường hợp thứ ba?"
"Không, giả thiết này có một lỗ hổng rất lớn, đó chính là tuyến thời gian không khớp logic." Bạch Liễu ngước mắt nhìn thẳng Mục Tứ Thành: "Cậu có nhớ 《Chuyến tàu cuối nổ tung》chúng ta chơi có từ khi nào không?"

Mộc Tứ Thành giật mình nhớ lại: "Hình như từ rất lâu rồi thì phải? Lúc tôi đến đã có rồi."

Bạch Liễu bình tĩnh nhắc nhở Mục Tứ Thành: "Nhưng Án nổ thành phố Kính mới xảy ra năm nay, điều này cho thấy 《Chuyến tàu cuối nổ tung》 có trước "Án nổ thành phố Kính", khi vụ nổ còn chưa xảy ra, trò chơi lấy đó là nguyên mẫu cũng đã tồn tại. Mục Tứ Thành, cậu hiểu điều đó có nghĩa gì không?"

Sắc mặt Mục Tứ Thành dần thay đổi, hắn giống như đã nhận ra điều gì, từ từ nhìn về phía Bạch Liễu. Bạch Liễu hờ hững nói tiếp:

"Điều đó có nghĩa là chúng ta đã sai trong hướng nghĩ tham khảo nguyên mẫu. Không phải 《Chuyến tàu cuối nổ tung》 lấy cảm hứng từ "Án nổ thành phố Kính"." Bạch Liễu bình tĩnh nói tiếp: "Mà là "Án mạng thành phố Kính" mô phỏng theo trò chơi《Chuyến tàu cuối nổ tung》 này."
Nói xong câu đó, Bạch Liễu viết lên mặt giấy bốn chữ 【Giai đoạn thí nghiệm】.

Mục Tứ Thành nhìn ánh mắt không chút dao động của Bạch Liễu, cảm thấy như bị một chậu nước lạnh dội vào đầu. Hắn cứng đờ nhìn bốn chữ Bạch Liễu viết trên giấy, từng đợt khí lạnh từ lưng xông thẳng ra ngoài. Tay Mục Tứ Thành hơi run lên, như bị đánh vào điểm sâu nhất trong người. Hắn hiểu ý của Bạch Liễu, nhưng khi nhìn vào tờ giấy cậu viết trên bàn lại không thể tin nổi mà phản bác: "Sao có thể?!"

Dùng thuật ngữ trong trò chơi để miêu tả trạng thái hiện tại của Mục Tứ Thành chính là giá trị tinh thần giảm xuống dưới ngưỡng an toàn.

Bạch Liễu bình tĩnh nói: "Vào cuối quá trình thiết lập của mỗi trò chơi, đều sẽ có một phiên bản được gọi là bản beta công khai. Nói đơn giản, đó là phiên bản thử nghiệm đối với một bộ phận công chúng và sẽ không mở cho tất cả người chơi."
"Nếu phó bản nhận được sự hài lòng của một bộ phận người chơi bản beta đó, nó sẽ được đưa vào trò chơi chính thức, công khai với mọi người, cũng là phó bản chính thức."

Bạch Liễu nhướng mi: "Trường hợp thứ ba mà tôi nghĩ đến là trò chơi và thực tế của chúng ta lần lượt là bản beta công khai và bản chính thức của một trò chơi nào đó."

"Trong trò chơi, chúng ta là những người chơi được chọn để thử nghiệm phó bản. Nếu【Hệ thống】vừa lòng với phản ứng của chúng ta trong phó bản đó thì sự kiện tương ứng sẽ được đưa vào thực tế, công khai với mọi người, trở thành bản chính thức."

"Ví dụ như 《Chuyến tàu cuối nổ tung》 đưa vào hiện thực chính là "Án nổ thành phố Kính". Còn 《Ngày tốt nghiệp》 đưa vào hiện thực chính là trường trung học ở Nhật lúc trước của Mộc Kha. Cùng lắm chỉ là hai cách thể hiện khác nhau của tựa game kinh dị này thôi."
"Nói cách khác." Bạch Liễu nhìn ánh mắt không cảm xúc của Mục Tứ Thành: "Chúng ta ở thế giới thực cũng không an toàn tuyệt đối, bản chính thức của trò chơi sẽ được hệ thống đưa vào bất cứ lúc nào."

"Nếu đúng thật là thế, Mục Tứ Thành, cuộc sống thực mà cậu đang theo đuổi không khác gì một trò chơi. Vì vậy tôi nghĩ rằng cậu không cần từ chối một cuộc thi chỉ bởi cuộc sống thực của cậu."

"Bởi vì hiện thực này của cậu, cũng chỉ là một trò chơi mà thôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện