Đông tập sự xưởng tọa lạc ở phía cực đông của hoàng thành, xuôi theo tường thành thì đến Đông Hoa môn.

Một tòa đại viện có năm lối ra vào, cửa hướng ra ngoài hoàng thành, người ra ra vào vào đều là tay sai dưới trướng Đông Xưởng.

Đúng lúc vào đầu đông, hoa mai trồng trong nội viện mọc lên từng chùm nụ lớn, giữa ngày đông ngân trang tố khoả*, lấm tấm li ti đỏ bừng trông rất đẹp mắt.
*银装素裹 - ngân trang tố khoả: dùng để miêu tả sự đẹp đẽ của cảnh tuyết ngoài trời, như được phủ một lớp áo bạc.

Thái giám nắm quyền của Đông Xưởng, Xưởng đốc Đoạn Sùng ngồi trên ghế thái sư tại chính đường, bưng trong tay một ly trà xanh Lục An* lượn lờ hương khói.

Hắn nhìn nụ mai hồng ngoài cửa sổ, cười nói: "Này đúng là phong cảnh đẹp nhất, thế nào cũng phải ở ngày lạnh nhất mới xem được."
*Lục An Qua Phiến (六安瓜片): loại trà xanh xuất xứ vùng Lục An, tỉnh An Huy.

Là một trong những "Thệp Đại Danh Trà" nổi tiếng của Trung Quốc.

Người ngồi bên cạnh bầu bạn với hắn, là chưởng ban của Đông Xưởng, Ngô Thuận Hải, cũng là đại thái giám năm đó bên người Dung phi, mẹ đẻ của Tiết Yến.

Ngô Thuận Hải cười nói theo: "Ai nói không phải đâu? Mắt thấy cảnh càng lừng lẫy náo nhiệt, càng không biết lúc nào sẽ tan đàn xẻ nghé."
Trên thềm đá ngoài cửa, có một vệt máu to đùng, uốn lượn rất đáng sợ, nhuộm đỏ tầng tuyết đọng trắng tinh, lốm đốm từng chấm như mai hồng trên cây tràn ra.

Chừng nửa canh giờ trước, chỗ đó vừa xử tử một người, sống sờ sờ mà bị lột da.

Đến khi toàn bộ da đều lột xuống, người nọ mới chết, tiếng kêu rên một nửa Đông Xưởng đều nghe thấy.

Đoạn Sùng nhìn vết máu kia một cái, thờ ơ lắc lắc đầu.

"Bệ hạ vẫn tín nhiệm con chó bên người chỉ biết ngày ngày vẫy đuôi kia." Hắn nói.

"Tuy rằng Đông Xưởng chúng ta vì bệ hạ dốc hết sức lực, nhưng nơi nào so được với hàng ngày phụng dưỡng bên cạnh."
Ngô Thuận Hải tự nhiên biết, hắn chính là nói Linh Phúc.

Mấy năm gần đây, quyền lực của Đông Xưởng bị Hoàng Thượng phân chia mất gần ba phần, đều đưa cho Linh Phúc.


Từ Linh Phúc đến thủ hạ của hắn, đám thái giám hầu hạ quý nhân trong cung, vài năm nay từng người thăng quan tiến chức, ngược lại phe cánh của Đông Xưởng bị bỏ mặc, thê thiết rất nhiều so với mấy năm trước.

Trước đây, Đông Xưởng còn có một ít thế lực quý nhân ở trong cung.

Nhà chủ tử, nương nương nào không phải làm quan trong triều, chỉ có trông cậy vào lấy lòng Đông Xưởng mới khai thông được một mặt của mạng lưới, làm việc cũng thuận lợi hơn rất nhiều.

Nhưng hôm nay, những người này đều đi nịnh bợ Linh Phúc.

Mà Linh Phúc rõ ràng vẫn không thỏa mãn.

Tên vừa rồi bị xử tử ở tiền đường chính là cơ sở ngầm Linh Phúc xếp vào trong Đông Xưởng.

Ngô Thuận Hải cười trấn an nói: "Công công không cần sốt ruột.

Luôn luôn có đường để đi."
Nghe đến đây, Đoạn Sùng rủ mắt uống ngụm trà, hỏi: "Nghe nói, ngày đó ngươi phái người đi vào cung, tìm vị Ngũ điện hạ kia?"
Ngô Thuận Hải nghe vậy, nói: "Tìm, cũng tiết lộ thân phận của thuộc hạ cho hắn."
Đoạn Sùng cười cười: "Đứa nhỏ này cũng là cái đáng thương.

Hắn nói như thế nào?"
Ngô Thuận Hải nói: "Đáng thương thì đáng thương, bất quá có chút không chịu nổi trọng dụng."
Đoạn Sùng nhướng mày: "Chỉ giáo cho?"
Ngô Thuận Hải trả lời: "Tiểu Ngụy Tử trở về nói, hắn tuy cảm động, nhưng chỉ nói muốn ôn lại chuyện cũ cùng thuộc hạ.

Tiểu Ngụy Tử hỏi hắn có muốn báo thù hay không, hắn lại nói không biết xuống tay từ đâu, nên cự tuyệt."
Nghe đến đây, Đoạn Sùng nở nụ cười.

"Không chịu nổi trọng dụng như vậy mới là chỗ có tác dụng lớn nhất." Hắn nói.

"Chỉ cần chúng ta Đông Xưởng đã đủ dùng, nếu hắn có thêm chút bản lĩnh, ngày sau phiền toái vẫn là chúng ta."
Lời này chạm vào tâm khảm của Ngô Thuận Hải.

Hắn liên tục gật đầu, nói xưởng đốc anh minh.

"Vậy, thuộc hạ liền chọn ngày cùng hắn gặp mặt?" Ngô Thuận Hải hỏi.

Đoạn Sùng lắc lắc đầu.

"Chờ một chút." Hắn nói.

"Để Tiểu Ngụy Tử ngày ngày đi Văn Hoa Điện như cũ, lúc trước như thế nào, về sau vẫn là như thế."
Ngô Thuận Hải khó hiểu: "Việc này......?"
Tình cảnh của Đông Xưởng đã mười phần gian nan.

Linh Phúc như hổ rình mồi, vị nương nương kia trong cung trở nên lừng lẫy vài năm gần đây cũng phản chiến.

Bởi vì năm đó cha và anh trai của vị nương nương này phụ thuộc vào Đông Xưởng, nàng cũng cùng Đông Xưởng làm không ít việc, trong tay cầm không ít nhược điểm của Đông Xưởng......!Chuyện đã đến nước này, vì sao Xưởng đốc còn không nóng nảy?
Đoạn Sùng lại lắc đầu.

Ánh mắt hắn dừng ở ngoài cửa.

Dưới thềm có một đứa bé không quá mười tuổi đang đứng, đơn bạc gầy yếu, vẻ mặt lại lạnh lùng một cách dị thường.

Da trên người của kẻ vừa rồi là do chính tay đứa bé này lột.

Trên mặt hắn còn dính máu, lúc này đang bình tĩnh tự nhiên mà chỉ huy nhóm phiên tử* rửa sạch vết máu, dường như trước cửa chẳng qua chỉ giết một con gà.
*番子- phiên tử: gọi chung thuộc hạ của Đông Xưởng.

Theo như tìm hiểu thì hình như có liên quan tới mạt chược, chắc là kiểu quân trên bàn cờ??
Đoạn Sùng chậm rãi nhấp một ngụm trà.


"Người ấy mà, phải đến nông nỗi cùng đường bí lối, mới có thể khăng khăng một mực với người đưa than ngày tuyết." Hắn sâu xa, khó đoán mà cười nói.

"Chỉ khi nào đến lúc đó, người này mới có thể làm con chó răm rắp nghe lời của ngươi."
——
Bản thân Quân Hoài Lang cũng không ngờ rằng, y có thể nói ra những lời này một cách chắc chắn như vậy.

Buột miệng xong, y mới cảm thấy có chút ngượng ngùng, rủ mắt xuống, không dám nhìn vào mắt Tiết Yến.

Y nghĩ thầm, đại trượng phu nói ra một lời thì không có đạo lý thu hồi, huống chi trong lòng y thật sự nghĩ như vậy, nói ra cho hắn biết cũng không phải không được.

Suy cho cùng, tuy y không phải người ốm yếu bệnh tật, nhưng đôi khi cảm nhiễm phong hàn một lần, cũng rất khó khôi phục nhanh chóng.

Lần này, có lẽ do phong hàn vẫn chưa khỏi hẳn, có lẽ trùng sinh mang đến tác dụng phụ, nhưng đều không quan hệ đến Tiết Yến, tuyệt không thể quy tội lên đầu hắn.

Lòng Quân Hoài Lang vô tư thẳng thắn, song Tiết Yến vẫn luôn giữ im lặng, làm y lại có chút không được tự nhiên.

Bất quá chỉ trong giây lát, Quân Hoài Lang nhưng chịu không nổi.

Y cụp mắt, hắng hắng giọng, ra vẻ lạnh nhạt nói: "Tóm lại, ta gặp ác mộng không có liên quan đến ngươi.

Ngươi cứ ở lại đây, sai lầm không dính líu đến ngươi thì không cần ôm vào người."
Dứt lời, y xoay người đi về phòng.

Y không quay đầu lại nên không nhìn thấy, ở phía sau y, cặp mắt kia vẫn luôn nhìn y chăm chú, bên trong con ngươi nhạt màu cuồn cuộn cảm xúc bao nhiêu phức tạp, nóng cháy và khắc chế.

Y cũng không biết, ngày hôm đó khi Tiết Yến trở lại phòng mình, hồi lâu không nói lời nào.

Tiến Bảo đã quen với điệu bộ trầm lặng kiệm lời của hắn, nhưng vẫn cứ cảm thấy hôm nay có chút không giống bình thường.

Hắn hầu hạ trong phòng xong xuôi, đang muốn nhanh chân lui ra ngoài, thì nghe thấy thanh âm của Tiết Yến.

"Thế gian này thật sự có Phật sao?" Hắn hỏi.

Tiến Bảo sửng sốt.

Có hay không, thế nhân đều nói có, nhưng hắn chỉ là một tiểu thái giám, nào có bản lĩnh nhìn thấy Phật thật, lại dựa vào đâu mà biết thật hay giả?
"Cái này......!Có lẽ là có?" Tiến Bảo trả lời lập lờ nước đôi.

Tiếp theo, hắn nghe được Tiết Yến than thở khẽ đến mức gần như không thể nghe thấy.

"Thần phật đầy trời, không biết người nào vừa có thể trấn được sát khí trên người ta." Hắn nói.

"......!Vừa giảm bớt thương tổn cho tiểu tử ngốc không biết nặng nhẹ kia."
Thanh âm hắn tuy thấp, nhưng giọng nói lại mang theo một ít mịt mờ cùng bất đắc dĩ, lờ mờ còn có chút cưng chiều.

Tiến Bảo cả người choáng váng.

Hắn nghĩ thầm, chủ tử hắn, kẻ không sợ trời phạt nhất, đều bắt đầu tin Phật.

Đây chắc thật là trúng tà, cầu Phật Tổ mau hiển linh, giúp hắn đuổi trừ tà khí.

Mà từ ngày này bắt đầu, trong phòng Quân Hoài Lang vẫn luôn tràn ngập hương vị của trầm hương, phảng phất hồi lâu, ngày ngày không đổi.

Ngay từ đầu y còn khó hiểu, không ngờ hương của chùa Báo Quốc có thể lưu lại lâu như vậy.

Nhưng khi Phất Y đến gác đêm thì nói cho y biết, mỗi ngày Tiết Yến sẽ đến vào thời điểm Quân Hoài Lang chưa thức giấc, một mình đứng ở sảnh ngoài thay y đốt hương, mỗi ngày đúng giờ, không vắng mặt buổi nào.

Quân Hoài Lang ngày ngày ngửi hương Phật rồi đi vào giấc ngủ, tần suất bị bóng đè đúng là giảm xuống.

Cơ mà, không ngày nào y có cơ hội nói chuyện với Tiết Yến.

Mỗi ngày lúc y thức dậy, đã không thấy bóng dáng hắn, đợi y đến Văn Hoa Điện, Tiết Yến vẫn độc lai độc vãng như cũ, không cùng y có nửa điểm tiếp xúc.


.

ngôn tình ngược
Quân Hoài Lang có chút không đành lòng, ngay cả chính y cũng phát hiện mình mềm lòng.

Một người im hơi lặng tiếng, chỉ một lòng một dạ đối đãi tốt với người khác như vậy, quả thực làm y khó có thể duy trì đề phòng cùng cừu hận với đối phương.

Thậm chí, Quân Hoài Lang thà rằng Tiết Yến là tên vô lại từ đầu đến cuối, y ngược lại không cần rối rắm nhiều như vậy, cũng không phải ngày ngày hưởng thụ tiện lợi mà đối phương mang đến.

Nỗ lực ngăn chặn cảm xúc khác thường trong lòng, Quân Hoài Lang duy trì sinh hoạt như cũ.

Cứ như vậy, trời ngày một lạnh dần, lại rơi xuống một trận tuyết, thì đã đến thời điểm Thiên thu yến (lễ mừng thọ) của Hoàng thượng.

Kiếp trước, Quân Hoài Lang cũng bỏ lỡ Thiên thu yến lần này.

Y đợt đó bị phong hàn nghiêm trọng, đến ngày này cũng chưa từng tốt lên.

Cha mẹ y sợ y lây nhiễm bệnh cho người khác trong yến hội, tổn hại đến cát tường của Thiên thu yến, bèn để y lưu lại trong phủ.

Mà một đời này, Quân Hoài Lang vào ở trong cung, hiển nhiên khác với kiếp trước.

Sáng ngày Thiên thu yến, Quân Hoài Lang đã sớm thức dậy.

Hạ nhân trong cung quen ứng phó với cung yến như thế này, mặc dù năm nay cung Minh Loan nhiều thêm ba người, vẫn có thể xử lý chỉnh tề lễ phục và trang sức cần thiết cho bọn họ.

Đợi đến canh giờ, Quân Hoài Lang sửa sang thoả đáng, lại nghe cung nữ đến báo, nói Tiết Duẫn Hoán đã chờ ở trong sảnh, chờ y cùng đi.

Đến trong sảnh, y thấy dáng vẻ Tiết Duẫn Hoán nhíu mày, hếch hếch mũi nói: "Trong cung của ngươi có mùi hương gì vậy? Nghe giống như Phật đường."
Quân Hoài Lang ngưng lại một lát, mới chú ý tới hương Phật quanh quẩn trên thân.

Những ngày qua, y thế nhưng đã sớm quen thuộc.

Ánh mắt Quân Hoài Lang bất giác dừng ngoài cửa sổ.

Cách hoa viên tinh xảo tú lệ của cung Minh Loan, đối diện là Tây trắc điện nơi Tiết Yến ở.

Đều nằm trong phạm vi cung Minh Loan, nhưng gian trắc điện kia lại như bị phân cách ra ngoài, môn đình vắng vẻ, ngay cả hạ nhân dọn đồ phải tạt ngang cũng sẽ đi vòng qua đó.

Lúc này, cổng Tây trắc điện nhắm chặt, Tiến Bảo trước nay canh giữ ở cửa cũng không thấy.

"Đã đi rồi à." Quân Hoài Lang nhẹ giọng lẩm bẩm.

"Ngươi nói cái gì?" Tiết Duẫn Hoán không nghe rõ, sáp lại gần hỏi.

Quân Hoài Lang cười cười: "Không có gì.

Lại chậm một chút thì phải trễ canh giờ, chúng ta đi thôi."
Tiết Duẫn Hoán cái hiểu cái không mà ờ một tiếng, khi ra cửa, còn ngó qua phương hướng Quân Hoài Lang nhìn vừa nãy một cái.

Một người cũng không có, Hoài Lang vừa rồi xem cái gì?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện