Xuyên không tặng kèm hệ thống??
Bây giờ xuyên không đều tặng thêm đạo cụ trợ giúp, không là hệ thống thì là không gian dùng không bao giờ hết, thêm cả buff con nhà người ta tích cách từ yếu đuối bùm lên mạnh mẽ, cơ trí tột đỉnh, có cưỡng ép tâm lí quá không lão thiên gia???
Tống Mịch chậm rãi nói chuyện nhân sinh với lão thiên gia, không để ý đám người bên kia tiến tới càng lúc càng gần.
Ánh mắt "Diệp Tịnh Y " chạm phải con ngươi đen láy, cong cong của Tống Mịch, cô ta không ngạc nhiên nhưng lập tức hét lên giả bộ kinh hãi.
"Là cô! Sao cô lại ở đây?"
Lời thoại ngang với thiếu logic như vậy, chắc chắn không phải ảnh hậu mưu trí rồi.
Người đàn ông đeo mặt nạ dẫn đầu dừng lại, liếc nhìn "Diệp Tịnh Y", cô ta biết nhưng vẫn giả vờ không để ý, luôn trợn mắt tỏ vẻ kinh ngạc.
Nhân viên đi bên cạnh cảm thấy có chút kì lạ liền tiến lên hỏi Tống Mịch.
"Jess, whats up?"
"Diệp Tịnh Y" không chịu được vươn tay giật khẩu trang của cô xuống, lập tức hàng loạt khẩu súng chĩa về phía Tống Mịch.
Trước ánh mắt kinh ngạc của nhân viên, Tống Mịch chậm rãi cởi bỏ kính, nở nụ cười tươi tắn chào hỏi thiếu nữ trước mặt.
"Cô làm nghề gì vậy?"
----------------------------------------
Tống Mịch bế 1 cậu nhóc chạy nhanh trên hành lang, cậu nhóc chỉ bên nào cô liền rẽ bên ấy.
Đến trước 1 cánh cửa sắt dày được đóng khóa cẩn thận, cô dùng chân đạp bay lao ra.
Tùm
Tống Mịch cùng cậu nhóc rơi thẳng xuống biển, nước bắn tung tóe.
Giây sau hai cái đầu dần nổi lên mặt nước, thằng bé không biết bơi, bám chặt lấy cô không buông, khiến Tống Mịch cảm thấy bản thân sắp nghẹt thở chết đến nơi.
Mặc Hoành từ trên hạ xuống, ở một góc còn tiện thể rửa máu trên hai thanh kiếm.
"Chủ nhân không sao chứ?"
"Kích thích thật.
Lâu lắm mới kích thích như vậy.
Lâu lâu nên chơi 1 lần"
Mặc Hoành:"........" Trò này chơi 1 lần đã đủ mất mạng rồi, người còn muốn mấy lần!
Trên hoang đảo tiếng súng cỡ lớn không ngừng vang lên, khói bốc lên nghi ngút.
Sở Đặng Kỳ toàn thân dính máu điên cuồng nả súng vào đám quái vật, ngay sau lưng là Diệp Tịnh Y" hỗ trợ, đoàn người kết hợp vô cùng ăn ý, người nả đạn người đốt.
Với tốc độ này rất nhanh sẽ tiêu diệt được hết lũ đen thui gớm giếc kia.
Có công bảo vệ thẩm mỹ người nhìn.
Đáng khen.
Phút sau, một tiếng nổ động trời vang lên rung chuyển mặt biển, ngay cả mặt đất trên đảo cũng không ngừng rung lắc.
Phòng thí nghiệm dưới lòng đất phát nổ.
Một cơn sóng ngầm đẩy Tống Mịch ra xa ngoài biển khơi.
Mặc Hoành: "Cái thứ hai rồi.
Rốt cuộc là bọn vô nhân tính này xây dựng bao nhiêu nơi vậy chứ?"
Tống Mịch lắc đầu: "Không biết, thế giới nhiều nơi bí ẩn như vậy, ai mà biết chứ"
"Chủ nhân, bây giờ làm sao?"
"Làm sao là làm sao? Lôi trực thăng ra, đi về"
Mặc Hoành: "Người biết lái không? hơn nữa lôi ra thì để đâu?"
Tống Mịch nhìn mặt biển xa xăm cùng hoàn cảnh mình bây giờ, có chút hại não.
--------------------------------------------------
5 tháng sau
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, ăn mặc thôn quê bước xuống xe khách.
Trang phục chỉ là áo phông quần jean cũng không ảnh hưởng đến nhan sắc xinh đẹp, khí chất tôn quý toát ra từ thiếu nữ, nhìn thế nào cũng biết không phải người thường.
Tống Mịch vừa ăn vừa chậm rãi đi vào trung tâm thành phố.
Vô số người đỏ mặt, quay đầu lại nhìn cô, rất nhiều người chạy lại xin wechat nhưng đều bị từ chối với những lí do hết sức kì quặc.
"Tôi đẹp không?"
"Đe...đẹp"
"Giống tiên nữ giáng trần không?"
"Giống!"
"Người và tiên không thể yêu nhau, đây là luật trời, không thể phạm phải"
Còn có "Anh thích con gái, tôi thích con trai, tam quan không hợp.
Không cho!"
"Củ cải với cây son không có chỗ nào giống nhau, như tôi với anh vậy!"
Chàng trai tức giận bỏ đi, Tống Mịch vừa ăn vừa có chút khó hiểu.
Chắc chắn ghen tị với nhan sắc của bổn cô nương rồi!
Ôi, thật đáng sợ!
Đi đến trung tâm thành phố, rảo bước trên con đường sầm uất, hàng ngàn người qua lại, Tống Mịch bỗng bắt gặp 1 gương mặt vô cùng quen thuộc.
Trên màn hình quảng cáo lớn nhất thành phố đang chiếu những hình ảnh về một người con gái.
Đây đều là những bức ảnh chụp lén trong cuộc sống đời thường, nào là đi dạo trên phố đi bộ, trên giảng đường, ở sân trường,....Nhan sắc của thiếu nữ trong hình vô cùng xinh đẹp, bắt mắt, sắc sảo, cá tính, có chút kiêu ngạo, ngông cuồng cùng lạnh lùng thế nhưng dòng tiêu đề bên dười còn thu hút sự chú ý của Tống Mịch hơn nữa.
Dòng chữ "Nhan sắc thật sự của nhị tiểu thư Cẩn gia lộ diện.
Một sự xinh đẹp tuyệt thế.
Mỹ nhân ngàn năm có một"
Tống Mịch đọc đi đọc lại tiêu đề rất nhiều lần, chắc chắn bản thân không nhầm mới xoay người rời đi.
Nếu nhị tiểu thư Cẩn gia là cô, thì con mắm đang được chiếu kia là ai?
Người trong hình vừa là cô vừa không phải cô, có nhan sắc giống cô, thậm chí có thể cả tích cách cũng có phần tương đồng nhưng không phải Tống Mịch.
Cô bị mắc kẹt tại nước ngoài 5 tháng, 3 ngày trước mới đặt chân đến biên giới, mà thông tin trên quảng cáo tiết lộ Cẩn gia công khai nhị tiểu thư thần thần bí bí là vào 3 tuần trước, những hình ảnh này cái cũ nhất được chụp vào hai tuần trước, mới nhất là hôm qua.
Lúc đó Tống Mịch còn đang chết dí ở vùng núi, sáng nay mới trở về.
Fuck!!!! Có đứa thiểu năng dám thế thân bổn cô nương!!!!
Nhan sắc của bổn tiên nữ mà dám phà ke, có chút liêm sỉ nào không!!!!
Không đúng, nếu như vậy...lão công của bổn cô nương....
Tống Mịch không tức giận nhưng Mặc Hoành bên cạnh đã hận không thể một kiếm chém chết tên giả mạo, luôn miệng mắng chửi.
Tống Mịch chạy trên đường với tốc độ của người bình thường, cô chạy nhanh quá rồi chạy luôn vào phòng thí nghiệm quốc gia thì chết dở.
Đứng bên đường chờ đèn đỏ, bên cạnh Tống Mịch là một cặp mẹ con, bà mẹ bận nói chuyện điện thoại, đứa nhỏ ở cạnh lấy bóng cao su đập xuống đường, nảy lên rồi lại đập.
Hành động tự chơi 1 mình, tiêu diệt sự nhám chán.
Quả bóng vì nảy nhiều lần trên nền đất đến cuối cùng không bật lại mà lăn ra đường.
Đứa bé mới có 6, 7 tuổi, không để ý đến đèn đỏ cứ thế theo quả bóng, lao ra đường.
Ầm
Một vụ tai nạn xe hơi xảy ra, đứa trẻ đột ngột lao ra bị tông bay xa mấy mét, mọi người xung quanh hoảng loản, kêu thét.
Trong đám người hốt hoảng chạy ra xem, có bóng dáng Mặc Hoành, hai tay còn giữ tư thế bế trẻ nhỏ.
Nàng bàng hoàng nhìn đứa bé chết ngay trước mắt mình, từng giọt nước mắt lăn dài hai bên má.
Nàng muốn lao ra cứu nó nhưng nàng không chạm vào được, ngoại trừ chủ nhân, Hộ giả không thể đụng chạm với bất kì người khác trừ khi có sự ủy thác và đối tượng có một chút linh lực của chủ nhân.
"Con cô bị đâm kìa"
Người mẹ lúc này vẫn đang mải nói chuyện điện thoại, bị làm phiền liền quay sang hướng khác tiếp tục nói.
"Này, con cô bị đâm kìa"
Bà mẹ bị Tống Mịch làm phiền nhiều lần liền quay người bực tức.
"Có chuyện gì?"
Tống Mịch khóe môi cong cong, chỉ tay về phía đám đông: "Con cô ở đó"
Người mẹ lúc này mới nhìn quanh, không thấy con trai mình liền hốt hoảng chạy lại.
Mặc Hoành từ đám người đi ra, đôi mắt bần thần, hoang mang nhìn về phía Tống Mịch mấp máy.
"Người có thể cứu đứa bé nhưng tại sao....."
Tống Mịch nhìn Mặc Hoành lần đầu tiên chất vấn mình, ánh mắt sắc lạnh trả lời.
"Tại sao ta phải cứu nó?"
Rơi nước mắt, từng giọt nước mắt long lanh trong suốt như thủy tinh, nhìn Tống Mịch bất lực, ai oán
"Tại sao lại không cứu? Nó...nó mới bao tuổi....!Còn nhỏ như vậy...sao người có thể..tàn nhẫn như vậy..."
Tống Mịch: "Thay đổi cách nhìn nhé.
Sao lại là ta? Chỉ mình ta có thể làm việc này sao? Ở đó có rất nhiều người, không chỉ riêng ta có thể ngăn cản đứa bé.
Mà ngươi, vì sao chất vấn ta? Vì ta không làm việc không trong phận sự của mình? Ngay cả mẹ nó còn không quan tâm nó, rốt cuộc người đáng trách nhất là ai?"
Mặc Hoành mím chặt môi, không nói.
Đôi lúc nàng không thích ứng nổi, sợ hãi sự máu lạnh của chính chủ nhân mình.
Tống Mịch: "Mặc Hoành, ngươi chất vấn ta chỉ vì ta là người duy nhất nhìn thấy ngươi và nghe ngươi nói.
Là người duy nhất người có thể giải tỏa tâm trạng tuyệt vọng và sự bất lực của bản thân.
Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, ta không muốn có lần sau"
Đây là một lời cảnh báo, cũng là đe dọa, sự việc lần này khiến cô rất không vui, thậm chí là tức giận.
Tống Mịch xoay người lạnh lùng bỏ đi mà Mặc Hoành đứng tại đó nhìn bóng lưng cô xa dần rồi bay về hướng ngược lại.
Đèn đường bật sáng, Tống Mịch mới đến biệt thự ven biển của hai người.
Gió biển tanh tanh, mằn mạn xộc vào mũi thật quen thuộc.
Khung cảnh xung quanh không thay đổi, biệt thự vẫn luôn bật đèn sáng trưng.
Cô vặn nhẹ tay nắm cửa, vậy mà khóa.
Tống Mịch cảm thấy là lạ, nhịp tim hơi tăng nhanh đưa tay bấm chuông.
Người ra mở cửa mà một người đàn ông trung niên, ông ta nhìn Tống Mịch với đôi mắt lạ lẫm, cất lời.
"Cô là ai?"
"Xin hỏi, người đứng tên căn nhà này không phải là tô...à một thiếu nữ họ Cẩn sao?"
"Chúng tôi mua căn nhà này qua bất động sản, chủ nhân trước đây thì không rõ lắm, nghe nói là người ta đem bán lại biệt thự.
Nhưng mà hình như tôi thấy cô quen quen....cô có phải là nhị tiểu thư...."
"Xin lỗi, ông nhầm người rồi"
Tống Mịch không để người đàn ông kia nói hết, mỉm cười rạng rỡ rồi quay người đi.
Cô không bỏ đi xa mà ngồi trên cây trước cửa biệt thự, ngắm nhìn biển đêm.
Trong nhà thỉnh thoảng vang lên tiếng trẻ nhỏ, tiếng cười đùa, nghe thôi đã thấy thật hạnh phúc.
Tống Mịch chỉ còn chút xu lẻ trong người, điện thoại không có, cô chỉ còn cách vào một cửa hàng tiện lợi gọi nhờ điện thoại.
Tiếng tút tút kéo dài, đầu dây bên kia không bắt máy.
Tống Mịch khó hiểu, Tưởng Thuyết Thư gần đây rất bận sao? Gọi lại rất nhiều lần đều không có người bắt máy, cô đành mỉm cười rời khỏi trước ánh mắt khó chịu của chủ quán.
Tống Mịch bây giờ không tiền, không điện thoại, không nơi ở, không chỗ ngủ, không có cái mẹ gì, hoàn toàn trắng tay.
Cô tìm đến một quán bar mà đàn em Ngạo Đường hay tụ tập, tìm kiếm một lúc không thấy ai mà lại càng đói, một đám người chú ý tới nhan sắc của cô liền lại gần bắt chuyện một cách cợt nhả, Tống Mịch nhìn bọn họ, hai mắt sáng lên, khóe miệng cong cong vui vẻ.
"Hự...."
Trong con hẻm phía sau quán bar Tống Mịch đạp mạnh vào lưng thanh niên ngồi dưới đất, hắn ta không chịu nổi sức lực mà kêu than, khó khăn lắm mới cất nên lời.
"Có biết Sở Ngạo Đường ở đâu không?"
"Không biết, Sở lão đại lâu lắm rồi không xuất hiện....hu hu hu nữ hiệp...cô tha cho tôi đi..."
Tống Mịch càng dí chặt gót chân, người kia la oai oai, gào khóc xin tha.
"Mấy người làm gì vậy?"
Một giọng nói vang lên, một thanh niên đi trước, đằng sau là vài người cầm gậy đi sau.
Thanh niên bị dẫm dưới chân thấy có người càng gào lớn giọng.
"Cứu tao!"
Đám người kia càng tiến đến gần, Tống Mịch còn chưa nhìn rõ mặt người cầm đầu, người kia đã nhận ra cô trước.
"Chị dâu!"
Tống Mịch nhíu mày nhìn người trước mặt, không nhận ra là ai, nhưng gọi cô là chị dâu thì chỉ có đàn em Ngạo Đường thôi.
Người kia thấy cô không nhận ra mình, không tức giận mà cười lớn.
"Chị không nhận ra em là đúng rồi, chúng ta gặp nhau cũng có vài lần.
Là em, người lần trước chở chị đến khách sạn Bằng Linh, Cao Tiểu Cường "
Tống Mịch ngờ ngợ nhớ ra, trực tiếp hỏi.
"Có biết Sở Ngạo Đường ở đâu không?"
Cao Tiểu Cường suy nghĩ một chút rồi đáp: "Đã mấy tháng rồi không gặp lão đại, bọn em cũng không biết, nhưng có lẽ Trình lão nhị biết"
"Cậu ta ở đâu?"
Cao Tiểu Cường: "Chị đi theo em"
Tống Mịch nhấc chân khỏi người kia, đứng dậy phủi phủi áo, đi theo Cao Tiểu Cường.
Xuyên qua sảnh bar ồn ào, hỗn loạn, tiến vào khu VIP yên tĩnh bên trong.
Cao Tiểu Cường dừng trước một căn phòng, vẻ mặt hấp tấp nhưng đắn đo không dám gõ cửa.
Anh ta quay sang Tống Mịch nwor nụ cười ngại ngùng.
"Chị dâu nếu là chị thì sẽ không sao đâu.
Ừm...chị nhớ gõ cửa rồi vào nhé, em...có việc đi trước đây"
Bộ dạng khó xử của Cao Tiểu Cường khiến Tống Mịch khó hiểu, chỉ là cách cửa thôi mà, sao làm như đằng sau là địa ngục vậy.
Lại còn gõ cửa, không lẽ bên trong buôn bán nội tạng?
Bàn tay Tống Mịch vừa chạm đến chốt nắm cửa, cái tai cô lại quá thính vô tình nghe thấy tiếng bên trong.
"Ưm...ưm....ưm..." *cùng với âm thanh thở dốc*
"Mẹ nó, Trình Minh, em tuổi chó à? Cắn chảy cả máu rồi!"
"Ôn Minh Viễn, tôi nói cho anh biết.
Đây là địa bàn của tôi, ai cho anh tác quai tác quái ở đây.
Càng đừng nghĩ đến cái trò mua chuộc đàn em của tôi, anh nghĩ....."
"Địa bàn và đàn em đúng là của em, nhưng lão nhị bọn họ là của anh"
"Hỗn đản, ai là của anh.
Bất quá cũng chỉ là tình một đêm, tôi còn chưa nói kỹ thuật anh kém như vậy...."
*tiếng cơ thể ngã lên ghế sô fa*
"Em nói ai kém, nói lại đi, tôi chưa nghe rõ"
"Nói thì nói, tôi sợ anh chắc.
Anh yếu sinh lí, cả nhà anh yếu sinh lí"
"Trình Minh của chúng ta lại không ngoan rồi, không ngoan phải bị phạt"
"Ưm....ưm....ưm...m...ẹ....nó....anh luồn tay vào đâu...đấy....bỏ ra...ưm...a..."
Tống Mịch bên ngoài cửa, vô tình nghe lén:"......." Tôi là ai, đây là đâu????
Bước vào trong hoàn cảnh này...hình như còn hơn địa ngục...
Là âm thạnh chạy lại đập vào tai cô chứ cô không nghe gì hết....
Cô nên vào hay không vào....???
----------------------------------------
Bây giờ xuyên không đều tặng thêm đạo cụ trợ giúp, không là hệ thống thì là không gian dùng không bao giờ hết, thêm cả buff con nhà người ta tích cách từ yếu đuối bùm lên mạnh mẽ, cơ trí tột đỉnh, có cưỡng ép tâm lí quá không lão thiên gia???
Tống Mịch chậm rãi nói chuyện nhân sinh với lão thiên gia, không để ý đám người bên kia tiến tới càng lúc càng gần.
Ánh mắt "Diệp Tịnh Y " chạm phải con ngươi đen láy, cong cong của Tống Mịch, cô ta không ngạc nhiên nhưng lập tức hét lên giả bộ kinh hãi.
"Là cô! Sao cô lại ở đây?"
Lời thoại ngang với thiếu logic như vậy, chắc chắn không phải ảnh hậu mưu trí rồi.
Người đàn ông đeo mặt nạ dẫn đầu dừng lại, liếc nhìn "Diệp Tịnh Y", cô ta biết nhưng vẫn giả vờ không để ý, luôn trợn mắt tỏ vẻ kinh ngạc.
Nhân viên đi bên cạnh cảm thấy có chút kì lạ liền tiến lên hỏi Tống Mịch.
"Jess, whats up?"
"Diệp Tịnh Y" không chịu được vươn tay giật khẩu trang của cô xuống, lập tức hàng loạt khẩu súng chĩa về phía Tống Mịch.
Trước ánh mắt kinh ngạc của nhân viên, Tống Mịch chậm rãi cởi bỏ kính, nở nụ cười tươi tắn chào hỏi thiếu nữ trước mặt.
"Cô làm nghề gì vậy?"
----------------------------------------
Tống Mịch bế 1 cậu nhóc chạy nhanh trên hành lang, cậu nhóc chỉ bên nào cô liền rẽ bên ấy.
Đến trước 1 cánh cửa sắt dày được đóng khóa cẩn thận, cô dùng chân đạp bay lao ra.
Tùm
Tống Mịch cùng cậu nhóc rơi thẳng xuống biển, nước bắn tung tóe.
Giây sau hai cái đầu dần nổi lên mặt nước, thằng bé không biết bơi, bám chặt lấy cô không buông, khiến Tống Mịch cảm thấy bản thân sắp nghẹt thở chết đến nơi.
Mặc Hoành từ trên hạ xuống, ở một góc còn tiện thể rửa máu trên hai thanh kiếm.
"Chủ nhân không sao chứ?"
"Kích thích thật.
Lâu lắm mới kích thích như vậy.
Lâu lâu nên chơi 1 lần"
Mặc Hoành:"........" Trò này chơi 1 lần đã đủ mất mạng rồi, người còn muốn mấy lần!
Trên hoang đảo tiếng súng cỡ lớn không ngừng vang lên, khói bốc lên nghi ngút.
Sở Đặng Kỳ toàn thân dính máu điên cuồng nả súng vào đám quái vật, ngay sau lưng là Diệp Tịnh Y" hỗ trợ, đoàn người kết hợp vô cùng ăn ý, người nả đạn người đốt.
Với tốc độ này rất nhanh sẽ tiêu diệt được hết lũ đen thui gớm giếc kia.
Có công bảo vệ thẩm mỹ người nhìn.
Đáng khen.
Phút sau, một tiếng nổ động trời vang lên rung chuyển mặt biển, ngay cả mặt đất trên đảo cũng không ngừng rung lắc.
Phòng thí nghiệm dưới lòng đất phát nổ.
Một cơn sóng ngầm đẩy Tống Mịch ra xa ngoài biển khơi.
Mặc Hoành: "Cái thứ hai rồi.
Rốt cuộc là bọn vô nhân tính này xây dựng bao nhiêu nơi vậy chứ?"
Tống Mịch lắc đầu: "Không biết, thế giới nhiều nơi bí ẩn như vậy, ai mà biết chứ"
"Chủ nhân, bây giờ làm sao?"
"Làm sao là làm sao? Lôi trực thăng ra, đi về"
Mặc Hoành: "Người biết lái không? hơn nữa lôi ra thì để đâu?"
Tống Mịch nhìn mặt biển xa xăm cùng hoàn cảnh mình bây giờ, có chút hại não.
--------------------------------------------------
5 tháng sau
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, ăn mặc thôn quê bước xuống xe khách.
Trang phục chỉ là áo phông quần jean cũng không ảnh hưởng đến nhan sắc xinh đẹp, khí chất tôn quý toát ra từ thiếu nữ, nhìn thế nào cũng biết không phải người thường.
Tống Mịch vừa ăn vừa chậm rãi đi vào trung tâm thành phố.
Vô số người đỏ mặt, quay đầu lại nhìn cô, rất nhiều người chạy lại xin wechat nhưng đều bị từ chối với những lí do hết sức kì quặc.
"Tôi đẹp không?"
"Đe...đẹp"
"Giống tiên nữ giáng trần không?"
"Giống!"
"Người và tiên không thể yêu nhau, đây là luật trời, không thể phạm phải"
Còn có "Anh thích con gái, tôi thích con trai, tam quan không hợp.
Không cho!"
"Củ cải với cây son không có chỗ nào giống nhau, như tôi với anh vậy!"
Chàng trai tức giận bỏ đi, Tống Mịch vừa ăn vừa có chút khó hiểu.
Chắc chắn ghen tị với nhan sắc của bổn cô nương rồi!
Ôi, thật đáng sợ!
Đi đến trung tâm thành phố, rảo bước trên con đường sầm uất, hàng ngàn người qua lại, Tống Mịch bỗng bắt gặp 1 gương mặt vô cùng quen thuộc.
Trên màn hình quảng cáo lớn nhất thành phố đang chiếu những hình ảnh về một người con gái.
Đây đều là những bức ảnh chụp lén trong cuộc sống đời thường, nào là đi dạo trên phố đi bộ, trên giảng đường, ở sân trường,....Nhan sắc của thiếu nữ trong hình vô cùng xinh đẹp, bắt mắt, sắc sảo, cá tính, có chút kiêu ngạo, ngông cuồng cùng lạnh lùng thế nhưng dòng tiêu đề bên dười còn thu hút sự chú ý của Tống Mịch hơn nữa.
Dòng chữ "Nhan sắc thật sự của nhị tiểu thư Cẩn gia lộ diện.
Một sự xinh đẹp tuyệt thế.
Mỹ nhân ngàn năm có một"
Tống Mịch đọc đi đọc lại tiêu đề rất nhiều lần, chắc chắn bản thân không nhầm mới xoay người rời đi.
Nếu nhị tiểu thư Cẩn gia là cô, thì con mắm đang được chiếu kia là ai?
Người trong hình vừa là cô vừa không phải cô, có nhan sắc giống cô, thậm chí có thể cả tích cách cũng có phần tương đồng nhưng không phải Tống Mịch.
Cô bị mắc kẹt tại nước ngoài 5 tháng, 3 ngày trước mới đặt chân đến biên giới, mà thông tin trên quảng cáo tiết lộ Cẩn gia công khai nhị tiểu thư thần thần bí bí là vào 3 tuần trước, những hình ảnh này cái cũ nhất được chụp vào hai tuần trước, mới nhất là hôm qua.
Lúc đó Tống Mịch còn đang chết dí ở vùng núi, sáng nay mới trở về.
Fuck!!!! Có đứa thiểu năng dám thế thân bổn cô nương!!!!
Nhan sắc của bổn tiên nữ mà dám phà ke, có chút liêm sỉ nào không!!!!
Không đúng, nếu như vậy...lão công của bổn cô nương....
Tống Mịch không tức giận nhưng Mặc Hoành bên cạnh đã hận không thể một kiếm chém chết tên giả mạo, luôn miệng mắng chửi.
Tống Mịch chạy trên đường với tốc độ của người bình thường, cô chạy nhanh quá rồi chạy luôn vào phòng thí nghiệm quốc gia thì chết dở.
Đứng bên đường chờ đèn đỏ, bên cạnh Tống Mịch là một cặp mẹ con, bà mẹ bận nói chuyện điện thoại, đứa nhỏ ở cạnh lấy bóng cao su đập xuống đường, nảy lên rồi lại đập.
Hành động tự chơi 1 mình, tiêu diệt sự nhám chán.
Quả bóng vì nảy nhiều lần trên nền đất đến cuối cùng không bật lại mà lăn ra đường.
Đứa bé mới có 6, 7 tuổi, không để ý đến đèn đỏ cứ thế theo quả bóng, lao ra đường.
Ầm
Một vụ tai nạn xe hơi xảy ra, đứa trẻ đột ngột lao ra bị tông bay xa mấy mét, mọi người xung quanh hoảng loản, kêu thét.
Trong đám người hốt hoảng chạy ra xem, có bóng dáng Mặc Hoành, hai tay còn giữ tư thế bế trẻ nhỏ.
Nàng bàng hoàng nhìn đứa bé chết ngay trước mắt mình, từng giọt nước mắt lăn dài hai bên má.
Nàng muốn lao ra cứu nó nhưng nàng không chạm vào được, ngoại trừ chủ nhân, Hộ giả không thể đụng chạm với bất kì người khác trừ khi có sự ủy thác và đối tượng có một chút linh lực của chủ nhân.
"Con cô bị đâm kìa"
Người mẹ lúc này vẫn đang mải nói chuyện điện thoại, bị làm phiền liền quay sang hướng khác tiếp tục nói.
"Này, con cô bị đâm kìa"
Bà mẹ bị Tống Mịch làm phiền nhiều lần liền quay người bực tức.
"Có chuyện gì?"
Tống Mịch khóe môi cong cong, chỉ tay về phía đám đông: "Con cô ở đó"
Người mẹ lúc này mới nhìn quanh, không thấy con trai mình liền hốt hoảng chạy lại.
Mặc Hoành từ đám người đi ra, đôi mắt bần thần, hoang mang nhìn về phía Tống Mịch mấp máy.
"Người có thể cứu đứa bé nhưng tại sao....."
Tống Mịch nhìn Mặc Hoành lần đầu tiên chất vấn mình, ánh mắt sắc lạnh trả lời.
"Tại sao ta phải cứu nó?"
Rơi nước mắt, từng giọt nước mắt long lanh trong suốt như thủy tinh, nhìn Tống Mịch bất lực, ai oán
"Tại sao lại không cứu? Nó...nó mới bao tuổi....!Còn nhỏ như vậy...sao người có thể..tàn nhẫn như vậy..."
Tống Mịch: "Thay đổi cách nhìn nhé.
Sao lại là ta? Chỉ mình ta có thể làm việc này sao? Ở đó có rất nhiều người, không chỉ riêng ta có thể ngăn cản đứa bé.
Mà ngươi, vì sao chất vấn ta? Vì ta không làm việc không trong phận sự của mình? Ngay cả mẹ nó còn không quan tâm nó, rốt cuộc người đáng trách nhất là ai?"
Mặc Hoành mím chặt môi, không nói.
Đôi lúc nàng không thích ứng nổi, sợ hãi sự máu lạnh của chính chủ nhân mình.
Tống Mịch: "Mặc Hoành, ngươi chất vấn ta chỉ vì ta là người duy nhất nhìn thấy ngươi và nghe ngươi nói.
Là người duy nhất người có thể giải tỏa tâm trạng tuyệt vọng và sự bất lực của bản thân.
Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, ta không muốn có lần sau"
Đây là một lời cảnh báo, cũng là đe dọa, sự việc lần này khiến cô rất không vui, thậm chí là tức giận.
Tống Mịch xoay người lạnh lùng bỏ đi mà Mặc Hoành đứng tại đó nhìn bóng lưng cô xa dần rồi bay về hướng ngược lại.
Đèn đường bật sáng, Tống Mịch mới đến biệt thự ven biển của hai người.
Gió biển tanh tanh, mằn mạn xộc vào mũi thật quen thuộc.
Khung cảnh xung quanh không thay đổi, biệt thự vẫn luôn bật đèn sáng trưng.
Cô vặn nhẹ tay nắm cửa, vậy mà khóa.
Tống Mịch cảm thấy là lạ, nhịp tim hơi tăng nhanh đưa tay bấm chuông.
Người ra mở cửa mà một người đàn ông trung niên, ông ta nhìn Tống Mịch với đôi mắt lạ lẫm, cất lời.
"Cô là ai?"
"Xin hỏi, người đứng tên căn nhà này không phải là tô...à một thiếu nữ họ Cẩn sao?"
"Chúng tôi mua căn nhà này qua bất động sản, chủ nhân trước đây thì không rõ lắm, nghe nói là người ta đem bán lại biệt thự.
Nhưng mà hình như tôi thấy cô quen quen....cô có phải là nhị tiểu thư...."
"Xin lỗi, ông nhầm người rồi"
Tống Mịch không để người đàn ông kia nói hết, mỉm cười rạng rỡ rồi quay người đi.
Cô không bỏ đi xa mà ngồi trên cây trước cửa biệt thự, ngắm nhìn biển đêm.
Trong nhà thỉnh thoảng vang lên tiếng trẻ nhỏ, tiếng cười đùa, nghe thôi đã thấy thật hạnh phúc.
Tống Mịch chỉ còn chút xu lẻ trong người, điện thoại không có, cô chỉ còn cách vào một cửa hàng tiện lợi gọi nhờ điện thoại.
Tiếng tút tút kéo dài, đầu dây bên kia không bắt máy.
Tống Mịch khó hiểu, Tưởng Thuyết Thư gần đây rất bận sao? Gọi lại rất nhiều lần đều không có người bắt máy, cô đành mỉm cười rời khỏi trước ánh mắt khó chịu của chủ quán.
Tống Mịch bây giờ không tiền, không điện thoại, không nơi ở, không chỗ ngủ, không có cái mẹ gì, hoàn toàn trắng tay.
Cô tìm đến một quán bar mà đàn em Ngạo Đường hay tụ tập, tìm kiếm một lúc không thấy ai mà lại càng đói, một đám người chú ý tới nhan sắc của cô liền lại gần bắt chuyện một cách cợt nhả, Tống Mịch nhìn bọn họ, hai mắt sáng lên, khóe miệng cong cong vui vẻ.
"Hự...."
Trong con hẻm phía sau quán bar Tống Mịch đạp mạnh vào lưng thanh niên ngồi dưới đất, hắn ta không chịu nổi sức lực mà kêu than, khó khăn lắm mới cất nên lời.
"Có biết Sở Ngạo Đường ở đâu không?"
"Không biết, Sở lão đại lâu lắm rồi không xuất hiện....hu hu hu nữ hiệp...cô tha cho tôi đi..."
Tống Mịch càng dí chặt gót chân, người kia la oai oai, gào khóc xin tha.
"Mấy người làm gì vậy?"
Một giọng nói vang lên, một thanh niên đi trước, đằng sau là vài người cầm gậy đi sau.
Thanh niên bị dẫm dưới chân thấy có người càng gào lớn giọng.
"Cứu tao!"
Đám người kia càng tiến đến gần, Tống Mịch còn chưa nhìn rõ mặt người cầm đầu, người kia đã nhận ra cô trước.
"Chị dâu!"
Tống Mịch nhíu mày nhìn người trước mặt, không nhận ra là ai, nhưng gọi cô là chị dâu thì chỉ có đàn em Ngạo Đường thôi.
Người kia thấy cô không nhận ra mình, không tức giận mà cười lớn.
"Chị không nhận ra em là đúng rồi, chúng ta gặp nhau cũng có vài lần.
Là em, người lần trước chở chị đến khách sạn Bằng Linh, Cao Tiểu Cường "
Tống Mịch ngờ ngợ nhớ ra, trực tiếp hỏi.
"Có biết Sở Ngạo Đường ở đâu không?"
Cao Tiểu Cường suy nghĩ một chút rồi đáp: "Đã mấy tháng rồi không gặp lão đại, bọn em cũng không biết, nhưng có lẽ Trình lão nhị biết"
"Cậu ta ở đâu?"
Cao Tiểu Cường: "Chị đi theo em"
Tống Mịch nhấc chân khỏi người kia, đứng dậy phủi phủi áo, đi theo Cao Tiểu Cường.
Xuyên qua sảnh bar ồn ào, hỗn loạn, tiến vào khu VIP yên tĩnh bên trong.
Cao Tiểu Cường dừng trước một căn phòng, vẻ mặt hấp tấp nhưng đắn đo không dám gõ cửa.
Anh ta quay sang Tống Mịch nwor nụ cười ngại ngùng.
"Chị dâu nếu là chị thì sẽ không sao đâu.
Ừm...chị nhớ gõ cửa rồi vào nhé, em...có việc đi trước đây"
Bộ dạng khó xử của Cao Tiểu Cường khiến Tống Mịch khó hiểu, chỉ là cách cửa thôi mà, sao làm như đằng sau là địa ngục vậy.
Lại còn gõ cửa, không lẽ bên trong buôn bán nội tạng?
Bàn tay Tống Mịch vừa chạm đến chốt nắm cửa, cái tai cô lại quá thính vô tình nghe thấy tiếng bên trong.
"Ưm...ưm....ưm..." *cùng với âm thanh thở dốc*
"Mẹ nó, Trình Minh, em tuổi chó à? Cắn chảy cả máu rồi!"
"Ôn Minh Viễn, tôi nói cho anh biết.
Đây là địa bàn của tôi, ai cho anh tác quai tác quái ở đây.
Càng đừng nghĩ đến cái trò mua chuộc đàn em của tôi, anh nghĩ....."
"Địa bàn và đàn em đúng là của em, nhưng lão nhị bọn họ là của anh"
"Hỗn đản, ai là của anh.
Bất quá cũng chỉ là tình một đêm, tôi còn chưa nói kỹ thuật anh kém như vậy...."
*tiếng cơ thể ngã lên ghế sô fa*
"Em nói ai kém, nói lại đi, tôi chưa nghe rõ"
"Nói thì nói, tôi sợ anh chắc.
Anh yếu sinh lí, cả nhà anh yếu sinh lí"
"Trình Minh của chúng ta lại không ngoan rồi, không ngoan phải bị phạt"
"Ưm....ưm....ưm...m...ẹ....nó....anh luồn tay vào đâu...đấy....bỏ ra...ưm...a..."
Tống Mịch bên ngoài cửa, vô tình nghe lén:"......." Tôi là ai, đây là đâu????
Bước vào trong hoàn cảnh này...hình như còn hơn địa ngục...
Là âm thạnh chạy lại đập vào tai cô chứ cô không nghe gì hết....
Cô nên vào hay không vào....???
----------------------------------------
Danh sách chương