Trên khoảng đất trống, vệ tinh điện thoại đã được kết nối.

Trịnh Thành Duệ tìm tòi một hồi gọi cô: "Tống đội, được rồi."
Tống Dư Hàng chạy ra, cầm máy bộ đàm chỉnh anten, gọi một cuộc điện thoại đến phòng điều tra Cảnh cục Giang thành.

Trịnh Thành Duệ gõ máy tính để ghi lại tiến trình thời gian thực.

Đốm xanh lấp loé trên màn hình lớn, Trương Kim Hải đi dạo đảo quanh, nhân viên trực kêu lên: "Trương đội, đã bắt được tin tức của Tống đội."
Trương Kim Hải một bước phóng xa vọt tới: "Tống đội a, các người mất liên lạc một ngày một đêm rồi, nếu còn không nhận được tín hiệu chúng tôi nhất định sẽ phái cứu viện rà soát ngọn núi."
Tống Dư Hàng cười nhưng vẻ mặt là nghiêm túc: "Xảy ra chút chuyện nên bị kẹt trong núi lại gặp phải trận mưa to nên các thiết bị bắt tính hiệu đều vô hiệu, hôm nay vừa sửa xong."
Không nói quá nhiều lời nhàn thoại, cô trực tiếp vào chủ đề chính: "Hành động bắt giữ ở Khu công nghiệp Bắc Đẩu thế nào?"
Trương Kim Hải xoa xoa điểm giữa lông mày: "Bứt dây động rừng, thất bại."
Tống Dư Hàng nghĩ thầm: --- Quả nhiên là vậy.

"Không sao, nếu dễ dàng bắt được hắn thì hắn đã không được gọi với cái tên Bạch Kình...."
Trương Kim Hải sửng người, nghe thấy giọng nói của cô gắt hơn bao giờ hết.

"Trương đội, chúng ta bị trêu đùa lâu như vậy, cũng nên thu lưới đi."
"Ý của cô là...." Đại não hắn có chút không theo kịp tiết tấu của cô.

Tống Dư Hàng tiếp tục nói: "Chỗ chúng tôi có ít manh mối, Dư Tân Diệp lúc sống ở thôn Tiêu Hà từng có một người vợ, cô ta tên gọi Nguỵ Phượng Trân, từng sinh cho hắn một đứa con gái, sau khi xảy ra vụ sập hầm mỏ thì vợ của hắn mất tích, tôi nghi ngờ cô ấy đã thay tên đổi họ rời khỏi huyện Khánh An."
"Phái người đến xưởng dệt Giang Bắc điều tra một chút, tìm hiểu xem có ai từng gửi tấm chăn bông đến Bưu điện trấn Du Linh không, thông tin này rất rõ ràng, sẽ dễ tìm, tìm được người đó thì đưa về thẩm vấn."
"Còn nữa, điều tra Lý Hải cùng Lý Dương, nếu không ngoài dự đoán của tôi, một trong hai người họ nhất định có một người là hung thủ."
Điện thoại tắt không bao lâu, xe cảnh sát xếp thành một hàng dọc rời khỏi Cục cảnh sát, nhanh như chớp chạy đến địa điểm mục tiêu.

Tống Dư Hàng cũng chuẩn bị xuống núi, Lâm Yêm ở trong phòng thu thập đồ đạc, cất roi sắt vào trong ba lô, tay mò tìm bên hông ba lô lấy ra một đồ đọc thẻ nhỏ cỡ ngón tay.

Tống Dư Hàng đi đến gõ cửa: "Lâm Yêm, xong chưa?"
Nàng do dự một chút, vẫn là đưa nó cho Tống Dư Hàng: "Đây."
Tống Dư Hàng ngạc nhiên: "Đây là gì?"
Lâm Yêm đeo ba lô trên lưng: "Chứng cứ phạm tội."
Tống Dư Hàng co rụt đồng tử: "Em...."

Lâm Yêm cười nhạt: "Hôm đó tôi đến sớm hơn các người, đã lắp cameras mini trong phòng của ông ta, giám thị hành động của hắn cũng vô tình ghi lại việc tôi trói Lý Bân....."
Nàng dừng một chút mới tiếp tục: "Quá trình tôi bạo hành ông ta, trách tôi quá mù quáng tự tin, không bảo vệ được hắn."
Tống Dư Hàng siết chặt tấm thẻ mỏng tang, vẻ mặt khác lạ: "Em rõ ràng có thể tiêu huỷ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vì cái gì lại không...."
Lâm Yêm lắc đầu: "Một người làm một người chịu, làm gì có chuyện tôi làm sai chuyện lại để chị gánh vác, cái chết của Lý Bân phải có một người đứng ra gánh vác trách nhiệm, người này không nên là chị."
Tống Dư Hàng cầm đồ đọc thẻ trên tay như cầm củ khoai lang nóng, nắm không được thả cũng không xong.

Lâm Yêm bước lên một bước vỗ nhẹ lên tay cô, khoé môi cong nhẹ nhàng mỉm cười.

"Dù sao chứng cứ phạm tội tôi đã giao ra, xử lý thế nào là quyền của chị."
Tống Dư Hàng xoay người: "Có ghi lại được mặt hung thủ không?"
Lâm Yêm dừng bước, nét cười trên mặt cứng đờ: "Không biết, tôi chưa kịp xem."
Tống Dư Hàng cẩn thận bỏ chiếc thẻ nhớ vào túi áo trong khoá lại, xong xuôi mới ngẩng đầu nhìn nàng.

"Đây là chứng cứ phạm tội của hung thủ, không phải em, Lâm Yêm, tôi tin em."
Lâm Yêm ngẩn người không nói chuyện, nàng đẩy cửa sải bước ra ngoài.

Tống Dư Hàng cũng nhấc chân đuổi theo.

Bà lão nghe thấy bọn họ phải đi liền ra sau núi đào một túi khoai lang đỏ, túm kéo nhét vào tay Lâm Yêm.

Lâm Yêm từ chối: "Không cần, bà giữ lại ăn đi...."
Bà lão sốt ruột ửng đỏ hốc mắt, miệng nói hùng hồn đầy lý lẽ.

Tống Dư Hàng đi đến cầm túi khoai lang lên vác trên vai, trấn an bà lão.

Lâm Yêm liếc mắt nhìn cô, lạnh lùng nói: "3 điều kỷ luật, 8 điều cấm kỵ, không nhận dù chỉ là cây kim sợi chỉ của dân a Cảnh sát Tống."
Tống Dư Hàng dùng 200 đồng trong túi đưa cho bà: "Tôi không lấy, là mua nha."
Lâm Yêm trợn trắng mắt, ngoảnh mặt đi.

Tống Dư Hàng cõng cái túi da rắn trên lưng, hướng bà lão phất tay chào tạm biệt.

Chờ đoàn người ra khỏi rừng trúc, quay đầu nhìn lại bà lão vẫn còn đứng trước cổng nhà vẫy tay chào mọi người.

Lâm Yêm thật não nề khi nhìn thấy cảnh này, nàng quay mặt đi, Tống Dư Hàng đuổi kịp nàng, hai người đi cuối cùng.

"Lần sau gặp lại không biết khi nào, tại sao không chào bà ấy?"
Lâm Yêm đẩy nhánh cây chắn trước mặt mình ra, nhảy xuống sườn núi: "Không cần thiết, dù sao cũng chỉ là bèo nước gặp nhau."
Tống Dư Hàng vác túi khoai lang xuống dốc có chút khó khăn, cô vừa đỡ gốc cây vừa nhích từng bước, thở hổn hển.

"Đúng là bèo nước gặp nhau, cho nên mới càng thêm quý giá."
Lâm Yêm đi đằng trước, bước chân hơi dừng lại nhưng không quay đầu: "Điều chân chính trân quý không phải gặp gỡ."
"Đó là gì?"
"Là cửu biệt trùng phùng."
Có biết bao nhiêu người cả đời này chỉ gặp một lần.

Sao trời luân chuyển, bốn mùa lặp lại, ngày đêm luân phiên, trái đất rộng 510 triệu km vuông, nhưng chỉ riêng Trung quốc đã có đến hơn 1,3 tỷ người.

Theo số liệu thống kê xác suất để hai người khác biệt gặp nhau, nếu bạn có thể sống đến 80 tuổi thì một đời người bạn đã sống 29200 ngày, bình quân mỗi ngày gặp được 1000 người, như vậy tỷ lệ gặp nhau là 0.487%.

Mà việc có thể gặp lại cùng một người gần với xác suất sao chổi đâm vào trái đất.

Từ sau 18 tuổi, Lâm Yêm nguyện là mỗi sinh nhật đều gặp lại người đó, mặc dù nàng biết nguyện vọng này vọng tưởng đến cỡ nào nhưng nàng không ngừng một lần chờ cho đến khi tận thế, thời gian lưu chuyển, và ngày đó sẽ đến để nói một câu rằng: "Sơ Nam, đã lâu không gặp."
Có lẽ càng tiến sâu vào việc điều tra, nàng gặp phải biết bao nguy hiểm cùng những thế lực giấu mặt ngăn cản mình, nên khiến nàng càng dễ nhớ đến Sơ Nam, nhớ đến những chuyện trước kia.

Trong lúc nàng đang thất thần lại nghe thấy giọng nói Tống Dư Hàng bên tai kinh hô: "Cẩn thận!"
Trước mặt nàng là con dốc đứng, Tống Dư Hàng mang theo túi da rắn không vững trượt xuống.

Tống Dư Hàng muốn nàng lùi lại nhưng cô nghĩ cũng chưa kịp liền phóng vọt lên, dùng thân thể mình làm tấm nệm chắn giữa nàng cùng núi đá cây cối.

Lâm Yêm bị nhánh cây tùng rơi trúng nhưng đau đớn lại không xuất hiện, Tống Dư Hàng dùng tay lót sau gáy nàng.

"Chị...." Lâm Yêm nói không ra lời.

Cô chưa từng cười như vậy, cũng không thường cười, là tươi cười nhưng rất hài hoà, giống như ánh nắng sớm sau giờ ngọ không quá nóng không quá chói mắt, nhưng vẫn đủ khiến người ta cảm thấy ấm áp.


"Em nói rất đúng, nhưng tôi cảm thấy có thể gặp được nhau là rất tuyệt rồi, là bởi vì không biết còn có thể gặp lại hay không cho nên mỗi lần đều phải giống như lần đầu tiên dùng chính sinh mệnh ôm lấy đối phương, quyết không để bản thân phải tồn tại hối tiếc."
Hai người đang nói chuyện, đội viên phía dưới nhỏ giọng kêu một tiếng, Tống Dư Hàng buông nàng ra, để lại đại ý cho nàng từ từ suy ngẫm.

Lâm Yêm tựa vào gốc cây, tiếng đồng đội ríu ra ríu rít bên tai.

Nàng ngước mắt nhìn lên khoảng hư vô, một đàn én xoẹt qua ngọn cây bay về hướng Nam.

Hối tiếc sao....!
Nguyên nhân khiến nàng vẫn canh cánh trong lòng cái chết của Sơ Nam mãi không quên? Trừ bỏ việc điều tra rõ chân tướng thì đến tột cùng có nguyên nhân nào để tiếc nuối hay không?"
Nàng nghĩ là có, vì những lời năm đó chưa kịp nói ra, chuyện chưa kịp cùng nhau làm, nàng hối hận khoảng thời gian 14 năm, là khoảng thời gian 14 năm đẹp nhất trong cuộc đời nàng.

Hiện tại....!
Ánh mắt Lâm Yêm dừng trên người người nào đó.

Cô mặc trên người bộ cảnh phục màu đen, không đội mũ, tóc hơi chút rối loạn vén sau vành tai, đang cố sức kéo theo túi khoai lang đi xuống núi.

Tống Dư Hàng không hối thúc nàng, chuyên tâm đi đường của mình, đột nhiên cảm thấy tay mình nhẹ hẳn đi, Lâm Yêm giúp nàng xách một bên túi khoai.

"Đi thôi."
Tống Dư Hàng mỉm cười: "Ừm."
Xuống tới chân núi, xe cảnh sát vẫn còn dừng ven đường, động cơ bị ngấm nước mưa cả đêm, cần sửa gấp.

Tống Dư Hàng cởi áo khoác, đến con suối gần đó rửa sạch túi khoai lang rồi ôm trở về, chùi chùi vào áo khoác cảm thấy sạch sẽ rồi mới đưa cho nàng.

"Em ăn đi, ăn sống ngọt lắm, để lót dạ, nếu không lát nữa lại say xe."
Buổi sáng chỉ uống một chén sữa dê nhất định chưa thấm vào đâu.

Lâm Yêm có chút ghét bỏ nhìn con suối kia: "Ăn được không?"
"Rửa bằng nước suối thiên nhiên làm sao không thể ăn?" Cô sợ Lâm Yêm không tin, tự mình cắn một miếng cho nàng xem.

"Ah, ngọt lắm, lại giòn nữa, đã vậy còn chống khát."
Lâm Yêm nửa tin nửa ngờ cầm lấy nhưng không hạ miệng.

Tống Dư Hàng buồn cười lấy lại: "Được thôi, em thật đúng mang mệnh đại tiểu thư, ngoại trừ việc khám nghiệm tử thi thì những chuyện khác thật khiến người ta tức giận mà."
Cô một bên quở trách, một bên từ trong túi lấy ra con dao nhỏ gọt vỏ khoai.

Lâm Yêm đứng bên cạnh nhìn cô bận rộn: "Chị nói sai rồi, lúc nghiệm thi không để tâm là bởi vì tôi có mặc trang phục phòng hộ, bao nhiêu vi khuẩn đều bị ngăn cách bên ngoài, chị muốn tôi dùng tay không chạm vào thi thể? Đừng có mơ, hơn nữa nơi này hoang vu như vậy, trong nước có vi sinh vật gì chị có nhìn ra không? Ăn vào tổn thương dạ dày là chuyện nhỏ, ăn trúng ký sinh trùng mới là chuyện lớn a Cảnh sát Tống ~"
Nàng kéo dài âm giọng gọi, Tống Dư Hàng bật cười đưa khoai lang đã được gọt sạch vỏ cho nàng: "Đây, em thì giỏi rồi, tôi đúng ra không nên tranh cãi với một Pháp y về chuyện này, ảnh hưởng mất hứng ăn."
"Còn cái gì mà cà chua xào trứng, cắt ruột, đậu xanh hầm ruồi, ngũ vị ướp sườn, bốn món nổi tiếng giới Pháp y chị có muốn tìm hiểu không?"
Lâm Yêm day dẵn, nói không thắng được cô thì phải khiến cô ghê tởm chết mới thôi.

Đoạn đối thoại của hai người khiến Đoạn Thành nhớ tới những hình ảnh màu sắc sặc sỡ kia, sắc mặt tức thì trắng bệch, cơn buồn nôn kéo tới.

"Tống đội, Tống đội, chị quản cái miệng chị ấy dùm em có được không, có muốn để người khác ăn cơm không vậy?"
Tống Dư Hàng nhún vai: "Tôi nếu quản được thì cậu nghĩ tôi có bị đánh thê thảm đến vậy không?"
Lâm Yêm không nói nữa, mặt mày cong tớn, khoé môi cũng nhếch lên cuối cùng cũng lộ ra nụ cười tươi từ tận đáy lòng.

.

truyện tiên hiệp hay
"Tống đội, Cảnh cục gọi tới."
Trịnh Thành Duệ kêu lên.

Tống Dư Hàng một bước chạy tới, đóng sầm cửa xe, lấy ra máy bộ đàm.

"Uy, là tôi, Tống Dư Hàng."
"Tìm được Lý Hải rồi à? Cái gì....? Đã chết?!"

Xe vừa được sửa xong phóng như bay trên con đường núi.

Tống Dư Hàng lấy ra quyển sổ tay tìm bút, Lâm Yêm đã đưa bút cho cô.

Tống Dư Hàng đầu cũng không nâng nói: "Cảm ơn."
Lần này bắt được manh mối mới, Tống Dư Hàng phân bổ các tình tiết trở nên dễ hiểu.


Cô vừa viết vừa nói, mọi người nín thở yên tĩnh lắng nghe: "Lý Hải từ nhỏ sống ở thôn Tiêu Hà lên thành phố, tốt nghiệp Đại học Y, nhờ vào quan hệ nên được nhận vào bệnh viện thành phố Giang Thành làm việc...."
Nhắc đến bệnh viện Giang Thành, trong đầu Lâm Yêm mơ hồ nhớ đến chút gì.

Buổi chiều hôm đó.

Nữ nhân ngồi trên sô pha lấy khăn giấy chấm nước mắt: "Chồng tôi qua đời sớm, để lại hai mẹ con tôi cô nhi quả phụ, con tôi lại bệnh nặng tôi còn phải vất vả chăm sóc nó, ít nhất cũng muốn nuôi nó đến trưởng thành, nếu không tôi đã sớm đi cùng với ông ấy rồi.

"Bệnh gì?"
"Nhiễm trùng đường tiểu."
Một tia chớp xoẹt qua phá tan mớ tơ vò.

Lâm Yêm buột miệng thốt ra: "Tôi biết Nguỵ Phượng Trân là ai?!"
Tống Dư Hàng cũng vừa lúc ngẩng đầu lên: "Nếu tôi đoán không lầm, Vệ Lệ Hồng - người vợ hiện tại của Lý Hải chính là Vợ trước của Dư Tân Diệp - Nguỵ Phượng Trân!"
Phương Tân cuối cùng cũng nhớ ra một chi tiết, lần trước đến bệnh viện Giang Thành, bọn họ có chút ấn tượng với người phụ nữ tên Vệ Lệ Hồng này nhưng không quá sâu sắc, bởi vì hung thủ phác hoạ là một người đàn ông trung niên ngoài 30, ai nghĩ đến lại là một người phụ nữ độc thân ốm yếu một thân một mình chăm sóc đứa con nhỏ bệnh tật, đã vậy còn liên quan đến vụ ám giết liên hoàn?
"Còn thất thần làm gì?!? Mau cho người bắt bà ấy về Cục cảnh sát nhanh!" Lâm Yêm sốt ruột, nàng sợ manh mối vừa tìm được lại bị chặt đứt.

Tống Dư Hàng giơ tay xoa giữa chân mày, đường núi ngoằn ngoèo rẽ trái rẽ phải, mọi người đều trong tình trạng mơ hồ, nhưng cô thì không thể, cô cần phải tỉnh táo tư duy cùng lý trí.

"Em vừa nói con trai Vệ Lệ Hồng mắc bệnh gì?"
"Nhiễm trùng đường tiểu." Lâm Yêm lặp lại một lần: "Nhưng bệnh tình của con trai bà ấy không thể cấu thành lý do không giam giữ bà ta?"
Tống Dư Hàng lắc đầu: "Không, em không nhớ sao? Bà lão từng nói năm đó Nguỵ Phượng Trân đã sinh cho Dư Tân Diệp một đứa con gái, nhưng sau vụ sập hầm mỏ hai mẹ con cô ấy đã mất tích, giờ người mà cô ta chăm sóc lại là con trai....!vậy con gái của cô ấy đâu?"
Lâm Yêm nghĩ đến đây có chút gợn óc sống lưng: "Đã chết hay là...."
"Đừng quên, vẫn còn một nhân vật mấu chốt, Lý Dương, hắn cũng đã biến mất."
Vào thời điểm nhạy cảm, Tống Dư Hàng luôn có thể đẩy lui lớp sương mù trước mắt mọi người.

"Chúng ta đặt ra giả thiết, nếu đứa nhỏ năm đó không chết, hiện tại cũng khoảng tầm 20 tuổi, còn những nạn nhân của Bạch Kình đại đa số đều xấp xỉ độ tuổi đó, là sự trùng hợp ngoài ý muốn hay là tiêu chuẩn để tên giết người vạch ra kế hoạch?"
"Vì sao hắn lại làm vậy? Tại sao lại không chọn những đứa trẻ nhỏ tuổi hơn, vô luận tinh thần hay thể chất đều dễ dàng ra tay hơn rất nhiều."
Hung thủ dùng tâm lý ám thị giết người, thoạt trông thiên y vô phùng kỳ thực dấu vết để lại càng lúc càng nhiều.

Bất kể từ hiện trường vụ án của Hà Miêu, hay kiểm tra được acid gamma hydroxyburyric đều dẫn hướng cảnh sát tiếp cận chân tướng.

Tống Dư Hàng khép đôi mắt, đặt mình vào tràn cảnh: "Nếu tôi là hung thủ, vì cái gì tôi sẽ tìm những thanh thiếu niên, vì cái gì....!vì cái gì...."
"Thanh thiếu niên hoạt bát, có tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ, là lúc cơ thể họ khoẻ mạnh nhất, máu huyết sung mãng nhất...."
"Quan trọng nhất chính là....!xấp xỉ tuổi nàng!"
Giống như bừng tỉnh cơn mộng mị, Tống Dư Hàng dứt khoát mở mắt ra, lập tức kéo tay Lâm Yêm.

"Nhiễm trùng đường tiểu có di truyền không?"
Phương Tân là chuyên viên điều tra dấu vết nhưng cũng có chút kiến thức y học, lắc đầu nói: "Không thể nào, tỷ lệ rất nhỏ."
Vài ánh mắt tức thì liếc nhìn Lâm Yêm, mong chờ đáp án của nàng.

Lâm Yêm xoa ấn lông mày, nhớ lại những tài liệu mình đã từng học ở nước ngoài, kéo ra một vệt đỏ: "Tỷ lệ rất nhỏ, nhưng không có nghĩa không thể, có di truyền hay không đều được quyết định bởi nguyên nhân bệnh, nếu là bẩm sinh như đa nang thận, hội chứng Alport*, thì vẫn có khả năng di truyền.

*Hội chứng Alport (viêm thận di truyền): là bệnh lý gây tổn thương các mạch máu nhỏ trong thận bằng cách tấn công các tiểu cầu thận (đơn vị lọc nhỏ nhất trong thận) dẫn đến bệnh thận và cuối cùng là suy thận.

Gì gì đó cô nghe không hiểu nhưng đã hiểu ý nàng, Tống Dư Hàng bật máy bộ đàm.

"Uy, là tôi - Tống Dư Hàng, lập tức phái người đến nhà Vệ Lệ Hồng áp giải cô ta về Cảnh Cục....!đúng, ngay lập tức!"
Cô không nói nguyên do là gì, nếu chậm trễ sẽ không kịp mất.

---------------
---------------.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện