Tống Mịch lạnh nhạt bước vào đại sảnh, có người nhận ra cô, mặt nịnh nọt toan tiến lại nhưng thấy bộ dạng "người sống chớ lại, người chết tránh ra" liền không dám lại gần.

Không liếc mắt tới bọn chúng, cô đi thẳng đến một góc vắng vẻ ít người, tựa lưng vào tường nhâm nhi ly rượu trong tay, thầm chửi.
Đang bận đánh nhau liền bị gọi về đi dự tiệc, đùa nhau chắc?
Ba mẹ không đi được thì còn anh trai đâu? chị hai đâu?
Sao không đi....lại bắt cô tới cái buổi tiệc chán ngắt này? Không sợ cô nổi giận đập tan tành bữa tiệc luôn sao?
Lại còn là một gia tộc lạ hoắc cô không biết mặt, nhìn cách trang trí, tổ chức tiệc thôi cũng đã biết, cái nhà này.......là Nhà Giàu Mới Nổi.
Mẹ nó, lão già nhà cô có ý gì?? Tự nhiên bảo cô đi dự bữa tiệc cấp thấp như vậy? nhưng lướt nhìn người vừa bước lên sân khấu cô lại không thấy hối hận, lão già nhà cô cũng tinh ý quá đi.

Sợ cô buồn chán lại nổi hứng đi đánh nhau, hành hạ cảnh sát, lão già đưa cô đến phá tan nhà người ta cũng được.
Nở nụ cười tà mị, Tống Mịch đặt nhẹ ly rượu trong tay xuống tiến vào giữa đám người, cô đi đến đâu người đều tản ra đến đó, để cho cô một khoảng trống.

Tống Mịch không xấu hổ, lại còn rất tự tin mỉm cười, ai mà không thích chỗ rộng cơ chứ.
Đứng trên sân khấu là một ông già trung niên nhưng ai cũng chú ý vào cô gái ngây thơ, trong sáng đứng bên cạnh, cô ta thấy mọi người nhìn mình chằm chằm thì cúi đầu mỉm cười e thẹn làm lũ công tử bên dưới càng hứng phấn.
Người đàn ông trung niên vừa nói xong, đã có người đi lên cướp mic.

Là một người đẹp trai, lạnh lùng và nghiêm nghị, nhìn đủ biết là người quyền cao chức trọng, xuất thân hào môn.

Cô gái có thể không biết nhưng người con trai kia nhất định ai cũng biết.
Đó là đại thiếu gia của Lăng gia - Lăng Giang, và cũng là.......hôn phu của Tống Mịch.

Lăng gia và Cẩn gia kết hôn không phải kết hôn vì lợi ích, đây là hôn ước có từ đời thủa đời nào, chính cha cô cũng không đồng ý nhưng ông nội dặn đi dặn lại mãi trước khi chết nên cha cô miễn cưỡng nhận lời.
Lăng gia không phải một gia tộc nhỏ, Lăng thị thuộc Lăng gia là công ty bất động sản lớn, nắm giữ một phần ảnh hưởng thị trường quốc gia, nói ngắn gọn thì thế lực Lăng gia ngang bằng Cẩn gia nhưng Cẩn gia là gia tộc hàng trăm năm, nắm giữ chức vụ quan trọng trong quân đội, gắn liền với quốc gia nên xét về gia thế thì nhỉnh hơn một chút.
"Hôm nay, Lăng Giang tôi giới thiệu bạn gái của mình.

Tần Y Hân - Tiểu thư Tần gia."
Lăng Giang chỉ nói ngắn gọn một câu, bên dưới im phăng phắt, một vài ánh mắt lén lút nhìn về phía Tống Mịch chờ phản ứng.
Cô hướng ánh mắt thờ ơ về đôi trai gái bên trên, không biết vì sao nhìn người con gái đang đỏ mặt, trốn trong lòng Lăng Giang mà cô lại thấy vui vui và khinh bỉ.

Tống Mịch nhếch môi mỉm cười, chậm rãi lên tiếng.
"Cô ta xấu hơn tôi......"
Mọi người đều trợn mắt.
Tống Mịch lại tiếp lời.


"Xứng với anh."
Cả khán trường phát ra tiếng cười khúc khích, Lăng Giang trên bục trợn mắt ngạc nhiên nhìn Tống Mịch Tần Y Hân nghe vậy liền xấu hổ đến mắt rưng rưng nước.

Lăng Giang đứng bên trên vỗ về Tần Y Hân, trừng mắt nhìn Tống Mịch định lên tiếng nhưng bị cô xen ngang.
"Không cần được tôi chúc phúc mà vui đến bật khóc đâu."
[VÔ LIÊM SỈ]
Đám người trong phòng nội tâm gào thét, tiếng cười xung quanh mỗi lúc một lớn nhưng Tống Mịch không nghe thấy, chậm rãi quay người đi ra vườn sau.

Vừa nãy có uống chút rượu làm đầu óc cô có chút mơ mơ màng màng, liền di dạo một vòng để cái lạnh làm cho tỉnh táo.
Ngồi xuống ghế đá bên cạnh, Tống Mịch đang nghịch điện thoại thì nghe thấy tiếng nói chuyện rất nhỏ, nghiêng người nhìn, đập vào mắt nàng là cảnh Lăng Giang đang hôn Tần Y Hân nồng nhiệt dưới gốc cây, phát ra tiếng kêu đầy gợi cảm.
Tống Mịch không đỏ mặt mà còn nghĩ luôn đến cảnh bọn họ lên giường, tay nhanh chóng bật máy........quay lại.

Cô đang tìm cái cớ để hủy hôn lại còn làm Lăng Giang bẽ mặt, không ngờ cô chưa tìm nó đã tự hiện ngay trước mặt.
Tống Mịch hơi tiếc vì 2 người họ chỉ hôn, tay Lăng Giang chỉ sờ soạng vào đùi Tần Y Hân một chút thì dừng lại.
Quay người, nhảy xuống ghế, Tống Mịch đột nhiên ngã xuống khi thấy trước mặt mình xuất hiện một người.

Trong giây lát cô cảm nhận được một luồng tà khí lạnh toát ập đến bao quanh thân thể, nhưng chưa được 3 giây liền biến mất.

Trước mặt là một người con trai toàn thân nguyên màu đen, nghiêng đầu, ánh mắt rủ xuống, tai đeo bông tai, tia sáng vừa hay in lên trên, có chút phản quang.
Một cảnh tượng tinh thần sa sút rất đẹp.
Thân hình đứng trong bóng tối khiến vẻ đẹp của anh có chút mờ mờ, vô thực.

Tống Mịch nhìn người trước mặt vài giây.
Một chữ: Đẹp!
Hai chữ: Quá đẹp!
Ba chữ: Nhưng có độc!!
Ngạo Đường định tìm chỗ vắng vẻ nghỉ ngơi, nhưng lại gặp được Tống Mịch đang ngồi một góc quay lưng lại, cô phát ra khí lạnh u ám, quỷ dị lại thêm bộ váy đen lẫn trong bóng tối, nhìn vào khiến người ta rợn tóc gáy, không phân biệt được là người hay quỷ.
Ngạo Đường chậm rãi bước về phía trước, bất giác cô quay lại, hắn mới tỏa ra tà khí thăm dò đối phương nhưng người trước mặt vẫn bình tĩnh quan sát hắn, ánh mắt không có nửa gợn sóng, không bị tà khí trên người hắn dọa sợ, hay căng thẳng.

Không nhận thấy ác ý hay sát ý phát ra từ người cô, Ngạo Đường mới nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường, hờ hững nhìn Tống Mịch, tròng mắt đen giống như có thể hút tâm hồn của người ta vậy, định mở miệng nhưng bị cô cướp lời.
"Dọa tôi sợ chết khiếp!"
Ngạo Đường nhìn cô chằm chằm, 10 giây sau mới chậm rãi mở miệng.

"Không giận à?"
"Sao phải giận?"
"Anh ta là hôn phu của cô."
"Hôn phu chứ có phải má tôi đâu."
Cô gái này.......đúng là không thể nói chuyện tử tế 2 câu mà, nói chuyện với cô chỉ bị làm cho tức chết mà ngậm miệng.
"Cô ghét hắn?"
"Tôi có chỗ nào giống thích hắn sao!?"
Ngạo Đường mím môi, đáp.
"Không có."
"Vậy đừng hỏi nữa."
Tống Mịch không ngại nói chuyện với Ngạo Đường đơn giản chỉ vì anh không có ác ý muốn làm hại tới cô, hơn nữa trực giác cô bảo rằng 2 người giống nhau, đều nguy hiểm, tốt nhất tránh được thì tránh.
Đây là lần đầu tiên Ngạo Đường nói chuyện nhiều như vậy với một người lạ.

Cảm giác người ở trước mặt có chút kỳ lạ, nhưng cũng giống hắn, từ đầu tiên diễn tả chính là tránh xa.

Cô ấy không biết hắn là ai, cũng không có ý định tấn công, chỉ nói chuyện bình thường, dù trong lời nói nhiều lúc công kích người khác.
Mây tầng nào gặp mây tầng nấy.

Người như thế nào thu hút người thế nấy.
Đây là định luật không thể chối bỏ!
"Lấy điện thoại ra.

"
Tống Mịch ngồi trên ghế bên cạnh, bình thản lên tiếng.
"Làm gì?"
"Chơi game."
"Ừm...Cô không sợ tôi à?"
"Anh đẹp trai như vậy tôi chưa bắt về là may, sao phải sợ??"
"Bắt về?"
Anh không nghe nhầm chứ, đây là con gái à?
Hình như không phải đâu.
"Đúng, anh muốn bắt ngang hay bắt dọc?"

"Ngang?? Dọc??"
"Ngang là trực tiếp cướp về, dọc là có chút thành ý."
"Bọn họ sợ tôi..."
"Vậy anh yêu tôi đi!"
"............" [Sao lại có người không biết xấu hổ như vậy!]
Tống Mịch không hề nói đùa, từ lúc nhìn anh, cô đã muốn bắt về nuôi.

Ai bảo anh đẹp quá làm gì, đẹp hơn cả con gái như vậy.
Cũng quá phạm quy rồi!
Tống Mịch thật sự muốn làm thổ phỉ mà cướp về.
"Nhàm chán quá!"
"Tí nữa sẽ hết."
"Anh định làm gì?"
"Nổ."
"Bằng gì?"
"Bom."
"Chỗ ta ngồi cũng có bom." - Tống Mịch bình thản đáp, ngón tay vẫn lướt nhanh trên bàn phím.
"Vậy hả? Tôi không biết bọn họ cũng chôn ở đây."
2 người vừa chơi game vừa nói chuyện, giọng điệu bình thản như nói trời hôm nay rất đẹp.

Cho đến khi tiệc tan, có tiếng người hầu chạy đi tìm cô, Tống Mịch mới chậm rãi đứng dậy, bỏ đi, tay vẫy vẫy ý tạm biệt với Ngạo Đường.

Anh vẫn ngồi đó, chỉ đáp lại một câu.
"Còn 5 phút."
"Cẩn Tống Mịch, nhớ lấy tên bà xã tương lai của anh"
"...."
Anh có bà xã từ khi nào vậy!?
Con gái sao không giống Trình Minh miêu tả nhỉ!?
Bóng Tống Mịch biến mất trong màn đêm, Ngạo Đường đần người một lúc rồi cũng chậm rãi đứng dậy, đi về hướng ngược lại.
----------------------------------
Cẩn Tống Mịch con gái của Cẩn Huyền Lãng - Thống Tướng Quân Đội Liên Thủ Quốc Tế.

Sinh ra và lớn lên trong gia đình có truyền thống là quân nhân, ai trong dòng tộc cũng làm việc trong quân đội, nắm toàn quyền cao chức trọng.

Cẩn gia là gia tộc lâu đời bậc nhất đất nước, tham gia cả bạch đạo, hắc đạo, bên nào cũng có tiếng tăm lừng lẫy.

Mà Cẩn Tống Mịch lại là con út của gia tộc tất nhiên được cưng như cưng trứng.
Từ nhỏ đã kiêu ngạo, bá đạo, không coi ai ra gì, lại còn tùy hứng và khó nắm bắt nhưng không ai ngăn cản bởi lẽ......cô có quyền kiêu ngạo.


Toàn thân phát ra khí chất lạnh lẽo, mang hơi thở chết chóc, thần thái tự tin, tôn quý như một nữ hoàng cao cao tại thượng, ai nhìn vào cũng bất giác cúi đầu.
Cô xinh đẹp như núi băng ngàn năm, lạnh lùng mà cuốn hút.
15 tuổi đã là đai đen vô số loại võ, đã có thể tự tạo cho mình một phái võ riêng chỉ mình cô biết.
18 tuổi sử dụng thành thạo mọi loại vũ khí, kể cả thô sơ hay tân tiến nhất.
20 tuổi bị bắt về đi học đại học....
Tống Mịch là không phải người ưa thích bạo lực, nhưng cái gì cũng dùng bạo lực giải quyết.
Ai nói xấu cô.

Đánh
Ai phản cô.

Đánh
Ai lượn lờ trước mặt cô.

Đánh
Mà cô không vừa mắt cũng....đánh.
Cẩn Tống Mịch chính là vô pháp vô thiên như vậy.
-------------------------------------------------------
Sở Ngạo Đường là công tử mặt lạnh của Sở gia, thái độ, cách nói chuyện như là gia chủ, không kiêng nể ai.

Anh rất đẹp, đẹp đến mê người nhưng phát ra tà khí, dùng cái vẻ đẹp chết người này thu hút người khác rơi vào tà khí của mình rồi cuối cùng.....chết.
Ngạo Đường từ nhỏ không được yêu chiều phải học cách sinh tồn trong hoàn cảnh khắc nghiệt, sinh tử mỏng manh như tờ giấy, trải qua biết bao khảo hạch, kiểm tra đánh giá năng lực của gia tộc.

Sở gia là một gia tộc có lịch sử hàng trăm năm, xuất thân từ hắc đạo.
Ai xuất thân từ Sở gia đều tài giỏi, Sở gia không đầu tư vào một lĩnh vực duy nhất mà lĩnh vựa nào cũng có mặt, cũng nổi danh.

Con cháu dòng chính Sở gia từ khi còn nhỏ đã được tu luyện, rèn dũa với cái chết, tiếp xúc với mặt trái của xã hội.
Có nhiều người không chịu nổi huấn luyện mà bỏ mạng.

Sở gia lạnh lùng là thế, người dòng chính dù luôn đấu đá nhau dành quyền thừa kế.

Sở Ngạo Đường lớn lên trong quyền lực gia tộc, chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà sống sót, còn bé đã có nhận thức khác người, như một cỗ máy không cảm xúc, chỉ có cái nhìn hở hững, lạnh lẽo.
15 tuổi đã rời khỏi nhà chính, tự mình sinh sống bên ngoài, nhưng thân phận là người đứng thứ 5 trong danh sách thừa kế vẫn được giữ nguyên.
18 tuổi người ta thấy anh suốt ngày đi đánh nhau, tụ tập cùng bọn công tử côn đồ, ăn chơi trác táng là nỗi nhục nhã của gia tộc.
Anh lạnh lùng, trầm tính và khó nắm bắt.
Sở Ngạo Đường chính là thiên thần nhưng đến từ địa ngục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện