Sức khỏe của vua Thanh Bình ngày một tốt hơn.

Lúc đầu, ông chỉ có thể cử động mắt, sức lực hàng ngày cũng không đủ, tỉnh không được bao nhiêu canh giờ thì lại hôn mê hoặc ngủ sâu.

Mấy ngày trước, ông còn nghe nói Quảng Lăng vương Điện hạ ở trong ngự thư phòng cả ngày, cũng không thượng triều. Mãi đến chạng vạng, Quảng Lăng vương mới ra khỏi ngự thư phòng, chỉ gọi người chuẩn bị bữa tối, còn căn dặn mang một thùng nước nóng đến ngự thư phòng.

Cả một ngày, ngoài chuyện đó, còn chuyện gì cần nước nóng? Vua Thanh Bình trợn mắt giận dữ lại ngất đi.

Ngày hôm đó, lúc thần y châm cứu cho ông, ông mới dần dần tỉnh lại.

Thần y thành khẩn sâu xa nói.

“Hoàng thượng, hiện tại thân thể của người không tốt lắm, vẫn cần bình tĩnh, nghĩ thoáng một chút.” ông vừa châm cứu cho vua Thanh Bình, vừa chậm rãi khuyên nhủ “Không nói đến chuyện khác, Thế tử Vĩnh Ninh Công cũng không tệ, ngược lại là con trai người được hời rồi …”

Thế tử Vĩnh Ninh Công?

Con trai ông không chỉ mang về một nam nhân, mà còn là Quân Hoài Lang?

Vua Thanh Bình tức giận trợn mắt như muốn nứt ra, lại lần nữa ngất đi.

Sau hơn một tháng, cuối cùng vua Thanh Bình có thể miễn cưỡng mở miệng, nói lẻ tẻ một vài từ.

Theo tình trạng hiện tại của ông, có thể như vậy đã là hiệu quả tốt nhất.

Buổi sáng ngày mà ông nói được, Tiết Yến vừa hay cũng có mặt.

Hiện giờ, hắn vẫn không ở trong cung, mỗi buổi sáng thượng triều xong, xử lý hết tấu chương trong ngày ở ngự thư phòng, thì rời cung về phủ.

Sau một thời gian, chúng thần trong triều cũng thành quen. Hiện nay ngồi trên ngai vàng vẫn là vua Thanh Bình, Quảng Lăng vương nắm quyền triều chính, ngược lại còn có trật tự hơn trước.

Cứ cách vài buổi thượng triều, Tiết Yến thường đến tẩm cung của vua Thanh Bình để nói vài chuyện quan trọng trong triều cho vua Thanh Bình nghe.

Đây là những gì Quân Hoài Lang bảo hắn làm.

Sáng nay, Tiết Yến đến tẩm cung của vua Thanh Bình, ngồi xuống bên giường, tự mình báo cáo.

Lời hắn nói luôn ngắn gọn súc tích, rất chiếu lệ, nói xong liền đi. Kể từ ngày vua Thanh Bình biết ‘phu nhân’ của hắn là Quân Hoài Lang, ông chưa từng hòa nhã với hắn.

Phụ tử hai người nhìn nhau là thấy chán, cách vài ngày gặp vội vài lần, lướt qua rồi lại xa cách.

Chẳng qua hôm nay, Tiết Yến thấy vua Thanh Bình không bình thường.

Khi ông nhìn chằm chằm hắn, môi vẫn đang run rẩy, như thể đang cố gắng nói gì đó.

Tiết Yến cười khẩy.

Nói chuyện? Sợ là cả đời này cũng không nói được.

Hắn nhìn sang thần y bên cạnh.

“Ông ấy bị gì vậy?” hắn hỏi “Uống lộn thuốc, não hư rồi à?”

Thần y cười nói “Hẳn là mấy ngay nay Hoàng thượng hồi phục tốt, xem ra có thể nói chuyện rồi.”

Tiết Yến nhìn vua Thanh Bình với ánh mắt xem thường không thể tin được.

“Tiết kiệm sức lực đi.” hắn nói, đứng dậy bỏ đi.

Nhưng vừa quay người, hắn nghe thấy một giọng khàn quen thuộc phía sau.

“.….. khốn …… khốn kiếp ……!”

Dù vua Thanh Bình có thể mở miệng mắng Tiết Yến khốn kiếp, nhưng ông vẫn không thể động đậy, sức lực cũng kém đi rất nhiều. Vì vậy, tuy nói bệnh tình cải thiện rất nhiều, nhưng vẫn không thể xử lý quốc sự.

Trong đó chứa không ít tức giận của ông.

Năm xưa, vua Thanh Bình ngày đêm lo lắng, thức khuya dậy sớm, sợ triều đình mất cân bằng, lại sợ có người thèm muốn hoàng vị, còn sợ Sử quan nói xấu mình.

Ông ngày đêm vất vả, cũng không dám chểnh mảng. Đồng thời, cảm giác đứng trên vạn người, nắm đại quyền trong tay cũng dễ gây nghiện.

Nhưng hiện tại, ông trúng độc trở thành phế nhân liệt giường, ông từng nắm chặt những thứ này trong tay không muốn buông, thình lình không còn nắm được nữa, ngược lại không còn chấp niệm lớn như vậy.

Ông quyết định nghĩ về những chuyện khác.

Ông biết Tiết Yến không muốn quản chuyện triều chính, càng không muốn mỗi ngày thay ông phê duyệt tấu chương. Nhưng ông tức giận, muốn chống đối Tiết Yến.

Tiết Yến càng không muốn làm, ông càng mặc kệ không làm. Trong lúc nghỉ việc, còn muốn đợi đến ngày Tiết Yến tới gặp ông, dùng sức mắng Tiết Yến vài câu.

Vì vẫn chưa kiểm soát được môi và lưỡi, nên mỗi lần ông không thể kiểm soát được thời gian phát ra âm thanh.

Vua Thanh Bình cũng không quan tâm đến điều này, thế nên ông luôn đột ngột ngắt lời Tiết Yến khi hắn đang nói chuyện.

“Sự vụ trong kinh phức tạp, nhưng Vân Nam vương nhất định phải diệt. Ta đã phái người dẫn một trăm ngàn quân, hôm qua khởi hành về phía Nam …”

“Khốn kiếp!”

Vua Thanh Bình kìm nén nửa ngày, cuối cùng lớn tiếng mắng ra khỏi miệng, lập tức cắt ngang lời của Tiết Yến.

Sắc mặt Tiết Yến trở nên khó coi, nhìn chằm chằm ông, hàm răng nghiến chặt.

Chỉ thấy vua Thanh Bình nằm trên giường bất cần nhìn lại hắn, tuy trên mặt không có biểu tình gì, nhưng có thể thấy ông dường như rất khoái chí.

Tiết Yến mím môi tiếp tục nói.

“Giang Nam gửi tấu chương về, vật tư gửi tới Giang Nam lúc trước không đủ cho việc cứu trợ sau đó. Sau khi Hộ bộ tính toán lại, vẫn cần ba ngàn thạch lương thảo, hai mười tám ngàn lượng …”

“Đồ bất hiếu!”

Sắc mặt Tiết Yến sa sầm đến cùng cực.

Hắn nhìn vua Thanh Bình, lạnh lùng nói “Nhi thần thấy phụ hoàng hồi phục rất tốt, hẳn là không cần nhi thần xử lý triều chính nữa, có thể tự mình làm rồi.”

Vua Thanh Bình run rẩy môi hồi lâu, bật ra vài chữ.

“Không làm được!”

———

Lúc vua Thanh Bình còn khỏe mạnh, Tiết Yến cũng không phải chưa từng đấu mưu trí, so dũng khí với ông. Lúc vừa về kinh, trong lòng vua Thanh Bình vẫn còn chán ghét hắn.

Nhưng dù vậy, vua Thanh Bình cũng chưa từng làm hắn tức giận như vậy.

Hắn tức giận đến nỗi khi đến phủ Vĩnh Ninh Công ăn chực bữa trưa trong viện của Quân Hoài Lang, cũng không thể nguôi đi chút nào, sắc mặt khó coi đến mức Quân Hoài Lang vừa nhìn đã nhận ra.

Quân Hoài Lang thấy thú vị nên không nói gì, trong bữa tối, y nhìn Tiết Yến rất nhiều lần.

Tiết Yến mặt sa sầm ăn cơm, chăm chăm nhìn vào món không thích ăn, ăn liên tục.

Quân Hoài Lang suýt nữa bật cười thành tiếng.

Y dứt khoát không nói câu nào, đợi xem Tiết Yến nhịn được đến bao giờ.

Ăn được một nửa, Tiết Yến đặt đũa xuống, cuối cùng cũng mở miệng.

“Không làm nữa.” hắn hung hăng nói.

Quân Hoài Lang phá lên cười.

Nghe lời này của hắn, hẳn là trong cung có chuyện không vui.

Ngoài vua Thanh Bình, trong cung không ai có gan làm hắn không vui.

“Không làm nữa?” y hỏi “Vậy Quảng Lăng vương Điện hạ, chuyện trong cung, ai sẽ xử lý?”

“Ông ta không phải là Hoàng đế sao? Để ông ta tự làm.” Tiết Yến nói.

“Vậy chúng thần kia nhất định ngày nào cũng vạch tội ngươi, nói ngươi bất hiếu.” Quân Hoài Lang cười nói.

Tiết Yến hùng hồn nói “Ta vốn đã bất hiếu.”

Quân Hoài Lang bị hắn chọc cười, cười đến mức vai run cả lên.

“Như vậy không được.” y nói “Ngươi chịu được bị mắng, nhưng ta không muốn nghe.”

Tiết Yến nghiến răng “Vậy thì khiến bọn họ không mắng được.”

Quân Hoài Lang chỉ xem như hắn đang nói lời trẻ con.

“Sao có thể được.” y nói “Chỉ cần một ngày ngươi còn là vương gia, một ngày còn vào triều, bọn họ sẽ mắng được ngươi.”

Tiết Yến nghiêm túc “Vậy ta không làm nữa.”

“Vậy ngươi định làm gì?”

Tiết Yến dừng lại, quay đầu sang, nghiêm túc mở miệng với Quân Hoài Lang.

“Làm Thế tử Vĩnh Ninh Công phu nhân.” hắn nói.

———
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện