Thần y này khá kỳ lạ, không nói tên họ cũng chẳng cần tiền.
Ông chỉ lấy lại bồ câu của mình, đòi thêm hai vò Nữ Nhi Hồng lâu năm, một tay cầm ô, tay kia ôm rượu, bồ câu đậu trên vai rồi một mình bỏ đi.
Ông thậm chí còn từ chối lời yêu cầu để Cẩm y vệ tiễn ông của Tiến Bảo.
"Lão phu nói ẩn cư, thì chính là ẩn cư." ông nói "Lần này bị các ngươi hố cho một vố, là do các ngươi may mắn. Lão phu quay về chuyển nhà, còn phải đưa địa chỉ cho các ngươi sao?"
Nói xong ông ôm rượu rời đi.
Sau khi tiễn ông ra cửa, Quân Hoài Lang vội đến bên giường.
Tiết Yến bị thương ở lưng, lúc này lẳng lặng nằm trên giường.
Hắn không mặc áo trên, chiếc chăn bông chỉ đắp đến thắt lưng. Băng gạc được quấn từ dưới cánh tay đến thắt lưng, trắng toát sạch sẽ, phác họa rõ ràng cơ múi săn chắc, nhìn từ xa thì có vẻ như hắn không bị thương gì cả.
Cánh tay mạnh mẽ của Tiết Yến trực tiếp lộ ra. Quân Hoài Lang lặng lẽ quan sát hắn một lúc, sau đó như ma xui quỷ khiến nắm cổ tay Tiết Yến.
Từng nhịp đập ổn định xuyên qua da thịt, truyền đến đầu ngón tay của Quân Hoài Lang.
Y nắm cổ tay Tiết Yến một lúc lâu, mới có thể hoàn hồn trở lại, trên mặt cuối cùng cũng có một chút biểu cảm.
Hốc mắt y nhanh chóng đỏ bừng, rồi nước mắt trào ra, làm mờ đi tầm nhìn của y.
Quân Hoài Lang vội đưa tay lau đi những giọt nước mắt chưa rơi.
Mãi đến lúc này, y mới dần có cảm giác sống sót.
Nhịp đập ổn định mạnh mẽ cuối cùng đã từng chút kéo y ra khỏi hầm băng.
Tiết Yến không sao, hắn sẽ không chết.
Nhận thức này khiến thần kinh của Quân Hoài Lang tê liệt hồi lâu, cuối cùng cũng có được ý thức.
Y nắm cổ tay Tiết Yến, bất giác nắm lấy lòng bàn tay của đối phương.
Thô ráp ấm áp, không còn lạnh như vừa nãy.
Đúng lúc này, Tiến Bảo gõ cửa.
"Thế tử điện hạ." Tiến Bảo nói "Vĩnh Ninh Công và tri phủ đại nhân đến rồi."
Quân Hoài Lang chợt định thần lại, buông tay Tiết Yến.
Tiến Bảo đẩy cửa vào.
Bên ngoài có phụ thân y và Thẩm tri phủ, các quan viên địa phương ở Dương Châu. Có người thanh niên đứng bên cạnh, chính là Thẩm Lưu Phong.
Những quan viên đó không dám vào quấy rầy, chỉ đứng ở trước cửa. Tiến Bảo nghiêng người, chỉ có Vĩnh Ninh Công và Thẩm tri phủ bước vào.
Phía sau là Thẩm Lưu Phong đang khập khiễng.
"Đã gây ra phiền phức lớn cho vương gia và thế tử!" vừa đi vào, Thẩm tri phủ đau lòng nhức óc nói. Người khéo đưa đẩy như ông bây giờ cũng không thể nói được gì, chỉ kéo qua Thẩm Lưu Phong rồi nói "Hạ quan cố ý đưa đứa cháu bất tài đến đây để thỉnh tội!"
Đặc biệt là Tiết Yến.
Đừng nói là xảy ra chuyện nguy hiểm tính mạng, nếu lần này Tiết Yến không an toàn khỏe mạnh quay về, thậm chí gãy một ngón tay, ông cũng khó mà thoát tội.
Đây là hoàng tử được đương kim Thánh thượng yêu thương coi trọng nhất hiện nay.
Quân Hoài Lang cuối cùng lấy lại được vẻ bình thường, nhưng mắt y vẫn còn đỏ.
"Không sao, Lưu Phong cũng không thể liệu trước được chuyện này." y cố nặn ra một nụ cười, sau đó ánh mắt dừng trên người Thẩm Lưu Phong.
"Lưu Phong, chuyện này ..." y nhìn về phía chân của Thẩm Lưu Phong.
Thẩm Lưu Phong lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng "Không có gì to tát, lúc ta đi tìm thần y ... đường núi trơn trượt, ngã ngựa mà thôi. Thần y cũng đã xem qua, nói không sao cả, chỉ bảo ta đừng chạy lung tung, ở nhà vài ngày là khỏi."
Quân Hoài Lang gật đầu.
"Vương gia không sao chứ?" Vĩnh Ninh Công hỏi.
Quân Hoài Lang nói "Thần y nói, không có gì nghiêm trọng, chỉ cần đợi vương gia tỉnh lại."
Vĩnh Ninh Công gật đầu.
Ông xưa nay ít nói, nhưng lúc này dặn dò Quân Hoài Lang "Lần này vương gia có ơn xả thân cứu mạng với con, con nhất định phải nhớ kỹ."
Quân Hoài Lang gật đầu.
"Thần y có nói vương gia khi nào tỉnh lại không?" Thẩm tri phủ vội vàng hỏi.
Quân Hoài Lang lắc đầu "Hiện vẫn chưa biết. Đại nhân không cần lo lắng, ta ở đây trông chừng vương gia, chờ ngài ấy tỉnh lại."
Vĩnh Ninh Công gật đầu tán thành.
Quân Hoài Lang có thể nhận ra ý nghĩ trong biểu tình của ông, ý của ông là y làm đúng, nên ân trả nghĩa đền.
Quân Hoài Lang rũ mắt.
Y không nói ra được, suy nghĩ của y lúc này không liên quan đến báo đáp ân nghĩa.
Y chỉ muốn trông chừng đối phương, muốn nhìn hắn tỉnh lại, chỉ vậy mà thôi.
Trong phòng đã thắp nến.
Vì Tiết Yến cần nghỉ ngơi, các quan viên cũng không ở lại quá lâu, liền cáo từ về nha môn.
Nhất thời trong phòng chỉ còn lại Quân Hoài Lang và một vài người hầu.
Hai tay Tiến Bảo không thể làm việc, nên đã giữ lại hai người hầu hạ. Hắn chỉ huy người hầu dâng trà cho Quân Hoài Lang, sau đó đi chuẩn bị bữa ăn.
Bây giờ đã là nửa đêm, Quân Hoài Lang từ sớm đã ra ngoài, vẫn chưa ăn gì.
Nhưng khi thức ăn được mang lên, y chỉ ăn vài miếng, rồi bảo người mang xuống.
Tiến Bảo mơ hồ cảm nhận được nếu mấy ngày chủ tử không tỉnh lại, phỏng chừng thế tử điện hạ cũng mấy ngày không nuốt nổi cơm.
Thế nên hắn cũng không lắm lời khuyên nhủ, đêm đến, hắn thêm trà, thắp đèn, rồi dẫn một vài tiểu tư lui ra.
Khi chuẩn bị đóng cửa, Tiến Bảo nhìn vào trong.
Chờ một chút, Quân Hoài Lang yên lặng ngồi bên giường, tóc đen xõa tung, thân như cây ngọc, bóng dáng được phác họa đẹp như tranh vẽ.
Vài người đứng cách đó không xa.
Tiểu tư đã hầu hạ một ngày ở bên cạnh bạo dạn hỏi Tiến Bảo "Tiến công công, vừa nãy người cười cái gì vậy?"
Tiến Bảo nheo mắt "Ta cười khi nào?"
Một tiểu tư khác nói "Vừa nãy, lúc người đóng cửa."
Tiến Bảo dừng lại, liếc xéo bọn họ "Không nên hỏi, thì đừng hỏi."
Đám tiểu tử này rất ngốc, lúc nào thêm trà cũng không biết, thì còn trông mong hiểu được huyền cơ sâu xa gì nữa? Chủ tử nhà hắn gấp rút từ Trường An đến Kim Lăng, rồi theo đến Dương Châu, còn không phải chỉ vì một người?
Cứ như thế, thậm chí còn không dám chạm một ngón tay vào vị chủ tử đó, bao nhiêu yêu thích đều nén hết trong lòng, trong thiên hạ này, dù có là Hoàng thượng, nào có được đối đãi như vậy?
Vị chủ tử đó lại là thần tiên trên trời.
Y rất tốt với chủ tử nhà mình, nhưng y cũng tốt với mọi người như thế, tốt bụng thương xót với bất cứ ai.
Y vĩnh viễn đứng trên trời cao, nhìn xuống chúng sinh.
Y đối với một người bình thường như Tiến bảo mà nói, dĩ nhiên là người tốt có một không hai, nhưng với chủ tử nhà hắn thì lại khác.
Ngài ấy cứ nhất quyết thích người ta, thích một người đứng ở trên cao không thể với tới.
Người phàm sao lại dám thích thần tiên chứ?
Có đôi lúc, Tiến Bảo thật sự thấy thương tiếc cho chủ tử gan to bằng trời này.
Nhưng hôm nay đã khác.
Dù chủ tử nhà hắn bị thương nặng, dạo một vòng ở Quỷ Môn quan, nhưng Tiến Bảo nhận ra, vị thần tiên không vướng bụi trần kia đã bị chủ tử nhà hắn kéo khỏi thần đàn.
Không còn sự thương xót cách một lớp màn trong mắt y.
Y bắt đầu rơi lệ vì người phàm.
---------
Quân Hoài Lang ngồi bên giường.
Tiến Bảo sợ y buồn chán, đã đặt vài quyển sách bên cạnh y.
Nhưng y không đọc được chữ nào. Sách đặt đó không hề động đến, tách trà trong tay lạnh rồi lại đổi, thậm chí tách trà còn chưa chạm đến môi.
Y lặng lẽ ngồi bên giường của Tiết Yến.
Thời gian trôi thật chậm, nhưng Quân Hoài Lang hoàn toàn không nhận ra. Y chỉ nhìn góc nghiêng của gương mặt sắc bén kia, lặng lẽ xuất thần.
Bấc đèn chậm rãi cháy, trước khi kịp nhận ra, bên trong đèn chỉ còn lại tro tàn.
Đúng lúc này, Quân Hoài Lang nghe thấy tiếng động nhỏ trên giường.
Y vội vàng nhìn, thấy Tiết Yến ở trên giường cau mày khó chịu rêи ɾỉ.
Kế đó, hắn muốn trở mình.
Quân Hoài Lang nhanh chóng đưa tay, đè lại bờ vai lộ ra của hắn.
Trong lòng bàn tay là một cơ bắp khỏe mạnh săn chắc.
"Vương gia, đừng trở mình!" y vội vàng nói.
Y đã lâu không uống nước, giọng khàn đến mức Quân Hoài Lang cũng không nhận ra.
Tiết Yến muốn trở mình lại bị y đè trở về, cau mày mở mắt.
"Lại gọi ta là gì?" hắn trầm giọng nói, có phần thiếu hơi.
Mắt Quân Hoài Lang đỏ hoe, không nhịn được bật cười.
"Tiết Yến, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi!" y nói, muốn cầm tách trà bên tay.
"Sao vậy, có đau lắm không?" Quân Hoài Lang định lấy cho hắn chút nước, lúc này mới nhận ra trà của y đã nguội.
Y vẫn nhớ lời Tiến Bảo nhờ vả, bèn đứng lên "Ta đi tìm Tiến Bảo lấy thuốc cho ngươi."
Thần y trước đó đã nói, khi Tiết Yến tỉnh lại thì sắc thuốc theo đơn cho hắn, một ngày ba lần, không thể thiếu lần nào.
Y xoay người đi được hai bước thì nghe thấy Tiết Yến ở trên giường nói "Quay lại."
Quân Hoài Lang dừng bước, xoay người lại.
Tiết Yến hơi chống đỡ thân trên, ngẩng đầu nhìn y.
Hắn vốn đã rất tuấn tú, lại mang nét đẹp sắc sảo chỉ có ở người Tây Vực. Lúc này tóc đen xõa tung, sắc mặt có chút tái nhợt vì bị thương, dáng vẻ lười biếng. Đôi mắt màu hổ phách ấy lấp lánh dưới ngọn đèn, hàng mi dài phủ bóng lên gương mặt hắn.
Thuận theo động tác của hắn, cơ vai và cánh tay ngày càng rõ ràng, với lực đạo lưu loát, giống như một báo săn lười biếng.
"Qua đây." hắn nói.
Quân Hoài Lang như trúng bùa mê gì đó, quay lại bên giường.
Kế đó, Tiết Yến nắm lấy cổ tay y, kéo y cúi xuống, ngang tầm mắt với hắn.
"Để ta xem, có bị thương không?" Tiết Yến nói.
Quân Hoài Lang lắc đầu.
Tiết Yến nhìn y từ trên xuống dưới một lượt, mới lộ ra nụ cười.
"Vậy thì tốt." trên mặt mang theo nụ cười, giọng nói khàn khàn lười biếng mang theo vẻ gợi cảm vốn có.
Tai Quân Hoài Lang vô cớ nóng lên.
"Giờ nào rồi?" Tiết Yến lại hỏi.
Quân Hoài Lang nói "Còn một canh giờ nữa thì trời sáng."
Tiết Yến ừm một tiếng "Ăn cơm chưa?"
Quân Hoài Lang lại gật đầu.
Tiết Yến ngước mắt nhìn y. Vì hắn nằm trên giường, tầm nhìn có hơi thấp, khi hắn nhướng mắt, lông mày cũng nhướng cao.
Hàng lông mày sắc như kiếm lúc này nhuốm một chút lưu luyến mờ ảo dưới ánh đèn mờ nhạt.
Ánh mắt hắn rơi vào đôi môi nứt nẻ của Quân Hoài Lang.
"Nói dối." hắn nói "Tiến Bảo đâu, bảo hắn chuẩn bị cơm, ta nhìn ngươi ăn."
Quân Hoài Lang cụp mắt xuống vì xấu hổ.
"... ta cũng không cảm thấy đói."
Tiết Yến nói "Vậy thì ta đói, ngươi ăn cùng ta."
Quân Hoài Lang ừm một tiếng, định đứng dậy.
Đúng lúc này, Tiết Yến đưa tay, đè sau gáy y, kéo y quay lại đối diện với mình.
Động tác của hắn có chút kỳ quặc, cứ như thể hắn đã ôm chặt Quân Hoài Lang vào vòng tay của mình.
"... sao nữa vậy?" Quân Hoài Lang hơi cứng người.
Chỉ thấy Tiết Yến nhìn chằm chằm y rồi bật cười, đôi mắt rạng rỡ tỏa sáng, bên môi hiện lên một lúm đồng tiền không mấy rõ ràng.
"Đeo từ lúc nào?"
Hắn đưa tay xuống, nhẹ nhàng cầm lấy chiếc răng sói đeo trên cổ mà Quân Hoài Lang đã quên cất vào trong áo.
"Nhìn rất đẹp."
Giọng Tiết Yến khàn khàn, nhưng lại đầy ý cười.