Ngày hôm sau, Tiết Yến lại tới, quả nhiên không bị chặn nữa.
Với tín hiệu này, Tiết Yến hận không thể cuốn gói hành lý, trực tiếp đến ở nhà Quân Hoài Lang.
Tuy nhiên, cũng chỉ nghĩ mà thôi. Dù gì người làm chủ ở phủ Vĩnh Ninh Công, không phải Quân Hoài Lang, mà là Quân phu nhân.
Cả ngày hắn cứ như tên nhóc vừa chìm vào tình yêu nồng nhiệt, mỗi sáng sau khi bãi triều, hắn sai người gói hết tấu chương trên ngự án đưa về nhà, sau đó thẳng tiến đến phủ Vĩnh Ninh Công.
Ngày thường Quân Hoài Lang ở nhà đọc sách, Tiết Yến sẽ ở cùng y, thỉnh thoảng giở trò xấu, nhân cơ hội chặn Quân Hoài Lang trong một góc, cưỡng hôn y vài lần.
Quân Hoài Lang không tránh được, chỉ đành để bị hôn đến khi mặt hồng tai đỏ, cũng không trách mắng nặng lời.
Trước giờ da mặt Tiết Yến dày cả tấc, bị y mắng cũng không kiềm được nụ cười trên môi.
Chẳng qua Tiết Yến muốn ở phủ Vĩnh Ninh Công một lát cũng là chuyện không dễ dàng gì.
Ngày thường Quân phu nhân rất rảnh rỗi, có lúc hắn mới giở trò lưu manh được một nửa thì gặp phải Quân phu nhân đến kiểm tra.
Tiết Yến không sợ Quân Hoài Lang nổi giận, nhưng hắn rất sợ bị Quân phu nhân bắt gặp.
Rất nhiều lần hắn vội vàng buông Quân Hoài Lang ra, bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn Quân phu nhân, làm Quân Hoài Lang cười ngặt nghẽo.
Quân phu nhân xem xét nhìn hai người, hỏi han vài câu, nhân tiện ám chỉ Tiết Yến không nên ở nhà bà quá lâu, Quân Hoài Lang được dịp cười nhạo Tiết Yến.
"Sao vậy, ở trước mặt ta thì y như tên lưu manh, sao lại không dám để mẫu thân ta thấy?"
Tiết Yến nhìn Quân phu nhân đi xa, rồi mới sáp lại gần.
"Trước mặt nhạc mẫu, ta thế nào hả?" hắn cười.
Tiết Yến chọc ghẹo cho đến khi y nổi cáu, sau đó mặt dày nói "Được rồi, mẹ chồng hay nhạc mẫu, không phải đều là mẫu thân của ta sao?"
Quân Hoài Lang nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể nói được lời phản bác nào.
Tuy Tiết Yến dành phần lớn thời gian mỗi ngày bám dính trong phủ Vĩnh Ninh Công, nhưng trong cung vẫn còn rất nhiều chuyện cần hắn giải quyết.
Tiết Duẫn Hoằng ngồi trên vị trí đó mấy ngày, để xóa sạch tội trạng cho Hứa gia, luận công ban thưởng cho những người trợ giúp, đã mạnh tay thay đổi không ít chuyện triều chính, khiến trên dưới triều đình rối ren.
Tiết Yến không chỉ phải dọn dẹp đống hỗn loạn của Tiết Duẫn Hoằng, mà còn phải chú ý đến tình trạng của vua Thanh Bình.
Thái y viện bó tay bất lực, hàng ngày dùng dược liệu quý để giữ mạng cho vua Thanh Bình. Tiết Yến phái người đến Giang Nam mời danh y, thuận tiện mời vị thần y kia ở Dương Châu xuống núi, đưa về Trường An.
Năm sáu ngày sau, xe ngựa từ Giang Nam về kinh, một đường đi thẳng qua cổng Tuyên Võ tiến vào hoàng thành.
Đúng lúc hôm nay tâm tình Tiết Yến không được tốt.
Hắn nhiều lần đến Quân gia, Quân phu nhân có chút không vui, nhưng cũng không nói gì nhiều.
Nhưng hôm nay thì khác.
Hôm nay, hắn đang ôm Quân Hoài Lang giở trò lưu manh trong phòng, lại bị Quân phu nhân bắt gặp.
Tuy là hành động cũng không quá mức, nhưng hắn quả thật đang ôm ấp trưởng tử nhà người ta trước mặt Quân phu nhân. Sắc mặt Quân phu nhân lập tức sa sầm, mặc kệ hắn hiện giờ là Quảng Lăng vương điện hạ hiệu lệnh quần thần, trực tiếp quét hắn ra khỏi cửa.
Còn không cho phép hắn vào phủ bằng cửa chính.
Dù đây không phải vấn đề lớn gì với Tiết Yến. Không đi được cửa chính thì trèo tường thôi. Nhưng đúng lúc này, trong cung có người đến báo tin thần y ở Giang Nam đã vào Trường An, đang hướng về hoàng thành.
Sắc mặt Tiết Yến đột nhiên trở nên khó coi, không vui trở về hoàng thành.
Tiền điện của cung Vĩnh Hòa luôn là nơi Hoàng đế tiếp kiến triều thần.
Tiết Yến trở về cung Vĩnh Hòa đã thấy thần y đang nghênh ngang ngồi trên ghế uống trà ăn điểm tâm.
Thấy Tiết Yến tới, ông chậm rãi gật đầu với Tiết Yến, cũng không đứng dậy hành lễ.
"Đồ ăn trong cung của các ngươi thật sự rất ngon." ông cười ha hả nói "Ta không định ẩn cư nữa, ngươi sắp xếp cho ta một công việc nhàn rỗi ở Thái y viện, ta cảm thấy cũng rất tốt."
Tính tình ông trước giờ cổ quái, có thể bày ra vẻ mặt vui vẻ này với Tiết Yến, xem như đã cho hắn rất nhiều thể diện rồi.
Mà Tiết Yến thì sắc mặt sa sầm, hung hăng hỏi "Đến nhanh vậy, không sống trong rừng sâu núi thẳm của ông nữa sao?"
Thần y ngẩn người, điểm tâm trong tay suýt chút làm ông nghẹn trợn mắt.
Hiếm khi ông vui vẻ với người khác, lại gặp phải đinh cứng đâm người như vậy.
Lúc này, sắc mặt của ông cũng xấu hẳn.
"Ngươi ngàn dặm xa xôi gọi ta đến đây là để nghe ngươi mắng ta à?" thần y nổi cáu.
"Nhanh đi, người bệnh đâu, ta khám xong rồi còn phải về rừng sâu núi thẳm của ta nữa."
---------
Hôm nay, khi vua Thanh Bình tỉnh lại, ông đã phải đối mặt với hai bản mặt xấu xí vô cùng không vui.
Tiết Yến đang rất bực, lúc này khoanh tay đứng một bên, trên mặt không có lấy một nụ cười. Thần y thình lình bị hắn chọc tức, lúc này vẫn chưa nguôi, ngồi xuống bên long sàng, vẻ mặt cũng chẳng đẹp bao nhiêu.
Vua Thanh Bình hết nhìn người này, tới nhìn người kia, hận không thể mắng rủa thậm tệ hai người này một trận, rồi lôi ra ngoài đánh vài trượng.
Nhưng ông không thể cử động, cũng không thể nói, thế nên ông chỉ có thể trơ mắt tức giận.
Thần y kéo cánh tay của vua Thanh Bình, đặt tay lên bắt mạch.
Tiết Yến đứng bên cạnh.
Ông bắt mạch, sau một hồi nét mặt cũng dần thay đổi.
Ông trầm ngâm một lúc, nhưng không nói gì.
Tiết Yến nhận ra cám xúc biến hóa của ông, đứng thẳng khỏi cây cột hắn đang dựa.
"Sao vậy?" hắn hỏi.
Thần y cau mày buông tay vua Thanh Bình.
"Đúng là trúng độc." ông nói "Liều lượng không nhỏ, dù chữa trị cũng không không thể trị tận gốc."
Tiết Yến hỏi "Có thể chữa trị đến mức nào?"
Thần y suy tư "Uống thuốc từ ba tới năm năm, có thể miễn cưỡng nói chuyện, cử động chân tay, cũng không ảnh hưởng tuổi thọ. Nhưng không thể giống như người bình thường được."
Tiết Yến cau mày.
Hắn biết điều này đồng nghĩa với việc hắn phải dọn dẹp đống lộn xộn cho vua Thanh Bình trong một thời gian dài.
Hắn đương nhiên không muốn, nhưng hắn đã hứa với vua Thanh Bình.
Hắn nói "Tận lực chữa trị. Phải rồi, đây là độc gì?"
Thần y nói "Chỉ chẩn mạch thì không đoán ra được."
Nói xong, thần y đứng dậy, tìm hành lý mang theo, lấy châm bạc ông dùng ngày thường.
"Độc ăn vào xương, hẳn là châm cứu có thể tìm ra chút manh mối." ông nói.
Tiết Yến gật đầu, để ông tự làm.
Lần châm cứu này mất gần một canh giờ.
Tiết Yến đi ra phòng ngoài, sai Tiến Bảo đem tấu chương đang xử lý dang dở đến. Mãi đến khi chạng vạng, thần y mới ra khỏi tẩm cung của vua Thanh Bình.
Tiết Yến ngẩng đầu, thấy ông đứng trước mặt mình.
"Tra được rồi?" Tiết Yến hỏi.
Thần y gật đầu.
"Độc tính của độc này rất tàn độc, còn có thể che giấu như vậy, không phải là độc của Trung Nguyên." ông nói.
Tiết Yến hỏi "Giang Tây?"
Suy cho cùng, Hứa gia có qua lại với Vân Nam vương. Rừng núi Giang Tây hẻo lánh bí mật, là người có sở trường dùng độc hại người, có lẽ độc này cũng do Vân Nam vương cung cấp.
Thần y lắc đầu.
"Không phải." ông nói "Độc này, chỉ có ở cực Bắc giáp với nơi của người Đột Quyết."
Tiết Yến ngẩng đầu nhìn thần y.
Chỉ nghe ông nói tiếp "Ta từng đọc , có một loại độc giống như vậy, lần cuối cùng xuất hiện là hơn mười năm trước."
Tiết Yến hỏi "Ở đâu?"
Thần y nhìn hắn.
"Đất Yến." ông nói.