Phương Tân cùng Đoạn Thành trái phải dìu nàng, Trương Kim Hải đi trước che chắn, Trịnh Thành Duệ túc trực ở phía sau.

Đây là một thông đạo ngầm dưới lòng đất, nước từ trần nhà thấm xuống, dưới chân cũng đọng vũng một tấc nước trôi nổi rác rưởi cùng bao nilon, thỉnh thoảng xuất hiện vài con chuột thi nhau trốn chạy.

Địch ở trong tối ta ngoài sáng, nguy hiểm không biết rình rập lúc nào, tất cả mọi người đều trong trạng thái tập trung cao độ.

Men theo ký hiệu Tống Dư Hàng để lại rẻ vào một góc ngoặc, phía trước chia ra hai lối đi, một bên có chút ánh sáng bên còn lại chỉ toàn một màu đen.

Lâm Yêm dừng bước, đoàn người quay đầu lại nhìn nàng, nàng gỡ cánh tay Đoạn Thành ôm trên vai mình xuống, một mình thăm dò.

"Đoạn Thành, đưa súng của cậu cho tôi."

Đoạn Thành không hiểu lắm ý của Lâm Yêm, đang định tháo bao súng ra đưa cho nàng thì Phương Tân ngăn lại.

"Lâm tỷ, chị...."

"Mọi người trở về đi." Lâm Yêm nói xong tự mình chống đỡ vách tường đi về trước.

"Tôi đoán Phùng cục giao nhiệm vụ cho các người là đến cứu tôi, giờ nhiệm vụ đã hoàn thành rồi thì trở về đi, đừng theo tôi."

Vụ án này ít nhiều liên quan đến Sơ Nam, cho đến giờ nàng còn chưa bắt được manh mối gì đã làm liên luỵ Tống Dư Hàng, nàng không muốn liên luỵ thêm ai nữa.

Đoạn Thành hai bước đuổi theo, tiếng bước chân đạp lên mặt nước bắn tung toé: "Nhưng chỉ có hai chị làm sao có thể địch nổi? Chị vẫn còn đang bị thương...."

"Vậy nên không phải tôi đã bảo cậu đưa súng cho tôi? Các người đi theo cũng chỉ vướng tay vướng chân thêm thôi." Lâm Yêm cảm thấy cậu quá phiền phức, trực tiếp đoạt cây súng trong tay cậu, lên đạn, mang theo đồ bảo hộ.

"Đây là chuyện của tôi, các người đừng nhúng tay vào."

Họng súng đen ngòm hơi nâng lên chỉa vào cậu, Lâm Yêm nghiêng đầu nhìn về phía Trương Kim Hải: "Trương đội, đưa bọn họ về đi."

Trong ấn tượng của Lâm Yêm, Trương Kim Hải là một ông chú nhát gan sợ phiền phức thêm bản tính lười biếng lại có gia đình bởi thế nên hắn nhất định sẽ đồng ý, chỉ cần Trương Kim Hải đồng ý, tổ Kỹ trinh cũng những người còn lại không muốn cũng phải trở về.

Nhưng điều khiến nàng trăm triệu lần không ngờ tới được là Trương Kim Hải bước lên một bước, gạt họng súng của nàng sang một bên: "Súng của cô nên nhắm vào kẻ thù chứ không phải đồng đội, Pháp y Lâm có thể đã nhầm, chúng tôi nhận nhiệm vụ không phải đến giải cứu cô đâu, mà là bảo vệ cô, đưa cô an toàn trở về Cảnh cục Thành phố."

Lâm Yêm ngẩng người, hắn tiếp tục cười cười, lúc nói chuyện vô tình phình to cái bụng khiến áo chống đạn bó sát hơn một chút, ngay sau đó lại bước lên trước dẫn đường, vẫn là giọng điệu bóng bẩy đó.

"Chỉ cần một ngày cô còn ở Cảnh cục Giang Thành thì vẫn là người của chúng tôi, tội hành hung cảnh sát không thể tha thứ, huống chi tôi từng tuổi này rồi cũng muốn lập chút công trạng thăng chức, nếu không thì mấy năm nữa cũng phải về hưu."

Phương Tân tiến lên kéo tay nàng: "Đi thôi Lâm tỷ, ba lính quèn cũng hợp thành Gia Cát Lượng."

Trịnh Thành Duệ đuổi theo: "Gì a, tẩu vi thượng sách."

Đoạn Thành: ".... Trịnh ca câm miệng đi."

Lâm Yêm bị kéo đi: "Các người...."

Nàng muốn nói gì đó nhưng hốc mắt đã đỏ lên, mím chặt môi cuối cùng cũng không chọn nói ra.

--- Tôi cũng sẽ bảo vệ mọi người hết sức có thể.

Đoàn người chọn ẩn mình trong con đường tối, chưa đi được bao xa đã nghe thấy tiếng súng chát chúa.

Trong nháy mắt Lâm Yêm giống như loài mãnh thú trỗi dậy, sự mệt mỏi trong mắt hoàn toàn rút đi, xuyên qua nhóm người lao về phía trước.

Cô giơ tay lên: "Toàn đội tác chiến, Đoạn Thành lão Trịnh bảo vệ Phương Tân, tôi đi trước, những người còn lại.... phải nhờ vào Trương đội."

Lâm Yêm mặc dù mang thương tích nhưng bất kể kỹ năng hay kinh nghiệm chiến đấu đều là một trong những người xuất sắc.

Dù sao thì Trương Kim Hải vẫn còn một nhà già trẻ, để nàng xông pha phía trước là thích hợp nhất.

Những người khác không phản đối gật gật đầu, bầu không khí trầm tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở trầm trọng.

Súng của Đoạn Thành bị Lâm Yêm lấy đi cho nên cậu chỉ cầm một cây côn điện trong tay, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, trơn trượt không cách nào nắm chắc.

Lâm Yêm nhẹ mỉm cười: "Đừng sợ, cậu có mặc áo chống đạn mà, đánh không lại cũng không chết được."

"Nói dễ lắm vậy, nếu như em bị bắn vào đầu rồi sao?" Đoàn người nép sát chân tường di chuyển không một tiếng động, Đoạn Thành thật nhỏ giọng hỏi.

Lâm Yêm cười cậu vớ vẩn: "Nào có chuyện dễ dàng bắn trúng đầu mục tiêu đang di chuyển, trừ phi cậu bất động làm tấm bia sống, nếu không thì cậu cho rằng dễ dàng đào tạo một tay súng thiện xạ lắm sao?"

Nàng vừa nói xong lại tiếp tục một tiếng súng vang vọng, một người chạy lên trực tiếp phá cửa xông vào.

Tống Dư Hàng đang giao đấu cùng tên áo đen, đây là một sàn đấu ngầm dưới vỏ bọc phòng giải phẫu, đèn đuốc sáng trưng, bên cạnh giường là máy đo điện tim, một hài tử nằm trên giường, khay đựng dụng cụ giải phẫu lật úp, dao kéo rơi đầy đất, may là Tống Dư Hàng vừa đến kịp lúc.

Những tiếng súng vừa rồi đều do cô bắn ra, đáng tiếc thân thủ của tên áo đen rất linh hoạt, không chỉ trốn thoát được còn tiếp cận tập kích cô.

Tống Dư Hàng bị hắn siết cổ ấn xuống đất, cánh tay hắn cơ bắp hữu lực khiến sắc mặt cô tái xanh.

Tống Dư Hàng giãy giụa, tay mò mẫm con dao phẫu thuật rơi xuống đất gần đó, cô đột nhiên nắm lấy nhắm thẳng vào cổ hắn.

Trong chớp mắt khi con dao xuất hiện ngang tầm mắt, đồng tử hắn co lại, phản ứng cực nhạy thu tay về nhưng đã không kịp nữa rồi.

Tống Dư Hàng cong người ngồi dậy, một tia máu bắt xoẹt giữa không trung, người đàn ông che cổ lui lại mấy bước, mắt dừng ngay khẩu súng của một tên đã bị hạ gục trước đó.

Tống Dư Hàng cũng nhìn thấy, hai người đồng thời nhào tới đoạt lấy, vật đến ngươi chết ta sống, không phân biệt trên dưới. Đón nhận thêm một quyền vào thẳng Thái dương, Tống Dư Hàng choáng váng, tai chỉ nghe được tiếng ong ong.

Bản năng đối kháng cho phép cô cong gối nhấc bổng bản thân sau đó xoay người đứng dậy, kẹp cổ hẳn sờ lấy cây súng, hắn đương nhiên không cam lòng yếu thế, lúc ngã xuống đất lập tức dùng chân đạp tới.

Tống Dư Hàng phun ra một ngụm máu, bị đá văng ra ngoài tấm kính cửa thuỷ tinh khiến nó vỡ nát.

Lâm Yêm giơ súng, hơi thở phập phồng, trước họng súng, bóng dáng hai người quá gần nhau.

Tống Dư Hàng dành chút thời gian ngắn ngủi nhìn nàng: "Đừng bắn, mang đứa nhỏ đi!"

Trong lúc cô phân tâm, người đàn ông đã bẻ gãy một ngón tay cô, tiếng xương cốt rớp rớp giòn tan, Tống Dư Hàng đau đến mồ hôi tuôn đầy đầu, sắc mặt trắng bệch.

Súng nắm trong tay rốt cuộc bị hắn đoạt lấy, họng súng lạnh băng chỉ thẳng vào trán cô.

Tên áo đen kéo cò, Tống Dư Hàng nhịn đau, thở hỗn hễn nhưng môi vẫn cười.

Ánh mắt điên cuồng khát máu của cô lúc này lại có vài phần tương tự Lâm Yêm.

Người đàn ông có chút sửng sốt, Tống Dư Hàng nắm chặt bán súng, hai người đọ sức.

Khẩu súng trong tay người đàn ông bị đẩy ra, Tống Dư Hàng cắn răng bẻ hướng đường đạn bắn sang một bên.

Phanh.... dưới sức ép của trọng lượng, cò súng cuối cùng co lại.

Lâm Yêm giật mình nghẹn ứ: "Tống Dư Hàng!"

Viên đạn lướt qua gò má cô bay đi bắn gãy chân tủ đầu giường, màn hình điện tử rơi xuống chia năm xẻ bảy, tiếng kim loại va chạm sắc nhọn.

Biết cô không sao, Lâm Yêm không chậm trễ thêm nữa chạy tới xem tình hình của đứa nhỏ, nàng mở mí mắt quan sát đồng tử, sờ mạch đập lại xốc lên quần áo nó.

Hốc mắt người đàn ông muốn nứt ra, lên cơn thịnh nộ gầm một tiếng: "Đừng chạm vào nó!" Sau đó bỏ mặc Tống Dư Hàng lao về phía Lâm Yêm.

Tống Dư Hàng cũng phóng vọt đuổi theo, ôm chặt eo hắn kéo người về sau.

Người đàn ông dùng nấm đấm đánh vào đầu cô, liên tục đánh vào thái dương, Tống Dư Hàng một trận quay cuồng, tiếp tục phun ra một ngụm máu nhưng cô vẫn không hề buông tay, đôi mắt sưng húp chỉ còn một khe rãnh rất nhỏ.

Xuyên qua khe nhỏ đó cô nhìn thấy Lâm Yêm rút những sợi dây gắn trên người đứa nhỏ ra, ôm nó lên, khoé môi lộ ra ý cười vui mừng.

"Chỉ vừa mới gây tê, mau đưa nó đến bệnh viện." Lâm Yêm nói, giao đứa nhỏ cho đám người Trương Kim Hải."

Trương Kim Hải vác nó lên vai: "Vậy còn cô?"

"Tống Dư Hàng còn ở bên trong, tôi phải vào cứu nàng."

Một vài người trốn vào một khe hở nhỏ bên cạnh giường bệnh.

"Em cũng đi...." Đoạn Thành vừa nói đã lập tức xông ra, Lâm Yêm đẩy cậu ngược trở về.

"Đi mau! Đây là lệnh của cấp trên, nhanh!"

"Ai cũng đừng hòng thoát!!!" Người đàn ông tru tréo, đôi mắt đỏ ngầu, hắn bẻ ngoắc cánh tay Tống Dư Hàng ngược ra sau.

Tiếng xương gãy rợn người, cơn đau lập tức đánh úp, Tống Dư Hàng sắc mặt trắng bệch, mồ hôi từng giọt lăn dài, ngay sau đó thân thể bị hắn nhấc bổng lên quăng ngã về phía vách tường.

Cô lăn mấy vòng va đổ tủ thuốc, lưu lại vết máu loang lỗ trên mặt tường.

Lâm Yêm núp ở góc giường, nhìn thấy một bàn tay nhặt cây súng từ dưới đất lên, đồng tử lập tức co lại, hét lớn: "Đi!" Sau đó trực tiếp đẩy người ra ngoài.

Vài người ngã bên ngoài cửa, Trương Kim Hải thở hổn hển cẩn thận che chắn đứa nhỏ không bị va vào đầu.

Đoạn Thành co mình ngồi dậy lại bị Phương Tân nháy mắt kéo xuống: "Nằm yên!!!"

Phanh phanh phanh.... viên đạn nháy mắt xuyên qua cánh cửa thép để lại những lỗ tròn tan hoác, một vài tia sáng luồng qua.

Vài người ôm đầu quỳ rạp trên đất co mình lại, không dám thở mạnh, hoàn toàn không tưởng tượng được cảnh tượng bên trong hỗn loạn đến mức nào.

Đoạn Thành đỏ hốc mắt: "Lâm tỷ, Tống đội...."

Trương Kim Hải là người lấy lại tinh thần nhanh nhất, hắn vác hài tử trên lưng, vừa ôm vừa kéo mọi người: "Đi, nhanh! Ra ngoài gọi chi viện."

Đến Tống Dư Hàng sức cùng lực kiệt cũng chỉ bất phân thắng bại với tên áo đen thì bọn họ ở lại cũng chỉ chuốc thêm phiền phức, huống chi trong không gian nhỏ hẹp đó súng chỉ là một cục sắc vụn.

Với khả năng xạ kích của đám người này e là giết địch thì ít trúng quân ta thì nhiều.

Phương án nào ít tổn thất nhất thì chọn, nếu ông là người đưa bọn họ tới thì phải dẫn toàn đội an ổn trở về.

Trương Kim Hải cắn răng, trên lưng cõng hài tử còn phải kéo đám người hoảng hốt thất kinh chạy về trước trong cơn mưa đạn.

Mắt kính Trịnh Thành Duệ rớt ra, cậu lau nước mắt trên mặt không biết chảy ra từ lúc nào, cuối cùng cậu cũng thoát khỏi cảm giác cả người kinh hách vô lực.

Cậu nhanh chóng mở máy tính trên cánh tay phải, lau đi lớp bụi mờ trên màn hình, mặc dù xuất hiện vết nứt nhưng vẫn có thể sử dụng được.

Cũng không biết cậu lấy sức lực từ đâu ra, kéo thân thể mập mạp ngắn củn chạy về trước: "Lối này, tôi đã tìm được đường ra."



Bụi khói súng tan đi, Lâm Yêm ở phía sau kệ giường bị đổ ngã bò ra. Căn phòng một mảnh hỗn độn, vách tường, trên trần nhà đều là vết đạn bắn, máy đo điện tim vỡ nát, máu tươi chảy đầy sàn, căn phòng tối đen, bóng đèn treo trên trần rơi xuống trước mắt nàng.

Sau khi ánh mắt Lâm Yêm dần quen với bóng tối, nàng bò trên đất đầy những mảnh kính vỡ.

Nàng tìm Tống Dư Hàng: "Tống Dư Hàng, Tống Dư Hàng...." Người trước giờ luôn ngả ngớn chưa bao giờ để lộ khoảnh khắc hoảng hốt thế nhưng giọng nói lúc này có dấu hiệu run nhè nhẹ.

Ngoài cửa truyền đến tiếng ho khan mỏng manh của nữ nhân, Tống Dư Hàng trượt xuống người tên áo đen, trên tay cầm một ống nhổ*, trên miệng ống dính máu.

*Ống nhổ: ống dùng để chứa các thứ khạc nhổ ra từ trong miệng như đờm dịch vị....

Ngay thời khắc nguy cấp, nhìn thấy họng súng chỉa vào người Lâm Yêm, Tống Dư Hàng không kịp suy nghĩ từ trên đất bò dậy, không màn choáng váng, không màn việc thân thể đau đớn cỡ nào, bản năng như một con hổ rình mồi từ phía sau phóng tới ấn tên mặc đồ đen xuống đất, tóm cổ tay hắn ngạnh sinh bẻ trật họng súng, viên đạn bắn lệch hướng.

Tên áo đen vùng vẫy, cũng không biết cô lấy sức lực từ đâu, như điên dại cầm lên ống nhổ đâm thẳng vào thái dương của hắn, một chút lại sâu một chút, cho đến khi miệng mũi hắn đều chảy máu, dần dần không còn động tĩnh.

Tống Dư Hàng lúc này mới buông tay, hai người đều bị thương không nhẹ.

Đầu tên áo đen nằm nghiêng trên đất, bên cạnh là một vũng máu.

Tống Dư Hàng ngửa đầu thở hổn hễn, thể lực đã cạn, toàn thân mềm nhũn như kẹo bông, đến cử động ngón tay cũng khó khăn, nghe thấy Lâm Yêm gọi cô muốn nói chuyện, vừa mở miệng chỉ khạc ra được một ngụm máu.

Lâm Yêm bò qua, nâng gương mặt cô lên, dùng tay lau sạch vết máu trên mặt cô nhưng có lau thế nào cũng không sạch.

Thanh âm trở nên nghẹn ngào: "Tống Dư Hàng, Tống Dư Hàng...."

Nàng chưa bao giờ thấy cô chật vật thế này, khắp người toàn là máu, bộ đồng phục đã ướt đẫm, mắt mũi bầm tím, một bên mắt sưng húp, tay phải bị gãy rũ rượi trên đất. Trong phòng tối đen, Lâm Yêm không rõ được rốt cuộc cô bị thương nặng cỡ nào, chỉ lặng lẽ ôm.

Nước mắt không kềm nén chảy xuống.

"Chị bị thương ở đâu? Chỗ nào? Đi..... chúng ta đến bệnh viện...." Lâm Yêm thút thít cánh mũi, bản thân nàng cũng không cố trụ được bao lâu nhưng vẫn cố sức đỡ cô vực dậy, hai người thất tha thất thiễu miễn cưỡng đi được vài bước rồi lại cùng nhau té xuống đất.

Lúc này Lâm Yêm không thể nào để cô biến thành nệm thịt.

Tống Dư Hàng nằm trên vai nàng, vừa ho vừa cười.

"Hiếm khi thấy em khóc vì tôi...."

"Nhưng mà...." Cô miễn cưỡng nâng lên cánh tay trái vẫn còn có thể cử động, lau đi nước mắt trên mặt nàng.

"Em đừng khóc, em khóc tôi đau lòng."

Chỉ nói mấy câu cô đã bắt đầu cảm thấy khó chịu, ọc một tiếng nôn ra một ngụm máu bầm, sắc mặt trắng xanh.

Lâm Yêm vỗ lưng giúp cô nhuận khí, đột nhiên cảm thấy xúc giác là lạ, có gì đó thô ráp bên dưới lớp áo.

Nàng mò mẵm bất chợt nghiếng răng nghiếng lợi.

Tống Dư Hàng mượn thân thể đầy thương tích ăn vạ trong ngực nàng, cô thật sự mệt mỏi nhưng ánh mắt lại rực sáng, nắm chặt tay nàng đặt lên ngực mình.

"Nếu không.... em hôn tôi một chút, tôi liền không đau nữa."

Lâm Yêm giơ tay muốn ban phát một cái tát: "Mặc áo chống đạn còn giả chết, còn muốn chiếm tiện nghi của lão nương, tránh ra!"

Tống Dư Hàng nhắm mắt lại, khoé môi treo ý cười, chờ đợi nàng "ban thưởng" nhưng tay nàng lại chậm chạp không hạ xuống.

Ngược lại cổ áo bị nàng kéo lên, Lâm Yêm ngồi dậy, đôi môi ấm áp chạm khẽ lên trán cô, hơi chút lúng túng nhẹ nhàng qua đi nhưng Tống Dư Hàng lại cảm thấy khoảnh khắc ấy như vĩnh hằng.

Lâm Yêm ôm trọn đầu cô giọng nói nghẹn ngào: "Chị.... không sao chứ...."

Tống Dư Hàng vùi trong ngực nàng, được ôn hương nhuyễn ngọc vây quanh, áp suất không khí nặng dần.

Cô có trực giác mình không bị đánh chết, khả năng sẽ bởi vì tim đập nhanh, huyết áp tăng cao, xuất huyết não mà chết.

Trên người cả hai đều là khói thuốc súng cùng mùi máu tanh tưởi nhưng cô chưa từng cảm thấy thoã mãn như lúc này, phảng phất như mọi đau đớn đều biến mất.

"Lâm Yêm."

"Ừm."

"Mềm quá."

"...." Gân xanh nơi thái dương Lâm Yêm bạo phát, ném cô ra xa quay đầu muốn đi.

"Ah.... từ từ đã, ưm...." Tống Dư Hàng khập khiểng đuổi theo, mặc dù cơ thể không trúng đạn nhưng tấm thép của áo chống đạn đều bị lõm sâu, không gì khác ngoài nội thương huống chi cánh tay phải đã bị gãy không nhấc lên nổi, trên đùi bị viên đạn lạc bắn trúng đang âm ỉ rỉ máu.

Đến lúc này cô mới cảm thấy đau, vừa rồi được hôn được ôm, adrenalin tăng cao cho nên cô không cảm giác được đau đớn, thân thể hoàn toàn thả lỏng giờ thì di chứng đã tìm tới, không đứng lên thì thôi, vừa đứng lên trời đất quay cuồng, Lâm Yêm xoay người nhanh chóng đỡ cô.

Đón nhận sự lo lắng trong mắt nàng, Tống Dư Hàng miễn cưỡng tươi cười: "Không sao.... xem hắn thế nào rồi?"

Lâm Yêm đỡ cô tựa vững vào tường, cúi người cầm lên khẩu súng trong tay tên áo đen, mở khăn bịt mặt của hắn ra.

Gương mặt méo mó không nhìn rõ, nếu nàng tính không sai, năm nay Lý Dương đã 40 tuổi, nhưng gương mặt này chằn chịt vết sẹo, vừa già cõi vừa có chút đáng sợ.

Trừ bỏ đôi mắt, không một chỗ nào lành lặng, làn da cũng vì vết sẹo mà trở nên nhăn nhúm, mũi gãy cụp, miệng trề ra không những vô cùng xấu xí mà còn có chút doạ người.

Lâm Yêm nhìn thấy lập tức ghê tởm, bản năng dùng bán súng nện vào mặt hắn.

Tống Dư Hàng che ngực kéo nàng ra ngoài: "Đi thôi, em ra ngoài gọi cứu viện, tôi ở đây trông chừng hắn."

Lâm Yêm chỉ súng vào đầu hắn, nghiếng từng câu chữ: "Hắn chỉ mới hôn mê, tôi muốn hắn chết."

"Lâm Yêm!" Tống Dư Hàng hơi cao giọng, men theo hơi thở run nhẹ, thân mình từng trận rét run, vết thương trên đùi máu chảy không ngừng, dưới chân rất nhanh ướt sủng một vũng máu.

"Nghe lời, em ra ngoài trước, hắn làm nhiều chuyện ác, còn giết hai cảnh sát, tội tử hình khó thoát."

"Tôi muốn hắn chết ngay lập tức!!!" Mắt Lâm Yêm đỏ bừng, kéo cò.

Tiếng ho khan kịch liệt truyền đến từ phía sau, Tống Dư Hàng rốt cuộc không chống đỡ được nữa khuỵ ngồi xuống.

"Hắn, nhất định phải chết.... nhưng là.... em không muốn biết động cơ gây án sao? Cho dù bây giờ em có hận tôi, khinh thường tôi, cảm thấy những lời tôi nói là vô nghĩa.... có điều...." Cô thở không ra hơi, nhưng vẫn dùng ánh mắt ôn hoà dịu dàng nhìn Lâm Yêm.

"Phân tích động cơ cùng quá trình gây án, đồng nghĩa với việc lưu lại thông tin quý giá cho Cục cảnh sát sau này, nếu gặp những vụ án tương tự hoặc loại nghi phạm như vậy, chúng ta cũng.... cũng không đến mức đi vào ngõ cụt, thậm chí.... có thể đoán biết được thời gian, hạn chế số người thương vong...."

"Sơ Nam không phải là cô gái đầu tiên bị giết hại, cũng không phải người cuối cùng, dùng cách giết chết để ngăn họ không phải là mục đích của chúng ta, hạn chế tội phạm mới là quy chuẩn."

Tống Dư Hàng vừa nói vừa cắn răng bò qua, đẩy họng súng của nàng qua một bên, kéo nàng vào trong lòng mình, tiếng hít thở của cô càng nặng dần như một cơn gió thoảng qua.

Cô khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, trước mắt dần trở nên mơ hồ, cô nâng lên cánh tay sờ vào gương mặt nàng, giúp nàng lau nước mắt, đoạt lại khẩu súng vào trong tay mình, sau đó lấy còng tay trong túi quần ra đưa cho nàng.

"Nghe lời, Lâm Yêm, còng hắn lại với tôi, sau đó.... ra ngoài gọi chi viện...."

Lâm Yêm không tiếp tục trốn tránh, Tống Dư Hàng lại ôm nàng, trấn an cảm xúc trong lòng nàng, chỉ là cô biết rằng thời gian cho mình không còn nhiều lắm, cảm nhận được dòng nước nóng bỏng chảy vào trong cổ áo. Tống Dư Hàng cười cười, nâng lên gương mặt nàng, dùng ngón tay đầy máu vuốt ve dung nhan tái nhợt của nàng.

Tống Dư Hàng hơi chút tiếc nuối thả tay xuống: "Đừng khóc.... tôi.... đã hứa với em.... còn thiếu em lời thổ lộ chính thức.... em cũng còn nợ tôi.... khụ...." Câu nói tiếp theo không thành lời, cô mở tay nàng ra, đặt còng tay vào bàn tay nàng sau đó siết chặt.

"Mau... mau đi đi... chỉ cần.... tôi ở đây... hắn không thể nào.... trốn thoát...."

Lâm Yêm nhìn hai người hợp chung một chỗ, lại nhìn gương mặt Lý Dương, lúc trở lại nhìn vào mặt cô, đôi môi run rẩy rốt cuộc nhịn không được khóc rống lên mắng.

"Tống Dư Hàng, chị là tên hỗn đản!"



Xuyên qua dãy hành lang hắc ám, cũng không biết chạy bao lâu, đoàn người thở hồng hộc, Trịnh Thành Duệ dừng bước, trước mắt là một phòng giam.

"Đi bên này." Cậu quay đầu chạy đi, Phương Tân cùng Đoạn Thành nhanh chóng đuổi theo, Trương Kim Hải lại đột nhiên dừng bước.

Vài người quay đầu nhìn lại: "Trương đội...."

Đứa nhỏ trên lưng hắn tựa hồ giật mình, Trương Kim Hải sửng người, dùng tay sờ vào cổ, là máu, khoảnh khắc ông thả tay ra, máu ở cổ cũng theo đó phún ra.

Đoạn Thành đứng gần nhất đã bị máu của ông bắn đầy mặt, khác biệt so với máu người chết, máu của người sống mang theo độ ấm cùng mùi tanh tưởi.

Nước mắt sợ hãi có dấu hiệu trào ra, nhưng thân thể còn chưa kịp hồi phục đã trơ mắt nhìn nữ hài đang cầm dao phẫu thuật đâm vào cổ Trương Kim Hải.

Trương Kim Hải lảo đảo ngã xuống đất, Phương Tân nhanh chóng chạy tới, vết thương cắt trúng động mạch không cách nào cầm máu, cô gái trẻ khóc rống lên, cởi áo khoác ngoài bộ đồng phục ấn chặt vào miệng vết thương.

Trương Kim Hải ho khan, môi cũng không ngừng chảy máu, đến một câu nói hoàn chỉnh cũng không xong: "Tôi.... con gái của tôi.... cũng.... cỡ tuổi nó bây giờ...."

Đứa nhỏ ném dao phẫu thuật, lăn long lóc từ trên đất bò dậy, quay đầu chạy về hướng ngược lại.

Ánh mắt Đoạn Thành muốn nứt ra, từ trong cổ họng rít gào: "Đứng lại! Đừng nhúc nhích!"

Cậu cầm lấy khẩu súng trong tay Trịnh Thành Duệ đang kinh hãi ngồi bệch trên đất, nhắm thẳng hướng đứa nhỏ đang chạy đi.

Nhưng là.... nhưng là....

Cậu cắn răng, giãy giụa, tay run rẩy, không biết từ lúc nào lệ rơi đầy mặt.

Nó còn nhỏ như vậy, chưa đến hai mươi tuổi đã trông giống trẻ vị thành niên nhưng sao lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy! Làm sao có thể!!! Đoạn Thành rống giận phát ra từ cổ họng, nhắm mắt bóp cò.

--------------

--------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện