Đường cong trên môi Tống Dư Hàng càng lúc càng đậm, thứ gọi là tình yêu sắp xâm chiếm toàn bộ cơ thể cô, căng cứng như muốn được phóng thích.
Nhịp tim cô đập mỗi lúc một nhanh hơn, thế nhưng lại tồn tại cảm giác như phiêu lãng trên đám mây không quá chân thực.
Cô chạm chạm vào môi mình, nghiền ngẫm câu nói vừa rồi của nàng, quay đầu dùng tay đỡ trán, miễn cưỡng khống chế tâm trạng đang muốn nhảy cẩng lên.
Cảm giác này quá mức mỹ diệu, khiến nàng vui sướng kích động gấp vạn lần so với việc được lập công khen thưởng.
Lâm Yêm nhìn một loạt phản ứng của cô, triệt để đánh mất hình tượng thành thục ổn trọng của cái tuổi trung niên, bật cười: "Chị làm sao vậy?"
Tống Dư Hàng đột nhiên xoay người lại, ôm lấy bả vai nàng: "Lâm Yêm, tôi nghĩ...."
Một bàn tay Lâm Yêm che chắn môi cô, một tay khác chỉ khu vực trống trải bên cạnh.
Nhóm người của Phương Tân đang hướng các nàng đi đến.
Tống Dư Hàng lập tức thay đổi sắc mặt, chỉ thiếu đấm ngực dậm chân, phành... một tiếng đóng sầm cửa xe lại, buồn bực ngồi vào ghế điều khiển.
Phương Tân bước lên xe: "Tống đội bị làm sao thế?"
Lâm Yêm chống một tay bên bệ cửa kính, nghiêng đầu liếc nhìn nàng, khoé môi cong cười, bất ngờ một thoáng liếc mắt chính là phong tình vạn chủng.
"Chắc do đói bụng rồi."
Tống Dư Hàng: "...."
Trịnh Thành Duệ sờ sờ cái bụng: "Đúng là.... em cũng có chút đói."
Bụng của Đoạn Thành cũng đúng lúc rột rột hai tiếng.
Nhóm người trên xe hi hi ha ha cười rộ lên.
Tống Dư Hàng ấn mở cửa kính, muốn gió đêm luồn vào thổi bay cái nóng đặc quánh, lắc lắc đầu, dùng ánh mắt truyền đạt với Lâm Yêm:
• Về nhà em hãy chờ đó.
Lâm Yêm không chút sợ hãi nghênh đón:
• Chờ thì chờ.
Bây giờ không còn sớm, hầu hết các quán ăn đều đã đóng cửa, các nàng tuỳ tiện chọn một quán vỉa hè ăn chút lót dạ.
Lâm Yêm nếm thử một chút thì không còn hứng ăn nữa.
Tống Dư Hàng nhìn thấy dáng vẻ uể oải buồn ngủ của nàng liền biết hơn nửa phần là do mệt mỏi, dù gì thì vết thương trên người nàng vẫn chưa khỏi hẳn, hôm nay lại xông pha một trận, ăn thêm một chút rồi thì đưa mọi người về nhà.
"Tống đội, cho em xuống ở giao lộ phía trước." Phương Tân cầm túi, chờ xe dừng hẳn mới đẩy cửa bước ra.
Tống Dư Hàng ấn xuống kính cửa xe nói lời chào tạm biệt với họ: "Trên đường cẩn thận."
Phương Tân xua tay: "Vâng, hai người cũng trở về sớm đi."
Chờ xe đi xa nàng mới nhìn lại Đoạn Thành đang đứng bên cạnh mình: "Sao cậu cũng xuống xe?"
"Nhà của em cũng ở khu này a."
Phương Tân đi trước hai bước, Đoạn Thành nhắm mắt đuổi theo.
"Sao cậu không đi đường bên kia đi??"
Đoạn Thành lắc đầu, chỉ chỉ phía trước: "Nhà em nằm trên con đường này mà."
Phương Tân: "...."
Phía trước có bán món lẩu hải sản cay, mắt Đoạn Thành sáng rực kéo nàng chạy tới.
"Ah, làm gì vậy, nam nữ thụ thụ bất thân!"
"Chị ăn no chưa?" Đoạn Thành quay đầu, mỉm cười rạng rỡ.
Phương Tân gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Đoạn Thành đã chạy tới quán lẩu: "Tốt quá còn gì, ăn thêm chút đi, ông chủ, cho hai phần lẩu cay, một cay ít, một...."
Cậu nhìn Phương Tân, buột miệng thốt: "Không bỏ rau thơm, nêm chua một chút, thêm hai chai Fanxing.
"Có ngay!" Chỉ chốc lát sau, hay bát lẩu cay nóng hổi được bưng đến.
Đoạn Thành cắm ống hút vào chai nước đưa cho nàng, còn cậu thì uống chay.
Phương Tân bỏ thêm chút gia vị khuấy đều: "Sao cậu biết tôi không ăn rau mùi?"
Đoạn Thành vùi đầu hút sợi mì, giấu đi tia lúng túng ẩn hiện trong ánh mắt: "Thì là.... mỗi lần ăn cơm chị đều gắp rau mùi bỏ ra không phải sao?"
Tâm Phương Tân ấm áp, mỉm cười: "Ông chủ, cho thêm một chai Fanxing, này là tôi mời."
•
Đưa Trịnh Thành Duệ về đến nhà, Lâm Yêm đã mơ màng ngủ thiếp đi, nàng tựa vào lưng ghế, Tống Dư Hàng vỗ vỗ tay nàng, bật máy sưởi lớn thêm vài số.
"Cố chịu một chút, sắp về đến nhà rồi."
Lâm Yêm giật mình, hé mở đôi mắt nhìn ra ngoài kính cửa xe, không phải đường về căn biệt thự.
"Đi đâu?"
"Nhà tôi."
"...."
Tống Dư Hàng dừng xe dưới bãi gara, kéo tay nàng ra ngoài, Lâm Yêm cọ tới cọ lui liên tục thụt lùi về phía sau.
"Em không đi, đừng kéo em...."
Tống Dư Hàng nửa ôm nửa bế người hướng lên lầu: "Mấy tháng em không về nhà, căn biệt thự đóng đầy bụi, cần phải dọn dẹp trước mới có thể ngủ."
Lâm Yêm giãy giụa, bóng đèn cảm ứng ngoài hiên lập tức sáng lên, nàng phóng giọng nhỏ cực kỳ, mặt đỏ lựng.
"Em thuê phòng khách sạn được mà, trễ vầy rồi còn theo chị về nhà, nếu có chuyện gì xảy ra mẹ chị không được giết em đâu đấy!"
Tống Dư Hàng cười cười, trực tiếp bế nàng lên lầu một, Lâm Yêm vươn tay víu chặt tay vịn cầu thang.
Hai người liên tục giằng co.
"Mẹ tôi không giống ba em, động tí cái đòi chém đòi giết, chết hay sống em gặp bà rồi biết."
"Vậy cũng không được, để em gặp bà ấy với bộ dạng này à?" Trong suy nghĩ của Lâm Yêm, khi gặp gia trưởng quần áo phải chỉnh chu, trang điểm nhẹ nhàng thanh thuần, ra mắt ở nhà hàng sang trọng, gặp phải chào hỏi a di thúc thúc, còn phải có quà lễ dâng biếu chứ ai đời lại giống như bây giờ, để mặt mộc, bộ quần áo bệnh nhân ở bên trong, bên ngoài lại khoác áo của Tống Dư Hàng, chẳng ra thể thống gì.
Lâm Yêm tìm được kẻ hở lập tức muốn trốn lại bị Tống Dư Hàng tóm được túm trở về, cô thở phì phò kéo nàng tiếp tục đi lên.
"Em bây giờ có làm sao, tôi thấy rất ổn, nếu em thật sự trang điểm loè loẹt, hẹn mẹ tôi đến nhà hàng sang trọng, mở miệng liền tặng bà cả núi quần áo xa xỉ bà mới thật sự bị doạ chết khiếp."
Lâm Yêm liên tục vẫy vùng, bị nàng từ phía sau ôm vào trong ngực, lôi kéo đi lên cầu thang.
"Gì mà trang điểm loè loẹt, chị nói lý chút có được không?"
"Được được được." Tống Dư Hàng hết cách đè nàng vào vách tường, giơ tay ấn chuông cửa.
"Em xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất, thông minh nhất, tài giỏi nhất...."
Càng nói nàng càng cảm thấy thẹn.
Lâm Yêm vươn tay bưng kín miệng cô lại.
Cửa mở.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lâm Yêm lập tức rụt tay về, phủi phủi quần áo trông thẳng thớm một chút, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tống Dư Hàng, nỗ lực nở nụ cười sao cho hút lực tương tác một xíu.
"Chào.... a di."
"Mẹ, đây là Lâm Yêm."
Tống mẫu đánh giá Lâm Yêm từ đầu đến chân sau đó lại nhìn hai tay của khuê nữ nhà mình đặt trên vai nàng, bà đột nhiên mỉm cười thích thú, nhiệt tình đón người vào trong.
"Tới tới, mau vào đi, con là em gái của Lâm Khả có phải không, hai đứa rất giống nhau! Sao lại mặc ít vậy, xem xem tay lạnh run rồi kìa, Dư Hàng, mau lấy túi chườm nóng lại đây, lấy thêm vài bộ quần áo cho nàng mặc thêm!"
Lâm Yêm cảm giác như thể cơ mặt mình tối hôm nay không phải bị lạnh cứng mà là kinh ngạc đến đơ ra.
Sao không hề giống như nàng tưởng tượng vậy? Trong ấn tượng của nàng, Tống Dư Hàng tuổi nhỏ tang cha, anh trai sau đó cũng qua đời, người phụ nữ có thể gồng gánh cả gia đình như vậy nhất định phải kiên nghị ngoan cường giống như mình, thậm chí phải ít khi nói cười thêm việc không biết lý lẽ như Lâm Hựu Nguyên mới đúng.
Nhưng Tống mẫu tuy mái tóc điểm bạc, mặc quần áo mùa đông đơn giản, đôi dép lê dưới chân cũng đã mòn nhẵn, thậm chí đã rách vài đường chỉ, gương mặt điểm chỉ đầy nếp nhăn nhưng nét biểu cảm rất bình dị hài hoà và nụ cười đó không hề giả trân.
Đáy lòng Lâm Yêm buông lỏng: "Cám ơn Ngài, không cần phiền toái vậy đâu."
Tống Dư Hàng ôm một đống vật dụng bước ra, cởi áo khoác trên người nàng, nhét túi chườm nóng vào trong ngực nàng.
Tống mẫu rót một ly nước ấm cho nàng, thấy nàng không chịu ngồi liền kéo nàng đến ngồi bên cạnh lò sưởi.
Tống gia không lắp điều hoà, thích cách nguyên thuỷ nhất là đốt than sưởi ấm, một ống khói dài thông ra bên ngoài toà nhà.
Lửa đã được đốt nóng, Tống mẫu lại bỏ thêm than đá vào trong.
"Lần trước đến bệnh viên có gặp anh của con, nói con bị thương rất nghiêm trọng, đã khoẻ hơn chút nào chưa?"
Lâm Yêm vẫn còn chút câu nệ, nàng đã quen miệng hễ há mồm là mẹ này mẹ kia, giờ tự nhiên muốn nàng hiền lương thục đức? Có thế nào cũng không thấy thoải mái, đứng ngồi không yên.
Nhìn thấy Tống mẫu đưa đến ly nước, nàng bất ngờ đứng dậy, một tay nhận lấy, không ổn, đưa hai tay ra đón nhận.
"Dạ.... khá hơn nhiều...."
"Ai nha, đứa nhỏ này, khách sáo như vậy làm gì, mau ngồi đi, đây, con ăn quýt đi, còn có hạt dưa, trái cây, kẹo bánh, thích gì cứ lấy, con cứ tự nhiên, Dư Hàng a, bánh hoa quế mà lần trước chị con đi công tác mua về mang ra đây luôn đi...."
Chỉ chốc lát công phu, trên bàn trà đã đầy ắp bánh trái muôn màu muôn vẻ.
Khoé môi Tống Dư Hàng giật giật: --- Mình về nhà có bao giờ mẹ nhiệt tình vậy đâu chứ?
Cô kéo dài giọng: "Mẹ, nàng vẫn còn là bệnh nhân, dạ dày ăn không hết những thứ này đâu ---"
Tống mẫu quay đầu trừng mắt: "Giờ ăn không hết thì mang về từ từ ăn không được à?"
Lâm Yêm đưa tay lấy quả quýt, một tay nhét đầy kẹo không dám cự tuyệt, da đầu tê rần khóc không ra nước mắt: "Đủ rồi, đủ rồi a di, nhiều quá...."
Nàng hiện tại y hệt cô mèo nhỏ cụp tai thu liễm móng vuốt, Tống Dư Hàng buồn cười không thôi, tựa người vào sô pha cúi đầu cười trộm cho đến khi bị ánh mắt hung tợn của Lâm Yêm trừng đến lại khôi phục dáng vẻ nghiêm trang.
"Mẹ, đói bụng, mẹ đừng đưa cô ấy nữa, nàng thật sự không ăn được nhiều vậy đâu, tủ lạnh có gì ăn không mẹ?" Tống Dư Hàng cười đủ rồi mới giúp người yêu giải vây, kéo tay nàng ngồi xuống bên cạnh mình, lấy quả quýt trong tay nàng đặt bên cạnh bếp lò, túi kẹo thì bỏ lại mâm đựng trái cây, chỉ chừa lại vài thứ có thể lót dạ lại cho nàng.
"Hả? Sao con không nói sớm, đã trễ vậy còn chưa ăn cơm, Yêm Yêm cũng chưa ăn gì phải không?"
Ánh đèn ngoài phòng khách mờ nhạt, nếu không cẩn thận quan sát thì không thể nhìn ra được sắc mặt của Lâm Yêm hiện tại không được tốt lắm, trên người vẫn còn mặc bệnh phục. Tình thương của mẹ tràn lan, Tống mẫu nhất thời đau lòng không thôi.
"Để a di nấu, con cũng vậy, biết dạ dày người ta không tốt buổi tối còn không cho người ta ăn, vừa mới xuất viện, tối nay ăn tạm vài món, ngày mai A di sẽ làm mấy món ngon cho con ăn."
Tống mẫu nhìn nàng, đầu không cao như Tống Dư Hàng, gầy nhom lại nhỏ người, cằm nhọn đến mức có thể chọt chết người, gương mặt cũng chỉ lớn hơn bàn tay một chút, hoàn toàn đối lập với ái nữ nhà bà tung tăng nhảy nhót, người cao chân lại dài, vai rộng cánh tay cơ bắp chắc nịt.
Từng có khoảng thời gian nam sinh cố kỵ cô, nữ sinh thì rơi lệ.
Tống Dư Hàng khi nào có thể học được như con gái người ta, không cần quá hiền thục đoan trang, ít nhất cũng ra dáng một nữ nhân là tốt lắm rồi!!!
Thật là, bà càng nhìn nàng càng cảm thấy thích, nhìn lại con gái mình sốt ruột không thôi, nghĩ đến ngày hôm đó ở bệnh viện, Tống mẫu đối với Lâm Yêm nảy sinh lòng thương xót.
Có lẽ Tống Dư Hàng đưa nàng về nhà là lúc giữa khuya thế này nhất định cũng có nguyên nhân trong đó, Tống mẫu không những không so đo việc nàng bất ngờ xuất hiện mà còn rất nhiệt tình chào đón, điều này khiến Lâm Yêm càng ngượng ngùng hơn, nghe những lời bà nói mà từ lúc vào cửa đến giờ lòng đều tràn ngập một cổ ấm áp.
--- Vậy ra.... đây là một gia đình bình dị sao?
Hoàn toàn bất đồng với cách sống và nói chuyện của Lâm Hựu Nguyên, bà đối với một cô gái xa lạ vừa quan tâm lại yêu quý, thậm chí còn yêu ai yêu cả bằng hữu của cô, lần cuối cùng nàng cảm nhận được sự ấm áp này chính là Trần a Di.
Lâm Yêm nghĩ đến đây hốc mắt lập tức nóng lên: "Không cần phiền phức vậy đâu, a di...."
Tống Dư Hàng theo sau Tống mẫu, nửa ôm nửa vỗ vai bà cùng nhau vào bếp, không quên phóng ánh mắt mỉm cười dành cho Lâm Yêm, ý bảo nàng ngồi chờ một lát.
"Mẹ, con giúp mẹ, làm mấy món thanh đạm được rồi a." Tống Dư Hàng vừa mở cửa tủ lạnh vừa nói.
"Đi đi đi, đừng ở đây vướng tay vướng chân." Tống mẫu đẩy cô ra ngoài, lấy bó hành lá ra rửa sạch.
"Canh gà buổi chiều còn trong tủ lạnh, đúng đúng, chính là cái thố đó, con mang ra hâm nóng lại, làm súp cũng được."
Tống mẫu mở lửa nấu nước, vừa rửa rau vừa quở trách: "Sao con không nói hôm nay nhà ta có khách để mẹ sớm chuẩn bị, giờ hay rồi, toàn thức ăn còn thừa lại."
Tống Dư Hàng bắt nồi nước lên, cười cười: "Mẹ, cô ấy không để ý đâu."
Tống mẫu rửa rau thở dài: "Haizz, con cùng Lâm Khả không thành cũng được, điều kiện cậu ấy tốt cũng được, nhưng chung quy những gia đình giàu có ---"
Tống mẫu nhỏ giọng nói với cô chuyện phát sinh ở hành lang bệnh viện hôm đó, nét cười trên mặt Tống Dư Hàng dần phai nhạt, nhíu mày, vẫn là có chút đau lòng Lâm Yêm.
"Con xem, một cô gái tốt như vậy, sinh tử chưa rõ mà người mẹ kế ba nàng rước về đã bắt đầu tính chuyện lo hậu sự, nhìn người mẹ kế đó so ra còn nhỏ tuổi hơn nàng, thật là...." Tống mẫu lắc đầu, khuấy đều nước trong nồi.
"Tuy rằng không phải người một nhà, nhưng một gia đình quyền thế như vậy chúng ta đừng dính líu đến vẫn tốt hơn con à."
Những lời này của bà chỉ muốn an ủi Tống Dư Hàng, sợ cô thương tâm, nhưng ai ngờ cô lại nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn mẹ mình đang nêm canh.
"Vậy mẹ cảm thấy Lâm Yêm thế nào?"
Tống mẫu nhớ lại cảnh tượng vừa rồi lúc nhìn thấy nàng, dáng vẻ tính tình của nàng
"Rất tốt, không tỏ tính nết khó ở của Đại tiểu thư, còn rất lễ phép, chỉ là có chút tiểu tiết."
Tống Dư Hàng nhủ thầm: --- May là mẹ chưa thấy dáng vẻ nàng mắng chửi người a.
"Lần đầu đến nhà người ta làm khách, khó tránh khỏi khẩn trương."
Tống mẫu mỉm cười, bỏ rau vào nồi súp gà.
"Cũng phải, là đồng sự của con, trẻ tuổi người lại xinh đẹp, còn chịu được gian khổ khi chọn trở thành một cảnh sát thật không dễ dàng."
Vừa nói đến đây, đuôi lông mày của Tống Dư Hàng hơi nhếch lên tỏ chút tự hào: "Cũng không hẳn, nàng chuyên lĩnh vực kỹ thuật hình sự, là Pháp y."
"Ai nha, thật không ngờ cô gái trẻ mà lá gan cũng lớn quá đi!" Tống mẫu so với cô còn kích động hơn, không hề tò mò hay chán ghét gì về chức nghiệp của Lâm Yêm.
Tâm tình Tống Dư Hàng buông lỏng một nửa: "Mẹ, mẹ có nghi ngại công việc của nàng không?"
Tống mẫu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô: "Có gì phải kiêng kị, di ảnh của ba cùng anh trai con đặt ở phòng khách ngày nào cũng gặp thì có gì mà nghi kị, đấy là công việc tốt, tích đức cho hậu thế sau này."
Tâm Tống Dư Hàng lại buông thêm một nửa, cô nuốt nước miếng, cọ cọ lên người Tống mẫu, giúp bà vớt mì để ráo.
"Vậy mẹ có để tâm việc có thêm một cô con gái giống Lâm Yêm vậy không?"
Cô uyển chuyển xoay vấn đề, Tống mẫu mặc dù cảm nhận được tia kỳ quái nhưng không nghĩ quá nhiều, cười mắng.
"Thế thì còn gì bằng, chỉ cần đừng như con là được, chỉ sợ người ta chướng mắt nhà ta thôi."
Tống Dư Hàng kéo dài thanh âm oán trách: "Mẹ~~~"
Mơ hồ nghe thấy tiếng cười nói trong bếp, đáy lòng Lâm Yêm thoáng ấm áp dễ chịu, nàng bắt đầu cắn hạt dưa, đánh giá cách bày trí trong phòng.
Ngôi nhà này tuy không sang trọng quý giá như nhà nàng, thậm chí có chút đơn sơ cũ kỹ nhưng lại đầy ắp sức sống hơn căn biệt thự của nàng nhiều.
Bố cục hai phòng ngủ một phòng khách, nếu quan sát kỹ sẽ thấy chủ nhân nó rất dụng tâm bày trí, móc treo chìa khoá bên ngoài huyền quan in hình phim hoạt hình, trên bàn ăn trưng chậu hoa tươi.
Sô pha tuy nhỏ nhưng rất mềm, trên tường lắp vài ngăn kệ sơ sài làm giá sách cùng giàn hoa lan rũ xuống tạo điểm nhấn, bên cạnh chính là bức ảnh chụp gia đình cô.
Lò sưởi đặt giữa căn phòng, đối diện là TV, bên cạnh TV là hai bức di ảnh trắng đen, người trong ánh mặc cảnh phục, gương mặt có vài điểm tương đồng với Tống Dư Hàng.
Lâm Yêm buông xuống hạt dưa, cầm lấy bật lửa trên bàn thờ đốt nhang, chấp tay hành lễ vái lạy xong xuôi mới cắm nhang vào lư hương.
Nàng rất thành tâm, đến nỗi cửa phòng bếp mở ra lúc nào cũng không hay, Tống mẫu nhìn đứa nhỏ này càng lúc càng thuận mắt.
Chờ đến khi Lâm Yêm hồi thần thì thấy các nàng đang nhìn mình, sắc mặt lập tức đỏ lên, người trước giờ luôn nhanh mồm dẻo miệng cũng có lúc phải ấp úng: "A.... con...."
Tống mẫu dọn thức ăn lên bàn, đáy mắt tràn ngập vui vẻ: "Nhanh nhanh, còn thất thần làm gì, mau đi rửa tay ăn cơm."
Tống Dư Hàng nhanh như chớp kéo nàng vào toilet, đóng cửa lại, vặn mở vòi nước, đứng ở phía sau ôm nàng cùng nhau rửa tay.
"Sao em lại muốn chào hỏi ba cùng anh trai của tôi vậy?"
Nét hồng vựng trên mặt Lâm Yêm vẫn chưa trút đi, tuỳ ý để tay nàng cọ rửa xuyên qua những đầu ngón tay mình, bọt xà phòng ngùn ngụn nổi lên, cùng nhau tẩy sạch.
"Ừm.... Nhìn thấy tự nhiên muốn thắp vài nén nhang."
Chỉ là nàng cảm thấy ba cùng anh trai cô chết trẻ như vậy nhất định là vì đã tận trung với cương vị, là những cảnh sát tốt toàn tâm toàn ý vì dân phục vụ.
Người như vậy xứng đáng để nàng tỏ lòng tôn kính.
Tống Dư Hàng lấy khăn lông lau khô tay nàng, nâng mặt nàng lên, xoa xoa: "Mẹ tôi rất thích em."
Lâm Yêm sửng sờ: "Hả?"
Đại não của nàng đêm nay tựa hồ luôn trong trạng thái không kịp thích ứng.
Nàng.... nàng ăn mặc như vậy, để mặt mộc, cũng không mang theo quà cáp, chỉ nhất thời xuất hiện bái phỏng cũng thích a.
Nhân lúc bốn bề vắng lặng, Tống mẫu đang ở bên ngoài dọn thức ăn, Tống Dư Hàng sốt ruột ôm mặt nàng, lợi dụng mổ mổ lên môi nàng.
"Ân, không riêng gì mẹ tôi, tôi cũng vậy, em có thế nào tôi đều thích."
Nhìn bản thân phản chiếu trong đôi mắt thanh triệt ấy, nàng chưa bao giờ được người khẳng định như vậy.
Lâm Yêm đỏ hốc mắt, vùi đầu cong gợi khoé môi, đấm khẽ lên vai cô.
"Dư Hàng, hai đứa xong chưa?" Tống mẫu ở bên ngoài gọi với: "Đừng rửa nữa, đồ ăn sắp nguội rồi."
Tống Dư Hàng vốn định thân mật cùng nàng thêm chút nữa, Lâm Yêm đã bưng kín môi cô.
"Em đói."
Tống Dư Hàng bất lực, Tống mẫu lại thúc giục không thôi, cô đành phải kéo nàng ra khỏi nhà vệ sinh.
Hai người tách ra ngồi xuống.
Tống Dư Hàng nhìn bát mì trước mặt: "Mẹ, sao nàng có trứng rán còn con lại không có?!!"
Lâm Yêm nhìn bát mì gà trước mắt, có tàu hủ ki, có rau dưa, có thịt gà, bên trên còn trang trí thêm hai quả trứng rán.
Còn trong bát mì của cô, ngoại trừ súp ra thì không có miếng thịt nào.
Tống Dư Hàng khóc không ra nước mắt nhưng lại có chút buồn cười, trong buồn cười lại xuất hiện tia ấm áp nhàn nhạt.
Ấm áp chính là mẹ không xem Lâm Yêm như người ngoài mà đối đãi.
Tống mẫu cởi tạp dề treo sau cửa bếp: "Coi hình thể con kìa, không biết xấu hổ? Cho Yêm Yêm bồi bổ!"
Tống Dư Hàng lầu bầu: "Dáng người con làm sao, dáng con rất chuẩn, chạm vào chỗ nào có cơ chỗ đó, mẹ có muốn cũng không được."
Cũng chỉ khi ở nhà, ở trước mặt Lâm Yêm. Tống Dư Hàng mới có thể phá lệ thả lỏng, lộ ra chút tính khí trẻ con.
Lâm Yêm nhân lúc Tống mẫu không để ý, gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén cô, miệng tạo khẩu hình: • Ăn mau đi.
Tống Dư Hàng lệ rơi đầy cõi lòng: • Vẫn là bạn gái tôi tốt với tôi nhất.
Sự hỗ động vô hình mấy cũng không tránh được ánh mắt của Tống mẫu, bà lắc đầu cười cười thầm nghĩ: --- Tình cảm hai đứa thật tốt a.
"Hai đứa từ từ ăn, mẹ đi ngủ trước, Dư Hàng, lát nữa ăn xong rửa sạch bát đũa, khăn lông sạch cùng đồ dùng vệ sinh cá nhân để sẵn trong ngăn tủ phòng tắm, lát nữa lấy cho Yêm Yêm, nếu lạnh thì mở máy sưởi trong phòng con lên, máy nước nóng mẹ mở sẵn rồi...."
Tống mẫu lải nhải huyên thuyên, Tống Dư Hàng lập tức đứng dậy tiễn khách: "Biết rồi, biết rồi, mẹ mau đi ngủ đi, ngày mai không phải thức sớm đi tập khiêu vũ cùng dì Vương sao?"
Lâm Yêm thấy cô đứng dậy, ngụm mì trong miệng còn chưa nuốt xuống cũng rút khăn giấy ra bối rối lau lau đứng lên: "A.... a di nghỉ ngơi sớm một chút."
"Hơ, làm gì thế hai cái đứa này, mau ngồi xuống ăn, được rồi được rồi, mẹ ở lại hai đứa cũng không được tự nhiên, Dư Hàng chăm sóc Yêm Yêm đi, ngày mai là Chủ nhật, con khoan hẳn đi vội, a di sẽ nấu bữa trưa thật thịnh soạn."
Lâm Yêm vừa định cự tuyệt, Tống mẫu đã không cho nàng cơ hội, xua tay ý bảo nàng mau ngồi xuống ăn đi, sau đó cười cười bước vào phòng ngủ đóng cửa lại.
Tống Dư Hàng đưa khăn giấy cho nàng, nhìn bát mì của nàng, Lâm Yêm ngồi xuống bảo vệ miếng ăn, cảnh giác nhìn cô.
"Em ăn xong chưa?"
"Chưa xong." Lâm Yêm kéo bát mì về phía mình.
Tống Dư Hàng bật cười: "Em nghe lời, tối đừng ăn nhiều quá sẽ rất khó tiêu."
".... Hửm?"
Lâm Yêm không tình nguyện nhìn cô gắp mì ra khỏi bát của mình, chỉ chừa lại thịt cùng rau dưa, trứng rán cũng không động, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà gắp từng đũa ăn.
Tống Dư Hàng ăn ba đũa đã xong bát mì: "Em ăn đi, tôi đi pha nước tắm, lát nữa em ăn xong trực tiếp vào phao nước là được rồi, để đó tôi rửa cho."
Chờ Lâm Yêm ăn xong, nước trong bồn cũng đã pha xong, giờ thì đến phiên Tống Dư Hàng lục tung tìm áo ngủ.
Cô vốn không thích mặc quần áo dày cộm vào mùa đông giống mẹ, một năm bốn mùa toàn là áo thun tay ngắn với quần short, tìm cả buổi mới được một cái dài tay.
"Em mặc đỡ đi, ngày mai chúng ta đến trung tâm thương mại mua vài bộ mới."
"Đây là quần áo để thay, tôi mang đến cho em." Tống Dư Hàng mang dép lê đi vào phòng tắm, trên giá quần áo lấy một đôi dép lê khác cho nàng, sau đó là chuẩn bị đồ dùng vệ sinh.
"Đây là bàn chải đánh răng, kem đánh răng, ly súc miệng...."
"Chỗ này có sữa rửa mặt."
Cô nói tỉ mỉ từng vị trí cùng đồ dùng.
"Em xem nước đủ ấm chưa? Tôi không dám xả nhiều vì trên người em có thương, bị nước ngấm vô sẽ không tốt."
Lâm Yêm giơ tay phao thử nước, nhiệt độ vừa đủ, không quá nóng cũng không quá lạnh, Tống Dư Hàng cẩn thận nhìn nàng thăm dò chứ không động.
"Tôi rất ít khi dùng, chỉ tắm vòi sen thôi, sợ em cảm thấy không vệ sinh."
Cô gãi đầu cười cười, có chút ngượng ngùng, nhìn Lâm Yêm bắt đầu cởi cúc áo, giống như cái đuôi chó của cô bị giẫm nhanh chóng phóng vọt ra ngoài.
"Vậy em tắm trước, có cần gì thì gọi tôi a."
Lâm Yêm nhẹ giọng khiến cô đứng trân: "Cảnh sát Tống, bên này không thoát được, chị có thể giúp em một chút không?"
Tống Dư Hàng chậm rãi xoay người, khoé môi Lâm Yêm ngậm lấy ý cười nhàn nhạt, ánh mắt thả thính lung tung.
Âm cuối ngân dài vừa nghe đã đầy rẫy ý vị sâu xa.
Mái tóc nâu của Lâm Yêm rũ trên vai, gương mặt không son phấn lại khiến nàng càng thêm thanh lệ thoát tục.
Nhưng mà, nghe lời nàng nói, nhìn ánh mắt của nàng, khoé môi khơi mào độ cung, đôi chân trần đứng trên sàn lót gạch, vì lạnh mà các ngón chân hơi cuộn tròn lại.
Nháy mắt trong đầu Tống Dư Hàng thoáng hiện lên ba chữ: Hồ ly tinh.
Trời sinh vốn đã vậy.
Giằng co nhìn nhau trong chốc lát, nhiệt khí mơ hồ tầm mắt, có một cổ xúc cảm nào đấy âm thầm nhen nhúm lan tràn trong phòng tắm.
Tống Dư Hàng nuốt nước miếng, chậm rãi đi đến.
---------------
---------------
Nhịp tim cô đập mỗi lúc một nhanh hơn, thế nhưng lại tồn tại cảm giác như phiêu lãng trên đám mây không quá chân thực.
Cô chạm chạm vào môi mình, nghiền ngẫm câu nói vừa rồi của nàng, quay đầu dùng tay đỡ trán, miễn cưỡng khống chế tâm trạng đang muốn nhảy cẩng lên.
Cảm giác này quá mức mỹ diệu, khiến nàng vui sướng kích động gấp vạn lần so với việc được lập công khen thưởng.
Lâm Yêm nhìn một loạt phản ứng của cô, triệt để đánh mất hình tượng thành thục ổn trọng của cái tuổi trung niên, bật cười: "Chị làm sao vậy?"
Tống Dư Hàng đột nhiên xoay người lại, ôm lấy bả vai nàng: "Lâm Yêm, tôi nghĩ...."
Một bàn tay Lâm Yêm che chắn môi cô, một tay khác chỉ khu vực trống trải bên cạnh.
Nhóm người của Phương Tân đang hướng các nàng đi đến.
Tống Dư Hàng lập tức thay đổi sắc mặt, chỉ thiếu đấm ngực dậm chân, phành... một tiếng đóng sầm cửa xe lại, buồn bực ngồi vào ghế điều khiển.
Phương Tân bước lên xe: "Tống đội bị làm sao thế?"
Lâm Yêm chống một tay bên bệ cửa kính, nghiêng đầu liếc nhìn nàng, khoé môi cong cười, bất ngờ một thoáng liếc mắt chính là phong tình vạn chủng.
"Chắc do đói bụng rồi."
Tống Dư Hàng: "...."
Trịnh Thành Duệ sờ sờ cái bụng: "Đúng là.... em cũng có chút đói."
Bụng của Đoạn Thành cũng đúng lúc rột rột hai tiếng.
Nhóm người trên xe hi hi ha ha cười rộ lên.
Tống Dư Hàng ấn mở cửa kính, muốn gió đêm luồn vào thổi bay cái nóng đặc quánh, lắc lắc đầu, dùng ánh mắt truyền đạt với Lâm Yêm:
• Về nhà em hãy chờ đó.
Lâm Yêm không chút sợ hãi nghênh đón:
• Chờ thì chờ.
Bây giờ không còn sớm, hầu hết các quán ăn đều đã đóng cửa, các nàng tuỳ tiện chọn một quán vỉa hè ăn chút lót dạ.
Lâm Yêm nếm thử một chút thì không còn hứng ăn nữa.
Tống Dư Hàng nhìn thấy dáng vẻ uể oải buồn ngủ của nàng liền biết hơn nửa phần là do mệt mỏi, dù gì thì vết thương trên người nàng vẫn chưa khỏi hẳn, hôm nay lại xông pha một trận, ăn thêm một chút rồi thì đưa mọi người về nhà.
"Tống đội, cho em xuống ở giao lộ phía trước." Phương Tân cầm túi, chờ xe dừng hẳn mới đẩy cửa bước ra.
Tống Dư Hàng ấn xuống kính cửa xe nói lời chào tạm biệt với họ: "Trên đường cẩn thận."
Phương Tân xua tay: "Vâng, hai người cũng trở về sớm đi."
Chờ xe đi xa nàng mới nhìn lại Đoạn Thành đang đứng bên cạnh mình: "Sao cậu cũng xuống xe?"
"Nhà của em cũng ở khu này a."
Phương Tân đi trước hai bước, Đoạn Thành nhắm mắt đuổi theo.
"Sao cậu không đi đường bên kia đi??"
Đoạn Thành lắc đầu, chỉ chỉ phía trước: "Nhà em nằm trên con đường này mà."
Phương Tân: "...."
Phía trước có bán món lẩu hải sản cay, mắt Đoạn Thành sáng rực kéo nàng chạy tới.
"Ah, làm gì vậy, nam nữ thụ thụ bất thân!"
"Chị ăn no chưa?" Đoạn Thành quay đầu, mỉm cười rạng rỡ.
Phương Tân gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Đoạn Thành đã chạy tới quán lẩu: "Tốt quá còn gì, ăn thêm chút đi, ông chủ, cho hai phần lẩu cay, một cay ít, một...."
Cậu nhìn Phương Tân, buột miệng thốt: "Không bỏ rau thơm, nêm chua một chút, thêm hai chai Fanxing.
"Có ngay!" Chỉ chốc lát sau, hay bát lẩu cay nóng hổi được bưng đến.
Đoạn Thành cắm ống hút vào chai nước đưa cho nàng, còn cậu thì uống chay.
Phương Tân bỏ thêm chút gia vị khuấy đều: "Sao cậu biết tôi không ăn rau mùi?"
Đoạn Thành vùi đầu hút sợi mì, giấu đi tia lúng túng ẩn hiện trong ánh mắt: "Thì là.... mỗi lần ăn cơm chị đều gắp rau mùi bỏ ra không phải sao?"
Tâm Phương Tân ấm áp, mỉm cười: "Ông chủ, cho thêm một chai Fanxing, này là tôi mời."
•
Đưa Trịnh Thành Duệ về đến nhà, Lâm Yêm đã mơ màng ngủ thiếp đi, nàng tựa vào lưng ghế, Tống Dư Hàng vỗ vỗ tay nàng, bật máy sưởi lớn thêm vài số.
"Cố chịu một chút, sắp về đến nhà rồi."
Lâm Yêm giật mình, hé mở đôi mắt nhìn ra ngoài kính cửa xe, không phải đường về căn biệt thự.
"Đi đâu?"
"Nhà tôi."
"...."
Tống Dư Hàng dừng xe dưới bãi gara, kéo tay nàng ra ngoài, Lâm Yêm cọ tới cọ lui liên tục thụt lùi về phía sau.
"Em không đi, đừng kéo em...."
Tống Dư Hàng nửa ôm nửa bế người hướng lên lầu: "Mấy tháng em không về nhà, căn biệt thự đóng đầy bụi, cần phải dọn dẹp trước mới có thể ngủ."
Lâm Yêm giãy giụa, bóng đèn cảm ứng ngoài hiên lập tức sáng lên, nàng phóng giọng nhỏ cực kỳ, mặt đỏ lựng.
"Em thuê phòng khách sạn được mà, trễ vầy rồi còn theo chị về nhà, nếu có chuyện gì xảy ra mẹ chị không được giết em đâu đấy!"
Tống Dư Hàng cười cười, trực tiếp bế nàng lên lầu một, Lâm Yêm vươn tay víu chặt tay vịn cầu thang.
Hai người liên tục giằng co.
"Mẹ tôi không giống ba em, động tí cái đòi chém đòi giết, chết hay sống em gặp bà rồi biết."
"Vậy cũng không được, để em gặp bà ấy với bộ dạng này à?" Trong suy nghĩ của Lâm Yêm, khi gặp gia trưởng quần áo phải chỉnh chu, trang điểm nhẹ nhàng thanh thuần, ra mắt ở nhà hàng sang trọng, gặp phải chào hỏi a di thúc thúc, còn phải có quà lễ dâng biếu chứ ai đời lại giống như bây giờ, để mặt mộc, bộ quần áo bệnh nhân ở bên trong, bên ngoài lại khoác áo của Tống Dư Hàng, chẳng ra thể thống gì.
Lâm Yêm tìm được kẻ hở lập tức muốn trốn lại bị Tống Dư Hàng tóm được túm trở về, cô thở phì phò kéo nàng tiếp tục đi lên.
"Em bây giờ có làm sao, tôi thấy rất ổn, nếu em thật sự trang điểm loè loẹt, hẹn mẹ tôi đến nhà hàng sang trọng, mở miệng liền tặng bà cả núi quần áo xa xỉ bà mới thật sự bị doạ chết khiếp."
Lâm Yêm liên tục vẫy vùng, bị nàng từ phía sau ôm vào trong ngực, lôi kéo đi lên cầu thang.
"Gì mà trang điểm loè loẹt, chị nói lý chút có được không?"
"Được được được." Tống Dư Hàng hết cách đè nàng vào vách tường, giơ tay ấn chuông cửa.
"Em xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất, thông minh nhất, tài giỏi nhất...."
Càng nói nàng càng cảm thấy thẹn.
Lâm Yêm vươn tay bưng kín miệng cô lại.
Cửa mở.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lâm Yêm lập tức rụt tay về, phủi phủi quần áo trông thẳng thớm một chút, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tống Dư Hàng, nỗ lực nở nụ cười sao cho hút lực tương tác một xíu.
"Chào.... a di."
"Mẹ, đây là Lâm Yêm."
Tống mẫu đánh giá Lâm Yêm từ đầu đến chân sau đó lại nhìn hai tay của khuê nữ nhà mình đặt trên vai nàng, bà đột nhiên mỉm cười thích thú, nhiệt tình đón người vào trong.
"Tới tới, mau vào đi, con là em gái của Lâm Khả có phải không, hai đứa rất giống nhau! Sao lại mặc ít vậy, xem xem tay lạnh run rồi kìa, Dư Hàng, mau lấy túi chườm nóng lại đây, lấy thêm vài bộ quần áo cho nàng mặc thêm!"
Lâm Yêm cảm giác như thể cơ mặt mình tối hôm nay không phải bị lạnh cứng mà là kinh ngạc đến đơ ra.
Sao không hề giống như nàng tưởng tượng vậy? Trong ấn tượng của nàng, Tống Dư Hàng tuổi nhỏ tang cha, anh trai sau đó cũng qua đời, người phụ nữ có thể gồng gánh cả gia đình như vậy nhất định phải kiên nghị ngoan cường giống như mình, thậm chí phải ít khi nói cười thêm việc không biết lý lẽ như Lâm Hựu Nguyên mới đúng.
Nhưng Tống mẫu tuy mái tóc điểm bạc, mặc quần áo mùa đông đơn giản, đôi dép lê dưới chân cũng đã mòn nhẵn, thậm chí đã rách vài đường chỉ, gương mặt điểm chỉ đầy nếp nhăn nhưng nét biểu cảm rất bình dị hài hoà và nụ cười đó không hề giả trân.
Đáy lòng Lâm Yêm buông lỏng: "Cám ơn Ngài, không cần phiền toái vậy đâu."
Tống Dư Hàng ôm một đống vật dụng bước ra, cởi áo khoác trên người nàng, nhét túi chườm nóng vào trong ngực nàng.
Tống mẫu rót một ly nước ấm cho nàng, thấy nàng không chịu ngồi liền kéo nàng đến ngồi bên cạnh lò sưởi.
Tống gia không lắp điều hoà, thích cách nguyên thuỷ nhất là đốt than sưởi ấm, một ống khói dài thông ra bên ngoài toà nhà.
Lửa đã được đốt nóng, Tống mẫu lại bỏ thêm than đá vào trong.
"Lần trước đến bệnh viên có gặp anh của con, nói con bị thương rất nghiêm trọng, đã khoẻ hơn chút nào chưa?"
Lâm Yêm vẫn còn chút câu nệ, nàng đã quen miệng hễ há mồm là mẹ này mẹ kia, giờ tự nhiên muốn nàng hiền lương thục đức? Có thế nào cũng không thấy thoải mái, đứng ngồi không yên.
Nhìn thấy Tống mẫu đưa đến ly nước, nàng bất ngờ đứng dậy, một tay nhận lấy, không ổn, đưa hai tay ra đón nhận.
"Dạ.... khá hơn nhiều...."
"Ai nha, đứa nhỏ này, khách sáo như vậy làm gì, mau ngồi đi, đây, con ăn quýt đi, còn có hạt dưa, trái cây, kẹo bánh, thích gì cứ lấy, con cứ tự nhiên, Dư Hàng a, bánh hoa quế mà lần trước chị con đi công tác mua về mang ra đây luôn đi...."
Chỉ chốc lát công phu, trên bàn trà đã đầy ắp bánh trái muôn màu muôn vẻ.
Khoé môi Tống Dư Hàng giật giật: --- Mình về nhà có bao giờ mẹ nhiệt tình vậy đâu chứ?
Cô kéo dài giọng: "Mẹ, nàng vẫn còn là bệnh nhân, dạ dày ăn không hết những thứ này đâu ---"
Tống mẫu quay đầu trừng mắt: "Giờ ăn không hết thì mang về từ từ ăn không được à?"
Lâm Yêm đưa tay lấy quả quýt, một tay nhét đầy kẹo không dám cự tuyệt, da đầu tê rần khóc không ra nước mắt: "Đủ rồi, đủ rồi a di, nhiều quá...."
Nàng hiện tại y hệt cô mèo nhỏ cụp tai thu liễm móng vuốt, Tống Dư Hàng buồn cười không thôi, tựa người vào sô pha cúi đầu cười trộm cho đến khi bị ánh mắt hung tợn của Lâm Yêm trừng đến lại khôi phục dáng vẻ nghiêm trang.
"Mẹ, đói bụng, mẹ đừng đưa cô ấy nữa, nàng thật sự không ăn được nhiều vậy đâu, tủ lạnh có gì ăn không mẹ?" Tống Dư Hàng cười đủ rồi mới giúp người yêu giải vây, kéo tay nàng ngồi xuống bên cạnh mình, lấy quả quýt trong tay nàng đặt bên cạnh bếp lò, túi kẹo thì bỏ lại mâm đựng trái cây, chỉ chừa lại vài thứ có thể lót dạ lại cho nàng.
"Hả? Sao con không nói sớm, đã trễ vậy còn chưa ăn cơm, Yêm Yêm cũng chưa ăn gì phải không?"
Ánh đèn ngoài phòng khách mờ nhạt, nếu không cẩn thận quan sát thì không thể nhìn ra được sắc mặt của Lâm Yêm hiện tại không được tốt lắm, trên người vẫn còn mặc bệnh phục. Tình thương của mẹ tràn lan, Tống mẫu nhất thời đau lòng không thôi.
"Để a di nấu, con cũng vậy, biết dạ dày người ta không tốt buổi tối còn không cho người ta ăn, vừa mới xuất viện, tối nay ăn tạm vài món, ngày mai A di sẽ làm mấy món ngon cho con ăn."
Tống mẫu nhìn nàng, đầu không cao như Tống Dư Hàng, gầy nhom lại nhỏ người, cằm nhọn đến mức có thể chọt chết người, gương mặt cũng chỉ lớn hơn bàn tay một chút, hoàn toàn đối lập với ái nữ nhà bà tung tăng nhảy nhót, người cao chân lại dài, vai rộng cánh tay cơ bắp chắc nịt.
Từng có khoảng thời gian nam sinh cố kỵ cô, nữ sinh thì rơi lệ.
Tống Dư Hàng khi nào có thể học được như con gái người ta, không cần quá hiền thục đoan trang, ít nhất cũng ra dáng một nữ nhân là tốt lắm rồi!!!
Thật là, bà càng nhìn nàng càng cảm thấy thích, nhìn lại con gái mình sốt ruột không thôi, nghĩ đến ngày hôm đó ở bệnh viện, Tống mẫu đối với Lâm Yêm nảy sinh lòng thương xót.
Có lẽ Tống Dư Hàng đưa nàng về nhà là lúc giữa khuya thế này nhất định cũng có nguyên nhân trong đó, Tống mẫu không những không so đo việc nàng bất ngờ xuất hiện mà còn rất nhiệt tình chào đón, điều này khiến Lâm Yêm càng ngượng ngùng hơn, nghe những lời bà nói mà từ lúc vào cửa đến giờ lòng đều tràn ngập một cổ ấm áp.
--- Vậy ra.... đây là một gia đình bình dị sao?
Hoàn toàn bất đồng với cách sống và nói chuyện của Lâm Hựu Nguyên, bà đối với một cô gái xa lạ vừa quan tâm lại yêu quý, thậm chí còn yêu ai yêu cả bằng hữu của cô, lần cuối cùng nàng cảm nhận được sự ấm áp này chính là Trần a Di.
Lâm Yêm nghĩ đến đây hốc mắt lập tức nóng lên: "Không cần phiền phức vậy đâu, a di...."
Tống Dư Hàng theo sau Tống mẫu, nửa ôm nửa vỗ vai bà cùng nhau vào bếp, không quên phóng ánh mắt mỉm cười dành cho Lâm Yêm, ý bảo nàng ngồi chờ một lát.
"Mẹ, con giúp mẹ, làm mấy món thanh đạm được rồi a." Tống Dư Hàng vừa mở cửa tủ lạnh vừa nói.
"Đi đi đi, đừng ở đây vướng tay vướng chân." Tống mẫu đẩy cô ra ngoài, lấy bó hành lá ra rửa sạch.
"Canh gà buổi chiều còn trong tủ lạnh, đúng đúng, chính là cái thố đó, con mang ra hâm nóng lại, làm súp cũng được."
Tống mẫu mở lửa nấu nước, vừa rửa rau vừa quở trách: "Sao con không nói hôm nay nhà ta có khách để mẹ sớm chuẩn bị, giờ hay rồi, toàn thức ăn còn thừa lại."
Tống Dư Hàng bắt nồi nước lên, cười cười: "Mẹ, cô ấy không để ý đâu."
Tống mẫu rửa rau thở dài: "Haizz, con cùng Lâm Khả không thành cũng được, điều kiện cậu ấy tốt cũng được, nhưng chung quy những gia đình giàu có ---"
Tống mẫu nhỏ giọng nói với cô chuyện phát sinh ở hành lang bệnh viện hôm đó, nét cười trên mặt Tống Dư Hàng dần phai nhạt, nhíu mày, vẫn là có chút đau lòng Lâm Yêm.
"Con xem, một cô gái tốt như vậy, sinh tử chưa rõ mà người mẹ kế ba nàng rước về đã bắt đầu tính chuyện lo hậu sự, nhìn người mẹ kế đó so ra còn nhỏ tuổi hơn nàng, thật là...." Tống mẫu lắc đầu, khuấy đều nước trong nồi.
"Tuy rằng không phải người một nhà, nhưng một gia đình quyền thế như vậy chúng ta đừng dính líu đến vẫn tốt hơn con à."
Những lời này của bà chỉ muốn an ủi Tống Dư Hàng, sợ cô thương tâm, nhưng ai ngờ cô lại nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn mẹ mình đang nêm canh.
"Vậy mẹ cảm thấy Lâm Yêm thế nào?"
Tống mẫu nhớ lại cảnh tượng vừa rồi lúc nhìn thấy nàng, dáng vẻ tính tình của nàng
"Rất tốt, không tỏ tính nết khó ở của Đại tiểu thư, còn rất lễ phép, chỉ là có chút tiểu tiết."
Tống Dư Hàng nhủ thầm: --- May là mẹ chưa thấy dáng vẻ nàng mắng chửi người a.
"Lần đầu đến nhà người ta làm khách, khó tránh khỏi khẩn trương."
Tống mẫu mỉm cười, bỏ rau vào nồi súp gà.
"Cũng phải, là đồng sự của con, trẻ tuổi người lại xinh đẹp, còn chịu được gian khổ khi chọn trở thành một cảnh sát thật không dễ dàng."
Vừa nói đến đây, đuôi lông mày của Tống Dư Hàng hơi nhếch lên tỏ chút tự hào: "Cũng không hẳn, nàng chuyên lĩnh vực kỹ thuật hình sự, là Pháp y."
"Ai nha, thật không ngờ cô gái trẻ mà lá gan cũng lớn quá đi!" Tống mẫu so với cô còn kích động hơn, không hề tò mò hay chán ghét gì về chức nghiệp của Lâm Yêm.
Tâm tình Tống Dư Hàng buông lỏng một nửa: "Mẹ, mẹ có nghi ngại công việc của nàng không?"
Tống mẫu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô: "Có gì phải kiêng kị, di ảnh của ba cùng anh trai con đặt ở phòng khách ngày nào cũng gặp thì có gì mà nghi kị, đấy là công việc tốt, tích đức cho hậu thế sau này."
Tâm Tống Dư Hàng lại buông thêm một nửa, cô nuốt nước miếng, cọ cọ lên người Tống mẫu, giúp bà vớt mì để ráo.
"Vậy mẹ có để tâm việc có thêm một cô con gái giống Lâm Yêm vậy không?"
Cô uyển chuyển xoay vấn đề, Tống mẫu mặc dù cảm nhận được tia kỳ quái nhưng không nghĩ quá nhiều, cười mắng.
"Thế thì còn gì bằng, chỉ cần đừng như con là được, chỉ sợ người ta chướng mắt nhà ta thôi."
Tống Dư Hàng kéo dài thanh âm oán trách: "Mẹ~~~"
Mơ hồ nghe thấy tiếng cười nói trong bếp, đáy lòng Lâm Yêm thoáng ấm áp dễ chịu, nàng bắt đầu cắn hạt dưa, đánh giá cách bày trí trong phòng.
Ngôi nhà này tuy không sang trọng quý giá như nhà nàng, thậm chí có chút đơn sơ cũ kỹ nhưng lại đầy ắp sức sống hơn căn biệt thự của nàng nhiều.
Bố cục hai phòng ngủ một phòng khách, nếu quan sát kỹ sẽ thấy chủ nhân nó rất dụng tâm bày trí, móc treo chìa khoá bên ngoài huyền quan in hình phim hoạt hình, trên bàn ăn trưng chậu hoa tươi.
Sô pha tuy nhỏ nhưng rất mềm, trên tường lắp vài ngăn kệ sơ sài làm giá sách cùng giàn hoa lan rũ xuống tạo điểm nhấn, bên cạnh chính là bức ảnh chụp gia đình cô.
Lò sưởi đặt giữa căn phòng, đối diện là TV, bên cạnh TV là hai bức di ảnh trắng đen, người trong ánh mặc cảnh phục, gương mặt có vài điểm tương đồng với Tống Dư Hàng.
Lâm Yêm buông xuống hạt dưa, cầm lấy bật lửa trên bàn thờ đốt nhang, chấp tay hành lễ vái lạy xong xuôi mới cắm nhang vào lư hương.
Nàng rất thành tâm, đến nỗi cửa phòng bếp mở ra lúc nào cũng không hay, Tống mẫu nhìn đứa nhỏ này càng lúc càng thuận mắt.
Chờ đến khi Lâm Yêm hồi thần thì thấy các nàng đang nhìn mình, sắc mặt lập tức đỏ lên, người trước giờ luôn nhanh mồm dẻo miệng cũng có lúc phải ấp úng: "A.... con...."
Tống mẫu dọn thức ăn lên bàn, đáy mắt tràn ngập vui vẻ: "Nhanh nhanh, còn thất thần làm gì, mau đi rửa tay ăn cơm."
Tống Dư Hàng nhanh như chớp kéo nàng vào toilet, đóng cửa lại, vặn mở vòi nước, đứng ở phía sau ôm nàng cùng nhau rửa tay.
"Sao em lại muốn chào hỏi ba cùng anh trai của tôi vậy?"
Nét hồng vựng trên mặt Lâm Yêm vẫn chưa trút đi, tuỳ ý để tay nàng cọ rửa xuyên qua những đầu ngón tay mình, bọt xà phòng ngùn ngụn nổi lên, cùng nhau tẩy sạch.
"Ừm.... Nhìn thấy tự nhiên muốn thắp vài nén nhang."
Chỉ là nàng cảm thấy ba cùng anh trai cô chết trẻ như vậy nhất định là vì đã tận trung với cương vị, là những cảnh sát tốt toàn tâm toàn ý vì dân phục vụ.
Người như vậy xứng đáng để nàng tỏ lòng tôn kính.
Tống Dư Hàng lấy khăn lông lau khô tay nàng, nâng mặt nàng lên, xoa xoa: "Mẹ tôi rất thích em."
Lâm Yêm sửng sờ: "Hả?"
Đại não của nàng đêm nay tựa hồ luôn trong trạng thái không kịp thích ứng.
Nàng.... nàng ăn mặc như vậy, để mặt mộc, cũng không mang theo quà cáp, chỉ nhất thời xuất hiện bái phỏng cũng thích a.
Nhân lúc bốn bề vắng lặng, Tống mẫu đang ở bên ngoài dọn thức ăn, Tống Dư Hàng sốt ruột ôm mặt nàng, lợi dụng mổ mổ lên môi nàng.
"Ân, không riêng gì mẹ tôi, tôi cũng vậy, em có thế nào tôi đều thích."
Nhìn bản thân phản chiếu trong đôi mắt thanh triệt ấy, nàng chưa bao giờ được người khẳng định như vậy.
Lâm Yêm đỏ hốc mắt, vùi đầu cong gợi khoé môi, đấm khẽ lên vai cô.
"Dư Hàng, hai đứa xong chưa?" Tống mẫu ở bên ngoài gọi với: "Đừng rửa nữa, đồ ăn sắp nguội rồi."
Tống Dư Hàng vốn định thân mật cùng nàng thêm chút nữa, Lâm Yêm đã bưng kín môi cô.
"Em đói."
Tống Dư Hàng bất lực, Tống mẫu lại thúc giục không thôi, cô đành phải kéo nàng ra khỏi nhà vệ sinh.
Hai người tách ra ngồi xuống.
Tống Dư Hàng nhìn bát mì trước mặt: "Mẹ, sao nàng có trứng rán còn con lại không có?!!"
Lâm Yêm nhìn bát mì gà trước mắt, có tàu hủ ki, có rau dưa, có thịt gà, bên trên còn trang trí thêm hai quả trứng rán.
Còn trong bát mì của cô, ngoại trừ súp ra thì không có miếng thịt nào.
Tống Dư Hàng khóc không ra nước mắt nhưng lại có chút buồn cười, trong buồn cười lại xuất hiện tia ấm áp nhàn nhạt.
Ấm áp chính là mẹ không xem Lâm Yêm như người ngoài mà đối đãi.
Tống mẫu cởi tạp dề treo sau cửa bếp: "Coi hình thể con kìa, không biết xấu hổ? Cho Yêm Yêm bồi bổ!"
Tống Dư Hàng lầu bầu: "Dáng người con làm sao, dáng con rất chuẩn, chạm vào chỗ nào có cơ chỗ đó, mẹ có muốn cũng không được."
Cũng chỉ khi ở nhà, ở trước mặt Lâm Yêm. Tống Dư Hàng mới có thể phá lệ thả lỏng, lộ ra chút tính khí trẻ con.
Lâm Yêm nhân lúc Tống mẫu không để ý, gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén cô, miệng tạo khẩu hình: • Ăn mau đi.
Tống Dư Hàng lệ rơi đầy cõi lòng: • Vẫn là bạn gái tôi tốt với tôi nhất.
Sự hỗ động vô hình mấy cũng không tránh được ánh mắt của Tống mẫu, bà lắc đầu cười cười thầm nghĩ: --- Tình cảm hai đứa thật tốt a.
"Hai đứa từ từ ăn, mẹ đi ngủ trước, Dư Hàng, lát nữa ăn xong rửa sạch bát đũa, khăn lông sạch cùng đồ dùng vệ sinh cá nhân để sẵn trong ngăn tủ phòng tắm, lát nữa lấy cho Yêm Yêm, nếu lạnh thì mở máy sưởi trong phòng con lên, máy nước nóng mẹ mở sẵn rồi...."
Tống mẫu lải nhải huyên thuyên, Tống Dư Hàng lập tức đứng dậy tiễn khách: "Biết rồi, biết rồi, mẹ mau đi ngủ đi, ngày mai không phải thức sớm đi tập khiêu vũ cùng dì Vương sao?"
Lâm Yêm thấy cô đứng dậy, ngụm mì trong miệng còn chưa nuốt xuống cũng rút khăn giấy ra bối rối lau lau đứng lên: "A.... a di nghỉ ngơi sớm một chút."
"Hơ, làm gì thế hai cái đứa này, mau ngồi xuống ăn, được rồi được rồi, mẹ ở lại hai đứa cũng không được tự nhiên, Dư Hàng chăm sóc Yêm Yêm đi, ngày mai là Chủ nhật, con khoan hẳn đi vội, a di sẽ nấu bữa trưa thật thịnh soạn."
Lâm Yêm vừa định cự tuyệt, Tống mẫu đã không cho nàng cơ hội, xua tay ý bảo nàng mau ngồi xuống ăn đi, sau đó cười cười bước vào phòng ngủ đóng cửa lại.
Tống Dư Hàng đưa khăn giấy cho nàng, nhìn bát mì của nàng, Lâm Yêm ngồi xuống bảo vệ miếng ăn, cảnh giác nhìn cô.
"Em ăn xong chưa?"
"Chưa xong." Lâm Yêm kéo bát mì về phía mình.
Tống Dư Hàng bật cười: "Em nghe lời, tối đừng ăn nhiều quá sẽ rất khó tiêu."
".... Hửm?"
Lâm Yêm không tình nguyện nhìn cô gắp mì ra khỏi bát của mình, chỉ chừa lại thịt cùng rau dưa, trứng rán cũng không động, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà gắp từng đũa ăn.
Tống Dư Hàng ăn ba đũa đã xong bát mì: "Em ăn đi, tôi đi pha nước tắm, lát nữa em ăn xong trực tiếp vào phao nước là được rồi, để đó tôi rửa cho."
Chờ Lâm Yêm ăn xong, nước trong bồn cũng đã pha xong, giờ thì đến phiên Tống Dư Hàng lục tung tìm áo ngủ.
Cô vốn không thích mặc quần áo dày cộm vào mùa đông giống mẹ, một năm bốn mùa toàn là áo thun tay ngắn với quần short, tìm cả buổi mới được một cái dài tay.
"Em mặc đỡ đi, ngày mai chúng ta đến trung tâm thương mại mua vài bộ mới."
"Đây là quần áo để thay, tôi mang đến cho em." Tống Dư Hàng mang dép lê đi vào phòng tắm, trên giá quần áo lấy một đôi dép lê khác cho nàng, sau đó là chuẩn bị đồ dùng vệ sinh.
"Đây là bàn chải đánh răng, kem đánh răng, ly súc miệng...."
"Chỗ này có sữa rửa mặt."
Cô nói tỉ mỉ từng vị trí cùng đồ dùng.
"Em xem nước đủ ấm chưa? Tôi không dám xả nhiều vì trên người em có thương, bị nước ngấm vô sẽ không tốt."
Lâm Yêm giơ tay phao thử nước, nhiệt độ vừa đủ, không quá nóng cũng không quá lạnh, Tống Dư Hàng cẩn thận nhìn nàng thăm dò chứ không động.
"Tôi rất ít khi dùng, chỉ tắm vòi sen thôi, sợ em cảm thấy không vệ sinh."
Cô gãi đầu cười cười, có chút ngượng ngùng, nhìn Lâm Yêm bắt đầu cởi cúc áo, giống như cái đuôi chó của cô bị giẫm nhanh chóng phóng vọt ra ngoài.
"Vậy em tắm trước, có cần gì thì gọi tôi a."
Lâm Yêm nhẹ giọng khiến cô đứng trân: "Cảnh sát Tống, bên này không thoát được, chị có thể giúp em một chút không?"
Tống Dư Hàng chậm rãi xoay người, khoé môi Lâm Yêm ngậm lấy ý cười nhàn nhạt, ánh mắt thả thính lung tung.
Âm cuối ngân dài vừa nghe đã đầy rẫy ý vị sâu xa.
Mái tóc nâu của Lâm Yêm rũ trên vai, gương mặt không son phấn lại khiến nàng càng thêm thanh lệ thoát tục.
Nhưng mà, nghe lời nàng nói, nhìn ánh mắt của nàng, khoé môi khơi mào độ cung, đôi chân trần đứng trên sàn lót gạch, vì lạnh mà các ngón chân hơi cuộn tròn lại.
Nháy mắt trong đầu Tống Dư Hàng thoáng hiện lên ba chữ: Hồ ly tinh.
Trời sinh vốn đã vậy.
Giằng co nhìn nhau trong chốc lát, nhiệt khí mơ hồ tầm mắt, có một cổ xúc cảm nào đấy âm thầm nhen nhúm lan tràn trong phòng tắm.
Tống Dư Hàng nuốt nước miếng, chậm rãi đi đến.
---------------
---------------
Danh sách chương