Quân Hoài Lang đã tỉnh táo hơn một chút, cũng có thể thấy rõ tình hình lúc này trong phòng.
Y nhìn dáng bộ Thục phi mặt đầy nước mắt thở ra nhẹ nhõm; nhìn thấy thái y quỳ trên mặt đất, vui mừng khi tìm được đường sống trong chỗ chết; cũng thấy được vẻ mặt của Điểm Thúy mất tự nhiên, xoay người muốn ra ngoài, tựa hồ định giả ngu, trước khi Thục phi thu hồi mệnh lệnh đã ban thì đi thực hiện lời nàng vừa nói.
Quân Hoài Lang lập tức gọi Điểm Thuý lại.
"Điểm Thúy cô cô, ta có chút khát." Y nhéo nhéo cổ họng, khàn giọng nói.
Lần này y xem như lờ mờ phát hiện —— giả đần độn, tỏ ra yếu nhược tuy rằng ti tiện, nhưng đúng là dùng tốt.
Điểm Thúy bị y gọi lại, đành phải lúng túng quay người, đổ một ly trà rồi đưa tới tầm tay y: "Điện hạ cuối cùng cũng tỉnh, làm nương nương lo lắng quá chừng."
"Chỉ là trúng gió thôi." Quân Hoài Lang nói, rồi chậm rãi mở miệng nhỏ, uống nửa chén nước, tiếp theo ra vẻ nghi hoặc hỏi.
"Điểm Thúy cô cô, ngươi vừa rồi muốn đi đâu sao?"
Điểm Thúy cứng người một chút, nhìn Thục phi.
Thục phi biết Quân Hoài Lang chỉ là bị cảm lạnh, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cũng không nghĩ cho y nghe mấy chuyện xấu xa kia.
Nàng chùi nước mắt, nói: "Chỉ là bảo nàng đưa thái y đi kê phương thuốc thôi."
Nói xong, nàng còn liếc mắt nhìn thái y một cái: "Còn không nhanh đi?"
Thái y như được đại xá, liên tục đáp lời, từ trên mặt đất bò dậy, tít mắt cười toe toét với Điểm Thuý: "Còn thỉnh vị cô cô này dẫn đường."
Điểm Thúy thầm cắn chặt răng, mang hắn đi ra ngoài.
Lúc này, cung nữ canh cửa mới dám cẩn thận nói: "Nương nương, Ngũ điện hạ cùng Trịnh tổng quản tới rồi."
Thục phi lau khô nước mắt, lạnh nhạt nói: "Cho bọn họ vào đi."
Cung nữ vội vàng vâng dạ, lúc này mới cho hai người tiến vào.
"Ban đêm ngày hôm qua là như thế nào?" Thục phi hỏi.
Tiết Yến không nói chuyện, Trịnh Quảng Đức đứng bên cạnh cũng không dám nói chuyện.
Không bao lâu, Thục phi không kiên nhẫn, cầm một quả phật thủ* trên bàn bên cạnh ném về phía Trịnh Quảng Đức: "Câm sao?"
*Quả phật thủ:
Quân Hoài Lang vội vàng muốn lên tiếng.
Y có chút nóng vội, cổ họng thắt lại, liền ho khan lên.
Lần này trái lại không phải giả vờ, y ho đến mức mặt nổi lên ửng hồng không bình thường, trong mắt cũng ẩn hiện nước mắt.
Thục phi vội vàng xem y.
Một đôi mắt màu hổ phách lạnh băng, trước nay đều thờ ơ đứng ngoài cuộc, cũng không tự giác mà dừng trên người y.
Quân Hoài Lang tạm thời ngừng ho khan, chạm vào cổ họng đã khản, cười an ủi Thục phi: "Không có việc gì, cô mẫu, cuống họng có chút ngứa."
Thục phi vội vàng hô một cung nữ: "Sau khi thái y kê đơn xong, trước hết sắc một gói đưa qua đây đi."
Quân Hoài Lang nâng mắt lên, ánh lệ trong mắt còn chưa biến mất, nhìn về phía Tiết Yến: "Nhìn thấy ngươi mới nhớ tới.
Hôm qua áo choàng của ta bỏ quên ở chỗ ngươi, nếu thuận tiện, còn phải nhờ ngươi đem lại đây giúp ta."
Một cái áo choàng thật ra cũng không có gì đáng giá, nhưng Quân Hoài Lang muốn gợi chuyện, buộc Trịnh Quảng Đức đem lời hắn không dám nói, nói ra cho Thục phi.
Quả nhiên, Thục phi hỏi: "Áo choàng gì?"
Quân Hoài Lang cười cười, giống như không để tâm mà nói: "Ta ngày hôm qua thấy Ngũ điện hạ đến, có chút tò mò, trước khi ngủ liền qua nhìn một chút.
Thấy trong phòng hắn không có địa noãn lẫn lửa than, trên giường cũng không chuẩn bị đệm chăn, nên đem áo choàng cho Ngũ điện hạ mượn đỡ."
Nói đến đây, y ngượng ngùng mà cười cười: "Ai ngờ sẽ bị cóng đến sinh bệnh đâu."
Thục phi nhíu nhíu mày, nhìn Trịnh Quảng Đức.
"Là do ngươi xếp đặt như vậy?" Thanh âm Thục phi lạnh lẽo.
Nàng nhận được thánh chỉ, vì không được như ý nên đoạn thời gian này cả ngày đều phát cáu, chuyện gì cũng giao cho hạ nhân đi thu xếp.
Nhưng mặc dù nàng không thích tiểu tử này, cũng không có nghĩa là nàng phải ngược đãi hắn.
Vì chán ghét hắn mà làm hắn thiếu ăn thiếu mặc, ở trong cung của mình mà ngay cả giường cũng không có chăn đệm; loại sự tình này quá mức hạ đẳng, nàng tuyệt đối không làm được.
Trịnh Quảng Đức trong lòng than khổ, vội vàng nói: "Đều là nô tài sơ sẩy, nô tài liền thu xếp chỗ ở cho Ngũ điện hạ một lần nữa! Nương nương yên tâm, nô tài chắc chắn an bài thỏa đáng!"
Quân Hoài Lang lại bổ sung: "Lại may cho hắn vài thân y phục đi, ta thấy hành lý của Ngũ điện hạ không đầy đủ, phỏng chừng không mang đến mấy bộ y phục chống rét."
Trịnh Quảng Đức vội liên tục xưng vâng.
Tiết Yến đứng bên cạnh, giống như người ngoài cuộc mà không nói một lời.
Mấy người họ nói chuyện với nhau, dường như không liên quan gì đến hắn, hắn cũng không hề đáp lời.
Nhưng toàn bộ hắn đều nghe vào tai.
Hắn nhìn tiểu thiếu gia Quân gia, như một tiểu hồ ly, dùng dăm ba câu đã hoàn toàn đưa đám người này vào tròng.
Mà mục đích của y là đòi quyền lợi cho hắn, một người y vốn không quen biết.
Tiết Yến chưa từng để ý những chuyện này.
Mặc dù không ai quan tâm, hắn ở trong chỗ sương phòng ẩm ướt, lạnh buốt kia một mùa đông, cũng không tính là chuyện khó.
Đêm qua chỉ là ngoài ý muốn, hắn không bao lâu sẽ có thể nghĩ cách làm ra ngọn nến, chút sợ hãi duy nhất kia cũng sẽ không còn.
Nhưng mà, tiểu thiếu gia còn sốt ruột hơn cả hắn.
Rõ ràng còn đang bệnh, chuyện đầu tiên phải làm lại là thay hắn tranh thủ những ích lợi nhỏ nhặt đó.
Trong lòng Tiết Yến dâng lên một loại cảm giác xa lạ, có chút nóng, lại có chút tê dại, như là một bộ phận trong cơ thể đã bị đóng băng từ lâu, sớm không còn tri giác, bỗng nhiên tan chảy một chút, một lần nữa sống lại.
Hắn chợt nghĩ tới kiện áo choàng phủ trên người tối hôm qua, ấm áp mà mềm mại, mang theo mùi cây bạch dương thơm ngát.
Hắn lẻ loi, cô độc đi trong đêm giá buốt đã lâu, tuy không sợ lạnh, nhưng cũng không phải là không thích ấm áp.
......!Chỉ là trước nay chưa từng cảm giác được thôi.
Đầu óc bình tĩnh xưa nay của hắn bỗng có chút loạn.
Hắn nhìn Quân Hoài Lang một chút, thấy y bị bệnh không vui mà ngồi xiêu vẹo ở kia, dùng miệng nhỏ uống nước ấm, thỉnh thoảng còn ho khan, trên trán đổ một tầng mồ hôi.
Tiết Yến tức khắc tỉnh táo lại.
Tuy rằng Quân Hoài Lang một mực chắc chắn mình là bị cảm lạnh, nhưng Tiết Yến sẽ không quên, hắn là một tên sát tinh, vừa sinh ra đã mang đến vận rủi cho người khác.
Bệnh của Quân Hoài Lang đến tột cùng có phải là do hắn mang đến hay không, ai cũng không nói chắc được.
Rốt cuộc, mỗi người xung quanh hắn đích xác là bị vận rủi quấn thân, không một ai có kết cục tốt, đây là sự thật.
Hắn không giống với bất kỳ người bình thường nào.
Loại dịu dàng ngẫu nhiên này không phải là cái mà hắn nên mơ ước.
Hắn hẳn nên tỉnh táo lại, hắn trước nay không xứng.
——
Quân Hoài Lang bị bệnh liên tiếp mấy ngày, thân thể dần dần tốt lên, nhưng ngủ vẫn gặp ác mộng như cũ.
Trong mộng y giống như biến thành ai đó, một người không phải là y, khi tỉnh lại thì cả người lúc nào cũng lạnh ngắt, đầu toát mồ hôi lạnh, rồi lại nhớ không được chuyện trong mộng.
Quân Hoài Lang không dám nói cho ai biết.
Y sống lại một chuyến, dĩ nhiên không tin lời đồn Tiết Yến sẽ khắc chết người xung quanh.
Tiết Yến mặc dù là sát tinh, cũng là loại giết người như ngóe, tàn ác thô bạo, chứ không phải dựa vào mệnh số gì đó là có thể khắc chết người.
Ác mộng tất nhiên cũng không quan hệ đến Tiết Yến.
Chờ đến khi Quân Hoài Lang tốt lên, Quân Lệnh Hoan mới được cho phép vào phòng y.
Con mắt Quân Lệnh Hoan hồng hồng, vừa vào cửa đã muốn rớt nước mắt, làm Quân Hoài Lang hoảng sợ, vội dỗ dành nàng.
Xác nhận ca ca đúng là không có việc gì, Quân Lệnh Hoan mới yên lòng, bắt đầu lải nhải nói chuyện vụn vặt mấy ngày nay cùng Quân Hoài Lang.
Quân Hoài Lang ngồi nghe Quân Lệnh Hoan líu lo không ngừng, trên mặt không khỏi hiện lên ý cười.
Y thầm nghĩ, so sánh với kiếp trước, tất cả đúng thật đã tốt đẹp hơn.
Hiện giờ Tiết Yến thiếu mình một ân tình lớn như vậy, nơi này của Thục phi cũng sẽ không có người khinh dể hắn, cho dù hắn lại là cầm thú, cũng tuyệt đối không làm ra được việc kiếp trước......!
Đúng lúc này, Phất Y ở cửa nói: "Thiếu gia, Ngũ điện hạ tới."
Tiết Yến?
Quân Hoài Lang cứng lại, tiếp đó phản xạ có điều kiện mà nghĩ muốn giấu đi Quân Lệnh Hoan.
Nhưng ngay sau đó, y lấy lại tinh thần, cảm thấy ý tưởng này của mình cũng quá mức ngây thơ.
Cùng sống chung trong một cung, muốn Tiết Yến không bao giờ gặp Quân Lệnh Hoan là không có khả năng.
......!Tuy rằng trong lòng y như cũ mà hy vọng hai người đời này đều không bao giờ gặp mặt.
"Mời vào đây đi." Quân Hoài Lang đằng hắng một chút, nhẹ giọng nói.
Sau đó, y liền thấy Tiết Yến đi đến.
Y phục trên người hắn mới tinh, vừa nhìn đã biết Trịnh Quảng Đức không dám qua loa, dùng đến cả cống phẩm gấm Tứ Xuyên áp dưới đáy hòm.
Trong tay hắn ôm là kiện áo choàng kia của Quân Hoài Lang.
"Ngươi là tới đưa áo?" Quân Hoài Lang có chút kinh ngạc.
Ngày đó y lấy áo choàng này làm cái cớ, nên nói đều đã nói, sau đó liền quên bén nó đi.
Tiết Yến ừ một tiếng.
Phất Y đang muốn bước lên đón, lại thấy Quân Hoài Lang tự nhiên mà đi lên trước, nhận lấy kiện áo choàng: "Vất vả cho ngươi đi một chuyến."
"Ca ca, đây là ca ca ngày đó vừa mới dọn vào sao?" Quân Lệnh Hoan ngẩng đầu nhìn Tiết Yến, hỏi.
Chuông cảnh báo trong lòng Quân Hoài Lang kêu lên inh ỏi.
Tay đang cầm áo choàng của y siết chặt.
Tiếp đó, y nhìn Quân Lệnh Hoan, cắn chặt răng, nhưng trên mặt lại nở nụ cười ôn hoà.
Y sờ sờ đỉnh đầu Quân Lệnh Hoan, nói: "Đúng vậy.
Ca ca này về sau chính là con của cô mẫu, coi như là biểu ca của Hoan Nhi.
Về sau Hoan Nhi có thêm một người ca ca, muội chỉ cần xem hắn giống như ta, là thân ca ca của muội."
Ba chữ thân ca ca, Quân Hoài Lang tận lực nhấn mạnh.
Y không tin, đã mạnh mẽ kéo lên tầng quan hệ này mà Tiết Yến còn có thể nổi lên tâm tư xấu xa với "thân" muội muội của mình.
Nếu hắn thật sự nổi lên loại tâm tư kia, thì chắc chắn hắn không phải người.
Đến lúc đó, cho dù cá chết lưới rách, y cũng phải giết chết hắn.
Mà bên kia, Tiết Yến lại ngây ngẩn cả người.
Nụ cười tự nhiên lại ấm áp của Quân Hoài Lang và những lời y vừa nói ra, dường như đang vẽ một vạch tuyến, vòng hắn vào phạm vi bên người y.
Giống như từ nay về sau hắn liền có thân nhân, không còn lẻ loi một mình.
Loại cảm giác này đối với Tiết Yến mà nói, kỳ quái lại xa lạ.
Tiếp theo, hắn nghe được tiểu cô nương kia hỏi: "A —— Vậy Hoan Nhi về sau có nhiều thêm một cái ca ca sao?"
Quân Hoài Lang cười nói: "Đúng vậy, người ca ca này về sau cũng sẽ giống ta thương Hoan Nhi."
Nói đến đây, y ngẩng đầu nhìn Tiết Yến, trong mắt đều là ý cười ôn hoà, hỏi: "Có phải không?"
Giọng điệu có hai phân uy hiếp không dễ phát hiện.
Y ngược lại cũng không nghĩ Tiết Yến sẽ trả lời.
Y biết tính cách của người này lạnh nhạt, quái gở, lại không thích nói chuyện, khẳng định không có khả năng sẽ đáp lại lời này.
Y chỉ nghĩ nói cho Tiết Yến thái độ của mình.
Mấy ngày trước đưa hắn áo choàng, mấy ngày nay còn vì vậy bị bệnh, dù bệnh cũng không quên giúp hắn đổi phòng ở, hiện tại còn chia sẻ muội muội thiên hạ đệ nhất ngoan ngoãn đáng yêu của y cho hắn.
Tiết Yến hắn nếu như còn không quay đầu làm người, vậy hắn thật sự mất hết nhân tính.
Nhưng y không chú ý tới, đôi mắt kia của Tiết Yến trước nay giấu đầy hơi thở thù địch, bạo ngược cùng tính kế, lúc này lại trống rỗng.
Đối mặt với tươi cười của Quân Hoài Lang, hắn bỗng nhiên có chút hoảng hốt.
Hắn nghĩ thầm, lúc này đây, y là cười với chính hắn, nụ cười này không phải do hắn trộm tới.
Ngực hắn căng chặt, bốc lên một ngọn lửa, nóng bỏng đến mức làm hắn đứng ngồi không yên, thậm chí vì nụ cười này mà muốn hoàn trả gì đó.
Bất cứ cái gì cũng được, chỉ cần hắn có.
Rốt cuộc, chỉ có người trải qua mười năm nhân sinh kia của Tiết Yến mới có thể hiểu được, loại tươi cười chân thành mà không mang theo một tia chán ghét này đối với hắn mà nói, là khó có được cỡ nào.
Cho nên, Tiết Yến giống như bị ma xui quỷ khiến, thấp giọng ừ một tiếng.
Quân Hoài Lang sửng sốt: "Hả?"
Y cho rằng chính mình nghe lầm, nhưng là ngay sau đó, y liền thấy Tiết Yến nâng tay, có chút vụng về mà đặt trên đỉnh đầu Quân Lệnh Hoan.
"Về sau, ta cũng là ca ca của muội." Hắn không cười, mặt không chút biểu cảm, giọng điệu phi thường cứng ngắc, nhưng Quân Hoài Lang lại nghe ra được giọng điệu hắn bao hàm hứa hẹn.
......!Cùng với một ít yêu mến không hài hoà.
Y xem một màn này, trong thoáng chốc đã không còn khớp với nội dung của kiếp trước mà y nhìn thấy trong quyển sách kia.
Y ngơ ngác mà nghĩ, cái này chứng tỏ......việc y làm mấy ngày nay là không sai đúng không?.