Bên trong điện rất yên tĩnh, lúc này trời đông giá rét, cửa sổ đóng chặt, Tiết Nghiên Tuệ cũng không thích huân hương, chỉ thả một tầng vỏ quýt bên trên lồng hun, vỏ quýt bị hun nóng cong lên, chen chúc nhau thành từng miếng rớt xuống, phát ra từng tiếng động nhỏ.Hoàng đế nhẹ nhàng búng lên trán nàng một cái, không có trả lời, vẻ mặt hài hước giống như đang cười.Tiết Nghiên Tuệ che đi cái trán tê ngứa, nhìn cặp mắt ý thu hàm chứa ý cười của hắn, hai người ở chung thời gian lâu như vậy, ít nhiều gì nàng cũng cảm thấy tò mò về tính tình của hắn.
Hắn không gần nữ sắc, không hề lưu luyến bụi hoa, không phải vì hắn không muốn, cũng không phải vì hắn tu tâm dưỡng tính khắc chế gì đó, mà là do hắn thật sự không có hứng thú.Dựa vào tính tình của hắn, hậu cung tuyệt đối sẽ không bao giờ muôn hồng nghìn tía, cả vườn xuân sắc, mà chỉ duy nhất độc sủng một người, chiếm hết quân ân.
Về phần cái người chiếm hết quân ân kia, cũng không biết theo tuế nguyệt trôi qua liệu có đổi thay hay không, cái này nàng cũng không muốn nghĩ tới.
So với lo được lo mất, còn không bằng tận hưởng lạc thú trước mắt, mặc dù tinh khí thần của bệ hạ ngày càng dồi dào, nhưng đến cùng hắn vẫn mang bệnh trong người, có thể sống được bao lâu còn chưa biết được.“Ánh mắt bệ hạ siêu phàm trác tuyệt, cho dù thần thiếp có muốn ra sức lấy lòng cũng không được.”Nàng chống không lại ánh mắt của hắn, đành phải bại trận lùi bước trước.“Tự mình thổi phòng chính mình, không biết e lệ.”Hắn khêu mi cười, cố ý đưa tay cọ xát hai má của nàng, như là muốn nói nàng da mặt dày.Lòng bàn tay hắn đầy những vết chai, da thịt kiều nộn của nàng bị hắn cọ xát đến phát ngứa.
Nàng không cách nào trốn không thoát, hắn hơi nghiêng đầu, khóe môi cong lên, cười hết sức ranh mãnh.
Nàng không tránh kịp, nắm chặt cổ tay của hắn, bị hắn cắn một ngụm trên môi, trước khi hắn kịp phản ứng nàng đã nhanh chóng lui lại:“Không phải nói ánh mắt của Tung Lang không tốt sao?”Yết hầu Lý Huyền Tung nhấp nhô, liếm liếm môi, mấy miệng vết thương do móng tay cào ra đã đóng vảy trên lưng đột nhiên ngứa ngáy.
Hắn vốn không phải một người háo sắc, cũng không biết vì sao ở trước mặt Tiết Nghiên Tuệ, mỗi một động tác của nàng dều có thể kích động đến thân thể hắn.Tiết Nghiên Tuệ cảm thấy bất ổn, nụ cười đắc ý ngưng bặt, đẩy tay của hắn ra, chạy ra cửa đại điện.
Bệ hạ đang ở độ tuổi huyết khí phương cương, yêu cầu quá độ, nàng thật sự có chút sợ.Nàng vừa mới chạy được vài bước, trên lưng lập tức cứng đờ, bị người ta túm trở về, ngã ngồi bên cạnh chân hắn.
Trong điện trãi thảm lót thật dày, cho dù nàng có ngã ngồi trên mặt đất cũng không đau, nhưng mà nàng vừa chạy, ngược lại càng làm cho người nào đó tăng thêm tình thú, không khí trong điện đột nhiên nóng lên.Một hồi lâu sau, Tiết Nghiên Tuệ yếu ớt vô lực nằm ở trên giường, sắc mặt ửng hồng, trên da thịt trắng mịn nõn nà giờ phút này phủ đầy những vệt hồng ái muội, chăn mềm lộn xộn không chịu nổi chất chồng.
Nàng hậm hực trừng mắt nhìn hắn, thế nhưng khóe mắt lại phiếm hồng giống như có nước mắt sắp sửa trào ra, thành thử ánh nhìn chằm chằm của nàng không hề có một chút lực uy hiếp nào.Tâm trạng Lý Huyền Tung cực kỳ tốt, hai tay vòng ra sau lưng nàng, dịu dàng vuốt ve:“Còn đau không?”Tiết Nghiên Tuệ nhón chân lên đá hắn một cước, cái tư thế kia sao lại không đau được chứ?“Thân thể của nàng quá mức mảnh mai, phải luyện tập nhiều một chút.”Hắn cười đến không có ý tốt.Đã được tiện nghi lại còn khoe mẽ, Tiết Nghiên Tuệ một lần nữa nhấc chân, hắn lập tức nhấc đùi phải lên, nhìn nàng nở nụ cười nhẹ:“Tuệ nhi, xem ra vẫn còn khí lực thì phải?”Nàng cắn cắn cánh môi dưới hồng nhuận, không dám làm thêm một cử động nhỏ nào nữa.Bên trong bức màn lờ mờ vang lên một hồi cười khúc khích.Chân Tiết Nghiên Tuệ vừa được tự do, lập tức úp mặt vào trong gối.Hắn cười dài một trận, kéo chăn, cho cung nhân tiến vào hầu hạ.Sắc mặt nàng hơi đổi, vào loại hoàn cảnh này, nàng thật sự không muốn cho cung nhân tiến vào, trong quá khứ hắn cũng chưa từng cho cung nhân vào hầu hạ rửa mặt thay quần áo, hôm nay sao lại ra lệnh cho cung nhân tiến vào?Tiếng bước chân của cung nhân nhẹ nhàng chậm chạp tiến tới, đứng ở mặt sau bình phong.“Chuẩn bị một chén súp.”“Nô tỳ tuân chỉ.” Cung nhân lui ra.Thần sắc Tiết Nghiên Tuệ buông lỏng, chút biến hóa nhỏ trên mặt nàng bị hắn thu hết vào trong đáy mắt.
Hắn cúi đầu, không nhịn được mỉm cười.Hắn bắt gặp vẻ mặt xấu hổ thẹn thùng của nàng, đột nhiên cúi người, dán sát vào mặt nàng cười khẽ: “Ái phi dũng mãnh đã biết ghen tỵ, trẫm thật sự vui mừng.”…Hai ngày sau, thắt lưng của nàng vẫn còn đau âm ĩ như cũ, nàng khoác áo lông choàng màu đen, ngồi kiệu ấm đi ra vườn thưởng mai.
Gió rét lạnh thấu xuyên, khung cảnh băng thiên tuyết địa, Tiết Nghiên Tuệ sợ lạnh, cái áo choàng này được may liền mũ trùm đầu, che phủ kín kẽ, cho dù gió có lớn cách mấy cũng không thể lọt vào được.Nhấc cử nhất động của nàng lúc nào cũng thu hút không ít ánh mắt của người trong cung, nhưng nàng cũng không hề lén lút đi tới giống như kẻ trộm mà ngược lại còn phô trương thanh thế, bày trận hình thật lớn đi đến, không bao lâu đã có người tới.“Thần thiếp Mộ Dung Thanh tham kiến quý phi nương nương.”Mộ Dung Thanh ngước mặt lên, khuôn mặt trứng ngỗng, mắt hàm thu thủy, là một tiểu mỹ nhân, cung kính hành lễ với Tiết Nghiên Tuệ.Trong trí nhớ Tiết Nghiên Tuệ chưa từng gặp qua nàng ta, cũng không có nghe nói nàng ta gây ra chuyện ồn ào gì lớn, giống như một kẻ thật thà, thành thật chờ đợi trong cung.
Một người như vậy, hẳn phải là một kẻ rất thông minh, biết rõ chừng mực, vì sao nàng ta lại tới tìm nàng?Tiết Nghiên Tuệ cười hỏi:“Ngươi tới nhờ bổn cung tiến cử cho bệ hạ sao?”Mộ Dung Thanh thấy nàng không e ngại nói trắng ra như vậy, xấu hổ đỏ mặt, mặc dù lúc trước nàng ta vào cung cũng thường dẫn theo nữ tỳ du ngoạn, nhưng lại chưa bao giờ ở chung với nam nhân.
Từ khi nàng ta tiến cung, ngoại trừ lễ tết yến hội chỉ đứng từ xa nhìn thấy bệ hạ mấy lần ra, ngay cả một câu cũng chưa từng nói chuyện cùng bệ hạ, cho dù trong lòng nàng ta thật sự mang ý xấu tới cầu Tiết quý phi, nhưng khi nàng ta nghe Tiết quý phi nói như thế, vẫn không nhịn được xấu hổ:“Thần thiếp… thần thiếp nguyện vì nương nương phân ưu.”Mộ Dung Thanh ngại ngùng trả lời.“Ngươi có tài cán gì, dựa vào cái gì muốn vì bổn cung phân ưu?”Nàng thật sự hiếu kỳ, vì sao những người này lại tới cầu nàng tiến cử bọn họ cho bệ hạ.
Mặc dù Tiết lão tặc binh bại núi đổ, nhưng bệ hạ rõ ràng sẽ không liên lụy tới nàng.
Huống hồ cho dù nàng thật sự thất sủng thì việc nàng tiến cử nhiều thêm mấy nữ nhân nữa cũng không thể giúp nàng tự cứu bản thân.“Tiết quốc công nguy cơ sớm tối, nương nương lại là nữ nhi của Tiết quốc công, chỉ sợ… sợ là kiếp nạn khó tránh, nếu như có những danh môn thục nữ khác tiến nhập nội cung… thần thiếp nguyện ý ra sức vì nương nương.”Mộ Dung Thanh kính cẩn dập đầu.Rốt cuộc Tiết Nghiên Tuệ cũng hiểu rõ, thì ra là cái dạng này, nàng và Tiết lão tặc có thù, nàng còn ước gì Tiết lão tặc lụng bại.
Nhưng mà những thứ này, nàng chưa từng giấu diếm bệ hạ và những người bên cạnh mà nàng tín nhiệm như Tống nữ quan, thậm chí ngay cả Ngô Hiền Phi trước đó cũng biết nàng và Tiết gia không chung một phe.
Chỉ là những kẻ biết được chuyện này chỉ có mấy người, cho dù nàng vì dân trừ hại phế bỏ tứ chi của Tiết Mã Tuấn thì đại đa số người đời vẫn như cũ coi nàng là người của Tiết gia.“Ngươi cho là bổn cung dựa vào Tiết gia sao?”Nàng nhàn nhạt hỏi.Mộ Dung Thanh không tự chủ được mở to hai mắt ra nhìn, như là muốn hỏi vặn lại, chẳng lẽ không đúng hay sao? Nếu như không phải có địa vị của Tiết quốc công, nàng há có thể vừa vào cung lập tức được phong quý phi à? Sao còn có thể bồi bệ hạ tham dự lễ tế tự Tiên Đế, tỏ rõ cho thiên hạ biết người ngồi lên hậu vị tương lai chính là nàng? Nàng hưởng thụ vinh quang gia tộc, nay gia tộc đã ngã xuống, nàng cũng phải chịu liên lụy.
Là con gái của tội thần, cho dù nàng có là sủng phi, cũng không có cách nào trở thành mẫu nghi thiên hạ được.Cái mà Mộ Dung Thanh muốn uyển chuyển nói rõ cho nàng biết chính là ý tứ này.“Buồn cười.”.