Đám không tặc chỉ còn 5 người sống sót, trên mặt, tay đều có vết thương đang chảy máu, bọn họ vẫn chưa hoàn hồn sau sự việc vừa rồi.

Lũ quái vật vẫn đứng trong bóng tối trừng con mắt đỏ ngầu háu đói về phía bọn họ.

Tống Mịch ăn xong con cua liền phủi mông đứng dậy, lôi từ trong áo khoác là một bình nước đen ngòm tiến đến gần bìa rừng, hất thứ nước sánh đặc kia về quái vật, bọn chúng trong giây lát liền rống lên tức giận, dùng sức gào thét với Tống Mịch.
Cô đứng quay lưng về phía An Tố, khóe miệng nâng cao kiêu ngạo, khinh thường nhìn đám quái vật.

Một con kích động liền lao ra,Tống Mịch nhanh như chớp ném một que củi đang cháy về phía nó, toàn thân quái vật lập tức bắt lửa, giây sau bị ngọn lửa đỏ bao chùm.

Nó rống lên liên hồi, chứa đựng sự phẫn nộ, căm hờn, ai oán, mọi người sợ đến quay đầu chốn sau ngọn lửa.

Nó giương đôi mắt trợn trừng, run run gắng sức giơ móng vuốt sắc nhọn về phía Tống Mịch, người đang gần nó nhất.

Còn chưa kịp chạm vào cánh tay đã hóa thành bụi, đổ sụp xuống thành một đống đen nhầy, bị ngon lửa thiêu cháy.
Nụ cười trên môi Tống Mịch nâng cao, lại cầm một que củi khác ném về phía bìa rừng, đám quái vật lập tức rú lên quay người chạy, biến mất trong bóng tối.
Tống Mịch nhún vai, tiến đến nhặt lại que củi sắp tàn, ném lại vào đống lửa.
"Ôi mẹ ơi, dọa chết tôi rồi!"
"Đáng sợ quá, thứ gì vậy chứ?"
"Ôi chúa ơi, tôi muốn về nhà"
Người đằng sau kiệt sức, chân mềm nhũn, gục xuống.

Tống Mịch thu lại nụ cười, cầm theo củi lửa quay lưng bỏ đi.

An Tố sững sờ nhìn chằm chằm vào rừng sâu rồi đứng dậy loạng choạng chạy theo cô.


Tống Mịch ngồi trên mỏm đá cao đón gió, tóc đuôi ngựa bay loạn xạ trong đêm, gương mặt trắng tái, nghiền ngẫm nhìn vào khoảng không.

Dưới ánh sáng lấp lánh của những vì tinh tú, bóng lưng ấy cô độc đến cùng cực nhưng lại tự do, mạnh mẽ và kiên định.
An Tố ngồi xuống bên cạnh, nhìn sang thấy con ngươi Tống Mịch hơi đỏ, lo lắng hỏi.
"Chị khóc?"
Tống Mịch đưa tay xoa mặt, nhìn An Tố đầy đầy lạ, nói.
"Gió thổi vào mắt"
"Chị, chị vừa ném cái gì vào đám....sinh vật kia vậy?"
"Máu"
"Máu á? Chị...chị...." An Tố kinh ngạc kêu lên
"......của đồng loại"
Tống Mịch đầu ba gạch đen giải thích, thiếu nữ này có chút ngốc.

An Tố cười hì hì, tự giải thích thắc mắc của bản thân.
"Ra vậy! Chị muốn ra oai phủ đầu, để những sinh vật đó không dám đến gần.

Thật thông minh"
"Ừm"
Cả hai đều im lặng, lắng nghe tiếng sóng biển rì rào cùng tiếng gió bên tai, tâm trạng lo sợ bất an cả 1 ngày dần vơi đi.

Tống Mịch thử liên lạc với Mặc Hoành, vẫn không được.

An Tố bên cạnh cất tiếng nói nhẹ nhàng, như tâm sự.
"Thực ra, hôm nay chính là sinh nhật 18 tuổi của em.


Em đi học xa nhà, trở về thành phố B cùng ba mẹ dự sinh nhật.

Em đã hứa rồi với ba rồi, năm 18 nhất định phải quay về"
"Chị xem, đây là ngọc Bảo Mệnh của em đó, là ba em lên chùa xin sư thầy.

Em sinh ra luôn gặp xui xẻo, là ba đã xin về để nó bảo vệ cho em"
An Tố vừa nói, vừa lôi từ trong áo ra một chiếc vòng cổ, viên ngọc treo trên chiếc vòng chỉ nhỏ bằng ngón tay cái của đứa trẻ 15 tuổi, nét điêu khắc rất đẹp và tỉ mì, chắc chắn rất đáng giá, màu xanh sẫm, trong ánh lửa cũng không có gì đặc biệt.
"Em không trở về, ba mẹ chắc chắn đang rất lo lắng, nhưng làm sao thoát được, sao em lại xui xẻo như vậy? Sao lại rơi vào cảnh này? Có khi nào sẽ chết ở đây không? Đúng vậy, lạc vào đây kiểu gì cũng sẽ chết thôi....."
An Tố càng nói càng nhỏ, cuối cùng lí nhí trong miệng, tự mình nói chuyện, tách biệt với thế giới bên ngoài.

Tống Mịch quay đầu ra sau bọn nhìn vài giây, nhíu mày đứng dậy, An Tố hoàn toàn đắm chìm vào thế giới bản thân, không chú ý đến cô.

Tống Mịch lôi ra một tấm bùa, nhẫn không gian vừa chạm vào, lá bùa lập tức phát sáng.

Ánh sáng trắng nhanh như chớp lướt qua cảnh vật, đi đến đâu là khí đen xuất hiện đến đó.
Khí đen này là tà khí, Mặc Hoành từng nói: Tà khí được tạo nên từ lòng oán hận, không cam tâm, sự thù hằn của người chết một cách oan uổng, hoặc khi sống chịu nhiều oan ức khổ sở.

Tà khí càng nhiều càng dày đặc đồng nghĩa với việc lòng oán hận càng lớn, người chết càng nhiều.

Tà khí có thể ảnh hưởng đến tâm lí người sống, khiến lòng không tĩnh, tâm trong vững, suy nghĩ tiêu cực sau đó bị Tà khí chiếm xác, sử dụng nó vào mục đích báo thù.
Khắp nơi trên hòn đảo đều có tà khí, mà chỗ Tống Mịch và An Tố đang ngồi, khí đen kéo đến vô cùng dày đặc.

Xung quanh Tống Mịch là một khoảng trống, Tà khí nhằm vào An Tố ngồi cạnh cô, ngọc bội trên cổ cô bé phát sáng vô cùng yếu ớt, khiến cho Tà Khí mới đầu chỉ quanh quẩn bên cạnh có cơ hội xâm nhập từng chút từng chút.

Đôi mắt cô bé không có tiêu cự, hai tay ôm đầu lẩm nhẩm những lời nói tiêu cực.
Thể chất thuần âm, dễ dàng thu hút yêu ma, bị yêu ma lợi dụng.

Ngọc bội kia cũng chỉ bảo vệ được đến năm 18 tuổi.
Sao quanh lão nương không ai bình thường hết vậy???
Tống Mịch thở dài, đưa ngón tay lên miệng cắn nhẹ, vết thương lập tức lành, một giọt máu cũng không chảy.

Cô đen mặt, cắn lần nữa, vẫn như vậy.

Cuối cùng Tống Mịch lấy trong không gian ra một khẩu súng, tháo dỡ từng bộ phận, lấy ra nòng súng, cắm xuyên qua tay, máu lập tức chảy ra.

Tay đeo nhẫn chạm vào máu, nhẫn không gian phát sáng, lập tức nhận chủ.

Tống Mịch rút nòng súng ra, cứ để mặc vết thương tự lành.
Cô lấy từ trong không gian là một tấm bùa, dán bụp lên đầu An Tố.

Tà Khí lập tức bị ép ra, một luồng sáng xuất hiện bao quanh người cô bé, đôi mắt An Tố dần dần có cự điểm, lập tức ngất đi.

Lại thêm một tấm bùa, ánh sáng xanh tỏa ra thành một khoảng trống bao quanh hai người, tà khí lập tức rút chạy vào rừng sâu.
Tống Mịch nhìn lên bầu trời, lôi ra vài tấm bìa màu đỏ, ném mạnh lên không trung, màn chắn bằng trận pháp bao quanh hòn đảo lộ ra.

Con người có thể tùy ý ra vào nhưng những gì có linh lực đều đã vào thì không thể ra.

Đây là trận pháp nhằm nhốt những linh hồn tà ác trong hòn đảo.

Chính nó đã ngăn cách kết nốt giữa cô và Mặc Hoành.
Tống Mịch lấy thêm vài lá bùa màu đỏ, ném lên lá chắn, lá bùa dính lên lá chắn lập tức ẩn mình.
Một đêm trôi qua, Tống Mịch bị ánh sáng mặt trời chiếu thẳng mặt làm cho tỉnh giấc, cựa mình ngồi dậy, mặt trời mới nhô lên ở đằng sa.


Không khí tràn ngập mùi muối, tanh tanh mặn mặn, tà khí đều đã biến mất, ở xa cũng không còn một mống.
Cô ngồi dậy, lại thẫn thờ về ra xa, tầm nhìn của cô cũng không thể tìm thấy đất liền.

Khi An Tố mở mắt, nhìn sang bên cạnh giật mình ngồi bật dậy.

Tống Mịch nhìn cô bé chằm chằm, bên cạnh là một đống hải sản sống còn đang ngọ quậy, con cua giơ hai cái càng to lớn muốn cặp cô bé.
An Tố sợ hãi, đá nó sang một bên, nhìn thiếu nữ xinh đẹp như hoa khóe mắt cong cong vui vẻ nhìn cô, nở nụ cười cứng ngắc.
"Chị, chào buổi sáng"
"Chào buổi sáng, sáng nay ăn tiếp hải sản nhé"
"...vâng"
Lần này Tống Mịch bắt hơi nhiều, hai người ăn xong mà vẫn còn lại thức ăn, An Tố bẽn lẽn xin cô vài con tôm và chút bào ngữ mang cho đám người bên dưới.

Cô bé xin rất thành khẩn, giọng điệu nhẹ nhàng, năn nỉ.

Tống Mịch gật đầu đồng ý, không phải chỉ vì cô bé nấu cho cô ăn mà cô đồng ý, mà là vì đây mới đúng là dáng vẻ của người cần giúp đỡ, hơn nữa cô ăn mềm không ăn cứng.
An Tố cũng biết điều, không mang hết, để cho Tống Mịch con cua lớn nhất.

Đám người bên dưới nhận được thức ăn, rối rít cảm ơn An Tố.
"Cô thật tốt bụng, không như ai kia...."
"Chỉ có vậy thôi sao?"
"Chúng tôi đã đói cả một đêm rồi, bây nhiêu sao đủ no chứ"
"Là cô nấu đúng không? Cho chúng tôi nốt con cua kia đi, hai người ăn nhiều như vậy rồi gì"
"Cho chúng tôi sao còn giữ con cua kia? Nó phải là của chúng tôi chứ, hai người ăn rồi mà"
"Đúng vậy, thêm con cua kia mới đủ no"
"Trong hoàn cảnh này, phải biết chia sẻ cho mọi người chứ"
Nụ cười trên miệng An Tố dần cứng ngắc, ánh mắt hoang mang nhìn đám người trước mặt, trong lòng nghe vậy rất khó chịu nhưng không nói lên lời, cô bé không có từ ngữ nào để diễn tả.
An Tố trở về với tâm trạng rối bời, Tống Mịch liếc nhìn chút cũng không hỏi, quay người tiếp tục tiến vào rừng.
Ở trên đảo đến ngày thứ 3, Mặc Hoành mới tìm được Tống Mịch, mà khi đó cô đang chơi trò đuổi bắt cùng lũ quái vật, khung cảnh có vẻ rất vui và không ổn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện