Edit: Huyên + Beta: Koo
Thật ra cũng không thể trách Miêu Phi Xỉ chỉ nghĩ tới Mục Tứ Thành, một là bởi vì Bạch Liễu mới qua màn hai trò chơi, thằng oắt này không gia nhập công hội nào, cho dù là người chơi [Hệ khống chế] thì cũng chẳng có người chơi nào để khống chế.
Bởi vì kỹ năng [Hệ khống chế] này bị vô hiệu trong đại sảnh trò chơi, nói cách khác Bạch Liễu chỉ có thể phát huy kĩ năng khi đăng nhập trò chơi, à, không phải đồng bọn, nhưng tên này tổng cộng đã qua màn hai lần, lần thứ nhất còn là single-player, đến lần thứ hai multi-player Bạch Liễu đã khống chế được Đỗ Tam Anh và Mục Tứ Thành.
Nhưng Đỗ Tam Anh vừa ra tới nơi đã nói rất rõ cậu ta đã thoát khỏi sự khống chế của Bạch Liễu. Giá trị may mắn của cậu ta bùng nổ, luôn luôn tìm được đường sống trong chỗ chết, Bạch Liễu không khống chế được bao lâu là chuyện trong dự tính của mọi người.
Nói đến đồng bọn của Bạch Liễu, người đầu tiên Miêu Phi Xỉ nghĩ đến chính là Mục Tứ Thành.
Một điểm nữa mà Miêu Phi Xỉ để ý ở Mục Tứ Thành là tiềm lực của tên này rất lớn, hơn nữa kỹ năng phán định cũng mạnh mẽ. Miêu Phi Xỉ không ngán Mục Tứ Thành, nhưng gã sẽ e ngại người chơi phán định tốt và tốc độ di chuyển nhanh như Mục Tứ Thành. Mục Tứ Thành không chiếm được lợi thế khi chiến trực diện với Miêu Phi Xỉ nhưng tên này vẫn rất khó chơi.
Mục Tứ Thành là đạo tặc có kỹ năng cá nhân phán định rất mạnh, nếu hắn cùng vào và liều chết bảo vệ Bạch Liễu, tốc độ di chuyển và phán định mạnh mẽ của đạo tặc sẽ mang đến không ít phiền toái cho người chơi hệ công kích tốc độ cao như Miêu Phi Xỉ, như lúc trước Mục Tứ Thành dựa vào phán định mạnh mẽ của mình trộm được đạo cụ từ trong tay Spades - người có trình độ công kích cao nhất.
Lúc ghi danh ở phòng đăng ký của trại mồ côi, Miêu Phi Xỉ cố ý kiểm tra phía trên có tên Mục Tứ Thành hay không, nhưng thực sự không có.
Nhưng Miêu Phi Xỉ không hoàn toàn tin tưởng những thứ mà người chơi viết ra, nhất định phải tự mình tận mắt xác nhận mới được.
Miêu Phi Xỉ vừa mới trực tiếp xác nhận thân phận của Lưu Hoài và Lưu Giai Nghi ở canteen với Lưu Hoài. Dù sao Lưu Hoài cũng là người chơi của công hội Quốc Vương, nếu không có xung đột lợi ích, Miêu Phi Xỉ sẽ không cố ý làm khó hắn ta, Lưu Hoài cũng sẽ không chống lại một số yêu cầu nhỏ của người chơi có đẳng cấp cao như Miêu Phi Xỉ, ví dụ như xác minh hắn ta là ai.
Trong trò chơi, cách trực tiếp và nhanh chóng nhất để xác nhận danh tính của một người chơi là nhìn vào giao diện hệ thống của người chơi đó.
Nhưng độ tin cậy của biện pháp này đôi khi không cao lắm, nhất là đối với người chơi có kỹ năng khống chế như Bạch Liễu, cho nên bọn họ sẽ xác nhận nhiều lần - bọn họ còn bảo Lưu Hoài sử dụng kỹ năng cá nhân của mình và đối chiếu một ít thông tin trong công hội Quốc Vương, cuối cùng mới xác nhận thân phận của Lưu Hoài.
"Trại mồ côi Tình Thương" có tổng cộng sáu người chơi, Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương chiếm hai vị trí, Lưu Hoài và em gái chiếm hai, Bạch Liễu chiếm một, chỉ còn lại một người, mà người này... Mắt Miêu Phi Xỉ híp lại.
"Mày thật sự không phải đồng bọn của Bạch Liễu - Mục Tứ Thành à?"
Mộc Kha nghe xong mê mang lắc đầu: "Tôi không phải, tôi chỉ là một người chơi bình thường thôi."
Cán cân thẩm phán lại tiếp tục nghiêng sang phía [Thật].
Miêu Phi Xỉ nói: "Mở giao diện hệ thống của mày cho tao xem."
Mộc Kha ngoan ngoãn lấy giao diện thuộc tính của mình ra cho Miêu Phi Xỉ xem, ngay cả túi đồ cũng để cho Miêu Phi Xỉ nhìn nốt.
Cậu không có kỹ năng cá nhân, tuy rằng giao diện thuộc tính không thấp, là C+ nhưng vẫn còn kém Miêu Phi Xỉ quá xa, trong túi đồ lộn xộn gi gỉ gì gi cái gì cũng có, nào là bó đuốc cháy mạnh còn lại hơn mười phút, ghi chép vườn trường, dây thừng buộc chặt, còn có một cái bàn phím thiếu vài phím và một tượng sáp người cá.
"Xem ra đúng là một người chơi bình thường." Sau nhiều lần để Mộc Kha điều chỉnh giao diện, Miêu Cao Cương ở một bên xem xong bèn kết luận.
Miêu Phi Xỉ chậc chậc: "Chẳng phải nói Mục Tứ Thành đã bị nó khống chế à? Sao hắn ta không theo vào?"
"Mục Tứ Thành là một tên trộm, hắn có rất nhiều đường thủ tiêu tang vật, có đạo cụ thoát khỏi sự khống chế của Bạch Liễu cũng không lạ gì." Miêu Cao Cương không hề ngạc nhiên, hơn nữa nếu không có Mục Tứ Thành, Miêu Phi Xỉ sẽ thoải mái hơn nhiều.
Mộc Kha nghe Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương nói chuyện, cậu cúi đầu siết chặt nắm đấm... Mục Tứ Thành mạnh hơn cậu nhiều lắm, mạnh đến mức hai người chơi cao thủ trước mặt cậu còn phải kiêng dè, nếu như Mục Tứ Thành và Bạch Liễu vào phó bản này, Bạch Liễu sẽ không phải mạo hiểm như vậy.
Trong lòng Mộc Kha hiểu rõ, cậu ta làm gì cũng kém hơn Mục Tứ Thành... Bởi vì cậu không có kỹ năng cá nhân mạnh như Mục Tứ Thành, trên con đường phát triển sẽ luôn kém Mục Tứ Thành, nhưng cậu không hề cam lòng.
Không cam lòng rằng Bạch Liễu tin tưởng cậu như vậy, nhưng cậu vẫn không đủ trưởng thành để có thể giúp Bạch Liễu như Mục Tứ Thành.
Chưa từng có ai bằng lòng gửi gắm nhiều hy vọng vào cậu như thế, bởi vì Mộc Kha là bệnh nhân, dù cậu chẳng làm gì cũng được, vì vậy ôm hy vọng với cậu là một gánh nặng.
Cũng lãng phí nữa.
Nhưng Bạch Liễu đã nói, cậu phải làm được, tôi tin tưởng cậu, hơn nữa giả thiết của tôi là 100% cậu có thể làm được.
Miêu Phi Xỉ còn muốn hỏi nữa nhưng lại bị Miêu Cao Cương ngăn cản, gã ngồi xổm xuống đặt Cán cân thẩm phán trước mặt Mộc Kha, ôn hoà nhìn cậu, như cười như không: "Cán cân thẩm phán chỉ còn lại một vấn đề cuối cùng, giờ đến lượt tao hỏi mày, hai câu hỏi đầu tiên mày đều không nói dối, hy vọng câu hỏi này cũng vậy - mày có phải người chơi bị Bạch Liễu khống chế không?"
Miêu Cao Cương từ tốn hỏi ra vấn đề mấu chốt nhất. Cái tên gừng càng già càng cay này đang cảnh giác khả năng người chơi bình thường Mộc Kha này sau khi tiến vào trò chơi bị Bạch Liễu khống chế.
Mộc Kha cố gắng không dời tầm mắt, cậu ngửa đầu nhìn Miêu Cao Cương, hai bàn tay chống trên mặt đất vẫn còn đang run rẩy, cảm giác xé rách cắt da thịt của Bạch Liễu vang vọng nhiều lần trong đầu cậu, tiếng hít thở của cậu vô cùng dồn dập.
Cậu không thể nói dối được, Cán cân thẩm phán sẽ không xác nhận sai với câu hỏi đơn giản, cậu đang bị Bạch Liễu khống chế thật, nếu nói dối rồi bị phát hiện thì cậu và Bạch Liễu sẽ xong đời.
Giọng nói Mộc Kha run rẩy hít sâu một hơi: "... Tôi là người chơi bị anh ta khống chế."
Cán cân thẩm phán lắc lư hai cái ở đường trung tuyến, chậm rãi ngã sang phía [Thật].
Miêu Phi Xỉ híp mắt lại muốn giơ song đao lên cao giải quyết người chơi bị Bạch Liễu khống chế này.
Nước mắt của Mộc Kha tuôn xuống trong nháy mắt: "Nhưng tôi đã thoát khỏi sự khống chế của anh ta rồi! Tôi nhân lúc anh ta bị quái vật tấn công lén đâm anh ta rồi bỏ chạy, tôi đến để cầu cứu, hình như anh ta đã mất ý thức vì bị tôi và quái vật làm trọng thương, không thể khống chế người chơi khác được nữa."
Nói rồi Mộc Kha còn mở giao diện cá nhân trong giao diện hệ thống của mình ra, mở to đôi mắt đẫm lệ, giơ giao diện của mình ra cho Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương xem: "Các anh có thể nhìn giao diện của tôi, không có bất kỳ người nào khống chế kỹ năng của tôi cả, tôi đã thoát khỏi khống chế rồi."
Bình thường khi một người chơi đang bị người chơi khác khống chế kỹ năng, trên giao diện cá nhân sẽ có một trạng thái hiển thị, cũng chính là [Người chơi XX đang ở trong tầm kiểm soát của người chơi YY], nhưng giao diện cá nhân của Mộc Kha hoàn toàn không có, rất sạch sẽ.
Bởi vì Bạch Liễu không khống chế Mộc Kha, cậu trực tiếp trở thành người chỉ đạo phía sau màn như hệ thống, nên sẽ không có bất kỳ thứ gì trên giao diện cá nhân của Mộc Kha.
Sau khi Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương kiểm tra giao diện cá nhân của Mộc Kha, Miêu Phi Xỉ chần chờ thu hồi vũ khí của mình, nhưng Miêu Cao Cương không dễ dàng tin tưởng Mộc Kha như vậy.
Miêu Cao Cương đứng bên cạnh Mộc Kha, ánh mắt gã híp lại, đa nghi hỏi một câu: "Nhưng mà mày là một người chơi bình thường, sao lại có lá gan chống lại Bạch Liễu, còn cướp đồ của nó? Dù sao ở vòng trước nó cũng là top 2 Bảng Tân Tinh."
Mộc Kha cắn môi dưới, hốc mắt nhanh chóng chứa đầy nước mắt, cậu ta hít mũi: "Bởi vì tôi không muốn bị anh ta khống chế, tôi cực kỳ căm ghét Bạch Liễu."
Phản ứng của Mộc Kha làm Miêu Phi Xỉ nhạy bén ý thức được ở đây có trò hay để xem.
Bạch Liễu là người chơi vọt thẳng lên top 2 Bảng Tân Tinh khi vừa mới qua màn hai trò chơi, chủ đề rất hot, thậm chí donate của fans không thua kém một số người chơi minh tinh của công hội nhỏ trong mùa tiếp ứng. Ví dụ như Miêu Phi Xỉ, nếu thật sự có thể donate tiếp ứng, số liệu của Miêu Phi Xỉ không chắc có khí thế mãnh liệt đột phá bất ngờ như Bạch Liễu.
Điều này khiến Miêu Phi Xỉ cảm thấy phiền não, Bạch Liễu thăng hạng quá nhanh, nếu sang năm thằng oắt này thật sự tham gia đấu league với Mục Tứ Thành, nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ trên sân đấu, còn có thể tạo ra không ít phiền toái cho gã.
Một trong những nguyên nhân Miêu Phi Xỉ chọn cậu xuống tay là bởi vì Bạch Liễu làm người ta ghen ghét quá mức, nhất là đối với tuyển thủ sát rìa đấu đội league như bọn họ.
Điểm donate ở vòng trước của Bạch Liễu làm người có thâm niên một năm trong nghề như Miêu Phi Xỉ cũng phải đỏ mắt.
Kiểu ganh ghét này giống như tuyển thủ chuyên nghiệp ngoài đời ganh ghét với hot streamer trên mạng xã hội kiếm được nhiều tiền. Nhất là khi bạn biết sang năm hot streamer này sẽ thi đấu cùng bạn, mà có khi fan của bạn sẽ đánh không lại đối phương, hạng người có tầm nhìn hạn hẹp như Miêu Phi Xỉ lập tức không chút do dự ỷ thế hϊếp người.
Giống như người chơi chuyên nghiệp đỉnh cấp như Heart và Spades không muốn thi đấu với người mới, bọn họ sẽ tập trung nhiều tinh lực vào đấu đội, chỉ có hạng không thể đấu đội như Miêu Phi Xỉ, chỉ có thể ra tay khi đấu cặp mới có thể đi theo con đường mánh lới này.
Loại người chơi như Mộc Kha thì vừa nhìn đã biết từng có giao tiếp đụng chạm với Bạch Liễu, lời nói này như thể đang bóc mẽ người chơi minh tinh vậy, có thể ảnh hưởng đến tỷ lệ donate ủng hộ của người này ở một mức độ nào đó, Miêu Phi Xỉ muốn khán giả trước TV nhỏ cảm thấy ghê tởm, muốn bôi đen Bạch Liễu.
"Mày nói mày ghét nó à, lí do?" Miêu Phi Xỉ bị những lời này khơi dậy hứng thú buôn dưa lê.
Mộc Kha giấu đi sự tàn nhẫn dưới đôi mắt đẫm lệ, cậu nghẹn ngào, sụp đổ khóc hết những tâm tình tuyệt vọng đè nén cả một đường này, lời nói lại có sự trẻ con rất ngây thơ: "Suýt thì anh ta để tôi tự tay gϊếŧ chết người quan trọng nhất của mình, cho nên hiện tại tôi rất ghét anh ta!"
Cậu khóc đến là tội, cho dù gương mặt là [Slender Man] cũng làm người ta thấy thương tiếc, Miêu Phi Xỉ nhịn không được hỏi thêm hai câu.
"Mày và nó có thù hận trong thế giới hiện thực hử?" Miêu Phi Xỉ nhướng mày hỏi.
Ba câu hỏi của cán cân thẩm phán đã được hỏi xong, Mộc Kha thở phào nhẹ nhõm, cậu giữ biểu cảm trên mặt mình, nức nở như thật, đáp: "Ừ!"
Miêu Phi Xỉ còn muốn tiếp tục bới móc Bạch Liễu, Miêu Cao Cương ra hiệu cho gã, ý bảo gã đặt sự chú ý lên trò chơi trước đã, Miêu Phi Xỉ hào hứng đứng lên: "Một trò chơi cấp hai mà thôi, trong thi đấu league chúng ta đánh bản đồ cấp hai còn có đối thủ đẳng cấp không biết bao nhiêu lần, cha lo lắng cái gì?"
"Các người là Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương đúng không?" Mộc Kha nhìn trộm hai người này, cậu cũng ghế dựa đứng lên, dâng Xương cá Siren bằng hai tay lên cho Miêu Phi Xỉ, cung kính cúi đầu, "Tôi biết hai người muốn gϊếŧ Bạch Liễu trong màn chơi này, tôi bằng lòng giao tất cả những thứ tôi lấy được cho hai người, chỉ cần hai người đồng ý dẫn theo tôi đi gϊếŧ anh ta."
"Cho dù mày không giao thì tụi tao cũng có thể đoạt từ trong tay mày, mày giao ra chỉ có thể chứng tỏ mày thức thời mà thôi." Miêu Phi Xỉ thờ ơ nhận Xương cá Siren mà Mộc Kha dâng lên, tiện tay vung một cái, quất lên trên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy, nhưng tới một chút trầy xước cũng không có.
Miêu Phi Xỉ nhíu mày, "Roi này khó dùng thật, tao thấy tính công kích của thứ này trong trò chơi còn mạnh hơn Mục Tứ Thành, nhưng sao lại không hề có chút thương tổn nào nhỉ."
Cây roi nhuộm máu của Bạch Liễu này giống như thanh đao chưa mở lưỡi, Miêu Phi Xỉ thấy rất cùn, có cảm giác cũ kĩ rỉ sét, ngay cả xương cá cũng không sắc bén, giống như đang thu mũi nhọn vì làm sai chuyện gì đó.
Miêu Phi Xỉ vung hai cái, xem bằng đạo cụ điều tra xác định là roi xương cá, buồn tẻ vô vị thu lại, thở dài với khán giả không biết tên trong không khí: "Các người xem đi, đạo cụ mà các người rất chờ mong này cùi vãi, chuyển sang xem khi Quỷ Kính hợp lại ra sao thôi."
Hai người Miêu Cao Cương và Miêu Phi Xỉ tự mình nói chuyện với nhau, tuy rằng đang cầm roi xương cá Mộc Kha dâng lên, nhưng không thèm để ý gì tới Mộc Kha.
"Hai người cùng lắm chỉ có thể gϊếŧ chết Bạch Liễu trong bệnh viện thôi này đúng chứ?" Mộc Kha hít sâu một hơi, mở miệng hấp dẫn sự chú ý của Miêu Phi Xỉ, cậu ngẩng đầu nhìn Miêu Phi Xỉ, "Nhưng Bạch Liễu còn có 50% HP trên người của đứa nhỏ Bạch Lục trong trại mồ côi."
"Đứa nhỏ đó không chết thì Bạch Liễu cũng không hề hấn gì, nhưng nhà đầu tư chúng ta không thể tùy tiện vào trại mồ côi, các người có biết gϊếŧ chết thằng nhãi Bạch Lục này như thế nào không?"
"Hơn nữa trừ lần đó ra, các người cũng không biết tình trạng trẻ em của mình ở trại mồ côi đúng không?" Mộc Kha nói chắc nịch, "Nhưng trên người những đứa trẻ này cũng có 50% HP của hai người."
Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương cùng im lặng.
Đây là một vấn đề rất thực tế, thực lực của bọn họ rất mạnh, nhưng thực lực của bản trẻ em của bọn họ lại không đủ mạnh.
Trên người những đứa trẻ này gánh tới 50% HP của bọn họ, nhưng bọn họ hoàn toàn không biết gì về những đứa trẻ đã gánh vác một nửa HP của mình.
Tối hôm qua Miêu Cao Cương không nhận được điện thoại trẻ em của mình, mà Miêu Phi Xỉ lại nhận được điện thoại của nhóc Miêu Phi Xỉ, nhưng nhóc Miêu Phi Xỉ chạy như gà bay chó sủa, tính phục tùng của đứa nhỏ này quá thấp, bất kể Miêu Phi Xỉ nhục mạ lợi dụng như thế nào, nhóc Miêu Phi Xỉ bên kia vẫn gào khóc cúp điện thoại, gã cũng không nhận được tin tức hữu hiệu gì.
Đừng nói gϊếŧ chết Bạch Liễu, hiện tại ngay cả nhiệm vụ chủ tuyến của trẻ em qua màn Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương còn chưa rõ, càng không cần nói đến chuyện bắt mấy thằng nhóc này làm theo lời bọn họ nói.
"Tối hôm qua và sáng nay, trẻ em của tôi đều gọi điện thoại cho tôi..." Mộc Kha cân nhắc nói, "Khi còn bé lá gan tôi khá lớn, nó cũng rất nghe lời tôi."
Kỳ thật không phải là trẻ em của cậu, khi còn bé lá gan của Mộc Kha cũng rất nhỏ, đứa gan to là đứa trẻ của Bạch Liễu.
Trước mắt người nhận được hai cuộc điện thoại từ trẻ em của mình, thời gian nói chuyện của dài tới ba mươi phút cũng chỉ có Bạch Liễu. Những người chơi còn lại thì căn cứ vào tình huống tối hôm qua nhóc Bạch Lục miêu tả, hẳn là chỉ có Miêu Phi Xỉ nhận được điện thoại, hơn nữa cuộc điện thoại này cũng không êm đẹp gì.
Bởi vì sau khi nhóc Miêu Phi Xỉ gọi điện thoại không bao lâu liền khóc gào inh ỏi chạy về.
Vì những người còn lại không nhận được điện thoại, Mộc Kha nói dối không thèm chớp mắt: "Tôi có một tin tức mấu chốt có thể dùng để giải quyết nhóc Bạch Lục, trẻ em của tôi cũng có thể giúp chúng ta hiểu rõ tình cảnh bên trong trại mồ côi, thậm chí nghe theo chỉ thị của tôi gϊếŧ nhóc Bạch Lục."
Miêu Cao Cương nhìn Mộc Kha vài giây, ngay cả tần suất hô hấp Mộc Kha cũng khống chế rất tốt, ánh mắt không chút né tránh đối diện với Miêu Cao Cương.
"Có thể, tao sẽ dẫn theo mày, cũng không phải tao chưa từng dẫn theo người chơi cấp thấp của công hội." Miêu Phi Xỉ thả lỏng, gã thu hồi song đao của mình, "Mộc Kha, mày thành thật đi theo phía sau bọn tao, không được gây chuyện."
Miêu Phi Xỉ liếm răng của mình, nở một nụ cười rất kỳ dị: "Dù có là Bạch Liễu nào đi chăng nữa thì bọn tao cũng không bỏ qua, bao gồm cả thằng nhãi Bạch Liễu trong trại mồ côi, đương nhiên nó ăn rất ngon, miếng ngon để lại cuối cùng."
"Hiện tại đến bệnh viện gϊếŧ thằng lớn trước." Miêu Phi Xỉ cười nheo mắt lại, "Trước khi vào khán giả đã cho tao mấy chục nghìn điểm tích lũy, muốn xem tao ăn ít nhất ba kí lô của nó."
Mộc Kha nhìn thấy Miêu Phi Xỉ đi về hướng ICU, rõ ràng là muốn đi tìm Bạch Liễu, trái tim cậu lại vọt lên cổ họng một lần nữa.
Nghĩ đến kế hoạch trước đó cậu bàn bạc với Bạch Liễu, Mộc Kha cố gắng tỉnh táo đầu óc, đi theo phía sau Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương.
Đèn thang máy bệnh viện sáng lên, từ phòng phẫu thuật lầu bảy xuống lầu một, cửa thang máy từ từ mở ra, y tá đẩy một cái giường cấp cứu vọt tới, người nằm trên giường cấp cứu phủ được một tấm vải trắng, hai mắt nhà đầu tư nằm trên ấy nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt kỳ lạ, hai tay chắp lại nằm trên giường bệnh không nhúc nhích, trên người phủ một tấm vải trắng lớn như đã chết.
Mộc Kha vừa nhìn thấy trên tấm vải trắng toàn là máu, chân cậu mềm nhũn, sắc mặt trắng bệch, thoáng cái không còn giả vờ nữa, thiếu chút nữa rưng rưng nước gọi tên Bạch Liễu.
Trên tấm vải trắng phủ lên Bạch Liễu đang nằm trên giường cấp cứu toàn là máu, vải trắng rủ xuống hai bên giường bệnh, hai y tá còn đang đè lên chỗ chảy máu của Bạch Liễu, xem ra là ở cổ, máu trên vải trắng nhỏ xuống mặt đất từ cửa thang máy theo xe đẩy ra ngoài.
Vẻ mặt y tá lo lắng, vừa đẩy xe vừa hét nhường đường:
"Bệnh nhân chảy nhiều máu đang trong tình trạng khẩn cấp! Phòng ICU đã sẵn sàng!"
"Máu đã ngừng chảy, nhưng bệnh nhân mất quá nhiều máu, bệnh nhân này đã tìm thấy thuốc của mình chưa? Có thuốc có thể kéo dài tính mạng."
"Không có! Đó là bệnh nhân mới nhập viện ngày hôm qua thôi!"
Mộc Kha cực kỳ hoảng hốt, ánh mắt và bước chân theo bản năng muốn đuổi theo giường cấp cứu của Bạch Liễu, lúc này cậu nhìn thấy ngón tay mảnh khảnh như chân nhện của Bạch Liễu giấu dưới vải trắng tựa như đang lắc lư theo xe cấp cứu, như ẩn như hiện thoáng vụt qua dưới gầm xe, giữa ngón tay kẹp một thứ rất kỳ lạ.
Nhìn thấy thứ này, Mộc Kha nín thở tỉnh táo lại, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích..
Mộc Kha nhanh chóng mở kho hàng hệ thống của mình xác nhận lại.
Quả nhiên, bàn phím của cậu bị động tới.
Ba phím [1], [0], [7] bị thiếu đã trở lại, lần này thiếu đi một phím enter.
Mà phím [enter] này bị Bạch Liễu đang nằm trên giường bệnh kẹp giữa ngón trỏ và giữa, thoáng qua dưới vải trắng.
Phím này trong ngôn ngữ máy tính có nghĩa là [chấp hành mệnh lệnh], theo nghĩa đen là [tiến vào], Bạch Liễu đang nói với Mộc Kha —— [Tiếp tục thực hiện kế hoạch của tôi, đi vào phòng 107].
Miêu Cao Cương có tính cảnh giác mạnh hơn, gã thấy Mộc Kha đang xem giao diện hệ thống của mình, phát hiện tên này chỉ đang kiểm kê đạo cụ của mình.
Đạo cụ của Mộc Kha đều rất rác, ngoại trừ tượng sáp người cá coi như có tác dụng, nhưng cũng chỉ là một đạo cụ bình thường không hề có kỹ năng, còn có một cái bàn phím cũ thiếu một phím.
... Lúc trước bàn phím này chỉ thiếu một phím? Miêu Cao Cương nghi hoặc, nhưng rất nhanh gã đã bị chuyện khác hấp dẫn sự chú ý.
Miêu Phi Xỉ vốn đang cố gắng đi đến dùng song đao đánh lén Bạch Liễu, nhưng bị y tá nghiêm ngặt ngăn lại, ngay sau đó Bạch Liễu đã bị đưa vào ICU, nằm cạnh đám bệnh nhân trên mặt cũng phủ vải trắng, tay nhỏ chân nhỏ không thể tưởng tượng nổi.
Mộc Kha cũng nhìn thấy từng phòng bệnh trong ICU cũng có tủ sách, số lượng sách không khác với trong trong phòng bệnh của cậu lắm, nhưng rõ ràng cũ hơn rất nhiều, trông có vẻ bị lục lọi nhiều lần, đã bị hư hỏng, còn có thể nhìn thấy chữ viết trên đó, như Bạch Liễu nói, bệnh nhân trong phòng bệnh đã ghi chép rất chi tiết.
Miêu Phi Xỉ thử vào ICU hai lần nhưng đều bị y tá lớn tiếng quát lại, Miêu Phi Xỉ phiền muộn chậc chậc, ánh mắt sâu kín nhìn Bạch Liễu trong ICU còn đang lắp máy thở: "Có NPC ngăn cản, vào không được."
"Chờ đổi ca đi." Miêu Cao Cương trầm ổn hơn Miêu Phi Xỉ, "Lúc cha lục soát bản đồ có đi vào phòng trực ban của y tá, nhìn thấy lịch thay ca của mấy ả. Từ 8h45 đến 9h tối là lúc đổi ca của y tá ca ngày và ca đêm, khoảng thời gian này ICU ở đây rất lỏng lẻo."
"Chờ buổi tối thôi." Miêu Phi Xỉ mất hứng thu hồi song đao, "Con còn tưởng buổi trưa sẽ bắt được nó ăn với cơm, không nghĩ tới là ăn khuya."
Hai người này nói đến chuyện đi vào ICU tựa như đi vào một phòng bệnh bình thường, không hề coi trọng bệnh nhân quái vật trong ICU kia, nhưng thật ra cũng bình thường thôi, vì thuộc tính giao diện của hai người Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương khá cao.
Miêu Cao Cương nhắc nhở Miêu Phi Xỉ một câu: "Buổi tối phải đánh quái, con xem giao diện cá nhân của mình đi, phải cày full giá trị tinh thần và giá trị thể lực, dù sao hiện tại HP của chúng ta chỉ có một nửa, cẩn thận chút."
Gã nói xong cũng tự xem giao diện cá nhân của mình, lấy ra thuốc tẩy tinh thần cao cấp và thuốc khôi phục thể lực uống vào.
"Biết rồi." Miêu Phi Xỉ không để tâm đáp một câu, "Một phó bản cấp hai thôi mà, không cần kinh động tới quái vật như vậy, quái vật ở đây cao nhất cũng chỉ A+, cho dù hiện tại chúng ta có một nửa HP cũng qua được."
Nhưng Miêu Phi Xỉ vẫn mở giao diện hệ thống quan sát giao diện cá nhân của mình. Hai người này xem bảng giao diện không hề né tránh người chơi bình thường Mộc Kha, dù sao giao diện của số người chơi đều công khai với khán giả, nhất là người chơi có thuộc tính giao diện cao như bọn họ, đây xem như là một trong những vốn liếng bọn họ dùng để khoe khoang và hấp dẫn khán giả.
Mộc Kha thuận lợi nhìn trộm giao diện cá nhân của hai người này.
[Tên người chơi: Miêu Phi Xỉ ]
[Giá trị thể lực: 780]
[Nhanh nhẹn: 1793]
[Tấn công: 3900]
[Kháng: 1400]
[Điểm thuộc tính giao diện tổng hợp của người chơi Miêu Phi Xỉ vượt quá 8000, được đánh giá là người chơi cấp S]
[Tên người chơi: Miêu Cao Cương]
[Giá trị thể lực: 1980]
[Nhanh nhẹn: 1300]
[Tấn công: 2000]
[Kháng: 4300]
[Điểm thuộc tính giao diện tổng hợp của người chơi Miêu Cao Cương vượt quá 8000, được đánh giá là người chơi cấp S-】
Tim Mộc Kha đập loạn, cậu giả bộ không có chuyện gì, thu hồi ánh mắt nhìn trộm của mình.
Hai người chơi này đều là cấp S-, khó trách bọn họ không coi bệnh nhân trong ICU là chuyện gì to tát. Cho dù là Anh em nhà trộm lần trước làm bọn Bạch Liễu mệt mửa ra máu cũng chỉ là quái vật cấp A+, đó đã là quái vật khó chơi siêu cấp trong phó bản cấp hai. Hai người này trực tiếp trở thành cấp S-, tuy không nói là hàng tuyển mũi nhọn, nhưng cũng không cùng một cấp bậc với quái vật phó trong bản cấp hai.
Khó trách từ khi khi tiến vào trò chơi đến nay hai người này không hề hoang mang, bởi vì quái vật trong phó bản này không uy hϊếp được sống chết của hai người chơi cấp S-. Sau khi gϊếŧ Bạch Liễu xong quay lại làm nhiệm vụ cũng chỉ tốn thêm chút thời gian mà thôi, với bọn họ mà nói sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng ngược lại thì khác.
Đối với Bạch Liễu, điều đó có nghĩa là trong phó bản cấp hai này, ngoại trừ quái vật phó bản có thể uy hϊếp đến tính mạng cậu còn có thêm hai người chơi cấp S- kinh khủng hơn quái vật đang đuổi gϊếŧ Bạch Liễu. Hơn nữa có một điểm khó nhai hơn quái vật là, hai người chơi công hội cùng đuổi gϊếŧ cậu có giao diện thuộc tính bổ sung cho nhau.
Ít nhất quái vật còn có nhược điểm, nhưng xem xét từ giao diện và kỹ năng, Mộc Kha cho rằng có thể nói là cặp Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương không có sơ hở.
Phòng thủ của Miêu Phi Xỉ hơi yếu, nhưng tấn công của gã cực cao. Dưới sự phụ trợ của kỹ năng cá nhân, một lần có thể đánh ra gần 3000 sát thương, tốc độ di chuyển rất nhanh, quái vật cấp A gần như bị hạ sau hai ba chiêu song đao của Miêu Phi Xỉ.
Mà tấn công Miêu Cao Cương kém hơn nhưng phòng thủ cực mạnh. Ngay cả khi Miêu Cao Cương đứng yên kích hoạt toàn bộ kĩ năng phòng thủ, Trộm em trong 《Chuyến tàu cuối nổ tung》 dùng đại chiêu cho nổ toàn bộ đoàn tàu, cũng phải nổ năm mười phát thì HP của Miêu Cao Cương mới có thể chạm đáy. Hơn nữa Miêu Cao Cương vì bảo vệ Miêu Phi Xỉ, sau khi giá trị tinh thần giảm xuống còn có thể tiếp tục bộc phát, có danh xưng "cha Tank số zách" của league.
Đơn giản mà nói, trong hai người này ai muốn gϊếŧ chết Bạch Liễu đều dễ như trở bàn tay. Nếu đây mà là kiểu phó bản không cốt truyện chỉ mở rộng để với tất cả người chơi chiến đấu trên một bản đồ, Bạch Liễu sẽ rơi xuống đất thành hộp —— vừa vào trò chơi đã gg(*).
(*gg: good game) câu này có nghĩa là /depmedi thằng này tạ quãi đạn, occho vl đánh đấm gì nữa/, ý chỉ là đánh ngoo)
Tất nhiên, 《Trại mồ côi Tình Thương》 không phải là một phó bản như vậy.
NPC ở đây hạn chế người chơi rất nhiều, còn có một [người chơi phiên bản trẻ em] phân chia HP. Điều này làm kiểu người chơi công kích như Miêu Phi Xỉ vì để thích ứng với league mà đánh phó bản đối kháng mấy tháng có chút rụt tay rụt chân, không thích ứng nổi với tiết tấu nơi này. Nhưng dù sao bọn họ cũng là người chơi từ đáy xã hội mà đi lên, tìm ra quy tắc rất nhanh chóng.
Ban ngày Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương tìm [Phương thuốc kéo dài tính mạng] khắp cả bệnh viện. Dù sao hai người này cũng là người chơi cũ, phương thức tư duy giống với người thiết kế game như Bạch Liễu. Người chơi cũ làm sao có thể dựa theo lời nhắc nhở của GM(*) thành thật đọc sách tìm manh mối, hơn nữa bọn họ không sợ những bệnh nhân như quái vật trong phòng bệnh, trực tiếp xông vào tìm —— Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương cũng cho rằng trong phòng bệnh nhân này có [Phương thuốc kéo dài tính mạng] mà hệ thống nói.
(*GM: game master, người quản lí game)
Nhưng thật không may, sau khi xông vào phòng bệnh của gần một tầng, Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương bị khiếu nại. Hai người này bị bệnh nhân khác khiếu nại quấy rầy họ nghỉ ngơi, bị cưỡng ép giam cầm trong phòng bệnh của mình đến trước bữa tối không được đi ra ngoài. Mặc dù người chơi như Miêu Phi Xỉ không sợ quái vật nhưng cũng không thể cãi lời những NPC này.
Bởi vì một khi không nghe lời NPC sẽ sinh ra khuynh hướng thái độ, thái độ sẽ làm những NPC này hạn chế hành động của người chơi.
[Hệ thống nhắc nhở: NPC y tá vô cùng tức giận với hành vi quấy rối của người chơi Miêu Phi Xỉ và người chơi Miêu Cao Cương nhiều lần bảo không nghe, đe không sợ, cảnh cáo người chơi nếu tiếp tục, ngày mai cấm rời khỏi phòng bệnh]
Vì thế Miêu Phi Xỉ chỉ có thể trở về phòng bệnh, nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên gã chọc giận NPC. Người chơi cũ mà chưa từng chọc giận NPC được có mấy tí, cho nên cha con nhà họ Miêu cũng không rén, trên đường bị bắt trở về phòng bệnh còn tán phét hai câu.
Mộc Kha đi theo phía sau bọn họ, lúc hai người này vơ vét phòng bệnh không hề kiêng kị Mộc Kha, cũng chẳng buồn quan tâm đến Mộc Kha, cảm giác như Miêu Phi Xỉ đang xem Mộc Kha sau lưng bọn họ là con mèo con chó, cho nên lúc nói chuyện phiếm cũng không thèm tránh cậu.
Miêu Cao Cương như có điều suy nghĩ: "Một tầng có 21 phòng bệnh, chúng ta phân nhau lục soát xong trước khi y tá giam giữ, sách trong phòng của bệnh nhân cũ khác với trong phòng của người chơi, nó cũ hơn rất nhiều, hơn nữa bệnh càng nặng thì càng cũ, ghi chép trên đó càng nhiều. Cha cảm thấy khả năng tìm được [Phương thuốc kéo dài tính mạng] gì đó sẽ càng cao, nhưng hiện tại vấn đề là những NPC y tá này."
"Đúng." Miêu Phi Xỉ gật đầu, gã phiền não chậc chậc một tiếng, "Nhưng chúng ta không có cách mang sách trong phòng bệnh ra ngoài, cũng không thể ở lâu trong những phòng bệnh này, sẽ bị y tá phát hiện."
"Một tủ sách, cho dù có ghi chép nhắc nhở chúng ta phương thuốc kéo dài tính mạng là gì, trước khi y tá đến bắt thì chúng ta cũng vô phương đọc xong một đống sách này rồi tìm ra manh mối mấu chốt bên trong..." Miêu Cao Cương cau mày, gã lâm vào bế tắc giống như Bạch Liễu lúc trước.
"Sách trong tủ sách nhiều như vậy, cho dù có ghi chép, cha cũng phải lật hơn một ngày chứ đừng nói chi là tìm manh mối bên trong, nhưng NPC y tá nơi này sẽ đuổi kịp trong mười mấy phút..." Miêu Cao Cương híp mắt, "Cha cần một người có thể ở lại hơn một ngày, có những tủ sách cũ này, hơn nữa còn không vì quấy rầy bệnh nhân khác mà bị y tá đuổi ra ngoài. "
Đối với cha con nhà họ Miêu có năng lực gϊếŧ chết quái vật mà nói, đáp án này đã rất rõ ràng.
Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương liếc nhau, Miêu Cao Cương nhanh chóng đưa ra quyết định, gã giải quyết dứt khoát: "Xử một con bệnh nhân quái vật rồi tống nó ra khỏi phòng bệnh. Ở đây mỗi buổi chiều mới có bệnh nhân mới vào ở, giờ đã là chiều rồi, đến lúc gϊếŧ chết vòng bệnh nhân tiếp theo là vừa vặn tròn một ngày, thời gian đó đủ để chúng ta rà tìm sách trong tủ rồi."
Mộc Kha đi theo sau lưng Miêu Phi Xỉ cúi đầu, khi nghe Miêu Cao Cương hời hợt nói gϊếŧ chết một bệnh nhân rồi tống khỏi phòng bệnh, hô hấp cậu theo bản năng dừng lại vài giây.
Nhưng rất nhanh Mộc Kha lại khôi phục sự bình tĩnh. Khuôn mặt xinh đẹp của cậu ẩn giấu dưới gương mặt của Slenderman, đôi mắt có cảm xúc tối tăm không rõ.
Hơi thở và cổ tay Mộc Kha đều đang run rẩy, cậu sợ hãi, sợ rằng đối thủ mà cậu sắp đối mặt quá mạnh.
Bạch Liễu và cậu không có cách nào đối đầu trực tiếp với người bệnh quái vật, Miêu Cao Cương có thể nói tùy ý tàn sát như vậy, sự mạnh mẽ áp đảo này làm Mộc Kha nhịn không được run rẩy.
Cũng làm Mộc Kha nhịn không được oán hận bản thân, thậm chí oán hận Bạch Liễu.
Oán hận Bạch Liễu dễ dàng giao tính mạng của mình cho một người không đáng tin cậy và mạnh mẽ như mình. Oán hận năng lực của mình như con kiến hôi có thể bị người ta nghiền nát dễ dàng. Oán hận Bạch Liễu quá mức tín nhiệm và mạo hiểm, làm hiện tại mỗi một bước của cậu như giẫm lên dây thép.
Thậm chí có mấy giây Mộc Kha vô cùng hy vọng mình là Mục Tứ Thành.
Áp lực tinh thần cực lớn này nếu đặt lên Mộc Kha khi vừa mới tiến vào trò chơi, e là hiện tại cậu đã sợ hãi không nhịn được sụp đổ gào khóc.
Cậu vốn chỉ là một cậu chủ nhỏ yếu ớt cần bảo vệ, nhưng Bạch Liễu không ngừng tàn nhẫn và lạnh lùng thúc ép Mộc Kha gánh vác nhiều chuyện vượt quá phạm vi năng lực của cậu.
Lúc Mộc Kha thiếu chút nữa gϊếŧ chết Bạch Liễu, cả người ngồi trên vũng máu đã sắp phát điên rồi, hai mắt trống rỗng nước mắt cũng không chảy ra được, thậm chí cậu cho rằng giá trị tinh thần của mình bị kẻ điên Bạch Liễu này làm tụt xuống sáu mươi, cho nên nhìn thấy ảo giác —— Bạch Liễu nằm trên vũng máu không hề có sức sống và xương cá loang lổ vết máu trên tay mình.
Mà Bạch Liễu chưa chết, Mộc Kha cũng không phát điên, cậu giống như Bạch Liễu hy vọng, sau khi bị bức đến cực hạn, tố chất tâm lý nhanh chóng ổn định lại.
Bạch Liễu không có ở đây, Mộc Kha nếu không muốn chết thì không thể ỷ lại vào Bạch Liễu, thậm chí mạng sống của Bạch Liễu còn phải dựa vào cậu. Cho nên khi cậu chủ nhỏ được nuông chiều từ bé này đối mặt với sự uy hϊếp cực lớn từ hai người chơi cấp S- mà mình muốn quyết đấu, Mộc Kha không sợ hãi khóc lóc hoặc xuất hiện bất kỳ dấu hiệu suy sụp tâm lý nào.
Cậu miết hổ khẩu đang run rẩy không khống chế được, liên tục hít vào thở ra điều chỉnh tần suất hô hấp của mình, ép bản thân giữ bình tĩnh và lý trí như Bạch Liễu.
Mộc Kha, trong lòng cậu tự nhủ, mày phải cứu Bạch Liễu, mày mất khống chế thì Bạch Liễu và mày đều sẽ chết, cho nên mày tuyệt đối không thể mất khống chế.
Cho dù đối phương là hai người chơi cấp S- mày cũng không thể mất khống chế, mày phải thắng như tên khốn kiếp Bạch Liễu đã nói.
Thắng cả người chơi đạt tiêu chuẩn cấp S này.
"Nếu như trong phòng của bệnh nhân bị bệnh càng nặng thì càng có khả năng tìm được [Phương thuốc kéo dài tính mạng]." Mộc Kha điều chỉnh hô hấp, xen vào đối thoại giữa Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương, lúc cậu vừa mới mở miệng giọng nói còn hơi khô khốc bởi vì quá lo lắng, nhưng sau khi nói một câu thì không còn khàn khàn nữa, giống như vẻ mặt bình tĩnh thuyết phục trên mặt cậu.
Mộc Kha nhìn thẳng Miêu Phi Xỉ quay đầu lại phía trước: "Vậy dựa theo suy đoán này, gϊếŧ chết bệnh nhân trong phòng ICU mới có khả năng phát hiện [Phương thuốc kéo dài tính mạng]?"
Miêu Phi Xỉ liếc mắt nhìn Mộc Kha, như cười như không xùy một tiếng, tựa hồ không thèm quan tâm người chơi bình thường Mộc Kha này phát biểu lung tung.
Bình thường người chơi chuyên nghiệp sẽ có thái độ kiêu ngạo với một số phát biểu của người chơi bình thường. Bọn họ sẽ xách theo đám người chơi bình thường này, nhưng sẽ không đáp lời, loại mắt mọc trên trời như Miêu Phi Xỉ thì càng không.
Miêu Cao Cương là kiểu người bên ngoài biểu hiện khá trung hậu, gã ra vẻ tốt tính giải thích cho Mộc Kha, nhưng trong mắt vẫn thờ ơ: "Chúng ta sẽ không gϊếŧ bệnh nhân trong phòng ICU, bởi vì hôm nay Bạch Liễu vào ICU, y tá nơi đó sẽ nhiều hơn bình thường, trong tình huống chúng ta không biết phản ứng của những y tá này khi gϊếŧ bệnh nhân, kiểu gϊếŧ chết bệnh nhân sẽ bị y tá phát hiện này, chúng ta không dễ dàng đụng vào."
"Không chỉ riêng điều này." Thấy Miêu Cao Cương để ý tới Mộc Kha, Miêu Phi Xỉ cũng lười biếng mở miệng vàng, "Phòng bệnh ICU có thể sẽ xuất hiện [Phương thuốc kéo dài tính mạng], nhưng cho dù bệnh nhân trong này đã chết, những bệnh nhân bình thường như chúng ta cũng không thể ở trong đó lâu, bởi vì sẽ nhanh chóng có bệnh nhân mới vào nằm, nhiều nhất cũng chỉ có thể lẻn vào mười lăm phút khi y tá buổi tối giao ca "
"Mười lăm phút, một tủ sách lớn, cho dù tao mang theo máy ảnh vào thì tao cũng không thể chụp hết tất cả các trang sách được." Miêu Phi Xỉ liếc mắt nhìn Mộc Kha, "Huống chi phó bản này cấm rất nhiều công cụ trao đổi kỹ thuật số, máy ảnh ghi âm bút viết điện thoại di động vân vân đều không thể dùng được, chúng ta chỉ có thể sử dụng điện thoại cầm tay."
Miêu Phi Xỉ nói xong giơ điện thoại trên tay gã lên, nhướng mày châm chọc Mộc Kha nói: "Chẳng lẽ mày cảm thấy thứ này có thể chụp ảnh? Mười lăm phút, chúng ta không thể nào sao chép lại cả một tủ sách..."
"Mười lăm phút, nếu có bản ghi, tôi có thể nhanh chóng đọc xong tủ sách này." Mộc Kha nhìn thẳng Miêu Phi Xỉ, cắt ngang lời gã, "Tôi có máy ảnh bằng ký ức. "
Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương nghe Mộc Kha nói xong câu đó đồng loạt dừng lại, thậm chí Miêu Cao Cương nhìn Mộc Kha hai lần, nói: "Tao nhớ rõ mày không có kỹ năng cá nhân."
"Đây không phải là kỹ năng cá nhân của tôi, tôi trời sinh đã biết, tôi nhớ mọi thứ rất rõ." Mộc Kha mặt không đổi sắc nói dối, "Nếu như các người đánh ai cũng nghiền ép như nhau, không bằng đi đánh bệnh nhân trong ICU, như vậy khả năng tìm được [Phương thuốc kéo dài tính mạng] mới lớn nhất. "
Mộc Kha đi về phía trước một bước, ánh mắt khẩn thiết chân thành, giọng nói mang theo sự mê hoặc không tên: "Chỉ cần các người dẫn theo tôi, tôi có thể giúp các người tìm ra manh mối nhiệm vụ chính tuyến trong vòng mười lăm phút."
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Mộc Kha (khóc): Tôi đã làm Bạch Liễu bị thương! Tôi có tội! Tôi là kẻ suýt gϊếŧ anh ta! Xương cá Siren: Hức hức hức hức hức tui cũng vậy!!!
Hung thủ thực sự sau màn Bạch Liễu: ...?