Khi Quân Hoài Lang về tới phủ Vĩnh Ninh Công, y vô tình phát hiện phủ Vĩnh Ninh Công đang rầm rộ dọn dẹp.

Trên mặt tiểu tư trước cửa vẫn còn vài chỗ bầm tím, khóe môi còn có vết máu. Thấy Quân Hoài Lang về, tiểu tư kích động gọi "Đại thiếu gia về rồi!"

Quân Hoài Lang xuống ngựa trước cửa, cau mày hỏi "Mặt ngươi sao vậy?"

Tiểu tư gác cửa còn bị thương thành thế này, chắc hẳn trong nhà đã có chuyện.

Y giao dây cương vào tay tiểu tư, quay đầu sải bước vào trong phủ.

"Thiếu gia đừng vội!" tiểu tư đó nhanh chóng đuổi theo nói "Vừa rồi có một đám binh sĩ đến phủ gây rối, hiện tại đã bị bắt đi hết rồi!"

Quân Hoài Lang lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như vậy, hẳn là nhóm người về trước đó của Tiết Yến.

Y liền hỏi "Ai đã bắt đi?"

Tiểu tư đó nghe vậy, suy nghĩ một chút, lại lắc đầu "Chuyện này nô tài không biết. Nhưng người dẫn đầu của bọn họ còn đang ở trong viện của phu nhân, nói là muốn quét dọn sạch sẽ."


"... quét dọn?" Quân Hoài Lang có chút khó hiểu.

Tiểu tư gật đầu.

"Người dẫn đầu đó rất kiệm lời, nói là muốn quét dọn, nên đã bắt các thuộc hạ bắt tay vào làm rồi." tiểu tư nói "Phu nhân thấy vậy nên bảo chúng nô tài tự đi làm việc của mình."

Quân Hoài Lang nghe đến đây, trong lòng đại khái đã biết người đến là ai.

Đoạn Thập Tứ trước giờ làm việc rất ổn thỏa, nhưng nhân tình thế thái gì đó, hắn hoàn toàn không hiểu gì hết. Có thể làm ra chuyện này, nhất định là hắn.

Quân Hoài Lang gật đầu "Ta biết rồi, ta sẽ đến phòng của phu nhân xem thử. Lát nữa ngươi đến phòng thu chi, lần này trong phủ xảy ra chuyện, mọi người đã phải hoảng sợ rồi. Ngươi bảo phòng thu chi phát tiền, thưởng một ít cho mọi người, còn những người bị thương, trong phủ sẽ trả tiền để điều trị."


Tiểu tư gác cửa nghe vậy, dĩ nhiên vô cùng biết ơn, liên tục cảm tạ.

Quân Hoài Lang gật đầu, bảo tiểu tư buộc ngựa lại, sau đó đi thẳng vào viện của mẫu thân.

Vừa tới gần viện đã thấy phiên tử tới lui, thoạt nhìn là người của Đông Xưởng. Trong số họ còn có Cẩm y vệ, thấy Quân Hoài Lang đến đều dừng lại hành lễ.

Quân Hoài Lang bước thẳng vào viện.

Trong viện lúc này bận rộn. Các phiên tử cầm xô nước đang chà rửa mặt đất. Con đường lát đá ướt đẫm, có thể nhìn thấy vệt máu mờ đã bị cuốn trôi.

"Ca ca!"

Đúng lúc này, Quân Hoài Lang nghe thấy một giọng nói trong trẻo mềm mại.

Là muội muội của y.

Y nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy mẫu thân và muội muội đang ngồi bên chiếc bàn đá cạnh khu vườn nhỏ trong viện.

Nhìn thấy y, Quân phu nhân đứng dậy, Quân Lệnh Hoan lập tức rời khỏi chỗ ngồi, chạy về phía y.


Chiếc váy vàng nhạt tung bay mềm mại khi chạy, giống như một đóa hoa hạnh từ trên cành rơi xuống, ngọt ngào mềm mại rơi vào vòng tay y.

Đã hơn một năm không gặp.

Hai mắt Quân Hoài Lang nóng lên, tiến lên hai bước ôm Quân Lệnh Hoan vào lòng.

"Ca ca, huynh về rồi!" Quân Lệnh Hoan bổ nhào vào lòng y.

Quân Hoài Lang đưa tay chạm vào mái tóc mềm mại của cô bé.

"Ca ca về muộn rồi." y nói "Không bảo vệ tốt mọi người, là lỗi của ca ca."

Quân Lệnh Hoan lắc đầu trong vòng tay y.

"Ca ca không về muộn." cô bé nói "Ca ca, muội nhớ huynh lắm."

Hai mắt Quân Hoài Lang ấm nóng, nhưng không khỏi bật cười.

"Ca ca cũng nhớ muội." y nói "Vừa rồi Lệnh Hoan có bị thương không, có bị dọa sợ không?"

Quân Lệnh Hoan lắc đầu.

"Không có." cô bé ngoan ngoãn đáp "Có một ca ca bảo vệ Lệnh Hoan và mẹ, ca ca đừng sợ."

Quân Hoài Lang nhìn lên, thấy Đoạn Thập Tứ đã đứng cách đó ba bước trước mặt mình.
Ở cùng Tiết Yến đã lâu, Quân Hoài Lang cũng dần hiểu được phần nào thuộc hạ của hắn.

Đoạn Thập Tứ đứng đây, tuyệt đối không phải nhận công, mà là có chuyện muốn báo với y.

Quân Hoài Lang ôm Lệnh Hoan đứng dậy.

Đoạn Thập Tứ ôm đao hành lễ, nói "Thuộc hạ không hoàn thành nhiệm vụ của vương gia, sau khi xử lý xong, sẽ tự đi nhận phạt."

Quân Hoài Lang cảm thấy khó hiểu.

"Tiết ... vương gia không phải chỉ lệnh ngươi bảo vệ mọi người trong phủ thôi sao?" y hỏi "Ngươi đã làm rất tốt rồi, nhận phạt gì nữa?"

Đoạn Thập Tứ không nói.

Vừa lúc đó, Quân phu nhân bước lên.

"Hoài Lang." bà mỉm cười gọi một tiếng.

Quân Hoài Lang nhìn bà, gật đầu đáp "Mẫu thân."

Quân phu nhân nhìn y một lượt, mỉm cười nói "Cao hơn rồi, đã là người lớn rồi."

Quân Hoài Lang cười đáp lại.
Quân phu nhân nhìn Đoạn Thập Tứ rồi nói với Quân Hoài Lang "Đứa nhỏ này kiệm lời. Vừa nãy hỏi cả buổi trời, nó chỉ nói không hoàn thành mệnh lệnh, đã gϊếŧ người. Hẳn là chủ tử của nó không cho phép gϊếŧ người trong phủ Vĩnh Ninh Công? Vì vậy mà nó mới cố chấp, muốn chà rửa nhà chính thật sạch sẽ mới thôi."

Quân Hoài Lang hiểu rồi.

Với tính khí của Tiết Yến, chắc chắn hắn đã lệnh cho Đoạn Thập Tứ không được để phủ Vĩnh Ninh Công vấy máu.

Chỉ vì chuyện này mà Đoạn Thập Tứ nhất định phải rửa sạch vết máu trong viện.

Quân Hoài Lang bất lực mỉm cười nhìn Đoạn Thập Tứ.

Đoạn Thập Tứ hẳn là chưa soi gương nên không biết bây giờ mình trông thế nào. Y phục Phi Ngư trên người đã nhuộm một mảnh màu đỏ sẫm, vừa nhìn đã biết là vết máu khô, rất dọa người.
Trên mặt cũng đầy máu, lúc này đã khô lại. Trên má trái có vài vết quét ngang, hẳn là dùng tay lau.

Quân Hoài Lang không khỏi bật cười.

"Đoạn Thập Tứ." y nói.

Đoạn Thập Tứ hành lễ với ý, tỏ ý mình đang nghe.

"Lần này ngươi đã làm rất tốt. Ý của vương gia là muốn ngươi bảo vệ người trong phủ Quốc Công. Hẳn là tình thế lúc đó nguy cấp, ngươi mới ra tay gϊếŧ người, đó chỉ là chuyện bất đắc dĩ." y nói.

Y biết, sở trường của Đoạn Thập Tứ là nghe lệnh hành sự. Nói đến đây, y trực tiếp nói thẳng "Ngươi không cần chịu phạt."

Đoạn Thập Tứ từng được Tiến Bảo nhắc nhở.

Tiến Bảo từng nói, hiện giờ đã khác xưa, tuy bản thân là thuộc hạ của vương gia nhưng nên nghe lời của thế tử điện hạ.

Nếu thế tử điện hạ không có mặt, vương gia nói cái gì thì sẽ là cái đó. Nhưng nếu thế tử điện lên tiếng, dù ý kiến của y và vương gia bất đồng, cũng phải nghe theo y.
Đoạn Thập Tứ đương nhiên không hiểu.

Lúc đó, Tiến Bảo thấy bộ dạng lạnh băng cứng ngắc của Đoạn Thập Tứ, liền biết hắn không hiểu gì.

Tiến Bảo biết hắn là đầu đá, hoàn toàn không hiểu đối nhân xử thế.

Tiến Bảo cạn lời nói "Ngươi là thuộc hạ của vương gia, phải không?"

Đoạn Thập Tứ đáp "Phải."

Tiến Bảo nói "Hiện tại vương gia cũng là thuộc hạ của thế tử điện hạ, phải nghe theo lệnh của thế tử điện hạ. Thế nên ngươi chỉ cần nghe lời y là được, đã nhớ chưa?"

Lần này, Đoạn Thập Tứ nhớ rồi.

Nghe Quân Hoài Lang nói vậy, Đoạn Thập Tứ ôm đao đáp "Vâng."

Quân Hoài Lang gật đầu "Được rồi, bây giờ còn có một việc cần ngươi làm."

Đoạn Thập Tứ im lặng chờ lệnh.

Gϊếŧ người hành thích, thám thính tình báo, đây là những kỹ năng mà hắn giỏi nhất, khắc sâu vào tận xương tủy.
Chỉ thấy Quân Hoài Lang ôm Quân Lệnh Hoan khẽ cười.

"Không cần quét dọn nữa." y nói "Đi rửa mặt đi."

---------

Hứa tướng đưa Tứ hoàng tử bỏ trốn từ mật đạo trong cung, bị Quảng Lăng vương bắt được. Từ trong hành lý mà bọn họ mang theo, tìm thấy thánh chỉ được ngụy tạo và ngọc tỷ của vua Thanh Bình, vì vội vàng trốn chạy nên thánh chỉ ngụy tạo chưa hoàn thành, chỉ viết được một nửa.

Lần này, bọn chúng muốn làm gì, đã lộ rõ chân tướng.

Trước khi Tiết Yến bắt Tiết Duẫn Hoằng, đã để bá quan văn võ chờ trong cung, một khi bắt được người, lập tức chiếu cáo thiên hạ.

Trên dưới cả nhà Hứa gia, đến cả vây cánh, cũng lập tức bắt giam vào ngục. Còn Tiết Duẫn Hoằng vì mưu quyền soán vị bị giam vào Tông Nhân phủ chờ xử lý.

Giờ đây, bá quan văn võ đều biết Hứa gia và Tứ hoàng tử không còn cơ hội trở mình nữa.
Mà hiện giờ, triều đình còn có thể rơi vào tay ai? Tất nhiên đó là Quảng Lăng vương.

Nhưng Quảng Lăng vương sau khi xử lý hết những kẻ mưu phản trước mặt mọi người, liền cho bọn họ giải tán.

Không hề nhắc đến chuyện ai sẽ làm Thái tử, cũng không nói bọn họ biết ngày mai ai sẽ là người ngồi trên long ỷ.

Chúng đại thần đầu óc mờ mịt, nhưng không ai dám hỏi.

Mọi người tụ tập lại, thì bị Tiết Yến giải tán.

Tiết Yến đến tẩm cung của vua Thanh Bình.

Giang hoàng hậu lúc này đang trông chừng trong tẩm cung.

Các Thái y ngày đêm châm cứu và cho vua Thanh Bình uống thuốc, hai canh giờ trước, vua Thanh Bình cuối cùng miễn cưỡng tỉnh lại. Nhưng khi tỉnh lại, cũng chỉ có thể miễn cưỡng mở mắt, tứ chi bại liệt, không thể nói được.

Khi tỉnh lại, Tứ hoàng tử đã ngồi trên long ỷ, bắt đầu hạ lệnh.
Lúc Tiết Yến bước vào, các Thái y đang cố gắng đút thuốc cho ông.

Nhưng vua Thanh Bình đã biết những gì xảy ra trong triều, cũng biết ông bị hạ độc, Trường An bị trọng binh vây khốn. Lúc này, ông ngậm chặt miệng, không chịu uống thuốc.

Ông đã tỉnh, các Thái y đương nhiên không dám cạy miệng. Thái y và cung nhân trong phòng đều khóc lóc, quỳ gối van xin ông khai ân mà uống thuốc.

Tiết Yến bước vào điện, nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Giang hoàng hậu đứng một bên, lén lấy khăn tay lau nước mắt. Người trong điện luống cuống tay chân, không ai để ý có người tới.

Bà vừa ngẩng đầu, đã thấy Tiết Yến bước vào.

"Quảng Lăng vương!" bà giật mình, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng khó tin "Người đến rồi! Chẳng lẽ triều đình, triều đình dã ...?"

Tiết Yến gật đầu.

Giang hoàng hậu dừng lại, thấy Tiết Yến đã vượt qua bà, vào tẩm điện của vua Thanh Bình.
Trong điện, mọi người vẫn đang cố gắng thuyết phục vua Thanh Bình uống thuốc. Thấy Tiết Yến đi vào, chẳng bao lâu, trong điện lặng ngắt như tờ.

Vua Thanh Bình khó khăn nhìn về hướng đó, thấy Tiết Yến đang đứng.

Con trai ông đã cao lớn như vậy rồi. Ánh mặt trời bên ngoài xuyên qua song cửa sổ bằng gỗ trinh nam chạm vàng đã phác họa hình dáng hắn với một vòng sáng rực rỡ.

Vua Thanh Bình mở to mắt chăm chăm nhìn hắn.

Tiết Yến cau mày khoanh tay.

"Nhìn ta làm gì?" hắn nói "Nếu muốn cầu xin tha mạng cho đứa con trai thứ tư đó của ông, ông đừng nghĩ nữa, không thể nào."

Vua Thanh Bình chỉ nhìn hắn.

Ông không ngờ, ông có bao nhiêu người con như vậy, đến cuối cùng, không phải bất tài, thì cũng rắp tâm hại ông, người duy nhất thật sự mạnh mẽ có thể báo thù cho ông lại là đứa con không được ông nuôi nấng từ nhỏ.
Tiết Yến nhìn sang cung nhân và Thái y xung quanh.

"Sao, không đút thuốc nữa?"

Cung nhân vội vàng bắt tay vào làm.

Lần này, bọn họ phát hiện hoàng thượng không ngậm chặt miệng từ chối uống thuốc nữa.

Cung nhân thở phào nhẹ nhõm, biết lo lắng của hoàng thượng đã được Quảng Lăng vương điện hạ giải quyết.

Tiết Yến kéo một chiếc ghế, hùng hổ lỗ mãng ngồi xuống.

"Nhưng mà, ông cũng chuẩn bị đi." hắn nói "Làm hoàng đế thêm mấy năm nữa, rối rắm hỗn loạn của ông, ta sẽ không thay ông tiếp quản đâu."

Miệng hoàng thượng lại mím chặt.

Ông nhìn Tiết Yến.

Chỉ thấy Tiết Yến bắt chéo chân. Trong đại điện vàng son lộng lẫy, hắn ngồi dưới ánh nắng chói chang, cao quý lại uy nghiêm, rõ ràng là tướng đế vương.

Hắn xấu xa cong khóe môi.

"Vì ta có phu nhân rồi." hắn nói.

"Là nam, không cách nào nối dõi." 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện