Tống Mịch ngủ một mạch đến tối, tỉnh dậy đi tìm Ngạo Đường thấy anh ở trong bếp đang rửa bát.
Ế, cô chưa ăn mà đã xong rồi?
Dụi dụi mắt, cuốn chặt chăn quanh người, Tống Mịch ngái ngủ mở miệng.
"Lão bà, em chưa ăn"
"Đợi chút, hâm nóng lại cháo đã"
Cô ngồi trên bàn ăn ngủ gà ngủ gật, chỉ khi tô cháo thơm phức được mặt trước mặt mới tỉnh táo ngồi ăn.
Tống Mịch ăn rất nhanh, húp vài lần liền hết tô cháo.

Tranh thủ lúc Ngạo Đường đi tắm, cô cũng về nhà tắm rửa, lấy đồ ăn vặt.
Lúc Tống Mịch trở lại, Ngạo Đường cũng đã tắm xong, ngồi ở phòng khách chơi điện tử, tiếng chém giết nhân vật vang lên vô cùng rõ ràng.
Cả người anh thu lại thành một hình tròn nằm dựa trên ghế sofa, một thiếu niên trắng, búng ra sữa thu lại thành một cục hình tròn, nhìn cực kì đáng yêu.
Cô còn ngồi chưa ấm mông, Trình Minh đã từ ngoài xông vào, phá hủy không khí ấm áp của bọn họ.
"Lão đại, hôm nay có đi không?"
Ngạo Đường trầm ngâm một lát, liếc nhìn Tống Mịch hăng say ngồi ăn một bên.

Ngạo Đường đứng dậy kéo theo cô, cô nhìn anh.
"Đi cùng đi"
Trình Minh nhìn hành động của Ngạo Đường hết sức kinh ngạc, miệng mở to đến mức muốn hét toáng lên.
Nuốt vội miếng đồ ăn vặt, Tống Mịch ngơ ngác hỏi lại.
"Đi đâu?" Muộn như vậy còn đi đâu, trăng thanh gió mát nổi hứng cướp ngân hàng hay giết người, giấu xác à?

Ngạo Đường lại im lặng một lúc, mãi sau đó mới nói.
"Đỉnh núi"
Trình Minh kìm nén kinh ngạc, bổ sung thêm.
"Hôm nay có thi đấu, lão đại muốn đi.

Chị dâu đi cùng đi, chị không đi lão đại liền không đi"
Ngạo Đường gật gật đầu đồng ý, Tống Mịch cả khuôn mặt thẫn thờ.
Đêm hôm khuya khoắt như vậy không phải nên đi tìm cảm giác kích thích mới lạ trên giường sao? Xu hướng hiện nay thay đổi rồi?, lên đỉnh núi khỉ ho cò gáy làm gì? Bắn chim à?
Tất nhiên không phải như những gì Tống Mịch nghĩ, cuộc sống về đêm của mấy tên con đồ ngoài tụ tập ăn uống, phá phách còn có mấy trò chơi kích thích.
Đua xe là một trong số đó.
Buổi tối, Tống Mịch được đưa lên đỉnh núi.

Một đám người vây quanh bãi đỗ xe, tiếng hò hét của đám đông hòa với tiếng gầm rú của motor nghe như chấn động cả mặt đất.
Mọi người ở đây cả nam lẫn nữ đều ăn mặc như côn đồ nhưng bọn họ như vậy mới là sống thật với bản chất của mình, không bon chen, giả tạo với thế giới.

Làm những gì mình thích dù cho có hơi tiêu cực.
Trình Minh xuống trước, nhanh chóng hòa với đám người tụ tập, Tống Mịch xuống xe cố ý chờ Ngạo Đường.

Anh vẫn mặc chiếc áo phông đầu lâu đen, mũ áo khoác ngoài che kín cả gương mặt, từ đầu đến cuối đều một màu đen như muốn hòa tan vào bóng đêm bất tận.
Đám côn đồ thấy Ngạo Đường bước xuống liền im bặt, ngay ngắn đứng thành hàng, giống như mấy tiểu đệ đang chờ kiểm duyệt.

Mấy tên nhìn thoáng qua đã biết là công tử, tiểu thư ăn chơi trác táng vẫn tùy ý đứng, chỉ có điều âm lượng cũng nhỏ lại, đưa mắt nhìn theo Ngạo Đường.
Từ lúc xuất hiện anh luôn cúi đầu, che đi ánh mắt cũng như gương mặt lạnh lùng, chậm rãi từ từ bước tời chiếc xe oto cũ đặt trên đỉnh núi.
Tống Mịch lúc bị kéo đi ngơ ngác còn chưa hiểu chuyện gì, đồ mặc đi cũng là đồ ở nhà, là áo phông với quần đùi thêm chiếc áo khoác gió, đến son còn không kịp đánh.
Bộ dạng thiếu nữ thuần khiết, trong sáng xuất hiện ở nơi như vậy thật không phù hợp chút nào, huống chi còn đi cũng với lão đại bọn họ, sự chú ý dần dần dồn về Tống Mịch.
Mà người kia vẫn bình thản chậm rãi đi sau Ngạo Đường vài bước, vừa ăn vừa ngắm nhìn khung cảnh xung quanh.
Ngạo Đường nghiêng đầu nhìn cô, đưa tay kéo cô đi sát mình.

Ngón tay anh rất lạnh, như viên đá vừa lấy ra đặt trong lòng bàn tay cô.
Sức anh không lớn, chưa theo vài phần rụt rè, thăm dò từng li từng tí, Tống Mịch thấy vậy liền dứt khoát nắm chặt tay anh nhét vào túi áo.
Quá trình vô cùng thuần thục, tự nhiên.

Đám côn đồ xung quanh không kìm được, những lười bàn tán xì xào bị gió núi thổi bay đến vỡ vụn, chỉ mơ hồ phẳng phất mất từ truyền đến như "Sở thiếu", "Là ai", "Quan hệ"
"Sở lão đại thật sự nhìn trúng cô ta à?"
"Nhìn mà không biết sao.

Sở thiếu đã từng dẫn phụ nữ đến đây bao giờ chưa, 2 người bọn họ lại còn thân mật như vậy"
"Cô ta là ai vậy? Mặt mũi non choẹt mà cũng dám đến đây"
"Khẩu vị của Sở thiếu thay đổi chuyển sang thiếu nữ nhà lành từ khi nào vậy?"
"Sở thiếu thích cô ta vậy Diệp Tịnh Y thì sao?"

"Aizzza, đừng nhắc đến cô ta.

Cái loại thần kinh đó thì có gì tốt, là cô ta suốt ngày bám lấy Sở thiếu chứ, Sở thiếu chưa lần nào liếc mắt đến cô ta"
"Nhắc mới nhớ, sao hôm nay không thấy Diệp Tịnh Y vậy?"
Chỉ đến khi Tống Mịch cùng Ngạo Đường ngồi ngay ngắn trên nóc oto cũ, trận đấu sắp diễn ra, mọi người mới thôi chú ý, bàn tán đến 2 người họ.
"Vù vù vù ..."
Tiếng moto gầm rú vọng lên từ con đường trên núi, mười mấy chiếc motor đã được cải trang tân tiến, dũng mãnh phi lên phía trước, tốc độ vô cùng nhanh, mắt thường chỉ có thể nhìn lướt quá, những bóng đèn nhấp nháy tạo nên vùng ánh sáng rực rỡ.
Đám người ban nãy còn im lặng, thẳng hàng, nay đã gào thét dữ dội, đứng trộn lẫn vào nhau ở hai bên.

Phe cánh phần chia vô cùng rõ ràng.
Mấy tay đua mặc quần áo đồng nhất nhìn có vẻ là tay đua chuyên nghiệp, xe cũng khác với xe bên này của Ngạo Đường, ngoài cách trang trí và cải tiến không giống nhau, rõ ràng là cũng một nhã hiệu và kích cỡ.
Một người xuống xe, tiến lên phía trước, Trình Minh từ đâu xuất hiên đã đi qua đó.

Không biết 2 người kia nói cái gì, rất nhanh mỗi người trở về phe mình.
Trình Minh chọn ra 3 người, để bọn họ lên xe, trước khi xuất phát còn giải thích thêm.
"Tiền đặt cược là 30.000 USD.

Lần trước đã đấu với bọn họ rồi, năng lực cùng thủ đoạn không thể xem thường.

Cẩn thận.
Những trận đấu đua xe này đều có thêm tiền đặt cược, vừa tăng sự hiếu thắng, vừa kích thích khán giả xung quanh.
Lúc trước, bọn họ đã quyết đấu nhưng không phân thắng thua lần này lại quyết đấu lần nữa, chính là lần quyết đấu cuối cùng.

Một câu không hợp thì dùng nghĩa đen của từ đua xe để giải thích sẽ vô cùng rõ ràng.

Quy tắc rất đơn giản, hai bên đều cử ra ba người, xuất phát từ đỉnh núi và kết thúc ở chân núi, người của bên nào đến trước bên đó sẽ thắng.
Ngạo Đường dường như không quan tâm đến mấy việc này, cả quá trình đều cúi gằm mặt nhìn xuống đất, toàn thân hơi dựa vào người Tống Mịch.
"Lão đại" Trình Minh đưa một cái Ipad cho Ngạo Đường.
Anh không thèm nhìn, chuyển luôn cho Tống Mịch.
Tống Mịch: "......" Làm gì? Chơi điện tử à?
"Phát trực tiếp"
Màn hình Ipad liền thay đổi từng khung camera, Tống Mịch lặng lẽ like cho đám người của Ngạo Đường.
Trò này tiền cược là đủ rồi.
Lại còn muốn phát trực tiếp.
Không sợ cảnh sát đến gông cổ cả lũ à.
Tống Mịch vẫn là thích đấu kiếm hơn đua xe.
Một lời không hợp liền rút kiếm có vẻ phù hợp với phong cách của cô hơn
Những chiếc xe trong cảnh tượng này đang đuổi theo nhau, thậm chí còn có người không ngại nguy hiểm đâm lên trước.
Vẫn may là đến cuối cùng không có gì nguy hiểm, bình an đến đỉnh núi, thắng cuộc là người của bên đối phương.
Sau tiếng hoan hô reo hò chính là tiếng mắng chửi, gã thanh niên lúc trước giơ tay lên tỏ ý bảo mọi người im lặng.
Hắn ta hiên ngang bước về phía Ngạo Đường.

Gã thanh niên này chắc chắn thấp nhất là cao đến một mét tám.

Hắn ta đứng trước mặt Ngạo Đường, tất cả tia sáng đều bị chặn lại, mà anh thì nhìn hắn một cãi cũng không thèm.
Gã thanh niên đó nhìn lướt qua Tống Mịch một lượt, dường như không hề có một chút hứng thú về việc cô là ai, từ trên cao nhìn xuống Ngạo Đường, giọng điệu vừa kiêu ngạo vừa ra lệnh.
"Ngạo Đường, chúng ta cùng đua một trận."


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện